Bình thường Thẩm Tri Hành không ăn nhiều nhưng hôm nay không muốn lãng phí nên anh đã ăn hết rau muống và rau cải còn dư trên đĩa.
Tô Ý Tiện thì cầm thạch rau câu dừa mà anh mới ăn một miếng múc từng thìa bỏ vào miệng.
Cô ăn nốt miếng thạch dừa cuối cùng, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô mở ra xem mới thấy Sài Ứng gửi tin nhắn đến, liên quan đến lời khuyên về môn tự chọn năm hai.
Tô Ý Tiện vô cùng vui vẻ gõ mấy chữ cảm ơn cậu ấy, gửi tin nhắn xong, cô cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Chú ơi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Tri Hành nhìn cô, lặng lẽ bưng khay thức ăn đi về phía khu thu nhận đồ dùng ăn uống.
Trên đường từ nhà ăn về ký túc xá, Tô Ý Tiện giới thiệu với anh các kiến trúc gần đó và bố cục khu lớp học. Lúc đi ngang qua khu ký túc xá nam, Tô Ý Tiện nghe thấy có người gọi mình, đó là một bạn học chung môn tự chọn học kỳ hè.
Hai người khách sáo chào hỏi nhau rồi bạn kia nói sau này có cơ hội ra ngoài đi chơi.
“Được, có cơ hội thì hẹn gặp.” Tô Ý Tiện cười nhìn theo bạn học đi khỏi đó, sau đó thuận miệng giới thiệu với Thẩm Tri Hành, “Đó là đàn anh năm ba, bọn cháu quen nhau ở môn tự chọn.”
Mới đi được vài bước, đến chỗ rẽ, cô lại dừng chân chào hỏi người ta, sau đó giới thiệu từng người với Thẩm Tri Hành.
“Vừa rồi là đàn anh trong câu lạc bộ, bọn cháu biết nhau trong hoạt động của câu lạc bộ.”
“Người còn lại là người phụ trách trong ban tổ chức, trước kia bọn cháu từng tham gia thi đấu cùng nhau.”
…
Chỉ trong đoạn đường mấy trăm mét ngăn ngắn mà Tô Ý Tiện chào hỏi với năm, sáu người bạn, có cả nam lẫn nữ.
Cuộc sống vườn trường của cô phong phú hơn tưởng tượng của Thẩm Tri Hành nhiều, năng lực giao tiếp cũng giỏi hơn nhiều so với Thẩm Tri Hành nghĩ.
Như thế này rất tốt.
Nếu cô không khóc hai lần vì chàng trai không thích cô thì càng tốt hơn.
Thẩm Tri Hành biết hầu hết mọi người đều trải qua thất bại trong tình yêu, nhất là ở độ tuổi của Tô Ý Tiện, mười tám mười chín tuổi là thời điểm dám yêu dám hận, khóc vì chuyện tình cảm cũng bình thường.
Nhưng nhìn thấy cô khóc như thế, Thẩm Tri Hành vẫn sẽ đau lòng.
Nỗi đau lòng của một người bề trên.
Đến dưới tòa ký túc xá, Thẩm Tri Hành mở miệng trước: “Tôi đi đây.”
“Vâng, hẹn gặp chú vào kỳ nghỉ Quốc Khánh.” Tô Ý Tiện chắp hai tay ra sau lưng, bước thêm một bước tới gần anh.
Cô cụp mắt do dự một lúc mới ngẩng lên nhìn anh, mang theo mong đợi: “Nếu có thời gian rảnh, cháu có thể về nhà chính với chú không?”
Từ đây tới nhà chính của nhà họ Thẩm phải đi mất ba tiếng rưỡi.
Ít nhất có thể nói thêm với anh mấy câu.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cháu.”
…
Học kỳ mới bắt đầu, thời tiết tháng Chín vẫn nóng tới mức khiến người ta buồn phiền bực dọc.
Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Tô Ý Tiện bất chấp cả đoạn đường nắng nóng cúi đầu lao nhanh đến thư viện, lúc ngâm mình trong hơi lạnh từ điều hòa của thư viện, cô mới cảm thấy như được sống lại.
Tô Ý Tiện mua một cốc latte nóng trong quán cà phê ở tầng một, trong lúc đợi đồ, Tô Ý Tiện vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái phía sau.
“Cậu xem bài đăng trên diễn đàn chưa? S năm hai của Học viện Kinh tế chính trị, thiếu điều điểm mặt gọi tên luôn rồi.”
“Có phải đàn chị dành được giải thưởng tỉnh ngay từ năm nhất không? Người viết luận văn về công ty Thiên Tung ấy hả? Có lẽ nhà chị ấy có quan hệ, sao mà mở miệng hắt nước bẩn cho người ta như thế được?”
Tô Ý Tiện lấy cà phê lên tầng, đi ngang qua khu vực học thuộc lòng công cộng, lại nghe thấy mấy bạn nam bàn luận chuyện trên trời dưới biển.
“Tôi đã bảo gì ấy nhỉ? Quả nhiên là thế, làm gì có nhà giàu nào lại để con gái ở ký túc xá chứ? Con nhà giàu của giới thượng lưu chưa tới trường nhập học đã thuê nhà ở khu ngay sát trường xong rồi.”
“Chậc, cậu đừng nói, năm ngoái bảo vệ luận văn tôi từng gặp một lần rồi, rất xinh đẹp.”
“Phí lời, không đẹp thì có nhiều xe sang đưa cô ấy đến trường như thế à?”
…
Nơi đông người thường có chuyện để hóng và tin đồn.
