Ed: Jang bò
Trận mưa ở Quan Lũng lần này, khẳng định khác thường. Đất đai khô cằn tham lam nuốt từng hạt mưa, trong rãnh thoát nước tiếng nước chảy róc rách, lá xanh khô héo cũng đã bắt đầu khôi phục sự sống.
Vô số dân chúng lao ra cửa dính mưa ướt đẫm, hình dạng nhếch nhác, nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng. Trong Hoàng Thành tất cả nha phủ, quan viên lớn nhỏ chen chúc tại hành lang cảm thụ hơi ẩm ùn ùn kéo đến, Tông Chính Tự Khanh im lặng không lên tiếng đứng gần cửa sổ ăn bánh rán, đối diện Thái Thường tự khanh nói: "Tiếng mưa rơi này thanh âm so với tiếng nhạc của Thái Thường tự còn tuyệt vởi hơn”.
Mưa to trấn an tâm trạng, dường như cũng bớt đi chút lo lắng cùng không kiên nhẫn, vậy mà trong lòng Tông Chính khanh rõ ràng không quá sảng khoái. Thái thường khanh uống một hớp rượu nếp, liếc mắt hỏi: "Ngươi lo lắng Ngô Vương trở lại Tông Chính tự sẽ lại bận rộn?"
"Cũng không hẳn." Tông Chính khanh bĩu môi, "Thật là biết nháo a, đi tới Sơn Đông có thể lôi kéo họ Nhan. Chờ nàng trở lại, Ngô Vương phủ nhất định sẽ là một phen náo loạn, quỷ mới biết tiểu tử Tông gia kia sẽ làm ra chuyện sóng gió gì? Khi đó một cuộc hôn sự sẽ khiến mấy người chúng ta bận chết đi được, cái này nếu mà tính ra aiiizz ——" hắn nói không nói hết, chỉ uống một hớp rượu.
"Ta xem ra có lẽ là đơn phương tình nguyện, Nhan gia năm xưa cũng không cự tuyệt hôn sự nhà khác? Trong tham tâm không hề khủng hoảng, làm gì có chuyện thật sự để ý Ngô Vương, chuyện này ngươi thật sự không cần quá lo lắng. Ngược lại ở chỗ Thái nữ......" Hắn liếc mắt nhìn Tông Chính khanh, cũng không nói rõ.
Tông Chính khanh dĩ nhiên hiểu, ngộ nhỡ Nguyên Tín gặp chuyện không may, vị trí đông cung vương phu tự nhiên cũng có một phen biến động lớn, chuyện này so với chuyện thay đổi hậu viện của Ngô Vương còn phiền phức nhiều hơn.
Nếu làm không tốt, cả Đông cung đều sẽ long trời lở đất!
Cộng thêm gần đây hoàng phu thân thể không tốt, lão nhân gia ông ta ngộ nhỡ lúc này "Thăng thiên", thì tiếp theo sẽ là quốc tang, chuyện Tông Chính nói có khả năng sẽ thành sự thật.
Tông Chính khanh không buồn không vui uống rượu, ngoài phòng mưa không hề có ý dứng lại.
Trận mưa lớn này kéo dài từ ban ngày tới tận đêm khuya, lại lan đến sáng sớm hôm sau, đem Quan Lũng tưới thẫm mới tạm thời dừng lại. Sau trận mưa to, trời cũng nóng lên, việc đồng áng cũng dần dần khôi phục, Bình Khang phường ca múa trọng sự náo nhiệt, khúc Giang trì Phù Dung khiến du khách càng thêm náo nhiệt.
Mùa xuân bỏ lỡ Trường An, nhưng mùa hè đến trước đền bù thiếu sót, lại hiện ra mấy phần Tiêu Dao.
Sơn Đông thì lại khác, dù là đang mùa mưa, nhưng nước cũng dần dần biến mất, trên mặt dân chúng không có chút nhẹ nhõm nào. Sau tai họa khó khăn trùng điệp, nỗi đau mất đi người thân cũng khó mà nguôi ngoai, con đường phải đi rất dài lại khó khăn.
Cũng may triều đình nhân từ, miễn thu thuế, đám nạn dân không phải gánh trên lưng thuế dịch, ít nhất năm nay còn có đường sống. Đô Đốc Phủ thiện lương ngoài dự kiến của dân chúng, không chỉ phát thuốc phát gạo, trâu cày cùng nông cụ cũng chia cho dân chúng, việc dân chúng xây dựng lại nhà cửa, lại càng thêm hỗ trợ.
