Trong đêm đen có một bàn tay đưa tới, cho dù không có cách nào khiến cho màn sương đêm tan ra, mà chỉ có thể mở ra không gian chừng một tấc vuông hỗn độn.
Tông Đình xoay người, dẫn nàng đi xuyên qua màn sương đêm, nhìn nàng cúi mắt xuống rồi lại ngẩng đầu, nhìn nàng đưa bàn tay cầm lấy tay mình, nghe nàng hỏi: "Không đau sao?" Hắn ngu ngơ cúi đầu, chỉ thấy một đôi bàn chân trần đã đông lạnh tới mức trắng bệch. Lộ ra trong không khí, vết máu theo lòng bàn chân chảy dài tới bên ngoài. Là khi nào thì bị thương? Hắn không nhận ra được.
Thực ra cố gắng tìm, men theo đường cũ quay lại, đến vị trí vết máu kết thúc, thì chính là chỗ bị thương.
Nhân sinh có phải cũng như vậy hay không? Tất cả đau xót đều có dấu vết có thể tìm theo, tất cả ác mộng cũng có ngọn nguồn, dường như nếu có thể đem những nguyên nhân này đều quên đi, là không còn đau khổ, có thể không còn mơ thấy ác mộng nữa không?
Không thể, giống như lòng bàn chân bị thương, dù cho không biết bị thương ở chỗ nào, cũng vẫn sẽ đau, thậm chí còn có thể có sẹo, dù thế nào cũng không xóa bỏ được.
Hắn lấy lại tinh thần, Lý Thuần Nhất lại tiến lên nửa bước, đưa hai tay nắm lấy cổ hắn, đồng thời kiễng chân hôn lên trán hắn. Chiều cao dù kém rất nhiều, nụ hôn của nàng có vẻ đặc biệt cố sức, nhưng cũng là sự an ủi trịnh trọng. Nàng buông hai tay ra, gót chân buông rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không lên tiếng, chỉ là lại cầm lấy tay hắn, dẫn hắn đi về.
Cửa phòng ngủ một lần nữa bị đẩy ra, nàng đốt đèn lên, để hắn ngồi trên nệm êm, dứt bỏ mệt mỏi bưng một chậu nước đặt ở kỷ án bên cạnh, vắt khô khăn mặt, cầm lấy đôi chân lạnh như băng của hắn, hơi hơi nheo mắt rửa sạch sẽ bàn chân hắn. Nàng xử lý miệng vết thương của hắn cẩn thận như đối với Huyễn phương, chuyên chú cẩn thận, dường như hắn ở vị trí cực kỳ trọng yếu.
Đột nhiên nàng rút tay lại, buông chân hắn ra rồi nhìn về phía hắn, lại nói: "Thân thể tướng công là tài phú của triều đình, phải đặc biệt bảo trọng mới đúng. Chuyện như vậy bổn vương chỉ làm một lần, tướng công về sau cũng không nên như vậy nữa." Nàng lau tay, nhìn đồ ăn đã sớm lạnh trên kỷ án: "Ta đột nhiên thấy đói bụng, phải đi kiếm gì lấp bụng đã, tướng công ngủ trước đi."
Nàng đứng dậy muốn đi, Tông Đình lại bắt lấy vạt áo của nàng. Nàng xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"
"Vì sao trả lại thư của ta?" Năm đó nàng không từ mà biệt, hắn lại đi tới Tây Cương xa xôi, nhiều lần đem thư mang tới trạm dịch, gần như mỗi lần đều là đi một vòng rồi bị trả lại. Từ Tây Cương đến Giang Tả, cách thiên sơn vạn thủy, nhiều lần trằn trọc giữa tưởng niệm cùng tâm ý, rõ ràng là đã đã tới tay đối phương, mà rồi lại cô đơn, nguyên vẹn trở về.
