Đêm đó, Đại Thiên Cẩu nằm trên giường rất lâu mà vẫn không vào giấc nổi, thế nên khi Yêu Hồ thổi tắt đèn len lén mò đến bên cạnh y, đầu óc y vẫn đang trong trạng thái cực kỳ tỉnh táo.
Còn Yêu Hồ, có lẽ cố ý làm vậy nên cởi hết xiêm y trên người, lén lút vươn một cánh tay ra ôm eo Đại Thiên Cẩu.
Người Đại Thiên Cẩu lập tức gồng cứng, nhưng lại sợ bị Yêu Hồ nhìn ra y đang giả vờ ngủ, thế là cố gắng nhẫn nhịn không nhúc nhích, muốn xem xem tiếp theo tên cáo nhép này định làm trò gì.
Hành động bỏ mặc của Đại Thiên Cẩu vừa đúng ý Yêu Hồ. Yêu Hồ ôm một hồi thấy Đại Thiên Cẩu vẫn không phản ứng gì, bèn chắc chắn là Đại Thiên Cẩu đã ngủ say rồi, gan lại to thêm, đầu tiên là dùng một ngón tay chầm chậm lướt trên eo Đại Thiên Cẩu, sau đó cả bàn tay bắt đầu sờ đông sờ tây, làm Đại Thiên Cẩu nổi da gà hết cả người.
Sờ thôi thì không sao, điều khiến Đại Thiên Cẩu không chịu nổi nhất là Yêu Hồ còn rướn đến bên tai y, gọi ba bốn lần “Đại Thiên Cẩu đại nhân”, hơi thở nóng rực phả hết vào tai y, cảm giác âm ấm ươn ướt khiến tim cũng phát ngứa. Đại Thiên Cẩu theo bản năng muốn tránh đi, chỉ sợ một giây sau Yêu Hồ sẽ cắn vào tai y, nhưng khi y chuẩn bị xoay người giải thoát khỏi tình trạng khó chịu hiện giờ, bàn tay Yêu Hồ lại to gan lần lên trên, véo một cái không nặng không nhẹ vào ngực y.
Đại Thiên Cẩu lập tức tròn xoe mắt, đánh bay tay Yêu Hồ ra như đập một con bọ không ngoan ngoãn.
“Ngươi làm gì vậy?!” Đại Thiên Cẩu gầm lên.
Yêu Hồ như đã dự liệu được từ trước, không chỉ không xấu hổ vì đang làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, mà còn cười rất là đắc ý, “Đại Thiên Cẩu đại nhân à, người quả nhiên là không ngủ.”
Đại Thiên Cẩu nghe vậy bèn ngồi dậy, nương ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Yêu Hồ, “Vì sao ngươi lại kết luận như vậy?”
“Người ban nãy đến chót tai cũng đỏ nhừ luôn.” Yêu Hồ giảo hoạt híp mắt, “Người tưởng, ta là yêu quái mà lại mất đi thị lực vì bóng tối à?”
Đại Thiên Cẩu nghẹn lời, tay bất giác kéo kéo góc áo. Một lúc sau, không thèm để tâm cái mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, miệng vẫn cứng: “Vì sao ngươi lại nằm trên giường, còn không mau cút xuống!”
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, không phải người vẫn muốn đại chiến một phen với ta sao?”
“Cũng không phải hiện giờ, cút xuống cho ta!”
“Nhưng giờ tiểu sinh muốn cho người vui sướng một phen.” Yêu Hồ nói, nhanh nhẹn tránh thoát cái chân Đại Thiên Cẩu đá sang, xoay người sải chân ngồi quỳ trước mặt Đại Thiên Cẩu, vươn tay đặt lên vai Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu chỉ bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt Yêu Hồ tựa hoa lửa, còn chưa kịp kháng cự thì miệng đã bị hôn.
Đại Thiên Cẩu luôn cảm thấy, cái tên Yêu Hồ này hình như có hiểu nhầm gì đó về hai chữ đại chiến, nhưng y không có cơ hội để giải thích, miệng vừa mới mở được một cái khe đã bị Yêu Hồ tìm được cơ hội ngang nhiên chui vào, cái lưỡi mang lực không cho phép từ chối tìm đến lưỡi y, không có một chút nghỉ ngơi nào, vừa đến đã quấn riết lấy.
