Chỉ cần lời nói và hành động cũng đủ để dứt bỏ tình cảm trước mắt, lộ ra sự lạnh lùng. Lý Thuần Nhất khoác thêm áo ngoài, búi tóc lên cao, cài đai ngọc vào, mang ủng da màu đen. Nàng quay đầu lại, nhìn Tông Đình mới mặc có một chiếc áo, vừa từ nội thất đi ra, nói: "Tướng công dừng bước đi. Hành cung nhiều người, ánh mắt phức tạp, vẫn cứ cẩn thận thì tốt hơn. Nếu muốn nghỉ ngơi thì hãy ngủ lại lúc này, còn nếu muốn về, xin Tướng công đợi đến tối."
Nói xong, nàng ra cửa trong dáng vẻ chỉnh tế, không hề quay đầu lại thêm một lần. Tiếng bước chân nàng đi xa dần, Tông Đình mới nhìn đến hộp thuốc trị thương đặt trên án kỷ, đột nhiên cảm thấy cổ mình có chút đau đớn. Hắn tiện tay cầm lấy gương soi để nhìn xem, rõ ràng trên cổ còn lưu lại dấu răng cắn. Ngâm mình trong nước suối mà máu vẫn chưa ngừng chảy, bây giờ khoác áo, bước ra bên ngoài, nơi cổ áo vẫn thấm đẫm một màu loang lổ.
Phía dưới thuốc trị thương còn có khăn sạch và vải băng. "Tri kỷ đến tận cùng" nhưng cũng làm hắn ngột ngạt khó thở, do đó mà trong lòng càng thêm tràn ngập sự tức giận, không biết phải phát tiết vào đâu. Cuối cùng, ngay cả thuốc hắn cũng lười bôi, chỉ lấy khăn để chặn vết thương, sau đó quay về giường nằm.
Cuộc đời luôn có rất nhiều vấn đề nan giải, tình yêu lại càng không có cách. Hắn luyến tiếc sự thân cận bên nhau, khát vọng chiếm được nàng, nhưng đối phương lại như con chim sổ chiếc lồng nhung lụa, đi tìm trời và đất thuộc về mình. "Cứ dựa theo tình thế mà xem" --- Chỉ có bấy nhiêu chữ này cũng đủ để chứng minh cho sự dứt bỏ ái tình nam nữ, quyết chí đối mặt với con đường phải đi của nàng.
Đây là chuyện tốt, nhưng trong đó vẫn có chỗ mâu thuẫn. Hắn mừng rỡ khi thấy nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, nhưng lại lo lắng khi nàng vỗ cánh bay lên cao, dứt bỏ hết chuyện cũ ngày xưa đã trải qua. Tuy hắn có thể xử lý những mâu thuẫn ấy, nhưng trong lòng lại cứ giữ tâm tư được mất mà lo lắng không yên.
Sự khốn khổ ùn ùn kéo đến, đầu óc của hắn trở nên nặng nề, thậm chí cả người hắn còn nóng lên, phía sau lưng dường như có hơi rét lạnh. Hắn cố gắng chịu đựng sự mỏi mệt khắp mình, chỉ có thể vùi mặt vào chăn gối để hít hà mùi hương của nàng rồi ngủ thật say.
Buổi sáng ở hành cung se se lạnh, sắc thu nồng đậm. Lá đỏ ướt đẫm sương đêm, sau khi nắng lên sẽ dần tan biến. Nội thị cầm một cái chai rỗng để hứng sương, sau đó sẽ nấu vài thứ thức uống hiếm lạ nào đó. Quang Lộc tự Thiếu khanh hộ tống Nữ hoàng đến hành cung, nhìn chằm chằm vào đan dược rồi vội vàng thúc giục cung nhân chuẩn bị yến tiệc.
Tiếng chuông liên tiếp vang lên, hù dọa đám chim sẻ sống trong núi. Chúng bay lướt qua khe nước rét lạnh, truy đuổi không ngừng trong khu rừng vắng lặng.
Đồ ăn được mang lên liên tục. Tuy chỉ là tư yến (tiệc riêng tư), nhưng quy cách cũng không được phép tùy tiện, nhìn vào thực đơn trong tay Quang Lộc tự Thiếu khanh cũng sẽ biết một hai món trong đó.
Hôm nay, Nữ hoàng thiết yến một vị khách vô cùng quan trọng. Bà ta từng mời hắn làm sư phụ của Thái tử. Năm đó, hắn mới hai mươi mấy tuổi, nhận được sự ưu ái thâm sâu nhưng lại chối bỏ toàn bộ vinh hoa quý quý ở bên ngoài. Bây giờ, hắn trở thành người đứng đầu khoa cử, Nữ hoàng thậm chí còn sai người treo thẻ hắn ở Trung Thư Tỉnh, tỏ ý rằng hắn là hiền tài của đại quốc.