Lý Thuần Nhất không sốt ruột trả lời, nàng chỉ quay lại đưa lưng về phía hắn, cố gắng kìm nén dịch dạ dày sắp dâng lên tới cổ họng, lúc này mới đáp: "Cũng đã trả về rồi, cũng không cần phải tăng thêm phiền não, trước kia có một số việc, vẫn là quên đi thì tốt hơn. Ta cho rằng, chúng ta chính là minh hữu tốt." Nàng nói xong, hai bên khóe môi đột nhiên ép xuống, ngực cũng khó chịu hơn một chút, hiển nhiên là không tính toán lại đi suy tính những chuyện trước kia nữa.
Mọi người đều là đi về phía trước, cảm giác khi lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong cũng không dễ chịu như dự đoán, hơn nữa vào lúc đêm khuyaa, có vẻ cô tuyệt lại vô tình. Nàng cho rằng Tông Đình muốn buông thủ, nhưng hắn lại nắm chặt áo choàng của nàng, như là thiếu niên áo trắng lo được lo mất.
Sự xuất hiện của Hạ Lan Khâm làm hắn có cảm giác lo được lo mất. Hắn không cách nào xác định tình cảm của Lý Thuần Nhất, không biết nàng có giống năm đó hay không, cứ như vậy đi là xong việc, lại càng không biết nàng có xoay người lại cho hắn một đao hay không... Những điều nghi ngờ lo lắng này khiến hắn mất hết ưu thế.
Đêm quá dài, phải nhanh chóng kết thúc mới tốt. Lý Thuần Nhất trong lòng quyết định, dứt khoát tách tay hắn ra, bước đi ra cửa.
Thậm chí nàng để bản thân đi ra ngoài phòng ngủ, chỉ tùy ý tìm một gian phòng mà nghỉ ngơi, ngay cả quạ đen cũng không dẫn đến. Nằm xuống hơn nửa canh giờ, vừa lạnh vừa khó ngủ, mệt mỏi mà không cách nào giải quyết. Cuối cùng nàng khoác áo bào đi ra ngoài, ngồi vào nhà chính, Tống Trân vội vàng chạy tới, chuẩn bị đồ ăn thỏa đáng.
Nóng hôi hổi, hương khí mê người, nàng cúi đầu ăn một lúc, Tống Trân ở một bên nhìn thấy nghẹn họng trân trối, vốn là Ngô Vương trước giờ ăn cơm đều là chỉ ăn vài miếng, ăn uống như vậy quả là lần đầu thấy. Nàng nhìn có chút sung sướng, những thứ thực vật này dường như quả thật an ủi tới tận dạ dày và trái tim, khiến người ta vui sướng.
Hồ tiêu giúp đổ mồ hôi, giảm lạnh kiện vị, lòng bàn tay nàng cũng ấm lên, vì thế đứng dậy định quay lại đi ngủ. Tống Trân vội vàng gọi người đi tới thu dọn, chính mình lại đi nàng khoảng cách không xa để đưa nàng trở về.
Dưới ánh đèn đêm muộn mông lung, khi hai người đi qua phòng ngủ của nàng, đèn bên trong cũng đã tắt, mà cửa cũng không đóng chặt. Tống Trân dừng lại bất động, ước chừng là đã nghĩ tới cái gì, mà Lý Thuần Nhất chau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
So sánh với lúc trước, lần này nàng đã nhận ra bất đồng rõ ràng. Giữ lại Tống Trân vào nhà đốt đèn lên, nàng mới phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Tông Đình, liền ngay cả hành lý cũng bị mang đi.
"Tông tướng công hình như đã đi rồi." Tống Trân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
"Ta biết." Tiếng nói của nàng thậm chí còn lộ ra sự thoải mái, làm cho Tống Trân thực sự có chút kinh ngạc. Ở trong mắt Tống Trân, quan hệ của hai người này mặc dù đoán không ra, nhưng từ khi nào trở thành vô tình vô nghĩa như vậy? Vừa nhìn đến Tông Đình đi ra, phát hiện sắc mặt Tông Đình cực kỳ kém, còn tưởng rằng là không khoẻ hoặc là có tranh chấp với Lý Thuần Nhất, cũng không dự đoán được Lý Thuần Nhất ngược lại lại ăn uống ngon lành, về tới phòng vui vẻ tiếp nhận việc Tông Đình đã đi rồi.