Học kỳ trước Tô Ý Tiện đã loáng thoáng nghe thấy một vài câu bàn tán về cô, nhưng phạm vi lan truyền không lớn, đều lén lút nói với nhau nên cô không để bụng.
Nhưng hình như hôm nay quy mô của tin đồn rộng hơn rồi.
Tô Ý Tiện tìm một chỗ khuất rồi ngồi xuống, sau đó đăng nhập vào diễn đàn trường mà đã lâu cô không vào xem.
Diễn đàn không thuộc quản lý chính thức của nhà trường, tin tức trong đó loạn xì ngầu, drama, tỏ tình, chửi mắng gì cũng có.
Cô vừa ấn vào đã nhìn thấy trang đầu treo một bài viết nóng hổi…
“Hôm qua tôi nhìn thấy một chiếc xe sang ở cổng trường, không biết cậu ấm cô chiêu nào đi học quên dẫn theo kẻ hầu hạ này hu hu hu…”
Chủ thớt không có ác ý, một bức ảnh chiếc xe ô tô đắt tiền được chụp từ xa, che biển số xe bày trò đùa.
Mấy người trước trả lời cũng đang đùa, nhưng từ người thứ tám thì hướng đi lệch dần.
8L: [Ồ~ có thể là loại cô cậu chủ kia ấy.]
10L: [Ai hiểu thì tự biết, vẫn có người không biết Học viện Kinh tế chính trị có bạn nữ nào đó một học kỳ đổi tám cái xe sang đưa đón hả?]
13L: [Ai thế, ai thế?]
14L: [Cái bạn năm hai ấy, chiếc xe chủ thớt chụp là cái đưa cô ấy tới hôm khai giảng.]
16L: [Dựa vào thống kê không đầy đủ, chỉ trong năm ngoái có tới tám cái xe sang đưa đón bạn S, mà bạn nữ S này ôm ấp với người trong xe vô cùng thân mật. Nhưng bình thường cô ấy đều mặc quần áo hạng phổ thông, có thể thấy điều kiện gia đình chẳng ra sao, đồng thời ông bầu kia vung tay không hào phóng, chẳng mua cho vài bộ quần áo hàng hiệu cao cấp xịn sò gì cả.]
17L: [Trong bài luận văn giành giải thưởng vào năm ngoái của cô ấy còn phỏng vấn một vị CEO của một công ty đầu rồng ở Giang Thành, cái công ty ấy đó à, sinh viên bình thường tốt nghiệp đại học chính quy chúng ta chưa chắc đã vào nổi đâu, thế mà cô ấy có thể phỏng vấn người ta một cách dễ dàng… Các vị tự ngẫm đi. Nhưng mà bạn S này chơi lớn ghê đấy, tôi nghe nói CEO của bọn họ hơn sáu mươi rồi, cô ấy thật sự không hề kén chọn…]
…
Quần áo hạng phổ thông?
Tô Ý Tiện cúi đầu nhìn váy mình rơi vào trầm ngâm.
Cô gửi ảnh chụp màn hình cho luật sư Viên, sau đó chuyển tiếp ảnh cho Từ Niệm Niệm.
Tô Ý Tiện: [Quần áo của tớ trông phèn lắm à?]
Từ Niệm Niệm: [Cục cưng của tớ, trọng điểm là cái này hả?]
Từ Niệm Niệm: [Chẳng lẽ trọng điểm không phải cậu ôm ấp với người trong xe sang sao?]
Từ Niệm Niệm: [Cậu ôm ấp với sếp Thẩm từ bao giờ thế?]
Tô Ý Tiện: [?]
Đúng nhỉ, cô ôm ấp với Thẩm Tri Hành bao giờ?
Sao cô không nhớ gì hết?
Tô Ý Tiện: [Không biết người này có quay video không, tớ muốn tìm cậu ta đòi bản sao lưu…]
Rất nhanh sau đó, luật sư Viên trả lời cô rằng cần một chút thời gian thu thập chứng cứ, nếu lượt đọc của bình luận kia đạt đến năm nghìn hoặc lượt chia sẻ đạt tới năm trăm thì sẽ tạo thành tội vu khống, xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác.
Đúng lúc này, Giản Đan gửi tin nhắn đến.
Giản Đan không đơn giản: [Không biết ai đăng ảnh chụp màn hình trên diễn đàn lên Weibo, lên bảng hot search cùng thành phố rồi, bọn họ còn đăng cả ảnh cậu nhận thưởng năm ngoái lên.]
Giản Đan không đơn giản: [Kiện thằng đó đi chứ mẹ nó, kiện nó xúc phạm danh dự nhân phẩm.]
Tên hashtag là #Nữ sinh viên Đại học Giang Thành được tám chiếc xe sang thay phiên đưa đón#.
Tô Ý Tiện bấm vào xem một vòng, bài đăng hashtag ngày càng nổi, bình luận cũng ngày càng nhiều hơn.
Năm rưỡi chiều, giờ cao điểm tan tầm, đây là thời gian đẹp nhất để hóng drama.
Nhất là loại drama tệ hại như sinh viên trường đại học lớn vì danh lợi mà bán thân thể, rất dễ gợi lên ham muốn thảo luận của một nhóm người.
[Tám chiếc xe sang, sang cỡ nào cho tôi xem với?]
[Lại còn là sinh viên Đại học Giang Thành nữa chứ, bây giờ có thể vì luận văn mà bò lên giường CEO, sau này có thể vì luận văn tốt nghiệp mà dụ dỗ giảng viên hướng dẫn, kiến nghị nhà trường đuổi học cô ta, không thể làm hỏng nề nếp học tập của Đại học Giang Thành chúng ta được.]
