Sau khi hồi cung Kỳ Sùng lại phải đi tắm rửa.
Lý Phúc để cho tiểu thái giám chuẩn bị nước ấm, đổ nước ấm vào trong thùng tắm, sau khi tắm rửa sạch sẽ, lại thay một thùng mới.
Tiểu cô nương vừa nãy còn nói là đang giận hắn đang đứng ngoài bình phong lặng lẽ thăm dò.
Minh Trăn nhẹ nhàng cắn nhẹ cánh môi. Thật ra nàng không lý giải được suy nghĩ của Kỳ Sùng, sừng nai tinh xảo còn sống trong núi, chỉ cần bắt đến ước nguyện là được rồi, sao phải giết nai đi chứ, Minh Trăn chỉ cảm thấy rất tàn nhẫn.
Nếu lão hổ, gấu đen xuống núi làm bị thương con người, sau đó con người tự vệ giết chúng thì Minh Trăn cũng không ngăn cản. Nhưng lại là con nai nhỏ, nó im lặng ăn cỏ, không ăn thịt người, cũng không ăn động vật nhỏ khác, dịu dàng lại vô hại.
Nếu người nghèo cùng đường đi bắt nai giết ăn thịt, bán sừng hươu nuôi một già một trẻ, thế thì cũng có thể lý giải được. Chứ cái gì Kỳ Sùng cũng có, Minh Trăn không hy vọng lòng tham quá lớn, lấy sừng nai để thưởng thức, cũng chỉ để ngắm chơi vài ngày rồi thả nó đi, nên biết thấy đủ thấy vui, quý trọng thứ trước mắt là được rồi.
Kỳ Sùng cũng không phải người dễ thay đổi ý nghĩ của mình, hắn muốn gì nhất định phải lấy được. Giống như chuyện lập tức muốn áp dụng luật mới, nhiều đại thần phản đối, thậm chí có người còn đập đầu vào cột ở điện Kim Loan, cho dù thấy máu chảy, Kỳ Sùng vẫn mạnh mẽ không lung lay gì.
Minh Trăn biết để cho Kỳ Sùng thay đổi quyết định không dễ dàng gì.
Kỳ Sùng dựa trong thùng tắm nhắm hai mắt lại.
Bọt nước chảy trên khuôn mặt góc cạnh và tuấn tú của hắn, đây là lần thay nước thứ hai, trong nước bỏ thêm Long Tiên Hương, là mùi hương quen thuộc với Minh Trăn nhất.
Bả vai Kỳ Sùng rộng lớn, cánh tay không chút để ý khoát lên trên thành thùng tắm, mỗi một tấc, một đường cong trên cơ thể đều vô cùng rõ ràng, chứa đầy sự mạnh mẽ của nam tử, đặc biệt có tinh lực vô cùng mạnh mẽ.
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng ngồi trong đó lâu quá nên cũng tính xoay người rời đi, lại nghe thấy giọng nói trầm thấp của nam nhân truyền vào tai: “A Trăn, lại đây.”
Minh Trăn ghé vào bên cạnh thùng tắm: “Bệ hạ, ngài thay đổi chủ ý hả?”
Sớm đã đổi chủ ý rồi, vốn dĩ là đưa cho Minh Trăn nhưng Minh Trăn lại cảm thấy đẫm máu nên thay đổi, không mang vật đẫm máu đến nữa. Tâm tính nàng quá mức đơn thuần, cũng là do hắn cưng chiều mà ra.
Nhưng nhìn thấy Minh Trăn lặng lẽ sốt ruột bên cạnh, còn quấn quýt lấy hắn không buông, Kỳ Sùng cũng không nói chân tướng cho nàng. Muốn nhìn thấy nàng bị hắn bắt nạt đến bật khóc, rồi sau đó lại nói chân tướng cho nàng.
Kỳ Sùng cầm lấy cổ tay Minh Trăn.
Tay hắn ướt sũng, bởi vì mới từ trong nước ra, lòng bàn tay khô ráp vuốt qua cổ tay trắng mềm của Minh Trăn, ở cổ tay nàng vuốt mãi đến hồng hồng.
Minh Trăn không thoải mái, cảm thấy ánh mắt bệ hạ rất nguy hiểm.
Kỳ Sùng nói: “Một khi trẫm quyết định, không có khả năng rút lại, lời quân vương không nói chơi.”
Minh Trăn kéo tay mình về: “Chỉ là, nai con cũng không đắc tội với bệ hạ.”
