Chỉ có những người sắp chết mới hiểu cuộc sống đáng giá đến nhường nào, dù là sống một cách lay lất.
Gió đập vào khe cửa sổ phát ra những tiếng rên ư ử rờn rợn khiến Dĩnh Phong giật mình tỉnh giấc. Hắn vươn mình, ngáp dài uể oải.
Ánh đèn vàng trong phòng bệnh của Hải Như khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn tiện tay kéo chăn lên đắp cho cô bạn gái, đoạn sải bước ra ngoài. Trăng dường như chỉ vừa lên.
Dĩnh Phong thích cảm giác đi dạo bên hành lang của bệnh viện. Ngày cũng như đêm, lúc nào cũng có những bóng người hối hả lướt qua nhau. Không có những tính toán so đo, không cần biết ai tốt ai xấu, với những bệnh nhân này, điều họ bận tâm nhất chỉ đơn giản là sống hoặc chết. Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất đơn giản.
Dĩnh Phong châm một điếu thuốc, rít hơi dài. Mắt hắn như bị thôi miên bởi màn đêm bên ngoài, cũng tăm tối như chính cuộc đời hắn, bất giác khẽ cười.
-Anh không thấy biển cấm hút thuốc à?
Giọng ai đó vang lên khiến hắn giật mình, dáo dác nhìn quanh. Âm điệu của giọng nói này hiển nhiên rất thân quen.
-Iris? Em làm gì ở đây?
Qủa nhiên dưới lan can mà hắn đang đứng mà mái tóc chi chít màu quen thuộc. Iris ngẩn đầu lên nhìn hắn, vẻ uể oải:
-Anh có thể đi dạo, còn tôi thì không à?
-Nhưng… giờ này…
Mắt hắn liếc nhanh qua chiếc đồng hồ lớn treo ở sảnh chính bệnh viện. Hai giờ sáng không hơn không kém, vậy thì con bé này làm cái quái gì ở đây trong khi những bệnh nhân khác đã lăn ra ngủ khì thế nhỉ?
Dĩnh Phong suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quyết định rằng con bé này làm gì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Đằng nào thì nó cũng đã quay lại nhìn đăm đăm ra ngoài. Hắn quẳng điếu thuốc xuống đất, giẫm cho tắt gạt tàn rồi quay trở lại phòng Hải Như, vừa đi vừa huých sáo.
Nhưng… con bé ngồi đó chỉ có một mình.
Chân hắn đột nhiên dừng hẳn lại. Hắn đứng đó hồi lâu, tâm trí như bị lôi tuột về những bức vẽ ban chiều nhìn thấy.
Chiều nay Gia Hy nhờ Dĩnh Phong chở về biệt thự để thu dọn ít đồ đem vào viện cho Iris. Trong lúc rảo bước quanh nhà chờ Gia Hy, hắn đã nhìn thấy mớ giấy vẽ mà hắn chính tay quẳng xuống đất. Tất cả đều chỉ mô tả một cảnh tượng duy nhất : cảnh mặt trời lặn trên biển.
“Nếu như sinh mệnh của con người cũng được báo trước như mặt trời thì tốt biết mấy, ít ra nó biết bao giờ mình phải dừng lại và bao giờ được tái sinh.”
-Anh làm gì vậy?
Iris ngạc nhiên hỏi khi thấy Dĩnh Phong quay lại ngồi cạnh nó.
-Cảm giác ngồi một mình trước đêm thật sự rất đáng sợ – Hắn nói, hiển nhiên không phải câu trả lời cho điều nó vừa hỏi. Nó đột ngột hiểu ra.
-Anh cút đi, tôi không cần ai thương hại.
-Trước giờ tôi chẳng thấy ai đáng thương hại hơn chính tôi cả – Hắn trả lời cộc lốc, rồi đứng dậy kéo tay nó – Đi thôi, tôi dẫn em đến một nơi.
-Đi đâu chứ? Tôi không đi
-Đi !!!
-Không
-Chúng ta sẽ ra biển – Hắn nói – Tôi muốn em nhìn thấy biển sinh ra, chứ không phải chết đi.
Cánh tay Iris buông thõng xuống, thẫn thờ. Nó nhìn Dĩnh Phong qua cặp mi đọng đầy những hạt sương…
…
Dĩnh Phong không phủ nhận hắn đã hỏi Gia Hy về Iris và biết về con bé nhiều hơn tất cả những người trước giờ hắn quan tâm. Ban đầu hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phí thời gian cho con bé như vậy, nhưng khi ngồi cạnh nó trước biển, nghe nó ậm ừ giai điệu đáng chán nào đó và ngắm mặt trời lên, hắn mới thấy những gì bỏ ra đều là xứng đáng.
Mặt trời đang lên, ánh lên thứ ánh sáng rạng rỡ, đẹp đến chói lóa. Hắn nhìn bình minh, nhưng không phải bình minh của tạo hóa mà là bình minh trong mắt nó.
