Editor: Thư
"Đồ tàn tật!" Nghị luận bên ngoài đến đây chợt dừng, nội thị bên trong ước chừng đã nhận ra cửa sổ mở toang, vội vàng dừng việc nghị luận ầm ĩ lại tránh đi. Tiếng nghị luận đi xa, gió đông vẫn thổi vào trong, chậu than thật vất vả mới có được một chút xíu nhiệt độ, cũng lạnh xuống.
Có mấy lời sớm muộn gì cũng sẽ nghe được, nhưng nếu cục diện thật sự đến nông nỗi như vậy, lỗ tai cũng khó có thể bưng bít. Đọc đến đây Lý Thuần Nhất buông lỏng tay, lại dò vào trong chăn cầm tay Tông Đình. Nàng bắt sự ảm đạm lướt qua mắt hắn trong giây lát, không quan tâm đến những lời đồn đãi chắc như đinh đóng cột kia, kiên định nhìn thẳng vào hắn, nói: "Thái y còn chưa có kết luận, mọi chuyện ắt có đường cứu vãn. Dù là không có ——" nàng hơi ngừng lại: "Ta cũng sẽ phụ trách với tướng công."
Lòng bàn tay nàng khó có được sự ấm áp, nắm tay của đối phương, hơi sức cũng vừa đủ. Nàng luôn luôn không quá am hiểu dùng ngôn ngữ an ủi người khác, càng không có cách nào bày tỏ với hắn những lo sợ cùng khổ sở biết bao lâu nay, chỉ có thể tỏ rõ lập trường cùng quyết định trong lòng cho hắn biết.
Tông Đình không ngờ đến nàng sẽ quả quyết lại dứt khoát như thế, nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi, bởi vì đả kích này thậm chí lộ ra mấy phần mất tinh thần chán chường. Lúc này Lý thuần Nhất lần nữa cúi người, dán vào lỗ tai hắn gằn từng chữ một: "Lần này ta sẽ không lại buống tha cho tướng công đâu." Nặng nề, phát ra từ phế phủ, trong lòng bàn tay truyền tới sức mạnh còn kiên định hơn cả tính mạng.
Dù hắn không tàn phế, chỉ sợ Lý thuần Nhất cũng phải làm như vậy. Nhiều ngày nay hắn lặp lại tình trạng nguy cấp, bộ dạng mang bệnh yếu ớt cùng khổ sở khiến nàng ý thức được, dù là trong ngày thường có lợi hại hơn nữa thì hắn cũng chỉ là thể xác phàm tục, thật ra thì cũng đồng dạng với sinh mạng của mọi người mệnh, vừa yếu ớt lại dễ dàng biến mất.
Mặc dù những chuyện trước mắt này này toàn bộ phá vỡ kế hoạch của nàng, nhưng nàng lại không thể ảo não ủ rũ mặt ủ mày ê, nàng buộc phải trông nom hắn, vả lại thế cục cũng sẽ tạo điều kiện để nàng chăm nom hắn.
Lúc nàng hô hấp lòng ngực vẫn đau nhói, trong lòng lo sợ cũng không thể tán đi, nhưng lại chỉ khẽ thở dài một cái, hòa hoãn nói: "Nếu như tướng công khổ sở muốn khóc, ta sẽ ở cạnh."
Tay trái Lý Thuần Nhất bị thương, không thể nào giang hai cánh tay ôm hắn, cũng chỉ có thể hầu ở bên cạnh hắn, cùng hắn chịu đựng mùa bão tuyết to lớn này.
Mà đáy mắt Tông Đình cơ hồ là yên lặng, bởi vì đau đớn mà ngay cả hô hấp nói chuyện cũng rất khó khăn, thậm chí hắn cũng không có nhìn Lý Thuần Nhất lấy một lần, chỉ trầm tĩnh nghiêng đầu, cách màn lụa nhìn ra ngoài cửa sổ.
——*——*——*——*——
Ngoài phòng gió dần dần dừng lại, bông tuyết cũng sức cùng lực kiệt, cũng rơi chậm lại, người trong điện đã sớm giằng co với nhau từ lâu. Nữ hoàng cùng Tông Quốc Công giằng co với nhau, hai người một tức giận lại không thể làm gì, một người khác lại buông bỏ uy nghiêm trưởng giả cùng bổn phận của thần tử mà khóc thảm thiết.
