Tuy nói lúc trước chiếm tiện nghi vì đánh được hai quyền, thế nhưng sau khi đánh nhau hai người họ thể lực ngang nhau, Bùi Vận trên mặt khoé mắt đều bầm tím, khoé miệng còn lưu lại vết máu, mà đối diện Ninh Nhật một thân chật vật dùng sức thở dốc cũng không khá hơn chút nào, tựa hồ còn nghiêm trọng hơn, cúi người khom lưng ôm lấy bụng.
Kết quả hai người bị cảnh sát đồng thời mang vào cục công an.
Đây là lần đầu tiên trong đời Bùi Vận tiến vào nơi này.
Hai người đồng thời làm ghi chép, Ninh Nhật vốn là trong lòng có kiêng kị, liền lặng thinh không đề cập tới cái khác, chỉ nói hai người một lời không hợp liền lao vào đánh nhau.
Bùi Vận tự nhiên cũng cùng gật đầu.
Chuyện đánh nhau cảnh sát cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi làm thủ tục xong xuôi, liền để cho hai người gọi cho người thân tới bảo lãnh.
Ninh Nhật mạnh mẽ nguýt anh một cái, tự mình đến bên cạnh gọi điện thoại.
Bùi Vận chần chờ một chút, mới hỏi: "Sĩ quan cảnh sát, nhất định phải tìm người đến bảo lãnh mới có thể đi sao? Nếu như không có ai tới thì sao?"
"Vậy không song đâu?" Cảnh sát nở nụ cười, "Cậu thanh niên, sợ mất mặt sao? Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng có đánh nhau a."
"Người nhà của tôi... Đều không ở nơi này."
"Bạn bè, bạn bè cũng không có đi? Phối hợp một chút, đây là quy trình, a."
Bùi Vận do dự mãi, vẫn là bấm điện thoại Diệp Minh.
"Anh Bùi, có chuyện gì lại gọi điện thoại cho em vậy?" Đầu kia âm thanh hưng phấn không thôi, "Em đang đi công tác ở bên ngoài."
"... Không có chuyện gì, " Bùi Vận dắt dắt khóe miệng, đau đến nhăn mày, "Chính là hỏi một chút."
"Ừ, em rất khỏe mạnh! Vừa tới khách sạn đem hành lý thả xuống! Lần này đại khái phải đi hơn nửa tháng!"
"Vậy em trước tiên làm việc đi, " Bùi Vận tận lực khiến âm thanh giữ vững bình tĩnh, "Sau này liên hệ."
"Được!"
Để điện thoại di động xuống Bùi Vận tại chỗ yên tĩnh ngồi một hồi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Sau đó anh liền bấm số điện thoại Triệu Tiểu.
Anh vốn không muốn để cho đồng sự liên lụy việc này, nhưng bây giờ, anh không có lựa chọn nào khác.
Triệu Tiểu từ trước đến giờ đầy nghĩa khí, không nói hai lời liền lời thề son sắt bảo đảm lập tức sẽ tới, ngay cả nguyên do đều không hỏi thêm một câu.
Điều này làm cho Bùi Vận lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đợi thêm một chút, lại cảm thấy buồn đi vệ sinh, Bùi Vận đứng dậy, không phản ứng Ninh Nhật còn đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, tự mình đi vào phòng vệ sinh.
Thời điểm anh đi ra, lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, mắt nhìn thẳng từ trước mặt anh vội vã đi qua.
Là Tề Thịnh...
Bùi Vận dừng lại bước chân.
Hít một hơi thật sâu anh mới nhấc chân đuổi tới, đối phương dĩ nhiên thẳng tắp đi đến chỗ Ninh Nhật đứng ở đó không nhúc nhích, âm thanh dẫn theo chút trách cứ, lại vẫn cứ ôn hòa:
"Cậu đang nổi điên cái gì? Từng tuổi này còn học trẻ con đánh nhau, lại còn để bị bắt vào đồn cảnh sát? Nếu như chú mà biết không bị cậu làm cho tức giận mới là lạ."
"Cho nên em mới gọi anh tới a. " Ninh Nhật nhún nhún vai, giọng điệu bình thường thế nhưng bên trong lại lộ ra thân mật, "Chuyện em gây ra, nếu không có anh dọn dẹp, thì còn có ai vào đây."
"Cậu..." Tề Thịnh thở dài, "Đi nơi nào làm thủ tục? Lần sau đừng tiếp tục làm bừa như thế."
