"Ba, mẹ, con muốn kết hôn."
Trên tầng cao nhất của tập đoàn Khương Thị, Khương Doanh bình thản ném quả bom nguyên tử cho ba mẹ Khương qua video.
Ba Khương và mẹ Khương bị đánh bom đến ngây ngất, nhưng rồi lại hớn hở: "Con dâu đâu? Có phải đang ở cạnh con không, con tránh ra nhanh đi, để ba mẹ nhìn con dâu!"
Khương Doanh: "Cậu ấy không có ở đây, con chỉ nói với ba mẹ trước thôi, vài ngày nữa con với cậu ấy đi đăng ký kết hôn."
Ba Khương và mẹ Khương không quan tâm tại sao đứa con trai lớn ngốc của họ lại đột nhiên muốn kết hôn, mà họ chỉ muốn cảm ơn ông trời vì cuối cùng cũng có người muốn con trai lớn của họ.
Mẹ Khương mỉm cười vui vẻ nói với ba Khương: "Nguyễn Nguyễn đúng là ngôi sao may mắn của nhà chúng ta. Nó vừa có bạn trai, con trai vạn tuế của chúng ta cũng đã nở hoa rồi*."
''Vạn tuế ngàn năm nở hoa, vạn năm đâm chồi này lộc". Câu nói này khá khoa trương nhưng cũng phản ánh một điều cây vạn tuế phát triển tương đối chậm và rất hiếm khi nở hoa. Ý nói con trai lớn hơi khù khờ nhưng giờ cũng đã thành đôi.
Nụ cười của bố Khương dần dần tắt, "Anh đã nói là sẽ bay về ngay để xem tên khốn nạn nào bắt cóc đứa con quý giá của anh rồi, nhưng em cứ khăng khăng đòi ở đây xem nước tiếp mới được, đợi đến khi con trai bị bắt đi rồi, em muốn kiếm chỗ khóc cũng không được cho xem."
Nụ cười của mẹ Khương không thay đổi, nhưng vô cớ lại có chút lạnh lùng: "Anh nói gì?"
Khí thế của ba Khương lặn mất tăm, ông nhỏ giọng nói: "Anh cũng đâu có nói sai."
Biết ba Khương sắp bị dạy dỗ, Khương Doanh đúng lúc ngắt lời: "Mẹ, con cúp máy trước."
"Được."
Sau khi cúp video, trong lòng Khương Doanh cảm ơn ba Khương. Nếu không có ba thì có khi mẹ đã hỏi ảnh của con dâu, rồi con dâu thế nào, anh cũng không biết trả lời ra sao.
Dù sao tới tận bây giờ anh vẫn chưa tìm được tung tích của con mèo rừng nhỏ đó.
Có lẽ bé mèo hoang bị doạ nên bỏ chạy, bé mèo hoang cảnh giác cũng biết xóa dấu vết trốn thoát, nhưng không sao, anh sẽ tìm về được thôi.
Nhìn vết xước trên cánh tay mình, trong mắt Khương Doanh lộ ra ý cười.Gọi điện cho Khương Lãng, vừa bắt máy đã nghe tiếng thở dốc: "A lô, anh, tìm em có việc gì?"
Khương Doanh không cần đoán cũng biết đứa em trai vô sỉ của mình đang làm gì, nói thẳng: "Bây giờ đi đón Nguyễn Nguyễn, chúng ta cùng nhau dùng bữa."
Bên cạnh Khương Lãng vang lên mấy tiếng kêu: "Nhị thiếu, ngài động đi chứ."
"Suỵt, bảo bối, chớ có lên tiếng." Sau đó trả lời Khương Doanh: "Em biết rồi, chút nữa em sẽ đi."
Đặt điện thoại ở chế độ loa ngoài sang một bên, Khương Doanh nhìn tài liệu không ngẩng đầu nói: "Anh nói, là bây giờ."
Khương Lãng than vãn: "Đừng mà anh! Rút ra nữa chừng làm gì, em sắp bắn rồi!"
Anh Khương lòng gan dạ sắt, "Vậy thì quá tốt, quay về giúp anh quản lý công ty."
Khương Lãng lập tức nghiêm túc: "Được rồi, anh cả. Bây giờ đi đón Nguyễn Nguyễn phải không? Không vấn đề gì, em đi ngay."
"Vừa rồi là nhân cách thứ hai nói thay em thôi, Nguyễn Nguyễn đáng yêu như thế, nhìn em ấy trễ một giây thôi thì em cũng hối hận cả đời."
Sau khi phá hỏng chuyện giường chiếu của em ba, Khương Doanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, tốc độ đọc tài liệu cũng nhanh hơn.
Còn bên phía Khương Nguyễn nhận được cuộc gọi của anh ba, biết anh cả muốn mời họ đi ăn tối, vốn cậu muốn từ chối vì Diễm Diễm còn nằm viện cần người chăm sóc, nhưng chưa đợi cậu mở miệng thì Lam Diễm đã từ chối.
"Đi đi, tớ không sao, sốt cũng hết rồi, tớ muốn xuất viện."
"Nhưng cậu vẫn cần người chăm sóc mà Diễm Diễm."
"Chăm sóc gì? Tớ bị liệt nửa người thế này còn có thể đi đâu? Nếu cậu muốn chăm sóc tớ thật thì giúp tớ xuất viện đi."
Khương Nguyễn đau đầu, Lam Diễm vừa hạ sốt đã đòi xuất viện, y còn chưa uống thuốc xong thì làm sao có thể xuất viện được.
