Edit: Lạc Thần
Gió tuyết Ly Sơn dần dần dừng lại, tin đồn cũng hình như trở thành sự thật. Sau khi Tông Đình hoàn toàn hạ sốt không thể đi ra, chỉ có một chiếc xe lăn bằng gỗ đẩy vào phòng bệnh.
Cái này là ghế dựa được chế tạo gấp gáp trong mấy ngày liền do thái y thự đưa tới, thuận tiện biểu lộ kết luận —— Tướng công không đứng lên nổi, nhưng mà không cần thiết ngày ngày nằm trên giường dưỡng bệnh, ngồi xe lăn cũng có thể. Đám người Bồ ngự y lần lượt rời khỏi hành cung, ngay cả Kỷ ngự y cũng sẽ không thường tới thăm, Tông Đình không có việc gì, mỗi ngày trầm mặc ít nói ngồi ở cửa sổ nhìn tuyết đọng hòa tan.
Nội thị lơ đãng đi ngang qua cửa sổ luôn luôn bị giật mình, nhưng mà không nhịn được liếc nhìn nhiều hơn một chút, chứng kiến một chút người quyền quý đã từng như mặt trời ban trưa của Trường An như thế nào rớt xuống ngàn trượng trở thành một người tàn phế tinh thần sa sút chỉ biết ngẩn người mặc cho gió thổi.
Dường như thời gian ở trong núi thay đổi chậm chạp hơn chân núi một chút, ngày cũng có vẻ đặc biệt dài hơn.
Mặt trời hơi nghiêng, không trung bao trùm khí lạnh, Tông Đình vẫn lẻ loi nhìn ngoài cửa sổ, lại chợt có một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt.
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn, trên lòng bàn tay đang vững vàng nâng một chậu hoa nhỏ, bồ tiền tài mới trồng xanh miết nhỏ nhắn. Hắn thấy rõ ràng tùy thủ hương nho nhỏ này ( tên gọi khác là bồ tiền tài), chủ nhân bàn tay kia cũng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Lý Thuần Nhất vẫn treo ngược một cánh tay, bàn tay có thể hoạt động kia lại nâng chậu cây xương bồ nhỏ. Cách cửa sổ, nàng nâng cây xương bồ tiến dần đến, đưa đến trước mặt hắn: "Ngươi không có ở đây, ta cũng chăm sóc nó rất tốt." Cây xương bồ nhỏ nhắn này là vào lúc sáng sớm lấy ra từ trong Trung thư tỉnh, chính là chậu cây mà hắn thay nàng chăm sóc rất nhiều năm.
Tình cảnh này giống như đã từng quen biết. Năm ấy cha mẹ hắn đột nhiên qua đời, hắn bệnh ngồi ở cửa sổ, chợt có một bàn tay cầm một bó cỏ bồng mềm mại trắng muốt xông vào tầm mắt hắn, giống như là truyền đạt một chút an ủi nhỏ nhoi tới người bên trong cửa sổ. Mà một chút an ủi này, lại thường thường có thể cứu một mạng người.
Giống như nhiều năm trước nhận lấy bó cỏ bồng mềm mại đó, hắn vươn tay nhận lấy chậu cây xương bồ xanh miết tràn đầy sinh cơ này.
Mùi thơm của cây bồ tiền tài như ẩn như hiện, còn kèm theo hương hoa đào. Hắn ngửi nhẹ, phát giác đó là mùi thơm nàng mang tới, hương hoa đào làm cho người ta vui vẻ, mà hắn bởi vì bệnh nặng đã thật lâu không xông hương rồi. Nhưng mà bây giờ, Lý Thuần Nhất lại dùng hương của hắn.
Đợi hắn nhận cây xương bồ này, nàng chợt bước qua cửa sổ thấp vào bên trong phòng, lưu loát mà đóng cửa sổ lại: "Quá lạnh." Nàng nói xong liền một tay bắt lấy lưng ghế dựa, hơi khó khăn xoay xe lăn qua, không vội lại nói: "Đến lúc hồi kinh rồi, công việc ở Trung Thư Tỉnh cần quyết định đã chất thành núi rồi, trong phủ có chút chuyện cũng nên đi xem một chút."
Ngày đó Lý Thuần Nhất không chút do dự đáp ứng tất cả điều kiện nữ hoàng đưa ra, Tông Quốc công cũng bày ra một bộ dáng không lời nào để nói, coi như là đơn giản đồng ý cọc ván bài này. Trong quan hệ mới lạ hai người ra khỏi điện, Lý Thuần Nhất vái chào Tông Quốc công, Tông Quốc công lại chỉ chống gậy than thở một hồi, cuối cùng nói: "Cựu thần cũng nên đi về phủ chuẩn bị công việc cho làm con thừa tự."