Bùi Vận đứng ở chỗ cách hai người họ không xa, không nhìn Ninh Nhật thỉnh thoảng đưa tới nụ cười khiêu khích, không nói tiếng nào chỉ nhìn hai người bọn họ, lại cảm thấy đôi mắt hơi mỏi.
Cùng Tề Thịnh ở chung với nhau mấy ngày nay, khởi đầu đối phương là ba phần trêu tức bảy phần ôn nhu, sau đó lại là ám muội xen lẫn trêu đùa.
Giống như hiện tại chăm chú sủng nịch như vậy, phảng phất thế gian chỉ ở trước mặt người kia mới lộ ra biểu tình như vậy. Đau lòng chính là, chính mình chưa từng thấy vẻ mặt đó của đối phương.
Quả nhiên có mấy người, nhất định luôn được người khác đối xử ôn nhu.
Mà có mấy người nhất định không phải.
Chỉ tiếc phảng phất thật lâu trước kia, không khí ấm áp như vậy, đối phương nói ra một câu hời hợt, "Tôi là thật muốn phụ trách tới cùng ".
Nhiều năm như vậy chỉ vừa nhận được một câu tương tự cam kết, anh lại dụng tâm mà đi tin tưởng, cũng rất chăm chú mà nghĩ sau này bọn họ sẽ trải qua tốt hơn, không nghĩ tới cũng chỉ là là lời nói thuận miệng mà thôi.
"Chú còn đang chờ cậu trở lại, chuyện của cậu tôi không nói với ông ấy, sau này..." Tề Thịnh một bên cùng Ninh Nhật nói chuyện một bên xoay người.
Sau đó âm thanh im bặt.
Bùi Vận vốn định như không có chuyện gì xảy ra mà chào hỏi, thế nhưng tưởng tượng tưởng bản thân thời khắc này chật vật, vẫn là cúi đầu đi về phía chỗ ngồi, chỉ giơ tay đè xuống vành mũ, tận lực che đi hơn phân nửa gương mặt.
Kết quả cánh tay của anh bị người nào đó dùng lực một phát bắt được, âm thanh trầm thấp vang lên, hiếm thấy chen lẫn một tia tình cảm: "Xảy ra chuyện gì?... Là em?"
"Không có gì, " Ninh Nhật đứng một bên con ngươi chìm chìm, trong miệng lại chầm chậm nói, "Bạn cũ nhiều năm gặp lại, chung quy phải có điều muốn nói, có đúng hay không?"
Tề Thịnh không lên tiếng, cầm lấy tay anh cường độ lại một chút cũng không nới lỏng.
Bùi Vận kéo kéo môi, cánh tay dùng sức từ bên trong tay hắn rút về: "Không sai."
Tề Thịnh cũng không tiếp tục hỏi tới, lại nói: "Có muốn tôi giúp em.."
"Không cần, " Bùi Vận kiên quyết đánh gãy hắn, "Các người đi trước đi, tôi có người đến đón, lập tức tới ngay."
Anh hiện tại chỉ cảm thấy chưa bao giờ mệt mỏi, tiếp tục như thế, chỉ sợ đi theo hai người kia ngay cả sức lực cũng không còn.
Tề Thịnh im lặng chốc lát, rốt cục không miễn cưỡng nữa: "Vậy chính em cẩn thận."
Bùi Vận nhanh chóng phất tay tạm biệt.
Mãi đến tận khi nhìn hai người sóng vai rời đi anh mới thở ra một hơi thật dài, lui lại mấy bước ở trên băng ghế ngồi xuống.
Ngược lại cũng không thể nói được có bao nhiêu khó chịu, chỉ là khó giải thích được cảm thấy được tâm lý vắng vẻ mà thôi.
Cũng đúng, trái tim vốn luôn có hình bóng một người đột nhiên lại muốn xoá bỏ, cũng cần phải có thời gian thích ứng.
Triệu Tiểu rất nhanh liền đuổi đến, vẫn chưa khiến Bùi Vận chờ thêm quá lâu.
Thời khắc mấu chốt nhất vươn tay viện trợ, ngược lại là chính mình không tưởng tượng nổi. Ra khỏi cục công an Bùi Vận thành khẩn hướng đối phương cảm ơn nhiều lần, lại mời đối phương ăn bữa ăn khuya, sau đó chính mình mới ngăn cản một chiếc taxi rời đi.
Sau khi trở lại nhà trọ Bùi Vận mệt mỏi ngã ở trên giường, rõ ràng cách đó không xa có phòng khám, thế nhưng bây giờ ngay cả động anh cũng không muốn động.