"Nếu không muốn thì đi nhanh về nhanh, ăn xong nhớ mua cho tớ bánh kem nhỏ về nhá."
Khương Nguyễn đành phải đút y ăn cháo rồi nhờ anh ba đến đón.
Anh ba Khương và chiếc xe của mình đều đỏm dáng như nhau, hắn đeo kính râm màu đen và dựa vào đầu xe lớn màu xanh lá cây, không cần tìm cũng có thể thấy.
Khương Nguyễn ngồi vào ghế phụ, "Anh ba, sao đột nhiên anh cả lại mời chúng ta đi ăn vậy?"
Anh cả Khương có lịch trình rất đều đặn để liên lạc với các em trai của mình vào đầu, giữa và cuối tháng, anh sẽ không gọi cho họ nếu không có chuyện gì xảy ra.
"Còn có thể là nguyên nhân gì nữa? Nhất định là vì bạn trai của em."
Khương Lãng ghẹo em trai: "Anh còn tưởng em cũng giống như anh cả khù khờ không biết gì, không ngờ vừa vào đại học đã có bạn trai, không uổng công anh truyền thụ cho em biết bao tri thức. "
Khương Nguyễn 囧, anh ba, cái mà anh gọi là tri thức, chính là anh cả lãnh cảm, lão xử nam, Liễu Hạ Huệ đó, nếu để anh cả biết được thì anh xong đời.
Đừng hỏi cậu tại sao không ngạc nhiên khi các anh trai của mình đều biết cậu có bạn trai, bởi vì mọi hành động của cậu đều được hai anh biết hết.
Hai người đến phòng riêng dùng bữa, 12 giờ anh hai Khương đúng giờ có mặt.
"Anh sắp kết hôn, đừng hỏi chuyện vợ anh thế nào, đến lúc đó anh sẽ dẫn cậu ấy đến gặp tụi em." Quy tắc của Khương Doanh là nói chuyện xong trước bữa cơm, ăn cơm không nói khi ngủ im lặng.
"Phụt!" Khương Lãng phun ra một ngụm nước, "Nguyễn Nguyễn, nhanh nhéo anh một cái, hình như anh đang nằm mơ."
Ánh mắt của Khương Doanh lia qua, lưng Khương Lãng lạnh buốt: "Không cần nhéo,anh khẳng định, anh không nằm mơ."
"Anh, ở nhà chị dâu xảy ra chuyện gì vậy?" Nếu không thì tại sao người ta lại miễn cưỡng ở bên anh thế?
Khương Doanh bình tĩnh nói: "Ba lại bảo anh đưa em đến công ty làm trợ lý cho anh, xem ra bây giờ anh không cần từ chối nữa."
"Anh em sai rồi! Vừa rồi chính là nhân cách thứ hai ghê tởm khống chế em! Hắn quá đáng quá mà!"
Khương Nguyễn cũng không quá ngạc nhiên, theo như cậu biết thì có rất nhiều người muốn cưới anh cả của mình, nhưng cậu hơi ngạc nhiên tại sao anh cả lại đột nhiên quyết định kết hôn?
Anh cả của cậu bắt kịp xu hướng rồi sao?
Sau khi chuyện đầu tiên được công bố thì chuyện thứ hai lại đến.
Khương Doanh nhìn em trai mình: "Nguyễn Nguyễn, em mua một căn nhà ở giữa đại học A và Tương Tư Hồ, em muốn làm gì?"
Khương Nguyễn sụp đổ, cậu có dự cảm từ trước anh cả sẽ nói chuyện này, không ngờ chạy trời vẫn không khỏi nắng.
Khương Lãng cũng biết chuyện này, bèn bao che em trai nói: "Anh, còn cần hỏi sao, chắc chắn là muốn sống chung rồi."
Khương Doanh: "Nguyễn Nguyễn còn quá nhỏ, anh không đồng ý hai đứa sống chung."
Khương Lãng: "Anh à, không phải em nhắm vào anh đâu, nhưng bản thân anh muốn ăn chay thì sao lại đi cấm cản cu Nguyễn Nguyễn ăn mặn chứ?"
"Anh không nhớ người xưa đã nói gì sao, cổ nhân ta có câu ''thực sắc, tính dã''; hay là ''chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu''; thậm chí là ''người chết vì tiền, chim chết vì mồi''. Chúng ta là động vật ăn thịt, muốn ăn thịt thì có gì sai chứ, đúng không cu Nguyễn Nguyễn?"
Thực sắc, tính dã: hưởng thụ sắc, là tình dục (Mạnh Tử - Cáo Tử thượng); "háo sắc, niềm ham muốn của con người" (Mạnh Tử - Vạn Chương thượng"
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi: Cho tới cùng, danh và lợi đối với con người ta, là một thứ chất gây nghiện và cũng là một loại cám dỗ lâu dài.
Khương Nguyễn sùng bái gật đầu, cậu chưa bao giờ cảm thấy anh trai mình thông thái như vậy.
Anh cả Khương lạnh lùng nhìn hắn nói: "Lại bị nhân cách thứ hai khống chế à?"
Khương Lãng tự tin nói: "Đúng vậy, vừa rồi sao em có thể nói ra những lời đó chứ? Tận sâu đáy lòng em luôn kính trọng anh trai mình mà."
Dưới gầm bàn, tay hắn liên tục chọc em trai để đẩy cậu lên.
Khương Nguyễn hít sâu một hơi, "Anh ơi, chuyện của anh em đã biết rồi, anh quá đáng lắm!"