(Ngữ Tịch: Viết thêm phần này chỉ vì muốn bổ sung H cho chính văn)
Tân Thuần không hổ là đệ tử do đại sắc lang Quý Anh Diễm cùng Vu Cảnh Hiên dạy dỗ. Bé đích xác có thiên phú học ‘Sắc’ công! Hơn nữa tuyệt đối là thanh xuất phát từ lam mà thắng vu lam nha!
(từ màu xanh sinh ra mà còn xanh hơn cả màu xanh = trò còn giỏi hơn thầy)
“Anh Diễm, chúng ta đến chơi trò ‘ Sắc ’ được không?”
Tân Thuần sáng sớm liền dán tại ***g ngực rộng lớn của Quý Anh Diễm mà biểu diễn tôn chỉ của ‘sắc’.
“Tiểu Thuần, chúng ta ngày hôm qua chơi cả đêm , sao hôm nay vừa sáng sớm ngươi đã muốn chơi?” Quý Anh Diễm nằm trên giường ôm thắt lưng Tân Thuần, xấu xa ‘ Sắc ’ lại Tân Thuần. (dê wa dê lại =))))
“Muốn chơi!” Tân Thuần làm nũng, nhẹ nhàng hôn xuống ***g ngực Quý Anh Diễm, bàn tay nhỏ nhắn càng không an phận đặt trên bụng Quý Anh Diễm xoa a xoa.
“Biết mà, ngươi không thương ta, không muốn cùng ta chơi?” Tân Thuần lại cố ý thay đổi sắc mặt.
Sao có thể nghĩ chơi cùng yêu thương hay không có quan hệ chứ! Quý Anh Diễm chính là trời đất chứng giám hắn đối Tân Thuần thương yêu đến 2000% nha!
“Đương nhiên yêu ngươi rồi!” Quý Anh Diễm hôn nhẹ cái miệng nhỏ nhắn của Tân Thuần, lập tức xoay người đặt hắn ở dưới thân.
“Ta là sợ ngươi ‘thụ’ không nổi!” (thụ : nhận/chịu đựng/thừa nhận/nằm zưới)
“Hắc hắc, ai nói ta lần này là ‘ thụ ’ chứ” Tân Thuần trên mặt cười gian.
“Không được, ta đây sẽ không chơi!” Quý Anh Diễm một trận mồ hôi lạnh. Tân Thuần của hắn thật sự bị hắn dạy hư rồi, so với hắn còn sắc hơn, bây giờ còn muốn. . . . . .
“Chúng ta hôm nay chơi cái khác đi!” Tân Thuần tiếp tục cười gian, hai mắt bắn ra tinh quang. (lấp lánh)
Xem ra con mèo nhỏ củ hắn lại nghĩ ra chiêu gì mới nữa rồi. Không được, tuyệt đối không thể đáp ứng.
“Tiểu Thuần, ta hôm nay mệt mỏi quá nha, có chút đau đầu. Chúng ta hôm nào lại chơi nha?”
Nói nhảm, nghĩ muốn gạt ta? Tân Thuần âm hiểm cười.
“Được rồi, vậy ngươi ngủ ngay trên giường đi.” Tân Thuần cho Quý Anh Diễm một cái hôn môi tiêu chuẩn. Hạ thân còn không ngừng cọ xát trên đùi hắn. Hắc hắc, từ từ xem ngươi chịu được bao lâu! Ta không tin không thể đem ngươi kéo xuống giường! Ngay khi hạ thân Quý Anh Diễm bắt đầu ‘nóng lên’, Tân Thuần liền ly khai ổ chăn ấm áp của bọn họ.
“Aizz! Anh Diễm cũng không chơi với ta. Ta đây liền tự mình chơi.” Tân Thuần xuống giường tự oán tự ai lầm bầm lầu bầu.
Tân Thuần đi đến bên cạnh một cái thùng lớn, từ bên trong lấy ra một cái quần lót chữ T mỏng dính màu đen.
