Cố gắng hít thở sâu, Bùi Vận đi tới cửa phòng làm việc của Tề Thịnh gõ hai lần.
Cũng không có tiếng vang, không có một bóng người.
Có lẽ là Tề Thịnh đã rời đi đến bữa tiệc, chỉ là Diệp Minh không biết mà thôi.
Bùi Vận nghĩ như thế, đang chờ rời đi, đã thấy gian phòng cuối mơ hồ lộ ra tia sáng. Anh xoắn xuýt, vẫn là chậm rãi đi lên phía trước.
Nơi đó nhìn dáng dấp hẳn là phòng hội nghị, cửa lại mở hé, hiển nhiên người bên trong cũng chưa nghĩ tới thời gian này sẽ có người trực tiếp đi tới.
Từ trong khe cửa có thể nhìn thấy Tề Thịnh đứng ở đó, tựa hồ đang cùng với người nào đó nói chuyện, Bùi Vận đang nghĩ nên rời đi trước đừng nên quấy rầy đối phương, đột nhiên một chuỗi âm thanh kích động vang lên:
"Anh rốt cuộc là lên cơn điên gì? Tại sao lại muốn ở cùng tên kia."
Thanh âm này Bùi Vận cũng không xa lạ gì, sắc mặt cũng cùng đồng thời trắng bệch.
Đối phương tiếng nói trong sáng, cứ việc cách mấy năm chưa từng nghe thấy, anh lại vẫn là không có cách nào quên ——
Bạn cùng phòng thời đại học là người mà anh tín nhiệm nhất, anh cũng tự cho người đó là anh em tốt, nhiều năm như vậy một người duy nhất nhớ tới cảm giác vạn phần khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi!
Ninh Nhật.
"Em ấy như thế nào, " Tề Thịnh như trước bình tĩnh, "Không phải do cậu nói là được."
"Anh..." Âm thanh Ninh Nhật đều đang phát run, hiển nhiên bị tức đến lợi hại, "Anh cùng Bùi Vận yêu nhau, chính là vì giận em?"
Từ góc độ Bùi Vận, vừa vặn có thể nhìn thấy biểu tình của Tề Thịnh, khóe miệng đối phương như trước mang theo nụ cười làm người ta nhìn không thấu, mạn bất kinh tâm* nói: "Đúng thì đã làm sao?"
(Mạn bất kinh tâm: tuỳ tiện không chịu ràng buộc)
Bùi Vận tim từ từ chìm xuống, đại não vù một tiếng trống rỗng, quả thực không biết nên làm phản ứng gì, chỉ là ôm chặt hộp cơm, cứng đờ đứng ở đó nghe.
"Anh cũng đừng quên, " Ninh Nhật nghiến răng nghiến lợi, "Thời điểm học đại học, anh đã từng nói cậu ta rất phiền phức cứ lẽo đẽo sau lưng em, mỗi lần cậu ta theo tới ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn."
Tề Thịnh biểu tình có hơi dao động, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Con người sẽ thay đổi."
"Em đã giải thích với anh, em và Tề Ký chỉ là bất ngờ!" Ninh Nhật tiếng nói cũng thay đổi, "Ngày đó em tại nhà anh đợi anh cả đêm, không phải anh cũng trắng đêm không về! Lão Chu nói thời điểm ông ấy đi đón anh còn có người khác, khi đó anh đã cùng cậu ta có quan hệ đúng không?"
"Khi đó thật không có, " Tề Thịnh bằng phẳng mà nở nụ cười, tuy rằng Bùi Vận nhìn sang luôn cảm thấy nụ cười kia có mấy phần cảm giác tàn nhẫn, "Là từ khi cậu và Tề Kỳ cùng nhau đi vào quán bar."
"Đó là công sự!" Ninh Nhật tức giận quát, "Cùng là vì giận em, nên anh mới tàn nhẫn khiến bản thân mình ở cùng với người mình không thích."
Bùi Vận chân mềm nhũn lưng chặn lại tường, đột nhiên cực kỳ hối hận hành vi tuỳ tiện của bản thân tối hôm nay tới đây!
Nếu như cái gì cũng không biết, thì tốt biết bao.
Ít nhất còn có thể tiếp tục vô tri sống trong sự giả tạo của đối phương.
"Cậu cũng vậy thôi." Tề Thịnh hờ hững ứng, "Đồng nghiệp cần thiết đêm hôm khuya khoắt đi quán bar sao"
Hắn nhấn mạnh âm cuối, lại từ từ hoà hoãn lại: "Coi như lúc trước tất cả đều là bất ngờ, vận dụng giao thiệp của cha cậu đi giúp tên đó cướp hạng mục của tôi, lẽ nào cái này cũng là trùng hợp?"