Người không đắc tội Kỳ Sùng cũng bị hắn git cht khá nhiều. Bản thân Kỳ Sùng không đếm được, chỉ là lúc đêm dài người yên lặng, thỉnh thoảng nhắm mắt lại, mới có thể nhớ đến thi thể máu chảy đầm đìa kia.
Vốn dĩ tâm tính hắn là người làm việc rất tàn nhẫn.
Minh Trăn lại nghĩ hắn là chính nhân quân tử.
Tay Kỳ Sùng dùng chút sức lực khiến nàng rơi vào trong nước. Bởi vì thêm một người nên nước cũng tràn ra ngoài, y phục trên người Minh Trăn mỏng dán sát vào người.
Nàng đưa tay lau nước trên mặt.
Kỳ Sùng tiến đến bên tai của nàng rồi hôn khẽ lên vành tai nàng.
Vành tai của Minh Trăn hơi hồng, sau đó lại giơ tay ôm cổ Kỳ Sùng: “Bệ hạ sẽ tôn trọng ý của A Trăn đúng không? Việc nhỏ này có thể thu hồi mệnh lệnh chứ.”
Kỳ Sùng nhìn nàng làm nũng trong mình, cúi đầu cắn lên vành tai của nàng rồi nói mấy câu bên tai nàng.
Giọng nói trầm thấp.
Thoắt cái, hai má Minh Trăn đỏ bừng cả lên.
Nàng cắn môi mình, cũng không dám cử động.
Kỳ Sùng lại nắm lấy cằm của nàng, đôi mắt phượng sâu thẳm như có như không nhìn thấy Minh Trăn: “A Trăn có bằng lòng không?”
Minh Trăn cúi đầu nói: “Chỉ là… ta sẽ không đâu.”
Kỳ Sùng nói: “A Trăn nếm thử vài lần là tốt hơn thôi.”
Thật sự làm quá khó rồi, Minh Trăn cũng không quen, nàng ôm lấy bả vai rộng lớn của nam nhân, hai má và hai vành tai cũng đỏ lên có thể vắt ra máu, rồi ỡm ờ theo Kỳ Sùng, từ từ ngồi lên người Kỳ Sùng.
Nước mắt snh lý bỗng chốc tuôn ra. Tuy lần này Kỳ Sùng không dùng thuốc nhưng lần này Minh Trăn cũng không có uống rượu. Cho dù là ở trong nước nhưng vẫn cảm giác rất rõ ràng được sự tồn tại của nam nhân.
Một bên nàng vừa khóc trong lòng Kỳ Sùng, một bên Kỳ Sùng lại nhẹ nhàng lau nước mắt cho Minh Trăn, quá trình này thật ra rất dịu dàng, hắn cũng không có đối xử thô lỗ với Minh Trăn tẹo nào.
Đúng là tiểu cô nương của hắn, không chịu thua kém, trời sinh thích khóc, khóc đến mức bụng hắn hừng hực lửa nóng.
Có điều thời gian quá ngắn, nửa canh giờ đi qua, Minh Trăn đã hết sức lực, nàng thật sự không còn chút sức nào, dựa người vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Kỳ Sùng chưa có thỏa mãn.
Giống người cho hắn một ly nước tinh khiết và một ly rượu thơm ngon, kết quả rượu ngon vừa mới đến gần môi, ngửi được mùi rất nồng đậm, nếm một chút đã bị người lấy đi mất.
Suy nghĩ vẫn chưa bay hết.
Nhưng nếu Minh Trăn muốn nếm thử, đó là một chút tiến bộ.
Trước đến nay Kỳ Sùng luôn nghĩ mình không ham mê sắc đẹp, thanh tâm quả , tâm địa trong sáng, bây giờ mới phát hiện, không phải không mê mà là chỉ mê mỗi Minh Trăn. Sau khi ở cùng một chỗ với Minh Trăn mới phát hiện ra, trên phương diện này mình có rất nhiều ý tưởng.
Làm mấy chuyện không xứng với chính nhân quân tử.
Hắn muốn dụ Minh Trăn chủ động đòi lấy, muốn để cho nàng quấn quít lấy hắn, để cho nàng vì hắn mà ý lạn tình mất đi rụt rè, giống tiểu yêu tinh câu dẫn lấy hắn, lúc nào cũng muốn, ở mọi nơi, sau đó dùng mọi cách khác nhau để hi dễ nàng đến phát khóc.