Ông vừa nói như vậy, Lý Thuần Nhất liền nhận định trong lòng ông đã sớm chọn người kế thừa mới.
Sự thật là nàng suy đoán dường như không sai, bởi vì tính tình của Tông Đình hơi có chút ngược lại với đạo lý bình thường, đối với người bình thường ham thích lấy vợ sinh con lại không hề có chút hứng thú nào, vì vậy Tông Quốc công từ lúc vừa mới bắt đầu liền không ôm hy vọng hắn sẽ "Kéo dài hương khói", về phần tương lai của Bổn gia (người trong tộc), Tông Quốc công đã sớm có tính toán cho làm con thừa tự mới. Hôm nay thuận nước đẩy thuyền, cũng danh chính ngôn thuận chọn ra một đứa nhỏ đẩy lên vị trí kế thừa mới.
Đứa nhỏ được chọn trúng gọi là Tông Như Lai, ngang vai ngang vế với phụ thân Tông Như Châu của Tông Đình, là thế hệ trung niên nhỏ nhất. Phụ thân của Tông Như Lai chết vào mười mấy năm trước trên chiến trường chinh chiến phương tây, đáng thương cho Tông Như Lai khi đó còn chưa ra đời, cứ như vậy thành mồ côi từ trong bụng mẹ. Mẹ hắn yếu ớt nhiều bệnh, khi hắn còn trong thời kỳ của đứa bé không rành thế sự cũng qua đời.
Lai là rau dại, gặp ruộng hoang là mọc lên, ngoan cường lại thịnh vượng. Cô nhi Chính Như Lai, từ nay về sau đã kêu là Tông Như Lai. Cũng giống như tên gọi, đứa bé này ngoài dự đoán thông tuệ nhanh nhẹn, còn nhỏ tuổi liền hiểu lí lẽ biết rõ đạo lý, tính tình mười phần bền bỉ, dù là hoàn cảnh cằn cỗi, vừa lớn lên đã hết sức thịnh vượng.
Tông Quốc công chú ý đứa bé này hơn mấy năm, hôm nay tuy hắn mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi, cũng đã vô cùng có trách nhiệm, tương lai cũng nhất định có thể không phụ hy vọng của mọi người.
Ngày Tông Như Lai được nhận vào Bổn gia, Tông Đình cũng thuận tiện từ Ly Sơn trở về.
Nữ hoàng tặng rất nhiều vật phẩm đến Tông gia tỏ vẻ an ủi, Tông Như Lai thay Tông Đình đón nhận những ân điển này, lúc đưa nội thị trong cung ra cửa, lại nghênh đón xa giá của Tông Đình.
Xe lăn từ trên xe chuyển xuống, sau đó Tông Đình cũng xuống xe, ngồi lên xe lăn, cũng không cần người đẩy, vẫn chậm chạp đi tới cửa.
Tông Như Lai đứng ở cửa bất động, bên cạnh cũng không có trưởng bối khác đi theo. Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mi thanh mục tú tuấn lãng, đã có vóc dáng liều lĩnh, thậm chí có thể thoải mái mà từ trên cao nhìn xuống "Chất tử" ngồi trên xe lăn, nhưng hắn vẫn hơi cúi đầu tỏ vẻ nhún nhường.
*Chất tử: Cháu
Theo như bối phận, Tông Đình phải kêu hắn một tiếng "Tam thập tứ thúc", nhưng Tông Đình chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhẹ nâng lên khóe môi, xuy một tiếng gần như không thể nghe thấy, liền đẩy xe lăn muốn đi về phía trước. Tông Như Lai tự giác tránh ra, Tông Đình liền đi thẳng vào phòng khách, bảo vệ lãnh địa của chính hắn.
Tông Như Lai theo sau, dâng lên danh mục quà tặng trong cung đưa tới. Tông Đình lạnh nhạt liếc mắt một cái, nhận cũng không nhận, chỉ nói: "Ta đến nói cho ngươi biết lễ như vậy phải thu như thế nào ——"
"Không cần dạy hư hắn." Tông Quốc công chống gậy đông đông đông đi tới, không khách khí chút nào giáo huấn hắn: "Ngươi học một thân tật xấu, liền tự mình hảo hảo mà thu lấy đi đừng cầm ra ngoài gieo họa cho người khác!"
