Thủ Vô nhảy từ trên nóc nhà xuống, đứng bên cạnh Đại Thiên Cẩu. Gã vốn thấp hơn Đại Thiên Cẩu một khúc, nhưng khí thế quanh thân gã lúc này lại không thua gì Đại Thiên Cẩu.
Gã nói: “Ngươi muốn cứu con hồ ly kia, ta cũng muốn đi cứu Bát Bách Bỉ Khâu Ni, tuy nàng một lòng muốn chết, nhưng ta rất tùy hứng, không muốn để nàng chết.”
Đại Thiên Cẩu im lặng.
Thủ Vô nói: “Trong cuộc đời, ai mà chẳng có người quan trọng chứ.”
Đại Thiên Cẩu ngẩn ngơ, “Quan trọng…”
“Con hồ ly kia chẳng lẽ không quan trọng với ngươi?” Thủ Vô nhìn Đại Thiên Cẩu, “Không quan trọng thì ngươi giải thích thế nào về hành động hiện giờ? Đã có người hắt máu chó đen vào người ngươi rồi, sao ngươi vẫn không đi?”
“Yêu Hồ kia, là vật nuôi của ta…”
“Ngươi nói thế nào cũng được, ta cũng chẳng quan tâm đến mạng con hồ ly kia.” Thủ Vô sải bước, “Ta chỉ muốn Bát Bách Bỉ Khâu Ni sống tiếp mà thôi, xét từ điểm này mà nói, chúng ta là kẻ thù.”
Vật tế sống hai chọn một, giữa Bát Bách Bỉ Khâu Ni và Yêu Hồ, nhất định phải chết một.
Tim Đại Thiên Cẩu trĩu xuống, y đuổi theo Thủ Vô, đi về phía Yêu Hồ đang ở. Trên đường đi y vẫn nghĩ những lời Thủ Vô vừa nói – Yêu Hồ kia, rốt cuộc có vị trí như thế nào trong lòng y.
Có lẽ chỉ là một thần khí sưởi ấm rất tiện dụng, ôm rất sướng…
Có lẽ chỉ là một món đồ chơi biết cử động biết nói chuyện, thỉnh thoảng còn có thể nhe răng xù lông với y…
Có lẽ chỉ là một con thú nuôi chưa được thuần tính, khiến y rất là đau đầu…
Như vậy, Yêu Hồ đối với y cũng chẳng phải đặc biệt quan trọng gì. Nhưng Đại Thiên Cẩu bỗng nhớ lại cảnh tượng Yêu Hồ lén trốn khỏi y, một góc nào đó trong lòng bỗng cô quạnh đến điên dại.
Y đã quá cô quạnh, sự xuất hiện của Yêu Hồ rất thích hợp để bù đắp chỗ trống trong lòng y.
Nếu như điều này có thể chứng minh được sự tồn tại của Yêu Hồ là quan trọng, vậy thì Đại Thiên Cẩu thừa nhận, hồ ly kia đối với y, rất quan trọng.
Quan trọng đến mức y không thể chấp nhận được mất đi.
Khi Thủ Vô và Đại Thiên Cẩu đến chỗ Yêu Hồ, An Bội Tinh Minh đã vẽ xong chú trói buộc, Yêu Hồ bị vây cứng trong bùa chú, đã hiện về nguyên hình.
Bên cạnh An Bội Tinh Minh là Bát Bách Bỉ Khâu Ni, nàng nhìn Yêu Hồ, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Trừ hai người này ra, xung quanh bùa chú còn có mấy trừ yêu sư, một đại thúc để tay trần chân cà thọt trong đó dường như hận Yêu Hồ thấu xương, cứ ồn ào mãi bắt An Bội Tinh Minh mau ra tay.
Đại Thiên Cẩu nhìn hồ lô rượu đeo bên eo trừ yêu sư kia, nhận ra hắn chính là trừ yêu sư nửa mùa ngày trước đã ra tay với Yêu Hồ – Yêu Hồ nói xấu trừ yêu sư này rất nhiều, bao gồm cả làm xấu hình tượng hắn. Giờ xem ra, lời Yêu Hồ không thể tin hết được.
Trừ yêu sư này ngoại trừ ăn mặc hơi cục súc một chút, tướng mạo trông cũng khá – mắt mày sâu thẳm, râu ria dài cũng rất có vị từng trải của nam nhân trưởng thành.
Đại Thiên Cẩu ngồi xổm trên tàng cây mà dẩu môi, sau đó lại hướng tầm mắt sang Yêu Hồ.
Ngoài dự đoán của y, Yêu Hồ không khóc la “Tiểu sinh oan uổng” mà thản nhiên nằm dưới đất, như đã nhìn thấu sinh tử.
Chẳng lẽ con cáo nhép này bị tẩy não rồi? Đại Thiên Cẩu khó hiểu cau mày.
Thủ Vô đứng cạnh Đại Thiên Cẩu, cũng cau mày, có điều tầm mắt gã hướng về phía Bát Bách Bỉ Khâu Ni.