Trong tình hình này, Yêu Hồ thân là yêu vẫn chiếm thượng phong, cho dù sức lực địch không lại thì hắn vẫn có thể dùng yêu lực không cho Đại Thiên Cẩu giãy giụa, huống hồ hiện giờ thể xác phàm nhân của Đại Thiên Cẩu căn bản không có đủ sức lực ngang hàng với hắn. Thế là Yêu Hồ càng hôn trắng trợn hơn, hắn nút lấy đầu lưỡi Đại Thiên Cẩu, cắn môi y, hận không thể khiến tất cả những nơi môi lưỡi hắn có thể chạm đến đều ướt đẫm, ướt đẫm, cảm giác thích đến quá đáng.
Đại Thiên Cẩu bị Yêu Hồ dẫn dắt, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp rối loạn. Hai tay hai chân y đều bị Yêu Hồ dùng yêu lực hóa thành hình trói lại, chẳng khác gì bị dây thừng trói, càng giãy càng chặt. Yêu Hồ dùng một tay ép sau gáy Đại Thiên Cẩu, một tay giữ lưng Đại Thiên Cẩu, ép y phải hôn mình, hắn nhẹ nhàng cắn môi Đại Thiên Cẩu, liếm qua hàm răng Đại Thiên Cẩu, đè nghiến quấn lấy lưỡi Đại Thiên Cẩu, nghe tiếng kháng nghị bất mãn phát ra từ sâu trong cổ họng và khoang mũi y.
Yêu Hồ vô cùng hài lòng, hắn buông đầu Đại Thiên Cẩu ra, nhìn nước miếng tràn ra từ khóe môi y, thứ chất lỏng hơi dính trong suốt kia tràn ra rất nhiều sau nụ hôn mãnh liệt, chảy xuống không hề bị kiểm soát. Yêu Hồ vươn lưỡi liếm cằm Đại Thiên Cẩu, lần này còn bị chống cự mạnh hơn ban rồi.
Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn vào mắt Đại Thiên Cẩu, đôi mắt xanh thẳm kia chẳng biết đã trùm lên một lớp sương mù từ khi nào, khóe mắt cũng đỏ ửng lên, trông vừa ấm ức vừa đáng thương.
Nhưng không hề tức giận.
Điều này khiến Yêu Hồ rất kinh ngạc.
Hắn buông lỏng yêu lực đang trói chân tay Đại Thiên Cẩu, nâng mặt Đại Thiên Cẩu lên mà hỏi: “Người không ghét ta làm như vậy sao? Người không hận ta sao?”
Đại Thiên Cẩu cũng không biết mình nên biểu đạt kiểu gì, đến khi y phản ứng lại thì đã bị Yêu Hồ ôm cứng.
A… Đại Thiên Cẩu ngơ ngẩn nghĩ, hóa ra ban nãy y đã lắc đầu.
Hóa ra từ tận đáy lòng y, thực sự không hề kháng cự Yêu Hồ chút nào.
Yêu Hồ ngả lên vai y như mừng đến phát khóc, nhưng Đại Thiên Cẩu lại thà Yêu Hồ đang uống say thì hơn, không thì y không thể nào giải thích được việc hoang đường vừa làm với Yêu Hồ.
Đương nhiên, y cũng chắc chắn là đã uống say rồi.
Đổ hết tất cả cho rượu, đúng là cách thoát thân tốt đến quá đáng.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, người nghe một câu của tiểu sinh đã, cho dù ngày mai người quên hết sạch, tiểu sinh cũng sẽ không oán thán nửa câu.”
“Ngươi nói đi.”
“Đối với tiểu sinh mà nói, ban đầu người chỉ là một ân nhân cứu mạng phiền hà đến phát bực. Cách đối nhân xử thế của người và tiểu sinh hoàn toàn khác nhau, người quá giống thần minh bảo hộ một phương, tiểu sinh cảm thấy người rất ngu ngốc, bao nhiêu năm tiểu sinh làm yêu quái, không tính được mất, chỉ mong khoái lạc. Tiểu sinh luôn sống theo bản năng của mình, cho dù bị giết, cũng là mệnh số của tiểu sinh.” Yêu Hồ buông Đại Thiên Cẩu ra, ngồi ngay ngắn lại, “Nhưng người, lần đầu tiên người khiến tiểu sinh cảm thấy, có lẽ sống như vậy, là sai.”