Nữ hoàng nghe tiếng khóc không chút tiết chế của lão nhân kia, sống lưngdường như mất hết sức mà thả lỏng, bà ta nhìn một mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, giữ lại mấy phần khách khí, mở miệng nói: "Tông tướng công gặp gỡ chuyện như thế có chăng lại may mắn, Quốc Công đau lòng hợp tình lý, nhưng mọi chuyện phải nói đạo lý, khóc thì có ích lợi gì đây?"
Người trưởng giả kia nghe nói như thế quả nhiên dừng khóc, cũng sẽ không cầm gậy gõ đông đông đông xuống đất, chỉ than một tiếng thật dài, cuối cùng trầm mặc ngồi xuống.
Chậu than lặng lẽ cố gắng sưởi ấm, nữ hoàng chậm rãi lên tiếng: "Trên trận tình huống nguy cấp, Tông tướng công một mình cứu người, ai cũng không thể ngờ tới. Huống chi Ngô Vương cũng bị thương không phải nhẹ, cánh tay động cũng không thể động, trước mắt vẫn còn ở ho ra máu, nếu cùng chịu tình cảnh như vậy, thì có thể giao phó như thế nào cho phải?"
Tông Quốc Công nghe nói đến thương thế Lý Thuần Nhất thì ngậm miệng không nói, bẻ cong đề tài nói: "Tại sao hắn lại đi cứu người mà bệ hạ há có thể không biết? Biết rõ sẽ bị vó sắt đạp, còn muốn nhào qua, do trong lòng hắn vẫn chứa Ngô Vương. Năm ấy vội vã từ biệt, Ngô Vương đi thật tự nhiên, nhưng trong lòng đứa bé này lại sinh bệnh, nhớ kỹ đến bây giờ, ngay cả giấc ngủ an ổn cũng chưa từng có. Vừa nhìn thấy Ngô Vương gặp nạn, cũng không thèm chú ý tánh mạng nhào tới cản, nhưng Ngô Vương có nửa điểm lương tâm sao? Bệ hạ hãy phân xử xem một chút."
Ông ta vạch trần toàn bộ tâm tư của Tông Đình ra, thậm chí thêm dầu thêm mỡ nói cho nữ hoàng.
Đương nhiên nữ hoàng biết những chuyện này, năm đó Lý thuần Nhất rời đi đột ngột, Tông Đình không bỏ được, đến Quan Lũng vẫn viết thơ cho Lý Thuần Nhất. Bà cũng biết Lý thuần Nhất đều gửi trả lại những thư tín kia, nguyên tưởng rằng đoạn cảm tình này đã sớm đứt, nhưng hôm nay bà ta rõ ràng chuyện căn bản không phải như thế.
Sự dây dưa và chấp nhất của Tông Đình vượt ra khỏi dự tính của bà, đoán chừng liền Lý Thuần Nhất cũng không còn ngờ tới tình thế đi đến mức này.
Hai vị lão giả đàm luận bí mật tình cảm nhiều năm trước của bọn vãn bối tuyệt không kiêng dè, thậm chí Tông Quốc Công còn biểu lộ hối ý: "Nếu biết hôm nay sẽ gây thành họa này, năm đó cựu thần cũng sẽ không phản đối. Nhưng tình thế đã đến đây, tôn nhi của cựu thần cũng đã tàn phế, này vài năm trở lại đây cũng chỉ khao khát mỗi một tâm nguyện, không bằng bệ hạ giúp hắn giải quyết xong, tương lai hắn cũng có thể càng thêm tận tâm tận lực ra sức vì bệ hạ."
Lời đã nói đến đấy, cơ hồ đã gần như là tỏ thái độ, Tông Quốc Công muốn nữ hoàng thành toàn đoạn tình cảm thời niên thiếu dang dở này.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn nữ hoàng cũng bị cuốn đi vào, nữ hoàng lại đè ép âm thanh nói: "Quốc Công một lòng chỉ suy tính tâm nguyện của tôn nhi, trẫm cũng giống vậy, trẫm thương cho tương lai của ái nữ, không muốn khiến nàng lấy chuyện còn sống tùy tùy tiện tiện góp vào."
Tông Quốc Công mới vừa nói rõ ràng có vài chuyện sẽ bảo Tông Đình "ra sức", ám hiệu nếu nữ hoàng thành toàn đoạn duyên này thì Quan Lũng cũng sắp nắm vào tay rôi. Nữ hoàng không thể nào không động lòng với chuyện này, nhưng bà ta có chần chờ mà cự tuyệt cũng là hợp tình lý.
Thiên hạ không có chuyện gì không thể thương lượng, đều xem điều kiện thế nào đã.