Lý Thuần Nhất quả thật nhẹ nhàng thở ra, gần đây sự đấu tranh lặp đi lặp lại trong đầu và nội tâm khiến nàng bất an. TiễnTông Đình đi, nàng cũng có thể yên lặng một chút. Tống Trân thấy thế vội vàng cáo lui, cũng chủ động đóng cửa thay nàng, trong nháy mắt này, Lý Thuần Nhất liền ngã xuống giường, kéo chăn vẫn còn mang theo mùi hoa mơ hồ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mùi hương chung quy là sẽ tiêu tan, nắng mùa thu đẹp đẽ, chăn phơi nắng một hai lần, gió thổi khe khẽ, mùi hương ban đầu liền biến mất. Nơi ở của thân vương dường như không khác gì lúc trước, chỉ là lời đồn đãi biến từ "Điện hạ có một vị nam sủng mới" đổi thành rồi." Tên kia chính xác là thất sủng bị điện hạ đuổi ra ngoài, chuyên sủng cũng không có kết cục tốt, phải lấy làm gương" vân vân.
Nhóm lang quân bạch diện vẫn chẳng dám thở mạnh mà thay Lý Thuần Nhất chép sách, ấn phù lục, than vãn hồng nhan dễ thay đổi, vẫn không có mệnh phú quý. Bọn hắn âm thầm oán giận Thân vương điện hạ, ngày trôi qua cũng không thoải mái chút nào.
Công tác chuẩn bị của khoa cử đã tới hồi kết, việc cuối cùng phải định là vấn đáp (khảo đề), lập danh mục người tham gia, cùng với danh sách quan giám khảo.
Nguyên nhân là lần này tam khoa đồng thời mở khảo, mỗi khoa thi vấn đáp chọn lựa nhiều lần cuối cùng mới định ra; nói đến danh mục tham dự, giờ Mùi hôm nay có kết quả, do Lại bộ thư lại sao chép chỉnh lý xong là thỏa đáng; quan giám khảo có ba người, trong đó có một là Lý Thuần Nhất bỏ lỡ, còn lại hai người, tất nhiên là quan viên vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông mỗi nơi chiếm một ghế.
Tuy là Triều đình là gia đình Thiên gia, nhưng chỗ nào cũng có tranh giành, ngay cả Đế vương muốn chiêu dụ thêm những người tài mới cũng không ngoại lệ. Mâu thuẫn vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông là đã có từ sớm, ngày ngày đối nghịch, nhưng hai phái này khi đối mặt thế lực Giang Tả tân tấn sĩ tộc, lập trường lại nhất trí thần kỳ.
Bài xích chèn ép tân sĩ tộc, là sở thích chung của họ.
Lý Thuần Nhất đối mặt với hai vị đến từ hai "Thế lực đối địch " này, lại có khả năng không có cách nào cương quyết biểu đạt lập trường của chính mình - - nội tâm nàng là thiên về tân thế lực, nguyên nhân là, Lý Thừa Phong dựa vào là thế lực Sơn Đông nàng không có cách nào mượn sức, Tông gia là đại biểu cho thế lực Quan Lũng Sơn Đông nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng, nàng ở Giang Tả nhiều năm, có giao lưu cùng nhiều danh sĩ. Nàng chỉ có cách bồi dưỡng tân sĩ tộc thế lực, mới có thể có được lực lượng thuộc của chính mình.
Tới giờ Mùi, nàng ngồi ở nơi nghị sự, chờ đợi hai vị khảo quan khác tới. Gác trong Thừa Thiên Môn chuông gõ vang lớn, keng keng keng xóa hết mệt mỏi cả một ngày của các quan viên Hoàng Thành đang gật gù đi, cũng nhắc nhở các quan viên nên trở về gia đi.