[Mấy người không bị làm sao đấy chứ? Bộ quần áo mà người ta mặc là mẫu cao cấp mùa thu đông năm ngoái của hãng M đó, có khi là công chúa của một công ty nào đó, tìm bừa một chú hay bác nào đó phỏng vấn để viết bài luận văn thôi.]
[Chỉ dựa vào cái này mà tung tin đồn linh tinh về người ta? Trong nhà con nhà giàu không thể có mấy chiếc xe sang à? Con nhà giàu không thể có vài ba người bạn giàu hả? Một đám gà ghen tị giậm chân, thấy con gái người ta xinh đẹp trong lòng chỉ có một đống thối nát ấy thôi.]
[Cười chết mất, mẫu cao cấp của hãng M lại là “quần áo hạng phổ thông”, bên này kiến nghị bộ phận pháp chế của hãng M mau chóng ra vào việc đi.]
…
Mặc dù Tô Ý Tiện ngồi trong góc nhưng vẫn có không ít người liên tục nhìn về phía cô, cô chẳng còn tâm trạng học bài, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời khỏi thư viện, vừa mới ra tới cổng thư viện thì đụng phải Loan Vinh Hiên đang vội vàng chạy tới.
“Ờm…” Cả người Loan Vinh Hiên nhễ nhại mồ hôi, còn mặc quần áo bóng rổ.
Cậu ta nghe thấy người khác bàn tán về chuyện này, bỏ lại bóng rổ chạy tới đây.
“Tôi không sao.” Tô Ý Tiện cười với cậu ta, vẻ mặt thong dong nhẹ như mây gió, hệt như chẳng quan tâm gì.
Một đống lời an ủi của Loan Vinh Hiên không có cơ hội phát huy, cậu ta cảm thấy mình còn tức giận hơn người trong cuộc là cô.
Cậu ta hai tay chống nạnh, thở hổn hển hỏi: “Cậu không tức giận sao?”
“Tức chứ.”
Tự dưng bị hắt một đống nước bẩn như thế, không ai không tức giận.
Nhưng tức cũng chẳng làm được gì, tức giận với loại người dựa vào phỏng đoán để bú fame này cũng vô dụng thôi, tức giận với những người trên mạng buồn chán dễ tin lời đồn thì càng vô dụng.
Biện pháp tốt nhất khi đối diện với ác ý là khiến đối phương phải trả giá thật lớn vì lời nói và hành vi của mình, cũng có thể mang lại tác dụng giết gà dọa khỉ.
“Tôi báo cảnh sát rồi.” Tô Ý Tiện cảm thấy cậu ta nóng vội đến độ đổ đầy mồ hôi trên mặt bèn đưa khăn giấy cho cậu ta, “Cảm ơn cậu.”
Loan Vinh Hiên nhận khăn giấy lau bừa mồ hôi: “Không sao, tôi ngứa mắt cái đám bịa đặt tung tin đồn nhảm ấy, đổi thành người khác tôi cũng sốt ruột thế này thôi.”
“Tôi biết rồi.” Tô Ý Tiện cười với cậu ta.
Loan Vinh Hiên rất tốt, luôn chân thành với người khác.
Tô Ý Tiện tin rằng cậu ta sẽ sốt ruột vì bất cứ người bạn nào bị bôi xấu.
Loan Vinh Hiên cũng cười, vừa cười vừa ngại ngùng xoa gáy.
Đột nhiên, có bạn học cùng lớp ở phía xa chỉ vào cậu ta, giận dữ hét: “Loan Vinh Hiên cậu cười cái rắm! Cố vấn học tập biết chuyện cậu đánh người khác rồi đấy, bảo cậu lên văn phòng ngay lập tức!”
Tiếng nói vừa dứt, bạn kia nhìn sang Tô Ý Tiện chỉ vào điện thoại, sau đó thủ thế cố lên với cô.
Mặt Loan Vinh Hiên cứng đờ, nhấc chân chạy về phía tòa văn phòng, vừa chạy vừa hô: “Tôi tới gặp cố vấn học tập trước, nếu cậu cần giúp gì thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào, yên tâm, cả lớp chúng tôi đều tin tưởng cậu!”
Viền mắt Tô Ý Tiện ươn ướt, trong điện thoại của cô cũng có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn tới, đều hỏi cô có cần giúp gì không.
Cảm giác này thật tốt, cảm giác được tin tưởng vây quanh này cực kỳ tuyệt vời.
Sau khi về phòng ký túc xá, ba bạn cùng phòng vây lấy cô ngay tức khắc.
“Không sao chứ?”
“Yên tâm đi, tớ đã nhờ người đi dò ID rồi, chắc chắn có thể bắt được tên kia.”
“Tớ mua bánh su kem nè, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn đấy.”
Tô Ý Tiện bị Lưu Tử Dịch nhét một cái bánh su kem đầy bơ vào miệng, cô thay giày đi vào trong, lúng búng nói: “Các cậu làm gì thế?”
Cả ba cái máy tính đều đang bật, Giản Đan còn lấy cả bộ bàn phím cơ mà trước giờ cô ấy coi như của báu ra.
“Chiến đấu đó!” Ba người lại lục tục quay lại trước máy tính tiếp tục gõ bàn phím.
Tô Ý Tiện mở Weibo ra lần nữa, thấy ở bài đăng kèm hashtag kia có thêm rất nhiều người nói đỡ cho cô.
[Đánh rắm chó à, đây là bạn cùng lớp của tôi, người ta có điều kiện gia đình tốt đó trời, cái người tung tin đồn nhạy cảm về con gái chết chưa vậy?]
