Edit & Beta: Lạc Thần
Tằng Chiêm sự kiến thức rộng rãi chợt khôi phục tinh thần lại, cau mày khó xử. Vậy nên vạch trần, hay là lặng lẽ đi ra ngoài đây? Ánh đèn ảm đạm không thấy rõ, hắn vốn có thể làm bộ như không biết gì cả nghiêng đầu ra cửa, phá thì phá còn lắm mồm hỏi một câu. Lần này thì tốt rồi, nếu hắn giả bộ như cái gì cũng không biết đi ra cửa, có vẻ giấu đầu lòi đuôi; nhưng ở lại chỗ này, chẳng lẽ cũng chỉ có thể vạch trần chuyện Ngô Vương và Tông Đình không quy củ hay sao?
Trong đầu trung niên nam nhân đã sớm mơ tưởng viễn vong, thậm chí hầu kết cũng không chuyển động, nhưng hắn kịp thời dừng lại, xoay người không hiểu nói: "Đều không có, chẳng lẽ đi ra ngoài từ cửa sổ hay sao?" Hắn dạo bước ra cửa, làm như có thật chất vấn vệ binh: "Trong phòng nào có bóng dáng Tông tướng công, ngay cả cái bóng của điện hạ cũng không thấy được, mấy người các ngươi mới vừa rồi không phải là bỏ rơi nhiệm vụ đấy chứ?"
"Thuộc hạ cũng không có! Mới vừa rồi dường như còn có tiếng nói chuyện!" Vệ binh vì sự trong sạch của mình cãi lại, Tằng Chiêm sự chợt chụp sau lưng hắn: "Còn nói sạo!" Sau đó lại đi về phía trước hai bước: "Đi ra ngoài tìm cho lão phu."
Tằng Chiêm sự mới ra cửa, bên trong nhà Tông Đình lại chợt đứng dậy, cũng thuận tiện bế Lý Thuần Nhất lên, nhưng lại không nói hai lời thật đúng là đi ra ngoài từ cửa sổ phía bắc. Mà vệ binh canh giữ ở cửa sổ, giống như mắt bị mù dường như toàn bộ đều không nhìn thấy. Vệ binh ở cửa bình tĩnh phản ứng khi Tông Đình xuất hiện không chút kiêng kỵ, Lý Thuần Nhất hiểu rõ thêm một phần thực lực hôm nay của hắn thì biết hắn đã khỏi bệnh, hắn khỏi bệnh là trắng trợn sử dụng đặc quyền như thế.
Đi tới cửa nhà bếp, hắn mới để nàng xuống: "Nếu muốn thức đêm làm việc, điện hạ nhất định phải ăn cơm ngay bây giờ." Cảm xúc mất khống chế của hắn lúc trước ở trong phòng đã hoàn toàn biến mất, trên người hiện lên hai chữ “Hết thư”. Lý Thuần Nhất khẽ vỗ nếp nhăn trên áo cho phẳng lại, thản nhiên trả lời: "Tướng công nói rất có đạo lý." Sau đó bước vào nhà bếp, từ khi đi vào đến khi ngồi xuống tác phong đều trước sau như một.
Chiếc bàn thấp đối diện với cửa sổ phía bắc, gió đêm từ ngoài cửa sổ xông vào, bởi vì thời gian đã quá muộn, xung quanh đã không còn ai ở bên cạnh, chỉ có thứ bộc nghe tiếng vội vàng chạy tới, nhận ra là Tông Đình và Ngô Vương, liền hết sức cơ trí ngậm miệng không hỏi, trực tiếp chạy về hậu trù thông báo người chuẩn bị đồ ăn.
Hai vị này đều là nhân vật đối với thức ăn có chút khác biệt, đã ăn quen món gì rồi thì sẽ không thay đổi. Ngô Vương trước sau như một đều ăn chay, chung tình với cháo mơ phô mai và món ăn theo mùa, nấu theo cách đơn giản nhất là được; mà Tông tướng công đến nhà bếp của Thượng Thư Tỉnh, thường ăn cá mú với uống rượu, đối với những cái khác cũng không có thiên vị món nào ngon hơn.
Thứ bộc bày thức ăn lên bàn, thành thành thật thật khom người lui về phía sau từng bước, ánh mắt lại liếc nhìn lên, mượn ánh sáng lờ mờ xác nhận vẻ mặt của hai người trước mắt không có quá mức bất mãn, lúc này mới thở phào một cái, vội vàng lui về phía sau mấy bước nữa, trong phút chốc liền biến mất.