“Cái này là Vu học trưởng tặng ta, còn chưa mặc qua!” Tân Thuần thật cẩn thận lấy ra cái ‘tiểu quần lót’. (lại là wằn chữ Ti =)))))
Quý Anh Diễm nằm trên giường nguyên bản đã bị Tân Thuần khiêu khích ‘đứng lên’, một thân dục hỏa, hiện tại lại nhìn thấy vị hôn nhẹ yêu thương của hắn cầm cái quần lót gợi cảm nam nhân khác tặng. Hắn cơn tức đầy người bốc lên.
“Tiểu Thuần, ném ngay! Ai cho phép ngươi nhận quần lót người khác tặng chứ!!” Quý Anh Diễm nhảy xuống giường, đoạt lấy cái tiểu quần lót vô tội kia, xé thành n mảnh.
“Anh Diễm!” Tân Thuần bày ra dáng vẻ vô tội đáng thương.
“Ngươi cũng không chơi với ta, bây giờ còn đem đồ ngươi tặng ta xé vụn, ngươi đã chán ghét ta sao?”
“Ta tặng sao?” Quý Anh Diễm nhìn thoáng qua Tân Thuần. bé dám gài bẫy thiết kế hắn! Nhìn trong mắt bé đều là cười gian!
“Anh Diễm nha, thời điểm nhìn ngươi không mặc quần áo thật là hảo, nơi đó ta liếc mắt một cái là có thể thấy!” Tân Thuần cười xấu xa, dựa vào bên người Quý Anh Diễm, lấy tay đi ‘ Sắc ’ hạ thân chồng yêu.
Quý Anh Diễm hít vào một hơi. Tiểu yêu tinh này lại tra tấn hắn.
“Tiểu Thuần, đừng cọ, bằng không ta liền nhịn không được.”
“Nhịn không được thì chơi với ta đi!” Mục đích cuối cùng của Tân Thuần là đây.
Bị lừa!!!!, bé đem mình lừa xuống giường chính là vì bồi hắn chơi! Xem ra lần này bé tìm được trò gì không chơi trên giường rồi.
“Trước tiên nói cho ta biết ngươi muốn chơi cái gì?” Quý Anh Diễm cố bảo trì bình tĩnh hỏi Tân Thuần đang cười gian.
“Trước tiên đáp ứng ta đi!” Tân Thuần chẳng những lấy tay khiêu khích hạ thân hắn mà còn khẽ cắn vào trước ngực.
Quý Anh Diễm sắp đạt tới cực hạn nhẫn nại.
“Được rồi. Ta đáp ứng ngươi. Hiện tại có thể nói cho ta biết chơi cái gì đi.”
Nếu đã đáp ứng rồi, hắn theo lẽ thường phải cắn đôi môi Tân Thuần, hôn vào xương quai xanh, một đường nhẹ nhàng hôn xuống dưới.
Tân Thuần trước tiên cho Quý Anh Diễm hưởng chút ngon ngọt. Hắc hắc một tiếng, âm hiểm cười, đẩy Quý Anh Diễm ra.
“Vậy ngươi đáp ứng sẽ toàn bộ nghe ta.”
Quý anh diễm bất giác nhìn tới cái thùng bên cạnh Tân Thuần. Không ổn, thấy được gì đó rất không ‘dễ chịu’.
“Chơi cái này với ta đi!” Tân Thuần cười gian, tay trái lấy ra một cây roi da màu đen, tay phải lấy ra một cái còng sắt.
SM!!!!!!!!!
Tân Thuần khi nào học được thứ này? Hắn hình như không có dạy bé ‘Sắc’ công cấp bậc cao như thế đi! dục hỏa trên người Quý Anh Diễm đều dập tắt.
“Tiểu Thuần, ngươi sao lại muốn chơi thứ này?” Quý Anh Diễm không khỏi hoài nghi, con mèo nhỏ của hăn sẽ không thật sự chơi trò này chứ!
“Hắc hắc, hiện tại hỏi thì cũng vậy thôi? Ngươi đã đáp ứng ta !” Tân Thuần gương mặt thiên sứ cười tươi tắn như ác ma.
“Anh Diễm, chúng ta chơi đi!”
