Đảo mắt cái mà Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu đã sống với nhau được một năm, đôi bên sống an tường vô sự, cũng rất vui vẻ.
Yêu Hồ đã lâu không còn xuống núi tìm tiểu cô nương nữa, điểm này khiến Đại Thiên Cẩu cảm thấy an tâm, và điều khiến y càng cảm thấy hạnh phúc hơn chính là, thỉnh thoảng khi nắng đẹp, Yêu Hồ sẽ hóa về nguyên hình, hoặc là nằm ườn bên cạnh y, hoặc là cuộn tròn trên đùi y, cùng y tắm nắng. Nắng trời chiếu lên da lông Yêu Hồ, khiến lông hắn trông càng xốp bông.
Đại Thiên Cẩu có lúc sẽ vuốt lông cho Yêu Hồ, có lúc không. Cách họ bên nhau càng ngày càng giống chủ nhân và thú cưng.
Đại Thiên Cẩu cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần phải thay đổi gì nữa.
Mãi đến lần thứ hai Yêu Hồ trốn nhà.
Chuyến đi này Đại Thiên Cẩu và Hồ Điệp Tinh đều không hề phát hiện, Yêu Hồ như bị mặt trời rọi tan, biến mất khỏi không gian sống của mọi người.
Đại Thiên Cẩu lật tung cả đình viện lên vẫn không tìm được dấu vết nào, lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Yêu Hồ kia, dù gì vẫn là một Yêu Hồ.
Lần này Đại Thiên Cẩu quyết định nhẫn tâm, mặc kệ Yêu Hồ xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan đến y nữa.
Nhưng y không thể ngờ được rằng, trừ yêu sư chân thọt kia lại tìm đến cửa.
Ngày trừ yêu sư đến cửa, trời vô cùng âm u, khiến sắc mặt trừ yêu sư cũng sầm sì như tử thi vừa mới từ dưới đất chui lên, trên khuôn mặt trắng xám chỉ có đôi mắt là thêm chút sắc đỏ. Trừ yêu sư phá cửa xông thẳng vào trong, bùn đất dưới chân giẫm bẩn cả sàn nhà Đại Thiên Cẩu. Hắn vươn thẳng cổ nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, đáy mắt càng đỏ rực lên.
“Yêu Hồ kia đâu?”
Đại Thiên Cẩu ngước lên nhìn rồi vươn tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện mình.
Nhưng trừ yêu sư nào còn tâm trạng mà ngồi cho thẳng thớm, hắn nhào đến, túm lấy cổ áo Đại Thiên Cẩu, kích động đến mức từng cơ thịt trên mặt đều run lên, “Ta hỏi ngươi! Yêu Hồ kia đâu?”
Đại Thiên Cẩu không giận, bình thản lên tiếng, “Ta cũng không biết Yêu Hồ kia đi đâu.”
Cơ thịt trên mặt trừ yêu sư càng run dữ hơn, hắn mở miệng lần nữa, tiếng không lớn nhưng từng chữ nói ra đều như đang hao tổn sức lực toàn thân.
“Ta tận mắt trông thấy hắn đi về phía này.”
Đại Thiên Cẩu khẽ đẩy đôi tay đang run rẩy túm cổ áo mình ra, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn tìm hắn?”
Câu này chọc đúng chỗ đau của trừ yêu sư, toàn thân hắn run mạnh lên một thoáng, trên khuôn mặt vốn đã không có sắc máu nay lại trùm lên một lớp tro chết chóc. Hắn buông tay, đôi mắt bị thù hận tưới đầy máu đỏ nhìn khóa chặt vào Đại Thiên Cẩu, một lúc lâu sau mới dời đi.
“Hắn… đã giết tiểu nữ.”
Năm chữ ngắn ngủi như vết sẹo đẫm máu nằm ngang trong tim trừ yêu sư, mỗi khi hắn nói ra một chữ, ánh sáng còn sót lại trong mắt hắn lại tối đi một phần, cuối cùng, đôi con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ có thù hận ở nơi sâu xa nhất cháy hừng hực như liệt hỏa.
Đại Thiên Cẩu cau chặt mày, không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy thể hiện ý xin lỗi với trừ yêu sư.
“Nếu Yêu Hồ ở đây, ta tuyệt không bao che cho hắn. Nhưng ta thực sự không biết hắn đang ở đâu… thật không dám giấu, chuyến này hắn không từ mà biệt, ta vốn đã quyết định không liên quan gì đến hắn nữa rồi.”
Trừ yêu sư lắc đầu, “Không, ta theo hắn suốt một đường đến đây.”
Đại Thiên Cẩu nghe vậy thì trầm tư, gọi Hồ Điệp Tinh vào.
