Minh Trăn và Kỳ Sùng nhanh chóng lên tới đỉnh núi, mặc dù suốt cả đường đi không nhìn thấy sừng hươu linh lung nhưng hai người thưởng thức được phong cảnh của cả chặng đường.
Minh Trăn được nam nhân ôm vào trong lòng, nàng ngước mắt nhìn Kỳ Sùng: "Bệ hạ, ngài có mệt không ạ? Nếu như ngài mệt thì để A Trăn xuống tự mình đi bộ."
Mặc dù nàng rất mềm mại nhưng cũng rất nặng nha, Kỳ Sùng ôm nàng lên núi, Minh Trăn cũng sợ hắn mệt cht. Huống chi trên người hắn còn mang theo vũ khí rất nặng.
"Không mệt." Kỳ Sùng nói: "Trước nay thể lực của trẫm vẫn rất tốt."
Minh Trăn cũng biết sức khỏe của Kỳ Sùng rất tốt nhưng nàng vẫn đau lòng: "Dù gì thì tuổi tác của bệ hạ cũng đã lớn rồi, nhiều hơn A Trăn nhiều như thế, không còn trẻ tuổi thì cảm thấy mệt nhọc cũng là chuyện rất bình thường, không cần phải phô trương trước mặt A Trăn đâu."
Kỳ Sùng nói: "A Trăn còn ăn nói lung tung nữa, quay về trẫm sẽ cột nàng ở trên giường, để nàng xem rốt cuộc là trẫm có già hay không đấy."
Hắn đang độ tuổi thanh niên trai tráng, tiểu cô nương không hiểu chuyện lại đi khắp nơi ăn nói hồ đồ, nói những điều châm chích lòng dạ hắn.
Minh Trăn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Đường núi gập ghềnh, con đường rất khó khăn, trên núi cũng có một vài loại thú dữ. Chẳng qua những loại thú dữ này cũng không dám tùy tiện trêu chọc Kỳ Sùng.
Dù gì thì thuở thiếu niên Kỳ Sùng cũng săn cọp bắt gấu, thú có dữ tợn hơn cũng phải bỏ mạng dưới chân hắn.
Bế Minh Trăn đi một mạch lên núi, hơi thở Kỳ Sùng vẫn như ngày thường, không có thở gấp dù chỉ một chút.
Sắc mặt cũng như ngày thường.
Minh Trăn đứng từ trên núi nhìn xuống, nhìn những tầng tầng lớp lớp rừng cây, hàng cây xanh um trùng điệp phía xa xa, phong cảnh kỳ lạ nhưng đẹp mắt. Gió thổi mây biển từ xa xa đi tới, vừa ẩm ướt vừa mát mẻ, Minh Trăn khẽ nhắm mắt lại, nhưng sợi tóc đen bị gió thổi bay lên.
Kỳ Sùng cúi đầu dịu dàng nhìn tiểu cô nương.
Không lời lẽ nào diễn tả được sự yêu thích.
Minh Trăn thì thầm nói: "Hy vọng có thể ở mãi bên cạnh bệ hạ, như yến xuân trên cầu, sớm sớm chiều chiều gặp nhau."
Kỳ Sùng nắm giữ bàn tay nhỏ của nàng.
Có một âm thanh ở đằng xa. Minh Trăn quay đầu lại và thấy một con hươu nhỏ đang lộc cộc lao tới, nó cúi đầu xuống ăn cỏ. Cơ thể nó màu trắng bạc, có ánh sáng mờ nhạt. Một cặp sừng hươu chia thành bốn nhánh, khoảng ba mét, giống như một nhánh mã não đỏ tươi, vô cùng nhanh nhẹn dưới ánh nắng mặt trời.
Nàng hơi hé môi ngạc nhiên.
Con hươu nhỏ gặm hai ngụm cỏ, lại chạy lộc cộc xuống núi.
Kỳ Sùng nói: "Đây chính là hươu sừng linh lung."
Minh Trăn không ngờ nó sẽ đẹp như thế này, hoàn toàn khiến người ta không thể rời mắt được, khác hoàn toàn với loại đã nhìn thấy trong cung của hoàng thái phi, nàng nhìn về hướng mà con hươu nhỏ biến mất: "Quả thật quá đẹp."
Kỳ Sùng lấy cung tên ở sau lưng: "A Trăn thích sao?"