Công việc xây dựng lại được tiến hành đâu vào đấy, tất cả quyết sách, Lý Thuần Nhất cũng không hề lừa gạt Nguyên Tín. Rất nhiều việc nàng đều cùng hắn thông qua, chỉ là không để cho hắn ra cửa. Nguyên Tín phiền não bất lực, bất đắc dĩ dược vật khiến hắn như tàn phế, hắn thậm chí không còn hơi sức đánh nhau với Lý Thuần Nhất.
Ngày hôm nay Tạ Tiêu chợt mang theo binh lính vọt vào bên trong nhà, đem Nguyên Tín nhét vào xa giá, sau đó khóa lại, đưa hắn đi đến kinh thành. Nguyên Tín ngồi ở bên trong buồng xe, cách rèm gầm thét chất vấn: "Các ngươi muốn làm phản! Đây là muốn làm cái gì?!"
Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân bàn bạc thỏa đáng, từ trong cửa đi ra. Nàng nghe được Nguyên Tín la to, đi tới vung rèm lên, đứng thẳng nói: "Bổn vương phụng theo ý chỉ của bệ hạ áp tải Đô Đốc trở về Trường An, Đô Đốc có cái gì bất mãn, mời tới kinh rồi nói." Nói xong liếc mắt thả rèm xuống, lui về phía sau hai bước, đi tới trước mặt xa giá.
Lúc này Nhan Bá Tân đã ở bên kia chờ đợi, khi Lý Thuần Nhất vừa lên xe, hắn liếc nhìn xa giá của Nguyên Tín, hạ thấp âm thanh hỏi nàng: "Lúc Ngô Vương bẩm tấu nói Nguyên Tín nhiễm dịch, nhưng sự thật không phải là như thế. Cứ như vậy đưa hắn tới Kinh Thành, chẳng phải là lộ sơ hở sao? Tội khi quân, là không thể gánh được."
Hắn nói xong nhìn vào mắt Lý Thuần Nhất, từ trong đó thấy được một luồng sát khí!
Vì vậy hắn thuận nước đẩy thuyền, nửa bước lên phía trước, tới gần Lý Thuần Nhất nói vào tai nàng: "Bệnh dịch vốn là khó lành, chết cũng không thể nào truy cứu, vả lại cũng có lý do hủy thi diệt tích."
Lời này khá ác độc, âm thần làm trái với luật pháp, có khoái cảm chính tay đâm kẻ địch, nhưng hiển nhiên, Lý Thuần Nhất chưa từng nghĩ tới sẽ làm chuyện như vậy.
Nàng ánh mắt nàng lóe lên một cái, đáp ứng nói: "Biết rõ."
Nàng nói xong lên xe, Nhan Bá Tân ngẩng đầu nhìn nàng: "Điện hạ xin hãy bảo trọng." Sau đó lui về phía sau một bước, bụi trên đất theo xa giá chạy mà nổi lên.
Xa giá đi tới đường lớn rộng rãi, chạy về phía tây Quan Lũng.
Cách Trường An càng gần, Tạ Tiêu cũng càng lo âu. Hắn cùng với Nhan Bá Tân có cùng lo lắng, cảm giác không thể để cho Nguyên Tín còn sống trở lại Trường An, nhưng Lý Thuần Nhất một đường bảo trì bình thản, ai cũng không hiểu rõ rốt cuộc nàng tính toán bao giờ sẽ xuống tay.
Một ngày kia Nguyên Tín vừa mới bị ép uống thuốc, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Tạ Tiêu thừa dịp lúc dùng cơm canh khuyên Lý Thuần Nhất: "Ban đầu Nguyên Tín muốn trong trận túc cầu thiết kế Điện hạ cùng Tông tướng công, làm Điện hạ ăn đau khổ lớn như vậy, để cho Tông tướng công tàn phế từ đó, chỉ riêng thù này cũng đủ rồi, huống chi hắn lừa triều đình, đối với dân chúng Sơn Đông bất nhân như vậy." Sau đó hắn lại nói: "Điện hạ nếu sợ bẩn tay, để thần giải quyết."
Bên ngoài sắc trời đã gần hoàng hôn, Lý Thuần Nhất không đáp, chỉ an bài chỗ ở cho hắn cùng với mọi người.
Tạ Tiêu bất đắc dĩ cau mày, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi làm việc.