Bên ngoài chẳng biết đã mưa phùn từ lúc nào, trên người Hồ Điệp Tinh dính không ít giọt nước nho nhỏ, gã chạy bước nhỏ đến trước mặt Đại Thiên Cẩu, cúi gằm đầu, “Đại Thiên Cẩu đại nhân gọi tôi có việc gì?”
“Yêu Hồ đâu?”
Hồ Điệp Tinh lắc đầu, “Không biết.”
Mặt Đại Thiên Cẩu nhuộm màu tức giận, “Hỏi lại lần nữa, Yêu Hồ ở đâu?”
Hồ Điệp Tinh càng cúi gằm đầu, vẫn nói không biết như cũ.
Đại Thiên Cẩu nổi giận thực sự, nhấc tay định chém Hồ Điệp Tinh thành hai nửa, nhưng vừa mới thả lốc xoáy về phía Hồ Điệp Tinh, còn chưa đến gần người Hồ Điệp Tinh thì đã bị một chiêu phong nhận chặn lại trước mặt. Đại Thiên Cẩu thu tay về, nhướng mày nhìn về phía cửa, đợi chừng hai giây thì một bóng người quen thuộc đi vào.
Yêu Hồ nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, trên mặt không hề có ý hối hận, mà chỉ có một nụ cười khinh miệt.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, vẫn vô sự ha.”
Trừ yêu sư nhìn thấy Yêu Hồ liền nổi giận đùng đùng, định bày trận thu hắn, kết quả bị Yêu Hồ giơ tay thả phong nhận trúng giữa ngực, va mạnh vào tường đằng sau lưng. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, mặt tường xuất hiện mấy vết nứt, trừ yêu sư hộc một ngụm máu tươi, nằm vật ra dưới đất.
Đại Thiên Cẩu lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ngăn cản Yêu Hồ đang định lại gần trừ yêu sư.
Yêu Hồ nghiêng đầu, cười hỏi: “Sao thế? Đại Thiên Cẩu đại nhân muốn thay trừ yêu sư dạy dỗ tiểu sinh sao? Có điều Đại Thiên Cẩu đại nhân à, ngươi đừng quên, chính ngươi cũng là yêu quái đó…”
Yêu Hồ đã lâu không còn xuống núi tìm tiểu cô nương nữa, điểm này khiến Đại Thiên Cẩu cảm thấy an tâm, và điều khiến y càng cảm thấy hạnh phúc hơn chính là, thỉnh thoảng khi nắng đẹp, Yêu Hồ sẽ hóa về nguyên hình, hoặc là nằm ườn bên cạnh y, hoặc là cuộn tròn trên đùi y, cùng y tắm nắng. Nắng trời chiếu lên da lông Yêu Hồ, khiến lông hắn trông càng xốp bông.
Đại Thiên Cẩu có lúc sẽ vuốt lông cho Yêu Hồ, có lúc không. Cách họ bên nhau càng ngày càng giống chủ nhân và thú cưng.
Đại Thiên Cẩu cảm thấy như vậy cũng tốt, không cần phải thay đổi gì nữa.
Mãi đến lần thứ hai Yêu Hồ trốn nhà.
Chuyến đi này Đại Thiên Cẩu và Hồ Điệp Tinh đều không hề phát hiện, Yêu Hồ như bị mặt trời rọi tan, biến mất khỏi không gian sống của mọi người.
Đại Thiên Cẩu lật tung cả đình viện lên vẫn không tìm được dấu vết nào, lòng không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Yêu Hồ kia, dù gì vẫn là một Yêu Hồ.
Lần này Đại Thiên Cẩu quyết định nhẫn tâm, mặc kệ Yêu Hồ xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan đến y nữa.
Nhưng y không thể ngờ được rằng, trừ yêu sư chân thọt kia lại tìm đến cửa.
Ngày trừ yêu sư đến cửa, trời vô cùng âm u, khiến sắc mặt trừ yêu sư cũng sầm sì như tử thi vừa mới từ dưới đất chui lên, trên khuôn mặt trắng xám chỉ có đôi mắt là thêm chút sắc đỏ. Trừ yêu sư phá cửa xông thẳng vào trong, bùn đất dưới chân giẫm bẩn cả sàn nhà Đại Thiên Cẩu. Hắn vươn thẳng cổ nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, đáy mắt càng đỏ rực lên.
“Yêu Hồ kia đâu?”
Đại Thiên Cẩu ngước lên nhìn rồi vươn tay ra hiệu cho hắn ngồi xuống đối diện mình.