Ngay cả phòng bên cạnh lần thứ hai vang lên tiếng vang ám muội đều không làm cho anh có dự định lảng tránh.
Trần nhà ánh đèn sáng tắt mờ nhạt, Bùi Vận mở to mắt nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến tận khi đôi mắt buồn ngủ, mới chậm rãi khép lại.
Ý thức đã từ từ hoảng hốt, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Bùi Vận thuận lợi ấn nút nghe, mơ mơ màng màng hỏi: "Ai vậy?"
Đầu kia không trả lời.
Bùi Vận xoay người, đang chờ đem điện thoại không biết từ đâu quấy rầy bỏ xuống, thanh âm êm ái lại vang lên bên tai: "Là tôi."
Thế nào lại là Tề Thịnh?
Bùi Vận giật mình một cái, nhất thời tỉnh cả ngủ.
"Em ở đâu? Tôi tới thăm em một chút." Tề Thịnh liên tiếp bổ sung.
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy rất muốn cười: "Không cần, tôi không sao."
Đối phương từ trước đến giờ săn sóc lại ôn nhu, nhưng sau đó anh mới phát hiện, hành động đó cũng không phải là xuất thân từ trái tim, bất quá chỉ là thói quen mà thôi.
Mà anh không nghĩ bỏ mặc chính mình lần nữa mù quáng mà sa vào, đợi đến khi triệt để mất đi có lẽ đã quá muộn.
"Tôi mua thuốc xoa bóp, muốn mang tới cho em." Đối phương còn đang kiên trì, "Em như vậy, tôi không yên lòng."
Bùi Vận nổi da gà suýt chút nữa không tin được mình có nghe nhầm hay không.
Sở hữu người yêu trong ngực, không vội vàng bận rộn đêm xuân một lần, trái lại có tâm sự nghĩ đến anh, cũng thật là lòng dạ rộng rãi, bao dung vạn trượng.
"Không quan trọng lắm, thuốc tôi có, ý tốt của anh tôi nhận." Bùi Vận khách khí đáp.
Đối phương trở nên trầm mặc, chỉ nghe đầu bên kia có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Bùi Vận chần chờ cầm điện thoại di động, muốn đơn giản cắt đứt lại chung quy tàn nhẫn không bỏ xuống được, đành phải yên tĩnh chờ đợi đối phương nói câu tiếp theo.
"Em và Ninh Nhật..." Quả nhiên cũng không lâu lắm, Tề Thịnh lại hỏi, "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, " Bùi Vận hơi kinh ngạc, vào lúc này Ninh Nhật lại kín như bưng, "Đừng lo lắng, không có quan hệ gì với anh."
Anh sở dĩ kích động ra tay với Ninh Nhật như vậy, không phải bởi vì đối phương khiêu khích, chỉ có điều muốn đòi lại công đạo cho chính mình lúc trước mà thôi.
Tề Thịnh lần thứ hai trầm mặc.
Hai người lần thứ hai không nói chuyện.
Mất mặt mà đợi nửa ngày, ngay tại thời điểm Bùi Vận không nhịn được muốn chủ động nói ngủ ngon, đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh khác với Tề Thịnh thế nhưng lại rất quen thuộc: "A Thịnh, đang cùng ai gọi điện thoại?"
Bùi Vận cả người chấn động.
"Không có gì, " Micro tựa hồ được che đi, vẫn có âm thanh Tề Thịnh mơ hồ truyền đến, "Em đi nghỉ trước đi."
Bùi Vận không tiếp tục nghe, đem điện thoại di động giơ lên trước mặt, nhìn kỹ một chút tên trên màn ảnh, chậm rãi đè xuống nút tắt máy.
Thuận tay ném tới một bên, Bùi Vận đi tới bên giường, xuyên thấu qua cửa sổ pha lê nhìn khu chung cư gần trong gang tấc lại không ở được bao lâu, gương mặt phản chiếu lên cửa kính, cau mày cẩn thận xoa xoa.
Diện mạo vốn dĩ không đẹp như Phan An, còn tăng thêm vết sẹo, giờ thì tốt rồi, cơ hồ gương mặt gần như bị huỷ
Thế nhưng ngược lại vốn cũng không đẹp đẽ, dù có phá thêm đi nữa cũng không có gì.
Đâu giống người nào đó gương mặt yêu kiều bị đánh đến mức sưng mặt sưng mũi.