Cửa nơi nghị sự đột nhiên bị gõ vang, Lý Thuần Nhất ngẩng đầu, nghe được thứ phó bên ngoài đưa tin: "Điện hạ, Lại Bộ Thị Lang đến."
Sau âm thanh của Lý Thuần Nhất, Lại bộ Chử Thị Lang cúi đầu đi vào, hơi chút khom người, cầm danh mục đăng ký đưa lên: "Bây giờ kỳ thi mùa thu tổng cộng có 1321 cử tử báo danh. Lại bộ đã soát lại, mời Điện hạ xem lại.”
1321?
"Vì sao lại nhiều thêm một người? Sáng nay chẳng phải chỉ có 1320 người sao? Khi nào có thêm một người nữa?" Lý Thuần Nhất hỏi.
Trên mặt Chử Thị Lang trên mặt hiện ra một tia ngượng nghịu: "Một canh giờ trước, là cử tử Hoài Nam, kiểm tra tư cách cũng đủ, cũng không có đạo lý không đồng ý, nên thêm vào rồi." Nói xong, hắn đưa danh sách cử tử tới, lui về sau một bước nói: "Mời Điện hạ xem qua."
Thêm vào danh sách sau này tuy là không hợp tuân chế, nhưng ít có người mạo hiểm như vậy, cho nên vô cùng lạ. Lý Thuần Nhất d/d leq,don vừa mở ra danh sách, ánh mắt chuyển qua hàng sau cùng, vừa lúc đó năm chữ "Hoài Nam Hạ Lan Khâm" khiến nàng vô cùng kinh ngạc, Chử Thị Lang cũng là vẻ muốn nói lại thôi, Hạ Lan Khâm đúng là thầy của Thân vương! Mà hắn lại là đối tượng nhao nhao truy phủng của Giang Tả danh sĩ, Nữ hoàng càng muốn mời hắn rời núi, người đã phi phàm như thế lại đến đăng ký cử tử, thật sự là bất ngờ, ngay lập tức khoa thi này trở nên khó lường, cũng càng khiến người ta mong chờ kết quả.
Lý Thuần Nhất đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một chiêu này của lão sư hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng hắn lại chắc chắn nàng sẽ để cho hắn…
Đang lúc trong nhà yên lặng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa. Thứ phó đưa tin: "Điện hạ, danh sách quan giám khảo tới rồi.”
Chử Thị Lang tránh đến một bên, cửa bị đẩy ra, có hai người vén áo vào nhà, mang theo gió thu, làm bay bay giấy mỏng trên án kỷ.
Lý Thuần Nhất vừa nâng mắt nhìn, tầm mắt lại rơi ở người bên bên phải người kia. Người nọ cũng nhìn qua, khóe môi nhẹ nhếch, dường như cười cười: "Tham kiến điện hạ." Hắn không khom người cũng không hành lễ, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ sự kiêu căng, thậm chí có vài phần đối lập khiêu khích âm thầm.
Quan giảm khảo là do Nữ hoàng khâm định, trước đó Lý Thuần Nhất cũng không có cách nào biết hai vị giám khảo chính là người nào. Bây giờ một trong hai vị này cười nói với nàng: "Điện hạ cực kỳ kinh ngạc sao?"
Lý Thuần Nhất nheo mắt: " Tướng công lúc này chẳng phải nên ở Quan Lũng sao?"
"Bệ hạ khai chế khoa cử, việc quan trọng bậc này, thần nhất định phải phân ưu với bệ hạ, bởi vậy mới trở lại trước." Hắn cười, rõ ràng là nói hươu nói vượn nhưng vẻ mặt lại chân thành bằng phẳng.
