Edit & Beta: Lạc Thần
Lý Thuần Nhất cong người lên nắm chặt áo choàng của hắn, đôi mắt đóng chặt lại bỗng nhiên mở ra. Màn lụa thêu văn trên đầu chiếm cứ bất động, ý thức cũng ngừng trệ, thoáng chốc ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.
Tiếng thở dốc này dường như rất xưa, tiếng mưa rơi tí tách ùn ùn kéo đến rơi xuống, giống như là muốn bao trùm nơi nhỏ bé này, nụ hôn chứa đầy vị chát và lo âu. Một đêm bảy năm về trước, cuộc sống của hắn hãm sâu vào khốn cảnh, nàng không biết phải làm như thế nào mới có thể kéo hắn từ trong vực sâu trở lại, chẳng qua là không muốn hắn vì vậy mà chết, muốn mượn độ ấm và sức sống của hắn, để làm cho tim của hắn nhảy lên lần nữa.
Nụ hôn lộn xộn không có bất kỳ kỹ thuật gì, làm thiêu cháy mãnh liệt tiếng mưa rơi ngoài phòng, đốt cháy toàn bộ trái tim chân thành làm cho đối phương được ấm áp. Không có khôi giáp thân thể thương tích khắp người, thiếu nữ lần đầu tiếp nhận trúc trắc lại được ăn cả ngã về không, không mấy thoải mái, chỉ có đau đớn. Nàng chờ hắn bình tĩnh, chờ hắn ngủ, lúc rạng sáng lặng lẽ ra cửa tính toán trở về phủ, lại bị Kim Ngô Vệ chặn lại đường đi.
Mấy người Kim Ngô Vệ đó mặc y phục màu đỏ... cao lớn giống như là từ trên trời giáng xuống, hung thần ác sát đứng ở trước mặt nàng: "Mạt tướng phụng lệnh của bệ hạ, mời người hồi cung."
Khi đó nàng đi học ở Quốc Tử Giám, hàng năm ở bên ngoài cung. Sống lâu ở bên ngoài cung, gần như quên mình là người từ trong cung ra ngoài. Nữ hoàng đã lâu không gặp nàng, để mặc cho nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt, thế nhưng ở đêm này bất ngờ không kịp phòng ngự sai người mang nàng về cung.
Mưa càng ngày càng lớn, gió cũng ngày càng lạnh. Vó sắt đạp phải giọt nước bắn tung toé, cung điện nguy nga ngày càng gần, tiếng sấm mùa thu vang lên, đèn cung đình run run, tia chớp chiếu sáng con đường, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Thay vì nói là mời, không bằng nói là cứng rắn bắt trở lại. Mấy người này cậy mình có sức mạnh mang nàng tới trước mặt nội thị quái gở, nàng đứng bấp bênh dưới hành lang lo lắng bất động, hai nội thị đồng loạt nắm hai vai của nàng, lại dẫn nàng tới trước ngự án.
Bóng người lắc lư, tất cả nội thị đều tản đi, tựa như ảo mộng.
Ngân thán* lặng lẽ đốt, một chút khói cũng không có. Trong điện ấm áp như mùa xuân, sau án là mẫu thân nàng đã lâu không gặp. Nàng chưa từng có thể giống như tiểu nhi nữ bình thường kêu người sau án này một tiếng "A nương" hoặc là "Gia gia", ngay cả cơ hội thân cận để gọi cũng không cho, càng không cần phải nói những cái khác.
* Ngân thán: than đá bạc
Nữ hoàng dựa vào án nhắm mắt giả vờ ngủ say, đối với việc nàng đến không có chút phản ứng nào, nhưng dường như trong không khí lại chứa đựng tức giận hết sức căng thẳng. Từ trước đến nay nàng rất sợ bà ấy, bởi vì đám cung nhân cũng lặng lẽ nói tâm của bà sâu tựa như biển nóng giận khó lường, nàng chưa bao giờ thân cận với bà, vì vậy sợ hãi liền bộc phát sâu hơn. Qua một thời gian rất lâu, hai đầu gối của nàng cũng đã tê rần, ngoài điện chợt có người đạp mưa vội vã chạy tới.
Người nọ bưng một khay sơn vào điện, rốt cuộc nữ hoàng cũng như một mãnh thú ngủ đông mở mắt ra, nhìn về phía nàng lạnh nhạt nói: "Không cần ở lại trong kinh nữa, đi Giang Tả đi." Đế Vương một nước thuận miệng tuyên cáo vận mạng của nàng: "Tối nay liền đi." Tiếng nói âm trầm của nữ hoàng rơi xuống, một chén thuốc đầy liền đặt tới trước mặt nàng.
