Nhằm tránh mặt bạn cùng lớp, bọn tôi lựa chọn ăn trưa tại một nhà hàng gia đình cách nhà ga vài bước.
Mặc dù có khả năng bị nghi là một cặp, song địa vị cả hai lại cách nhau rõ rệt. Miễn không nắm tay nhau thì chẳng ai biết chúng tôi là người yêu.
Tôi biết rõ sự không cân xứng giữa đứa tầm thường như tôi và Arisaka Yoruka, hoa khôi trường, thành ra giữ bí mật cũng khá dễ dàng.
“Arisaka. Nếu cậu lo thì mình hẹn gặp ở đó là được rồi.”
Tôi cẩn thận đưa ra ý kiến.
Đang là buổi trưa và đa số học sinh sẽ về ngay sau lễ khai giảng. Dẫu vậy, Arisaka quá để tâm khoảng cách của cả hai. Mọi chuyện bắt đầu từ lúc rời khỏi phòng chuẩn bị mỹ thuật. Thay giày ở tủ đồ xong, bọn tôi đi như thể hai đứa tình cờ chung đường về nhà.
“Không được nói chuyện với cậu, tớ cô đơn lắm.”
Cái gì đây — Bộ cô ấy là người đến từ hành tinh Dễ thương à?
Dáng vẻ chững chạc kèm điệu bộ trẻ con càng làm cô nàng cưng xỉu. Cô ấy cảnh giác quan sát xung quanh trong khi duy trì khoảng cách đủ để trò chuyện.
Nhà hàng vào buổi trưa khá vắng vẻ nên bọn tôi nhanh chóng tìm thấy chỗ ngồi.
“Ăn gì đây ta?”
Trong khi Arisaka chăm chú xem menu, tôi chẳng cần coi qua mà đã biết nên ăn gì
“Tớ sẽ ăn thịt nướng thập cẩm kèm một phần cơm lớn và đồ uống tự chọn.”
“Cậu chọn nhanh thế?”
“Món khoái khẩu của tớ mà.”
“Khá dứt khoát nhỉ.”
Arisaka nghiêm túc xem menu.
“Cũng hơi lâu rồi đó.”
Arisaka rời mắt khỏi menu, bất mãn nhìn tôi.
“Đây là lần đầu tớ tới nhà hàng gia đình nên chả biết món nào là ngon.”
“Thật á?”
Thời đại nào rồi mà Nhật Bản vẫn còn nữ sinh cấp 3 chưa từng đi nhà hàng gia đình?
“Cậu được bao bọc khá kỹ nhỉ?”
“Làm gì có cơ hội đâu. Hồi nhỏ, đồ tớ ăn toàn do người giúp việc chuẩn bị cho, giờ thì tớ xem nấu ăn là một sở thích. Tớ cũng có người bạn nào rủ đi đâu.”
Nghe đồn gia đình Arisaka sống ở căn penthouse, trên tầng cao nhất của một tòa chung cư tại trung tâm Tokyo. Bố mẹ cô ấy đều bận việc tất bật trong và ngoài nước nên hiếm khi về nhà. Cô có người chị gái là sinh viên chuyên ngành khoa học, ngày thường thì chị ấy sẽ ngủ lại phòng nghiên cứu, nên hầu hết là cô ở nhà một mình.
“Từ bây giờ, tớ sẽ đi cùng bất cứ lúc nào cậu muốn. Hôm nay cậu thích món nào cứ chọn, rồi mốt ăn món khác là được mà.”
“Lần đầu tiên là quan trọng nhất.”
“Tớ còn chẳng nhớ món đầu tiên tớ gọi là gì nữa. Chắc là suất cho con nít chăng.”
“Ít ra cậu vẫn nhớ.”
“Một đứa trẻ đâu thể gọi Cobb salad hay thức ăn phong cách Nhật đâu nè?”
“... Nhưng đây là buổi hẹn hò đầu tiên với Sena.”
Arisaka dứt lời, xấu hổ che mặt bằng menu.
Cưng quá. Có khi mình hẹo vì sự dễ thương này mất.
“Ủa nút này để làm gì?”