Hạ Lan Khâm ngồi yên ở trong phòng, chờ Nữ hoàng triệu kiến. Hắn chưa làm quan, trên mình vẫn mặc áo bào màu trắng, vừa đơn giản lại vừa tỏa ra khí chất cao quý. Nội thị dè dặt, cẩn trọng bước vào, gọi hắn: "Hạ Lan tiên sinh, yến tiệc đã được chuẩn bị thỏa đáng, Nữ hoàng cho mời ngài."
Hạ Lan Khâm đứng dậy, bước ra cùng nội thị. Nơi tổ chức yến tiệc chỉ có mấy người nội thị, ngoài ra toàn là thị nữ mang đồ ăn lên. Nội thị mời hắn ngồi xuống, lại nói: "Bệ hạ cũng sắp đến, xin tiên sinh chờ một látt."
Thế nhưng hai chữ "một lát" lại trở thành thời gian hai nén nhang. Bên trong không hề có không khí vui vẻ, đám nội thị hệt như đám người gỗ, răng cũng chẳng dám hé, không có ai nói chuyện với hắn cả. Bầu không khí đang ngưng đọng như vậy, nội thị bên ngoài chợt cất cao giọng nói: "Ngô vương Điện hạ đến--"
Mọi người ào ào cúi đầu, hành lễ. Lý Thuần Nhất mặc y phục Thân vương, sải bước tiến vào phòng. Sắc mặt của nàng hôm nay rất tốt, cử chỉ cũng ung dung hơn thường lệ. Hạ Lan Khâm ngồi sau bàn, đứng dậy nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng rồi cũng cúi người, hành lễ với nàng: "Ngô Vương Điện hạ."
Thân phận sư đồ ngày trước chợt quay ngược. Trong trường hợp trước mặt hoàng thất thế này, hắn hành lễ với đệ tử của mình cũng không có gì gọi là kỳ quái.
"Mời ngồi." Lý Thuần Nhất vừa thản nhiên vừa thẳng thắn, sau đó vén áo rồi ngồi vào chiếc bàn đối diện cùng Hạ Lan Khâm. Nội thị vội tiến lên, rót trà cho nàng. Nàng ngẩng đầu, vẫn chưa phát hiện ra vẻ biến đổi ở Hạ Lan Khâm. Dáng vẻ của hắn không hề thay đổi, bảy năm qua, dường như vẫn cứ vĩnh viễn như vậy.
Nàng luôn luôn cho rằng Hạ Lan Khâm đến nhanh như vậy, thái độ không vui không mừng của hắn chỉ kém một chút là đắc đạo thành Tiên rồi. Quả nhiên Tông Đình nói không sai. Hạ Lan Khâm không thể là kẻ không có mục đích, do đó, nàng tin hắn, kính hắn là sư phụ, nhưng tuyệt đối không mù quáng mà đi theo hắn.
"Từ biệt nơi Giang Tả, bây giờ lại gặp Hạ Lan tiên sinh ở trường thi khoa cử." Nàng cầm ly trà lên, hơi ngừng lại một chút: "Tiên sinh có khỏe không?"
Hắn cười nhạt, trả lời: "Làm phiền Điện hạ lo lắng, ta rất tốt."
Hai người đều đường hoàng nói chuyện, quan hệ quân thần vô cùng hiền hòa, mọi thứ ổn thỏa. Nữ hoàng ngồi phía sau rèm, nhắm mắt để nghe. Bà ta đột nhiên mở mắt ra, lặng lẽ không một tiếng động rồi bước qua cửa hông để ra ngoài. Nội thị cất cao giọng: "Bệ hạ giá lâm --"
Lý Thuần Nhất vừa nghe liền lập tức dời qua chiếc bàn bên cạnh, quỳ xuống, làm một đứa con vừa cung kính vừa nhỏ bé; Hạ Lan Khâm lại khác, tuy rằng hắn cũng khom lưng, nhưng vẻ mặt của hắn lại không hề kiêu ngạo, không hề mang ý định nịnh bợ, xun xoe.
Nữ hoàng bước vào trong phòng. Bà ta đi rất nhanh, tựa như một trận gió. Lúc không phát tác cơn giận, Nữ hoàng trông rất có tinh thần, thậm chí còn có vài phần vui sướng. Bà ta bước qua chiếc bàn của chủ yến tiệc, nói với hai người: "Ngồi xuống cả đi."
Quang Lộc tự Thiếu khanh vừa nghe câu ấy liền chạy ra cửa, bảo nội thị mang đồ ăn lên để bắt đầu yến tiệc.