Lúc này có tin gấp truyền đến, Lý Thuần Nhất mượn ánh nến trên bàn đọc tin, trong mắt lóe lên kinh hãi.
Tin do Nhan Bá Tân gửi tới, ở trong thư hắn thẳng thắn nói, lúc nàng sắp rời đi, hắn đã lấy danh nàng viết tấu chương trình lên trên, hiện tại tấu chương này đã đến tay nữ hoàng.
Cuối cùng hắn còn gửi kèm bản sao của tấu chương, Lý Thuần Nhất nhìn quá một chút ánh mắt chợt thu lại, tấu chương này nói nói Nguyên Tín trên đường đi đã chết, bởi vì dịch bệnh, thi thể không thể bảo tồn, nên đã hỏa táng.
Hắn là sợ nàng không nhẫn tâm nên buộc nàng làm! Quả thực là vô pháp vô thiên!
Cứ như vậy giết chết Nguyên Tín thì có lợi ích gì? Bởi vì bệnh dịch chết, nếu như vậy sợi dây này liền đứt, đường dây sau lưng Nguyên Tín làm thế nào để tóm được? Nên trừng phạt vẫn không thể trừng phạt, làm ra chuyện như vậy, thật là hồ đồ.
Lý Thuần Nhấ căng thẳng nhíu mày, trong lòng gấp gáp tính toán đối sách, chợt trong khách điếm truyền tới tiếng kinh hô. Một tiểu binh kinh hoảng luống cuống chạy tới, mặt xanh trắng bẩm báo với Lý Thuần Nhất: "Điện hạ! Người canh gác của ta đã bị đánh chết rồi, Nguyên Đô đốc cũng không thấy!"
Lúc này Tạ Tiêu đi tới, nghe vậy lập tức cả kinh, hỏi lại một lần, cảm giác gặp phải chuyện phiền toái. Hắn hỏi Lý Thuần Nhất: "Ngộ nhỡ hắn đi trước chúng ta một bước tới Trường An thì làm thế nào?"
"Không biết." Lý Thuần Nhất long kinh nhưng ý không loạn, "Vụ án lần này hắn không cách nào giải thích, vì vậy Trường An đối với hắn mà nói là hang hổ, tới đó chính là muốn chết."
Tạ Tiêu mơ hồ cảm thấy có đạo lý, rồi lại hỏi: "Nhưng hắn tình nguyện ngọc nát cũng muốn đem Điện hạ kéo theo thì tính sao?"
"Vậy cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước." Lý Thuần Nhất vẫn là vẻ mặt bình thản trước sau như một, không hề có một nụ cười.
Hiện tại Nguyên Tín căn bản là phế nhân, bởi vì tác dụng của dược vật, trong thời gian ngắn không có khả năng khôi phục. Lần này hắn bị cướp đi, về phần là bị người nào cướp đi cũng không biết. Lý Thuần Nhất trong lòng mơ hồ suy đoán là Thái nữ hoặc hoàng phu, nếu như quả nhiên là bọn họ, bước tiếp theo của bọn họ sẽ là cái gì?
Tạ Tiêu dẫn người lục soát chung quanh một vòng, nhưng không phát hiện chút dấu vết nào, khi trở về khó tránh khỏi có chút ảo não như đưa đám. Lý Thuần Nhất cũng không so đo, chỉ phân phó hắn đi tìm một vò tro cốt.
Trời còn chưa sáng, đoàn xe mang theo vò tro cốt của nạn dân lần nữa hồi kinh.
Đến được thành Trường An thì tiếng trống mở cổng Thừa Thiên Môn vừa vặn vang lên. Giờ thượng triều còn chưa bắt đầu, nhưng cả đám triều quan đã bước trên nắng sớm hướng cung thành đi tới.
Bởi vì tối hôm qua có một trận mưa lớn, đầu mùa hè buổi sáng thậm chí có điểm lạnh ẩm ướt, vó ngựa đạp trên đường, cũng không có bụi đất bay lên.
Lý Thuần Nhất ngay tại lúc thượng triều bắt đầu chạy tới Thừa Thiên Môn. Nàng xuống ngựa, trong tay bưng một vò tro cốt. Vương bào trên người dính theo một chút phong trần hơi thở mệt mỏi, sắc mặt cũng tiều tụy, chỉ có túi Kim ngư tượng trưng cho thân phận vẫn sáng rỡ như cũ cùng với nàng bước vào hành lang bên ngoài Thái Cực Điện.