Yêu Hồ đã lừa rất nhiều người, hắn đã nếm không ít trái ngọt trong thành trì xây bằng những lời dối trá của bản thân. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy thì có gì sai, những kẻ bị lừa kia đều là lũ vô cùng ngu xuẩn, hắn tìm được lạc thú của mình từ những kẻ ngu xuẩn đó, mà những kẻ ngu xuẩn đó cũng có được kết quả mà chúng muốn, như thế dường như chẳng có gì sai cả.
Nhưng Đại Thiên Cẩu, đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của hắn.
“Tiểu sinh luôn nghĩ, những thứ tồn tại vĩnh viễn đều đẹp, nhưng thanh xuân thực sự quá ngắn ngủi, nên khi tiểu sinh làm những tiểu cô nương xinh đẹp kia thành tiêu bản, tiểu sinh thậm chí còn nghĩ, có phải những tiểu cô nương kia hẳn nên cảm tạ tiểu sinh không, tiểu sinh đã giúp các nàng giữ mãi thanh xuân mà.”
“Tiểu sinh đã từng nói “Người chính là người trời định của ta” với rất nhiều cô nương, nếu Đại Thiên Cẩu đại nhân người không chê, tiểu sinh cũng muốn nói vậy với người.”
“Trước khi tiểu sinh giết người, người mãi mãi là người trời định của ta. Đương nhiên, với tiểu sinh, không thể có hai người trời định cùng tồn tại được.”
Đại Thiên Cẩu nghe mấy câu không đầu không cuối, tạm thời có thể nghe ra là tỏ tình này, không nhịn được mà cong môi cười.
“Xem ra ngươi sẽ mãi mãi không có người trời định thứ hai rồi.”
“Chỉ mong được như người nói, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Yêu Hồ cởi áo Đại Thiên Cẩu, vươn tay ra sau lưng y, đầu ngón tay dồn yêu lực, xé rách từng chút da ở giữa hai xương bả vai, đưa từng chút yêu lực của mình vào.
Đại Thiên Cẩu run rẩy, kêu khẽ một tiếng đau đớn. Yêu Hồ lập tức ôm chặt cơ thể Đại Thiên Cẩu, nhẹ giọng dỗ: “Xin người hãy nhịn một chút, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.”
Đại Thiên Cẩu tựa đầu lên vai Yêu Hồ, khẽ gật.
Yêu lực Yêu Hồ dồn vào trong cơ thể Đại Thiên Cẩu lan tỏa khắp khoảng trong da chỗ xương vai, khiến Đại Thiên Cẩu cảm thấy vừa đau lại vừa ngứa, thỉnh thoảng còn nóng đến mức y không thể chịu được. Đại Thiên Cẩu cắn chặt răng, ép cơ thể mình không được run rẩy nữa, nhưng làm vậy chỉ khiến hàm y phát đau.
Có thứ gì đó muốn mọc ra từ cơ thể y.
Đại Thiên Cẩu siết chặt cánh tay Yêu Hồ, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, đồng thời đè chặt tiếng rên vì quá đau đớn trong cổ họng.
Yêu Hồ giơ một tay ấn trên trán Đại Thiên Cẩu, tim thắt lại vì trên trán đã rướm đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát dùng tay còn lại ấn vào hai bên xương vai Đại Thiên Cẩu, khi Đại Thiên Cẩu vì quá đau mà giãy giụa muốn lăn xuống giường, hắn ôm chặt y lại.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân!”
Tiếng gào đau đớn không thể khống chế nổi của Đại Thiên Cẩu và tiếng gọi này của Yêu Hồ gần như vang lên cùng lúc, sau đó, một đôi cánh màu đen mọc ra từ sau lưng Đại Thiên Cẩu, sau khi mở rộng thật nhanh lại thu lại vì cơn đau của chủ nhân.
Đại Thiên Cẩu dựa vào Yêu Hồ mà thở hổn hển, một lúc lâu sau mới thở ổn định trở lại.