Thật sự cảm giác hạnh phúc khi làm được gì cho ai đó rất đặc biệt.
-Đẹp thật – Iris khẽ lẩm bẩm
-Ừ, cũng như những bức vẽ của em –Hắn mỉm cười phụ họa, không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của nó.
Đôi mi nó khẽ cụp xuống, nó cười cười, bất giác nhìn hắn.
-Thật ra nếu nhìn kỹ, trông thầy cũng không đến nỗi tệ lắm.
-Bộ bình thường nhìn tệ lắm sao? – Hắn ngạc nhiên hỏi
-Không, nhưng bộ râu khiến thầy trông cứ như thằng dở hơi – Nó bật cười khúc khích, nhưng khi thấy vẻ lúng túng của hắn nó bèn ậm ừ, đổi đề tài – Em khát nước
-Trên xe có nước. Để thầy đi lấy.
Hắn chạy ra ngoài. Vừa đến bãi cát, hắn dợm bước chậm lại, ngoái lại dáng người nhỏ nhắn của nó. Tim hắn nhói lên, đau điếng.
Khi Dĩnh Phong trở lại, Iris không còn ngồi trên bãi cát nữa. Dáng người bé xíu của nó lọt thỏm dưới mặt nước biển, ngập tới ngang ngực. Hắn hoảng hốt chạy xuống nắm tay nó kéo lại.
-Em làm gì vậy hả?
Nó không trả lời, khẽ cười. Hắn thấy trong mắt nó có nước.
-Thầy tưởng em tự sát sao?
Hắn không nói gì, tay thả lỏng ra, nhưng vẫn nắm chặt vai nó. Nó hất mặt, chỉ cho hắn thấy những tia màu vàng lan ra trên mặt nước
-Em muốn biết, phía xa ánh mặt trời kia có gì. Người ta thường nói sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, sau màn đêm sẽ là ánh sáng. Vậy, sau cái chết sẽ là điều gì hở thầy?
Hắn nhìn nó, lần này thì cả mắt hắn cũng long lanh nước.
Ra vậy. Đó là lý do Iris vẫn luôn ngồi ngó đăm đăm vào màn đêm. Nó không phải nhìn vào bóng tối, mà là nhìn thẳng vào cái chết đang chờ đợi nó.
Đối mặt với nó hàng ngày, ngẫm nghĩ về nó hàng ngày. Một mình.
Iris…
…
Chỉ có những người sắp chết mới hiểu cuộc sống đáng giá đến nhường nào, dù là sống một cách lay lất.
Gió đập vào khe cửa sổ phát ra những tiếng rên ư ử rờn rợn khiến Dĩnh Phong giật mình tỉnh giấc. Hắn vươn mình, ngáp dài uể oải.
Ánh đèn vàng trong phòng bệnh của Hải Như khiến hắn có chút không thoải mái. Hắn tiện tay kéo chăn lên đắp cho cô bạn gái, đoạn sải bước ra ngoài. Trăng dường như chỉ vừa lên.
Dĩnh Phong thích cảm giác đi dạo bên hành lang của bệnh viện. Ngày cũng như đêm, lúc nào cũng có những bóng người hối hả lướt qua nhau. Không có những tính toán so đo, không cần biết ai tốt ai xấu, với những bệnh nhân này, điều họ bận tâm nhất chỉ đơn giản là sống hoặc chết. Cuộc sống mỗi ngày đều trôi qua rất đơn giản.
Dĩnh Phong châm một điếu thuốc, rít hơi dài. Mắt hắn như bị thôi miên bởi màn đêm bên ngoài, cũng tăm tối như chính cuộc đời hắn, bất giác khẽ cười.
-Anh không thấy biển cấm hút thuốc à?
Giọng ai đó vang lên khiến hắn giật mình, dáo dác nhìn quanh. Âm điệu của giọng nói này hiển nhiên rất thân quen.
-Iris? Em làm gì ở đây?
Qủa nhiên dưới lan can mà hắn đang đứng mà mái tóc chi chít màu quen thuộc. Iris ngẩn đầu lên nhìn hắn, vẻ uể oải:
-Anh có thể đi dạo, còn tôi thì không à?
-Nhưng… giờ này…
Mắt hắn liếc nhanh qua chiếc đồng hồ lớn treo ở sảnh chính bệnh viện. Hai giờ sáng không hơn không kém, vậy thì con bé này làm cái quái gì ở đây trong khi những bệnh nhân khác đã lăn ra ngủ khì thế nhỉ?
Dĩnh Phong suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng quyết định rằng con bé này làm gì cũng chẳng liên quan gì đến hắn. Đằng nào thì nó cũng đã quay lại nhìn đăm đăm ra ngoài. Hắn quẳng điếu thuốc xuống đất, giẫm cho tắt gạt tàn rồi quay trở lại phòng Hải Như, vừa đi vừa huých sáo.
Nhưng… con bé ngồi đó chỉ có một mình.