Tông Đình xoay người, dẫn nàng đi xuyên qua màn sương đêm, nhìn nàng cúi mắt xuống rồi lại ngẩng đầu, nhìn nàng đưa bàn tay cầm lấy tay mình, nghe nàng hỏi: "Không đau sao?" Hắn ngu ngơ cúi đầu, chỉ thấy một đôi bàn chân trần đã đông lạnh tới mức trắng bệch. Lộ ra trong không khí, vết máu theo lòng bàn chân chảy dài tới bên ngoài. Là khi nào thì bị thương? Hắn không nhận ra được.
Thực ra cố gắng tìm, men theo đường cũ quay lại, đến vị trí vết máu kết thúc, thì chính là chỗ bị thương.
Nhân sinh có phải cũng như vậy hay không? Tất cả đau xót đều có dấu vết có thể tìm theo, tất cả ác mộng cũng có ngọn nguồn, dường như nếu có thể đem những nguyên nhân này đều quên đi, là không còn đau khổ, có thể không còn mơ thấy ác mộng nữa không?
Không thể, giống như lòng bàn chân bị thương, dù cho không biết bị thương ở chỗ nào, cũng vẫn sẽ đau, thậm chí còn có thể có sẹo, dù thế nào cũng không xóa bỏ được.
Hắn lấy lại tinh thần, Lý Thuần Nhất lại tiến lên nửa bước, đưa hai tay nắm lấy cổ hắn, đồng thời kiễng chân hôn lên trán hắn. Chiều cao dù kém rất nhiều, nụ hôn của nàng có vẻ đặc biệt cố sức, nhưng cũng là sự an ủi trịnh trọng. Nàng buông hai tay ra, gót chân buông rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn hắn, lại không lên tiếng, chỉ là lại cầm lấy tay hắn, dẫn hắn đi về.
Cửa phòng ngủ một lần nữa bị đẩy ra, nàng đốt đèn lên, để hắn ngồi trên nệm êm, dứt bỏ mệt mỏi bưng một chậu nước đặt ở kỷ án bên cạnh, vắt khô khăn mặt, cầm lấy đôi chân lạnh như băng của hắn, hơi hơi nheo mắt rửa sạch sẽ bàn chân hắn. Nàng xử lý miệng vết thương của hắn cẩn thận như đối với Huyễn phương, chuyên chú cẩn thận, dường như hắn ở vị trí cực kỳ trọng yếu.
Đột nhiên nàng rút tay lại, buông chân hắn ra rồi nhìn về phía hắn, lại nói: "Thân thể tướng công là tài phú của triều đình, phải đặc biệt bảo trọng mới đúng. Chuyện như vậy bổn vương chỉ làm một lần, tướng công về sau cũng không nên như vậy nữa." Nàng lau tay, nhìn đồ ăn đã sớm lạnh trên kỷ án: "Ta đột nhiên thấy đói bụng, phải đi kiếm gì lấp bụng đã, tướng công ngủ trước đi."
Nàng đứng dậy muốn đi, Tông Đình lại bắt lấy vạt áo của nàng. Nàng xoay người lại, khẽ nhíu mày nhìn hắn: "Có chuyện gì sao?"
"Vì sao trả lại thư của ta?" Năm đó nàng không từ mà biệt, hắn lại đi tới Tây Cương xa xôi, nhiều lần đem thư mang tới trạm dịch, gần như mỗi lần đều là đi một vòng rồi bị trả lại. Từ Tây Cương đến Giang Tả, cách thiên sơn vạn thủy, nhiều lần trằn trọc giữa tưởng niệm cùng tâm ý, rõ ràng là đã đã tới tay đối phương, mà rồi lại cô đơn, nguyên vẹn trở về.