Đi vào cùng Nữ hoàng còn có một Xá nhân* lo sinh hoạt thường ngày cho bà ta - Tông Lập, đệ đệ cùng tộc của Tông Đình, lúc trước đã từng thi nài ngựa đánh cầu với Thổ Phồn. Hắn sớm đã được Nữ hoàng gợi ý, do đó mới mở mời với Hạ Lan Khâm: "Bệ hạ đọc bài văn của Hạ Lan tiên sinh mà vô cùng xúc động, lại thêm khát vọng cầu được hiền tài, cho nên vội vàng gặp mặt tiên sinh một lần, chỉ mong tiên sinh không cảm thấy đường đột."
*Xá nhân là một chức vụ trong cung đình.
"Đây là vinh hạnh rất lớn, tại hạ không dám nghĩ rằng đường đột." Hạ Lan Khâm nói với Tông Lập, cũng là để Nữ hoàng nghe thấy.
Mặc dù đều là lựa trường hợp mà đối đáp, nhưng bầu không khí hòa nhã lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, không hề gượng gạo. Nữ hoàng không mở miệng nhiều, mọi câu hỏi đều giao hết cho Tông Lập. Thân là một Xá nhân, lo liệu sinh hoạt thường ngày của Nữ hoàng, Tông Lập hầu như đã hiểu thấu thánh ý, hỏi câu nào trúng ý Nữ hoàng câu đó. Đến cuối cùng, hắn do dự một hồi rồi mới lên tiếng: "Hạ Lan tiên sinh đã lập gia thất hay chưa?"
"Tại hạ chưa từng lấy thê tử."
Tông Lập nhìn về phía Nữ hoàng, Nữ hoàng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay đã đỗ đầu khoa cử, cũng nên sắp xếp hôn sự cho thỏa đáng mới đúng." Lời này của bà ta cũng đồng nghĩa ám chỉ với Hạ Lan Khâm rằng "Ngươi được ta hạ chỉ cho đỗ đầu", "Trẫm muốn chỉ hôn cho ngươi," thế nhưng bà ta lại không đề cập tới Lý Thuần Nhất, chỉ chờ Hạ Lan Khâm phản ứng.
Đổi lại là người khác, lúc này tất nhiên sẽ nói "Làm phiền bệ hạ quan tâm, tại hạ tự có tính toán", "Tại hạ đa tạ bệ hạ đã lo lắng, hết thảy đều tuân theo sự sắp xếp của bệ hạ", vân vân, nhưng Hạ Lan Khâm lại không hề đáp lại, chỉ cho là mình dĩ nhiên phải nghe câu này, tiếp tục chờ câu nói tiếp theo của bà ta.
Hắn không nói, đương nhiên Nữ hoàng cũng không thể buộc hắn đáp lại. Ánh mắt bà ta hơi trầm xuống, nhìn về phía tông lập: "Theo ý Tông Xá nhân, ai có thể xứng đôi với Hạ Lan tiên sinh?"
Tông Lập nhất thời tiến thoái lưỡng nan*, hắn mơ hồ biết Nữ hoàng muốn tác thành cho đôi sư đồ này, nhưng nếu quả thật là Lý Thuần Nhất thì lại không tốt chút nào.
*Tiến hay lùi đều khó khăn
Phải tiếp nhận mảnh than nóng này, cả người hắn chẳng được tự nhiên. Tông Lập liếc nhìn qua Lý Thuần Nhất, trong nháy mắt đã vứt mảnh than hồng rực lửa cho nàng: "Hai họ kết thành đều tốt, nhưng nếu là lưỡng tình tương duyệt thì tốt hơn. Thần không biết nhiều về Hạ Lan tiên sinh, lại càng không biết nữ tử như thế nào mới là ngươi tiên sinh ái mộ. Nghe nói Ngô vương Điện hạ từng bái tiên sinh làm thầy, chẳng hay Điện hạ có biết hay chăng?"
Người thông minh sẽ không giữ vấn đề nan giải ở trong tay mình, họ sẽ lập tức vứt cho kẻ khác. Có điều, Lý Thuần Nhất không hề có ý định vứt vấn đề đó vào tay ai, nàng thẳng thắn cự tuyệt: "Thân là đệ tử, sao có thể dò xét tâm ý của sư phụ? Bổn vương chưa từng nghĩ tới việc này, Tông Xá nhân hỏi sai người rồi."
Tông Lập chỉ còn biết xấu hổ, nhưng xấu hổ còn tốt hơn là không nói lời nào. Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Nữ hoàng. Khuôn mặt lạnh nhạt của bà ta không hề có vẻ gì cả. Đúng lúc này, nội thị bên ngoài chợt thông báo: "Tông Tướng công cầu kiến bệ hạ!"