Minh Trăn đè tay hắn: "Thích nhưng không muốn bắt nó mang về, cứ để nó vui đùa trên núi đi."
Trên Thiều Sơn vốn không có hươu sừng linh lung, đây là tin đồn do Kỳ Thưởng cố tình ngụy tạo rêu rao ở kinh thành, muốn lấy đó để thu hút Kỳ Sùng đến nơi này.
Con hươu nhỏ này, thật ra là do Kỳ Sùng phái người bắt từ núi Bửu Linh ngàn dặm tới thả ở đây, dẫn Minh Trăn tới đây cùng xem thỏa mãn sự hiếu kỳ của tiểu cô nương.
Sắc trời đã không còn sớm, Kỳ Sùng nói với Minh Trăn: "A Trăn, chúng ta xuống núi, trẫm còn muốn về cung xử lý một số việc."
Mặc dù Minh Trăn không hiểu rõ là việc gì nhưng nhìn sắc mặt Kỳ Sùng, cũng có thể đoán ra được là một số việc quan trọng.
Nàng gật đầu: "Được ạ."
Kỳ Sùng lấy một miếng vải sợi tơ màu đen cất trong ống tay áo ra, che đôi mắt Minh Trăn lại: "Mặc trời nhức mắt, trẫm cõng A Trăn xuống, A Trăn ngủ một giấc đi nhé."
Minh Trăn nằm trên tấm lưng to rộng của Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng có thể đoán ra được khung cảnh đẫm máu dưới chân núi trông như thế nào, ngày thường Minh Trăn không thể nhìn thấy máu, để cho nàng nhìn thấy cảnh tượng máu tanh như vậy, chỉ sợ lúc về sẽ mơ thấy ác mộng.
Đúng như dự đoán, cỏ cây bên đường nhuộm đỏ tươi, xác cht cực kỳ gớm ghiếc, tất cả đầu lâu đều bị cắt xuống hết, có lẽ là mang đi đe dọa Kỳ Thưởng rồi.
Từ trước đến nay thuộc hạ của Kỳ Sùng giết người không theo trình tự quy tắc, lúc nào cũng nhanh nhẹn chuẩn xác, không màng thể diện, trong thời gian ngắn nhất hoàn thành những việc cấp trên giao phó cho nên những người này cht vô cùng thê thảm.
Minh Trăn ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, nàng định kéo miếng vải sợi tơ che mắt xuống để xem chuyện gì xảy ra, Kỳ Sùng nắm chặt tay nàng, nói với vẻ nặng nề: "Đừng nhúc nhích."
Minh Trăn có chút lo lắng: "Bệ hạ, có chuyện gì sao?"
“Không có gì.” Kỳ Sùng đặt Minh Trăn lên ngựa, sau đó quay người lên ngựa, bóp cằm nàng, tỏ ý muốn nàng quay đầu để hắn hôn chùn chụt: “Chúng ta đi thôi."
Minh Trăn là người hay quên nhất, chưa về tới cung điện nàng đã quên sạch sẽ.
Sau khi trở về, Lý Phúc thì thầm vài câu bên tai Kỳ Sùng.
Ánh mắt Kỳ Sùng trở nên lạnh lẽo, bảo Lý Phúc lui xuống.
Tin tức Kỳ Thưởng và Kỳ Tu bị bắt đã sớm truyền ra, các đại thần tông thất lục tục đến cầu tình.
Cả hai đều là huynh đệ ruột của Kỳ Sùng, trên người đang chảy dòng máu vương gia, cho dù phạm phải tội lỗi tày trời cũng không nên giết.
Huống chi, Kỳ Sùng đã từng giết một Kỳ Diên rồi.
Tĩnh vương và Kỳ Đình cũng đến gặp Kỳ Sùng.
Tuổi tác Tĩnh vương cũng đã cao, bây giờ râu tóc đã bạc phơ, đứng trước mặt Kỳ Sùng nước mắt nước mũi lộn xộn, khóc lóc kể lể: “Bệ hạ à, ngài có thể cách chức bọn họ cho làm thứ dân, thậm chí là cho lưu đày tha hương nhưng ngàn vạn lần đừng giết bọn họ. Hài cốt tiên đế còn chưa lạnh, ngài đừng tùy tiện giết hại huynh đệ, linh hồn tiên đế dưới suối vàng sẽ cảm thấy bất an.”