Đương nhiên nữ hoàng không thể nào bởi vì một câu cam kết tùy tùy tiện tiện này, mà bỏ một con cờ trọng yếu như vậy đến Tông gia. Trong lòng bà ta đã có lợi thế của bà ta, đánh cuộc nên đánh như thế nào, những năm này giữa quân thần đã sớm có sự ăn ý.
Đang lúc quân thần hai người đang định nói điều kiện thì nội thị chợt thông báo: "Ngô Vương cầu kiến."
Trong nháy mắt nữ hoàng thu lại ánh mắt, lườm lão nhân Tông Quốc Công khóc đến đỏ mắt một cái, nói: "Quốc Công trông hơi nhếch nhác, không bằng tránh đi trước một chút." Rốt cuộc Tông Quốc Công cũng không muốn mất uy nghiêm trước mặt vãn bối, thật sự chống gậy đứng dậy, được nội thị dẫn đến nhà kề, cách một mành nghe động tĩnh ở Chủ Điện.
Lý Thuần Nhất mang theo gió tuyết vào bên trong, cả người hàn khí.
Nàng cúi chào nữ hoàng xong, nữ hoàng có chút lạnh nhạt hỏi nàng: "Không tĩnh dưỡng cho tốt, đột nhiên tới đây là có chuyện sao?"
"Nhi thần muốn cầu cưới Tông tướng công."
Nàng nói thật nghiêm túc lại dứt khoát, không có nửa điểm đùa giỡn cùng hài hước. Trong nháy mắt Nữ hoàng nheo mắt, Tông Quốc CÔng phía sau rèm cũng có cảm giác ngoài ý muốn, chỉ có trên mặt Lý Thuần Nhất vẫn tỏ vẻ gió êm sóng lặng, giống như chuyện này nàng đã nghĩ cặn kẽ hậu quả, không còn muốn ngẫm nghĩ thêm nữa.
Nàng chưa bao giờ chủ động cầu xin nữ hoàng cái gì, từ hồi đẻ ra đến giờ, lần đầu tiên lần mở miệng cũng là vì cầu cưới một nam nhân.
Thân là Thân Vương, nàng sớm đã đến tuổi chọn rể, phải nói muốn cầu kết hôn với người thật ra thì tuyệt không ly kỳ. Nhưng ——
"Lúc trước không phải ngươi tự xưng là người xuất gia, không muốn để ý tới những thứ hồng trần tục sự này sao?" Nữ hoàng nghiêm mặt phản bác lời thỉnh cầu của nàng.
Nhưng nàng lại nói: "Đạo gia coi trọng sự hiển nhiên, mọi việc trôi qua dưới mỗi một khác biến hóa đều là vô thường, lòng người đương nhiên cũng sẽ biến. Gặp gỡ chuyện này, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhi thần cũng tu tính suy tính chuyện tương lai lần nữa. Nếu Tông tướng công vì cứu nhi thần rơi vào tình trạng như vậy, nhi thần không hiển nhiên lại tổn hại đến nhân duyên này, nhất định phải cho hắn một công đạo."
"Vương Tướng kết thân không phải trò đùa, giao phó cũng không cần phải cưới hắn. Ngươi biết lợi hại trong này không?"
"Đạo lí quá phức tạp thần sợ rằng không hiểu." Nàng rất thạo giả bộ hồ đồ, "Kính xin bệ hạ minh xét."
Lần đầu tiên, nữ hoàng cảm thấy ái nữ phản ứng lanh lợi, nhưng lúc này nàng cố kỵ Tông Quốc Công phía sau rèm nghe lén, cho tới rất nhiều lời không thể nói rõ. Nàng nháy mắt với nội thị, nội thị vội vội vàng vàng định đưa Tông Quốc Côn đi thì trong nhà kề lại chợt truyền đến một tiếng "Ưm hừm ——", thay vào đó là tiếng gậy nện vào đất ầm ĩ.
Lý Thuần Nhất nghe tiếng nhìn sang, thấy rèm giật giật, nội thị lúng túng chạy tới, Tông Quốc Công đã lại lần nữa chống này gậy đi ra. Dẫu ông ta trông có hơi nhếch nhác, nhưng rốt cuộc lại lộ ra sự thong dong rèn luyện qua năm tháng: "Nếu Ngô Vương cũng tới, nợ cũ nợ mới không bằng hôm nay cùng tính một lượt thỏa đáng, bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Ngô Vương tự mình đến cầu hôn, lão hồ ly lúc này liền nắm chặt hơn một bậc, vụng trộm mở cờ trong bụng, cũng càng lẽ thẳng khí hùng.