Nội thị khom lưng để thuốc xuống, thậm chí thay nàng mở cái chén ra, hơi nóng lượn lờ, tràn đầy đắng chát.
Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng, ánh mắt nữ hoàng lại lạnh như giọt sương mùa thu: "Ngươi không thể có thai, càng không thể sinh hạ hài tử của Tông gia, uống nó xong rồi lên đường đi." Nàng sững sờ tại chỗ, ngay sau đó nữ hoàng liếc mắt với nội thị một cái, nội thị liền tiến lên nâng chén thuốc lên chuốc cho nàng uống. Bọn họ rót thuốc quả thực đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh*, nàng tránh không thể tránh, toàn bộ nước thuốc nồng nặc đều rót vào trong dạ dày của nàng, nhiệt độ nóng đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng tay chân nàng lại lạnh như băng.
* Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..
Lạnh lẽo từ tứ chi bách hài chui lên, toàn thân nàng dường như cũng phát run, nội thị tiến lên mang nàng ra khỏi cửa, chỉ trùm lên người nàng một cái áo choàng, liền nhét nàng vào bên trong xa giá, nói cái gì cũng không nói với nàng, càng sẽ không cho nàng thu xếp hành trang và cáo biệt với bất kỳ người nào, chỉ trong nháy mắt, xa giá đó liền quay đầu chạy khỏi thành Trường An.
Cửa thành, cửa phường một đường rộng mở.
Nàng cũng không biết ban đêm thành Trường An lại có thể thông suốt như vậy, đi qua Đồng Quan tới phía tây là ra khỏi Trường An, quay đầu lại thì đã hoàn toàn ra khỏi thành. Bui rậm um tùm bị mưa đánh ngã rạp xuống thành một mảnh ẩm ướt rầu rĩ, cánh chim mùa thu cũng ẩm ướt, nhưng vẫn một đường đi về phía nam.
Ở Dịch Đình chịu hết lạnh nhạt và khống chế của trưởng tỷ, chịu đến chừng mười tuổi rời cung vào Quốc Tử Giám, cho là rốt cuộc giống như chim tước thoát ra khỏi lồng có thể tự do tự tại tha hồ mà sống. Vậy mà nữ hoàng lại vẫn nắm trong tay nhất cử nhất động của nàng, nàng khi nào đi qua rừng đào, khi nào trèo lên lầu các bỏ hoang, đã từng nói chuyện với người nào, lại đã từng đi chơi với ai —— nữ hoàng đều rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí nàng chân trước đã trải qua chuyện ngây ngô. Chuyện, theo sát là một chén canh tránh thai rót vào trong dạ dày lạnh như băng của nàng.
Nếu nói tự tại chẳng qua là bí mật giám sát và điều khiển ở dưới biểu hiện giả dối, trong một đêm, hết thảy đều bị đánh trở về nguyên hình. Nàng vẫn ngủ ở trong lồng, đi Giang Tả bất quá cũng chỉ là thay đổi địa phương. Nàng không có cách nào chống đối lại việc bị khống chế, sợ hãi không dám nói câu nào, chỉ có thể dằn sợ hãi xuống đáy lòng, chặt đứt hết thảy liên lạc.
Nàng tự tay gieo xuống cây xương bồ tiền tài vẫn đợi ở trong Quốc Tử Giám, nước mưa giội xuống xuyên qua nó; huyễn phương trong hộp gỗ vuông đã thành một khối ngổn ngang, còn chưa diễn tập xong. Nàng đi vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả lời chào tạm biệt cũng bị chặt đứt, tựa như Hoàn Tú Tú, tựa như Tông Như Châu, cũng không có để lại bất kỳ tín hiệu phải rời khỏi, liền trong nháy mắt mất đi tung tích.
Đây đối với Tông Đình là đả kích trí mạng, hắn bệnh nặng chưa lành, loáng thoáng chỉ nhớ rõ người cuối cùng hỗn loạn ban đêm, những chuyện khác dường như toàn bộ quên hết. Hắn chỉ biết là vô luận là mẫu thân, phụ thân hắn, hay là Lý Thuần Nhất, đều đi, đi đến không còn một ai, chỉ để lại một mình hắn.
Người Quan Lũng muốn nhận hắn đi vào đêm đó, hắn vô tri vô giác rời khỏi đại trạch, đi Quốc Tử Giám. Cây xương bồ tiền tài bị mưa dính nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn ương ngạnh chống đỡ một tia sinh cơ, giống như đang đợi hắn.