[Xe sang mà mấy người nói ấy, tôi từng thấy ít nhất hai lần rồi, một lần là cô của cô ấy tới đón cô ấy đi ăn cơm, một lần là xe của bạn cấp ba của cô ấy. Tôi khuyên tốt nhất chủ thớt trong tấm ảnh chụp màn hình đưa được chứng cứ ra, nếu không với số lượng lan truyền này người ta có thể kiện cậu tội xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác đấy.]
[Nhà giàu ở ký túc xá đều bị chửi à? Người ta với bạn cùng phòng có quan hệ tốt lắm đấy, bình thường lên lớp cho tiện thì ở ký túc xá thôi, làm sao?]
…
“Tớ phục mấy người này thật đấy, thế mà lại có người nói chúng ta là tay sai bợ đỡ của cô chủ nhà giàu?”, Giản Đan gõ bàn phím cành cạch, “Bị điên rồi, giải thích thì bảo là seeding, không giải thích thì nói ngầm thừa nhận, nói gì cũng bị bọn họ nói lại thôi đúng không?”
Tô Ý Tiện đi qua xoa má Giản Đan: “Được rồi, nghỉ một lát.”
Cô lần lượt đi cọ Quan Nhã Ninh và Lưu Tử Dịch: “Không cần cãi nhau với bọn họ, cáu giận với mấy người đó không đáng đâu.”
“Cậu nói với sếp Thẩm chưa?” Bỗng nhiên Giản Đan hỏi cô.
Từ khi Giản Đan làm quen với Từ Niệm Niệm, cô ấy cũng gọi Thẩm Tri Hành là sếp Thẩm.
“Chưa, chắc mấy hôm nay chú ấy đi công tác rồi, tớ tự xử lý được, yên tâm đi.” Tô Ý Tiện có luật sư đáng tin cậy, dù Thẩm Tri Hành không giúp đỡ, cô cũng có thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.
“Cậu biết vấn đề lớn nhất của cậu là gì không?” Giản Đan trưng vẻ biểu cảm phức tạp, “Cậu không biết tỏ ra yếu ớt.”
“Chuyện gì cũng tự giải quyết được thì có bạn trai để làm gì?”
“Nhưng chú ấy không phải bạn trai tớ, mà chuyện gì tớ cũng phải để bạn trai giải quyết thì sao tớ không tự tìm trợ lý cho rồi?”
Tô Ý Tiện mong mình có thể tự đứng vững được chứ không phải như một đứa trẻ con, gặp chuyện gì cũng tìm phụ huynh giúp đỡ.
“Cũng có lý.” Giản Đan bị cô thuyết phục.
“Lên hot search cùng thành phố luôn rồi, mấy nền tảng mạng xã hội cũng có người thảo luận, chắc sếp Thẩm không đến nỗi không biết đâu nhỉ?”
“Chú ấy chưa bao giờ xem mấy thứ này, chắc chắn không biết đâu.”
Thẩm Tri Hành còn chẳng thèm tải mấy app hot nhất hiện giờ vào điện thoại, hơn nữa anh cũng rất ít lướt xem vòng bạn bè, trước giờ luôn chặn mấy tin tức bên ngoài mà anh không có hứng thú.
Tô Ý Tiện vừa dứt lời thì điện thoại cô rung lên.
Thẩm Tri Hành: [Chín rưỡi tôi sẽ đáp máy bay ở Giang Thành, bây giờ chị Khương tới đón cháu về nhà.]
Thẩm Tri Hành: [Ở nhà chờ tôi.]
Nửa tiếng sau, chị Khương gọi cho Tô Ý Tiện bảo chị ấy đã tới cổng trường.
Tô Ý Tiện thu dọn đồ đạc dùng trong hai ngày rồi ôm túi đeo chéo ra ngoài.
Ba bạn cùng phòng sợ cô đi trên đường bị người ta bàn tán nên kiên quyết đi cùng cô.
Hai tay trái phải của Tô Ý Tiện bị Quan Nhã Ninh và Lưu Tử Dịch ghìm chặt, Giản Đan thì xung phong đi trước. Cô ấy ưỡn lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị như muốn đi đánh bài quyền quân đội ở địa điểm báo cáo thành tích kỳ quân sự vậy.
Tô Ý Tiện bị dáng vẻ đó của cô ấy chọc cười: “Đâu khoa trương như thế? Người ta cùng lắm chỉ nhìn tớ một cái, có phải xông lên ném trứng gà đâu.”
Giản Đan quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Ném trứng gà thật thì chúng tớ chuồn trước rồi, bọn tớ có thể đồng cam cộng khổ với cậu nhưng khổ quá thì thôi nhé.”
Ba người đằng sau bị Giản Đan chọc cười suýt không đứng thẳng nổi.
Rất nhanh sau đó, bốn người cười nói đi tới cổng trường.
Hơn sáu giờ tối, từ trước tới nay cổng trường luôn rất náo nhiệt, cách đó không xa có một con phố chợ đêm, tủ nhận thức ăn giao tới cũng ở bên phải của cổng.
“Xe ở đâu?” Giản Đan không nhìn thấy xe nhà Tô Ý Tiện.
Ngay lúc Tô Ý Tiện định gọi điện cho chị Khương thì cô bỗng nghe thấy tiếng thốt ngạc nhiên của một cậu bạn lạ mặt ở đằng sau…
“Ôi vãi, các cậu nhìn chiếc Rolls-Royce kia đi, Giang A năm con tám!”
Tô Ý Tiện thì cầm thạch rau câu dừa mà anh mới ăn một miếng múc từng thìa bỏ vào miệng.