Đầu nữ hoàng khe khẽ đau, nhưng vẫn cố chống. Bà ta nhìn thẳng vào Tông Quốc Công nói: "Thiên gia Thân Vương không có đạo lí gả cho người khác, kết thân với Thiên gia chỉ có thể ở rể. Nhưng nếu thật sự theo như Ngô Vương sở cầu, bất luận tương lai có còn đứa bé hay không, Tông gia cũng tuyệt hậu rồi. Trẫm không muốn tuyệt hậu Tông gia, nếu như Tông gia không còn nam tử kế thừa nào khác, chuyện cưới xin này mãi không thể thành."
Rốt cuộc bà ta cũng công khai ném ra điều kiện thứ nhất, tức Tông gia phải đổi người thừa kế. Mà Bổn gia con nối dõi mỏng manh, ý nghĩa người thừa kế này phải từ dòng thứ cho làm con thừa tự, đây là chuyện chưa hẳn dễ dàng tiếp nhận đối với Bổn gia cùng với Tông Quốc Công. Vậy mà chuyện này một khi thành, Tông Đình liền không còn là tự tự Tông tộc nữa, vả lại không có quyền can dự Tông gia sự vụ nữa, kể từ đó, tương đương với lột sạch bác hết quyền lực của Tông Đình trong gia tộc, quan hệ giữa Quan Lũng cùng Tông gia sẽ sạch sẽ nhiều.
Tông Quốc Công suy nghĩ một chút: "Chuyện này cũng không phải là không thể được, nhưng nếu Ngô Vương chịu thu đứa bé đứa bé làm con thừa tự, cựu thần đương nhiên sẽ không phản đối."
"Quốc Công sai lầm rồi, tự tử không thể làm con thừa tự của Tông tướng công cùng Ngô Vương, ứng với việc chỉ có thể làm con thừa tự của Quốc Công." Nữ hoàng không vội vã mà bổ sung.
Bởi vì nếu như đem đứa bé cho làm con thừa tự cho Tông Đình, chỉ biết nó trở thành con rối tiếp tục chịu khống cjees; mà nếu như cho làm con thừa tự cho Tông Quốc Công, tự tử mới chính là thúc phụ của Tông Đình, có bối phận chống đỡ Tông Đình cũng không tiện lỗ mãng.
Tông Quốc Công không tỏ thái độ nóng nảy, chỉ trầm mặc đợi bà ta nói đến điều kiện khắc nghiệt hơn.
Nữ hoàng dời mắt nhìn Lý Thuần Nhất, lời nói cũng từ từ trở nên không nể mặt: "Mặc dù Tông tướng công không thể có hậu nhân, nhưng huyết mạch Thiên gia ta lại không thể bởi vì vậy mà đứt, dù sao trẫm còn trông cậy vào ngươi khai chi tán diệp. Mặc dù Trẫm không bắt buộc ngươi tam thê tứ thiếp, nhưng dù sao sau khi cưới cũng nên có một đứa bé, này mà lại đứa bé chỉ có thể mang họ Lý."
Trên khuôn mặt nhăn nheo của Tông Quốc Công dâng lên một tia không vui, Lý Thuần Nhất lại mím môi không nói, qua thật lâu, nàng mới đáp lại: "Nhi thần hiểu."
Đem tất cả nên nói đều làm rõ, nữ hoàng nhắm mắt. Đang lúc Tông Quốc Công cũng tính toán ra điều kiện thì nữ hoàng rồi lại bỗng chốc mở mắt ra, nhìn về phía Lý Thuần Nhất: "Ngươi cần phải nhớ, ngươi mới là vương, cưới vợ bé, hưu khí, đều do ngươi định đoạt."
Đang lúc nàng định đáp lời thì nữ hoàng lại nói tiếp: "Ở ngoài đó, trẫm cũng sẽ thay ngươi ra quyết định."
Đến đây, nữ hoàng thu hồi hết tất cả quyền khống chế, bất luân thế nào, chỉ cần bà ta muốn hô ngừng, chuyện cưới xin này nhất định phải ngừng.
Lý Thuần Nhất vén váy quỳ xuống, khấu đầu thật sâu, đè xuống nỗi khổ tâm, trầm trầm vững vàng lên tiếng: "Nhi thần ghi nhớ bệ hạ dạy bảo, nhi thần tạ bệ hạ ban hôn."