Dù sao đi nữa Tông Đình cũng không đứng nổi để hành lễ với tổ phụ, ngồi tại chỗ trả lời: "Trên đời này rất nhiều người xấu, quá thiện lương sẽ bị ăn đến mức xương cốt cũng không còn." Hắn nói xong nhìn về phía Tông Như Lai: "Tam thập tứ thúc, thứ ngươi phải học còn có rất nhiều." Vị trí thừa kế của Tông gia không phải tùy tùy tiện tiện hoàng mao tiểu nhi nào cũng có thể ngồi.
* Hoàng mao tiểu nhi: trẻ em lông vàng, ý nói còn nhỏ tuổi.
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng truyền báo: "Ngô Vương đến ——"
Tông Quốc công nghe tiếng, xoay người đi ra ngoài, rồi lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tông Như Lai một cái. Tông Như Lai liền tiến lên đẩy xe lăn cho Tông Đình, lần này Tông Đình cũng vui lòng tiếp nhận, đi tới ngoài cửa, chỉ thấy Lý Thuần Nhất bước dài đi về phía hắn, mà phía sau nàng đi theo chính là đại phu Hạ Lan Khâm hiện đang đảm nhiệm chức Gián Nghị của Môn Hạ Tỉnh.
Lý Thuần Nhất và Hạ Lan Khâm tiến đến, toàn bộ lộ ra một chút ý vị không đơn thuần.
Nhưng Lý Thuần Nhất lại chỉ thành khẩn hỏi hắn: "Một đường lắc lư, Tướng công có chỗ nào khó chịu không?"
"Nhờ phúc của điện hạ, thần rất tốt." Thậm chí hắn còn mỉm cười, giơ tay lên âm thầm nhéo vương bào trên người nàng một cái. Lý Thuần Nhất mặc cho hắn nhéo, tiếp tục cúi người nói: "Hạ Lan quân tinh thông y đạo, không ngại để hắn xem cho Tướng công một chút được không?"
Nói tốt đẹp đến mười phần, chỉ là ——
"So với đám lão gia thái y thự kia còn lợi hại hơn sao?" Hắn ngước mắt nhìn nàng, trong giọng nói lộ ra vẻ mong đợi: "Nếu như vậy, thần thử một chút cũng không sao."
Lý Thuần Nhất liền ngồi dậy, cùng lúc đó nói với Hạ Lan Khâm ở phía sau: "Làm phiền rồi."
Hạ Lan Khâm lại nói: "Lúc chẩn bệnh không tiện có người khác ở đây, thỉnh cầu an bài một tĩnh thất."
Quản sự vội vàng đi trước an bài, sau đó Tông Như Lai di chuyển Tông Đình vào bên trong tĩnh thất, đợi sau khi Hạ Lan Khâm tiến vào là tự giác lui ra.
Lư hương nhẹ đốt, u hương di động vắng lạnh* trong ngày mùa đông, nhiệt độ dần dần tăng lên. Hiển nhiên Hạ Lan Khâm không nóng nảy chẩn bệnh, bởi vì hắn cách bàn dài ngồi xuống ở đối diện, chỉ hỏi: "Hoàn cảnh lúc này của Tướng công thật khiến cho mọi người ngoài ý muốn, lại có người nào ở giữa được lợi đây?"
*Vắng lạnh: vắng vẻ và lạnh lẽo
Ánh mắt Tông Đình bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Điện hạ."
"Tại sao điện hạ lại ở giữa được lợi đây?"
"Có thể danh chính ngôn thuận lấy ta."
Câu trả lời của hắn gây ngạc nhiên, cẩn thận ngẫm lại thì thấy hết sức hợp với tính tình của hắn.
Hạ Lan Khâm ung dung hỏi hắn: "Hy sinh này đáng giá không?"
"Đáng giá." Hắn trả lời dứt khoát trực tiếp: "Sơn Đông hài lòng, Thái nữ thoải mái, bệ hạ yên tâm, vả lại ấu như cũng an toàn. Mà ta cũng chỉ là không đứng nổi, tổn thất này không coi vào đâu." Nếu trên cầu trường hắn bại lộ với mọi người "Ngô Vương chính là xương sườn mềm của hắn", còn không bằng tương kế tựu kế, để cho bọn họ cho là hắn đã không dùng được, cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng xương sườn mềm tới uy hiếp mỉa mai hắn nữa.
Lấy lui làm tiến, trên sân khấu cuộc đời luôn luôn diễn mấy lần.