Cô ăn nốt miếng thạch dừa cuối cùng, đột nhiên nghe thấy tiếng điện thoại vang lên. Cô mở ra xem mới thấy Sài Ứng gửi tin nhắn đến, liên quan đến lời khuyên về môn tự chọn năm hai.
Tô Ý Tiện vô cùng vui vẻ gõ mấy chữ cảm ơn cậu ấy, gửi tin nhắn xong, cô cười híp mắt ngẩng đầu lên: “Chú ơi, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Tri Hành nhìn cô, lặng lẽ bưng khay thức ăn đi về phía khu thu nhận đồ dùng ăn uống.
Trên đường từ nhà ăn về ký túc xá, Tô Ý Tiện giới thiệu với anh các kiến trúc gần đó và bố cục khu lớp học. Lúc đi ngang qua khu ký túc xá nam, Tô Ý Tiện nghe thấy có người gọi mình, đó là một bạn học chung môn tự chọn học kỳ hè.
Hai người khách sáo chào hỏi nhau rồi bạn kia nói sau này có cơ hội ra ngoài đi chơi.
“Được, có cơ hội thì hẹn gặp.” Tô Ý Tiện cười nhìn theo bạn học đi khỏi đó, sau đó thuận miệng giới thiệu với Thẩm Tri Hành, “Đó là đàn anh năm ba, bọn cháu quen nhau ở môn tự chọn.”
Mới đi được vài bước, đến chỗ rẽ, cô lại dừng chân chào hỏi người ta, sau đó giới thiệu từng người với Thẩm Tri Hành.
“Vừa rồi là đàn anh trong câu lạc bộ, bọn cháu biết nhau trong hoạt động của câu lạc bộ.”
“Người còn lại là người phụ trách trong ban tổ chức, trước kia bọn cháu từng tham gia thi đấu cùng nhau.”
…
Chỉ trong đoạn đường mấy trăm mét ngăn ngắn mà Tô Ý Tiện chào hỏi với năm, sáu người bạn, có cả nam lẫn nữ.
Cuộc sống vườn trường của cô phong phú hơn tưởng tượng của Thẩm Tri Hành nhiều, năng lực giao tiếp cũng giỏi hơn nhiều so với Thẩm Tri Hành nghĩ.
Như thế này rất tốt.
Nếu cô không khóc hai lần vì chàng trai không thích cô thì càng tốt hơn.
Thẩm Tri Hành biết hầu hết mọi người đều trải qua thất bại trong tình yêu, nhất là ở độ tuổi của Tô Ý Tiện, mười tám mười chín tuổi là thời điểm dám yêu dám hận, khóc vì chuyện tình cảm cũng bình thường.
Nhưng nhìn thấy cô khóc như thế, Thẩm Tri Hành vẫn sẽ đau lòng.
Nỗi đau lòng của một người bề trên.
Đến dưới tòa ký túc xá, Thẩm Tri Hành mở miệng trước: “Tôi đi đây.”
“Vâng, hẹn gặp chú vào kỳ nghỉ Quốc Khánh.” Tô Ý Tiện chắp hai tay ra sau lưng, bước thêm một bước tới gần anh.
Cô cụp mắt do dự một lúc mới ngẩng lên nhìn anh, mang theo mong đợi: “Nếu có thời gian rảnh, cháu có thể về nhà chính với chú không?”
Từ đây tới nhà chính của nhà họ Thẩm phải đi mất ba tiếng rưỡi.
Ít nhất có thể nói thêm với anh mấy câu.
“Được, đến lúc đó tôi sẽ tới đón cháu.”
…
Học kỳ mới bắt đầu, thời tiết tháng Chín vẫn nóng tới mức khiến người ta buồn phiền bực dọc.
Học xong tiết cuối cùng của buổi chiều, Tô Ý Tiện bất chấp cả đoạn đường nắng nóng cúi đầu lao nhanh đến thư viện, lúc ngâm mình trong hơi lạnh từ điều hòa của thư viện, cô mới cảm thấy như được sống lại.
Tô Ý Tiện mua một cốc latte nóng trong quán cà phê ở tầng một, trong lúc đợi đồ, Tô Ý Tiện vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của hai cô gái phía sau.
“Cậu xem bài đăng trên diễn đàn chưa? S năm hai của Học viện Kinh tế chính trị, thiếu điều điểm mặt gọi tên luôn rồi.”
“Có phải đàn chị dành được giải thưởng tỉnh ngay từ năm nhất không? Người viết luận văn về công ty Thiên Tung ấy hả? Có lẽ nhà chị ấy có quan hệ, sao mà mở miệng hắt nước bẩn cho người ta như thế được?”
Tô Ý Tiện lấy cà phê lên tầng, đi ngang qua khu vực học thuộc lòng công cộng, lại nghe thấy mấy bạn nam bàn luận chuyện trên trời dưới biển.
“Tôi đã bảo gì ấy nhỉ? Quả nhiên là thế, làm gì có nhà giàu nào lại để con gái ở ký túc xá chứ? Con nhà giàu của giới thượng lưu chưa tới trường nhập học đã thuê nhà ở khu ngay sát trường xong rồi.”
“Chậc, cậu đừng nói, năm ngoái bảo vệ luận văn tôi từng gặp một lần rồi, rất xinh đẹp.”
“Phí lời, không đẹp thì có nhiều xe sang đưa cô ấy đến trường như thế à?”
…
Nơi đông người thường có chuyện để hóng và tin đồn.