Mọi người đều dừng câu chuyện, ly trà trên tay Nữ hoàng cũng đặt xuống. Bà ta nói: "Trong Hoàng thành, Thái nữ còn phải xử lý rất nhiều việc, bảo hắn trở về đi."
Nội thị vội truyền lời của Nữ hoàng ra ngoài, nhưng lời đáp cũng nhanh chóng được truyền vào: "Tông Tướng công cố ý muốn gặp bệ hạ, nói là bản tấu về các khoản chi trong bốn năm Nguyên Phượng có liên quan đến việc sử dụng quốc khố trong vòng năm năm, các quan bên Trung Thư không thể tự quyết, Thái nữ Điện hạ lại không có cách nào. Xin bệ hạ hạ chỉ xử lý."
Nữ hoàng nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng nổi cơn sóng dữ: "Cho hắn vào."
Nội thị truyền đạt thánh ý, Tông Đình lập tức vén áo bước vào. Hắn mặc y phục chỉnh tề, không hề lộ ra vẻ chật vật, không hề giống một kẻ sốt cao mới tỉnh lại. Lý Thuần Nhất cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn lại không nhìn nàng. Tông Đình hành lễ với Nữ hoàng, cầm bản tấu trong tay rồi bước tới, đi thẳng vào vấn đề: "Dựa theo quốc khố thu được trong hai năm Nguyên Phượng mà suy tính, chỉ sợ năm năm tới sẽ có chỗ ổn không ổn."
Nữ hoàng không thèm lật bản tấu, chỉ hỏi: "Chỗ nào không ổn?"
Lời của hắn ít mà hàm ý thì nhiều: "Dùng cho Cung quân."
Toàn bộ tiền bạc của Đế quốc đều dùng cho Cung quốc, Cung ngự và Cung quân. Cung quốc là cung cấp cho quan lại, triều thần, giao thông, vận chuyển, mở rộng mùa màng, chi cho công trình thủy lợi; Cung ngự là cung cấp cho Hoàng thất; về phần Cung quân càng phức tạp hơn.
Binh lính ở các phủ, binh lính của quan lại, ai nấy đều thích nuôi quân, tranh luận xem chỗ nào có quyền hơn, dựa vào cái gì để có được quyền. Từ xưa đến nay, Sơn Đông và Quan Lũng vì chuyện này mà tranh đoạt không ngừng nghỉ, nhất là khi lính đánh thuê của hai bên lại không ngừng tăng lực lượng. Bọn họ càng lúc càng tranh tới mức mặt đỏ tai hồng, dường như đã muốn trở mặt.
Lần này, Nguyên Tín theo Sơn Đông hồi kinh, đương nhiên là có dụng ý khác.
Nguyên Tín muốn tận lực, vì Sơn Đông mà tranh thủ lợi ích, nhưng năm trước, quân Quan Lũng ở Lũng Tây gặp phải đại hạn. Họ vốn đã không đủ ăn vì thuế má, nay lại càng muốn đoạt quyền nhiều hơn ở quốc khố. Hàng năm, quốc khố chi dùng có hạn, bây giờ cung cấp thêm cho Quan Lũng, bên Sơn Đông sẽ giảm đi ít nhiều. Hai bên vì chuyện này mà giương cung bạt kiếm, khiến cho một bản tấu trở thành bàn ăn khổng lồ để tranh giành.
Nữ hoàng đương nhiên hiểu rõ, nhưng bà ta muốn để tranh giành, khiến bọn họ xâu xé nhau để đoạt, làm bọn họ tàn sát lẫn nhau, bản thân bà ta lại ngậm miệng không nói. Trai cò tranh nhau, chỉ riêng mình ngư ông đắc lợi.
Bây giờ, Tông Đình hiển nhiên muốn vì Quan Lũng mà tranh một phần tiền, nhưng Nữ hoàng lại cứ ngồi yên một chỗ, không thèm để bụng tới, càng không muốn mở bản tấu trước mắt ra xem.
Nữ hoàng ngậm miệng không nói, cả căn phòng yên tĩnh như một mặt nước phẳng lặng. Hạ Lan Khâm lặng lẽ chờ đợi một cục đá nào đó được ném vào. Xá nhân Tông Lập cũng không tiện chen vào, cuối cùng chỉ có Lý Thuần Nhất chạm tay vào mặt nước này, phá vỡ sự yên tĩnh.
Nàng mở miệng hỏi: "Sắc mặt Tướng công hơi kém một chút, có phải là bị bệnh không?”
Tông Đình không để ý tới nàng.