Con rắn nhỏ màu đen trong tay áo Hạ Lan Khâm đã rục rịch ngóc đầu dậy, tùy thời chuẩn bị nhào tới dọa người. Mà Tông Đình chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu hắn, kịp thời ngăn cản nói: "Nếu như Hạ Lan quân muốn dùng cái này tới thử ta có tàn phế hay không cũng quá thiếu thành ý rồi, ta đều đã nói thẳng hết lời trong lòng ra rồi, cần gì phải đến xò xét ta."
Trong lòng hắn tràn đầy sáng tỏ nói tiếp: "Ta biết điện hạ chưa từ bỏ ý định, hôm nay khiến Hạ Lan quân tới chẩn bệnh một là muốn nhìn một chút không có biện pháp chữa khỏi, thứ hai chỉ sợ cũng là chứa hoài nghi, muốn xem xem rốt cuộc là ta thật sự tàn phế hay là giả bộ tàn phế. Như vậy mời ngươi nhất định phải nói cho bà ta biết, thái y thự cũng vỗ án đưa ra kết luận, ngươi cũng vô lực nghi ngờ."
"Tướng công cự tuyệt mỗ chẩn bệnh, vì sao mỗ phải nói với Ngô Vương những lời như vậy đây?" Hạ Lan Khâm không biến sắc, muốn nhìn xem rốt cuộc từ đâu mà hắn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí Tông Đình còn vểnh môi mỉm cười, bởi vì bị thương ngã bệnh trên mặt gầy yếu trắng bệch làm cho người khác đau lòng, nhưng thần thái trong mắt dường như đã trở về rồi. Hắn hết sức chắc chắn nói: "Bởi vì Hạ Lan quân và ta, thật ra là cùng một loại người."
Trên mặt Hạ Lan Khâm cũng hiện lên nụ cười, biết rõ còn hỏi: "Xin lắng tai nghe."
"Có mấy lời nói thẳng không được tốt cho lắm." Tông Đình chợt nghiêng người tới trước, lỗ mũi bén nhạy bắt được một mùi, sau đó bỗng chốc ngồi thẳng nhìn về phía Hạ Lan Khâm: "Chuyện Hạ Lan quân gạt điện hạ, không thể nào ít hơn ta, đây chỉ là thứ nhất. Trên đoạn đường tương lai, hai người chúng ta sẽ có lúc tay nắm tay, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ để vui buồn và thành kiến cá nhân xuống, nhìn Hạ Lan quân cũng giống như vậy."
Mặc dù hắn đã hạ thấp thân phận là tư thái môn phiệt, nhưng khung ngạo khí lại không giảm một chút nào.
Hạ Lan Khâm hiểu rõ đứng dậy, nhưng vẫn giữ lại một chai thuốc ở trên án, ôn hòa cười nhạt: "Dù sao cũng có chút chỗ tốt, Tướng công nên trân trọng."
"Hạ Lan quân cũng phải cố gắng hết sức trường mệnh mới tốt." Trong lúc nhất thời Tông Đình thu liễm lại trước khi cắn răng nghiến lợi, lý trí bảo hắn phải mỉm cười lễ độ lại xa cách.
Hắn không cách nào đứng dậy tiễn khách, Hạ Lan Khâm liền một mình ra khỏi tĩnh thất. Ánh chiều tà nơi chân trời rốt cuộc lặn xuống khỏi tầm mắt, ẩn vào sau tường rào thấp bé, đèn lồng nơi hành lang được đốt lên, ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên sàn nhà sạch sẽ, một bóng dáng màu xanh nước biển.
Lý Thuần Nhất chờ ở bên ngoài được một lúc, lúc này toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Hạ Lan Khâm đang đi tới chỗ của nàng.
Tông Quốc công đứng ở một bên, cũng đang chờ đợi kết quả, gió cuốn râu bạc trắng của ông lên, vẽ ra một đống lộn xộn, nhưng cũng che đi một chút lo lắng trên khuôn mặt.
Hạ Lan Khâm đứng lại, lắc đầu một cái.
Ngay sau đó Lý Thuần Nhất nghiêng người sang, nói với Tông Quốc công: "Thỉnh Quốc Công mau sớm an bài cho xong người kế thừa cho làm con thừa tự."
———–
Chú thích: ở trong một số con cháu trong dòng tộc, có một số con cháu có thể đồng thời làm người thừa kế của phụ thân mình và một vị trưởng bối khác, cái này gọi là làm "Người đàn ông thừa tự hai nhà" hoặc "Song thiêu"
*Thiêu: thừa kế tổ tiên
Gió tuyết Ly Sơn dần dần dừng lại, tin đồn cũng hình như trở thành sự thật. Sau khi Tông Đình hoàn toàn hạ sốt không thể đi ra, chỉ có một chiếc xe lăn bằng gỗ đẩy vào phòng bệnh.