“Từ từ Tiểu Thuần. A. . . . . . Chúng ta có thể đổi một trò khác không?” Hắn cũng không có sở thích loại này. Không nghĩ tới mèo nhỏ nhà hắn có loại ham mê này!
“Hảo!” Tân Thuần cười ngọt ngào. Xoay người lại lấy ra thứ rất tốt gì đó từ trong thùng.
“vậy cái này ngươi thích không?”
A! Quý Anh Diễm lần này ngây dại. Trong tay trái Tân Thuần là một cái bật lửa, tay phải là. . . . . . một giá nến bằng bạc, trên giá có. . . Ngọn nến! Quý Anh Diễm bắt đầu toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
“Tiểu Thuần nha, cái này không tốt lắm đâu. Ta. . . . . . Ta sợ lửa!”
“Anh Diễm, ngươi thật nhát gan nha, sao cả lửa mà cũng sợ chứ?” Tân Thuần ban cho Quý Anh Diễm một ánh mắt đáng thương.
“Ta đây liền đổi một cái khác, Anh Diễm, ngươi có biết ta yêu thương ngươi nhất, đau lòng ngươi nhất. Ngươi sợ thứ gì, chúng ta sẽ không chơi cái đó.”
Quý Anh Diễm thở hổn hển, may mà con mèo nhỏ còn thích hắn. Bằng không. . . . . . Quý Anh Diễm không dám nghĩ tiếp đến kết cục, liền thấy trong tay Tân Thuần lại cầm hai món khác.Taytrái cầm một sợi dây bện lưới cứng rắn màu đen, tay phải cầm một cái ống cực kỳ nhỏ dài.
“Tiểu Thuần. . . . . .” Quý Anh Diễm nuốt nước bọt, ”Mấy thứ này là sao nha?” Tóm lại không phải thứ tốt!
“Cái này a. . .” Tân Thuần giơ giơ lên cái mạng dây màu đen trên tay,
“có thể đem tay chân cột vào cùng nhau, làm cho hai chân tách ra thật xa, có thể dễ dàng nhìn đến ‘cái kia’ cùng ‘tiểu huyệt’. . . . . . Rồi mới. . . . . . hắc hắc” Tân Thuần vỡ oà miệng cười ha hả.
Quý Anh Diễm chưa bao giờ biết con mèo nhỏ nhu thuận của hắn là . . . . . . Khủng bố như thế!
“Vậy . . Cái cái ống thật dài kia. . . . . .”
“Cái này nha,” Tân Thuần cười cười thần bí. “Chúng ta đến thử xem sẽ biết!”
Không được, tuyệt đối không phải chuyện tốt! Ta sao có thể bị con mèo nhỏ ngốc này dùng. . . . . . cái kia chứ!
“Tiểu Thuần, nói cho ta biết ngươi là đang nói giỡn a!” Quý Anh Diễm nịnh nọt cười. Hắn còn chưa muốn chết đâu!
“Anh Diễm!” Tân Thuần lã chã chực khóc khụt khịt. “Ngươi đã hứa với ta, phải chơi với ta mà!”
Không ngờ hiện tại Tân Thuần hiểu rõ hắn như thế, biết điểm yếu của hắn là không thể nhìn nổi bé khóc. Quý Anh Diễm đem Tân Thuần ôm vào trong ngực.
“Hảo hảo, Tiểu Thuần đừng khóc. Ta cùng ngươi chơi là được.” Nếu nói phải chết, Tiểu bé cưng khóc còn làm cho hắn đau lòng mà chết trước!
Sáng lạn tươi cười lại lần nữa trở về trên mặt Tân Thuần. “Vậy những thứ này ngươi chọn một bộ ? Hay là đều thử hết?”
Đều muốn thử hết? để cho ta chết đi! “Ta có thể chọn cái màu đen kia không?” Quý Anh Diễm chỉa chỉa đống dây lưới (bộ trói toàn thân =)))) trên tay Tân Thuần. Chỉ có thứ này dường như không nguy hiểm đến sinh mệnh. Nhiều nhất là đem hắn cột lại thôi.