Yêu Hồ nhìn đôi cánh kia, lát sau mới thỏa mãn cười: “Nếu không phải Đại Thiên Cẩu đại nhân để lộ lưng trước mặt tiểu sinh, tiểu sinh cũng không biết trừ yêu sư kia đã kết ấn lên lưng người.”
“…Yêu Hồ.”
“Người nhớ lại hết rồi hả?”
Đại Thiên Cẩu ngồi dậy, nhìn đôi mắt mang ý cười của Yêu Hồ, y lặng thinh một hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi trước đây đã rời khỏi ta hai lần.”
Yêu Hồ sững người, rồi lập tức cười ha ha mà nói: “Cái này mà người cũng nhớ ra luôn hả? Xem ra ấn kia quả nhiên còn phong ấn cả ký ức của người…”
Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu trở nên nghiêm túc, “Ngươi đi hai lần, về hai lần, lần này vì sao lại đến tìm ta?”
“Vì… người là ân nhân cứu mạng của tiểu sinh mà.”
Tim Đại Thiên Cẩu lạnh đi, mắt cũng tối sầm, “Thế thì, ta không cần ngươi báo ân, ngươi cứ đi đi…”
“Giờ người cũng là người trời định của tiểu sinh rồi.” Yêu Hồ ngắt lời Đại Thiên Cẩu, nhìn thấy đôi con ngươi bỗng mang nét vui mừng của Đại Thiên Cẩu, bèn cười đắc thắng.
Người đúng là không biết nói dối, Đại Thiên Cẩu đại nhân ạ.
“Thế thì sau này ngươi sẽ không đi nữa phải không?”
“Như lời người nói, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Yêu Hồ kéo tay Đại Thiên Cẩu, nhắm mắt hôn lên mu bàn tay.
“Thế nhé, tiểu sinh đã hứa với người rồi đấy.”
“Trước khi tiểu sinh giết người, sẽ mãi mãi không rời khỏi người đâu.”
=Hoàn=
Còn Yêu Hồ, có lẽ cố ý làm vậy nên cởi hết xiêm y trên người, lén lút vươn một cánh tay ra ôm eo Đại Thiên Cẩu.
Người Đại Thiên Cẩu lập tức gồng cứng, nhưng lại sợ bị Yêu Hồ nhìn ra y đang giả vờ ngủ, thế là cố gắng nhẫn nhịn không nhúc nhích, muốn xem xem tiếp theo tên cáo nhép này định làm trò gì.
Hành động bỏ mặc của Đại Thiên Cẩu vừa đúng ý Yêu Hồ. Yêu Hồ ôm một hồi thấy Đại Thiên Cẩu vẫn không phản ứng gì, bèn chắc chắn là Đại Thiên Cẩu đã ngủ say rồi, gan lại to thêm, đầu tiên là dùng một ngón tay chầm chậm lướt trên eo Đại Thiên Cẩu, sau đó cả bàn tay bắt đầu sờ đông sờ tây, làm Đại Thiên Cẩu nổi da gà hết cả người.
Sờ thôi thì không sao, điều khiến Đại Thiên Cẩu không chịu nổi nhất là Yêu Hồ còn rướn đến bên tai y, gọi ba bốn lần “Đại Thiên Cẩu đại nhân”, hơi thở nóng rực phả hết vào tai y, cảm giác âm ấm ươn ướt khiến tim cũng phát ngứa. Đại Thiên Cẩu theo bản năng muốn tránh đi, chỉ sợ một giây sau Yêu Hồ sẽ cắn vào tai y, nhưng khi y chuẩn bị xoay người giải thoát khỏi tình trạng khó chịu hiện giờ, bàn tay Yêu Hồ lại to gan lần lên trên, véo một cái không nặng không nhẹ vào ngực y.
Đại Thiên Cẩu lập tức tròn xoe mắt, đánh bay tay Yêu Hồ ra như đập một con bọ không ngoan ngoãn.
“Ngươi làm gì vậy?!” Đại Thiên Cẩu gầm lên.
Yêu Hồ như đã dự liệu được từ trước, không chỉ không xấu hổ vì đang làm chuyện xấu thì bị bắt tại trận, mà còn cười rất là đắc ý, “Đại Thiên Cẩu đại nhân à, người quả nhiên là không ngủ.”