Nữ hoàng mở to mắt, nhìn về phía hắn. Trên cổ hắn có một lớp băng dày, trông rất kỳ quái. Bà ta rốt cuộc cũng mở miệng: “Cổ của Tông Tướng công bị sao thế?”
Tông Đình trả lời, rất có “ý tứ”: “Thần bị chó cắn ạ.”
Nói xong, nàng ra cửa trong dáng vẻ chỉnh tế, không hề quay đầu lại thêm một lần. Tiếng bước chân nàng đi xa dần, Tông Đình mới nhìn đến hộp thuốc trị thương đặt trên án kỷ, đột nhiên cảm thấy cổ mình có chút đau đớn. Hắn tiện tay cầm lấy gương soi để nhìn xem, rõ ràng trên cổ còn lưu lại dấu răng cắn. Ngâm mình trong nước suối mà máu vẫn chưa ngừng chảy, bây giờ khoác áo, bước ra bên ngoài, nơi cổ áo vẫn thấm đẫm một màu loang lổ.
Phía dưới thuốc trị thương còn có khăn sạch và vải băng. "Tri kỷ đến tận cùng" nhưng cũng làm hắn ngột ngạt khó thở, do đó mà trong lòng càng thêm tràn ngập sự tức giận, không biết phải phát tiết vào đâu. Cuối cùng, ngay cả thuốc hắn cũng lười bôi, chỉ lấy khăn để chặn vết thương, sau đó quay về giường nằm.
Cuộc đời luôn có rất nhiều vấn đề nan giải, tình yêu lại càng không có cách. Hắn luyến tiếc sự thân cận bên nhau, khát vọng chiếm được nàng, nhưng đối phương lại như con chim sổ chiếc lồng nhung lụa, đi tìm trời và đất thuộc về mình. "Cứ dựa theo tình thế mà xem" --- Chỉ có bấy nhiêu chữ này cũng đủ để chứng minh cho sự dứt bỏ ái tình nam nữ, quyết chí đối mặt với con đường phải đi của nàng.
Đây là chuyện tốt, nhưng trong đó vẫn có chỗ mâu thuẫn. Hắn mừng rỡ khi thấy nàng đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, nhưng lại lo lắng khi nàng vỗ cánh bay lên cao, dứt bỏ hết chuyện cũ ngày xưa đã trải qua. Tuy hắn có thể xử lý những mâu thuẫn ấy, nhưng trong lòng lại cứ giữ tâm tư được mất mà lo lắng không yên.
Sự khốn khổ ùn ùn kéo đến, đầu óc của hắn trở nên nặng nề, thậm chí cả người hắn còn nóng lên, phía sau lưng dường như có hơi rét lạnh. Hắn cố gắng chịu đựng sự mỏi mệt khắp mình, chỉ có thể vùi mặt vào chăn gối để hít hà mùi hương của nàng rồi ngủ thật say.
Buổi sáng ở hành cung se se lạnh, sắc thu nồng đậm. Lá đỏ ướt đẫm sương đêm, sau khi nắng lên sẽ dần tan biến. Nội thị cầm một cái chai rỗng để hứng sương, sau đó sẽ nấu vài thứ thức uống hiếm lạ nào đó. Quang Lộc tự Thiếu khanh hộ tống Nữ hoàng đến hành cung, nhìn chằm chằm vào đan dược rồi vội vàng thúc giục cung nhân chuẩn bị yến tiệc.
Tiếng chuông liên tiếp vang lên, hù dọa đám chim sẻ sống trong núi. Chúng bay lướt qua khe nước rét lạnh, truy đuổi không ngừng trong khu rừng vắng lặng.
Đồ ăn được mang lên liên tục. Tuy chỉ là tư yến (tiệc riêng tư), nhưng quy cách cũng không được phép tùy tiện, nhìn vào thực đơn trong tay Quang Lộc tự Thiếu khanh cũng sẽ biết một hai món trong đó.
Hôm nay, Nữ hoàng thiết yến một vị khách vô cùng quan trọng. Bà ta từng mời hắn làm sư phụ của Thái tử. Năm đó, hắn mới hai mươi mấy tuổi, nhận được sự ưu ái thâm sâu nhưng lại chối bỏ toàn bộ vinh hoa quý quý ở bên ngoài. Bây giờ, hắn trở thành người đứng đầu khoa cử, Nữ hoàng thậm chí còn sai người treo thẻ hắn ở Trung Thư Tỉnh, tỏ ý rằng hắn là hiền tài của đại quốc.
Hạ Lan Khâm ngồi yên ở trong phòng, chờ Nữ hoàng triệu kiến. Hắn chưa làm quan, trên mình vẫn mặc áo bào màu trắng, vừa đơn giản lại vừa tỏa ra khí chất cao quý. Nội thị dè dặt, cẩn trọng bước vào, gọi hắn: "Hạ Lan tiên sinh, yến tiệc đã được chuẩn bị thỏa đáng, Nữ hoàng cho mời ngài."