"Nếu như không làm vậy, ngay cả mặt em anh cũng không chịu gặp." Ninh Nhật âm thanh cũng cao mấy độ, cuối cùng không khỏi dẫn theo một tia tâm ý cầu khẩn, "A Thịnh, chúng ta đừng tiếp tục như thế này được không? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, hoà nhau thôi."
Ở trong ấn tượng của Bùi Vận, tính tình của Ninh Nhật luôn luôn cực kỳ kiêu ngạo, hiện tại rốt cục cũng chịu thua: "Em cố ý tới tìm anh, không phải là vì cãi nhau với anh."
"..."
"Quá khứ của chúng ta, dù sao cùng nhau nhiều năm như vậy..."
Không nghe Tề Thịnh trả lời.
Bùi Vận cũng không muốn xem Tề Thịnh phản ứng.
Tề Thịnh, cùng Ninh Nhật. Cùng nhau, nhiều năm như vậy...
Chân tướng đến đột nhiên không kịp chuẩn bị, lại không cho anh một lối thoát cứ như vậy mà ập đến.
Đại não bị xung kích liên tục thực sự quá mức cho phép, bí mật có chút không rõ nhiều năm như vậy nghẹn ở trong cổ họng, cũng coi như có đáp án.
Bùi Vận không hề có một tiếng động dựa vào trên tường nửa ngày, mới yên tĩnh đi ra, ngay cả bước chân cũng có chút phù phiếm.
"Anh Bùi?" Chờ ở kia Diệp Minh đứng thẳng người, "Cuối cùng anh cũng ra rồi, Tề tổng ăn chưa... Ôi.."
Ánh mắt Diệp Minh mê hoặc mà rơi vào hộp cơm Bùi Vận cầm trong tay: "Tề tổng không ở đó? Vậy sao anh còn đi vào lâu như vậy?"
"Ừm, " Bùi Vận hàm hồ đáp một tiếng, đem thành quả lao động lúc trước bận bịu nửa ngày hiện tại lại chỉ hiện ra dư thừa nhét vào trong tay đối phương, cố gắng câu lên khóe miệng, "Cũng là em cầm đi, đói bụng thì hâm nóng một chút rồi hãy ăn. Anh còn có việc, phải đi về trước."
Diệp Minh tiếp nhận, thất vọng a một tiếng, lại hỏi: "Anh không gọi điện thoại hỏi một chút Tề tổng đang ở nơi nào sao?"
Bùi Vận bình tĩnh nói: "Không cần."
Mấy chuyện tự rước lấy nhục, vẫn là đừng làm thì hơn.
Thời điểm đi ra toà nhà mưa đã tạnh, chỉ là trên đường lầy lội bất kham, đi trên đường chậm rãi bước từng bước thật là mất công tốn sức.
Bùi Vận cũng không nghĩ đón xe, chỉ mờ mịt đi trở về, bất tri bất giác, liền đi tới chung cư cũ kỹ lúc trước đã thuê đến mấy năm.
Trước cửa sổ lầu một mơ hồ sáng lên ánh đèn, chẳng lẽ là chính mình lúc gần đi quên mất tắt đèn?
Bùi Vận bước nhanh đi tới trước cửa, theo bản năng mà móc chìa khóa ra mở cửa.
Chìa khóa đến nửa ngày cũng không lọt được vào lỗ khoá, Bùi Vận đang suy tư là xảy ra chuyện gì, cửa lại bị mở ra, một cậu thanh niên trẻ tuổi đứng ở nơi đó.
Cậu ta cũng chừng hai mươi tuổi, trên mặt non nớt còn mang theo ước mơ đối với tương lai, không hiểu ra sao nhìn Bùi Vận: "Anh tìm ai?"
Phòng khách có cô gái, xem ti vi đang cười đến ngửa tới ngửa lui, âm thanh giống như chuông bạc truyền đến: "A Đào! Anh mau đến xem a..."
"Xin lỗi, " Bùi Vận giật mình một cái, "Tôi, tôi đi nhầm."
"... Nha, " Cậu thanh niên không khách khí đóng cửa.
Phía sau có tiếng đối thoại của hai người truyền đến
"Vừa rồi là ai a?"
"Không có chuyện gì, đoán chừng là người uống nhiều rượu."
Bùi Vận vô lực ngoắc ngoắc khóe môi, mơ màng đi ra ngoài.
Đúng vậy, anh làm sao sẽ quên mất.
Ngay cả nơi này cũng không về được.
Hết chương 17.
Lời edit: Thấy thương bạn Bùi quá đi:(( ngã vào vết xe đổ hai lần rồi.