Arisaka hỏi rồi nhấn vào cái nút, như thể cố chuyển chủ đề.
“Quý khách cần gì ạ?”
Một người phục vụ xuất hiện nhận món.
“Ờm ừm. Sena gọi giúp tớ nhé!”
Cô nàng hốt hoảng đẩy trách nhiệm sang tôi.
“Một thịt nướng thập cẩm kèm cơm và pasta cà chua hải sản cho cô ấy. Thêm 2 đồ uống tự chọn. Với lại một ít khoai tây chiên. Được không, Arisaka?”
“Hoàn hảo.”
Người phục vụ lặp lại yêu cầu rồi đóng chiếc máy tính bảng.
“Quý khách có thể lấy nước ở quầy đằng kia.”
Song anh ta rời đi.
“Sao cậu quyết định nhanh vậy? Và tại sao lại là pasta cà chua hải sản?”
“Đó là mấy món tớ muốn ăn. Nếu cậu không thích thì cứ đổi với tớ. Ngoài ra, gọi thịt lẫn hải sản sẽ không bị trùng. Cậu không bị dị ứng hải sản nhỉ. Còn khoai tây chiên để ăn chung.”
“... Sena giỏi đảm nhận mọi việc nhỉ?”
“Cậu muốn ăn thêm tráng miệng không?”
“Tớ có.”
“Ok.”
“À, hay là mình gọi mỗi món mỗi khác rồi chia sẻ cho nhau?”
“Được đấy.”
“Chốt vậy nhá.”
Arisaka hí hửng dòm thực đơn, tôi thì dành chút ít thời gian ngắm nhìn tâm trạng vui vẻ của cổ.
“Sena, bộ ngắm tớ vui vậy hả?”
“Tất nhiên.”
“Ánh mắt cậu làm tớ bồn chồn lắm.”
“Vậy đợi cậu chọn tráng miệng, tớ lấy đồ uống cho nhé? Cậu thích nước gì?”
“Chờ đã. Đợi tớ đi chung.”
Bọn tôi cùng nhau tới quầy nước. Arisaka khá phấn khích khi dùng máy rót đồ uống.
“Vui ghê á! Nhiều lựa chọn quá chừng, muốn bao nhiêu cũng được hết nè!”
Cô nàng thốt lên, hai mắt lấp lánh hệt một đứa trẻ.
Mà tôi cũng từng nghĩ máy rót nước này rất thú vị hồi nhỏ.
Cứ tưởng buổi hẹn đầu tiên sẽ căng thẳng. May là tôi đã quen thuộc không gian nhà hàng gia đình, sự thích thú không ngờ của cô ấy làm tôi đỡ ngượng hơn phần nào.
Nụ cười phái nữ quả là mị lực. Gian nan có thể thú vị khi bạn muốn tích lũy kinh nghiệm, nhưng hợp lý nhất vẫn nên xảy ra trong tình huống ít bất trắc.
Hớp một ngụm nước, tôi khẽ nhẹ nhõm. Bọn tôi quay về bàn, ít lâu sau thức ăn được dọn ra.
“Itadakimasu”
Cô nói, chắp hai tay trước dĩa pasta.
Có vậy thôi mà cũng xinh dữ. Đến cả món tôi từng ăn giờ ngon hơn nhiều khi chia sẻ với Arisaka.
Trong khi thưởng thức tráng miệng sau bữa ăn, tôi cần giải quyết một vấn đề.
“Arisaka.”
“Sao tự nhiên nghiêm trọng thế?”
Arisaka đang cầm muỗng ăn parfait, chợt dừng lại và nhìn tôi.
“Vẫn còn bước quan trọng tụi mình chưa làm.”
“Chúng ta đã ăn một bữa no nê vào buổi hẹn đầu tiên. Cậu còn muốn gì nữa?”
“Thật ra, đây là điều đa số cặp đôi đều làm trước khi xác lập mối quan hệ.”
“Hở? Quan trọng tới vậy á?”
“Đúng. Những chịu đựng từng trải qua trong kỳ nghỉ xuân có lẽ là vì chúng ta đã bỏ qua nó.”
“Chính xác là sao cơ?”