"Đồ tàn tật!" Nghị luận bên ngoài đến đây chợt dừng, nội thị bên trong ước chừng đã nhận ra cửa sổ mở toang, vội vàng dừng việc nghị luận ầm ĩ lại tránh đi. Tiếng nghị luận đi xa, gió đông vẫn thổi vào trong, chậu than thật vất vả mới có được một chút xíu nhiệt độ, cũng lạnh xuống.
Có mấy lời sớm muộn gì cũng sẽ nghe được, nhưng nếu cục diện thật sự đến nông nỗi như vậy, lỗ tai cũng khó có thể bưng bít. Đọc đến đây Lý Thuần Nhất buông lỏng tay, lại dò vào trong chăn cầm tay Tông Đình. Nàng bắt sự ảm đạm lướt qua mắt hắn trong giây lát, không quan tâm đến những lời đồn đãi chắc như đinh đóng cột kia, kiên định nhìn thẳng vào hắn, nói: "Thái y còn chưa có kết luận, mọi chuyện ắt có đường cứu vãn. Dù là không có ——" nàng hơi ngừng lại: "Ta cũng sẽ phụ trách với tướng công."
Lòng bàn tay nàng khó có được sự ấm áp, nắm tay của đối phương, hơi sức cũng vừa đủ. Nàng luôn luôn không quá am hiểu dùng ngôn ngữ an ủi người khác, càng không có cách nào bày tỏ với hắn những lo sợ cùng khổ sở biết bao lâu nay, chỉ có thể tỏ rõ lập trường cùng quyết định trong lòng cho hắn biết.
Tông Đình không ngờ đến nàng sẽ quả quyết lại dứt khoát như thế, nhưng sắc mặt hắn vẫn khó coi, bởi vì đả kích này thậm chí lộ ra mấy phần mất tinh thần chán chường. Lúc này Lý thuần Nhất lần nữa cúi người, dán vào lỗ tai hắn gằn từng chữ một: "Lần này ta sẽ không lại buống tha cho tướng công đâu." Nặng nề, phát ra từ phế phủ, trong lòng bàn tay truyền tới sức mạnh còn kiên định hơn cả tính mạng.
Dù hắn không tàn phế, chỉ sợ Lý thuần Nhất cũng phải làm như vậy. Nhiều ngày nay hắn lặp lại tình trạng nguy cấp, bộ dạng mang bệnh yếu ớt cùng khổ sở khiến nàng ý thức được, dù là trong ngày thường có lợi hại hơn nữa thì hắn cũng chỉ là thể xác phàm tục, thật ra thì cũng đồng dạng với sinh mạng của mọi người mệnh, vừa yếu ớt lại dễ dàng biến mất.
Mặc dù những chuyện trước mắt này này toàn bộ phá vỡ kế hoạch của nàng, nhưng nàng lại không thể ảo não ủ rũ mặt ủ mày ê, nàng buộc phải trông nom hắn, vả lại thế cục cũng sẽ tạo điều kiện để nàng chăm nom hắn.
Lúc nàng hô hấp lòng ngực vẫn đau nhói, trong lòng lo sợ cũng không thể tán đi, nhưng lại chỉ khẽ thở dài một cái, hòa hoãn nói: "Nếu như tướng công khổ sở muốn khóc, ta sẽ ở cạnh."
Tay trái Lý Thuần Nhất bị thương, không thể nào giang hai cánh tay ôm hắn, cũng chỉ có thể hầu ở bên cạnh hắn, cùng hắn chịu đựng mùa bão tuyết to lớn này.
Mà đáy mắt Tông Đình cơ hồ là yên lặng, bởi vì đau đớn mà ngay cả hô hấp nói chuyện cũng rất khó khăn, thậm chí hắn cũng không có nhìn Lý Thuần Nhất lấy một lần, chỉ trầm tĩnh nghiêng đầu, cách màn lụa nhìn ra ngoài cửa sổ.
——*——*——*——*——
Ngoài phòng gió dần dần dừng lại, bông tuyết cũng sức cùng lực kiệt, cũng rơi chậm lại, người trong điện đã sớm giằng co với nhau từ lâu. Nữ hoàng cùng Tông Quốc Công giằng co với nhau, hai người một tức giận lại không thể làm gì, một người khác lại buông bỏ uy nghiêm trưởng giả cùng bổn phận của thần tử mà khóc thảm thiết.