Trước khi Kỳ Sùng giết Kỳ Diên, không một ai dám hó hé gì, một là vì đức hạnh Kỳ Diên không tốt, hai là ban đầu tất cả mọi người đều sợ Kỳ Sùng.
Bây giờ Kỳ Sùng đã giảm bớt tính khí hung bạo đi một chút, cộng thêm biểu hiện của Kỳ Tu và Kỳ Thưởng ở trong triều cũng khá tốt, các quan viên đại thần đều cảm thấy đau lòng khi hai vị hoàng tử đều bị xử tử.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Trẫm phải thả hổ về rừng sao? Giữ lại hai mối đe dọa này khiến trẫm ăn ngủ không yên.”
Trong nhà họ Kỳ, Tĩnh vương có vai vế hàng đầu, một lòng vì nước, ông thật lòng không muốn con cháu họ Kỳ gây chiến với nhau, huynh đệ xích mích trở mặt thành thù.
Lần này không biết Kỳ Thưởng và Kỳ Tu đã làm ra chuyện gì, chỉ cho rằng là do Kỳ Thưởng đã che giấu Kỳ Tu, hôm nay bị Kỳ Sùng phát hiện nên Kỳ Sùng muốn giết bọn họ để trút giận.
Tĩnh vương nói: “Xưa nay Lương vương luôn có quan hệ sâu sắc với ngài…”
Kỳ Sùng cười lạnh một tiếng: “Quan hệ sâu sắc? Trong khoảng thời gian này, hắn đã lừa gạt trẫm, bí mật lên không ít kế hoạch ám sát, thậm chí còn thông đồng với các môn phái giang hồ, mời tới không ít cao thủ.”
Một bản tấu chương bí mật bị ném xuống đất, Kỳ Đình nhặt lên, đưa cho Tĩnh vương, Tĩnh vương mở to mắt nhìn, càng nhìn càng kinh ngạc.
Kỳ Sùng đã có sự chuẩn bị đề phòng Kỳ Thưởng từ rất lâu lắm rồi.
Nó bắt đầu từ khi nào?
Có lẽ là từ năm ngoái, khi Ngu Hoài Phong bất ngờ biết được thân phận của Minh Trăn, trong phủ Kỳ Sùng gặp phải thích khách. Lúc ban đầu Kỳ Sùng còn nghi ngờ, có phải bên phủ xuất hiện tai mắt của kẻ khác không, nếu không tại sao thích khách lại quen thuộc với nơi ở của hắn như vậy, mò mẫm đi đến một cách thong thả dễ dàng.
Hắn nghi ngờ Ngu Hoài Phong, nghi ngờ một khoảng thời gian sau đó thì nghi ngờ Kỳ Thưởng.
Cho dù thời điểm đó Kỳ Thưởng không hề để lộ ra bất kỳ sơ sót nào.
Nếu một người từ nhỏ bị phụ thân bài xích chán ghét, mẫu thân bị phụ thân làm hại, thậm chí còn bị sử dụng nhiều phương pháp tàn ác để lấy đi mạng sống trong quá trình hắn trưởng thành, bao gồm bị hạ độc không giới hạn, đẩy xuống nước, ám sát, lâu ngày hắn sẽ duy trì sự phòng bị với bất kỳ người thân nào ở bên cạnh.
Kỳ Sùng chính là như vậy.
Niềm tin duy nhất của hắn chính là Minh Trăn, vẻn vẹn chỉ có bé Minh Trăn ngây thơ trong sáng, Minh Trăn là do hắn nuôi dưỡng trưởng thành, hắn biết rõ từ đầu chí cuối, đối với những người khác, trước nay Kỳ Sùng đều không e ngại dùng ác ý ghê gớm nhất để suy đoán.
Cho dù đó là Kỳ Thưởng - người huynh đệ duy nhất luôn ủng hộ và đối xử tốt với hắn.
Mặc dù Kỳ Thưởng có quan hệ tốt với Kỳ Sùng nhưng về mặt riêng tư, khi Kỳ Sùng không nhìn thấy, hắn ta chưa từng đắc tội với Kỳ Tu, không những không đắc tội mà còn đối xử rất tốt.
Tuy có một số tranh chấp với Kỳ Diên nhưng trong mối quan hệ với Kỳ Tu thì vẫn giống huynh đệ.