Hạ Lan Khâm đứng dậy, bước ra cùng nội thị. Nơi tổ chức yến tiệc chỉ có mấy người nội thị, ngoài ra toàn là thị nữ mang đồ ăn lên. Nội thị mời hắn ngồi xuống, lại nói: "Bệ hạ cũng sắp đến, xin tiên sinh chờ một látt."
Thế nhưng hai chữ "một lát" lại trở thành thời gian hai nén nhang. Bên trong không hề có không khí vui vẻ, đám nội thị hệt như đám người gỗ, răng cũng chẳng dám hé, không có ai nói chuyện với hắn cả. Bầu không khí đang ngưng đọng như vậy, nội thị bên ngoài chợt cất cao giọng nói: "Ngô vương Điện hạ đến--"
Mọi người ào ào cúi đầu, hành lễ. Lý Thuần Nhất mặc y phục Thân vương, sải bước tiến vào phòng. Sắc mặt của nàng hôm nay rất tốt, cử chỉ cũng ung dung hơn thường lệ. Hạ Lan Khâm ngồi sau bàn, đứng dậy nhìn qua, khóe môi khẽ nhếch lên, nhưng rồi cũng cúi người, hành lễ với nàng: "Ngô Vương Điện hạ."
Thân phận sư đồ ngày trước chợt quay ngược. Trong trường hợp trước mặt hoàng thất thế này, hắn hành lễ với đệ tử của mình cũng không có gì gọi là kỳ quái.
"Mời ngồi." Lý Thuần Nhất vừa thản nhiên vừa thẳng thắn, sau đó vén áo rồi ngồi vào chiếc bàn đối diện cùng Hạ Lan Khâm. Nội thị vội tiến lên, rót trà cho nàng. Nàng ngẩng đầu, vẫn chưa phát hiện ra vẻ biến đổi ở Hạ Lan Khâm. Dáng vẻ của hắn không hề thay đổi, bảy năm qua, dường như vẫn cứ vĩnh viễn như vậy.
Nàng luôn luôn cho rằng Hạ Lan Khâm đến nhanh như vậy, thái độ không vui không mừng của hắn chỉ kém một chút là đắc đạo thành Tiên rồi. Quả nhiên Tông Đình nói không sai. Hạ Lan Khâm không thể là kẻ không có mục đích, do đó, nàng tin hắn, kính hắn là sư phụ, nhưng tuyệt đối không mù quáng mà đi theo hắn.
"Từ biệt nơi Giang Tả, bây giờ lại gặp Hạ Lan tiên sinh ở trường thi khoa cử." Nàng cầm ly trà lên, hơi ngừng lại một chút: "Tiên sinh có khỏe không?"
Hắn cười nhạt, trả lời: "Làm phiền Điện hạ lo lắng, ta rất tốt."
Hai người đều đường hoàng nói chuyện, quan hệ quân thần vô cùng hiền hòa, mọi thứ ổn thỏa. Nữ hoàng ngồi phía sau rèm, nhắm mắt để nghe. Bà ta đột nhiên mở mắt ra, lặng lẽ không một tiếng động rồi bước qua cửa hông để ra ngoài. Nội thị cất cao giọng: "Bệ hạ giá lâm --"
Lý Thuần Nhất vừa nghe liền lập tức dời qua chiếc bàn bên cạnh, quỳ xuống, làm một đứa con vừa cung kính vừa nhỏ bé; Hạ Lan Khâm lại khác, tuy rằng hắn cũng khom lưng, nhưng vẻ mặt của hắn lại không hề kiêu ngạo, không hề mang ý định nịnh bợ, xun xoe.
Nữ hoàng bước vào trong phòng. Bà ta đi rất nhanh, tựa như một trận gió. Lúc không phát tác cơn giận, Nữ hoàng trông rất có tinh thần, thậm chí còn có vài phần vui sướng. Bà ta bước qua chiếc bàn của chủ yến tiệc, nói với hai người: "Ngồi xuống cả đi."
Quang Lộc tự Thiếu khanh vừa nghe câu ấy liền chạy ra cửa, bảo nội thị mang đồ ăn lên để bắt đầu yến tiệc.
Đi vào cùng Nữ hoàng còn có một Xá nhân* lo sinh hoạt thường ngày cho bà ta - Tông Lập, đệ đệ cùng tộc của Tông Đình, lúc trước đã từng thi nài ngựa đánh cầu với Thổ Phồn. Hắn sớm đã được Nữ hoàng gợi ý, do đó mới mở mời với Hạ Lan Khâm: "Bệ hạ đọc bài văn của Hạ Lan tiên sinh mà vô cùng xúc động, lại thêm khát vọng cầu được hiền tài, cho nên vội vàng gặp mặt tiên sinh một lần, chỉ mong tiên sinh không cảm thấy đường đột."