Trước lúc vào điện, nàng dựa vào mạng lưới tình báo lấy được tin tức mà nàng muốn biết của Tông Đình, thậm chí còn cùng Hạ Lan Khâm vội vàng gặp mặt một lần, lúc này mới dám cầm tro cốt vò vào cung.
Thanh âm chói tai của nội thị vang lên, là tuyên Lý Thuần Nhất vào điện.
Trước ánh nhìn soi mói của cá đám triều thần, Lý Thuần vừng vàng cầm vò tro cốt bước vào Thái Cực Điện, đi thẳng tới phía trước, đặt vò tro cốt xuống, quỳ xuống hành đại lễ với nữ hoàng, trầm định mở miệng nói: "Nhi thần trở lại phục mệnh xin thỉnh tội."
Ánh mắt của mọi người thoáng chốc chuyển từ nàng sang bên cạnh nàng nơi đặt vò tro cốt kia, chỉ có nữ hoàng vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Sổ sách ngươi trình lên trẫm đã thấy."
Lý Thuần Nhất cúi đầu trả lời: "Nghi phạm chết trên đường, là do nhi thần hành sự bất cẩn, xin bệ hạ trách phạt."
"Nhiễm bệnh dịch cũng không còn biện pháp." Trong lời nói của Nữ hoàng lại khó có được mấy phần thông cảm, có thể thấy được nàng hình như mừng rỡ khi thấy Nguyên Tín đã chết. Nàng liếc nhìn vò tro cốt: "Ngươi không thể hoàn hảo mang hắn trở lại, cũng chỉ phạt ngươi giảm cắt giảm lương thực thôi."
Đối với Lý Thuần Nhất thanh tâm quả dục mà nói, phạt lương thực xem như là hình phạt nhẹ nhất. Cả đám triều quan mặc dù cảm thấy Nguyên Tín chết có điểm mờ ám, nhưng nữ hoàng đã noinnhư vậy, chuyện này căn bản đã có kết luận —— hiếm thấy nữ hoàng có lúc nghiêng về Ngô Vương, có lẽ là bởi vì đối với Nguyên gia thật sự đã không thể nhịn được nữa, án này cơ hồ đã không có khả năng lật lại.
Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng nhìn về phía Lý Thừa Phong.
Lý Thừa Phong nhẫn nhịn không phát tác, nhưng mà trên mặt lại không khỏi lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này nội thị tuyên bố bãi triều, cả đám triều thần hành lễ sau đó liền lục tục thối lui ra khỏi đại điện, Hạ Lan Khâm trước khi đi quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong điện chỉ có thể thấy nữ hoàng, Lý Thừa Phong, Lý Thuần Nhất, còn có vò tro cốt, nội thị đều lui tránh sang một bên.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, trong điện mấy đen vần vũ, giống như có một trận giông tố sắp kéo đến.
Cửa điện bị đóng lại trong nháy mắt, nữ hoàng yên lặng nói với Lý Thừa Phong: "Không cần biết Nguyên Tín như thế nào nhưng dù sao vẫn là trượng phu của ngươi, vương phu không cách nào vào Tổ lăng của Nguyên gia, ngươi hãy hắn an táng đi." Dứt lời nhìn về phía Lý Thuần Nhất đang quỳ dưới đất: "Đứa nhỏ này hãy đứng lên đi, giao trả tro cốt cho tỷ tỷ của ngươi."
"Vâng." Lý Thuần Nhất lĩnh mệnh đứng dậy, cẩn thận nâng vò tro cốt đưa tới trước mặt Lý Thừa Phong, nhìn thẳng nàng đồng thời đôi tay đưa cái bình tới: "Tỷ tỷ."
Trong nháy mắt một bạt tai đánh tới.
Lý Thuần Nhất vẫn vững vàng ôm vò tro cốt đứng bất động. Lý Thừa Phong trong mắt lộ ra vẻ ác độc, đoạt lấy vò tro cốt, ném xuống đất, như không thấy nữ hoàng tại đây, vừa mạnh mẽ cho Lý Thuần Nhất một cái bạt tai, âm thanh cao vút: "Chớ giở cái này bộ dạng này ra với ta!"
Lý Thuần Nhất không hề hoảng sợ, trên mặt vẫn bảo trì yên lặng cùng bình tĩnh.