Bùi Vận nghĩ, thờ ơ cười cười, ngáp một cái nằm lại trên giường, che mặt tiến vào trong chăn.
Hết chương 20.
Kết quả hai người bị cảnh sát đồng thời mang vào cục công an.
Đây là lần đầu tiên trong đời Bùi Vận tiến vào nơi này.
Hai người đồng thời làm ghi chép, Ninh Nhật vốn là trong lòng có kiêng kị, liền lặng thinh không đề cập tới cái khác, chỉ nói hai người một lời không hợp liền lao vào đánh nhau.
Bùi Vận tự nhiên cũng cùng gật đầu.
Chuyện đánh nhau cảnh sát cũng không cảm thấy kinh ngạc, sau khi làm thủ tục xong xuôi, liền để cho hai người gọi cho người thân tới bảo lãnh.
Ninh Nhật mạnh mẽ nguýt anh một cái, tự mình đến bên cạnh gọi điện thoại.
Bùi Vận chần chờ một chút, mới hỏi: "Sĩ quan cảnh sát, nhất định phải tìm người đến bảo lãnh mới có thể đi sao? Nếu như không có ai tới thì sao?"
"Vậy không song đâu?" Cảnh sát nở nụ cười, "Cậu thanh niên, sợ mất mặt sao? Nếu sợ thì ngay từ đầu đừng có đánh nhau a."
"Người nhà của tôi... Đều không ở nơi này."
"Bạn bè, bạn bè cũng không có đi? Phối hợp một chút, đây là quy trình, a."
Bùi Vận do dự mãi, vẫn là bấm điện thoại Diệp Minh.
"Anh Bùi, có chuyện gì lại gọi điện thoại cho em vậy?" Đầu kia âm thanh hưng phấn không thôi, "Em đang đi công tác ở bên ngoài."
"... Không có chuyện gì, " Bùi Vận dắt dắt khóe miệng, đau đến nhăn mày, "Chính là hỏi một chút."
"Ừ, em rất khỏe mạnh! Vừa tới khách sạn đem hành lý thả xuống! Lần này đại khái phải đi hơn nửa tháng!"
"Vậy em trước tiên làm việc đi, " Bùi Vận tận lực khiến âm thanh giữ vững bình tĩnh, "Sau này liên hệ."
"Được!"
Để điện thoại di động xuống Bùi Vận tại chỗ yên tĩnh ngồi một hồi, ngẩng đầu lên nhìn trần nhà.
Sau đó anh liền bấm số điện thoại Triệu Tiểu.
Anh vốn không muốn để cho đồng sự liên lụy việc này, nhưng bây giờ, anh không có lựa chọn nào khác.
Triệu Tiểu từ trước đến giờ đầy nghĩa khí, không nói hai lời liền lời thề son sắt bảo đảm lập tức sẽ tới, ngay cả nguyên do đều không hỏi thêm một câu.
Điều này làm cho Bùi Vận lại cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đợi thêm một chút, lại cảm thấy buồn đi vệ sinh, Bùi Vận đứng dậy, không phản ứng Ninh Nhật còn đứng ở chỗ kia không nhúc nhích, tự mình đi vào phòng vệ sinh.
Thời điểm anh đi ra, lại nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc, mắt nhìn thẳng từ trước mặt anh vội vã đi qua.
Là Tề Thịnh...
Bùi Vận dừng lại bước chân.
Hít một hơi thật sâu anh mới nhấc chân đuổi tới, đối phương dĩ nhiên thẳng tắp đi đến chỗ Ninh Nhật đứng ở đó không nhúc nhích, âm thanh dẫn theo chút trách cứ, lại vẫn cứ ôn hòa:
"Cậu đang nổi điên cái gì? Từng tuổi này còn học trẻ con đánh nhau, lại còn để bị bắt vào đồn cảnh sát? Nếu như chú mà biết không bị cậu làm cho tức giận mới là lạ."
"Cho nên em mới gọi anh tới a. " Ninh Nhật nhún nhún vai, giọng điệu bình thường thế nhưng bên trong lại lộ ra thân mật, "Chuyện em gây ra, nếu không có anh dọn dẹp, thì còn có ai vào đây."
"Cậu..." Tề Thịnh thở dài, "Đi nơi nào làm thủ tục? Lần sau đừng tiếp tục làm bừa như thế."
Bùi Vận đứng ở chỗ cách hai người họ không xa, không nhìn Ninh Nhật thỉnh thoảng đưa tới nụ cười khiêu khích, không nói tiếng nào chỉ nhìn hai người bọn họ, lại cảm thấy đôi mắt hơi mỏi.