*Xá nhân là một chức vụ trong cung đình.
"Đây là vinh hạnh rất lớn, tại hạ không dám nghĩ rằng đường đột." Hạ Lan Khâm nói với Tông Lập, cũng là để Nữ hoàng nghe thấy.
Mặc dù đều là lựa trường hợp mà đối đáp, nhưng bầu không khí hòa nhã lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, không hề gượng gạo. Nữ hoàng không mở miệng nhiều, mọi câu hỏi đều giao hết cho Tông Lập. Thân là một Xá nhân, lo liệu sinh hoạt thường ngày của Nữ hoàng, Tông Lập hầu như đã hiểu thấu thánh ý, hỏi câu nào trúng ý Nữ hoàng câu đó. Đến cuối cùng, hắn do dự một hồi rồi mới lên tiếng: "Hạ Lan tiên sinh đã lập gia thất hay chưa?"
"Tại hạ chưa từng lấy thê tử."
Tông Lập nhìn về phía Nữ hoàng, Nữ hoàng chậm rãi mở miệng: "Hôm nay đã đỗ đầu khoa cử, cũng nên sắp xếp hôn sự cho thỏa đáng mới đúng." Lời này của bà ta cũng đồng nghĩa ám chỉ với Hạ Lan Khâm rằng "Ngươi được ta hạ chỉ cho đỗ đầu", "Trẫm muốn chỉ hôn cho ngươi," thế nhưng bà ta lại không đề cập tới Lý Thuần Nhất, chỉ chờ Hạ Lan Khâm phản ứng.
Đổi lại là người khác, lúc này tất nhiên sẽ nói "Làm phiền bệ hạ quan tâm, tại hạ tự có tính toán", "Tại hạ đa tạ bệ hạ đã lo lắng, hết thảy đều tuân theo sự sắp xếp của bệ hạ", vân vân, nhưng Hạ Lan Khâm lại không hề đáp lại, chỉ cho là mình dĩ nhiên phải nghe câu này, tiếp tục chờ câu nói tiếp theo của bà ta.
Hắn không nói, đương nhiên Nữ hoàng cũng không thể buộc hắn đáp lại. Ánh mắt bà ta hơi trầm xuống, nhìn về phía tông lập: "Theo ý Tông Xá nhân, ai có thể xứng đôi với Hạ Lan tiên sinh?"
Tông Lập nhất thời tiến thoái lưỡng nan*, hắn mơ hồ biết Nữ hoàng muốn tác thành cho đôi sư đồ này, nhưng nếu quả thật là Lý Thuần Nhất thì lại không tốt chút nào.
*Tiến hay lùi đều khó khăn
Phải tiếp nhận mảnh than nóng này, cả người hắn chẳng được tự nhiên. Tông Lập liếc nhìn qua Lý Thuần Nhất, trong nháy mắt đã vứt mảnh than hồng rực lửa cho nàng: "Hai họ kết thành đều tốt, nhưng nếu là lưỡng tình tương duyệt thì tốt hơn. Thần không biết nhiều về Hạ Lan tiên sinh, lại càng không biết nữ tử như thế nào mới là ngươi tiên sinh ái mộ. Nghe nói Ngô vương Điện hạ từng bái tiên sinh làm thầy, chẳng hay Điện hạ có biết hay chăng?"
Người thông minh sẽ không giữ vấn đề nan giải ở trong tay mình, họ sẽ lập tức vứt cho kẻ khác. Có điều, Lý Thuần Nhất không hề có ý định vứt vấn đề đó vào tay ai, nàng thẳng thắn cự tuyệt: "Thân là đệ tử, sao có thể dò xét tâm ý của sư phụ? Bổn vương chưa từng nghĩ tới việc này, Tông Xá nhân hỏi sai người rồi."
Tông Lập chỉ còn biết xấu hổ, nhưng xấu hổ còn tốt hơn là không nói lời nào. Hắn bất đắc dĩ nhìn về phía Nữ hoàng. Khuôn mặt lạnh nhạt của bà ta không hề có vẻ gì cả. Đúng lúc này, nội thị bên ngoài chợt thông báo: "Tông Tướng công cầu kiến bệ hạ!"
Mọi người đều dừng câu chuyện, ly trà trên tay Nữ hoàng cũng đặt xuống. Bà ta nói: "Trong Hoàng thành, Thái nữ còn phải xử lý rất nhiều việc, bảo hắn trở về đi."