Trước mặt Lý Thuần Nhất bày một chén cháo mơ phô mai nóng hổi, chưng chín bỏ thêm đường và vài miếng ngó sen; trước mặt Tông Đình thì là cá mú tươi ngon, lại ngoài mức quy định tăng thêm một bầu rượu.
Qua rất nhiều năm, khó được chính là khẩu vị chưa bao giờ thay đổi.
Vị giác tương đối thành thực, đối với thứ yêu thích, luôn là trung thành và tận tâm.
Trái tim thì lại khác, trái tim giống như cơn gió thường hay thay đổi, cho nên khó có thể nắm lấy, càng khó xác định hơn. Không người nào có thể vỗ ngực bảo đảm trái tim mình vĩnh viễn không thay đổi, thời gian càng làm cho cảm giác này càng thêm không xác định. Tối nay tuy hai người bọn họ có tâm linh tương thông với nhau một chút, thậm chí thiếu chút nữa làm cho run rẩy rơi lệ, nhưng sau đó, cũng là lý trí chiếm thượng phong lần nữa.
Lý Thuần Nhất nhìn cá mú tươi ngon trên bàn, chợt mở miệng: "Tướng công có biết khi còn nhỏ ta rất thích ăn thịt hay không?"
Tông Đình ngước mắt nhìn nàng.
Nàng nhìn cá mú thản nhiên nói: "Khi đó ở Dịch Đình ăn cũng không được ngon, thỉnh thoảng có thịt ăn sẽ rất vui vẻ. Mới bắt đầu, tỷ tỷ sẽ lặng lẽ mang ta ra Dịch Đình, lấy đồ ăn cho ta. Nàng rất ngay thẳng, cũng hết sức vui vẻ cùng ta chơi, có lúc nàng siết chặt ta, mặc dù ta sẽ cảm thấy đau, nhưng không sao cả, nàng có thể vì vậy mà vui vẻ là đủ rồi. Có một ngày, ta ngồi ở trong điện gần một tòa thành, khi ăn tỷ tỷ lấy ra một hộp thịt, ta ôm hộp sứ, tỷ tỷ liền kín đáo đưa cho ta từng khối từng khối thịt, hỏi ta có ăn được hay không, ta gật đầu một cái, nàng liền bóp chặt khuôn mặt của ta, nói "Thật là một hài tử xinh đẹp lanh lợi, tỷ tỷ cho ăn cái gì ngươi cũng thích ăn, thật là nghe lời giống như A Gia (cha) của ngươi", khi đó ta rất nhỏ, còn không hiểu lắm, nhưng nàng kêu người cầm một đầu người đi vào, lại mở vải bố đang bao phủ ở trên ra, đầu người đó toàn là máu nhìn vào ta."
Trong lúc nói chuyện sắc mặt của Lý Thuần Nhất vẵn bình tĩnh đến đáng sợ, phảng phất như đang nói chuyện của người khác: "Tỷ tỷ lại nhét vào miệng ta một miếng thịt, nói với ta "Ngươi xem dáng dấp của hắn xấu xí và dữ tợn như vậy, nhưng thịt nơi cánh tay của hắn cũng ăn rất tốt", nàng lại lau nước tương nơi khóe miệng của ta, cười khanh khách nói "Cố gắng đừng lãng phí". Khi đó ta phun ta, thậm chí ta cũng không rõ ràng lắm tại sao lại nôn ra, nhưng ta rất sợ. Sau đó nàng vẫn mang ta đi chơi, có lúc là nhét vào nước hồ tắm, có lúc là hố cát, về sau nữa ta biết, ta chỉ là con rối của tỷ tỷ, theo ý nguyện của nàng thở là được rồi."
Nàng vẫn như cũ vẻ mặt không có biểu tình, lại ngước mắt nhìn về phía Tông Đình: "Con rối sẽ không nói chuyện, vì vậy ta cũng không thích mở miệng, nhưng nàng lại nuôi dưỡng ra tính cách cố chấp của ta. Ta nghĩ con rối có lẽ không thể cố chấp như vậy, vì vậy về sau cũng sẽ không vì một cái án (cái bàn) mà đánh nhau với tướng công, bây giờ những chuyện này lại càng không."
Đến lúc này, nàng mới ngừng lại một chút, trong con ngươi thoáng qua một tia chân thành nhưng rất nhanh liền biến mất: "Gặp gỡ tướng công, là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta." Nàng hoàn toàn không phủ nhận năm đó đích thực là tràn đầy nhiệt huyết và chân thành, thậm chí nàng còn cảm kích vì Tông Đình đã đẩy cánh cửa kia ra, cảm kích hắn mang nàng về thế giới bình thường, mặc dù cái gọi là "Bình thường" này, về sau nữa quay đầu lại nhìn bất quá cũng chỉ là hư ảo giả tạo.
"Tướng công, ta giống như những con cá mú này." Nàng nói: “Năm đó thích ăn, mặc dù hôm nay không cách nào ăn được nữa, nhưng ta đối với những thức ăn khác, không còn tình cảm như vậy nữa."
Nàng thừa nhận hắn độc nhất vô nhị, thừa nhận giữa bọn họ có mối liên hệ chặt chẽ. Tối nay cũng trút hết những chuyện xưa ra, nói hết ra như vậy, tựa hồ cũng không có cái gì không đúng, ban đêm lời nói hoang đường nhất thường thường lại chân thật nhất, có thể tốt hơn mở mắt nói mò, cũng có thể giống như tối nay không hề tiết chế mà bôc lộ chân tình như vậy.
Nàng rõ ràng nói đến gió êm sóng lặng, nhưng lại giống như rót đầy vụn băng vào trong lồng ngực của hắn, ngâm trong phế phổi làm cho tim của hắn vừa lạnh lại vừa đau.
"Vậy vì sao không thử ăn thịt lại lần nữa hoặc là tiếp nhận thần lần nữa?" Tông Đình đẩy cá mú tới trước mặt nàng, trong giọng nói cất giấu tiết chế suy đoán: "Bởi vì sợ sao?"
Lý Thuần Nhất muốn nói lại thôi. Hắn đè xuống tất cả tâm tình, bình tĩnh hỏi tới: "Năm đó vẫn còn có chuyện gì mà thần không biết sao? Có cái gì mà thần bị lừa gạt không biết, lại làm cho điện hạ sợ sao?"
Lòng bàn tay nàng nóng lên, miệng không được tự nhiên mím chặt một chút, nhìn cá mú này nói: "Ta chưa chuẩn bị xong."
"Thần biết." Hắn rất ít biểu lộ ôn nhu, đưa tay đưa tới cho nàng, nhưng nàng cũng không có cầm. Vì vậy hắn đứng dậy, cách bàn ăn cúi người nhẹ nâng đầu của nàng, cúi đầu hôn trán nàng. Cái trán này lạnh cả người, là nhiệt độ vô cùng không có cảm giác an toàn, vì vậy hắn nói: "Nếu vứt bỏ quá khứ mà có thể làm cho điện hạ có thể đi được xa hơn, thần sẽ không nhắc lại chuyện xưa nữa."
Trong khi nói chuyện môi chậm chạp dời xuống, lại nhấc nhẹ cằm của nàng lên, chóp mũi chạm nhau, hơi thở cũng hoà vào nhau, vẫn như cũ hôn đến quyến luyến mà nóng bỏng, giống như thiêu thân lao vào lửa, mất hết lý trí, tiếp theo một cái chớp mắt sẽ bị thiêu đốt mà chết. Thậm chí hắn còn lướt qua bàn dài, ở trong nhà bếp vắng lặng trống trải của Thượng Thư Tỉnh, đè nàng lên tường gần cửa sổ, tiếp tục nụ hôn vô cùng nóng bỏng đã bị đè nén thật lâu.
Nụ hôn đáp lại so với dự đoán càng thêm nóng bỏng, hắn đưa tay đẩy cửa sổ ra, gió đêm rét lạnh tràn vào, vẩy tắt ánh nến yếu ớt, trong phút chốc một mảnh đen kịt. Gió lạnh làm cho người ta thanh tĩnh, nhưng không có cách nào dập tắt được nhiệt tình, tiếng thở dốc ở trong bóng tối không ngừng ấm lên, giống như con cá khát khô cổ, muốn lặn xuống đáy nước, một lần nữa lấy được sinh cơ.
Đầu ngón tay run rẩy gần như muốn bỏng người, đan chéo nhau thật chặt với lòng bàn tay tràn đầy ươn ướt khát vọng, hai cơ thể dán chặt vào nhau truyền lại sức nóng đã lâu không gặp, cơ hồ muốn thiêu cháy cơn rét lạnh đêm cuối thu ở nơi này.
Nụ hôn rơi xuống chiếc cần cổ mỏng manh nhỏ bé, vạt áo cũng mở ra, tiếng thở dốc trong đêm tối thậm chí còn vượt qua cả tiếng gió, giống như một đêm rất nhiều năm về trước, gió thu lạnh lẽo trêu chọc người, đan xen với tâm tình phức tạp thân mật trao đổi, mây che giấu trăng tròn, mưa to rơi tầm tả.
"Kẽo —— kẹt ——" âm thanh chậm lụt vang lên, cửa gỗ cũ kỹ của nhà bếp Thượng Thư Tỉnh bị gió thổi động, bên cửa sổ có tiếng bước chân đạp lên lá thu. Tiếng bước chân kia nhẹ nhàng chậm chạp lại cẩn thận, phảng phất sợ kinh động người bên trong nhà bếp, Lý Thuần Nhất bén nhạy đã nhận ra động tĩnh, cơ hồ là theo bản năng buông tay ra, bỗng chốc cắt đứt dây dưa này, nhảy ra cửa sổ thấp bé ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng đi tới phòng khảo thí.
Nàng đứng ở ngoài cửa sổ, mượn gió thu ổn định hơi thở của mình, xoay người kêu Tông Đình đang ở trong bóng tối đưa đai ngọc cho nàng, cũng thản nhiên phân phó nói: "Cơm tối đưa đến công phòng, ta đi trước một bước." Nói xong buộc lại đai ngọc, trong gió đêm, xoay người thong dong đi tới phòng khảo thí, phong thái quả thực giống như quý công tử mới vừa vụng trộm chuyện phong lưu chốn khuê phòng trong đêm tối xong.
Lý Thuần Nhất bình tâm tĩnh khí trở lại công phòng thì Tằng Chiêm sự vẫn còn cảm thấy tim mình đập bình bịch bình bịch không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ. Hắn âm thầm liếc nhìn Lý Thuần Nhất, lại bắt không được bất kỳ chỗ đáng nghi nào, áo mũ chỉnh tề, hô hấp đều đặn, ngay cả sắc mặt cũng lạnh nhạt trước sau như một.
Thậm chí Tằng Chiêm sự còn hoài nghi lỗ tai của mình, mới vừa rồi ở bên ngoài cửa bếp ngẫu nhiên nghe được tiếng thở dốc, chẳng lẽ không phải nàng và Tông Đình sao?!
Hắn đang không ngừng nghi hoặc, chợt nghe vệ binh bên ngoài hỏi: "Làm cái gì?"
"Công trù đưa cơm tối tới.", “Để xuống đi."
Thứ bộc đưa cơm để hộp đựng thức ăn xuống vội vã rời đi, vệ binh đưa hộp đựng thức ăn vào bên trong, mở ra chính là cơm tối mới vừa rồi Lý Thuần Nhất ở nhà bếp còn chưa kịp động đũa. Nàng như không có việc gì cúi đầu ăn cháo mơ phô mai, nhai từng miếng ngó sen vừa ngọt lại giòn cuối cùng nuốt vào trong dạ dày, thoạt nhìn lại có vài phần hung tàn.
Tằng Chiêm sự đã biết Lý Thừa Phong ngoan lệ và vô tình, nhưng giờ phút này hắn mơ hồ nhận ra được vị út nữ trước mặt này vẫn chưa bộc lộ tài năng, bộ dáng trầm mặc ít nói, thật ra thì mới càng giống bệ hạ—— không lộ vui giận, biết kiềm nén lại yên tĩnh lạnh nhạt, trái tim mạnh mẽ ít bộc lộ ra ngoài.
Đợi nàng ăn xong, Tông Đình cùng gió thu cùng với mùi rượu từ cửa sổ thấp bé cùng vào bên trong, liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất một cái nói: "Điện hạ, thần ngồi một ngày thật là mệt chết đi được, có thể ngủ trước một lát, sau đó mới chấm bài thi được không?"
"Không có chỗ ngủ, xin tướng công trước một đêm đi." Nàng vừa giải quyết công việc vừa nói, nhìn Tằng Chiêm sự hủy đi giấy niêm phong trên các bài văn đặt trong rương của các sĩ tử, lại cầm lấy cây kéo gạt gạt tim đèn cầy.
Tông Đình đi vào bên trong, trực tiếp nằm xuống trên sàn nhà, Lý Thuần Nhất để ý cũng không có để ý đến hắn, chỉ nhận lấy những bài thi Tằng Chiêm sự đưa tới, triển khai phê duyệt. Tằng Chiêm sự cũng ngồi xuống, bởi vì không nhìn thấy Tông Đình nằm ở trên sàn nhà bàn đối diện, vì thế thích thú hỏi: "Tông tướng công thật đúng là ngủ trên đất sao?"
"Đúng." Lý Thuần Nhất lên tiếng, lại thấy trên đùi trầm xuống, người này chẳng biết xấu hổ đem chân của nàng trở thành gối đầu.
Tằng Chiêm sự kiến thức rộng rãi chợt khôi phục tinh thần lại, cau mày khó xử. Vậy nên vạch trần, hay là lặng lẽ đi ra ngoài đây? Ánh đèn ảm đạm không thấy rõ, hắn vốn có thể làm bộ như không biết gì cả nghiêng đầu ra cửa, phá thì phá còn lắm mồm hỏi một câu. Lần này thì tốt rồi, nếu hắn giả bộ như cái gì cũng không biết đi ra cửa, có vẻ giấu đầu lòi đuôi; nhưng ở lại chỗ này, chẳng lẽ cũng chỉ có thể vạch trần chuyện Ngô Vương và Tông Đình không quy củ hay sao?
Trong đầu trung niên nam nhân đã sớm mơ tưởng viễn vong, thậm chí hầu kết cũng không chuyển động, nhưng hắn kịp thời dừng lại, xoay người không hiểu nói: "Đều không có, chẳng lẽ đi ra ngoài từ cửa sổ hay sao?" Hắn dạo bước ra cửa, làm như có thật chất vấn vệ binh: "Trong phòng nào có bóng dáng Tông tướng công, ngay cả cái bóng của điện hạ cũng không thấy được, mấy người các ngươi mới vừa rồi không phải là bỏ rơi nhiệm vụ đấy chứ?"
"Thuộc hạ cũng không có! Mới vừa rồi dường như còn có tiếng nói chuyện!" Vệ binh vì sự trong sạch của mình cãi lại, Tằng Chiêm sự chợt chụp sau lưng hắn: "Còn nói sạo!" Sau đó lại đi về phía trước hai bước: "Đi ra ngoài tìm cho lão phu."
Tằng Chiêm sự mới ra cửa, bên trong nhà Tông Đình lại chợt đứng dậy, cũng thuận tiện bế Lý Thuần Nhất lên, nhưng lại không nói hai lời thật đúng là đi ra ngoài từ cửa sổ phía bắc. Mà vệ binh canh giữ ở cửa sổ, giống như mắt bị mù dường như toàn bộ đều không nhìn thấy. Vệ binh ở cửa bình tĩnh phản ứng khi Tông Đình xuất hiện không chút kiêng kỵ, Lý Thuần Nhất hiểu rõ thêm một phần thực lực hôm nay của hắn thì biết hắn đã khỏi bệnh, hắn khỏi bệnh là trắng trợn sử dụng đặc quyền như thế.
Đi tới cửa nhà bếp, hắn mới để nàng xuống: "Nếu muốn thức đêm làm việc, điện hạ nhất định phải ăn cơm ngay bây giờ." Cảm xúc mất khống chế của hắn lúc trước ở trong phòng đã hoàn toàn biến mất, trên người hiện lên hai chữ “Hết thư”. Lý Thuần Nhất khẽ vỗ nếp nhăn trên áo cho phẳng lại, thản nhiên trả lời: "Tướng công nói rất có đạo lý." Sau đó bước vào nhà bếp, từ khi đi vào đến khi ngồi xuống tác phong đều trước sau như một.
Chiếc bàn thấp đối diện với cửa sổ phía bắc, gió đêm từ ngoài cửa sổ xông vào, bởi vì thời gian đã quá muộn, xung quanh đã không còn ai ở bên cạnh, chỉ có thứ bộc nghe tiếng vội vàng chạy tới, nhận ra là Tông Đình và Ngô Vương, liền hết sức cơ trí ngậm miệng không hỏi, trực tiếp chạy về hậu trù thông báo người chuẩn bị đồ ăn.
Hai vị này đều là nhân vật đối với thức ăn có chút khác biệt, đã ăn quen món gì rồi thì sẽ không thay đổi. Ngô Vương trước sau như một đều ăn chay, chung tình với cháo mơ phô mai và món ăn theo mùa, nấu theo cách đơn giản nhất là được; mà Tông tướng công đến nhà bếp của Thượng Thư Tỉnh, thường ăn cá mú với uống rượu, đối với những cái khác cũng không có thiên vị món nào ngon hơn.
Thứ bộc bày thức ăn lên bàn, thành thành thật thật khom người lui về phía sau từng bước, ánh mắt lại liếc nhìn lên, mượn ánh sáng lờ mờ xác nhận vẻ mặt của hai người trước mắt không có quá mức bất mãn, lúc này mới thở phào một cái, vội vàng lui về phía sau mấy bước nữa, trong phút chốc liền biến mất.
Trước mặt Lý Thuần Nhất bày một chén cháo mơ phô mai nóng hổi, chưng chín bỏ thêm đường và vài miếng ngó sen; trước mặt Tông Đình thì là cá mú tươi ngon, lại ngoài mức quy định tăng thêm một bầu rượu.
Qua rất nhiều năm, khó được chính là khẩu vị chưa bao giờ thay đổi.
Vị giác tương đối thành thực, đối với thứ yêu thích, luôn là trung thành và tận tâm.
Trái tim thì lại khác, trái tim giống như cơn gió thường hay thay đổi, cho nên khó có thể nắm lấy, càng khó xác định hơn. Không người nào có thể vỗ ngực bảo đảm trái tim mình vĩnh viễn không thay đổi, thời gian càng làm cho cảm giác này càng thêm không xác định. Tối nay tuy hai người bọn họ có tâm linh tương thông với nhau một chút, thậm chí thiếu chút nữa làm cho run rẩy rơi lệ, nhưng sau đó, cũng là lý trí chiếm thượng phong lần nữa.
Lý Thuần Nhất nhìn cá mú tươi ngon trên bàn, chợt mở miệng: "Tướng công có biết khi còn nhỏ ta rất thích ăn thịt hay không?"
Tông Đình ngước mắt nhìn nàng.
Nàng nhìn cá mú thản nhiên nói: "Khi đó ở Dịch Đình ăn cũng không được ngon, thỉnh thoảng có thịt ăn sẽ rất vui vẻ. Mới bắt đầu, tỷ tỷ sẽ lặng lẽ mang ta ra Dịch Đình, lấy đồ ăn cho ta. Nàng rất ngay thẳng, cũng hết sức vui vẻ cùng ta chơi, có lúc nàng siết chặt ta, mặc dù ta sẽ cảm thấy đau, nhưng không sao cả, nàng có thể vì vậy mà vui vẻ là đủ rồi. Có một ngày, ta ngồi ở trong điện gần một tòa thành, khi ăn tỷ tỷ lấy ra một hộp thịt, ta ôm hộp sứ, tỷ tỷ liền kín đáo đưa cho ta từng khối từng khối thịt, hỏi ta có ăn được hay không, ta gật đầu một cái, nàng liền bóp chặt khuôn mặt của ta, nói "Thật là một hài tử xinh đẹp lanh lợi, tỷ tỷ cho ăn cái gì ngươi cũng thích ăn, thật là nghe lời giống như A Gia (cha) của ngươi", khi đó ta rất nhỏ, còn không hiểu lắm, nhưng nàng kêu người cầm một đầu người đi vào, lại mở vải bố đang bao phủ ở trên ra, đầu người đó toàn là máu nhìn vào ta."
Trong lúc nói chuyện sắc mặt của Lý Thuần Nhất vẵn bình tĩnh đến đáng sợ, phảng phất như đang nói chuyện của người khác: "Tỷ tỷ lại nhét vào miệng ta một miếng thịt, nói với ta "Ngươi xem dáng dấp của hắn xấu xí và dữ tợn như vậy, nhưng thịt nơi cánh tay của hắn cũng ăn rất tốt", nàng lại lau nước tương nơi khóe miệng của ta, cười khanh khách nói "Cố gắng đừng lãng phí". Khi đó ta phun ta, thậm chí ta cũng không rõ ràng lắm tại sao lại nôn ra, nhưng ta rất sợ. Sau đó nàng vẫn mang ta đi chơi, có lúc là nhét vào nước hồ tắm, có lúc là hố cát, về sau nữa ta biết, ta chỉ là con rối của tỷ tỷ, theo ý nguyện của nàng thở là được rồi."
Nàng vẫn như cũ vẻ mặt không có biểu tình, lại ngước mắt nhìn về phía Tông Đình: "Con rối sẽ không nói chuyện, vì vậy ta cũng không thích mở miệng, nhưng nàng lại nuôi dưỡng ra tính cách cố chấp của ta. Ta nghĩ con rối có lẽ không thể cố chấp như vậy, vì vậy về sau cũng sẽ không vì một cái án (cái bàn) mà đánh nhau với tướng công, bây giờ những chuyện này lại càng không."
Đến lúc này, nàng mới ngừng lại một chút, trong con ngươi thoáng qua một tia chân thành nhưng rất nhanh liền biến mất: "Gặp gỡ tướng công, là chuyện vui vẻ nhất trong cuộc đời của ta." Nàng hoàn toàn không phủ nhận năm đó đích thực là tràn đầy nhiệt huyết và chân thành, thậm chí nàng còn cảm kích vì Tông Đình đã đẩy cánh cửa kia ra, cảm kích hắn mang nàng về thế giới bình thường, mặc dù cái gọi là "Bình thường" này, về sau nữa quay đầu lại nhìn bất quá cũng chỉ là hư ảo giả tạo.
"Tướng công, ta giống như những con cá mú này." Nàng nói: “Năm đó thích ăn, mặc dù hôm nay không cách nào ăn được nữa, nhưng ta đối với những thức ăn khác, không còn tình cảm như vậy nữa."
Nàng thừa nhận hắn độc nhất vô nhị, thừa nhận giữa bọn họ có mối liên hệ chặt chẽ. Tối nay cũng trút hết những chuyện xưa ra, nói hết ra như vậy, tựa hồ cũng không có cái gì không đúng, ban đêm lời nói hoang đường nhất thường thường lại chân thật nhất, có thể tốt hơn mở mắt nói mò, cũng có thể giống như tối nay không hề tiết chế mà bôc lộ chân tình như vậy.
Nàng rõ ràng nói đến gió êm sóng lặng, nhưng lại giống như rót đầy vụn băng vào trong lồng ngực của hắn, ngâm trong phế phổi làm cho tim của hắn vừa lạnh lại vừa đau.
"Vậy vì sao không thử ăn thịt lại lần nữa hoặc là tiếp nhận thần lần nữa?" Tông Đình đẩy cá mú tới trước mặt nàng, trong giọng nói cất giấu tiết chế suy đoán: "Bởi vì sợ sao?"
Lý Thuần Nhất muốn nói lại thôi. Hắn đè xuống tất cả tâm tình, bình tĩnh hỏi tới: "Năm đó vẫn còn có chuyện gì mà thần không biết sao? Có cái gì mà thần bị lừa gạt không biết, lại làm cho điện hạ sợ sao?"
Lòng bàn tay nàng nóng lên, miệng không được tự nhiên mím chặt một chút, nhìn cá mú này nói: "Ta chưa chuẩn bị xong."
"Thần biết." Hắn rất ít biểu lộ ôn nhu, đưa tay đưa tới cho nàng, nhưng nàng cũng không có cầm. Vì vậy hắn đứng dậy, cách bàn ăn cúi người nhẹ nâng đầu của nàng, cúi đầu hôn trán nàng. Cái trán này lạnh cả người, là nhiệt độ vô cùng không có cảm giác an toàn, vì vậy hắn nói: "Nếu vứt bỏ quá khứ mà có thể làm cho điện hạ có thể đi được xa hơn, thần sẽ không nhắc lại chuyện xưa nữa."
Trong khi nói chuyện môi chậm chạp dời xuống, lại nhấc nhẹ cằm của nàng lên, chóp mũi chạm nhau, hơi thở cũng hoà vào nhau, vẫn như cũ hôn đến quyến luyến mà nóng bỏng, giống như thiêu thân lao vào lửa, mất hết lý trí, tiếp theo một cái chớp mắt sẽ bị thiêu đốt mà chết. Thậm chí hắn còn lướt qua bàn dài, ở trong nhà bếp vắng lặng trống trải của Thượng Thư Tỉnh, đè nàng lên tường gần cửa sổ, tiếp tục nụ hôn vô cùng nóng bỏng đã bị đè nén thật lâu.
Nụ hôn đáp lại so với dự đoán càng thêm nóng bỏng, hắn đưa tay đẩy cửa sổ ra, gió đêm rét lạnh tràn vào, vẩy tắt ánh nến yếu ớt, trong phút chốc một mảnh đen kịt. Gió lạnh làm cho người ta thanh tĩnh, nhưng không có cách nào dập tắt được nhiệt tình, tiếng thở dốc ở trong bóng tối không ngừng ấm lên, giống như con cá khát khô cổ, muốn lặn xuống đáy nước, một lần nữa lấy được sinh cơ.
Đầu ngón tay run rẩy gần như muốn bỏng người, đan chéo nhau thật chặt với lòng bàn tay tràn đầy ươn ướt khát vọng, hai cơ thể dán chặt vào nhau truyền lại sức nóng đã lâu không gặp, cơ hồ muốn thiêu cháy cơn rét lạnh đêm cuối thu ở nơi này.
Nụ hôn rơi xuống chiếc cần cổ mỏng manh nhỏ bé, vạt áo cũng mở ra, tiếng thở dốc trong đêm tối thậm chí còn vượt qua cả tiếng gió, giống như một đêm rất nhiều năm về trước, gió thu lạnh lẽo trêu chọc người, đan xen với tâm tình phức tạp thân mật trao đổi, mây che giấu trăng tròn, mưa to rơi tầm tả.
"Kẽo —— kẹt ——" âm thanh chậm lụt vang lên, cửa gỗ cũ kỹ của nhà bếp Thượng Thư Tỉnh bị gió thổi động, bên cửa sổ có tiếng bước chân đạp lên lá thu. Tiếng bước chân kia nhẹ nhàng chậm chạp lại cẩn thận, phảng phất sợ kinh động người bên trong nhà bếp, Lý Thuần Nhất bén nhạy đã nhận ra động tĩnh, cơ hồ là theo bản năng buông tay ra, bỗng chốc cắt đứt dây dưa này, nhảy ra cửa sổ thấp bé ra bên ngoài, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc vội vàng đi tới phòng khảo thí.
Nàng đứng ở ngoài cửa sổ, mượn gió thu ổn định hơi thở của mình, xoay người kêu Tông Đình đang ở trong bóng tối đưa đai ngọc cho nàng, cũng thản nhiên phân phó nói: "Cơm tối đưa đến công phòng, ta đi trước một bước." Nói xong buộc lại đai ngọc, trong gió đêm, xoay người thong dong đi tới phòng khảo thí, phong thái quả thực giống như quý công tử mới vừa vụng trộm chuyện phong lưu chốn khuê phòng trong đêm tối xong.
Lý Thuần Nhất bình tâm tĩnh khí trở lại công phòng thì Tằng Chiêm sự vẫn còn cảm thấy tim mình đập bình bịch bình bịch không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn nghi ngờ. Hắn âm thầm liếc nhìn Lý Thuần Nhất, lại bắt không được bất kỳ chỗ đáng nghi nào, áo mũ chỉnh tề, hô hấp đều đặn, ngay cả sắc mặt cũng lạnh nhạt trước sau như một.
Thậm chí Tằng Chiêm sự còn hoài nghi lỗ tai của mình, mới vừa rồi ở bên ngoài cửa bếp ngẫu nhiên nghe được tiếng thở dốc, chẳng lẽ không phải nàng và Tông Đình sao?!
Hắn đang không ngừng nghi hoặc, chợt nghe vệ binh bên ngoài hỏi: "Làm cái gì?"
"Công trù đưa cơm tối tới.", “Để xuống đi."
Thứ bộc đưa cơm để hộp đựng thức ăn xuống vội vã rời đi, vệ binh đưa hộp đựng thức ăn vào bên trong, mở ra chính là cơm tối mới vừa rồi Lý Thuần Nhất ở nhà bếp còn chưa kịp động đũa. Nàng như không có việc gì cúi đầu ăn cháo mơ phô mai, nhai từng miếng ngó sen vừa ngọt lại giòn cuối cùng nuốt vào trong dạ dày, thoạt nhìn lại có vài phần hung tàn.
Tằng Chiêm sự đã biết Lý Thừa Phong ngoan lệ và vô tình, nhưng giờ phút này hắn mơ hồ nhận ra được vị út nữ trước mặt này vẫn chưa bộc lộ tài năng, bộ dáng trầm mặc ít nói, thật ra thì mới càng giống bệ hạ—— không lộ vui giận, biết kiềm nén lại yên tĩnh lạnh nhạt, trái tim mạnh mẽ ít bộc lộ ra ngoài.
Đợi nàng ăn xong, Tông Đình cùng gió thu cùng với mùi rượu từ cửa sổ thấp bé cùng vào bên trong, liếc mắt nhìn Lý Thuần Nhất một cái nói: "Điện hạ, thần ngồi một ngày thật là mệt chết đi được, có thể ngủ trước một lát, sau đó mới chấm bài thi được không?"
"Không có chỗ ngủ, xin tướng công trước một đêm đi." Nàng vừa giải quyết công việc vừa nói, nhìn Tằng Chiêm sự hủy đi giấy niêm phong trên các bài văn đặt trong rương của các sĩ tử, lại cầm lấy cây kéo gạt gạt tim đèn cầy.
Tông Đình đi vào bên trong, trực tiếp nằm xuống trên sàn nhà, Lý Thuần Nhất để ý cũng không có để ý đến hắn, chỉ nhận lấy những bài thi Tằng Chiêm sự đưa tới, triển khai phê duyệt. Tằng Chiêm sự cũng ngồi xuống, bởi vì không nhìn thấy Tông Đình nằm ở trên sàn nhà bàn đối diện, vì thế thích thú hỏi: "Tông tướng công thật đúng là ngủ trên đất sao?"
"Đúng." Lý Thuần Nhất lên tiếng, lại thấy trên đùi trầm xuống, người này chẳng biết xấu hổ đem chân của nàng trở thành gối đầu.