Lý Thuần Nhất không sốt ruột trả lời, nàng chỉ quay lại đưa lưng về phía hắn, cố gắng kìm nén dịch dạ dày sắp dâng lên tới cổ họng, lúc này mới đáp: "Cũng đã trả về rồi, cũng không cần phải tăng thêm phiền não, trước kia có một số việc, vẫn là quên đi thì tốt hơn. Ta cho rằng, chúng ta chính là minh hữu tốt." Nàng nói xong, hai bên khóe môi đột nhiên ép xuống, ngực cũng khó chịu hơn một chút, hiển nhiên là không tính toán lại đi suy tính những chuyện trước kia nữa.
Mọi người đều là đi về phía trước, cảm giác khi lý trí một lần nữa chiếm thế thượng phong cũng không dễ chịu như dự đoán, hơn nữa vào lúc đêm khuyaa, có vẻ cô tuyệt lại vô tình. Nàng cho rằng Tông Đình muốn buông thủ, nhưng hắn lại nắm chặt áo choàng của nàng, như là thiếu niên áo trắng lo được lo mất.
Sự xuất hiện của Hạ Lan Khâm làm hắn có cảm giác lo được lo mất. Hắn không cách nào xác định tình cảm của Lý Thuần Nhất, không biết nàng có giống năm đó hay không, cứ như vậy đi là xong việc, lại càng không biết nàng có xoay người lại cho hắn một đao hay không... Những điều nghi ngờ lo lắng này khiến hắn mất hết ưu thế.
Đêm quá dài, phải nhanh chóng kết thúc mới tốt. Lý Thuần Nhất trong lòng quyết định, dứt khoát tách tay hắn ra, bước đi ra cửa.
Thậm chí nàng để bản thân đi ra ngoài phòng ngủ, chỉ tùy ý tìm một gian phòng mà nghỉ ngơi, ngay cả quạ đen cũng không dẫn đến. Nằm xuống hơn nửa canh giờ, vừa lạnh vừa khó ngủ, mệt mỏi mà không cách nào giải quyết. Cuối cùng nàng khoác áo bào đi ra ngoài, ngồi vào nhà chính, Tống Trân vội vàng chạy tới, chuẩn bị đồ ăn thỏa đáng.
Nóng hôi hổi, hương khí mê người, nàng cúi đầu ăn một lúc, Tống Trân ở một bên nhìn thấy nghẹn họng trân trối, vốn là Ngô Vương trước giờ ăn cơm đều là chỉ ăn vài miếng, ăn uống như vậy quả là lần đầu thấy. Nàng nhìn có chút sung sướng, những thứ thực vật này dường như quả thật an ủi tới tận dạ dày và trái tim, khiến người ta vui sướng.
Hồ tiêu giúp đổ mồ hôi, giảm lạnh kiện vị, lòng bàn tay nàng cũng ấm lên, vì thế đứng dậy định quay lại đi ngủ. Tống Trân vội vàng gọi người đi tới thu dọn, chính mình lại đi nàng khoảng cách không xa để đưa nàng trở về.
Dưới ánh đèn đêm muộn mông lung, khi hai người đi qua phòng ngủ của nàng, đèn bên trong cũng đã tắt, mà cửa cũng không đóng chặt. Tống Trân dừng lại bất động, ước chừng là đã nghĩ tới cái gì, mà Lý Thuần Nhất chau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
So sánh với lúc trước, lần này nàng đã nhận ra bất đồng rõ ràng. Giữ lại Tống Trân vào nhà đốt đèn lên, nàng mới phát hiện trong phòng đã không còn bóng dáng của Tông Đình, liền ngay cả hành lý cũng bị mang đi.
"Tông tướng công hình như đã đi rồi." Tống Trân ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở nàng.
"Ta biết." Tiếng nói của nàng thậm chí còn lộ ra sự thoải mái, làm cho Tống Trân thực sự có chút kinh ngạc. Ở trong mắt Tống Trân, quan hệ của hai người này mặc dù đoán không ra, nhưng từ khi nào trở thành vô tình vô nghĩa như vậy? Vừa nhìn đến Tông Đình đi ra, phát hiện sắc mặt Tông Đình cực kỳ kém, còn tưởng rằng là không khoẻ hoặc là có tranh chấp với Lý Thuần Nhất, cũng không dự đoán được Lý Thuần Nhất ngược lại lại ăn uống ngon lành, về tới phòng vui vẻ tiếp nhận việc Tông Đình đã đi rồi.
