Vù vù. Một trận Bắc Phong (gió bắc) thổi qua. Tân Thuần đứng ở trước bảng thông báo của trường đã gần 10 phút. Chính là hắn còn chưa quyết định gia nhập câu lac bộ nào. Vì sao học sinh mới lại phải tham gia câu lạc bộ chứ. Tân Thuần buồn bực không thôi.
Nhìn quảng cáo do các câu lạc bộ dán lên giống quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Đối với bóng rổ, bóng đá, tennis thậm chí ngay cả bóng bàn, Tân Thuần đều không muốn tham gia. Lý do đều phải đổ lên ba người cực kỳ yêu thương trong nhà hắn : lão mẹ, lão ba cộng thêm lão ca .
Từ khi Tân Thuần bắt đầu đến trường, bọn họ liền ngăn cản hắn tham dự tất cả những hoạt động ” nguy hiểm cao”. Họ sợ tiểu bảo bối nhu thuận đáng yêu của mình không may bị thương. Hoàn hảo Tân Thuần có tinh thần kiên trì luyện chạy, bằng không có thể hắn liền thật sự yếu đuối .
Sao vậy nhỉ, trừ bỏ những câu lạc bộ vận động, các câu lạc bộ khác đều là làm vườn, nấu nướng hoặc là câu lạc bộ đánh cờ linh tinh, hắn hoàn toàn không có hứng thú. Ai! Mệnh khổ nha. Tân Thuần tự oán tự ai thở dài, cúi đầu.
Đột nhiên hắn thấy ở góc có một áp-phích nho nhỏ, mặt trên viết “Câu lạc bộ Sắc lang “. Thật lợi hại, câu lạc bộ trong trường học thế nhưng lại có câu lạc bộ như vậy. Tân Thuần không khỏi bội phục. Nhìn điều kiện chiêu mộ thành viên.
Điều thứ nhất, người báo danh phải là nam. Đơn giản, hắn phù hợp.
Điều thứ hai, người báo danh phải có bề ngoài xuất chúng. Bề ngoài xuất chúng?
Tân thuần không thể khẳng định điều này. Hắn lớn lên tuy rằng không tính là suất khí, nhưng tuyệt đối là tuấn tú. Tính ra coi như chính mình đủ tư cách nhỉ.
Điều thứ ba, gia nhập câu lạc bộ phải chuẩn bị tốt tư tưởng vượt qua muôn vàn khó khăn. Chà…Tục ngữ nói, Ăn khổ trong khổ, mới là người bề trên thôi. (sống trong khổ cực mới trưởng thành hơn người). Điều thứ ba này mình coi như cũng có thể chịu được đi.
Vậy kế tiếp thì sao? Tân Thuần lại nhìn xuống phía dưới xem. [Nếu tự nhận là phù hợp ba điều trên, thỉnh đến Ban A năm thứ 2 tìm Phương Tiểu Vũ lấy đơn đăng ký. Sau khi đăng ký, nội trong một tuần sẽ xác nhận người đăng ký đủ điều kiện thông qua hay không].
Ân. Câu lạc bộ này cũng quái dị quá, chậc!
Tân thuần quyết định tiến hành thám hiểm trước. Đi Ban A năm thứ 2 lấy đơn đăng ký.
Tâm động không bằng hành động. Tân Thuần lập tức đi đến trước cửa phòng học Ban A năm thứ 2. Hắn nhìn vào bên trong, đông nghìn nghịt một đám người. Vậy người tên Phương Tiểu Vũ là ai đây? Tân Thuần chưa kịp nghĩ làm sao tìm được người thì đã có người đi đến.
“Bạn học này, xin hỏi ngươi tìm người sao?”
Nói chuyện chính là một nữ sinh xinh đẹp.
“Xin hỏi Phương Tiểu Vũ có ở đây không?”
Tân Thuần ngại ngùng hỏi nữ sinh xinh đẹp này.
“Ngươi tìm hắn?”
Nữ sinh này cao thấp đánh giá Tân Thuần một chút, lại cho Tân Thuần một cái tươi cười quái dị.
“Ngươi chờ một chút.”
Chỉ chốc lát, từ trong phòng học đi tới một nam sinh bề ngoài nhã nhặn.
“Xin hỏi là ngươi tìm ta sao?”
Phương Tiểu Vũ mỉm cười nhìn Tân Thuần.
“Ân. Đúng vậy.”
Tân Thuần thầm đánh giá Phương Tiểu Vũ. Trách không được điều kiện thứ hai trên tờ áp-phích kia yêu cầu phải bề ngoài xuất chúng, quả nhiên thành viên không như người thường.
“Cái kia. . . Ta có thể xin gia nhập ‘ câu lạc bộ sắc lang ’ không?”