Trận mưa ở Quan Lũng lần này, khẳng định khác thường. Đất đai khô cằn tham lam nuốt từng hạt mưa, trong rãnh thoát nước tiếng nước chảy róc rách, lá xanh khô héo cũng đã bắt đầu khôi phục sự sống.
Vô số dân chúng lao ra cửa dính mưa ướt đẫm, hình dạng nhếch nhác, nhưng trong lòng thì vô cùng vui sướng. Trong Hoàng Thành tất cả nha phủ, quan viên lớn nhỏ chen chúc tại hành lang cảm thụ hơi ẩm ùn ùn kéo đến, Tông Chính Tự Khanh im lặng không lên tiếng đứng gần cửa sổ ăn bánh rán, đối diện Thái Thường tự khanh nói: "Tiếng mưa rơi này thanh âm so với tiếng nhạc của Thái Thường tự còn tuyệt vởi hơn”.
Mưa to trấn an tâm trạng, dường như cũng bớt đi chút lo lắng cùng không kiên nhẫn, vậy mà trong lòng Tông Chính khanh rõ ràng không quá sảng khoái. Thái thường khanh uống một hớp rượu nếp, liếc mắt hỏi: "Ngươi lo lắng Ngô Vương trở lại Tông Chính tự sẽ lại bận rộn?"
"Cũng không hẳn." Tông Chính khanh bĩu môi, "Thật là biết nháo a, đi tới Sơn Đông có thể lôi kéo họ Nhan. Chờ nàng trở lại, Ngô Vương phủ nhất định sẽ là một phen náo loạn, quỷ mới biết tiểu tử Tông gia kia sẽ làm ra chuyện sóng gió gì? Khi đó một cuộc hôn sự sẽ khiến mấy người chúng ta bận chết đi được, cái này nếu mà tính ra aiiizz ——" hắn nói không nói hết, chỉ uống một hớp rượu.
"Ta xem ra có lẽ là đơn phương tình nguyện, Nhan gia năm xưa cũng không cự tuyệt hôn sự nhà khác? Trong tham tâm không hề khủng hoảng, làm gì có chuyện thật sự để ý Ngô Vương, chuyện này ngươi thật sự không cần quá lo lắng. Ngược lại ở chỗ Thái nữ......" Hắn liếc mắt nhìn Tông Chính khanh, cũng không nói rõ.
Tông Chính khanh dĩ nhiên hiểu, ngộ nhỡ Nguyên Tín gặp chuyện không may, vị trí đông cung vương phu tự nhiên cũng có một phen biến động lớn, chuyện này so với chuyện thay đổi hậu viện của Ngô Vương còn phiền phức nhiều hơn.
Nếu làm không tốt, cả Đông cung đều sẽ long trời lở đất!
Cộng thêm gần đây hoàng phu thân thể không tốt, lão nhân gia ông ta ngộ nhỡ lúc này "Thăng thiên", thì tiếp theo sẽ là quốc tang, chuyện Tông Chính nói có khả năng sẽ thành sự thật.
Tông Chính khanh không buồn không vui uống rượu, ngoài phòng mưa không hề có ý dứng lại.
Trận mưa lớn này kéo dài từ ban ngày tới tận đêm khuya, lại lan đến sáng sớm hôm sau, đem Quan Lũng tưới thẫm mới tạm thời dừng lại. Sau trận mưa to, trời cũng nóng lên, việc đồng áng cũng dần dần khôi phục, Bình Khang phường ca múa trọng sự náo nhiệt, khúc Giang trì Phù Dung khiến du khách càng thêm náo nhiệt.
Mùa xuân bỏ lỡ Trường An, nhưng mùa hè đến trước đền bù thiếu sót, lại hiện ra mấy phần Tiêu Dao.
Sơn Đông thì lại khác, dù là đang mùa mưa, nhưng nước cũng dần dần biến mất, trên mặt dân chúng không có chút nhẹ nhõm nào. Sau tai họa khó khăn trùng điệp, nỗi đau mất đi người thân cũng khó mà nguôi ngoai, con đường phải đi rất dài lại khó khăn.
Cũng may triều đình nhân từ, miễn thu thuế, đám nạn dân không phải gánh trên lưng thuế dịch, ít nhất năm nay còn có đường sống. Đô Đốc Phủ thiện lương ngoài dự kiến của dân chúng, không chỉ phát thuốc phát gạo, trâu cày cùng nông cụ cũng chia cho dân chúng, việc dân chúng xây dựng lại nhà cửa, lại càng thêm hỗ trợ.