An Bội Tinh Minh đã cảm nhận được sự tồn tại của Đại Thiên Cẩu ngay khi y bay lên ngọn cây, thấy mấy trừ yêu sư trước mặt đều dồn sự chú ý vào Yêu Hồ, lòng không khỏi bất lực, nhưng cũng nhẹ lòng hẳn đi – nếu hai bên đánh nhau, y thực sự không biết nên giúp ai.
Chuyện Yêu Hồ, An Bội Tinh Minh có nghe nói rồi, cũng âm thầm điều tra một hồi, biết hai nam nhân kia không chết dưới tay Yêu Hồ, Yêu Hồ chỉ làm cừu thế mạng cho tiểu cô nương hắn quý mà thôi. Nhưng những trừ yêu sư này lại chắc chắn Yêu Hồ chính là hung thủ hại người, trời vừa sáng đã ầm ĩ đòi xử tử hắn, An Bội Tinh Minh lấy cớ dương khí ban ngày quá nặng không có lợi cho việc dẫn dụ ác yêu âm giới mới miễn cưỡng ngăn được bọn họ. Nhưng lúc này trời đã tối dần rồi, sợ là không thể kéo dài được nữa.
“Tinh Minh đại nhân, ngài thực sự không nghĩ đến việc lấy ta làm vật tế sao?” Bát Bách Bỉ Khâu Ni cũng sốt sắng.
An Bội Tinh Minh nhắm mắt lại, cầm quạt giấy gõ lên đầu mày mình, “Không vội, chờ chút đã.”
Đại Thiên Cẩu đứng dậy, nheo mắt chăm chú nhìn về bên này, y đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần có động tĩnh gì cái là xông lên cướp cáo ngay.
Trời đã tối đen, trừ yêu sư có mặt không chờ được nữa, mồm năm miệng mười giục An Bội Tinh Minh ra tay.
An Bội Tinh Minh bất lực, đành phải mở mắt ra, mở quạt “xoạch” một tiếng, giả vờ niệm một chuỗi chú ngữ.
Chú ấn trói buộc sáng lên, Yêu Hồ trong bùa chú khó chịu run người, hai tai cụp lại.
Đại Thiên Cẩu nóng ruột, đang định lao xuống thì đằng xa bỗng vọng lại tiếng sáo, tiếng sáo này rất kỳ lạ, chỉ mấy âm phù đơn giản đã khiến y bình tĩnh lại ngay, trong lòng không còn tạp niệm, chỉ muốn nhắm mắt lại lắng nghe trọn khúc diễn tấu này.
An Bội Tinh Minh nghe thấy tiếng sáo liền gấp quạt lại, lặng lẽ cong môi – tên Nguyên Bác Nhã này cuối cùng cũng đến kịp rồi.
Gã nói: “Ngươi muốn cứu con hồ ly kia, ta cũng muốn đi cứu Bát Bách Bỉ Khâu Ni, tuy nàng một lòng muốn chết, nhưng ta rất tùy hứng, không muốn để nàng chết.”
Đại Thiên Cẩu im lặng.
Thủ Vô nói: “Trong cuộc đời, ai mà chẳng có người quan trọng chứ.”
Đại Thiên Cẩu ngẩn ngơ, “Quan trọng…”
“Con hồ ly kia chẳng lẽ không quan trọng với ngươi?” Thủ Vô nhìn Đại Thiên Cẩu, “Không quan trọng thì ngươi giải thích thế nào về hành động hiện giờ? Đã có người hắt máu chó đen vào người ngươi rồi, sao ngươi vẫn không đi?”
“Yêu Hồ kia, là vật nuôi của ta…”
“Ngươi nói thế nào cũng được, ta cũng chẳng quan tâm đến mạng con hồ ly kia.” Thủ Vô sải bước, “Ta chỉ muốn Bát Bách Bỉ Khâu Ni sống tiếp mà thôi, xét từ điểm này mà nói, chúng ta là kẻ thù.”
Vật tế sống hai chọn một, giữa Bát Bách Bỉ Khâu Ni và Yêu Hồ, nhất định phải chết một.
Tim Đại Thiên Cẩu trĩu xuống, y đuổi theo Thủ Vô, đi về phía Yêu Hồ đang ở. Trên đường đi y vẫn nghĩ những lời Thủ Vô vừa nói – Yêu Hồ kia, rốt cuộc có vị trí như thế nào trong lòng y.
Có lẽ chỉ là một thần khí sưởi ấm rất tiện dụng, ôm rất sướng…
Có lẽ chỉ là một món đồ chơi biết cử động biết nói chuyện, thỉnh thoảng còn có thể nhe răng xù lông với y…
Có lẽ chỉ là một con thú nuôi chưa được thuần tính, khiến y rất là đau đầu…
Như vậy, Yêu Hồ đối với y cũng chẳng phải đặc biệt quan trọng gì. Nhưng Đại Thiên Cẩu bỗng nhớ lại cảnh tượng Yêu Hồ lén trốn khỏi y, một góc nào đó trong lòng bỗng cô quạnh đến điên dại.
Y đã quá cô quạnh, sự xuất hiện của Yêu Hồ rất thích hợp để bù đắp chỗ trống trong lòng y.