Nhưng trừ yêu sư nào còn tâm trạng mà ngồi cho thẳng thớm, hắn nhào đến, túm lấy cổ áo Đại Thiên Cẩu, kích động đến mức từng cơ thịt trên mặt đều run lên, “Ta hỏi ngươi! Yêu Hồ kia đâu?”
Đại Thiên Cẩu không giận, bình thản lên tiếng, “Ta cũng không biết Yêu Hồ kia đi đâu.”
Cơ thịt trên mặt trừ yêu sư càng run dữ hơn, hắn mở miệng lần nữa, tiếng không lớn nhưng từng chữ nói ra đều như đang hao tổn sức lực toàn thân.
“Ta tận mắt trông thấy hắn đi về phía này.”
Đại Thiên Cẩu khẽ đẩy đôi tay đang run rẩy túm cổ áo mình ra, hỏi: “Vì sao ngươi lại muốn tìm hắn?”
Câu này chọc đúng chỗ đau của trừ yêu sư, toàn thân hắn run mạnh lên một thoáng, trên khuôn mặt vốn đã không có sắc máu nay lại trùm lên một lớp tro chết chóc. Hắn buông tay, đôi mắt bị thù hận tưới đầy máu đỏ nhìn khóa chặt vào Đại Thiên Cẩu, một lúc lâu sau mới dời đi.
“Hắn… đã giết tiểu nữ.”
Năm chữ ngắn ngủi như vết sẹo đẫm máu nằm ngang trong tim trừ yêu sư, mỗi khi hắn nói ra một chữ, ánh sáng còn sót lại trong mắt hắn lại tối đi một phần, cuối cùng, đôi con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo, chỉ có thù hận ở nơi sâu xa nhất cháy hừng hực như liệt hỏa.
Đại Thiên Cẩu cau chặt mày, không thể ngồi yên được nữa, đứng dậy thể hiện ý xin lỗi với trừ yêu sư.
“Nếu Yêu Hồ ở đây, ta tuyệt không bao che cho hắn. Nhưng ta thực sự không biết hắn đang ở đâu… thật không dám giấu, chuyến này hắn không từ mà biệt, ta vốn đã quyết định không liên quan gì đến hắn nữa rồi.”
Trừ yêu sư lắc đầu, “Không, ta theo hắn suốt một đường đến đây.”
Đại Thiên Cẩu nghe vậy thì trầm tư, gọi Hồ Điệp Tinh vào.
Bên ngoài chẳng biết đã mưa phùn từ lúc nào, trên người Hồ Điệp Tinh dính không ít giọt nước nho nhỏ, gã chạy bước nhỏ đến trước mặt Đại Thiên Cẩu, cúi gằm đầu, “Đại Thiên Cẩu đại nhân gọi tôi có việc gì?”
“Yêu Hồ đâu?”
Hồ Điệp Tinh lắc đầu, “Không biết.”
Mặt Đại Thiên Cẩu nhuộm màu tức giận, “Hỏi lại lần nữa, Yêu Hồ ở đâu?”
Hồ Điệp Tinh càng cúi gằm đầu, vẫn nói không biết như cũ.
Đại Thiên Cẩu nổi giận thực sự, nhấc tay định chém Hồ Điệp Tinh thành hai nửa, nhưng vừa mới thả lốc xoáy về phía Hồ Điệp Tinh, còn chưa đến gần người Hồ Điệp Tinh thì đã bị một chiêu phong nhận chặn lại trước mặt. Đại Thiên Cẩu thu tay về, nhướng mày nhìn về phía cửa, đợi chừng hai giây thì một bóng người quen thuộc đi vào.
Yêu Hồ nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, trên mặt không hề có ý hối hận, mà chỉ có một nụ cười khinh miệt.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, vẫn vô sự ha.”
Trừ yêu sư nhìn thấy Yêu Hồ liền nổi giận đùng đùng, định bày trận thu hắn, kết quả bị Yêu Hồ giơ tay thả phong nhận trúng giữa ngực, va mạnh vào tường đằng sau lưng. Chỉ nghe một tiếng nổ vang, mặt tường xuất hiện mấy vết nứt, trừ yêu sư hộc một ngụm máu tươi, nằm vật ra dưới đất.
Đại Thiên Cẩu lặng lẽ siết chặt nắm đấm, ngăn cản Yêu Hồ đang định lại gần trừ yêu sư.
Yêu Hồ nghiêng đầu, cười hỏi: “Sao thế? Đại Thiên Cẩu đại nhân muốn thay trừ yêu sư dạy dỗ tiểu sinh sao? Có điều Đại Thiên Cẩu đại nhân à, ngươi đừng quên, chính ngươi cũng là yêu quái đó…”