Cái này là ghế dựa được chế tạo gấp gáp trong mấy ngày liền do thái y thự đưa tới, thuận tiện biểu lộ kết luận —— Tướng công không đứng lên nổi, nhưng mà không cần thiết ngày ngày nằm trên giường dưỡng bệnh, ngồi xe lăn cũng có thể. Đám người Bồ ngự y lần lượt rời khỏi hành cung, ngay cả Kỷ ngự y cũng sẽ không thường tới thăm, Tông Đình không có việc gì, mỗi ngày trầm mặc ít nói ngồi ở cửa sổ nhìn tuyết đọng hòa tan.
Nội thị lơ đãng đi ngang qua cửa sổ luôn luôn bị giật mình, nhưng mà không nhịn được liếc nhìn nhiều hơn một chút, chứng kiến một chút người quyền quý đã từng như mặt trời ban trưa của Trường An như thế nào rớt xuống ngàn trượng trở thành một người tàn phế tinh thần sa sút chỉ biết ngẩn người mặc cho gió thổi.
Dường như thời gian ở trong núi thay đổi chậm chạp hơn chân núi một chút, ngày cũng có vẻ đặc biệt dài hơn.
Mặt trời hơi nghiêng, không trung bao trùm khí lạnh, Tông Đình vẫn lẻ loi nhìn ngoài cửa sổ, lại chợt có một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt.
Ngón tay dài nhỏ trắng nõn, trên lòng bàn tay đang vững vàng nâng một chậu hoa nhỏ, bồ tiền tài mới trồng xanh miết nhỏ nhắn. Hắn thấy rõ ràng tùy thủ hương nho nhỏ này ( tên gọi khác là bồ tiền tài), chủ nhân bàn tay kia cũng xuất hiện ngoài cửa sổ.
Lý Thuần Nhất vẫn treo ngược một cánh tay, bàn tay có thể hoạt động kia lại nâng chậu cây xương bồ nhỏ. Cách cửa sổ, nàng nâng cây xương bồ tiến dần đến, đưa đến trước mặt hắn: "Ngươi không có ở đây, ta cũng chăm sóc nó rất tốt." Cây xương bồ nhỏ nhắn này là vào lúc sáng sớm lấy ra từ trong Trung thư tỉnh, chính là chậu cây mà hắn thay nàng chăm sóc rất nhiều năm.
Tình cảnh này giống như đã từng quen biết. Năm ấy cha mẹ hắn đột nhiên qua đời, hắn bệnh ngồi ở cửa sổ, chợt có một bàn tay cầm một bó cỏ bồng mềm mại trắng muốt xông vào tầm mắt hắn, giống như là truyền đạt một chút an ủi nhỏ nhoi tới người bên trong cửa sổ. Mà một chút an ủi này, lại thường thường có thể cứu một mạng người.
Giống như nhiều năm trước nhận lấy bó cỏ bồng mềm mại đó, hắn vươn tay nhận lấy chậu cây xương bồ xanh miết tràn đầy sinh cơ này.
Mùi thơm của cây bồ tiền tài như ẩn như hiện, còn kèm theo hương hoa đào. Hắn ngửi nhẹ, phát giác đó là mùi thơm nàng mang tới, hương hoa đào làm cho người ta vui vẻ, mà hắn bởi vì bệnh nặng đã thật lâu không xông hương rồi. Nhưng mà bây giờ, Lý Thuần Nhất lại dùng hương của hắn.
Đợi hắn nhận cây xương bồ này, nàng chợt bước qua cửa sổ thấp vào bên trong phòng, lưu loát mà đóng cửa sổ lại: "Quá lạnh." Nàng nói xong liền một tay bắt lấy lưng ghế dựa, hơi khó khăn xoay xe lăn qua, không vội lại nói: "Đến lúc hồi kinh rồi, công việc ở Trung Thư Tỉnh cần quyết định đã chất thành núi rồi, trong phủ có chút chuyện cũng nên đi xem một chút."
Ngày đó Lý Thuần Nhất không chút do dự đáp ứng tất cả điều kiện nữ hoàng đưa ra, Tông Quốc công cũng bày ra một bộ dáng không lời nào để nói, coi như là đơn giản đồng ý cọc ván bài này. Trong quan hệ mới lạ hai người ra khỏi điện, Lý Thuần Nhất vái chào Tông Quốc công, Tông Quốc công lại chỉ chống gậy than thở một hồi, cuối cùng nói: "Cựu thần cũng nên đi về phủ chuẩn bị công việc cho làm con thừa tự."