Mang theo hộp huyễn phương, nâng cây xương bồ nhỏ bé yếu ớt lên, hắn cũng rời khỏi Trường An, đi đến Tây Cương xa xôi. Trong này có ủy khuất, có oán hận, lại không thể ra sức tức giận cùng ảo não, thư gửi đến tay nàng còn chưa mở ra đã bị trả trở về thì đã khiến cho hắn nhiều lần đều chỉ thiếu chút nữa liền nản lòng thoái chí, nhưng rốt cuộc không cách nào chân chính chặt đứt tư niệm.
Lý Thuần Nhất "Vô tình vô nghĩa" ở Giang Nam yên lặng qua bảy năm, nàng lần nữa quay trở về thì hắn trông thấy nàng, cố gắng chế trụ tất cả phẫn uất và tưởng niệm nơi đáy lòng, muốn phỏng đoán lòng của nàng, tính toán thấu triệt rất nhiều chuyện hư hư thật thật không phân rõ thiệt giả, nhưng hắn cái gì cũng không bắt được, cho đến khi Kỷ ngự y lật bệnh án nhiều năm trước cho hắn xem, hắn mới nhìn thấy sợ hãi của nàng.
"Vì để ngăn chặn tận gốc việc có thể có thai, phương thuốc này sử dụng dược rất nặng. Khi đó Ngô Vương tuổi còn nhỏ, sợ rằng không chịu nổi lượng thuốc như vậy, cho nên uống vào sẽ rất đau đầu." Kỷ ngự y hời hợt tự thuật với hắn, trên mặt người thầy thuốc bình tĩnh và lạnh nhạt.
Mà hắn thì làm sao có thể bình tĩnh? Hắn tức giận thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, sau khi nhìn thấy nàng thậm chí muốn chạy trốn, vì vậy lúc đến gần liền dùng lạnh nhạt để che dấu thống khổ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn liều lĩnh lại đuổi theo, muốn bắt được một tia sức sống, chứng thực mình còn sống, chứng thực nàng vẫn còn ở đây. Thân thể trẻ tuổi tản ra nhiệt độ và lực lượng, là xúc cảm quen thuộc, ươn ướt lại làm cho người đắm chìm, y phục của hắn vẫn chưa cởi ra, nhưng ngón tay lại khơi gợi hồi ức hỗn loạn, Lý Thuần Nhất ngửa đầu cắn môi, không có một chút tiếng vang.
Dường như đè nén đã trở thành bản tính của nàng, thân thể vui vẻ và thống khổ, đều cần đè nén không ngừng chồng chất mới có thể đạt được phản hồi mãnh liệt hơn, nàng ôm chặt hắn, đầu ngón tay nắm chặt da thịt dưới tay áo của hắn, nơi cổ họng lại khóa kín, thân thể hơi run rẩy, thắt lưng cong lên chợt thả lỏng xuống, nàng nhắm mắt lại, giống như một người chết chìm sắp hít thở không thông nổi lên mặt nước, rốt cuộc nặng nề thở ra một hơi, nước mắt theo đó chảy xuống.
Khuây khoả và thống khổ gần như là đến cùng một lúc, thế nhưng sau đó cũng là tinh thần không khỏi buông lỏng, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cũng không có ý định đẩy hắn ra. Hắn nặng nề che ở phía trên, vùi đầu vào vai của nàng làm ổ trong đó, tay dời lên ôm lấy nàng, tiếng thở dốc dần dần dừng lại.
Ngoài phòng gió êm sóng lặng, không có tiếng mưa rơi, cũng không có tiếng gió. Chỉ thỉnh thoảng có nội thị tuần tra ban đêm đi qua, bước chân cũng vô cùng cẩn thận. Qua rất lâu, Lý Thuần Nhất giơ tay lên chạm tới cái trán của hắn, lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc, liền rụt về lại, nóng bỏng, bỏng đến mức làm cho nàng sợ. Hắn nóng sốt đến trình độ bực này, nàng thậm chí không biết người đàn ông này là thế nào từ Trường An chạy tới nơi này, làm sao tránh được thủ vệ, chính xác tìm được chỗ nàng ngủ lại. Ngoài cơn nóng này còn có ẩm ướt, là nước mắt nơi khóe mắt.
Hắn rõ ràng là khóc.
Nước mắt này khiến cho nàng cảm thấy trái tim tràn đầy chua xót, thậm chí không nhịn được đưa tay ôm lấy hắn.