(đó là tiền đề cho mọi trò khác đó, Diễm ca, huynh ngu wá a).
Tân Thuần cúi đầu suy tư một hồi. “Được rồi. Nghe lời ngươi. Lần này ngươi đã đáp ứng chơi với ta, ta đây cũng đáp ứng ngươi chơi cái này!”
‘Hưưư!’ Quý Anh Diễm yên lòng thở ra. Xem ra Tiểu Thuần vẫn còn thương tiếc hắn.(cái kiếp thê nô)
Tân Thuần nhìn nhìn cái ống nhỏ dài trên tay. “Vốn đang muốn thử cái này”. Tân Thuần vô cùng tiếc nuối ném nó xuống.
“Cái kia là gì?” Quý Anh Diễm tò mò hỏi một câu.
“Không chơi sẽ không nói cho ngươi biết!” Tân Thuần đô đô cái miệng nhỏ nhắn.
“Chúng ta đây bắt đầu chơi đi.” Tân Thuần vừa nói vừa đem Quý Anh Diễm trói lại.
Quý Anh Diễm bất đắc dĩ bị trói tay chân lại. Hai tay hắn bị trói qua đỉnh đầu, mặt trên còn có dây xích, tay cũng bị còng lại. eo bị cố định chặt chẽ, ở trước ngực một đường ngang, mông cũng bị xích, trên đùi cũng bị cột lại, chân cũng bị xích co lên. Khiến hắn hình thành tư thế không thể duỗi chân cùng chạm đất. Như vậy hai chân Quý Anh Diễm hoàn toàn bị mở ra. Cả người bị đặt trên bàn.
“Tiểu Thuần, như vậy là đủ rồi, được chứ?” Hy vọng không còn thêm cái khác. Quý Anh Diễm thê thảm nhìn Tân Thuần.
“Gần đủ rồi.” Tân Thuần cho hắn một cụ cười tươi để an tâm.
“đem này cột lên nữa là được!” Tân Thuần quấn một sợi dây mảnh quanh cái cột và cái mông.
“Đây là buộc. . . . . .” Quý Anh Diễm không hỏi cũng đã biết đáp án. Tân Thuần rất nhanh tiếp tục cột nó lên hạ thân Quý Anh Diễm.
“Tiểu Thuần, ngươi sẽ không mưu sát ta đi!” Quý Anh Diễm bắt đầu phát run. Tân Thuần đáng yêu của hắn sao lại biến thành như vậy. Sớm biết sẽ như vậy, từ đầu hnắ sẽ không dạy bé chơi mấy trò ‘Sắc’ !
“Anh Diễm, ta sao có thể mưu sát ngươi chứ.” Tân Thuần cột chặt Quý Anh Diễm rồi cười cười với hắn.
“Muốn mưu sát ngươi cũng phải chờ sau khi chơi xong chứ!” Không đợi Quý Anh Diễm đáp lời. Tân Thuần liền từ phía sau ôm lấy hắn,Tay bắt đầu kích thích phân thân hắn. Đầu lưỡi khiêu khích vành tai hắn.
May là nhìn qua có chút khủng bố, Tân Thuần vẫn là đối hắn ôn nhu, không có lấy ra cái XX gì lớn, hoặc là cái gì khác nữa. Quý Anh Diễm hơi an tâm một chút. Nếu chỉ bồi hắn chơi như vậy thôi thì cũng cố nhịn được. Nụ hôn cùng bàn tay nhỏ bé của Tân Thuần làm Quý Anh Diễm thoải mái vạn phần.
“Anh Diễm.” Tân Thuần đã muốn lượn tới trước người Quý Anh Diễm, liếm trước ngực hắn. “Ngươi xác định là không chịu thử cái khác sao?”
“Còn có cái gì?” Quý Anh Diễm xem Tân Thuần cũng chỉ biết một chút, cũng không lo lắng hắn sẽ đùa với lửa.