Cùng Tề Thịnh ở chung với nhau mấy ngày nay, khởi đầu đối phương là ba phần trêu tức bảy phần ôn nhu, sau đó lại là ám muội xen lẫn trêu đùa.
Giống như hiện tại chăm chú sủng nịch như vậy, phảng phất thế gian chỉ ở trước mặt người kia mới lộ ra biểu tình như vậy. Đau lòng chính là, chính mình chưa từng thấy vẻ mặt đó của đối phương.
Quả nhiên có mấy người, nhất định luôn được người khác đối xử ôn nhu.
Mà có mấy người nhất định không phải.
Chỉ tiếc phảng phất thật lâu trước kia, không khí ấm áp như vậy, đối phương nói ra một câu hời hợt, "Tôi là thật muốn phụ trách tới cùng ".
Nhiều năm như vậy chỉ vừa nhận được một câu tương tự cam kết, anh lại dụng tâm mà đi tin tưởng, cũng rất chăm chú mà nghĩ sau này bọn họ sẽ trải qua tốt hơn, không nghĩ tới cũng chỉ là là lời nói thuận miệng mà thôi.
"Chú còn đang chờ cậu trở lại, chuyện của cậu tôi không nói với ông ấy, sau này..." Tề Thịnh một bên cùng Ninh Nhật nói chuyện một bên xoay người.
Sau đó âm thanh im bặt.
Bùi Vận vốn định như không có chuyện gì xảy ra mà chào hỏi, thế nhưng tưởng tượng tưởng bản thân thời khắc này chật vật, vẫn là cúi đầu đi về phía chỗ ngồi, chỉ giơ tay đè xuống vành mũ, tận lực che đi hơn phân nửa gương mặt.
Kết quả cánh tay của anh bị người nào đó dùng lực một phát bắt được, âm thanh trầm thấp vang lên, hiếm thấy chen lẫn một tia tình cảm: "Xảy ra chuyện gì?... Là em?"
"Không có gì, " Ninh Nhật đứng một bên con ngươi chìm chìm, trong miệng lại chầm chậm nói, "Bạn cũ nhiều năm gặp lại, chung quy phải có điều muốn nói, có đúng hay không?"
Tề Thịnh không lên tiếng, cầm lấy tay anh cường độ lại một chút cũng không nới lỏng.
Bùi Vận kéo kéo môi, cánh tay dùng sức từ bên trong tay hắn rút về: "Không sai."
Tề Thịnh cũng không tiếp tục hỏi tới, lại nói: "Có muốn tôi giúp em.."
"Không cần, " Bùi Vận kiên quyết đánh gãy hắn, "Các người đi trước đi, tôi có người đến đón, lập tức tới ngay."
Anh hiện tại chỉ cảm thấy chưa bao giờ mệt mỏi, tiếp tục như thế, chỉ sợ đi theo hai người kia ngay cả sức lực cũng không còn.
Tề Thịnh im lặng chốc lát, rốt cục không miễn cưỡng nữa: "Vậy chính em cẩn thận."
Bùi Vận nhanh chóng phất tay tạm biệt.
Mãi đến tận khi nhìn hai người sóng vai rời đi anh mới thở ra một hơi thật dài, lui lại mấy bước ở trên băng ghế ngồi xuống.
Ngược lại cũng không thể nói được có bao nhiêu khó chịu, chỉ là khó giải thích được cảm thấy được tâm lý vắng vẻ mà thôi.
Cũng đúng, trái tim vốn luôn có hình bóng một người đột nhiên lại muốn xoá bỏ, cũng cần phải có thời gian thích ứng.
Triệu Tiểu rất nhanh liền đuổi đến, vẫn chưa khiến Bùi Vận chờ thêm quá lâu.
Thời khắc mấu chốt nhất vươn tay viện trợ, ngược lại là chính mình không tưởng tượng nổi. Ra khỏi cục công an Bùi Vận thành khẩn hướng đối phương cảm ơn nhiều lần, lại mời đối phương ăn bữa ăn khuya, sau đó chính mình mới ngăn cản một chiếc taxi rời đi.
Sau khi trở lại nhà trọ Bùi Vận mệt mỏi ngã ở trên giường, rõ ràng cách đó không xa có phòng khám, thế nhưng bây giờ ngay cả động anh cũng không muốn động.
Ngay cả phòng bên cạnh lần thứ hai vang lên tiếng vang ám muội đều không làm cho anh có dự định lảng tránh.