Đại Thiên Cẩu nghe vậy bèn ngồi dậy, nương ánh trăng rọi vào từ cửa sổ, quay đầu nhìn về phía Yêu Hồ, “Vì sao ngươi lại kết luận như vậy?”
“Người ban nãy đến chót tai cũng đỏ nhừ luôn.” Yêu Hồ giảo hoạt híp mắt, “Người tưởng, ta là yêu quái mà lại mất đi thị lực vì bóng tối à?”
Đại Thiên Cẩu nghẹn lời, tay bất giác kéo kéo góc áo. Một lúc sau, không thèm để tâm cái mặt đã xấu hổ đến đỏ bừng, miệng vẫn cứng: “Vì sao ngươi lại nằm trên giường, còn không mau cút xuống!”
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, không phải người vẫn muốn đại chiến một phen với ta sao?”
“Cũng không phải hiện giờ, cút xuống cho ta!”
“Nhưng giờ tiểu sinh muốn cho người vui sướng một phen.” Yêu Hồ nói, nhanh nhẹn tránh thoát cái chân Đại Thiên Cẩu đá sang, xoay người sải chân ngồi quỳ trước mặt Đại Thiên Cẩu, vươn tay đặt lên vai Đại Thiên Cẩu.
Đại Thiên Cẩu chỉ bắt được ánh sáng lóe lên trong mắt Yêu Hồ tựa hoa lửa, còn chưa kịp kháng cự thì miệng đã bị hôn.
Đại Thiên Cẩu luôn cảm thấy, cái tên Yêu Hồ này hình như có hiểu nhầm gì đó về hai chữ đại chiến, nhưng y không có cơ hội để giải thích, miệng vừa mới mở được một cái khe đã bị Yêu Hồ tìm được cơ hội ngang nhiên chui vào, cái lưỡi mang lực không cho phép từ chối tìm đến lưỡi y, không có một chút nghỉ ngơi nào, vừa đến đã quấn riết lấy.
Trong tình hình này, Yêu Hồ thân là yêu vẫn chiếm thượng phong, cho dù sức lực địch không lại thì hắn vẫn có thể dùng yêu lực không cho Đại Thiên Cẩu giãy giụa, huống hồ hiện giờ thể xác phàm nhân của Đại Thiên Cẩu căn bản không có đủ sức lực ngang hàng với hắn. Thế là Yêu Hồ càng hôn trắng trợn hơn, hắn nút lấy đầu lưỡi Đại Thiên Cẩu, cắn môi y, hận không thể khiến tất cả những nơi môi lưỡi hắn có thể chạm đến đều ướt đẫm, ướt đẫm, cảm giác thích đến quá đáng.
Đại Thiên Cẩu bị Yêu Hồ dẫn dắt, hơi thở càng lúc càng trở nên gấp gáp rối loạn. Hai tay hai chân y đều bị Yêu Hồ dùng yêu lực hóa thành hình trói lại, chẳng khác gì bị dây thừng trói, càng giãy càng chặt. Yêu Hồ dùng một tay ép sau gáy Đại Thiên Cẩu, một tay giữ lưng Đại Thiên Cẩu, ép y phải hôn mình, hắn nhẹ nhàng cắn môi Đại Thiên Cẩu, liếm qua hàm răng Đại Thiên Cẩu, đè nghiến quấn lấy lưỡi Đại Thiên Cẩu, nghe tiếng kháng nghị bất mãn phát ra từ sâu trong cổ họng và khoang mũi y.
Yêu Hồ vô cùng hài lòng, hắn buông đầu Đại Thiên Cẩu ra, nhìn nước miếng tràn ra từ khóe môi y, thứ chất lỏng hơi dính trong suốt kia tràn ra rất nhiều sau nụ hôn mãnh liệt, chảy xuống không hề bị kiểm soát. Yêu Hồ vươn lưỡi liếm cằm Đại Thiên Cẩu, lần này còn bị chống cự mạnh hơn ban rồi.
Yêu Hồ ngẩng đầu nhìn vào mắt Đại Thiên Cẩu, đôi mắt xanh thẳm kia chẳng biết đã trùm lên một lớp sương mù từ khi nào, khóe mắt cũng đỏ ửng lên, trông vừa ấm ức vừa đáng thương.