“Cái này!” Tân Thuần không biết từ đâu lôi ra hai cái ống tiêm. Một cái cực kỳ thô to, một cái cực kỳ nhỏ. Quý Anh Diễm có thể rõ ràng nhìn thấy trong ống tiêm nhỏ có chất lỏng màu phấn hồng.
Quý Anh Diễm một thân mồ hôi lạnh. Không thể nào, mặc kệ thứ nào hắn cũng không thích!
“Từ bỏ, Tiểu Thuần. Chúng ta vẫn cứ như vậy là được.” Quý Anh Diễm miễn cưỡng nở nụ cười một chút.
“Vậy quên đi.” Tân Thuần một phen ném hai cái ống tiêm kia xuống. Lại phóng tới trên người Quý Anh Diễm.
Tân Thuần hôn từ trước ngực đến bụng, không ngừng trên bụng hắn làm đủ trò. khẽ liếm, khẽ cắn, tuy nhiên chính là không tiếp tục xuống phía dưới.
“Tiểu Thuần.” Quý Anh Diễm hừ lên. “Đừng tra tấn ta, nhanh lên giúp ta đi.” Bất đắc dĩ, tay hắn đều bị trói cao lên, cho dù muốn tự giải quyết cũng không có biện pháp.
“Không được!” Hai tay Tân Thuần lại vươn lên, đặt trước ngực Quý Anh Diễm, vuốt ve hai điểm đỏ trước ngực hắn. Nụ hôn dừng lại bên sườn hắn.
“Ngươi cũng không chịu chơi cái khác với ta, ta cũng chỉ cho ngươi hưởng thụ bao nhiêu đây thôi.” ý định của bé cưng là muốn cho hắn bị dục hỏa chết cháy mà!
“Cùng ngươi chơi nữa? Vậy đổi thứ nào nhìn qua ôn nhu một chút đi.” Quên đi, bị dục hỏa chết cháy còn không bằng bị Tân Thuần đùa chết. Quý Anh Diễm nhận mệnh đồng ý bồi Tân Thuần ‘chơi đùa’.
“Ôn nhu một chút?” Tân Thuần nháy mắt mấy cái,
“Vậy cái này đi.” Tân Thuần lần này thật sự lấy từ phía sau Quý Anh Diễm ra cái XX lớn! ‘Cái lớn lớn’ kia, phía sau còn đính một hàng dây nhỏ.
“cái lớn lớn này chính là thực ôn nhu nhá, hơn nữa ngươi còn có thể thực thoải mái nữa.” Tân Thuần xấu xa cười.
“Không được! Ta cự tuyệt thứ này!” Muốn cho loại đồ vật này tiến vào hậu phương chính mình, thật đúng là gặp tai hoạ mà.
“Tiểu Thuần. . . . . . nếu ngươi thật sự muốn, vậy ngươi ‘tới’ là được rồi, đừng dùng cái kia nha.” Quý Anh Diễm vạn phần không tình nguyện nói ra câu này. Trước kia, mỗi lần đều chính là Tiểu Thuần ở bên dưới, bị hắn XX chết đi sống lại. Chẳng lẽ lần này tới lượt hắn bị cây gậy này XX đến chết đi sống lại sao!
“Anh Diễm, ta đáp ứng ngươi, một lát nữa cho ngươi đến XX ta.” Tân Thuần khiêu khích hôn lên Quý Anh Diễm.
“Ngươi xem phía dưới của ngươi đều ướt rồi, còn nói đừng!” Tân Thuần trừng mắt liếc Quý Anh Diễm một cái.
Tân Thuần ngọt ngào hôn lên. Hạ thân Quý Anh Diễm đã muốn run run đứng lên. Tân Thuần lại liếm xuống hạ thân hắn, rồi ngâm vào. Quý Anh Diễm nhẹ nhàng rên rỉ một chút.
“Sắp nhịn không được ?” Tân Thuần cười hỏi Quý Anh Diễm.
“Ngươi chờ một chút nha!” Tiếp theo, hai tay hắn thay thế miệng, nắm lấy phân thân Quý Anh Diễm. Chính mình bắt đầu khẽ liếm hậu đình hắn.