Lý Thuần Nhất quả thật nhẹ nhàng thở ra, gần đây sự đấu tranh lặp đi lặp lại trong đầu và nội tâm khiến nàng bất an. TiễnTông Đình đi, nàng cũng có thể yên lặng một chút. Tống Trân thấy thế vội vàng cáo lui, cũng chủ động đóng cửa thay nàng, trong nháy mắt này, Lý Thuần Nhất liền ngã xuống giường, kéo chăn vẫn còn mang theo mùi hoa mơ hồ, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Mùi hương chung quy là sẽ tiêu tan, nắng mùa thu đẹp đẽ, chăn phơi nắng một hai lần, gió thổi khe khẽ, mùi hương ban đầu liền biến mất. Nơi ở của thân vương dường như không khác gì lúc trước, chỉ là lời đồn đãi biến từ "Điện hạ có một vị nam sủng mới" đổi thành rồi." Tên kia chính xác là thất sủng bị điện hạ đuổi ra ngoài, chuyên sủng cũng không có kết cục tốt, phải lấy làm gương" vân vân.
Nhóm lang quân bạch diện vẫn chẳng dám thở mạnh mà thay Lý Thuần Nhất chép sách, ấn phù lục, than vãn hồng nhan dễ thay đổi, vẫn không có mệnh phú quý. Bọn hắn âm thầm oán giận Thân vương điện hạ, ngày trôi qua cũng không thoải mái chút nào.
Công tác chuẩn bị của khoa cử đã tới hồi kết, việc cuối cùng phải định là vấn đáp (khảo đề), lập danh mục người tham gia, cùng với danh sách quan giám khảo.
Nguyên nhân là lần này tam khoa đồng thời mở khảo, mỗi khoa thi vấn đáp chọn lựa nhiều lần cuối cùng mới định ra; nói đến danh mục tham dự, giờ Mùi hôm nay có kết quả, do Lại bộ thư lại sao chép chỉnh lý xong là thỏa đáng; quan giám khảo có ba người, trong đó có một là Lý Thuần Nhất bỏ lỡ, còn lại hai người, tất nhiên là quan viên vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông mỗi nơi chiếm một ghế.
Tuy là Triều đình là gia đình Thiên gia, nhưng chỗ nào cũng có tranh giành, ngay cả Đế vương muốn chiêu dụ thêm những người tài mới cũng không ngoại lệ. Mâu thuẫn vùng Quan Lũng cùng Sơn Đông là đã có từ sớm, ngày ngày đối nghịch, nhưng hai phái này khi đối mặt thế lực Giang Tả tân tấn sĩ tộc, lập trường lại nhất trí thần kỳ.
Bài xích chèn ép tân sĩ tộc, là sở thích chung của họ.
Lý Thuần Nhất đối mặt với hai vị đến từ hai "Thế lực đối địch " này, lại có khả năng không có cách nào cương quyết biểu đạt lập trường của chính mình - - nội tâm nàng là thiên về tân thế lực, nguyên nhân là, Lý Thừa Phong dựa vào là thế lực Sơn Đông nàng không có cách nào mượn sức, Tông gia là đại biểu cho thế lực Quan Lũng Sơn Đông nàng cũng không hoàn toàn tin tưởng, nàng ở Giang Tả nhiều năm, có giao lưu cùng nhiều danh sĩ. Nàng chỉ có cách bồi dưỡng tân sĩ tộc thế lực, mới có thể có được lực lượng thuộc của chính mình.