Nhưng không hề tức giận.
Điều này khiến Yêu Hồ rất kinh ngạc.
Hắn buông lỏng yêu lực đang trói chân tay Đại Thiên Cẩu, nâng mặt Đại Thiên Cẩu lên mà hỏi: “Người không ghét ta làm như vậy sao? Người không hận ta sao?”
Đại Thiên Cẩu cũng không biết mình nên biểu đạt kiểu gì, đến khi y phản ứng lại thì đã bị Yêu Hồ ôm cứng.
A… Đại Thiên Cẩu ngơ ngẩn nghĩ, hóa ra ban nãy y đã lắc đầu.
Hóa ra từ tận đáy lòng y, thực sự không hề kháng cự Yêu Hồ chút nào.
Yêu Hồ ngả lên vai y như mừng đến phát khóc, nhưng Đại Thiên Cẩu lại thà Yêu Hồ đang uống say thì hơn, không thì y không thể nào giải thích được việc hoang đường vừa làm với Yêu Hồ.
Đương nhiên, y cũng chắc chắn là đã uống say rồi.
Đổ hết tất cả cho rượu, đúng là cách thoát thân tốt đến quá đáng.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân, người nghe một câu của tiểu sinh đã, cho dù ngày mai người quên hết sạch, tiểu sinh cũng sẽ không oán thán nửa câu.”
“Ngươi nói đi.”
“Đối với tiểu sinh mà nói, ban đầu người chỉ là một ân nhân cứu mạng phiền hà đến phát bực. Cách đối nhân xử thế của người và tiểu sinh hoàn toàn khác nhau, người quá giống thần minh bảo hộ một phương, tiểu sinh cảm thấy người rất ngu ngốc, bao nhiêu năm tiểu sinh làm yêu quái, không tính được mất, chỉ mong khoái lạc. Tiểu sinh luôn sống theo bản năng của mình, cho dù bị giết, cũng là mệnh số của tiểu sinh.” Yêu Hồ buông Đại Thiên Cẩu ra, ngồi ngay ngắn lại, “Nhưng người, lần đầu tiên người khiến tiểu sinh cảm thấy, có lẽ sống như vậy, là sai.”
Yêu Hồ đã lừa rất nhiều người, hắn đã nếm không ít trái ngọt trong thành trì xây bằng những lời dối trá của bản thân. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy thì có gì sai, những kẻ bị lừa kia đều là lũ vô cùng ngu xuẩn, hắn tìm được lạc thú của mình từ những kẻ ngu xuẩn đó, mà những kẻ ngu xuẩn đó cũng có được kết quả mà chúng muốn, như thế dường như chẳng có gì sai cả.
Nhưng Đại Thiên Cẩu, đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ của hắn.
“Tiểu sinh luôn nghĩ, những thứ tồn tại vĩnh viễn đều đẹp, nhưng thanh xuân thực sự quá ngắn ngủi, nên khi tiểu sinh làm những tiểu cô nương xinh đẹp kia thành tiêu bản, tiểu sinh thậm chí còn nghĩ, có phải những tiểu cô nương kia hẳn nên cảm tạ tiểu sinh không, tiểu sinh đã giúp các nàng giữ mãi thanh xuân mà.”
“Tiểu sinh đã từng nói “Người chính là người trời định của ta” với rất nhiều cô nương, nếu Đại Thiên Cẩu đại nhân người không chê, tiểu sinh cũng muốn nói vậy với người.”
“Trước khi tiểu sinh giết người, người mãi mãi là người trời định của ta. Đương nhiên, với tiểu sinh, không thể có hai người trời định cùng tồn tại được.”
Đại Thiên Cẩu nghe mấy câu không đầu không cuối, tạm thời có thể nghe ra là tỏ tình này, không nhịn được mà cong môi cười.
“Xem ra ngươi sẽ mãi mãi không có người trời định thứ hai rồi.”
“Chỉ mong được như người nói, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Yêu Hồ cởi áo Đại Thiên Cẩu, vươn tay ra sau lưng y, đầu ngón tay dồn yêu lực, xé rách từng chút da ở giữa hai xương bả vai, đưa từng chút yêu lực của mình vào.