Ông vừa nói như vậy, Lý Thuần Nhất liền nhận định trong lòng ông đã sớm chọn người kế thừa mới.
Sự thật là nàng suy đoán dường như không sai, bởi vì tính tình của Tông Đình hơi có chút ngược lại với đạo lý bình thường, đối với người bình thường ham thích lấy vợ sinh con lại không hề có chút hứng thú nào, vì vậy Tông Quốc công từ lúc vừa mới bắt đầu liền không ôm hy vọng hắn sẽ "Kéo dài hương khói", về phần tương lai của Bổn gia (người trong tộc), Tông Quốc công đã sớm có tính toán cho làm con thừa tự mới. Hôm nay thuận nước đẩy thuyền, cũng danh chính ngôn thuận chọn ra một đứa nhỏ đẩy lên vị trí kế thừa mới.
Đứa nhỏ được chọn trúng gọi là Tông Như Lai, ngang vai ngang vế với phụ thân Tông Như Châu của Tông Đình, là thế hệ trung niên nhỏ nhất. Phụ thân của Tông Như Lai chết vào mười mấy năm trước trên chiến trường chinh chiến phương tây, đáng thương cho Tông Như Lai khi đó còn chưa ra đời, cứ như vậy thành mồ côi từ trong bụng mẹ. Mẹ hắn yếu ớt nhiều bệnh, khi hắn còn trong thời kỳ của đứa bé không rành thế sự cũng qua đời.
Lai là rau dại, gặp ruộng hoang là mọc lên, ngoan cường lại thịnh vượng. Cô nhi Chính Như Lai, từ nay về sau đã kêu là Tông Như Lai. Cũng giống như tên gọi, đứa bé này ngoài dự đoán thông tuệ nhanh nhẹn, còn nhỏ tuổi liền hiểu lí lẽ biết rõ đạo lý, tính tình mười phần bền bỉ, dù là hoàn cảnh cằn cỗi, vừa lớn lên đã hết sức thịnh vượng.
Tông Quốc công chú ý đứa bé này hơn mấy năm, hôm nay tuy hắn mới chỉ có mười ba tuổi, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi, cũng đã vô cùng có trách nhiệm, tương lai cũng nhất định có thể không phụ hy vọng của mọi người.
Ngày Tông Như Lai được nhận vào Bổn gia, Tông Đình cũng thuận tiện từ Ly Sơn trở về.
Nữ hoàng tặng rất nhiều vật phẩm đến Tông gia tỏ vẻ an ủi, Tông Như Lai thay Tông Đình đón nhận những ân điển này, lúc đưa nội thị trong cung ra cửa, lại nghênh đón xa giá của Tông Đình.
Xe lăn từ trên xe chuyển xuống, sau đó Tông Đình cũng xuống xe, ngồi lên xe lăn, cũng không cần người đẩy, vẫn chậm chạp đi tới cửa.
Tông Như Lai đứng ở cửa bất động, bên cạnh cũng không có trưởng bối khác đi theo. Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi mi thanh mục tú tuấn lãng, đã có vóc dáng liều lĩnh, thậm chí có thể thoải mái mà từ trên cao nhìn xuống "Chất tử" ngồi trên xe lăn, nhưng hắn vẫn hơi cúi đầu tỏ vẻ nhún nhường.
*Chất tử: Cháu
Theo như bối phận, Tông Đình phải kêu hắn một tiếng "Tam thập tứ thúc", nhưng Tông Đình chỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhẹ nâng lên khóe môi, xuy một tiếng gần như không thể nghe thấy, liền đẩy xe lăn muốn đi về phía trước. Tông Như Lai tự giác tránh ra, Tông Đình liền đi thẳng vào phòng khách, bảo vệ lãnh địa của chính hắn.
Tông Như Lai theo sau, dâng lên danh mục quà tặng trong cung đưa tới. Tông Đình lạnh nhạt liếc mắt một cái, nhận cũng không nhận, chỉ nói: "Ta đến nói cho ngươi biết lễ như vậy phải thu như thế nào ——"
"Không cần dạy hư hắn." Tông Quốc công chống gậy đông đông đông đi tới, không khách khí chút nào giáo huấn hắn: "Ngươi học một thân tật xấu, liền tự mình hảo hảo mà thu lấy đi đừng cầm ra ngoài gieo họa cho người khác!"