Nếu như điều này có thể chứng minh được sự tồn tại của Yêu Hồ là quan trọng, vậy thì Đại Thiên Cẩu thừa nhận, hồ ly kia đối với y, rất quan trọng.
Quan trọng đến mức y không thể chấp nhận được mất đi.
Khi Thủ Vô và Đại Thiên Cẩu đến chỗ Yêu Hồ, An Bội Tinh Minh đã vẽ xong chú trói buộc, Yêu Hồ bị vây cứng trong bùa chú, đã hiện về nguyên hình.
Bên cạnh An Bội Tinh Minh là Bát Bách Bỉ Khâu Ni, nàng nhìn Yêu Hồ, ánh mắt ngập tràn lo lắng.
Trừ hai người này ra, xung quanh bùa chú còn có mấy trừ yêu sư, một đại thúc để tay trần chân cà thọt trong đó dường như hận Yêu Hồ thấu xương, cứ ồn ào mãi bắt An Bội Tinh Minh mau ra tay.
Đại Thiên Cẩu nhìn hồ lô rượu đeo bên eo trừ yêu sư kia, nhận ra hắn chính là trừ yêu sư nửa mùa ngày trước đã ra tay với Yêu Hồ – Yêu Hồ nói xấu trừ yêu sư này rất nhiều, bao gồm cả làm xấu hình tượng hắn. Giờ xem ra, lời Yêu Hồ không thể tin hết được.
Trừ yêu sư này ngoại trừ ăn mặc hơi cục súc một chút, tướng mạo trông cũng khá – mắt mày sâu thẳm, râu ria dài cũng rất có vị từng trải của nam nhân trưởng thành.
Đại Thiên Cẩu ngồi xổm trên tàng cây mà dẩu môi, sau đó lại hướng tầm mắt sang Yêu Hồ.
Ngoài dự đoán của y, Yêu Hồ không khóc la “Tiểu sinh oan uổng” mà thản nhiên nằm dưới đất, như đã nhìn thấu sinh tử.
Chẳng lẽ con cáo nhép này bị tẩy não rồi? Đại Thiên Cẩu khó hiểu cau mày.
Thủ Vô đứng cạnh Đại Thiên Cẩu, cũng cau mày, có điều tầm mắt gã hướng về phía Bát Bách Bỉ Khâu Ni.
An Bội Tinh Minh đã cảm nhận được sự tồn tại của Đại Thiên Cẩu ngay khi y bay lên ngọn cây, thấy mấy trừ yêu sư trước mặt đều dồn sự chú ý vào Yêu Hồ, lòng không khỏi bất lực, nhưng cũng nhẹ lòng hẳn đi – nếu hai bên đánh nhau, y thực sự không biết nên giúp ai.
Chuyện Yêu Hồ, An Bội Tinh Minh có nghe nói rồi, cũng âm thầm điều tra một hồi, biết hai nam nhân kia không chết dưới tay Yêu Hồ, Yêu Hồ chỉ làm cừu thế mạng cho tiểu cô nương hắn quý mà thôi. Nhưng những trừ yêu sư này lại chắc chắn Yêu Hồ chính là hung thủ hại người, trời vừa sáng đã ầm ĩ đòi xử tử hắn, An Bội Tinh Minh lấy cớ dương khí ban ngày quá nặng không có lợi cho việc dẫn dụ ác yêu âm giới mới miễn cưỡng ngăn được bọn họ. Nhưng lúc này trời đã tối dần rồi, sợ là không thể kéo dài được nữa.
“Tinh Minh đại nhân, ngài thực sự không nghĩ đến việc lấy ta làm vật tế sao?” Bát Bách Bỉ Khâu Ni cũng sốt sắng.
An Bội Tinh Minh nhắm mắt lại, cầm quạt giấy gõ lên đầu mày mình, “Không vội, chờ chút đã.”
Đại Thiên Cẩu đứng dậy, nheo mắt chăm chú nhìn về bên này, y đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần có động tĩnh gì cái là xông lên cướp cáo ngay.
Trời đã tối đen, trừ yêu sư có mặt không chờ được nữa, mồm năm miệng mười giục An Bội Tinh Minh ra tay.
An Bội Tinh Minh bất lực, đành phải mở mắt ra, mở quạt “xoạch” một tiếng, giả vờ niệm một chuỗi chú ngữ.
Chú ấn trói buộc sáng lên, Yêu Hồ trong bùa chú khó chịu run người, hai tai cụp lại.
Đại Thiên Cẩu nóng ruột, đang định lao xuống thì đằng xa bỗng vọng lại tiếng sáo, tiếng sáo này rất kỳ lạ, chỉ mấy âm phù đơn giản đã khiến y bình tĩnh lại ngay, trong lòng không còn tạp niệm, chỉ muốn nhắm mắt lại lắng nghe trọn khúc diễn tấu này.
An Bội Tinh Minh nghe thấy tiếng sáo liền gấp quạt lại, lặng lẽ cong môi – tên Nguyên Bác Nhã này cuối cùng cũng đến kịp rồi.