Tiếng hít thở nặng nề lại trầm ổn, rõ ràng vang ở bên tai, nàng xác định hắn ngủ thiếp đi, lúc này mới buông tay ra, cố hết sức lại thật cẩn thận lật thân thể của hắn vào bên trong sạp*, sau đó quấn kỹ áo choàng trên người. Tiếp đó quay đầu lại liếc mắt nhìn, y phục trên người hắn vẫn hoàn hảo, chẳng qua là phong trần mệt mỏi và hàn khí đã không còn nữa.
* Sạp: cái giường hẹp mà dài
Nàng kéo chăn qua nằm xuống, cũng kéo hắn vào trong chăn, trên giường một phương trời đất, giờ phút này đã có được một chút an ổn.
Đều đã khốn đốn nhiều ngày, rốt cuộc thân thể cũng có thể thả lỏng, sắp có thể yên giấc.
Đêm khuya thêm một chút, cuối cùng đi vào giấc ngủ, thì trời đã gần sáng. Lúc còn chưa sáng rõ, đêm mệt mỏi nhường chỗ cho mặt trời buổi sáng, điểu lại chăm chỉ hót vang đánh thức người dậy. Lý Thuần Nhất lim dim mở mắt, theo bản năng dò nhiệt độ nơi trán hắn, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Nàng tỉnh ngủ, mới phát giác hắn cũng mở mắt ra. Nằm cạnh quá gần, đến mức hô hấp cũng có thể nghe thấy, có thể nhận ra nhiệt độ cơ thể của nhau, thái độ gần như thành thật. Tối hôm qua dường như hai người nói cái gì cũng không có nói, nhưng tâm lại phá lệ gần sát, cho dù không nói gì, cảm thụ trong lòng cũng có thể truyền đạt lại.
Đáy mắt Tông Đình cất giấu mệt mỏi, cơn sốt đã lui không ít. Thân thể của hắn có chút lạnh, giọng nói khó khăn mang theo một chút giọng mũi: "Thần đã xem bệnh án." Ngón tay xuyên qua ngón tay của nàng, dùng sức đan chéo vào nhau: "Lỗi của thần có chút thái quá, thần cho là khi đó điện hạ là bởi vì biết mình phải đi, cho nên đêm đó mới đến."
"Không từ mà biệt không phải phong cách hành sự của ta, làm sao ngươi sẽ nghĩ như vậy?" Nàng dừng lại một chút, tóc vô ý cọ xát mặt của hắn: "Đêm đó ta đã nghĩ là, nếu ngươi có thể tỉnh lại, liền cùng ngươi cùng nhau cao bay xa chạy rời khỏi Trường An." Nàng nhẹ cười giễu: "Suy nghĩ lại thật là có chút ngây thơ."
Thời niên thiếu suy nghĩ không thiết thực quả nhiên cũng bị thực tế đập nát bấy, nhưng không quan hệ, cúi đầu, đem mảnh vụn bụi bậm quét qua, thu vào trong hộp, ngồi dậy là có thể tiếp tục đi về phía trước.
Có thể để xuống thì nên buông xuống.
Lý Thuần Nhất không ngờ bình tĩnh như vậy, đáy lòng cất giấu một chút ý sợ hãi dường như cũng theo cái đêm đó mà trôi qua. Nhiệt độ tay nàng trong bụng hắn chậm chạp lên cao, ngay cả hô hấp cũng nóng rực, vì vậy nàng đột nhiên chuyển chủ đề: "Ta biết Kỷ ngự y rất lợi hại, hôm đó hắn tới Thượng Thư Tỉnh, đương nhiên không phải bởi vì ta trúng phong hàn, mà là tới điều tra những cái khác."
Nàng dừng một chút, nghênh đón ánh mắt của hắn: "Nói cho ta biết kết quả."
Hầu kết Tông Đình nhẹ chuyển động, ánh mắt trong chớp mắt chợt ảm đạm, còn chưa kịp nói, nàng lại hỏi tới: "Có phải khó mang thai hay không?" Truy vấn này thậm chí ẩn giấu vài phần suy đoán tự tin, hơn nữa nàng nhìn vào ánh mắt của hắn thì càng trở nên chắc chắn hơn.
"Nếu như vậy, rất nhiều chuyện cũng có thể thanh thản rồi." Nàng nâng hàm dưới của hắn lên, ngẩng đầu hôn lên.
Lý Thuần Nhất cong người lên nắm chặt áo choàng của hắn, đôi mắt đóng chặt lại bỗng nhiên mở ra. Màn lụa thêu văn trên đầu chiếm cứ bất động, ý thức cũng ngừng trệ, thoáng chốc ngay cả tiếng gió bên ngoài cũng không nghe thấy, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc.