Sau khi Tĩnh vương nhìn thấy, hai tay run lập cập.
Mặc dù ông tiếc cho con trai của tiên đế bị Kỳ Sùng sát hại nhiều như vậy, thế nhưng, Tĩnh vương biết, dựa vào tính tình có thù tất báo của Kỳ Sùng, tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ mối hậu hoạn nào. Kẻ thù của Kỳ Sùng, hắn sẽ không cắt cỏ chừa rễ, hắn sẽ không chừa lại cơ hội để ngóc đầu trở lại.
Kỳ Thưởng có suy nghĩ muốn giết Kỳ Sùng, dựa vào tác phong của Kỳ Sùng thì không phanh thây hắn ta thành tám mảnh thì đã nhân từ rồi.
Kỳ Sùng nhìn về phía Kỳ Đình: “Đệ đến để làm gì?”
Kỳ Đình trầm mặc một lúc: “Trên đường gặp được Tĩnh vương, thần lo lắng cho sức khỏe của Tĩnh vương nên mới cùng qua đây.”
Kỳ Sùng nói: “Đệ thấy sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Lương vương cần phải lấy cái cht tạ tội.” Kỳ Đình cất lời: “Bệ hạ là huynh trưởng của Lương vương, đồng thời cũng là quân chủ của Lương vương, hắn có âm mưu giết anh giết vua, chính là đại nghịch bất đạo.”
Kỳ Đình từng thường xuyên cùng tiến cùng lui với Kỳ Thưởng, quan hệ của hai người không tệ nhưng liên quan đến chuyện đại sự trên triều thì Kỳ Đình tuyệt đối sẽ không vì hm muốn cá nhân của mình mà nói trái lương tâm.
Một khi tội danh làm phản đã được chứng thực thì không có khả năng sống sót. Trong bàn tay của vị quân vương đa nghi như Kỳ Sùng, càng không có khả năng này.
Kỳ Sùng nói với vẻ thản nhiên: “Các ngươi lui xuống đi.”
Chờ sau khi rời đi, Tĩnh vương thở dài nói: “Thưởng Nhi là đứa trẻ thông minh như vậy, tại sao lại… Aiz! Thằng bé là nhất thời bị ma quỷ mê hoặc tâm trí!”
Thế nhưng, đều là dòng dõi hoàng tộc, Tĩnh vương cũng biết rất rõ, cám dỗ của vương vị lớn tới nhường nào, có quá nhiều người chém giết vì vị trí này, cuối cùng bỏ mạng bên trong đó.
Sau khi Tĩnh vương không dám đưa ra ý kiến bất đồng về chuyện này, tuy những đại thần khác vẫn cảm thấy nghi hoặc nhưng nhìn thấy Tĩnh vương cũng đã thỏa hiệp thì cũng không dám nói thêm gì nữa.
Kỳ Đình nói: “Con đường này cũng là do bọn họ lựa chọn, Tĩnh vương, khi hắn đưa ra lựa chọn có lẽ cũng nghĩ tới kết quả khi thất bại, xin ngài nén bi thương.”
Tĩnh vương thở dài cất lời: “Ta chỉ cảm thấy đau lòng, ta nhìn thấy tất cả lớn lên, lúc trước bệ hạ tứ cố vô thân, bây giờ lại có thể nắm đại quyền trong tay, thật khiến người ta muôn vàn cảm khái!”
Tất cả những hoàng tử trong mắt ông đều là một đứa trẻ. Chẳng qua thọ mệnh của ông không còn lâu dài, cũng chẳng còn mấy hơi sức để lo lắng cho những chuyện này. Trong số tất cả các hoàng tử, Kỳ Sùng đích thực là người thông minh nhất, đồng thời cũng là người thích hợp với long vị này nhất.
Đế vương ngồi trên long ỷ cô độc nhưng vĩ đại, Lý Phúc tiến lên với vẻ e dè cẩn thận: “Bệ hạ…”
Kỳ Sùng đã sớm quen với sự bất trung và phản bội, không hề ôm hy vọng với tất cả các thần tử và thuộc hạ, chỉ dùng quyền lợi để giam chân và lợi dụng, xây đắp giang sơn cho bản thân.
Hắn thản nhiên nói: “Kỳ Thưởng và Kỳ Tu ở đâu? Trẫm đi gặp chúng.”
“Vâng.”
- -----oOo------