Học kỳ trước Tô Ý Tiện đã loáng thoáng nghe thấy một vài câu bàn tán về cô, nhưng phạm vi lan truyền không lớn, đều lén lút nói với nhau nên cô không để bụng.
Nhưng hình như hôm nay quy mô của tin đồn rộng hơn rồi.
Tô Ý Tiện tìm một chỗ khuất rồi ngồi xuống, sau đó đăng nhập vào diễn đàn trường mà đã lâu cô không vào xem.
Diễn đàn không thuộc quản lý chính thức của nhà trường, tin tức trong đó loạn xì ngầu, drama, tỏ tình, chửi mắng gì cũng có.
Cô vừa ấn vào đã nhìn thấy trang đầu treo một bài viết nóng hổi…
“Hôm qua tôi nhìn thấy một chiếc xe sang ở cổng trường, không biết cậu ấm cô chiêu nào đi học quên dẫn theo kẻ hầu hạ này hu hu hu…”
Chủ thớt không có ác ý, một bức ảnh chiếc xe ô tô đắt tiền được chụp từ xa, che biển số xe bày trò đùa.
Mấy người trước trả lời cũng đang đùa, nhưng từ người thứ tám thì hướng đi lệch dần.
8L: [Ồ~ có thể là loại cô cậu chủ kia ấy.]
10L: [Ai hiểu thì tự biết, vẫn có người không biết Học viện Kinh tế chính trị có bạn nữ nào đó một học kỳ đổi tám cái xe sang đưa đón hả?]
13L: [Ai thế, ai thế?]
14L: [Cái bạn năm hai ấy, chiếc xe chủ thớt chụp là cái đưa cô ấy tới hôm khai giảng.]
16L: [Dựa vào thống kê không đầy đủ, chỉ trong năm ngoái có tới tám cái xe sang đưa đón bạn S, mà bạn nữ S này ôm ấp với người trong xe vô cùng thân mật. Nhưng bình thường cô ấy đều mặc quần áo hạng phổ thông, có thể thấy điều kiện gia đình chẳng ra sao, đồng thời ông bầu kia vung tay không hào phóng, chẳng mua cho vài bộ quần áo hàng hiệu cao cấp xịn sò gì cả.]
17L: [Trong bài luận văn giành giải thưởng vào năm ngoái của cô ấy còn phỏng vấn một vị CEO của một công ty đầu rồng ở Giang Thành, cái công ty ấy đó à, sinh viên bình thường tốt nghiệp đại học chính quy chúng ta chưa chắc đã vào nổi đâu, thế mà cô ấy có thể phỏng vấn người ta một cách dễ dàng… Các vị tự ngẫm đi. Nhưng mà bạn S này chơi lớn ghê đấy, tôi nghe nói CEO của bọn họ hơn sáu mươi rồi, cô ấy thật sự không hề kén chọn…]
…
Quần áo hạng phổ thông?
Tô Ý Tiện cúi đầu nhìn váy mình rơi vào trầm ngâm.
Cô gửi ảnh chụp màn hình cho luật sư Viên, sau đó chuyển tiếp ảnh cho Từ Niệm Niệm.
Tô Ý Tiện: [Quần áo của tớ trông phèn lắm à?]
Từ Niệm Niệm: [Cục cưng của tớ, trọng điểm là cái này hả?]
Từ Niệm Niệm: [Chẳng lẽ trọng điểm không phải cậu ôm ấp với người trong xe sang sao?]
Từ Niệm Niệm: [Cậu ôm ấp với sếp Thẩm từ bao giờ thế?]
Tô Ý Tiện: [?]
Đúng nhỉ, cô ôm ấp với Thẩm Tri Hành bao giờ?
Sao cô không nhớ gì hết?
Tô Ý Tiện: [Không biết người này có quay video không, tớ muốn tìm cậu ta đòi bản sao lưu…]
Rất nhanh sau đó, luật sư Viên trả lời cô rằng cần một chút thời gian thu thập chứng cứ, nếu lượt đọc của bình luận kia đạt đến năm nghìn hoặc lượt chia sẻ đạt tới năm trăm thì sẽ tạo thành tội vu khống, xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác.
Đúng lúc này, Giản Đan gửi tin nhắn đến.
Giản Đan không đơn giản: [Không biết ai đăng ảnh chụp màn hình trên diễn đàn lên Weibo, lên bảng hot search cùng thành phố rồi, bọn họ còn đăng cả ảnh cậu nhận thưởng năm ngoái lên.]
Giản Đan không đơn giản: [Kiện thằng đó đi chứ mẹ nó, kiện nó xúc phạm danh dự nhân phẩm.]
Tên hashtag là #Nữ sinh viên Đại học Giang Thành được tám chiếc xe sang thay phiên đưa đón#.
Tô Ý Tiện bấm vào xem một vòng, bài đăng hashtag ngày càng nổi, bình luận cũng ngày càng nhiều hơn.
Năm rưỡi chiều, giờ cao điểm tan tầm, đây là thời gian đẹp nhất để hóng drama.
Nhất là loại drama tệ hại như sinh viên trường đại học lớn vì danh lợi mà bán thân thể, rất dễ gợi lên ham muốn thảo luận của một nhóm người.
[Tám chiếc xe sang, sang cỡ nào cho tôi xem với?]
[Lại còn là sinh viên Đại học Giang Thành nữa chứ, bây giờ có thể vì luận văn mà bò lên giường CEO, sau này có thể vì luận văn tốt nghiệp mà dụ dỗ giảng viên hướng dẫn, kiến nghị nhà trường đuổi học cô ta, không thể làm hỏng nề nếp học tập của Đại học Giang Thành chúng ta được.]