Tân Thuần nhìn lén một chút bốn phía, hy vọng người khác không nghe được cái tên quái dị kia.
Phương Tiểu Vũ không e dè xem kỹ Tân Thuần.
“Hảo. Ngươi trước tiên điền vào đơn đăng ký đi, cụ thể thì phải xem xã trưởng (trưởng câu lạc bộ), hắn phê chuẩn thì ngươi liền thông qua.”
Phương Tiểu Vũ đi vào lấy đơn đăng ký.
“Xã trưởng?”
Tân Thuần tò mò. Chẳng lẽ Phương Tiểu Vũ nhã nhặn này không phải xã trưởng?
“Hắn là quái nhân.”
Phương Tiểu Vũ cười cười rồi nói.
Quái nhân ? khẳng định là vậy rồi, bằng không ai lại đem tên câu lạc bộ gọi biến thái như thế! ( Ngữ Tịch: Tân Thuần, ngươi càng biến thái, lại muốn gia nhập! )
“Úc. Ta đây khi nào thì nộp đơn đăng ký này?”
Tân Thuần ngơ ngác hỏi.
“Điền xong thì nộp. Bất quá. . . Ngươi xác định muốn gia nhập?”
Phương Tiểu Vũ hảo tâm nhắc nhở Tân Thuần.
“Có chỗ nào không ổn sao?”
Tân Thuần nghĩ không ra Phương Tiểu Vũ vì sao lại hỏi như thế.
“câu lạc bộ Sắc lang chính là chuyên môn bồi dưỡng sắc lang, ngươi suy nghĩ cẩn thận ?”
Phương Tiểu Vũ tựa hồ cố ý đe dọa Tân Thuần.
Vậy không phải như mong muốn sao. Tân Thuần âm thầm nghĩ. Làm sắc lang có lẽ không tồi. Có thể chơi bời nơi nơi. Về nhà thì hắn, người luôn bị khi dễ sẽ có thể hảo hảo chống lại đám người trong nhà một phen.
“Suy nghĩ cẩn thận rồi. Ngày mai ta đến nộp đơn nha?”
Tân Thuần cười trộm một chút.
“Hảo. Ta ngày mai chờ ngươi đến!”
Phương Tiểu Vũ lại hướng Tân Thuần cười cười rồi mới đi vào phòng học.
Tân thuần về nhà, không chút do dự điền đơn đăng ký. Ai ngờ, tờ đơn này lại hại hắn khổ cả đời.
Vù vù. Một trận Bắc Phong (gió bắc) thổi qua. Tân Thuần đứng ở trước bảng thông báo của trường đã gần phút. Chính là hắn còn chưa quyết định gia nhập câu lac bộ nào. Vì sao học sinh mới lại phải tham gia câu lạc bộ chứ. Tân Thuần buồn bực không thôi.
Nhìn quảng cáo do các câu lạc bộ dán lên giống quảng cáo đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm. Đối với bóng rổ, bóng đá, tennis thậm chí ngay cả bóng bàn, Tân Thuần đều không muốn tham gia. Lý do đều phải đổ lên ba người cực kỳ yêu thương trong nhà hắn : lão mẹ, lão ba cộng thêm lão ca .
Từ khi Tân Thuần bắt đầu đến trường, bọn họ liền ngăn cản hắn tham dự tất cả những hoạt động ” nguy hiểm cao”. Họ sợ tiểu bảo bối nhu thuận đáng yêu của mình không may bị thương. Hoàn hảo Tân Thuần có tinh thần kiên trì luyện chạy, bằng không có thể hắn liền thật sự yếu đuối .
Sao vậy nhỉ, trừ bỏ những câu lạc bộ vận động, các câu lạc bộ khác đều là làm vườn, nấu nướng hoặc là câu lạc bộ đánh cờ linh tinh, hắn hoàn toàn không có hứng thú. Ai! Mệnh khổ nha. Tân Thuần tự oán tự ai thở dài, cúi đầu.
Đột nhiên hắn thấy ở góc có một áp-phích nho nhỏ, mặt trên viết “Câu lạc bộ Sắc lang “. Thật lợi hại, câu lạc bộ trong trường học thế nhưng lại có câu lạc bộ như vậy. Tân Thuần không khỏi bội phục. Nhìn điều kiện chiêu mộ thành viên.
Điều thứ nhất, người báo danh phải là nam. Đơn giản, hắn phù hợp.
Điều thứ hai, người báo danh phải có bề ngoài xuất chúng. Bề ngoài xuất chúng?
Tân thuần không thể khẳng định điều này. Hắn lớn lên tuy rằng không tính là suất khí, nhưng tuyệt đối là tuấn tú. Tính ra coi như chính mình đủ tư cách nhỉ.