Công việc xây dựng lại được tiến hành đâu vào đấy, tất cả quyết sách, Lý Thuần Nhất cũng không hề lừa gạt Nguyên Tín. Rất nhiều việc nàng đều cùng hắn thông qua, chỉ là không để cho hắn ra cửa. Nguyên Tín phiền não bất lực, bất đắc dĩ dược vật khiến hắn như tàn phế, hắn thậm chí không còn hơi sức đánh nhau với Lý Thuần Nhất.
Ngày hôm nay Tạ Tiêu chợt mang theo binh lính vọt vào bên trong nhà, đem Nguyên Tín nhét vào xa giá, sau đó khóa lại, đưa hắn đi đến kinh thành. Nguyên Tín ngồi ở bên trong buồng xe, cách rèm gầm thét chất vấn: "Các ngươi muốn làm phản! Đây là muốn làm cái gì?!"
Lý Thuần Nhất cùng Nhan Bá Tân bàn bạc thỏa đáng, từ trong cửa đi ra. Nàng nghe được Nguyên Tín la to, đi tới vung rèm lên, đứng thẳng nói: "Bổn vương phụng theo ý chỉ của bệ hạ áp tải Đô Đốc trở về Trường An, Đô Đốc có cái gì bất mãn, mời tới kinh rồi nói." Nói xong liếc mắt thả rèm xuống, lui về phía sau hai bước, đi tới trước mặt xa giá.
Lúc này Nhan Bá Tân đã ở bên kia chờ đợi, khi Lý Thuần Nhất vừa lên xe, hắn liếc nhìn xa giá của Nguyên Tín, hạ thấp âm thanh hỏi nàng: "Lúc Ngô Vương bẩm tấu nói Nguyên Tín nhiễm dịch, nhưng sự thật không phải là như thế. Cứ như vậy đưa hắn tới Kinh Thành, chẳng phải là lộ sơ hở sao? Tội khi quân, là không thể gánh được."
Hắn nói xong nhìn vào mắt Lý Thuần Nhất, từ trong đó thấy được một luồng sát khí!
Vì vậy hắn thuận nước đẩy thuyền, nửa bước lên phía trước, tới gần Lý Thuần Nhất nói vào tai nàng: "Bệnh dịch vốn là khó lành, chết cũng không thể nào truy cứu, vả lại cũng có lý do hủy thi diệt tích."
Lời này khá ác độc, âm thần làm trái với luật pháp, có khoái cảm chính tay đâm kẻ địch, nhưng hiển nhiên, Lý Thuần Nhất chưa từng nghĩ tới sẽ làm chuyện như vậy.
Nàng ánh mắt nàng lóe lên một cái, đáp ứng nói: "Biết rõ."
Nàng nói xong lên xe, Nhan Bá Tân ngẩng đầu nhìn nàng: "Điện hạ xin hãy bảo trọng." Sau đó lui về phía sau một bước, bụi trên đất theo xa giá chạy mà nổi lên.
Xa giá đi tới đường lớn rộng rãi, chạy về phía tây Quan Lũng.
Cách Trường An càng gần, Tạ Tiêu cũng càng lo âu. Hắn cùng với Nhan Bá Tân có cùng lo lắng, cảm giác không thể để cho Nguyên Tín còn sống trở lại Trường An, nhưng Lý Thuần Nhất một đường bảo trì bình thản, ai cũng không hiểu rõ rốt cuộc nàng tính toán bao giờ sẽ xuống tay.
Một ngày kia Nguyên Tín vừa mới bị ép uống thuốc, đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Tạ Tiêu thừa dịp lúc dùng cơm canh khuyên Lý Thuần Nhất: "Ban đầu Nguyên Tín muốn trong trận túc cầu thiết kế Điện hạ cùng Tông tướng công, làm Điện hạ ăn đau khổ lớn như vậy, để cho Tông tướng công tàn phế từ đó, chỉ riêng thù này cũng đủ rồi, huống chi hắn lừa triều đình, đối với dân chúng Sơn Đông bất nhân như vậy." Sau đó hắn lại nói: "Điện hạ nếu sợ bẩn tay, để thần giải quyết."
Bên ngoài sắc trời đã gần hoàng hôn, Lý Thuần Nhất không đáp, chỉ an bài chỗ ở cho hắn cùng với mọi người.
Tạ Tiêu bất đắc dĩ cau mày, không thể làm gì khác hơn là đứng dậy đi làm việc.