[Mấy người không bị làm sao đấy chứ? Bộ quần áo mà người ta mặc là mẫu cao cấp mùa thu đông năm ngoái của hãng M đó, có khi là công chúa của một công ty nào đó, tìm bừa một chú hay bác nào đó phỏng vấn để viết bài luận văn thôi.]
[Chỉ dựa vào cái này mà tung tin đồn linh tinh về người ta? Trong nhà con nhà giàu không thể có mấy chiếc xe sang à? Con nhà giàu không thể có vài ba người bạn giàu hả? Một đám gà ghen tị giậm chân, thấy con gái người ta xinh đẹp trong lòng chỉ có một đống thối nát ấy thôi.]
[Cười chết mất, mẫu cao cấp của hãng M lại là “quần áo hạng phổ thông”, bên này kiến nghị bộ phận pháp chế của hãng M mau chóng ra vào việc đi.]
…
Mặc dù Tô Ý Tiện ngồi trong góc nhưng vẫn có không ít người liên tục nhìn về phía cô, cô chẳng còn tâm trạng học bài, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rời khỏi thư viện, vừa mới ra tới cổng thư viện thì đụng phải Loan Vinh Hiên đang vội vàng chạy tới.
“Ờm…” Cả người Loan Vinh Hiên nhễ nhại mồ hôi, còn mặc quần áo bóng rổ.
Cậu ta nghe thấy người khác bàn tán về chuyện này, bỏ lại bóng rổ chạy tới đây.
“Tôi không sao.” Tô Ý Tiện cười với cậu ta, vẻ mặt thong dong nhẹ như mây gió, hệt như chẳng quan tâm gì.
Một đống lời an ủi của Loan Vinh Hiên không có cơ hội phát huy, cậu ta cảm thấy mình còn tức giận hơn người trong cuộc là cô.
Cậu ta hai tay chống nạnh, thở hổn hển hỏi: “Cậu không tức giận sao?”
“Tức chứ.”
Tự dưng bị hắt một đống nước bẩn như thế, không ai không tức giận.
Nhưng tức cũng chẳng làm được gì, tức giận với loại người dựa vào phỏng đoán để bú fame này cũng vô dụng thôi, tức giận với những người trên mạng buồn chán dễ tin lời đồn thì càng vô dụng.
Biện pháp tốt nhất khi đối diện với ác ý là khiến đối phương phải trả giá thật lớn vì lời nói và hành vi của mình, cũng có thể mang lại tác dụng giết gà dọa khỉ.
“Tôi báo cảnh sát rồi.” Tô Ý Tiện cảm thấy cậu ta nóng vội đến độ đổ đầy mồ hôi trên mặt bèn đưa khăn giấy cho cậu ta, “Cảm ơn cậu.”
Loan Vinh Hiên nhận khăn giấy lau bừa mồ hôi: “Không sao, tôi ngứa mắt cái đám bịa đặt tung tin đồn nhảm ấy, đổi thành người khác tôi cũng sốt ruột thế này thôi.”
“Tôi biết rồi.” Tô Ý Tiện cười với cậu ta.
Loan Vinh Hiên rất tốt, luôn chân thành với người khác.
Tô Ý Tiện tin rằng cậu ta sẽ sốt ruột vì bất cứ người bạn nào bị bôi xấu.
Loan Vinh Hiên cũng cười, vừa cười vừa ngại ngùng xoa gáy.
Đột nhiên, có bạn học cùng lớp ở phía xa chỉ vào cậu ta, giận dữ hét: “Loan Vinh Hiên cậu cười cái rắm! Cố vấn học tập biết chuyện cậu đánh người khác rồi đấy, bảo cậu lên văn phòng ngay lập tức!”
Tiếng nói vừa dứt, bạn kia nhìn sang Tô Ý Tiện chỉ vào điện thoại, sau đó thủ thế cố lên với cô.
Mặt Loan Vinh Hiên cứng đờ, nhấc chân chạy về phía tòa văn phòng, vừa chạy vừa hô: “Tôi tới gặp cố vấn học tập trước, nếu cậu cần giúp gì thì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào, yên tâm, cả lớp chúng tôi đều tin tưởng cậu!”
Viền mắt Tô Ý Tiện ươn ướt, trong điện thoại của cô cũng có rất nhiều bạn bè gửi tin nhắn tới, đều hỏi cô có cần giúp gì không.
Cảm giác này thật tốt, cảm giác được tin tưởng vây quanh này cực kỳ tuyệt vời.
Sau khi về phòng ký túc xá, ba bạn cùng phòng vây lấy cô ngay tức khắc.
“Không sao chứ?”
“Yên tâm đi, tớ đã nhờ người đi dò ID rồi, chắc chắn có thể bắt được tên kia.”
“Tớ mua bánh su kem nè, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn đấy.”
Tô Ý Tiện bị Lưu Tử Dịch nhét một cái bánh su kem đầy bơ vào miệng, cô thay giày đi vào trong, lúng búng nói: “Các cậu làm gì thế?”
Cả ba cái máy tính đều đang bật, Giản Đan còn lấy cả bộ bàn phím cơ mà trước giờ cô ấy coi như của báu ra.
“Chiến đấu đó!” Ba người lại lục tục quay lại trước máy tính tiếp tục gõ bàn phím.
Tô Ý Tiện mở Weibo ra lần nữa, thấy ở bài đăng kèm hashtag kia có thêm rất nhiều người nói đỡ cho cô.
[Đánh rắm chó à, đây là bạn cùng lớp của tôi, người ta có điều kiện gia đình tốt đó trời, cái người tung tin đồn nhạy cảm về con gái chết chưa vậy?]