Điều thứ ba, gia nhập câu lạc bộ phải chuẩn bị tốt tư tưởng vượt qua muôn vàn khó khăn. Chà…Tục ngữ nói, Ăn khổ trong khổ, mới là người bề trên thôi. (sống trong khổ cực mới trưởng thành hơn người). Điều thứ ba này mình coi như cũng có thể chịu được đi.
Vậy kế tiếp thì sao? Tân Thuần lại nhìn xuống phía dưới xem. [Nếu tự nhận là phù hợp ba điều trên, thỉnh đến Ban A năm thứ tìm Phương Tiểu Vũ lấy đơn đăng ký. Sau khi đăng ký, nội trong một tuần sẽ xác nhận người đăng ký đủ điều kiện thông qua hay không].
Ân. Câu lạc bộ này cũng quái dị quá, chậc!
Tân thuần quyết định tiến hành thám hiểm trước. Đi Ban A năm thứ lấy đơn đăng ký.
Tâm động không bằng hành động. Tân Thuần lập tức đi đến trước cửa phòng học Ban A năm thứ . Hắn nhìn vào bên trong, đông nghìn nghịt một đám người. Vậy người tên Phương Tiểu Vũ là ai đây? Tân Thuần chưa kịp nghĩ làm sao tìm được người thì đã có người đi đến.
“Bạn học này, xin hỏi ngươi tìm người sao?”
Nói chuyện chính là một nữ sinh xinh đẹp.
“Xin hỏi Phương Tiểu Vũ có ở đây không?”
Tân Thuần ngại ngùng hỏi nữ sinh xinh đẹp này.
“Ngươi tìm hắn?”
Nữ sinh này cao thấp đánh giá Tân Thuần một chút, lại cho Tân Thuần một cái tươi cười quái dị.
“Ngươi chờ một chút.”
Chỉ chốc lát, từ trong phòng học đi tới một nam sinh bề ngoài nhã nhặn.
“Xin hỏi là ngươi tìm ta sao?”
Phương Tiểu Vũ mỉm cười nhìn Tân Thuần.
“Ân. Đúng vậy.”
Tân Thuần thầm đánh giá Phương Tiểu Vũ. Trách không được điều kiện thứ hai trên tờ áp-phích kia yêu cầu phải bề ngoài xuất chúng, quả nhiên thành viên không như người thường.
“Cái kia. . . Ta có thể xin gia nhập ‘ câu lạc bộ sắc lang ’ không?”
Tân Thuần nhìn lén một chút bốn phía, hy vọng người khác không nghe được cái tên quái dị kia.
Phương Tiểu Vũ không e dè xem kỹ Tân Thuần.
“Hảo. Ngươi trước tiên điền vào đơn đăng ký đi, cụ thể thì phải xem xã trưởng (trưởng câu lạc bộ), hắn phê chuẩn thì ngươi liền thông qua.”
Phương Tiểu Vũ đi vào lấy đơn đăng ký.
“Xã trưởng?”
Tân Thuần tò mò. Chẳng lẽ Phương Tiểu Vũ nhã nhặn này không phải xã trưởng?
“Hắn là quái nhân.”
Phương Tiểu Vũ cười cười rồi nói.
Quái nhân ? khẳng định là vậy rồi, bằng không ai lại đem tên câu lạc bộ gọi biến thái như thế! ( Ngữ Tịch: Tân Thuần, ngươi càng biến thái, lại muốn gia nhập! )
“Úc. Ta đây khi nào thì nộp đơn đăng ký này?”
Tân Thuần ngơ ngác hỏi.
“Điền xong thì nộp. Bất quá. . . Ngươi xác định muốn gia nhập?”
Phương Tiểu Vũ hảo tâm nhắc nhở Tân Thuần.
“Có chỗ nào không ổn sao?”
Tân Thuần nghĩ không ra Phương Tiểu Vũ vì sao lại hỏi như thế.
“câu lạc bộ Sắc lang chính là chuyên môn bồi dưỡng sắc lang, ngươi suy nghĩ cẩn thận ?”
Phương Tiểu Vũ tựa hồ cố ý đe dọa Tân Thuần.
Vậy không phải như mong muốn sao. Tân Thuần âm thầm nghĩ. Làm sắc lang có lẽ không tồi. Có thể chơi bời nơi nơi. Về nhà thì hắn, người luôn bị khi dễ sẽ có thể hảo hảo chống lại đám người trong nhà một phen.
“Suy nghĩ cẩn thận rồi. Ngày mai ta đến nộp đơn nha?”
Tân Thuần cười trộm một chút.
“Hảo. Ta ngày mai chờ ngươi đến!”
Phương Tiểu Vũ lại hướng Tân Thuần cười cười rồi mới đi vào phòng học.
Tân thuần về nhà, không chút do dự điền đơn đăng ký. Ai ngờ, tờ đơn này lại hại hắn khổ cả đời.