“A! Tiểu Thuần. . . . . . Ngươi. . . . . .” Quý Anh Diễm khó có thể tin con mèo nhỏ nhu thuận của hắn thế nhưng làm ra …….. hành động khiêu khích như thế. . .
“Làm vậy, khi ‘cái lớn lớn’ kia đi vào, ngươi mới có thể thoải mái!” Trước kia Anh Diễm cũng đều làm như thế với mình, làm cho tiểu huyệt của mình trước tiên ướt át một chút…
“Ân. . . . . .” Quý Anh Diễm đã thoải mái đến cái gì cũng quên hết nên không nghe thấy mấy câu sau của Tân Thuần.
Tân Thuần nhìn Quý Anh Diễm bộ dáng mê mang, rồi còn hậu phương đã ướt át. Hắn khoái trá cầm lấy ‘cái lớn lớn’ kia đi XX Quý Anh Diễm. Thật cẩn thận đem cái lớn lớn đó đưa đến nhập khẩu huyệt, nhẹ nhàng đẩy mạnh vào một chút.
“A. . . . . .” Quý Anh Diễm lập tức cảm giác được hậu phương có vật khác thường đưa vào. “Tiểu Thuần. . . . . . Ngươi. . . . . . Thật sự. . . . . .”
Nhưng toàn bộ lời nói của Quý Anh Diễm đã bị bao phủ trong nụ hôn sâu. Tân Thuần hoàn toàn không cho Quý Anh Diễm có thời gian kháng nghị, ngón tay lại động, đem ‘cái lớn lớn’ đẩy mạnh vào thêm.
“Ô. . . . . .” Tiếng rên rỉ tràn ra khỏi miệng.
“Tiểu Thuần, dừng tay đi.” Quý Anh Diễm cảm thấy dị vật lạnh lẻo trong cơ thể khuếch tán.
“Anh Diễm.” Tân Thuần khúc khích kêu Quý Anh Diễm.
“Tiểu Thuần. . . . . . Ngươi. . . . . . Đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi kêu cũng không kêu được! Ngày mai đừng mong xuống giường!” Quý Anh Diễm biết mình không ngăn cản được Tân Thuần, chỉ có thể từ từ rồi hảo hảo đem tất cả đòi về sau.
“Ta đây ngày mai sẽ cho ngươi bế ta đến trường!” Hôm nay cứ chơi đã, ngày mai nói sau đi. Tân Thuần lại xoáy vào sâu hơn. Hắn chính là đau lòng cho Quý Anh Diễm nên không đành lòng đem hắn XX đau. Hắn mỗi lần đều đối với mình rất cẩn thận. Nên hiện tại mình cũng muốn hoàn lại! (ra là đang nghĩ cho anh sao?! Ò_Ó)
“Sẽ đi vào toàn bộ ngay thôi, Anh Diễm.” Tân Thuần hôn nhẹ lên hạ thân Quý Anh Diễm.
“Tiểu Thuần. . . . . . đừng ấn vào nữa.” Quý Anh Diễm vẫn còn chan chứa hy vọng.
“Xong, toàn bộ đi vào rồi!” Tân Thuần không hề nhìn đến Quý Anh Diễm đang cầu xin, trực tiếp đem ‘cái lớn lớn’ cắm vào đến tận gốc.
“Nguyên lai tư vị cưỡng gian là thích như thế!” Tân Thuần cao hứng lầm bầm lầu bầu.
“Anh Diễm, thoải mái không?” Tân Thuần hôn lên toàn thân, trấn an hắn.
“Không thoải mái, mau lấy nó ra.” Quý Anh Diễm chính là vẫn đang nhẫn chịu cái cảm giác không hảo này mà bồi Tân Thuần chơi.
“Ta đây đem chốt mở mở ra.” Tân Thuần cũng không quên phải bật chốt. (click on, mở chế độ rung =))))
“A. . . . . .” Tiếng rên rỉ lập tức tràn ra. Dị vật trong thân thể bắt đầu mấp máy, kích thích tất cả cảm quan của Quý Anh Diễm.