Tiếng thở dốc này dường như rất xưa, tiếng mưa rơi tí tách ùn ùn kéo đến rơi xuống, giống như là muốn bao trùm nơi nhỏ bé này, nụ hôn chứa đầy vị chát và lo âu. Một đêm bảy năm về trước, cuộc sống của hắn hãm sâu vào khốn cảnh, nàng không biết phải làm như thế nào mới có thể kéo hắn từ trong vực sâu trở lại, chẳng qua là không muốn hắn vì vậy mà chết, muốn mượn độ ấm và sức sống của hắn, để làm cho tim của hắn nhảy lên lần nữa.
Nụ hôn lộn xộn không có bất kỳ kỹ thuật gì, làm thiêu cháy mãnh liệt tiếng mưa rơi ngoài phòng, đốt cháy toàn bộ trái tim chân thành làm cho đối phương được ấm áp. Không có khôi giáp thân thể thương tích khắp người, thiếu nữ lần đầu tiếp nhận trúc trắc lại được ăn cả ngã về không, không mấy thoải mái, chỉ có đau đớn. Nàng chờ hắn bình tĩnh, chờ hắn ngủ, lúc rạng sáng lặng lẽ ra cửa tính toán trở về phủ, lại bị Kim Ngô Vệ chặn lại đường đi.
Mấy người Kim Ngô Vệ đó mặc y phục màu đỏ... cao lớn giống như là từ trên trời giáng xuống, hung thần ác sát đứng ở trước mặt nàng: "Mạt tướng phụng lệnh của bệ hạ, mời người hồi cung."
Khi đó nàng đi học ở Quốc Tử Giám, hàng năm ở bên ngoài cung. Sống lâu ở bên ngoài cung, gần như quên mình là người từ trong cung ra ngoài. Nữ hoàng đã lâu không gặp nàng, để mặc cho nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt, thế nhưng ở đêm này bất ngờ không kịp phòng ngự sai người mang nàng về cung.
Mưa càng ngày càng lớn, gió cũng ngày càng lạnh. Vó sắt đạp phải giọt nước bắn tung toé, cung điện nguy nga ngày càng gần, tiếng sấm mùa thu vang lên, đèn cung đình run run, tia chớp chiếu sáng con đường, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Thay vì nói là mời, không bằng nói là cứng rắn bắt trở lại. Mấy người này cậy mình có sức mạnh mang nàng tới trước mặt nội thị quái gở, nàng đứng bấp bênh dưới hành lang lo lắng bất động, hai nội thị đồng loạt nắm hai vai của nàng, lại dẫn nàng tới trước ngự án.
Bóng người lắc lư, tất cả nội thị đều tản đi, tựa như ảo mộng.
Ngân thán* lặng lẽ đốt, một chút khói cũng không có. Trong điện ấm áp như mùa xuân, sau án là mẫu thân nàng đã lâu không gặp. Nàng chưa từng có thể giống như tiểu nhi nữ bình thường kêu người sau án này một tiếng "A nương" hoặc là "Gia gia", ngay cả cơ hội thân cận để gọi cũng không cho, càng không cần phải nói những cái khác.
* Ngân thán: than đá bạc
Nữ hoàng dựa vào án nhắm mắt giả vờ ngủ say, đối với việc nàng đến không có chút phản ứng nào, nhưng dường như trong không khí lại chứa đựng tức giận hết sức căng thẳng. Từ trước đến nay nàng rất sợ bà ấy, bởi vì đám cung nhân cũng lặng lẽ nói tâm của bà sâu tựa như biển nóng giận khó lường, nàng chưa bao giờ thân cận với bà, vì vậy sợ hãi liền bộc phát sâu hơn. Qua một thời gian rất lâu, hai đầu gối của nàng cũng đã tê rần, ngoài điện chợt có người đạp mưa vội vã chạy tới.
Người nọ bưng một khay sơn vào điện, rốt cuộc nữ hoàng cũng như một mãnh thú ngủ đông mở mắt ra, nhìn về phía nàng lạnh nhạt nói: "Không cần ở lại trong kinh nữa, đi Giang Tả đi." Đế Vương một nước thuận miệng tuyên cáo vận mạng của nàng: "Tối nay liền đi." Tiếng nói âm trầm của nữ hoàng rơi xuống, một chén thuốc đầy liền đặt tới trước mặt nàng.