Lúc này có tin gấp truyền đến, Lý Thuần Nhất mượn ánh nến trên bàn đọc tin, trong mắt lóe lên kinh hãi.
Tin do Nhan Bá Tân gửi tới, ở trong thư hắn thẳng thắn nói, lúc nàng sắp rời đi, hắn đã lấy danh nàng viết tấu chương trình lên trên, hiện tại tấu chương này đã đến tay nữ hoàng.
Cuối cùng hắn còn gửi kèm bản sao của tấu chương, Lý Thuần Nhất nhìn quá một chút ánh mắt chợt thu lại, tấu chương này nói nói Nguyên Tín trên đường đi đã chết, bởi vì dịch bệnh, thi thể không thể bảo tồn, nên đã hỏa táng.
Hắn là sợ nàng không nhẫn tâm nên buộc nàng làm! Quả thực là vô pháp vô thiên!
Cứ như vậy giết chết Nguyên Tín thì có lợi ích gì? Bởi vì bệnh dịch chết, nếu như vậy sợi dây này liền đứt, đường dây sau lưng Nguyên Tín làm thế nào để tóm được? Nên trừng phạt vẫn không thể trừng phạt, làm ra chuyện như vậy, thật là hồ đồ.
Lý Thuần Nhấ căng thẳng nhíu mày, trong lòng gấp gáp tính toán đối sách, chợt trong khách điếm truyền tới tiếng kinh hô. Một tiểu binh kinh hoảng luống cuống chạy tới, mặt xanh trắng bẩm báo với Lý Thuần Nhất: "Điện hạ! Người canh gác của ta đã bị đánh chết rồi, Nguyên Đô đốc cũng không thấy!"
Lúc này Tạ Tiêu đi tới, nghe vậy lập tức cả kinh, hỏi lại một lần, cảm giác gặp phải chuyện phiền toái. Hắn hỏi Lý Thuần Nhất: "Ngộ nhỡ hắn đi trước chúng ta một bước tới Trường An thì làm thế nào?"
"Không biết." Lý Thuần Nhất long kinh nhưng ý không loạn, "Vụ án lần này hắn không cách nào giải thích, vì vậy Trường An đối với hắn mà nói là hang hổ, tới đó chính là muốn chết."
Tạ Tiêu mơ hồ cảm thấy có đạo lý, rồi lại hỏi: "Nhưng hắn tình nguyện ngọc nát cũng muốn đem Điện hạ kéo theo thì tính sao?"
"Vậy cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước." Lý Thuần Nhất vẫn là vẻ mặt bình thản trước sau như một, không hề có một nụ cười.
Hiện tại Nguyên Tín căn bản là phế nhân, bởi vì tác dụng của dược vật, trong thời gian ngắn không có khả năng khôi phục. Lần này hắn bị cướp đi, về phần là bị người nào cướp đi cũng không biết. Lý Thuần Nhất trong lòng mơ hồ suy đoán là Thái nữ hoặc hoàng phu, nếu như quả nhiên là bọn họ, bước tiếp theo của bọn họ sẽ là cái gì?
Tạ Tiêu dẫn người lục soát chung quanh một vòng, nhưng không phát hiện chút dấu vết nào, khi trở về khó tránh khỏi có chút ảo não như đưa đám. Lý Thuần Nhất cũng không so đo, chỉ phân phó hắn đi tìm một vò tro cốt.
Trời còn chưa sáng, đoàn xe mang theo vò tro cốt của nạn dân lần nữa hồi kinh.
Đến được thành Trường An thì tiếng trống mở cổng Thừa Thiên Môn vừa vặn vang lên. Giờ thượng triều còn chưa bắt đầu, nhưng cả đám triều quan đã bước trên nắng sớm hướng cung thành đi tới.
Bởi vì tối hôm qua có một trận mưa lớn, đầu mùa hè buổi sáng thậm chí có điểm lạnh ẩm ướt, vó ngựa đạp trên đường, cũng không có bụi đất bay lên.
Lý Thuần Nhất ngay tại lúc thượng triều bắt đầu chạy tới Thừa Thiên Môn. Nàng xuống ngựa, trong tay bưng một vò tro cốt. Vương bào trên người dính theo một chút phong trần hơi thở mệt mỏi, sắc mặt cũng tiều tụy, chỉ có túi Kim ngư tượng trưng cho thân phận vẫn sáng rỡ như cũ cùng với nàng bước vào hành lang bên ngoài Thái Cực Điện.