Cũng không có tiếng vang, không có một bóng người.
Có lẽ là Tề Thịnh đã rời đi đến bữa tiệc, chỉ là Diệp Minh không biết mà thôi.
Bùi Vận nghĩ như thế, đang chờ rời đi, đã thấy gian phòng cuối mơ hồ lộ ra tia sáng. Anh xoắn xuýt, vẫn là chậm rãi đi lên phía trước.
Nơi đó nhìn dáng dấp hẳn là phòng hội nghị, cửa lại mở hé, hiển nhiên người bên trong cũng chưa nghĩ tới thời gian này sẽ có người trực tiếp đi tới.
Từ trong khe cửa có thể nhìn thấy Tề Thịnh đứng ở đó, tựa hồ đang cùng với người nào đó nói chuyện, Bùi Vận đang nghĩ nên rời đi trước đừng nên quấy rầy đối phương, đột nhiên một chuỗi âm thanh kích động vang lên:
"Anh rốt cuộc là lên cơn điên gì? Tại sao lại muốn ở cùng tên kia."
Thanh âm này Bùi Vận cũng không xa lạ gì, sắc mặt cũng cùng đồng thời trắng bệch.
Đối phương tiếng nói trong sáng, cứ việc cách mấy năm chưa từng nghe thấy, anh lại vẫn là không có cách nào quên ——
Bạn cùng phòng thời đại học là người mà anh tín nhiệm nhất, anh cũng tự cho người đó là anh em tốt, nhiều năm như vậy một người duy nhất nhớ tới cảm giác vạn phần khó chịu giống như nuốt phải một con ruồi!
Ninh Nhật.
"Em ấy như thế nào, " Tề Thịnh như trước bình tĩnh, "Không phải do cậu nói là được."
"Anh..." Âm thanh Ninh Nhật đều đang phát run, hiển nhiên bị tức đến lợi hại, "Anh cùng Bùi Vận yêu nhau, chính là vì giận em?"
Từ góc độ Bùi Vận, vừa vặn có thể nhìn thấy biểu tình của Tề Thịnh, khóe miệng đối phương như trước mang theo nụ cười làm người ta nhìn không thấu, mạn bất kinh tâm* nói: "Đúng thì đã làm sao?"
(Mạn bất kinh tâm: tuỳ tiện không chịu ràng buộc)
Bùi Vận tim từ từ chìm xuống, đại não vù một tiếng trống rỗng, quả thực không biết nên làm phản ứng gì, chỉ là ôm chặt hộp cơm, cứng đờ đứng ở đó nghe.
"Anh cũng đừng quên, " Ninh Nhật nghiến răng nghiến lợi, "Thời điểm học đại học, anh đã từng nói cậu ta rất phiền phức cứ lẽo đẽo sau lưng em, mỗi lần cậu ta theo tới ngay cả nhìn anh cũng không muốn nhìn."
Tề Thịnh biểu tình có hơi dao động, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Con người sẽ thay đổi."
"Em đã giải thích với anh, em và Tề Ký chỉ là bất ngờ!" Ninh Nhật tiếng nói cũng thay đổi, "Ngày đó em tại nhà anh đợi anh cả đêm, không phải anh cũng trắng đêm không về! Lão Chu nói thời điểm ông ấy đi đón anh còn có người khác, khi đó anh đã cùng cậu ta có quan hệ đúng không?"
"Khi đó thật không có, " Tề Thịnh bằng phẳng mà nở nụ cười, tuy rằng Bùi Vận nhìn sang luôn cảm thấy nụ cười kia có mấy phần cảm giác tàn nhẫn, "Là từ khi cậu và Tề Kỳ cùng nhau đi vào quán bar."
"Đó là công sự!" Ninh Nhật tức giận quát, "Cùng là vì giận em, nên anh mới tàn nhẫn khiến bản thân mình ở cùng với người mình không thích."
Bùi Vận chân mềm nhũn lưng chặn lại tường, đột nhiên cực kỳ hối hận hành vi tuỳ tiện của bản thân tối hôm nay tới đây!
Nếu như cái gì cũng không biết, thì tốt biết bao.
Ít nhất còn có thể tiếp tục vô tri sống trong sự giả tạo của đối phương.
"Cậu cũng vậy thôi." Tề Thịnh hờ hững ứng, "Đồng nghiệp cần thiết đêm hôm khuya khoắt đi quán bar sao"
Hắn nhấn mạnh âm cuối, lại từ từ hoà hoãn lại: "Coi như lúc trước tất cả đều là bất ngờ, vận dụng giao thiệp của cha cậu đi giúp tên đó cướp hạng mục của tôi, lẽ nào cái này cũng là trùng hợp?"