Nội thị khom lưng để thuốc xuống, thậm chí thay nàng mở cái chén ra, hơi nóng lượn lờ, tràn đầy đắng chát.
Nàng kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nữ hoàng, ánh mắt nữ hoàng lại lạnh như giọt sương mùa thu: "Ngươi không thể có thai, càng không thể sinh hạ hài tử của Tông gia, uống nó xong rồi lên đường đi." Nàng sững sờ tại chỗ, ngay sau đó nữ hoàng liếc mắt với nội thị một cái, nội thị liền tiến lên nâng chén thuốc lên chuốc cho nàng uống. Bọn họ rót thuốc quả thực đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh*, nàng tránh không thể tránh, toàn bộ nước thuốc nồng nặc đều rót vào trong dạ dày của nàng, nhiệt độ nóng đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau, nhưng tay chân nàng lại lạnh như băng.
* Lô hỏa thuần thanh: tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công,ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..
Lạnh lẽo từ tứ chi bách hài chui lên, toàn thân nàng dường như cũng phát run, nội thị tiến lên mang nàng ra khỏi cửa, chỉ trùm lên người nàng một cái áo choàng, liền nhét nàng vào bên trong xa giá, nói cái gì cũng không nói với nàng, càng sẽ không cho nàng thu xếp hành trang và cáo biệt với bất kỳ người nào, chỉ trong nháy mắt, xa giá đó liền quay đầu chạy khỏi thành Trường An.
Cửa thành, cửa phường một đường rộng mở.
Nàng cũng không biết ban đêm thành Trường An lại có thể thông suốt như vậy, đi qua Đồng Quan tới phía tây là ra khỏi Trường An, quay đầu lại thì đã hoàn toàn ra khỏi thành. Bui rậm um tùm bị mưa đánh ngã rạp xuống thành một mảnh ẩm ướt rầu rĩ, cánh chim mùa thu cũng ẩm ướt, nhưng vẫn một đường đi về phía nam.
Ở Dịch Đình chịu hết lạnh nhạt và khống chế của trưởng tỷ, chịu đến chừng mười tuổi rời cung vào Quốc Tử Giám, cho là rốt cuộc giống như chim tước thoát ra khỏi lồng có thể tự do tự tại tha hồ mà sống. Vậy mà nữ hoàng lại vẫn nắm trong tay nhất cử nhất động của nàng, nàng khi nào đi qua rừng đào, khi nào trèo lên lầu các bỏ hoang, đã từng nói chuyện với người nào, lại đã từng đi chơi với ai —— nữ hoàng đều rõ như lòng bàn tay.
Thậm chí nàng chân trước đã trải qua chuyện ngây ngô. Chuyện, theo sát là một chén canh tránh thai rót vào trong dạ dày lạnh như băng của nàng.
Nếu nói tự tại chẳng qua là bí mật giám sát và điều khiển ở dưới biểu hiện giả dối, trong một đêm, hết thảy đều bị đánh trở về nguyên hình. Nàng vẫn ngủ ở trong lồng, đi Giang Tả bất quá cũng chỉ là thay đổi địa phương. Nàng không có cách nào chống đối lại việc bị khống chế, sợ hãi không dám nói câu nào, chỉ có thể dằn sợ hãi xuống đáy lòng, chặt đứt hết thảy liên lạc.
Nàng tự tay gieo xuống cây xương bồ tiền tài vẫn đợi ở trong Quốc Tử Giám, nước mưa giội xuống xuyên qua nó; huyễn phương trong hộp gỗ vuông đã thành một khối ngổn ngang, còn chưa diễn tập xong. Nàng đi vội vàng không kịp chuẩn bị, ngay cả lời chào tạm biệt cũng bị chặt đứt, tựa như Hoàn Tú Tú, tựa như Tông Như Châu, cũng không có để lại bất kỳ tín hiệu phải rời khỏi, liền trong nháy mắt mất đi tung tích.
Đây đối với Tông Đình là đả kích trí mạng, hắn bệnh nặng chưa lành, loáng thoáng chỉ nhớ rõ người cuối cùng hỗn loạn ban đêm, những chuyện khác dường như toàn bộ quên hết. Hắn chỉ biết là vô luận là mẫu thân, phụ thân hắn, hay là Lý Thuần Nhất, đều đi, đi đến không còn một ai, chỉ để lại một mình hắn.
Người Quan Lũng muốn nhận hắn đi vào đêm đó, hắn vô tri vô giác rời khỏi đại trạch, đi Quốc Tử Giám. Cây xương bồ tiền tài bị mưa dính nhiều ngày như vậy, nhưng vẫn ương ngạnh chống đỡ một tia sinh cơ, giống như đang đợi hắn.