Tới giờ Mùi, nàng ngồi ở nơi nghị sự, chờ đợi hai vị khảo quan khác tới. Gác trong Thừa Thiên Môn chuông gõ vang lớn, keng keng keng xóa hết mệt mỏi cả một ngày của các quan viên Hoàng Thành đang gật gù đi, cũng nhắc nhở các quan viên nên trở về gia đi.
Cửa nơi nghị sự đột nhiên bị gõ vang, Lý Thuần Nhất ngẩng đầu, nghe được thứ phó bên ngoài đưa tin: "Điện hạ, Lại Bộ Thị Lang đến."
Sau âm thanh của Lý Thuần Nhất, Lại bộ Chử Thị Lang cúi đầu đi vào, hơi chút khom người, cầm danh mục đăng ký đưa lên: "Bây giờ kỳ thi mùa thu tổng cộng có 1321 cử tử báo danh. Lại bộ đã soát lại, mời Điện hạ xem lại.”
1321?
"Vì sao lại nhiều thêm một người? Sáng nay chẳng phải chỉ có 1320 người sao? Khi nào có thêm một người nữa?" Lý Thuần Nhất hỏi.
Trên mặt Chử Thị Lang trên mặt hiện ra một tia ngượng nghịu: "Một canh giờ trước, là cử tử Hoài Nam, kiểm tra tư cách cũng đủ, cũng không có đạo lý không đồng ý, nên thêm vào rồi." Nói xong, hắn đưa danh sách cử tử tới, lui về sau một bước nói: "Mời Điện hạ xem qua."
Thêm vào danh sách sau này tuy là không hợp tuân chế, nhưng ít có người mạo hiểm như vậy, cho nên vô cùng lạ. Lý Thuần Nhất d/d leq,don vừa mở ra danh sách, ánh mắt chuyển qua hàng sau cùng, vừa lúc đó năm chữ "Hoài Nam Hạ Lan Khâm" khiến nàng vô cùng kinh ngạc, Chử Thị Lang cũng là vẻ muốn nói lại thôi, Hạ Lan Khâm đúng là thầy của Thân vương! Mà hắn lại là đối tượng nhao nhao truy phủng của Giang Tả danh sĩ, Nữ hoàng càng muốn mời hắn rời núi, người đã phi phàm như thế lại đến đăng ký cử tử, thật sự là bất ngờ, ngay lập tức khoa thi này trở nên khó lường, cũng càng khiến người ta mong chờ kết quả.
Lý Thuần Nhất đặt quyển sách xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Một chiêu này của lão sư hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của nàng, nhưng hắn lại chắc chắn nàng sẽ để cho hắn…
Đang lúc trong nhà yên lặng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa. Thứ phó đưa tin: "Điện hạ, danh sách quan giám khảo tới rồi.”
Chử Thị Lang tránh đến một bên, cửa bị đẩy ra, có hai người vén áo vào nhà, mang theo gió thu, làm bay bay giấy mỏng trên án kỷ.
Lý Thuần Nhất vừa nâng mắt nhìn, tầm mắt lại rơi ở người bên bên phải người kia. Người nọ cũng nhìn qua, khóe môi nhẹ nhếch, dường như cười cười: "Tham kiến điện hạ." Hắn không khom người cũng không hành lễ, giơ tay nhấc chân đều biểu lộ sự kiêu căng, thậm chí có vài phần đối lập khiêu khích âm thầm.
Quan giảm khảo là do Nữ hoàng khâm định, trước đó Lý Thuần Nhất cũng không có cách nào biết hai vị giám khảo chính là người nào. Bây giờ một trong hai vị này cười nói với nàng: "Điện hạ cực kỳ kinh ngạc sao?"
Lý Thuần Nhất nheo mắt: " Tướng công lúc này chẳng phải nên ở Quan Lũng sao?"
"Bệ hạ khai chế khoa cử, việc quan trọng bậc này, thần nhất định phải phân ưu với bệ hạ, bởi vậy mới trở lại trước." Hắn cười, rõ ràng là nói hươu nói vượn nhưng vẻ mặt lại chân thành bằng phẳng.