Đại Thiên Cẩu run rẩy, kêu khẽ một tiếng đau đớn. Yêu Hồ lập tức ôm chặt cơ thể Đại Thiên Cẩu, nhẹ giọng dỗ: “Xin người hãy nhịn một chút, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.”
Đại Thiên Cẩu tựa đầu lên vai Yêu Hồ, khẽ gật.
Yêu lực Yêu Hồ dồn vào trong cơ thể Đại Thiên Cẩu lan tỏa khắp khoảng trong da chỗ xương vai, khiến Đại Thiên Cẩu cảm thấy vừa đau lại vừa ngứa, thỉnh thoảng còn nóng đến mức y không thể chịu được. Đại Thiên Cẩu cắn chặt răng, ép cơ thể mình không được run rẩy nữa, nhưng làm vậy chỉ khiến hàm y phát đau.
Có thứ gì đó muốn mọc ra từ cơ thể y.
Đại Thiên Cẩu siết chặt cánh tay Yêu Hồ, cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, đồng thời đè chặt tiếng rên vì quá đau đớn trong cổ họng.
Yêu Hồ giơ một tay ấn trên trán Đại Thiên Cẩu, tim thắt lại vì trên trán đã rướm đầy mồ hôi lạnh, nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, dứt khoát dùng tay còn lại ấn vào hai bên xương vai Đại Thiên Cẩu, khi Đại Thiên Cẩu vì quá đau mà giãy giụa muốn lăn xuống giường, hắn ôm chặt y lại.
“Đại Thiên Cẩu đại nhân!”
Tiếng gào đau đớn không thể khống chế nổi của Đại Thiên Cẩu và tiếng gọi này của Yêu Hồ gần như vang lên cùng lúc, sau đó, một đôi cánh màu đen mọc ra từ sau lưng Đại Thiên Cẩu, sau khi mở rộng thật nhanh lại thu lại vì cơn đau của chủ nhân.
Đại Thiên Cẩu dựa vào Yêu Hồ mà thở hổn hển, một lúc lâu sau mới thở ổn định trở lại.
Yêu Hồ nhìn đôi cánh kia, lát sau mới thỏa mãn cười: “Nếu không phải Đại Thiên Cẩu đại nhân để lộ lưng trước mặt tiểu sinh, tiểu sinh cũng không biết trừ yêu sư kia đã kết ấn lên lưng người.”
“…Yêu Hồ.”
“Người nhớ lại hết rồi hả?”
Đại Thiên Cẩu ngồi dậy, nhìn đôi mắt mang ý cười của Yêu Hồ, y lặng thinh một hồi lâu rồi mới nói: “Ngươi trước đây đã rời khỏi ta hai lần.”
Yêu Hồ sững người, rồi lập tức cười ha ha mà nói: “Cái này mà người cũng nhớ ra luôn hả? Xem ra ấn kia quả nhiên còn phong ấn cả ký ức của người…”
Vẻ mặt Đại Thiên Cẩu trở nên nghiêm túc, “Ngươi đi hai lần, về hai lần, lần này vì sao lại đến tìm ta?”
“Vì… người là ân nhân cứu mạng của tiểu sinh mà.”
Tim Đại Thiên Cẩu lạnh đi, mắt cũng tối sầm, “Thế thì, ta không cần ngươi báo ân, ngươi cứ đi đi…”
“Giờ người cũng là người trời định của tiểu sinh rồi.” Yêu Hồ ngắt lời Đại Thiên Cẩu, nhìn thấy đôi con ngươi bỗng mang nét vui mừng của Đại Thiên Cẩu, bèn cười đắc thắng.
Người đúng là không biết nói dối, Đại Thiên Cẩu đại nhân ạ.
“Thế thì sau này ngươi sẽ không đi nữa phải không?”
“Như lời người nói, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”
Yêu Hồ kéo tay Đại Thiên Cẩu, nhắm mắt hôn lên mu bàn tay.
“Thế nhé, tiểu sinh đã hứa với người rồi đấy.”
“Trước khi tiểu sinh giết người, sẽ mãi mãi không rời khỏi người đâu.”
=Hoàn=