Nội thị vội truyền lời của Nữ hoàng ra ngoài, nhưng lời đáp cũng nhanh chóng được truyền vào: "Tông Tướng công cố ý muốn gặp bệ hạ, nói là bản tấu về các khoản chi trong bốn năm Nguyên Phượng có liên quan đến việc sử dụng quốc khố trong vòng năm năm, các quan bên Trung Thư không thể tự quyết, Thái nữ Điện hạ lại không có cách nào. Xin bệ hạ hạ chỉ xử lý."
Nữ hoàng nhắm mắt rồi lại mở ra, trong lòng nổi cơn sóng dữ: "Cho hắn vào."
Nội thị truyền đạt thánh ý, Tông Đình lập tức vén áo bước vào. Hắn mặc y phục chỉnh tề, không hề lộ ra vẻ chật vật, không hề giống một kẻ sốt cao mới tỉnh lại. Lý Thuần Nhất cũng rất kinh ngạc, nhưng hắn lại không nhìn nàng. Tông Đình hành lễ với Nữ hoàng, cầm bản tấu trong tay rồi bước tới, đi thẳng vào vấn đề: "Dựa theo quốc khố thu được trong hai năm Nguyên Phượng mà suy tính, chỉ sợ năm năm tới sẽ có chỗ ổn không ổn."
Nữ hoàng không thèm lật bản tấu, chỉ hỏi: "Chỗ nào không ổn?"
Lời của hắn ít mà hàm ý thì nhiều: "Dùng cho Cung quân."
Toàn bộ tiền bạc của Đế quốc đều dùng cho Cung quốc, Cung ngự và Cung quân. Cung quốc là cung cấp cho quan lại, triều thần, giao thông, vận chuyển, mở rộng mùa màng, chi cho công trình thủy lợi; Cung ngự là cung cấp cho Hoàng thất; về phần Cung quân càng phức tạp hơn.
Binh lính ở các phủ, binh lính của quan lại, ai nấy đều thích nuôi quân, tranh luận xem chỗ nào có quyền hơn, dựa vào cái gì để có được quyền. Từ xưa đến nay, Sơn Đông và Quan Lũng vì chuyện này mà tranh đoạt không ngừng nghỉ, nhất là khi lính đánh thuê của hai bên lại không ngừng tăng lực lượng. Bọn họ càng lúc càng tranh tới mức mặt đỏ tai hồng, dường như đã muốn trở mặt.
Lần này, Nguyên Tín theo Sơn Đông hồi kinh, đương nhiên là có dụng ý khác.
Nguyên Tín muốn tận lực, vì Sơn Đông mà tranh thủ lợi ích, nhưng năm trước, quân Quan Lũng ở Lũng Tây gặp phải đại hạn. Họ vốn đã không đủ ăn vì thuế má, nay lại càng muốn đoạt quyền nhiều hơn ở quốc khố. Hàng năm, quốc khố chi dùng có hạn, bây giờ cung cấp thêm cho Quan Lũng, bên Sơn Đông sẽ giảm đi ít nhiều. Hai bên vì chuyện này mà giương cung bạt kiếm, khiến cho một bản tấu trở thành bàn ăn khổng lồ để tranh giành.
Nữ hoàng đương nhiên hiểu rõ, nhưng bà ta muốn để tranh giành, khiến bọn họ xâu xé nhau để đoạt, làm bọn họ tàn sát lẫn nhau, bản thân bà ta lại ngậm miệng không nói. Trai cò tranh nhau, chỉ riêng mình ngư ông đắc lợi.
Bây giờ, Tông Đình hiển nhiên muốn vì Quan Lũng mà tranh một phần tiền, nhưng Nữ hoàng lại cứ ngồi yên một chỗ, không thèm để bụng tới, càng không muốn mở bản tấu trước mắt ra xem.
Nữ hoàng ngậm miệng không nói, cả căn phòng yên tĩnh như một mặt nước phẳng lặng. Hạ Lan Khâm lặng lẽ chờ đợi một cục đá nào đó được ném vào. Xá nhân Tông Lập cũng không tiện chen vào, cuối cùng chỉ có Lý Thuần Nhất chạm tay vào mặt nước này, phá vỡ sự yên tĩnh.
Nàng mở miệng hỏi: "Sắc mặt Tướng công hơi kém một chút, có phải là bị bệnh không?”
Tông Đình không để ý tới nàng.
Nữ hoàng mở to mắt, nhìn về phía hắn. Trên cổ hắn có một lớp băng dày, trông rất kỳ quái. Bà ta rốt cuộc cũng mở miệng: “Cổ của Tông Tướng công bị sao thế?”
Tông Đình trả lời, rất có “ý tứ”: “Thần bị chó cắn ạ.”