Dù sao đi nữa Tông Đình cũng không đứng nổi để hành lễ với tổ phụ, ngồi tại chỗ trả lời: "Trên đời này rất nhiều người xấu, quá thiện lương sẽ bị ăn đến mức xương cốt cũng không còn." Hắn nói xong nhìn về phía Tông Như Lai: "Tam thập tứ thúc, thứ ngươi phải học còn có rất nhiều." Vị trí thừa kế của Tông gia không phải tùy tùy tiện tiện hoàng mao tiểu nhi nào cũng có thể ngồi.
* Hoàng mao tiểu nhi: trẻ em lông vàng, ý nói còn nhỏ tuổi.
Hắn vừa dứt lời, bên ngoài bỗng vang lên tiếng truyền báo: "Ngô Vương đến ——"
Tông Quốc công nghe tiếng, xoay người đi ra ngoài, rồi lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tông Như Lai một cái. Tông Như Lai liền tiến lên đẩy xe lăn cho Tông Đình, lần này Tông Đình cũng vui lòng tiếp nhận, đi tới ngoài cửa, chỉ thấy Lý Thuần Nhất bước dài đi về phía hắn, mà phía sau nàng đi theo chính là đại phu Hạ Lan Khâm hiện đang đảm nhiệm chức Gián Nghị của Môn Hạ Tỉnh.
Lý Thuần Nhất và Hạ Lan Khâm tiến đến, toàn bộ lộ ra một chút ý vị không đơn thuần.
Nhưng Lý Thuần Nhất lại chỉ thành khẩn hỏi hắn: "Một đường lắc lư, Tướng công có chỗ nào khó chịu không?"
"Nhờ phúc của điện hạ, thần rất tốt." Thậm chí hắn còn mỉm cười, giơ tay lên âm thầm nhéo vương bào trên người nàng một cái. Lý Thuần Nhất mặc cho hắn nhéo, tiếp tục cúi người nói: "Hạ Lan quân tinh thông y đạo, không ngại để hắn xem cho Tướng công một chút được không?"
Nói tốt đẹp đến mười phần, chỉ là ——
"So với đám lão gia thái y thự kia còn lợi hại hơn sao?" Hắn ngước mắt nhìn nàng, trong giọng nói lộ ra vẻ mong đợi: "Nếu như vậy, thần thử một chút cũng không sao."
Lý Thuần Nhất liền ngồi dậy, cùng lúc đó nói với Hạ Lan Khâm ở phía sau: "Làm phiền rồi."
Hạ Lan Khâm lại nói: "Lúc chẩn bệnh không tiện có người khác ở đây, thỉnh cầu an bài một tĩnh thất."
Quản sự vội vàng đi trước an bài, sau đó Tông Như Lai di chuyển Tông Đình vào bên trong tĩnh thất, đợi sau khi Hạ Lan Khâm tiến vào là tự giác lui ra.
Lư hương nhẹ đốt, u hương di động vắng lạnh* trong ngày mùa đông, nhiệt độ dần dần tăng lên. Hiển nhiên Hạ Lan Khâm không nóng nảy chẩn bệnh, bởi vì hắn cách bàn dài ngồi xuống ở đối diện, chỉ hỏi: "Hoàn cảnh lúc này của Tướng công thật khiến cho mọi người ngoài ý muốn, lại có người nào ở giữa được lợi đây?"
*Vắng lạnh: vắng vẻ và lạnh lẽo
Ánh mắt Tông Đình bình tĩnh nhìn về phía hắn: "Điện hạ."
"Tại sao điện hạ lại ở giữa được lợi đây?"
"Có thể danh chính ngôn thuận lấy ta."
Câu trả lời của hắn gây ngạc nhiên, cẩn thận ngẫm lại thì thấy hết sức hợp với tính tình của hắn.
Hạ Lan Khâm ung dung hỏi hắn: "Hy sinh này đáng giá không?"
"Đáng giá." Hắn trả lời dứt khoát trực tiếp: "Sơn Đông hài lòng, Thái nữ thoải mái, bệ hạ yên tâm, vả lại ấu như cũng an toàn. Mà ta cũng chỉ là không đứng nổi, tổn thất này không coi vào đâu." Nếu trên cầu trường hắn bại lộ với mọi người "Ngô Vương chính là xương sườn mềm của hắn", còn không bằng tương kế tựu kế, để cho bọn họ cho là hắn đã không dùng được, cũng sẽ không nghĩ đến việc dùng xương sườn mềm tới uy hiếp mỉa mai hắn nữa.
Lấy lui làm tiến, trên sân khấu cuộc đời luôn luôn diễn mấy lần.