Sau khi bế người trở về, lau khô tóc cho nàng, trên mặt Minh Trăn ửng hồng rất lâu không hết, tuy lần này thong thả nhưng đối với nàng mà nói khắc sâu hơn một chút, cơ hồ phân nửa đều cho nàng, trước đó chưa từng có, nàng vừa mới bị Kỳ Sùng phá thân hai lần, còn chưa thể cất tinh hoa của hắn được.
Sáng ngày hôm sau khi Minh Trăn tỉnh lại, cảm thấy bụng mình đau đau, ngày hôm qua ầm ĩ quá, bây giờ nghĩ lại, Minh Trăn cảm thấy thân thể mình giống như còn có sự tồn tại của Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng lâm triều, Minh Trăn xoa nhẹ bụng nhỏ của mình, mày nhíu nhẹ.
Nàng cuốn chăn, lăn trên giường rồi nhìn chằm chằm màn treo.
Nàng đứng lên chải đầu, rửa mặt, Thiên Cầm và Tân Dạ cũng vào cung, sau khi dùng bữa xong, Thiên Cầm nhìn Minh Trăn nói: “Cô nương, hoàng thái phi Thận Đức muốn mời ngài vào cung ngài ấy ngồi.”
Hình như Minh Trăn đã quên mất người này, trong đầu nàng chỉ có chút ấn tượng nhỏ, trong ấn thượng vị thái phi này cũng không mấy thích nàng.
Thái phi là trưởng bối của Kỳ Sùng, đối phương có lời mời, đương nhiên Minh Trăn không thể không đi.
Nàng gật đầu: “Được, chờ ta xuống thì qua.”
Hoàng thái phi Thận Đức chờ rất lâu, trong lúc chờ, nhũ mẫu bên cạnh nói: “Đoán chắc là trực tiếp phong hoàng quý phi, lúc trước Sở thị còn không có đãi ngộ thế đâu, bây giờ nàng ta ở điện Thừa Nguyên, ăn chung ở chung với bệ hạ, chậc chậc, sao nhà họ Minh lại may mắn như thế, sinh ra một bảo bối như vậy?”
Hoàng thái phi Thận Đức nhắm mắt lại, vẻ mặt bà ta không tốt lắm, giống như có rất nhiều tâm sự, lần trước Lương vương Kỳ Thưởng đến, sau khi Kỳ Thưởng đi rồi, bà ta nhìn thấy liền buồn bực không vui.
Đường Tố Hinh biết Kỳ Thưởng chướng mắt mình, trong khoảng thời gian này nàng ta cố hết sức biểu hiện tốt trước mặt hoàng thái phi, kết quả hoàng thái phi cũng không để ý đến nàng ta.
Nàng ta rất sợ hãi, không biết Kỳ Thưởng có nói gì ở trước mặt hoàng thái phi không, để cho địa vị Lương vương phi của nàng ta bị ngâm nước.
Nhũ mẫu nói: “Nâng được tiểu mỹ nhân này là phúc, phu nhân An Quốc công là La thị cũng được phong nhất phẩm phu nhân, nhìn thấy phủ An Quốc công khi bệ hạ đăng cơ suy sụp không ít, bây giờ hậu cung có nàng ấy, phủ An Quốc công lại đi lên.”
Trước kia hoàng thái phi không được tiên đế sủng ái lắm, ở các phương diện kia cũng thường thường, cũng bởi vì thường thường mới đến được ngày hôm nay, cho dù thường xuyên có xung đột với Sở thị, cũng đi được đến cùng.
Không có làm sủng phi, nhưng bà ta lại biết sủng phi là như thế nào.
Hoàng thái phi nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Lúc trước Sở thị được sủng ái, tiên đế mười ngày chưa vào triều, mỗi ngày đều bãi triều sớm, chuyện đại sự trong triều đều do Tĩnh vương giải quyết, người bên ngoài muốn tìm ông ta đều phải đến giường của Sở thị tìm. Thế mới gọi là chân chính sủng ái, cô nương nhà họ Minh này, tuy đẹp nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ, nếu không, sao hoàng đế phải vào triều sớm?”
Nhũ mẫu bên cạnh nhìn chằm chằm, nghĩ nếu tiên đế rơi vào trụy lạc thì bây giờ bệ hạ chăm lo việc nước, mở rộng giang sơn nhưng không dám phản bác tranh luận.