Nữ hoàng nghe tiếng khóc không chút tiết chế của lão nhân kia, sống lưngdường như mất hết sức mà thả lỏng, bà ta nhìn một mảnh trắng xóa ngoài cửa sổ, giữ lại mấy phần khách khí, mở miệng nói: "Tông tướng công gặp gỡ chuyện như thế có chăng lại may mắn, Quốc Công đau lòng hợp tình lý, nhưng mọi chuyện phải nói đạo lý, khóc thì có ích lợi gì đây?"
Người trưởng giả kia nghe nói như thế quả nhiên dừng khóc, cũng sẽ không cầm gậy gõ đông đông đông xuống đất, chỉ than một tiếng thật dài, cuối cùng trầm mặc ngồi xuống.
Chậu than lặng lẽ cố gắng sưởi ấm, nữ hoàng chậm rãi lên tiếng: "Trên trận tình huống nguy cấp, Tông tướng công một mình cứu người, ai cũng không thể ngờ tới. Huống chi Ngô Vương cũng bị thương không phải nhẹ, cánh tay động cũng không thể động, trước mắt vẫn còn ở ho ra máu, nếu cùng chịu tình cảnh như vậy, thì có thể giao phó như thế nào cho phải?"
Tông Quốc Công nghe nói đến thương thế Lý Thuần Nhất thì ngậm miệng không nói, bẻ cong đề tài nói: "Tại sao hắn lại đi cứu người mà bệ hạ há có thể không biết? Biết rõ sẽ bị vó sắt đạp, còn muốn nhào qua, do trong lòng hắn vẫn chứa Ngô Vương. Năm ấy vội vã từ biệt, Ngô Vương đi thật tự nhiên, nhưng trong lòng đứa bé này lại sinh bệnh, nhớ kỹ đến bây giờ, ngay cả giấc ngủ an ổn cũng chưa từng có. Vừa nhìn thấy Ngô Vương gặp nạn, cũng không thèm chú ý tánh mạng nhào tới cản, nhưng Ngô Vương có nửa điểm lương tâm sao? Bệ hạ hãy phân xử xem một chút."
Ông ta vạch trần toàn bộ tâm tư của Tông Đình ra, thậm chí thêm dầu thêm mỡ nói cho nữ hoàng.
Đương nhiên nữ hoàng biết những chuyện này, năm đó Lý thuần Nhất rời đi đột ngột, Tông Đình không bỏ được, đến Quan Lũng vẫn viết thơ cho Lý Thuần Nhất. Bà cũng biết Lý thuần Nhất đều gửi trả lại những thư tín kia, nguyên tưởng rằng đoạn cảm tình này đã sớm đứt, nhưng hôm nay bà ta rõ ràng chuyện căn bản không phải như thế.
Sự dây dưa và chấp nhất của Tông Đình vượt ra khỏi dự tính của bà, đoán chừng liền Lý Thuần Nhất cũng không còn ngờ tới tình thế đi đến mức này.
Hai vị lão giả đàm luận bí mật tình cảm nhiều năm trước của bọn vãn bối tuyệt không kiêng dè, thậm chí Tông Quốc Công còn biểu lộ hối ý: "Nếu biết hôm nay sẽ gây thành họa này, năm đó cựu thần cũng sẽ không phản đối. Nhưng tình thế đã đến đây, tôn nhi của cựu thần cũng đã tàn phế, này vài năm trở lại đây cũng chỉ khao khát mỗi một tâm nguyện, không bằng bệ hạ giúp hắn giải quyết xong, tương lai hắn cũng có thể càng thêm tận tâm tận lực ra sức vì bệ hạ."
Lời đã nói đến đấy, cơ hồ đã gần như là tỏ thái độ, Tông Quốc Công muốn nữ hoàng thành toàn đoạn tình cảm thời niên thiếu dang dở này.
Ông ta trăm phương ngàn kế muốn nữ hoàng cũng bị cuốn đi vào, nữ hoàng lại đè ép âm thanh nói: "Quốc Công một lòng chỉ suy tính tâm nguyện của tôn nhi, trẫm cũng giống vậy, trẫm thương cho tương lai của ái nữ, không muốn khiến nàng lấy chuyện còn sống tùy tùy tiện tiện góp vào."
Tông Quốc Công mới vừa nói rõ ràng có vài chuyện sẽ bảo Tông Đình "ra sức", ám hiệu nếu nữ hoàng thành toàn đoạn duyên này thì Quan Lũng cũng sắp nắm vào tay rôi. Nữ hoàng không thể nào không động lòng với chuyện này, nhưng bà ta có chần chờ mà cự tuyệt cũng là hợp tình lý.
Thiên hạ không có chuyện gì không thể thương lượng, đều xem điều kiện thế nào đã.