Mang theo hộp huyễn phương, nâng cây xương bồ nhỏ bé yếu ớt lên, hắn cũng rời khỏi Trường An, đi đến Tây Cương xa xôi. Trong này có ủy khuất, có oán hận, lại không thể ra sức tức giận cùng ảo não, thư gửi đến tay nàng còn chưa mở ra đã bị trả trở về thì đã khiến cho hắn nhiều lần đều chỉ thiếu chút nữa liền nản lòng thoái chí, nhưng rốt cuộc không cách nào chân chính chặt đứt tư niệm.
Lý Thuần Nhất "Vô tình vô nghĩa" ở Giang Nam yên lặng qua bảy năm, nàng lần nữa quay trở về thì hắn trông thấy nàng, cố gắng chế trụ tất cả phẫn uất và tưởng niệm nơi đáy lòng, muốn phỏng đoán lòng của nàng, tính toán thấu triệt rất nhiều chuyện hư hư thật thật không phân rõ thiệt giả, nhưng hắn cái gì cũng không bắt được, cho đến khi Kỷ ngự y lật bệnh án nhiều năm trước cho hắn xem, hắn mới nhìn thấy sợ hãi của nàng.
"Vì để ngăn chặn tận gốc việc có thể có thai, phương thuốc này sử dụng dược rất nặng. Khi đó Ngô Vương tuổi còn nhỏ, sợ rằng không chịu nổi lượng thuốc như vậy, cho nên uống vào sẽ rất đau đầu." Kỷ ngự y hời hợt tự thuật với hắn, trên mặt người thầy thuốc bình tĩnh và lạnh nhạt.
Mà hắn thì làm sao có thể bình tĩnh? Hắn tức giận thậm chí còn cảm thấy sợ hãi, sau khi nhìn thấy nàng thậm chí muốn chạy trốn, vì vậy lúc đến gần liền dùng lạnh nhạt để che dấu thống khổ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn liều lĩnh lại đuổi theo, muốn bắt được một tia sức sống, chứng thực mình còn sống, chứng thực nàng vẫn còn ở đây. Thân thể trẻ tuổi tản ra nhiệt độ và lực lượng, là xúc cảm quen thuộc, ươn ướt lại làm cho người đắm chìm, y phục của hắn vẫn chưa cởi ra, nhưng ngón tay lại khơi gợi hồi ức hỗn loạn, Lý Thuần Nhất ngửa đầu cắn môi, không có một chút tiếng vang.
Dường như đè nén đã trở thành bản tính của nàng, thân thể vui vẻ và thống khổ, đều cần đè nén không ngừng chồng chất mới có thể đạt được phản hồi mãnh liệt hơn, nàng ôm chặt hắn, đầu ngón tay nắm chặt da thịt dưới tay áo của hắn, nơi cổ họng lại khóa kín, thân thể hơi run rẩy, thắt lưng cong lên chợt thả lỏng xuống, nàng nhắm mắt lại, giống như một người chết chìm sắp hít thở không thông nổi lên mặt nước, rốt cuộc nặng nề thở ra một hơi, nước mắt theo đó chảy xuống.
Khuây khoả và thống khổ gần như là đến cùng một lúc, thế nhưng sau đó cũng là tinh thần không khỏi buông lỏng, cái gì cũng không muốn suy nghĩ, cũng không có ý định đẩy hắn ra. Hắn nặng nề che ở phía trên, vùi đầu vào vai của nàng làm ổ trong đó, tay dời lên ôm lấy nàng, tiếng thở dốc dần dần dừng lại.
Ngoài phòng gió êm sóng lặng, không có tiếng mưa rơi, cũng không có tiếng gió. Chỉ thỉnh thoảng có nội thị tuần tra ban đêm đi qua, bước chân cũng vô cùng cẩn thận. Qua rất lâu, Lý Thuần Nhất giơ tay lên chạm tới cái trán của hắn, lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc, liền rụt về lại, nóng bỏng, bỏng đến mức làm cho nàng sợ. Hắn nóng sốt đến trình độ bực này, nàng thậm chí không biết người đàn ông này là thế nào từ Trường An chạy tới nơi này, làm sao tránh được thủ vệ, chính xác tìm được chỗ nàng ngủ lại. Ngoài cơn nóng này còn có ẩm ướt, là nước mắt nơi khóe mắt.
Hắn rõ ràng là khóc.