Hoàng thái phi Thận Đức cũng không thể một mực đi xuống trong cung, chắc là chờ đại hôn của Đường Tố Hinh và Lương vương, bà ta liền đến phủ Lương vương bàn chuyện rồi sống với tụi nhỏ.
Hậu cung không phải của bà ta, sau này cũng không phải của bà ta.
Đang nói chuyện, Minh Trăn đã đi đến, công công một bên truyền lời: “Trực tiếp ngồi một mình trên bộ liễn của bệ hạ đến đây.”
Hoàng thái phi gật đầu.
Chờ Minh Trăn tiến vào, nhũ mẫu chạy nhanh đến đón người ngồi xuống, cũng mời nước trà tốt nhất trong cung thái phi.
Minh Trăn lễ phép nói cảm ơn, sau đó lại nhẹ nhàng nhấp ngụm nước, nhấp một chút cho nhuận giọng.
Hoàng thái phi Thận Đức cười khích lệ: “Nhất cử nhất động của Minh cô nương đều rất hợp quy củ, thật sự là tiểu thư khuê các, hai người các ngươi cũng nên học đi.”
Tuy Đường Tố Hinh và Đường Tố Nhu rất mất hứng nhưng vẫn cười gật đầu: “Vâng.”
Hai người nói một chút, hoàng thái phi Thận Đức lại nói: “Thời gian trước ai gia nghe thấy có cặp sừng nai rất tinh xảo, ban cho Tố Hinh, con bé và Lương vương sẽ nhanh chóng thành hôn, nghe nói có thể bảo vệ hai đứa hòa thuận.”
Đang nói, hoàng thái phi để cho cung nữ mang đôi sừng nai tinh xảo này ra.
Sừng nai tinh xảo vô cùng hiếm thấy, cặp sừng nai cũng vô giá, óng ánh bóng loáng như ngọc thạch, nếu để dưới ánh mặt trời có thể phát ra ánh sáng kỳ dị.
Vốn dĩ hoàng thái phi muốn khoe ra.
Mấy cô nương thời nay, thích nhất là đua đòi, thấy người khác có gì đẹp mà bản thân không có thì nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn kế mà lấy được.
Nhất là đứa nhỏ nhà nghèo không phóng khoáng như mấy thứ nữ, chưa trải việc đời, thấy gì tốt là muốn bằng được.
Minh Trăn liếc mắt một cái, hôm qua nàng cũng đã tưởng tượng ra cặp sừng tinh xảo hiếm lạ này, vốn dĩ cũng như ngọc thạch chạm khắc bình thường thôi, tuy là quý báu nhưng không có lộng lẫy như trong tưởng tượng của nàng, khắc ngọc đối với Minh Trăn mà nói rất tầm thường, nàng thấy nhiều nên không hiếm lạ gì.
Nhưng người bên ngoài gì đấy, vì tỏ vẻ tôn trọng, đương nhiên Minh Trăn sẽ khích lệ, không để chủ nhân mất mặt mũi: “Quả nhiên xinh đẹp lạ thường, hy vọng có thể phù hộ Lương vương và Đường cô nương trăm năm hoà hợp.”
Đây cũng là lần đầu Đường Tố Hinh nghe nói muốn tặng cho nàng ta cái này, mặt nàng ta đỏ bừng bừng, vô cùng hưng phấn.
Hoàng thái phi để cho Minh Trăn nâng tay kiểm tra, Minh Trăn vén tay áo lên một chút, chạm nhẹ vào sừng nai này, quả nhiên cảm giác rất tốt.
Nàng nhắm mắt lại, giống như có thể cảm thấy dáng vẻ còn sống của con nai.
Bởi vì nàng lơ đãng kéo tay áo nên lộ một cổ tay trắng noãn, hoàng thái phi nhìn thấy vòng trên tay Minh Trăn, sắc mặt khẽ đổi.
Nhìn chuỗi bồ đề như có như không kia, trên thực tế là vật vô cùng quý giá, là cao tăng đã viên tịch của triều Lăng khai quang, khi còn bé Kỳ Sùng thường đeo trên tay.
Hoàng thái phi nói: “Vòng tay của Minh cô nương, là bệ hạ cho ngươi mượn mang sao?”
Thái phi cảm thấy Kỳ Sùng không thể đưa vòng này cho nàng.
Minh Trăn nói: “Là bệ hạ tặng ta, nói có thể trừ tà.”
- -----oOo------