Trước lúc vào điện, nàng dựa vào mạng lưới tình báo lấy được tin tức mà nàng muốn biết của Tông Đình, thậm chí còn cùng Hạ Lan Khâm vội vàng gặp mặt một lần, lúc này mới dám cầm tro cốt vò vào cung.
Thanh âm chói tai của nội thị vang lên, là tuyên Lý Thuần Nhất vào điện.
Trước ánh nhìn soi mói của cá đám triều thần, Lý Thuần vừng vàng cầm vò tro cốt bước vào Thái Cực Điện, đi thẳng tới phía trước, đặt vò tro cốt xuống, quỳ xuống hành đại lễ với nữ hoàng, trầm định mở miệng nói: "Nhi thần trở lại phục mệnh xin thỉnh tội."
Ánh mắt của mọi người thoáng chốc chuyển từ nàng sang bên cạnh nàng nơi đặt vò tro cốt kia, chỉ có nữ hoàng vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Sổ sách ngươi trình lên trẫm đã thấy."
Lý Thuần Nhất cúi đầu trả lời: "Nghi phạm chết trên đường, là do nhi thần hành sự bất cẩn, xin bệ hạ trách phạt."
"Nhiễm bệnh dịch cũng không còn biện pháp." Trong lời nói của Nữ hoàng lại khó có được mấy phần thông cảm, có thể thấy được nàng hình như mừng rỡ khi thấy Nguyên Tín đã chết. Nàng liếc nhìn vò tro cốt: "Ngươi không thể hoàn hảo mang hắn trở lại, cũng chỉ phạt ngươi giảm cắt giảm lương thực thôi."
Đối với Lý Thuần Nhất thanh tâm quả dục mà nói, phạt lương thực xem như là hình phạt nhẹ nhất. Cả đám triều quan mặc dù cảm thấy Nguyên Tín chết có điểm mờ ám, nhưng nữ hoàng đã noinnhư vậy, chuyện này căn bản đã có kết luận —— hiếm thấy nữ hoàng có lúc nghiêng về Ngô Vương, có lẽ là bởi vì đối với Nguyên gia thật sự đã không thể nhịn được nữa, án này cơ hồ đã không có khả năng lật lại.
Đồng thời, ánh mắt của bọn họ cũng nhìn về phía Lý Thừa Phong.
Lý Thừa Phong nhẫn nhịn không phát tác, nhưng mà trên mặt lại không khỏi lộ ra vẻ nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này nội thị tuyên bố bãi triều, cả đám triều thần hành lễ sau đó liền lục tục thối lui ra khỏi đại điện, Hạ Lan Khâm trước khi đi quay đầu lại liếc mắt nhìn, trong điện chỉ có thể thấy nữ hoàng, Lý Thừa Phong, Lý Thuần Nhất, còn có vò tro cốt, nội thị đều lui tránh sang một bên.
Bên ngoài trời xanh mây trắng, trong điện mấy đen vần vũ, giống như có một trận giông tố sắp kéo đến.
Cửa điện bị đóng lại trong nháy mắt, nữ hoàng yên lặng nói với Lý Thừa Phong: "Không cần biết Nguyên Tín như thế nào nhưng dù sao vẫn là trượng phu của ngươi, vương phu không cách nào vào Tổ lăng của Nguyên gia, ngươi hãy hắn an táng đi." Dứt lời nhìn về phía Lý Thuần Nhất đang quỳ dưới đất: "Đứa nhỏ này hãy đứng lên đi, giao trả tro cốt cho tỷ tỷ của ngươi."
"Vâng." Lý Thuần Nhất lĩnh mệnh đứng dậy, cẩn thận nâng vò tro cốt đưa tới trước mặt Lý Thừa Phong, nhìn thẳng nàng đồng thời đôi tay đưa cái bình tới: "Tỷ tỷ."
Trong nháy mắt một bạt tai đánh tới.
Lý Thuần Nhất vẫn vững vàng ôm vò tro cốt đứng bất động. Lý Thừa Phong trong mắt lộ ra vẻ ác độc, đoạt lấy vò tro cốt, ném xuống đất, như không thấy nữ hoàng tại đây, vừa mạnh mẽ cho Lý Thuần Nhất một cái bạt tai, âm thanh cao vút: "Chớ giở cái này bộ dạng này ra với ta!"
Lý Thuần Nhất không hề hoảng sợ, trên mặt vẫn bảo trì yên lặng cùng bình tĩnh.