“Thư thái không.” Tân Thuần cười mê đắm.
“Ngươi tiểu yêu tinh này!” Quý Anh Diễm gọi, ý bảo Tân Thuần dựa đến gần. Tân Thuần nhu thuận toàn thân áp dựa lên người Quý Anh Diễm, hai người hôn sâu không ngừng.
“Ngươi phía dưới cũng đứng lên.” Mắt Quý Anh Diễm chưa từng rời đi hạ thân của Tân Thuần.
“Nhìn đến tình nhân của mình đong đưa vặn vẹo thân thể mê người như thế, ta có thể không có phản ứng sao!” Tân Thuần làm bộ sinh khí, tự mình nắm lấy hạ thân.
“Tiểu ngốc, lại đây.” Quý Anh Diễm mở miệng ra. Tân Thuần mặt đỏ đưa đến gần….
“Ngươi đỏ mặt cái gì, vừa rồi sao không thấy ngươi đỏ mặt?” Quý Anh Diễm buồn cười con mèo nhỏ ngốc này, vừa rồi khi biến mình thành như vậy cũng không thấy mặt hắn đỏ như thế.
“Chuyện kia không giống!” Tân Thuần trừng mắt liếc Quý Anh Diễm một cái.
“Hảo hảo, không giống. Mau đưa vào đây đi.” Quý Anh Diễm đương nhiên không hề muốn tiếp tục đấu võ mồm với con mèo cưng của hắn, mà muốn cũng làm cho nhóc cũng thoải mái lên.
Quý Anh Diễm thuần thục liếm hôn lên phân thân của bé, Tân Thuần khó nhịn ghé vào trên người Quý Anh Diễm, tự mình đong đưa phần eo.
“Anh Diễm, ta thật muốn.” Hạ thân của Tân Thuần ở trong miệng Quý Anh Diễm đã bắt đầu ướt át.
“Ta. . . ta. . . sắp. . . . . ư……ư……” Tân Thuần ôm chặt thắt lưng Quý Anh Diễm. Nhận lấy sự âu yếm của anh yêu.
“Nếu muốn bắn liền bắn đi, đừng cố nhịn.” Quý Anh Diễm ôn nhu trấn an Tân Thuần.
“A!” Tân Thuần hoàn toàn mất kềm chế, nhũ dịch màu trắng bắn ra.
“Anh Diễm.” Tân Thuần ngoan ngoãn ngọt nị ghé vào trên người Quý Anh Diễm. “Ta hảo yêu ngươi!”
“A. . . . . . Ta cũng yêu ngươi, tiểu ngốc!” Trong lời yêu của Quý Anh Diễm cũng mang theo rên rỉ.
Từ lúc Quý Anh Diễm ‘phục vụ’ hắn, Tân Thuần đều quên còn có một ‘cái lớn lớn’ đang ở trong cơ thể Quý Anh Diễm.
“Anh Diễm, cái lớn lớn ở phía sau ngươi thoải mái chứ! Ta sẽ giúp ngươi đổi chế độ khác nha.”
Tân Thuần từ trên người Quý Anh Diễm đứng lên, điều chỉnh nút bấm một chút. Nhất thời, Quý Anh Diễm cảm giác trong cơ thể vừa rung vừa thay đổi phương hướng, hơn nữa ở nơi khác nhau thì phương hướng rung cũng khác. (-/////- “)
“A.” Dục hoả trong cơ thể như thiêu đốt, làm cho Quý Anh Diễm kêu lên.
“Anh Diễm.” Tân Thuần lại nắm lấy hạ thân Quý Anh Diễm, tiến hành kích thích cả phía trước lẫn phía sau cho hắn.
“Tiểu Thuần!” Trong tiếng gọi tên nhóc con hắn cưng chiều nhất mà đạt tới cao trào.
“Thực thích chứ, Anh Diễm.” Tân Thuần tắt đi công tắc, cẩn thận đem ‘cái lớn lớn’ rút ra.
“Ngươi tiểu yêu tinh này, mau thả ta ra. Ta muốn cho ngươi cũng nếm thử một chút loại tư vị này!” Quý Anh Diễm ngọt ngào hướng Tân Thuần rống ra.