Đương nhiên nữ hoàng không thể nào bởi vì một câu cam kết tùy tùy tiện tiện này, mà bỏ một con cờ trọng yếu như vậy đến Tông gia. Trong lòng bà ta đã có lợi thế của bà ta, đánh cuộc nên đánh như thế nào, những năm này giữa quân thần đã sớm có sự ăn ý.
Đang lúc quân thần hai người đang định nói điều kiện thì nội thị chợt thông báo: "Ngô Vương cầu kiến."
Trong nháy mắt nữ hoàng thu lại ánh mắt, lườm lão nhân Tông Quốc Công khóc đến đỏ mắt một cái, nói: "Quốc Công trông hơi nhếch nhác, không bằng tránh đi trước một chút." Rốt cuộc Tông Quốc Công cũng không muốn mất uy nghiêm trước mặt vãn bối, thật sự chống gậy đứng dậy, được nội thị dẫn đến nhà kề, cách một mành nghe động tĩnh ở Chủ Điện.
Lý Thuần Nhất mang theo gió tuyết vào bên trong, cả người hàn khí.
Nàng cúi chào nữ hoàng xong, nữ hoàng có chút lạnh nhạt hỏi nàng: "Không tĩnh dưỡng cho tốt, đột nhiên tới đây là có chuyện sao?"
"Nhi thần muốn cầu cưới Tông tướng công."
Nàng nói thật nghiêm túc lại dứt khoát, không có nửa điểm đùa giỡn cùng hài hước. Trong nháy mắt Nữ hoàng nheo mắt, Tông Quốc CÔng phía sau rèm cũng có cảm giác ngoài ý muốn, chỉ có trên mặt Lý Thuần Nhất vẫn tỏ vẻ gió êm sóng lặng, giống như chuyện này nàng đã nghĩ cặn kẽ hậu quả, không còn muốn ngẫm nghĩ thêm nữa.
Nàng chưa bao giờ chủ động cầu xin nữ hoàng cái gì, từ hồi đẻ ra đến giờ, lần đầu tiên lần mở miệng cũng là vì cầu cưới một nam nhân.
Thân là Thân Vương, nàng sớm đã đến tuổi chọn rể, phải nói muốn cầu kết hôn với người thật ra thì tuyệt không ly kỳ. Nhưng ——
"Lúc trước không phải ngươi tự xưng là người xuất gia, không muốn để ý tới những thứ hồng trần tục sự này sao?" Nữ hoàng nghiêm mặt phản bác lời thỉnh cầu của nàng.
Nhưng nàng lại nói: "Đạo gia coi trọng sự hiển nhiên, mọi việc trôi qua dưới mỗi một khác biến hóa đều là vô thường, lòng người đương nhiên cũng sẽ biến. Gặp gỡ chuyện này, tìm được đường sống trong chỗ chết, nhi thần cũng tu tính suy tính chuyện tương lai lần nữa. Nếu Tông tướng công vì cứu nhi thần rơi vào tình trạng như vậy, nhi thần không hiển nhiên lại tổn hại đến nhân duyên này, nhất định phải cho hắn một công đạo."
"Vương Tướng kết thân không phải trò đùa, giao phó cũng không cần phải cưới hắn. Ngươi biết lợi hại trong này không?"
"Đạo lí quá phức tạp thần sợ rằng không hiểu." Nàng rất thạo giả bộ hồ đồ, "Kính xin bệ hạ minh xét."
Lần đầu tiên, nữ hoàng cảm thấy ái nữ phản ứng lanh lợi, nhưng lúc này nàng cố kỵ Tông Quốc Công phía sau rèm nghe lén, cho tới rất nhiều lời không thể nói rõ. Nàng nháy mắt với nội thị, nội thị vội vội vàng vàng định đưa Tông Quốc Côn đi thì trong nhà kề lại chợt truyền đến một tiếng "Ưm hừm ——", thay vào đó là tiếng gậy nện vào đất ầm ĩ.
Lý Thuần Nhất nghe tiếng nhìn sang, thấy rèm giật giật, nội thị lúng túng chạy tới, Tông Quốc Công đã lại lần nữa chống này gậy đi ra. Dẫu ông ta trông có hơi nhếch nhác, nhưng rốt cuộc lại lộ ra sự thong dong rèn luyện qua năm tháng: "Nếu Ngô Vương cũng tới, nợ cũ nợ mới không bằng hôm nay cùng tính một lượt thỏa đáng, bệ hạ cảm thấy thế nào?"