Trần nhà ánh đèn sáng tắt mờ nhạt, Bùi Vận mở to mắt nhìn chăm chú hồi lâu, mãi đến tận khi đôi mắt buồn ngủ, mới chậm rãi khép lại.
Ý thức đã từ từ hoảng hốt, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Bùi Vận thuận lợi ấn nút nghe, mơ mơ màng màng hỏi: "Ai vậy?"
Đầu kia không trả lời.
Bùi Vận xoay người, đang chờ đem điện thoại không biết từ đâu quấy rầy bỏ xuống, thanh âm êm ái lại vang lên bên tai: "Là tôi."
Thế nào lại là Tề Thịnh?
Bùi Vận giật mình một cái, nhất thời tỉnh cả ngủ.
"Em ở đâu? Tôi tới thăm em một chút." Tề Thịnh liên tiếp bổ sung.
Bùi Vận đột nhiên cảm thấy rất muốn cười: "Không cần, tôi không sao."
Đối phương từ trước đến giờ săn sóc lại ôn nhu, nhưng sau đó anh mới phát hiện, hành động đó cũng không phải là xuất thân từ trái tim, bất quá chỉ là thói quen mà thôi.
Mà anh không nghĩ bỏ mặc chính mình lần nữa mù quáng mà sa vào, đợi đến khi triệt để mất đi có lẽ đã quá muộn.
"Tôi mua thuốc xoa bóp, muốn mang tới cho em." Đối phương còn đang kiên trì, "Em như vậy, tôi không yên lòng."
Bùi Vận nổi da gà suýt chút nữa không tin được mình có nghe nhầm hay không.
Sở hữu người yêu trong ngực, không vội vàng bận rộn đêm xuân một lần, trái lại có tâm sự nghĩ đến anh, cũng thật là lòng dạ rộng rãi, bao dung vạn trượng.
"Không quan trọng lắm, thuốc tôi có, ý tốt của anh tôi nhận." Bùi Vận khách khí đáp.
Đối phương trở nên trầm mặc, chỉ nghe đầu bên kia có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Bùi Vận chần chờ cầm điện thoại di động, muốn đơn giản cắt đứt lại chung quy tàn nhẫn không bỏ xuống được, đành phải yên tĩnh chờ đợi đối phương nói câu tiếp theo.
"Em và Ninh Nhật..." Quả nhiên cũng không lâu lắm, Tề Thịnh lại hỏi, "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, " Bùi Vận hơi kinh ngạc, vào lúc này Ninh Nhật lại kín như bưng, "Đừng lo lắng, không có quan hệ gì với anh."
Anh sở dĩ kích động ra tay với Ninh Nhật như vậy, không phải bởi vì đối phương khiêu khích, chỉ có điều muốn đòi lại công đạo cho chính mình lúc trước mà thôi.
Tề Thịnh lần thứ hai trầm mặc.
Hai người lần thứ hai không nói chuyện.
Mất mặt mà đợi nửa ngày, ngay tại thời điểm Bùi Vận không nhịn được muốn chủ động nói ngủ ngon, đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh khác với Tề Thịnh thế nhưng lại rất quen thuộc: "A Thịnh, đang cùng ai gọi điện thoại?"
Bùi Vận cả người chấn động.
"Không có gì, " Micro tựa hồ được che đi, vẫn có âm thanh Tề Thịnh mơ hồ truyền đến, "Em đi nghỉ trước đi."
Bùi Vận không tiếp tục nghe, đem điện thoại di động giơ lên trước mặt, nhìn kỹ một chút tên trên màn ảnh, chậm rãi đè xuống nút tắt máy.
Thuận tay ném tới một bên, Bùi Vận đi tới bên giường, xuyên thấu qua cửa sổ pha lê nhìn khu chung cư gần trong gang tấc lại không ở được bao lâu, gương mặt phản chiếu lên cửa kính, cau mày cẩn thận xoa xoa.
Diện mạo vốn dĩ không đẹp như Phan An, còn tăng thêm vết sẹo, giờ thì tốt rồi, cơ hồ gương mặt gần như bị huỷ
Thế nhưng ngược lại vốn cũng không đẹp đẽ, dù có phá thêm đi nữa cũng không có gì.
Đâu giống người nào đó gương mặt yêu kiều bị đánh đến mức sưng mặt sưng mũi.
Bùi Vận nghĩ, thờ ơ cười cười, ngáp một cái nằm lại trên giường, che mặt tiến vào trong chăn.
Hết chương 20.