Con rắn nhỏ màu đen trong tay áo Hạ Lan Khâm đã rục rịch ngóc đầu dậy, tùy thời chuẩn bị nhào tới dọa người. Mà Tông Đình chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu hắn, kịp thời ngăn cản nói: "Nếu như Hạ Lan quân muốn dùng cái này tới thử ta có tàn phế hay không cũng quá thiếu thành ý rồi, ta đều đã nói thẳng hết lời trong lòng ra rồi, cần gì phải đến xò xét ta."
Trong lòng hắn tràn đầy sáng tỏ nói tiếp: "Ta biết điện hạ chưa từ bỏ ý định, hôm nay khiến Hạ Lan quân tới chẩn bệnh một là muốn nhìn một chút không có biện pháp chữa khỏi, thứ hai chỉ sợ cũng là chứa hoài nghi, muốn xem xem rốt cuộc là ta thật sự tàn phế hay là giả bộ tàn phế. Như vậy mời ngươi nhất định phải nói cho bà ta biết, thái y thự cũng vỗ án đưa ra kết luận, ngươi cũng vô lực nghi ngờ."
"Tướng công cự tuyệt mỗ chẩn bệnh, vì sao mỗ phải nói với Ngô Vương những lời như vậy đây?" Hạ Lan Khâm không biến sắc, muốn nhìn xem rốt cuộc từ đâu mà hắn bình tĩnh như vậy.
Thậm chí Tông Đình còn vểnh môi mỉm cười, bởi vì bị thương ngã bệnh trên mặt gầy yếu trắng bệch làm cho người khác đau lòng, nhưng thần thái trong mắt dường như đã trở về rồi. Hắn hết sức chắc chắn nói: "Bởi vì Hạ Lan quân và ta, thật ra là cùng một loại người."
Trên mặt Hạ Lan Khâm cũng hiện lên nụ cười, biết rõ còn hỏi: "Xin lắng tai nghe."
"Có mấy lời nói thẳng không được tốt cho lắm." Tông Đình chợt nghiêng người tới trước, lỗ mũi bén nhạy bắt được một mùi, sau đó bỗng chốc ngồi thẳng nhìn về phía Hạ Lan Khâm: "Chuyện Hạ Lan quân gạt điện hạ, không thể nào ít hơn ta, đây chỉ là thứ nhất. Trên đoạn đường tương lai, hai người chúng ta sẽ có lúc tay nắm tay, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ để vui buồn và thành kiến cá nhân xuống, nhìn Hạ Lan quân cũng giống như vậy."
Mặc dù hắn đã hạ thấp thân phận là tư thái môn phiệt, nhưng khung ngạo khí lại không giảm một chút nào.
Hạ Lan Khâm hiểu rõ đứng dậy, nhưng vẫn giữ lại một chai thuốc ở trên án, ôn hòa cười nhạt: "Dù sao cũng có chút chỗ tốt, Tướng công nên trân trọng."
"Hạ Lan quân cũng phải cố gắng hết sức trường mệnh mới tốt." Trong lúc nhất thời Tông Đình thu liễm lại trước khi cắn răng nghiến lợi, lý trí bảo hắn phải mỉm cười lễ độ lại xa cách.
Hắn không cách nào đứng dậy tiễn khách, Hạ Lan Khâm liền một mình ra khỏi tĩnh thất. Ánh chiều tà nơi chân trời rốt cuộc lặn xuống khỏi tầm mắt, ẩn vào sau tường rào thấp bé, đèn lồng nơi hành lang được đốt lên, ánh sáng yếu ớt chiếu lên trên sàn nhà sạch sẽ, một bóng dáng màu xanh nước biển.
Lý Thuần Nhất chờ ở bên ngoài được một lúc, lúc này toàn bộ ánh mắt đều hướng về phía Hạ Lan Khâm đang đi tới chỗ của nàng.
Tông Quốc công đứng ở một bên, cũng đang chờ đợi kết quả, gió cuốn râu bạc trắng của ông lên, vẽ ra một đống lộn xộn, nhưng cũng che đi một chút lo lắng trên khuôn mặt.
Hạ Lan Khâm đứng lại, lắc đầu một cái.
Ngay sau đó Lý Thuần Nhất nghiêng người sang, nói với Tông Quốc công: "Thỉnh Quốc Công mau sớm an bài cho xong người kế thừa cho làm con thừa tự."
———–
Chú thích: ở trong một số con cháu trong dòng tộc, có một số con cháu có thể đồng thời làm người thừa kế của phụ thân mình và một vị trưởng bối khác, cái này gọi là làm "Người đàn ông thừa tự hai nhà" hoặc "Song thiêu"
*Thiêu: thừa kế tổ tiên