"Nếu như không làm vậy, ngay cả mặt em anh cũng không chịu gặp." Ninh Nhật âm thanh cũng cao mấy độ, cuối cùng không khỏi dẫn theo một tia tâm ý cầu khẩn, "A Thịnh, chúng ta đừng tiếp tục như thế này được không? Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, hoà nhau thôi."
Ở trong ấn tượng của Bùi Vận, tính tình của Ninh Nhật luôn luôn cực kỳ kiêu ngạo, hiện tại rốt cục cũng chịu thua: "Em cố ý tới tìm anh, không phải là vì cãi nhau với anh."
"..."
"Quá khứ của chúng ta, dù sao cùng nhau nhiều năm như vậy..."
Không nghe Tề Thịnh trả lời.
Bùi Vận cũng không muốn xem Tề Thịnh phản ứng.
Tề Thịnh, cùng Ninh Nhật. Cùng nhau, nhiều năm như vậy...
Chân tướng đến đột nhiên không kịp chuẩn bị, lại không cho anh một lối thoát cứ như vậy mà ập đến.
Đại não bị xung kích liên tục thực sự quá mức cho phép, bí mật có chút không rõ nhiều năm như vậy nghẹn ở trong cổ họng, cũng coi như có đáp án.
Bùi Vận không hề có một tiếng động dựa vào trên tường nửa ngày, mới yên tĩnh đi ra, ngay cả bước chân cũng có chút phù phiếm.
"Anh Bùi?" Chờ ở kia Diệp Minh đứng thẳng người, "Cuối cùng anh cũng ra rồi, Tề tổng ăn chưa... Ôi.."
Ánh mắt Diệp Minh mê hoặc mà rơi vào hộp cơm Bùi Vận cầm trong tay: "Tề tổng không ở đó? Vậy sao anh còn đi vào lâu như vậy?"
"Ừm, " Bùi Vận hàm hồ đáp một tiếng, đem thành quả lao động lúc trước bận bịu nửa ngày hiện tại lại chỉ hiện ra dư thừa nhét vào trong tay đối phương, cố gắng câu lên khóe miệng, "Cũng là em cầm đi, đói bụng thì hâm nóng một chút rồi hãy ăn. Anh còn có việc, phải đi về trước."
Diệp Minh tiếp nhận, thất vọng a một tiếng, lại hỏi: "Anh không gọi điện thoại hỏi một chút Tề tổng đang ở nơi nào sao?"
Bùi Vận bình tĩnh nói: "Không cần."
Mấy chuyện tự rước lấy nhục, vẫn là đừng làm thì hơn.
Thời điểm đi ra toà nhà mưa đã tạnh, chỉ là trên đường lầy lội bất kham, đi trên đường chậm rãi bước từng bước thật là mất công tốn sức.
Bùi Vận cũng không nghĩ đón xe, chỉ mờ mịt đi trở về, bất tri bất giác, liền đi tới chung cư cũ kỹ lúc trước đã thuê đến mấy năm.
Trước cửa sổ lầu một mơ hồ sáng lên ánh đèn, chẳng lẽ là chính mình lúc gần đi quên mất tắt đèn?
Bùi Vận bước nhanh đi tới trước cửa, theo bản năng mà móc chìa khóa ra mở cửa.
Chìa khóa đến nửa ngày cũng không lọt được vào lỗ khoá, Bùi Vận đang suy tư là xảy ra chuyện gì, cửa lại bị mở ra, một cậu thanh niên trẻ tuổi đứng ở nơi đó.
Cậu ta cũng chừng hai mươi tuổi, trên mặt non nớt còn mang theo ước mơ đối với tương lai, không hiểu ra sao nhìn Bùi Vận: "Anh tìm ai?"
Phòng khách có cô gái, xem ti vi đang cười đến ngửa tới ngửa lui, âm thanh giống như chuông bạc truyền đến: "A Đào! Anh mau đến xem a..."
"Xin lỗi, " Bùi Vận giật mình một cái, "Tôi, tôi đi nhầm."
"... Nha, " Cậu thanh niên không khách khí đóng cửa.
Phía sau có tiếng đối thoại của hai người truyền đến
"Vừa rồi là ai a?"
"Không có chuyện gì, đoán chừng là người uống nhiều rượu."
Bùi Vận vô lực ngoắc ngoắc khóe môi, mơ màng đi ra ngoài.
Đúng vậy, anh làm sao sẽ quên mất.
Ngay cả nơi này cũng không về được.
Hết chương 17.
Lời edit: Thấy thương bạn Bùi quá đi:(( ngã vào vết xe đổ hai lần rồi.