Nước mắt này khiến cho nàng cảm thấy trái tim tràn đầy chua xót, thậm chí không nhịn được đưa tay ôm lấy hắn.
Tiếng hít thở nặng nề lại trầm ổn, rõ ràng vang ở bên tai, nàng xác định hắn ngủ thiếp đi, lúc này mới buông tay ra, cố hết sức lại thật cẩn thận lật thân thể của hắn vào bên trong sạp*, sau đó quấn kỹ áo choàng trên người. Tiếp đó quay đầu lại liếc mắt nhìn, y phục trên người hắn vẫn hoàn hảo, chẳng qua là phong trần mệt mỏi và hàn khí đã không còn nữa.
* Sạp: cái giường hẹp mà dài
Nàng kéo chăn qua nằm xuống, cũng kéo hắn vào trong chăn, trên giường một phương trời đất, giờ phút này đã có được một chút an ổn.
Đều đã khốn đốn nhiều ngày, rốt cuộc thân thể cũng có thể thả lỏng, sắp có thể yên giấc.
Đêm khuya thêm một chút, cuối cùng đi vào giấc ngủ, thì trời đã gần sáng. Lúc còn chưa sáng rõ, đêm mệt mỏi nhường chỗ cho mặt trời buổi sáng, điểu lại chăm chỉ hót vang đánh thức người dậy. Lý Thuần Nhất lim dim mở mắt, theo bản năng dò nhiệt độ nơi trán hắn, lại bị hắn nắm lấy cổ tay.
Nàng tỉnh ngủ, mới phát giác hắn cũng mở mắt ra. Nằm cạnh quá gần, đến mức hô hấp cũng có thể nghe thấy, có thể nhận ra nhiệt độ cơ thể của nhau, thái độ gần như thành thật. Tối hôm qua dường như hai người nói cái gì cũng không có nói, nhưng tâm lại phá lệ gần sát, cho dù không nói gì, cảm thụ trong lòng cũng có thể truyền đạt lại.
Đáy mắt Tông Đình cất giấu mệt mỏi, cơn sốt đã lui không ít. Thân thể của hắn có chút lạnh, giọng nói khó khăn mang theo một chút giọng mũi: "Thần đã xem bệnh án." Ngón tay xuyên qua ngón tay của nàng, dùng sức đan chéo vào nhau: "Lỗi của thần có chút thái quá, thần cho là khi đó điện hạ là bởi vì biết mình phải đi, cho nên đêm đó mới đến."
"Không từ mà biệt không phải phong cách hành sự của ta, làm sao ngươi sẽ nghĩ như vậy?" Nàng dừng lại một chút, tóc vô ý cọ xát mặt của hắn: "Đêm đó ta đã nghĩ là, nếu ngươi có thể tỉnh lại, liền cùng ngươi cùng nhau cao bay xa chạy rời khỏi Trường An." Nàng nhẹ cười giễu: "Suy nghĩ lại thật là có chút ngây thơ."
Thời niên thiếu suy nghĩ không thiết thực quả nhiên cũng bị thực tế đập nát bấy, nhưng không quan hệ, cúi đầu, đem mảnh vụn bụi bậm quét qua, thu vào trong hộp, ngồi dậy là có thể tiếp tục đi về phía trước.
Có thể để xuống thì nên buông xuống.
Lý Thuần Nhất không ngờ bình tĩnh như vậy, đáy lòng cất giấu một chút ý sợ hãi dường như cũng theo cái đêm đó mà trôi qua. Nhiệt độ tay nàng trong bụng hắn chậm chạp lên cao, ngay cả hô hấp cũng nóng rực, vì vậy nàng đột nhiên chuyển chủ đề: "Ta biết Kỷ ngự y rất lợi hại, hôm đó hắn tới Thượng Thư Tỉnh, đương nhiên không phải bởi vì ta trúng phong hàn, mà là tới điều tra những cái khác."
Nàng dừng một chút, nghênh đón ánh mắt của hắn: "Nói cho ta biết kết quả."
Hầu kết Tông Đình nhẹ chuyển động, ánh mắt trong chớp mắt chợt ảm đạm, còn chưa kịp nói, nàng lại hỏi tới: "Có phải khó mang thai hay không?" Truy vấn này thậm chí ẩn giấu vài phần suy đoán tự tin, hơn nữa nàng nhìn vào ánh mắt của hắn thì càng trở nên chắc chắn hơn.
"Nếu như vậy, rất nhiều chuyện cũng có thể thanh thản rồi." Nàng nâng hàm dưới của hắn lên, ngẩng đầu hôn lên.