“Không cần. Ta không cần ‘cái lớn lớn’ kia, ta muốn ‘cái lớn lớn’ của ngươi.” Tân Thuần một phen lại cầm lên hạ thân của Quý Anh Diễm, vừa liếc ‘cái lớn lớn’ kia một cái.
“Ta mới luyến tiếc để cho đồ vật này đoạt đi tiểu mật huyệt mật ngọt của ngươi a!” Quý Anh Diễm bảo Tân Thuần cởi bỏ trói buộc cho hắn.
Tân Thuần đã được vui vẻ chơi một lần trò chơi ‘ Sắc ’ đặc biệt rồi, đương nhiên cam tâm tình nguyện thả Quý Anh Diễm ra. Hắn còn chờ đợi để tiếp tục chuyện ‘thật là tốt’ mà.
“Anh Diễm, ta hảo muốn nha!” Tân Thuần vừa mới thả Quý Anh Diễm ra, liền một phen nhào vào vòng ôm ấp của hắn. Còn đem tay hắn đặt vào ‘hậu phương’ của mình.
“Biết ngươi muốn mà. Vừa rồi ngươi ở trên người ta không ngừng cọ!” Quý Anh Diễm nhéo nhéo lên chóp mũi Tân Thuần rồi liền bế hắn lên giường.
“Anh Diễm, ta cũng muốn thử cái kia. Vừa rồi nhìn ngươi thật thích.” Tân Thuần chỉ chỉ bộ dây vừa dùng để trói Quý Anh Diễm và ‘Cái lớn lớn’ kia.
“Cái dây buộc kia thì có thể, còn ‘cái lớn lớn’ kia không bàn nữa!” Hắn còn lâu mới để Tân Thuần biết cái kia khi để vào quả thật rất thích. Vạn nhất để bé biết, sau này bé đều dùng cái kia giải quyết, vậy chính mình phải làm sao đây! Nói chung, hắn cấm hết tất cả mọi thứ có thể tranh giành tiểu huyệt của bảo bối cưng đáng yêu của mình, liền ngay cả ‘cái lớn lớn’ kia cũng không được!
Không dùng ‘cái lớn lớn’ kia thì thôi, vậy ít nhất cũng để hắn thử cái nhìn có vẻ vui vui kia đi. (đống dây)
“Vậy được rồi, trói ta lại đi.” Tân Thuần vẻ mặt chờ mong.
“Sao lại có loại tiểu yêu tinh như ngươi tồn tại chứ!” Quý Anh Diễm vô hạn trìu mến nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Tân Thuần.
“Lại đây đi, ta buộc ngươi lại.”
Quý Anh Diễm đương nhiên là thực khoái trá đem Tân Thuần XX đích chết đi sống lại, làm cho bé thỏa mãn tâm nguyện nho nhỏ!
…dồn dập…rên rĩ…cao trào…
Tân Thuần thỏa mãn ghé vào trên người Quý Anh Diễm. “Lần sau chúng ta đổi chơi cái khác nữa đi!”
Đổi khác? Tha ta đi. Những cái khác xem ra đều là thứ rất nguy hiểm a. Không được, lần sau dù nói gì cũng không thể lại đáp ứng bồi bé yêu chơi! Bé hiện tại so với chính mình còn ‘ Sắc ’ hơn a, không biết là ai dạy nữa! Quý Anh Diễm càng nghĩ càng sầu não.
Đúng rồi, con mèo nhỏ đáng yêu của hắn sao lại biết những. . . . . .”Tiểu Thuần, ngươi từ đâu mang tới đây nhiều loại đồ vật. . . như thế này?” Quý Anh Diễm cố kềm chế, đem hai chữ ‘biến thái’ nuốt trở lại vào bụng.
“Những thứ này a. . . . . . đều là Vu học trưởng tặng cho ta!”
….
Phiên ngoại chi Dạy Dỗ — (không còn ngây thơ) – Hoàn –
.
– Toàn văn Hoàn –