Ngô Vương tự mình đến cầu hôn, lão hồ ly lúc này liền nắm chặt hơn một bậc, vụng trộm mở cờ trong bụng, cũng càng lẽ thẳng khí hùng.
Đầu nữ hoàng khe khẽ đau, nhưng vẫn cố chống. Bà ta nhìn thẳng vào Tông Quốc Công nói: "Thiên gia Thân Vương không có đạo lí gả cho người khác, kết thân với Thiên gia chỉ có thể ở rể. Nhưng nếu thật sự theo như Ngô Vương sở cầu, bất luận tương lai có còn đứa bé hay không, Tông gia cũng tuyệt hậu rồi. Trẫm không muốn tuyệt hậu Tông gia, nếu như Tông gia không còn nam tử kế thừa nào khác, chuyện cưới xin này mãi không thể thành."
Rốt cuộc bà ta cũng công khai ném ra điều kiện thứ nhất, tức Tông gia phải đổi người thừa kế. Mà Bổn gia con nối dõi mỏng manh, ý nghĩa người thừa kế này phải từ dòng thứ cho làm con thừa tự, đây là chuyện chưa hẳn dễ dàng tiếp nhận đối với Bổn gia cùng với Tông Quốc Công. Vậy mà chuyện này một khi thành, Tông Đình liền không còn là tự tự Tông tộc nữa, vả lại không có quyền can dự Tông gia sự vụ nữa, kể từ đó, tương đương với lột sạch bác hết quyền lực của Tông Đình trong gia tộc, quan hệ giữa Quan Lũng cùng Tông gia sẽ sạch sẽ nhiều.
Tông Quốc Công suy nghĩ một chút: "Chuyện này cũng không phải là không thể được, nhưng nếu Ngô Vương chịu thu đứa bé đứa bé làm con thừa tự, cựu thần đương nhiên sẽ không phản đối."
"Quốc Công sai lầm rồi, tự tử không thể làm con thừa tự của Tông tướng công cùng Ngô Vương, ứng với việc chỉ có thể làm con thừa tự của Quốc Công." Nữ hoàng không vội vã mà bổ sung.
Bởi vì nếu như đem đứa bé cho làm con thừa tự cho Tông Đình, chỉ biết nó trở thành con rối tiếp tục chịu khống cjees; mà nếu như cho làm con thừa tự cho Tông Quốc Công, tự tử mới chính là thúc phụ của Tông Đình, có bối phận chống đỡ Tông Đình cũng không tiện lỗ mãng.
Tông Quốc Công không tỏ thái độ nóng nảy, chỉ trầm mặc đợi bà ta nói đến điều kiện khắc nghiệt hơn.
Nữ hoàng dời mắt nhìn Lý Thuần Nhất, lời nói cũng từ từ trở nên không nể mặt: "Mặc dù Tông tướng công không thể có hậu nhân, nhưng huyết mạch Thiên gia ta lại không thể bởi vì vậy mà đứt, dù sao trẫm còn trông cậy vào ngươi khai chi tán diệp. Mặc dù Trẫm không bắt buộc ngươi tam thê tứ thiếp, nhưng dù sao sau khi cưới cũng nên có một đứa bé, này mà lại đứa bé chỉ có thể mang họ Lý."
Trên khuôn mặt nhăn nheo của Tông Quốc Công dâng lên một tia không vui, Lý Thuần Nhất lại mím môi không nói, qua thật lâu, nàng mới đáp lại: "Nhi thần hiểu."
Đem tất cả nên nói đều làm rõ, nữ hoàng nhắm mắt. Đang lúc Tông Quốc Công cũng tính toán ra điều kiện thì nữ hoàng rồi lại bỗng chốc mở mắt ra, nhìn về phía Lý Thuần Nhất: "Ngươi cần phải nhớ, ngươi mới là vương, cưới vợ bé, hưu khí, đều do ngươi định đoạt."
Đang lúc nàng định đáp lời thì nữ hoàng lại nói tiếp: "Ở ngoài đó, trẫm cũng sẽ thay ngươi ra quyết định."
Đến đây, nữ hoàng thu hồi hết tất cả quyền khống chế, bất luân thế nào, chỉ cần bà ta muốn hô ngừng, chuyện cưới xin này nhất định phải ngừng.
Lý Thuần Nhất vén váy quỳ xuống, khấu đầu thật sâu, đè xuống nỗi khổ tâm, trầm trầm vững vàng lên tiếng: "Nhi thần ghi nhớ bệ hạ dạy bảo, nhi thần tạ bệ hạ ban hôn."