[Xe sang mà mấy người nói ấy, tôi từng thấy ít nhất hai lần rồi, một lần là cô của cô ấy tới đón cô ấy đi ăn cơm, một lần là xe của bạn cấp ba của cô ấy. Tôi khuyên tốt nhất chủ thớt trong tấm ảnh chụp màn hình đưa được chứng cứ ra, nếu không với số lượng lan truyền này người ta có thể kiện cậu tội xúc phạm danh dự nhân phẩm của người khác đấy.]
[Nhà giàu ở ký túc xá đều bị chửi à? Người ta với bạn cùng phòng có quan hệ tốt lắm đấy, bình thường lên lớp cho tiện thì ở ký túc xá thôi, làm sao?]
…
“Tớ phục mấy người này thật đấy, thế mà lại có người nói chúng ta là tay sai bợ đỡ của cô chủ nhà giàu?”, Giản Đan gõ bàn phím cành cạch, “Bị điên rồi, giải thích thì bảo là seeding, không giải thích thì nói ngầm thừa nhận, nói gì cũng bị bọn họ nói lại thôi đúng không?”
Tô Ý Tiện đi qua xoa má Giản Đan: “Được rồi, nghỉ một lát.”
Cô lần lượt đi cọ Quan Nhã Ninh và Lưu Tử Dịch: “Không cần cãi nhau với bọn họ, cáu giận với mấy người đó không đáng đâu.”
“Cậu nói với sếp Thẩm chưa?” Bỗng nhiên Giản Đan hỏi cô.
Từ khi Giản Đan làm quen với Từ Niệm Niệm, cô ấy cũng gọi Thẩm Tri Hành là sếp Thẩm.
“Chưa, chắc mấy hôm nay chú ấy đi công tác rồi, tớ tự xử lý được, yên tâm đi.” Tô Ý Tiện có luật sư đáng tin cậy, dù Thẩm Tri Hành không giúp đỡ, cô cũng có thể giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.
“Cậu biết vấn đề lớn nhất của cậu là gì không?” Giản Đan trưng vẻ biểu cảm phức tạp, “Cậu không biết tỏ ra yếu ớt.”
“Chuyện gì cũng tự giải quyết được thì có bạn trai để làm gì?”
“Nhưng chú ấy không phải bạn trai tớ, mà chuyện gì tớ cũng phải để bạn trai giải quyết thì sao tớ không tự tìm trợ lý cho rồi?”
Tô Ý Tiện mong mình có thể tự đứng vững được chứ không phải như một đứa trẻ con, gặp chuyện gì cũng tìm phụ huynh giúp đỡ.
“Cũng có lý.” Giản Đan bị cô thuyết phục.
“Lên hot search cùng thành phố luôn rồi, mấy nền tảng mạng xã hội cũng có người thảo luận, chắc sếp Thẩm không đến nỗi không biết đâu nhỉ?”
“Chú ấy chưa bao giờ xem mấy thứ này, chắc chắn không biết đâu.”
Thẩm Tri Hành còn chẳng thèm tải mấy app hot nhất hiện giờ vào điện thoại, hơn nữa anh cũng rất ít lướt xem vòng bạn bè, trước giờ luôn chặn mấy tin tức bên ngoài mà anh không có hứng thú.
Tô Ý Tiện vừa dứt lời thì điện thoại cô rung lên.
Thẩm Tri Hành: [Chín rưỡi tôi sẽ đáp máy bay ở Giang Thành, bây giờ chị Khương tới đón cháu về nhà.]
Thẩm Tri Hành: [Ở nhà chờ tôi.]
Nửa tiếng sau, chị Khương gọi cho Tô Ý Tiện bảo chị ấy đã tới cổng trường.
Tô Ý Tiện thu dọn đồ đạc dùng trong hai ngày rồi ôm túi đeo chéo ra ngoài.
Ba bạn cùng phòng sợ cô đi trên đường bị người ta bàn tán nên kiên quyết đi cùng cô.
Hai tay trái phải của Tô Ý Tiện bị Quan Nhã Ninh và Lưu Tử Dịch ghìm chặt, Giản Đan thì xung phong đi trước. Cô ấy ưỡn lưng thẳng tắp, ánh mắt kiên nghị như muốn đi đánh bài quyền quân đội ở địa điểm báo cáo thành tích kỳ quân sự vậy.
Tô Ý Tiện bị dáng vẻ đó của cô ấy chọc cười: “Đâu khoa trương như thế? Người ta cùng lắm chỉ nhìn tớ một cái, có phải xông lên ném trứng gà đâu.”
Giản Đan quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Ném trứng gà thật thì chúng tớ chuồn trước rồi, bọn tớ có thể đồng cam cộng khổ với cậu nhưng khổ quá thì thôi nhé.”
Ba người đằng sau bị Giản Đan chọc cười suýt không đứng thẳng nổi.
Rất nhanh sau đó, bốn người cười nói đi tới cổng trường.
Hơn sáu giờ tối, từ trước tới nay cổng trường luôn rất náo nhiệt, cách đó không xa có một con phố chợ đêm, tủ nhận thức ăn giao tới cũng ở bên phải của cổng.
“Xe ở đâu?” Giản Đan không nhìn thấy xe nhà Tô Ý Tiện.
Ngay lúc Tô Ý Tiện định gọi điện cho chị Khương thì cô bỗng nghe thấy tiếng thốt ngạc nhiên của một cậu bạn lạ mặt ở đằng sau…
“Ôi vãi, các cậu nhìn chiếc Rolls-Royce kia đi, Giang A năm con tám!”