Chân hắn đột nhiên dừng hẳn lại. Hắn đứng đó hồi lâu, tâm trí như bị lôi tuột về những bức vẽ ban chiều nhìn thấy.
Chiều nay Gia Hy nhờ Dĩnh Phong chở về biệt thự để thu dọn ít đồ đem vào viện cho Iris. Trong lúc rảo bước quanh nhà chờ Gia Hy, hắn đã nhìn thấy mớ giấy vẽ mà hắn chính tay quẳng xuống đất. Tất cả đều chỉ mô tả một cảnh tượng duy nhất : cảnh mặt trời lặn trên biển.
“Nếu như sinh mệnh của con người cũng được báo trước như mặt trời thì tốt biết mấy, ít ra nó biết bao giờ mình phải dừng lại và bao giờ được tái sinh.”
-Anh làm gì vậy?
Iris ngạc nhiên hỏi khi thấy Dĩnh Phong quay lại ngồi cạnh nó.
-Cảm giác ngồi một mình trước đêm thật sự rất đáng sợ – Hắn nói, hiển nhiên không phải câu trả lời cho điều nó vừa hỏi. Nó đột ngột hiểu ra.
-Anh cút đi, tôi không cần ai thương hại.
-Trước giờ tôi chẳng thấy ai đáng thương hại hơn chính tôi cả – Hắn trả lời cộc lốc, rồi đứng dậy kéo tay nó – Đi thôi, tôi dẫn em đến một nơi.
-Đi đâu chứ? Tôi không đi
-Đi !!!
-Không
-Chúng ta sẽ ra biển – Hắn nói – Tôi muốn em nhìn thấy biển sinh ra, chứ không phải chết đi.
Cánh tay Iris buông thõng xuống, thẫn thờ. Nó nhìn Dĩnh Phong qua cặp mi đọng đầy những hạt sương…
…
Dĩnh Phong không phủ nhận hắn đã hỏi Gia Hy về Iris và biết về con bé nhiều hơn tất cả những người trước giờ hắn quan tâm. Ban đầu hắn cũng không hiểu tại sao mình lại phí thời gian cho con bé như vậy, nhưng khi ngồi cạnh nó trước biển, nghe nó ậm ừ giai điệu đáng chán nào đó và ngắm mặt trời lên, hắn mới thấy những gì bỏ ra đều là xứng đáng.
Mặt trời đang lên, ánh lên thứ ánh sáng rạng rỡ, đẹp đến chói lóa. Hắn nhìn bình minh, nhưng không phải bình minh của tạo hóa mà là bình minh trong mắt nó.
Thật sự cảm giác hạnh phúc khi làm được gì cho ai đó rất đặc biệt.
-Đẹp thật – Iris khẽ lẩm bẩm
-Ừ, cũng như những bức vẽ của em –Hắn mỉm cười phụ họa, không để tâm đến vẻ ngạc nhiên của nó.
Đôi mi nó khẽ cụp xuống, nó cười cười, bất giác nhìn hắn.
-Thật ra nếu nhìn kỹ, trông thầy cũng không đến nỗi tệ lắm.
-Bộ bình thường nhìn tệ lắm sao? – Hắn ngạc nhiên hỏi
-Không, nhưng bộ râu khiến thầy trông cứ như thằng dở hơi – Nó bật cười khúc khích, nhưng khi thấy vẻ lúng túng của hắn nó bèn ậm ừ, đổi đề tài – Em khát nước
-Trên xe có nước. Để thầy đi lấy.
Hắn chạy ra ngoài. Vừa đến bãi cát, hắn dợm bước chậm lại, ngoái lại dáng người nhỏ nhắn của nó. Tim hắn nhói lên, đau điếng.
Khi Dĩnh Phong trở lại, Iris không còn ngồi trên bãi cát nữa. Dáng người bé xíu của nó lọt thỏm dưới mặt nước biển, ngập tới ngang ngực. Hắn hoảng hốt chạy xuống nắm tay nó kéo lại.
-Em làm gì vậy hả?
Nó không trả lời, khẽ cười. Hắn thấy trong mắt nó có nước.
-Thầy tưởng em tự sát sao?
Hắn không nói gì, tay thả lỏng ra, nhưng vẫn nắm chặt vai nó. Nó hất mặt, chỉ cho hắn thấy những tia màu vàng lan ra trên mặt nước
-Em muốn biết, phía xa ánh mặt trời kia có gì. Người ta thường nói sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, sau màn đêm sẽ là ánh sáng. Vậy, sau cái chết sẽ là điều gì hở thầy?
Hắn nhìn nó, lần này thì cả mắt hắn cũng long lanh nước.
Ra vậy. Đó là lý do Iris vẫn luôn ngồi ngó đăm đăm vào màn đêm. Nó không phải nhìn vào bóng tối, mà là nhìn thẳng vào cái chết đang chờ đợi nó.
Đối mặt với nó hàng ngày, ngẫm nghĩ về nó hàng ngày. Một mình.
Iris…
…