“Tương tác thân mật giữa một nam một nữ là điều tất yếu để mối quan hệ thêm bền chặt. Có trường hợp cực đoan, không có những xúc tác đó sẽ dẫn đến kết cục chia tay!”
Tôi nhiệt liệt nhấn mạnh vào ý chính.
“Làm mối quan hệ thêm bền chặt, bằng tương tác thân mật. Không có thì sẽ chia tay… Lẽ nào—”
Arisaka hít một hơi sâu, có vẻ đã hiểu lời tôi nói.
“Chưa hẹn hò chính thức mà đã làm vậy… Nó không kì ư? Đó là bình thường á?”
“Tính ra tụi mình chưa làm mới là kì lạ ấy.”
“Đùa à? Chẳng phải sai thứ tự sao? Thông thường cậu phải trải qua từng giai đoạn, rồi tới lúc cuối mới làm “nó” chứ? Bộ mọi người đều dễ dãi vậy hả?”
Arisaka trở nên kích động, mặt cô đỏ như gấc.
“Tớ muốn làm ngay bây giờ!”
“Trong nhà hàng gia đình mà cậu đòi thứ vô lý gì chứ?!”
Arisaka hét to hơn cả lời tuyên bố mạnh dạn của tôi. Toàn bộ quán đổ dồn chú ý về bọn tôi. Arisaka như chú mèo rụt người lại.
“Sao lại vô lý…”
Giờ tới phiên tôi hoang mang trước phản ứng của cô ấy.
“... Có phải kể từ năm ngoái cậu đã luôn muốn đúng không? Lúc trong phòng chuẩn bị mỹ thuật, cậu toàn nghĩ tới làm chuyện ấy?”
“Thì tớ cũng cân nhắc khi đúng thời điểm.”
“... Tớ hơi sợ hãi.”
“Này Arisaka, không lẽ cậu đang hiểu sai ý tớ hả!?”
“Đừng có giả vờ giả vịt, đồ cầm thú.”
Bị một mỹ nữ soi xét kỹ càng, tôi nhận ra nguyên nhân cô ấy hiểu lầm.
“Cái tớ muốn là—trao đổi thông tin liên lạc.”
“Tụi mình vẫn chưa trao đổi số ư?”
Bạn gái tôi nghiêm túc hỏi, liền nói chuyện bình thường như thể chưa từng có sự hiểu lầm. Khí chất cô nàng ngụ ý rằng nghiêm cấm nhắc lại vụ ban nãy.
“Chắc tại cậu có vẻ không thích kết bạn chăng.”
Cô đã kiên quyết cự tuyệt khi không trao đổi số liên lạc cho bất kỳ ai kể từ lúc nhập học. Thậm chí cô ấy không tham gia nhóm LINE lớp. Năm ngoái, nếu cần tôi sẽ truyền đạt trực tiếp lại cho cô ấy.
“Đâu có ai tớ muốn nói chuyện hay nhắn tin đâu.”
“Vậy cậu đã tải LINE chưa?”
“Chỉ dùng với gia đình thôi.”
“Bạn trai có được tính không?”
Tôi hỏi lại lần nữa, mong chờ câu hồi đáp “Được chứ”.
Tuy nhiên, Arisaka lặng thinh. Cô điềm nhiên nhìn tôi.
“Không ư?”
Không thể chịu đựng sự im lặng, tôi thận trọng hỏi.
“Dĩ nhiên là được rồi.”
Cô ấy mỉm cười trả lời.
“Cậu giỡn vậy hại tim tớ lắm.”
Tôi thở dài, úp mặt xuống bàn.
“Sao cậu run dữ thế?”
“Muốn đùa thì xin cậu hãy rõ ràng chút. Nó thật tới mức tớ không nghĩ là trò đùa cơ.”
Một khuôn mặt lạnh lùng không tì vết.
“Từ đầu giờ chỉ có Sena chủ động, tớ định trêu cậu tí cho vui.”
“Chẳng qua dẫn cậu tới nhà hàng gia đình thôi mà, không cần quá lời đâu.”
“Bạn trai làm gì cho mình, thì tớ đều cảm kích hết.”
Thế là gần một năm trời, cuối cùng bọn tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau.