Vài năm gần đây, Nữ hoàng đột nhiên cảm thấy cung Thái Cực quá ẩm ướt, đầu rồng bên góc đông bắc ở cung điện mới cứ xây mãi mà chẳng xong. Hàng năm, mỗi khi đến thời điểm này, trong cung vừa lạnh lại vừa ẩm, không thể ở nổi. Nữ hoàng tuổi đã cao, thân thể của Hoàng phu ngày một sa sút, tiết trời lại chuyển lạnh trong mấy năm gần đây, nha môn và các quan viên khắp Hoàng Thành đều phải chuẩn bị thật tốt để dời đến hành cung Ly Sơn.
Mà trước đó, Nữ hoàng sẽ thiết yến, khoản đãi một vài cựu thần ở trong cung thành, dùng cơ hội này để thắt chặt tình cảm quân thần.
Cả ngày hôm ấy ngừng thiết triều. Mặc dù Quang Lộc tự không phải chuẩn bị bữa ăn ngoài hiên cho các triều thần, nhưng vì phải chuẩn bị yến hội để chiêu đãi cựu thần đã cáo lão mà bận bịu từ lúc nửa đêm đến khi gà gáy sáng. Tuổi càng lớn, khẩu vị cũng trở nên kén chọn hơn, yến hội này lại dùng để thắt chặt tình cảm quân thần, dĩ nhiên không thể qua loa. Đám cựu thần đã cáo lão đó, tên nào cũng khó hầu hạ. Ngay cả việc phải ghi nhớ món ăn yêu thích của từng lão một, Quang Lộc tự dường như muốn rụng hết cả tóc.
Bầu trời Trường An rốt cuộc cũng sáng. Lý Thuần Nhất giống như động vật ăn lông ở lỗ vậy, ngày ngủ đêm ra. Trước hừng đông, nàng quay về công phòng để chấm bài thi, tắt ngọn đèn lẫn chậu than rồi tiếp tục công việc, mà Tông Đình lại dứt khoát ở lại bên Trung Thư Tỉnh. Vì vậy, trong công phòng chỉ có một mình Lý Thuần Nhất, Tằng Chiêm sự và một con quạ đen đã bị đông lạnh cả đêm.
Tằng Chiêm sự bất chợt liếc qua con quạ, nói thầm: “Nuôi gì không nuôi lại cố tình nuôi thứ xui xẻo như vậy, trông qua chẳng thấy điềm lành gì cả.” Giọng nói của hắn âm trầm như vậy, Lý Thuần Nhất không thèm để ý, chỉ đưa bình đựng thức ăn cho nó.
Tằng Chiêm sự xem thường con quạ xấu xí, dứt khoát quay đầu để tránh đi nó, tiếp tục chấm bài thi.
Bên trong công phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng lật trang giấy và tiếng mổ lấy thức ăn của con quạ. Nắng chiếu sáng khắp phòng, Tông Đình vẫn chưa tới. Lý Thuần Nhất bỏ quyển sách đang cầm trong tay vào rương. Nhớ tới biểu hiện của hắn ở Trung Thư Tỉnh, khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra một nét sầu lo.
Khả năng an ủi cao nhất mà hắn đối mặt cơ hồ là thái độ kháng cự, dựa trên lý trí thì phủ nhận bản thân đang gặp khúc mắc. Vì vậy, nàng chỉ đành biết dừng câu chuyện, khép lại tay áo rồi rời đi một mình.
Không có phong cảnh mùa xuân tươi sáng, khắp khu rừng tràn ngập sắc thu, phảng phất có một chiếc lá buông lơi từ cành. Người làm tạo ra một hồ nước trong cung, trông qua có chút hiu quạnh. Thái Thường tự ca múa đầy sức sống, quan viên trông coi yến hội của Quang Lộc tự đang kiểm tra từng món ăn một. Đám cựu thần lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, người nào lớn tuổi sẽ được cung nhân đỡ lấy.
Người và cảnh giống hệt như nhau, cuộc đời chỉ còn sắc thu phai tàn, đủ để nhớ lại những năm tháng hăng hái tươi đẹp cùng đất trời.
Thời đại của bọn họ đã sắp qua. Quân thần cùng nhau khai yến vui vẻ, lộ ra vài phần hiểu nhau mà không cần phải nói rõ bằng lời. Có điều, việc sắp nhường quyền lực triệt để, bắt tay nhường nhau vẫn còn vài thứ cần quan tâm.
Tông Quốc công ngồi ở phía tay trái của Nữ hoàng, quả thực là quá gần. Giữa tiếng nhạc du dương được tấu lên của Thái Thường tự, tai ông ta đã không còn nghe rõ, nhưng mơ hồ vẫn nghe được Nữ hoàng nói bóng nói gió: "Tông gia là cánh tay đắc lực của Đại Chu, nhưng từ xưa đến nay, con nối dòng của Tông gia đơn bạc, tới giờ vẫn chỉ có một hậu nhân, Quốc công nên quan tâm nhiều hơn mới phải.”
Ngụ ý thế lực Tông gia khổng lồ, bổn gia lại gặp phải cục diện không người kế tục. Tông Đình thân là cháu ruột, tuổi còn trẻ mà ngay cả con cái cũng chưa có, ý tứ của Nữ hoàng là giục thành hôn.
Kỳ thực, sau khi Tông Đình giữ trọn đạo hiếu ba năm, Nữ hoàng từng có ý định gả một nữ tử thuộc tôn thất Lý gia cho hắn, nhưng sau khi trở về từ Quan Lũng, Tông Đình tựa như được sống lại, nam nhân trẻ tuổi có đôi cánh rộng không còn là thiếu niên áo trắng năm xưa nữa. Hắn trở nên tàn độc, thủ đoạn hung ác, nham hiểm vô cùng, giống như trở về phục thù vậy, thanh toán dần từng món nợ cũ, cuối cùng lấy lễ thần phục Nữ hoàng, vẻ mặt tựa như vô hại, trung thành. Thế nhưng bà ta biết rõ, hắn đã có năng lực để cự tuyệt sự an bài của bà ta.
Tông Đình một mình quyết tuyệt, giống hệt như phụ thân Tông Như Châu của hắn vậy, mà hắn lại càng thâm sâu hơn. Nữ hoàng không muốn chọc tới hắn, nếu hắn gây sự sẽ xảy ra chuyện lớn, phiền toái vô cùng. Bà ta muốn dùng thế lực Sơn Đông để chế ngự hắn, nhưng giờ đây, thế lực đó đã rơi vào trong tay Thái nữ Lý Thừa Phong.
Nữ hoàng già đi, đối với rất nhiều quyền lực nắm trong tay đã đánh mất, bà ta không thể cưỡi chiến mã xông thẳng như ngày trẻ nữa, không còn cách nào để dần dần mạnh lên. Đánh giá về quân Quan Lũng, bà ta đành chọn cách mở một con mắt nhắm một con mắt để duy trì sự hòa bình trên mặt, dựa vào bọn họ mà trấn thủ Tây Bắc.
Về phần hôn sự của Tông Đình, bà ta chỉ có thể trông cậy vào thế lực của Đại gia tộc này để can thiệp, ví dụ như Tông Quốc công đức cao vọng trọng.
Tông Quốc Công nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại vô cùng hiểu rõ. Ông ta thở dài rồi cười, nói: "Thần đã già rồi, thật sự lực bất tòng tâm. Chuyện hậu tự... nghĩ lại cũng đều do thần vô phúc, Tống Như Châu mất sớm, lúc đó thần đã không còn nghĩ đến chuyện gì nữa rồi. Huống hồ, bây giờ sự vụ của Tông gia cũng khiến thần không còn nhàn rỗi, mọi chuyện vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tuy Nữ hoàng biết ông ta không muốn nhúng tay vào việc của gia tộc, nhưng sự việc diễn biến theo chiều hướng đi xuống thế này lại hoàn toàn ngoài ý muốn của bà ta. Năm đó, đối với việc của Lý Thuần Nhất và Tông Đình, Tông Quốc công từng cực lực phản đối, nhưng giờ đây, ông ta quả thực đã hoàn toàn mặc kệ rồi.
Lão gia này bình thản ăn mì trong chiếc đĩa bánh đầy dầu mỡ ở trước mặt, ăn chậm rì rì vì răng không nhai được. Ánh mắt ông ta nhìn ra ngoài mặt hồ trong vắt tràn đầy ánh sáng mùa thu, nắng chói mắt như từng mảnh vàng vỡ ra.
Kế sách vòng vo của Nữ hoàng không thể thực hiện được. Bà ta đành che giấu ánh mắt, uống rượu để ở trước mặt, nhưng nội thị hầu cận đã nhắc: “Kỷ ngự y khuyên Bệ hạ nên uống ít rượu thì tốt hơn.”
Nữ hoàng mất hứng, chán nản đặt cốc xuống, sau đó nói với nội hầu đối diện: “Trẫm nghe nói Ngô vương chấm bài thi suốt đêm mà nhiễm phong hàn, ngươi bảo Kỷ ngự y qua đó xem một chút đi.”
Nội thị cúi đầu đáp: "Dạ."
- -* - -* - -* - -* - -
Lý Thuần Nhất ho khan không nghiêm trọng lắm, đơn giản chỉ là mệt mỏi với cảm lạnh một chút, cổ họng không khỏe mà thôi. Nàng định qua chỗ cách vách công phòng để ngủ, vệ binh bên ngoài đột nhiên hốt hoảng đến bảo: “Kỷ ngự y của Thái y viện tới.” Tằng Chiêm sự nghe vậy thì nhướng mắt lên, Lý Thuần Nhất cũng sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì?”
"Bệ hạ nghe nói Điện hạ nhiễm phong hàn, đặc biệt bảo Ngự y đến xem mạch, chẩn bệnh.” Nội thị đi theo Kỷ ngự y liền nói.
Lý Thuần Nhất thấy mà không thể trách. Nàng cùng lắm chỉ ho khan vài tiếng, Nữ hoàng liền biết được nàng bị cảm lạnh, lại cố ý bảo Ngự y đến xem mạch và chẩn bệnh, có thể thấy bà ta vẫn giống như trước kia, theo dõi nàng mà không có một chút sơ hở.
Trừ bỏ bỏ điểm này không nói, Nữ hoàng cố ý sai người đến, có thật là quan tâm nàng bị cảm lạnh hay không? Hay là lại có một âm mưu khác?
Kỷ ngự y là đại phu xem mạch và chẩn bệnh của riêng Nữ hoàng, được bà ta tin tưởng vô cùng, có thể nói là tâm phúc. Lý Thuần Nhất cúi đầu, ho khan một tiếng, nói: "Mời hắn vào đây.”
Vệ binh vừa đi, Kỷ ngự y liền cùng nội thị bước vào công phòng. Hai người cúi chào Lý Thuần Nhất xong, nội thị quỳ xuống, mở hòm thuốc ra, lấy một cái gối rồi đặt lên bàn. Kỷ ngự y mời nàng đặt cổ tay lên, nhưng Lý Thuần Nhất lại nói: "Chỉ là cảm thấy không khoẻ, cũng không đến mức cần phải gọi nhiều người tới như vậy. Huống hồ, bản thân ta cũng từng học qua chút y thuật, chút bệnh nhỏ lại khiến Kỷ ngự y vất vả, thật sự là không sao mà.”
Kỷ ngự y cúi đầu, nói: "Thân thể Điện hạ quý giá, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Huống hồ lại do Bệ hạ giao trọng trách, vi thần không dám sơ suất.”
Nội thị ở một bên nói thêm vào: "Kỷ ngự y chẩn mạch xem bệch, nếu Điện hạ có gì không khỏe, nhanh chóng kê phương thuốc điều trị cũng tốt.”
Lời này của hắn vô cùng lỗ mãng, nhưng dù sao thì hắn cũng là người bên cạnh Nữ hoàng, thậm chí còn là một tiểu Nội hầu chứ chẳng phải con kiến, Lý Thuần Nhất chẳng thể trách cứ. Đã nói tới mức này, nếu nàng còn cự tuyệt chẩn mạch và xem bệnh, mọi thứ sẽ giống như giấu đầu lòi đuôi, càng khiến Nữ hoàng nghi ngờ nàng đang giấu diếm điều gì.
Lúc này, Kỷ ngự y chợt liếc qua chung tra của nàng, nói: “Trà này quá lạnh, Điện hạ vẫn nên tránh những thứ có tính hàn; không bằng chờ ngày xuân hoa nở, tích trữ một ít hoa đào. Uống nước hoa đào vừa có tính bình lại dưỡng tốt thân thể, đối với Điện hạ cực kỳ có lợi.” Hắn giống như thuận miệng nói, nhưng trong lời lại tán dương hoa đào lên một bậc, khiến lòng của Lý Thuần Nhất chợt nhảy dựng lên.
Nàng bỗng cảm thấy hoài nghi, chợt thấy trên mặt đất có một đóa hoa đào bằng đá. Tức thì, nàng ngước lên, nhìn thẳng đôi mắt bình tĩnh của Kỷ ngự y. Cả người của hắn lộ ra ý rằng nàng hãy dùng thủ đoạn, nàng liền đặt tay lên gối. Kỷ ngự y nói, “Vi thần mạo phạm.” Ngay sau đó, hắn liền bắt mạch cho nàng.
Chẩn mạch và xem bệnh có vẻ khá lâu. Tằng Chiêm sự ngồi xem ở phía đối diện, có muốn nổi nóng cũng không được; trong lòng Lý Thuần Nhất chứa nhiều suy tư, nàng ráp nối từng mối quan hệ đứt đoạn lần lượt lại. Hôm nay, Kỷ ngự y lộ mặt, xuất ra manh mối là thật. Hắn là quân cờ do Tông Đình giấu ở bên cạnh Nữ hoàng. Nói vậy, bệnh trạng của Nữ hoàng bị Ân Xá Nhân và Lý Thừa Phong là một chuyện, đến cùng do ai tiết lộ cũng rất đáng để suy ngẫm.
Người này hành y nhiều năm, xưa nay luôn trung thành và tận tâm với Nữ hoàng. Nữ hoàng đối đãi với hắn rất hậu hĩnh, sao hắn có thể bị Tông Đình thu mua chứ?
Kỷ ngự y rốt cuộc thu tay lại, bình tĩnh nói: "Thân thể Điện hạ khoẻ mạnh, cũng không có gì lo ngại, chỉ là lao lực quá sức, cần phải nghỉ ngơi.” Hắn đứng dậy, bước qua bên kia để viết phương thuốc, không khí mới giãn ra được một chút.
Đợi hai người bọn hắn đi rồi, Lý Thuần Nhất cũng đứng dậy, nói: "Ta đi nghỉ ngơi một lát, nơi này đành làm phiền Tằng Chiêm sự rồi. Nếu có ai mang thuốc tới, ngươi đưa qua cách vách cho ta.”
Tằng Chiêm sự đứng dậy, cung tiễn. Hắn mở cửa ra, mới nháy mắt mà đã đến giữa trưa, rõ ràng đang là mùa thu mà ánh nắng lại chói mắt kinh người.
Yến hội trong cung cũng đi tới hồi kết thúc, đám cựu thần lần lượt ra về, Nữ hoàng cũng trở lại tẩm cung lạnh như băng của mình. Mệt mỏi hơn nửa ngày, hơn nữa lại do tác dụng của rượu, bà ta ngả người lên giường ngủ một lát. Trong giấc mộng, có một người nở nụ cười với bà ta, ánh mắt trong suốt như nguồn suối, nhìn bà ta với vẻ không chút phòng bị.
Vì vậy, bà ta muốn hắn phải chết. Coi như hắn chết thật, thậm chí không cần truy hỏi lý do.
Nữ hoàng bỗng nhiên bừng tỉnh, định bắt lấy cái gì đó, nhưng trong tay lại không có gì. Bà ta mở to mắt, chợt nghe nội thị bên ngoài hô vang: “Bệ hạ, Kỷ ngự y đến.”
Nữ hoàng chống đỡ cánh tay để ngồi dậy. Kỷ ngự y đi vào, hành lễ. Bà ta hỏi: "Thân thể Ngô vương có tốt không?”
Kỷ ngự y trả lời: "Chịu chút phong hàn, nhưng cả người vẫn khỏe, thần chưa tra ra được vấn đề gì lớn.”
Nữ hoàng gật đầu, giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ngươi lui xuống đi, trẫm mệt rồi."
Kỷ ngự y lập tức cáo lui. Lúc hắn xoay người để bước khỏi cửa tẩm cung Nữ hoàng, một con bồ câu đưa thư cũng đã bay tới, đứng lặng bên ngoài cửa sổ bằng lụa của Trung Thư Tỉnh. Tờ giấy trên đùi nó đã lọt vào tay Tông Đình, trên đó có viết nội dung hoàn toàn khác so với những gì Kỷ ngự y vừa bẩm báo Nữ hoàng – “Điện hạ từng chịu thương tổn, rất khó có thai.”
Tông Đình trầm mặc rồi khiếp sợ, cơ hồ đã vò nát tờ giấy.
Bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng. Trời sẩm tối, Tông Quốc công trở về đại trạch* Tông gia, chiếc chuông treo ngoài hành lang cũng không vang lên một tiếng.
*Ở hiện đại có thể hiểu là dinh thự.
Đại trạch viện luôn yên lặng như thế, giống như mấy mươi năm trước, một bé gái mồ côi chạy từ Quan Lũng tới để tị nạn. Mưa to như trút nước, mãi đến bình minh mới dứt, khắp đình viện vừa ướt đẫm nước lại đầy gió. Bé gái ấy từ Quan Lũng xa xôi tới, mang theo sự sợ hãi bước vào đại trạch này, chỉ có một thiếu niên áo trắng bước ra đón nàng.
Mà trước đó, Nữ hoàng sẽ thiết yến, khoản đãi một vài cựu thần ở trong cung thành, dùng cơ hội này để thắt chặt tình cảm quân thần.
Cả ngày hôm ấy ngừng thiết triều. Mặc dù Quang Lộc tự không phải chuẩn bị bữa ăn ngoài hiên cho các triều thần, nhưng vì phải chuẩn bị yến hội để chiêu đãi cựu thần đã cáo lão mà bận bịu từ lúc nửa đêm đến khi gà gáy sáng. Tuổi càng lớn, khẩu vị cũng trở nên kén chọn hơn, yến hội này lại dùng để thắt chặt tình cảm quân thần, dĩ nhiên không thể qua loa. Đám cựu thần đã cáo lão đó, tên nào cũng khó hầu hạ. Ngay cả việc phải ghi nhớ món ăn yêu thích của từng lão một, Quang Lộc tự dường như muốn rụng hết cả tóc.
Bầu trời Trường An rốt cuộc cũng sáng. Lý Thuần Nhất giống như động vật ăn lông ở lỗ vậy, ngày ngủ đêm ra. Trước hừng đông, nàng quay về công phòng để chấm bài thi, tắt ngọn đèn lẫn chậu than rồi tiếp tục công việc, mà Tông Đình lại dứt khoát ở lại bên Trung Thư Tỉnh. Vì vậy, trong công phòng chỉ có một mình Lý Thuần Nhất, Tằng Chiêm sự và một con quạ đen đã bị đông lạnh cả đêm.
Tằng Chiêm sự bất chợt liếc qua con quạ, nói thầm: “Nuôi gì không nuôi lại cố tình nuôi thứ xui xẻo như vậy, trông qua chẳng thấy điềm lành gì cả.” Giọng nói của hắn âm trầm như vậy, Lý Thuần Nhất không thèm để ý, chỉ đưa bình đựng thức ăn cho nó.
Tằng Chiêm sự xem thường con quạ xấu xí, dứt khoát quay đầu để tránh đi nó, tiếp tục chấm bài thi.
Bên trong công phòng yên tĩnh trở lại, chỉ nghe tiếng lật trang giấy và tiếng mổ lấy thức ăn của con quạ. Nắng chiếu sáng khắp phòng, Tông Đình vẫn chưa tới. Lý Thuần Nhất bỏ quyển sách đang cầm trong tay vào rương. Nhớ tới biểu hiện của hắn ở Trung Thư Tỉnh, khuôn mặt nàng không khỏi lộ ra một nét sầu lo.
Khả năng an ủi cao nhất mà hắn đối mặt cơ hồ là thái độ kháng cự, dựa trên lý trí thì phủ nhận bản thân đang gặp khúc mắc. Vì vậy, nàng chỉ đành biết dừng câu chuyện, khép lại tay áo rồi rời đi một mình.
Không có phong cảnh mùa xuân tươi sáng, khắp khu rừng tràn ngập sắc thu, phảng phất có một chiếc lá buông lơi từ cành. Người làm tạo ra một hồ nước trong cung, trông qua có chút hiu quạnh. Thái Thường tự ca múa đầy sức sống, quan viên trông coi yến hội của Quang Lộc tự đang kiểm tra từng món ăn một. Đám cựu thần lần lượt ngồi xuống theo thứ tự, người nào lớn tuổi sẽ được cung nhân đỡ lấy.
Người và cảnh giống hệt như nhau, cuộc đời chỉ còn sắc thu phai tàn, đủ để nhớ lại những năm tháng hăng hái tươi đẹp cùng đất trời.
Thời đại của bọn họ đã sắp qua. Quân thần cùng nhau khai yến vui vẻ, lộ ra vài phần hiểu nhau mà không cần phải nói rõ bằng lời. Có điều, việc sắp nhường quyền lực triệt để, bắt tay nhường nhau vẫn còn vài thứ cần quan tâm.
Tông Quốc công ngồi ở phía tay trái của Nữ hoàng, quả thực là quá gần. Giữa tiếng nhạc du dương được tấu lên của Thái Thường tự, tai ông ta đã không còn nghe rõ, nhưng mơ hồ vẫn nghe được Nữ hoàng nói bóng nói gió: "Tông gia là cánh tay đắc lực của Đại Chu, nhưng từ xưa đến nay, con nối dòng của Tông gia đơn bạc, tới giờ vẫn chỉ có một hậu nhân, Quốc công nên quan tâm nhiều hơn mới phải.”
Ngụ ý thế lực Tông gia khổng lồ, bổn gia lại gặp phải cục diện không người kế tục. Tông Đình thân là cháu ruột, tuổi còn trẻ mà ngay cả con cái cũng chưa có, ý tứ của Nữ hoàng là giục thành hôn.
Kỳ thực, sau khi Tông Đình giữ trọn đạo hiếu ba năm, Nữ hoàng từng có ý định gả một nữ tử thuộc tôn thất Lý gia cho hắn, nhưng sau khi trở về từ Quan Lũng, Tông Đình tựa như được sống lại, nam nhân trẻ tuổi có đôi cánh rộng không còn là thiếu niên áo trắng năm xưa nữa. Hắn trở nên tàn độc, thủ đoạn hung ác, nham hiểm vô cùng, giống như trở về phục thù vậy, thanh toán dần từng món nợ cũ, cuối cùng lấy lễ thần phục Nữ hoàng, vẻ mặt tựa như vô hại, trung thành. Thế nhưng bà ta biết rõ, hắn đã có năng lực để cự tuyệt sự an bài của bà ta.
Tông Đình một mình quyết tuyệt, giống hệt như phụ thân Tông Như Châu của hắn vậy, mà hắn lại càng thâm sâu hơn. Nữ hoàng không muốn chọc tới hắn, nếu hắn gây sự sẽ xảy ra chuyện lớn, phiền toái vô cùng. Bà ta muốn dùng thế lực Sơn Đông để chế ngự hắn, nhưng giờ đây, thế lực đó đã rơi vào trong tay Thái nữ Lý Thừa Phong.
Nữ hoàng già đi, đối với rất nhiều quyền lực nắm trong tay đã đánh mất, bà ta không thể cưỡi chiến mã xông thẳng như ngày trẻ nữa, không còn cách nào để dần dần mạnh lên. Đánh giá về quân Quan Lũng, bà ta đành chọn cách mở một con mắt nhắm một con mắt để duy trì sự hòa bình trên mặt, dựa vào bọn họ mà trấn thủ Tây Bắc.
Về phần hôn sự của Tông Đình, bà ta chỉ có thể trông cậy vào thế lực của Đại gia tộc này để can thiệp, ví dụ như Tông Quốc công đức cao vọng trọng.
Tông Quốc Công nghe mơ mơ hồ hồ, nhưng trong lòng lại vô cùng hiểu rõ. Ông ta thở dài rồi cười, nói: "Thần đã già rồi, thật sự lực bất tòng tâm. Chuyện hậu tự... nghĩ lại cũng đều do thần vô phúc, Tống Như Châu mất sớm, lúc đó thần đã không còn nghĩ đến chuyện gì nữa rồi. Huống hồ, bây giờ sự vụ của Tông gia cũng khiến thần không còn nhàn rỗi, mọi chuyện vẫn cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Tuy Nữ hoàng biết ông ta không muốn nhúng tay vào việc của gia tộc, nhưng sự việc diễn biến theo chiều hướng đi xuống thế này lại hoàn toàn ngoài ý muốn của bà ta. Năm đó, đối với việc của Lý Thuần Nhất và Tông Đình, Tông Quốc công từng cực lực phản đối, nhưng giờ đây, ông ta quả thực đã hoàn toàn mặc kệ rồi.
Lão gia này bình thản ăn mì trong chiếc đĩa bánh đầy dầu mỡ ở trước mặt, ăn chậm rì rì vì răng không nhai được. Ánh mắt ông ta nhìn ra ngoài mặt hồ trong vắt tràn đầy ánh sáng mùa thu, nắng chói mắt như từng mảnh vàng vỡ ra.
Kế sách vòng vo của Nữ hoàng không thể thực hiện được. Bà ta đành che giấu ánh mắt, uống rượu để ở trước mặt, nhưng nội thị hầu cận đã nhắc: “Kỷ ngự y khuyên Bệ hạ nên uống ít rượu thì tốt hơn.”
Nữ hoàng mất hứng, chán nản đặt cốc xuống, sau đó nói với nội hầu đối diện: “Trẫm nghe nói Ngô vương chấm bài thi suốt đêm mà nhiễm phong hàn, ngươi bảo Kỷ ngự y qua đó xem một chút đi.”
Nội thị cúi đầu đáp: "Dạ."
- -* - -* - -* - -* - -
Lý Thuần Nhất ho khan không nghiêm trọng lắm, đơn giản chỉ là mệt mỏi với cảm lạnh một chút, cổ họng không khỏe mà thôi. Nàng định qua chỗ cách vách công phòng để ngủ, vệ binh bên ngoài đột nhiên hốt hoảng đến bảo: “Kỷ ngự y của Thái y viện tới.” Tằng Chiêm sự nghe vậy thì nhướng mắt lên, Lý Thuần Nhất cũng sửng sốt, hỏi: “Chuyện gì?”
"Bệ hạ nghe nói Điện hạ nhiễm phong hàn, đặc biệt bảo Ngự y đến xem mạch, chẩn bệnh.” Nội thị đi theo Kỷ ngự y liền nói.
Lý Thuần Nhất thấy mà không thể trách. Nàng cùng lắm chỉ ho khan vài tiếng, Nữ hoàng liền biết được nàng bị cảm lạnh, lại cố ý bảo Ngự y đến xem mạch và chẩn bệnh, có thể thấy bà ta vẫn giống như trước kia, theo dõi nàng mà không có một chút sơ hở.
Trừ bỏ bỏ điểm này không nói, Nữ hoàng cố ý sai người đến, có thật là quan tâm nàng bị cảm lạnh hay không? Hay là lại có một âm mưu khác?
Kỷ ngự y là đại phu xem mạch và chẩn bệnh của riêng Nữ hoàng, được bà ta tin tưởng vô cùng, có thể nói là tâm phúc. Lý Thuần Nhất cúi đầu, ho khan một tiếng, nói: "Mời hắn vào đây.”
Vệ binh vừa đi, Kỷ ngự y liền cùng nội thị bước vào công phòng. Hai người cúi chào Lý Thuần Nhất xong, nội thị quỳ xuống, mở hòm thuốc ra, lấy một cái gối rồi đặt lên bàn. Kỷ ngự y mời nàng đặt cổ tay lên, nhưng Lý Thuần Nhất lại nói: "Chỉ là cảm thấy không khoẻ, cũng không đến mức cần phải gọi nhiều người tới như vậy. Huống hồ, bản thân ta cũng từng học qua chút y thuật, chút bệnh nhỏ lại khiến Kỷ ngự y vất vả, thật sự là không sao mà.”
Kỷ ngự y cúi đầu, nói: "Thân thể Điện hạ quý giá, vẫn nên cẩn thận chút thì hơn. Huống hồ lại do Bệ hạ giao trọng trách, vi thần không dám sơ suất.”
Nội thị ở một bên nói thêm vào: "Kỷ ngự y chẩn mạch xem bệch, nếu Điện hạ có gì không khỏe, nhanh chóng kê phương thuốc điều trị cũng tốt.”
Lời này của hắn vô cùng lỗ mãng, nhưng dù sao thì hắn cũng là người bên cạnh Nữ hoàng, thậm chí còn là một tiểu Nội hầu chứ chẳng phải con kiến, Lý Thuần Nhất chẳng thể trách cứ. Đã nói tới mức này, nếu nàng còn cự tuyệt chẩn mạch và xem bệnh, mọi thứ sẽ giống như giấu đầu lòi đuôi, càng khiến Nữ hoàng nghi ngờ nàng đang giấu diếm điều gì.
Lúc này, Kỷ ngự y chợt liếc qua chung tra của nàng, nói: “Trà này quá lạnh, Điện hạ vẫn nên tránh những thứ có tính hàn; không bằng chờ ngày xuân hoa nở, tích trữ một ít hoa đào. Uống nước hoa đào vừa có tính bình lại dưỡng tốt thân thể, đối với Điện hạ cực kỳ có lợi.” Hắn giống như thuận miệng nói, nhưng trong lời lại tán dương hoa đào lên một bậc, khiến lòng của Lý Thuần Nhất chợt nhảy dựng lên.
Nàng bỗng cảm thấy hoài nghi, chợt thấy trên mặt đất có một đóa hoa đào bằng đá. Tức thì, nàng ngước lên, nhìn thẳng đôi mắt bình tĩnh của Kỷ ngự y. Cả người của hắn lộ ra ý rằng nàng hãy dùng thủ đoạn, nàng liền đặt tay lên gối. Kỷ ngự y nói, “Vi thần mạo phạm.” Ngay sau đó, hắn liền bắt mạch cho nàng.
Chẩn mạch và xem bệnh có vẻ khá lâu. Tằng Chiêm sự ngồi xem ở phía đối diện, có muốn nổi nóng cũng không được; trong lòng Lý Thuần Nhất chứa nhiều suy tư, nàng ráp nối từng mối quan hệ đứt đoạn lần lượt lại. Hôm nay, Kỷ ngự y lộ mặt, xuất ra manh mối là thật. Hắn là quân cờ do Tông Đình giấu ở bên cạnh Nữ hoàng. Nói vậy, bệnh trạng của Nữ hoàng bị Ân Xá Nhân và Lý Thừa Phong là một chuyện, đến cùng do ai tiết lộ cũng rất đáng để suy ngẫm.
Người này hành y nhiều năm, xưa nay luôn trung thành và tận tâm với Nữ hoàng. Nữ hoàng đối đãi với hắn rất hậu hĩnh, sao hắn có thể bị Tông Đình thu mua chứ?
Kỷ ngự y rốt cuộc thu tay lại, bình tĩnh nói: "Thân thể Điện hạ khoẻ mạnh, cũng không có gì lo ngại, chỉ là lao lực quá sức, cần phải nghỉ ngơi.” Hắn đứng dậy, bước qua bên kia để viết phương thuốc, không khí mới giãn ra được một chút.
Đợi hai người bọn hắn đi rồi, Lý Thuần Nhất cũng đứng dậy, nói: "Ta đi nghỉ ngơi một lát, nơi này đành làm phiền Tằng Chiêm sự rồi. Nếu có ai mang thuốc tới, ngươi đưa qua cách vách cho ta.”
Tằng Chiêm sự đứng dậy, cung tiễn. Hắn mở cửa ra, mới nháy mắt mà đã đến giữa trưa, rõ ràng đang là mùa thu mà ánh nắng lại chói mắt kinh người.
Yến hội trong cung cũng đi tới hồi kết thúc, đám cựu thần lần lượt ra về, Nữ hoàng cũng trở lại tẩm cung lạnh như băng của mình. Mệt mỏi hơn nửa ngày, hơn nữa lại do tác dụng của rượu, bà ta ngả người lên giường ngủ một lát. Trong giấc mộng, có một người nở nụ cười với bà ta, ánh mắt trong suốt như nguồn suối, nhìn bà ta với vẻ không chút phòng bị.
Vì vậy, bà ta muốn hắn phải chết. Coi như hắn chết thật, thậm chí không cần truy hỏi lý do.
Nữ hoàng bỗng nhiên bừng tỉnh, định bắt lấy cái gì đó, nhưng trong tay lại không có gì. Bà ta mở to mắt, chợt nghe nội thị bên ngoài hô vang: “Bệ hạ, Kỷ ngự y đến.”
Nữ hoàng chống đỡ cánh tay để ngồi dậy. Kỷ ngự y đi vào, hành lễ. Bà ta hỏi: "Thân thể Ngô vương có tốt không?”
Kỷ ngự y trả lời: "Chịu chút phong hàn, nhưng cả người vẫn khỏe, thần chưa tra ra được vấn đề gì lớn.”
Nữ hoàng gật đầu, giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Ngươi lui xuống đi, trẫm mệt rồi."
Kỷ ngự y lập tức cáo lui. Lúc hắn xoay người để bước khỏi cửa tẩm cung Nữ hoàng, một con bồ câu đưa thư cũng đã bay tới, đứng lặng bên ngoài cửa sổ bằng lụa của Trung Thư Tỉnh. Tờ giấy trên đùi nó đã lọt vào tay Tông Đình, trên đó có viết nội dung hoàn toàn khác so với những gì Kỷ ngự y vừa bẩm báo Nữ hoàng – “Điện hạ từng chịu thương tổn, rất khó có thai.”
Tông Đình trầm mặc rồi khiếp sợ, cơ hồ đã vò nát tờ giấy.
Bên ngoài vẫn gió êm sóng lặng. Trời sẩm tối, Tông Quốc công trở về đại trạch* Tông gia, chiếc chuông treo ngoài hành lang cũng không vang lên một tiếng.
*Ở hiện đại có thể hiểu là dinh thự.
Đại trạch viện luôn yên lặng như thế, giống như mấy mươi năm trước, một bé gái mồ côi chạy từ Quan Lũng tới để tị nạn. Mưa to như trút nước, mãi đến bình minh mới dứt, khắp đình viện vừa ướt đẫm nước lại đầy gió. Bé gái ấy từ Quan Lũng xa xôi tới, mang theo sự sợ hãi bước vào đại trạch này, chỉ có một thiếu niên áo trắng bước ra đón nàng.