Ngu Hoài Phong muốn đưa Minh Trăn về.
Ít nhất là muốn đưa Minh Trăn về nhà để nhìn một chút, Minh Trăn đã trưởng thành thế này rồi mà còn chưa quay về nhà lần nào.
Thúc phụ và vương phi đều rất nhớ nhung nàng, còn có tiểu đường đệ đáng yêu, thằng bé cũng đang hiếu kỳ vương tỷ của mình trông như thế nào.
Ngu Hoài Phong không chỉ cảm thấy đáng tiếc mỗi một lần, giá mà Minh Trăn và Kỳ Sùng không có tình cảm thì tốt rồi. Nếu như hai người không phát triển tình cảm thì hắn sẽ lập tức có thể mang Minh Trăn quay về chứ không cần phải đưa người quay trở lại.
Trong khoảng thời gian này, Ngu Hoài Phong cũng nhận được một bức thư từ sư bá, mặc dù chưa từng gặp mặt sư bá nhưng chữ viết ông tiêu sái, lối hành văn chính trực, sư bá bảo hắn phải chiếu cố cho muội muội của mình một chút, đồng thời báo cho Ngu Hoài Phong biết rằng, bây giờ sức khỏe Minh Trăn cũng đã khỏe rồi.
Ông còn để lại cho Minh Trăn một viên thuốc tốt, thân thể tiểu cô nương yếu ớt, sau này nếu có xảy ra chuyện gì thì cũng có thể dùng viên tước này để kéo dài sự sống.
Mọi thứ đã được an bài, mọi người đều hy vọng rằng A Trăn có thể sống tốt.
Ngày nay Kỳ Sùng đã là hoàng đế, Ngu Hoài Phong cũng hơi lo lắng. Hắn biết rằng triều Lăng lấy con cháu làm trọng, các đại thần còn xía vào hậu cung của hoàng đế, bảo hoàng đế mở rộng hậu cung khai chi tán diệp, trải đều mưa móc, sinh nhiều thêm một hoàng tử, mà những tập tục này hoàn toàn khác so với triều Tễ.
Vì vậy, hắn lo lắng Kỳ Sùng không thể chống đỡ được những vị đại thần này, cuối cùng đưa hết nữ nhân này đến cung nữ khác vào hậu cung để đối đầu với Minh Trăn.
Khi Minh Trăn nhìn thấy Ngu Hoài Phong, nàng cảm thấy không thể tin nổi, nàng giấu nửa người sau tấm bình phong, lộ ra một khuôn mặt trắng như tuyết.
Đôi mắt nàng mở to tròn trịa, nhìn nam nhân mang mặt nạ yêu lệ. Ngu Hoài Phong cười một tiếng, vẫy tay với Minh Trăn: "A Trăn, lại đây, đến chỗ của ca ca nào."
Vì đã lâu không gặp nhau nên không tránh khỏi có tí lạnh nhạt, trí nhớ của Minh Trăn không phải tốt lắm nhưng nàng vẫn luôn có cảm tình tốt với Ngu Hoài Phong, biết đây là ca ca ruột của mình cho nên Minh Trăn mím môi, tiến lên trước mấy bước.
Ngu Hoài Phong nhìn tiểu cô nương mang bộ y phục bằng lụa mỏng màu đỏ tươi, so với lúc hắn rời đi thì có núng nính hơn một chút, sắc mặt nhìn tốt hơn nhiều, bên trong cặp mắt đẹp cũng có phần sáng rỡ hơn, không còn ốm yếu bơ phờ như trước nữa.
Hắn thì thầm: “Sư bá Quý Bách nói thân thể của muội đã khỏe cả rồi, quả thật nhìn khác thiệt.”
Minh Trăn mím môi cười.
Kỳ Sùng lạnh lùng nhìn Ngu Hoài Phong, hắn chả vui tẹo nào.
Cho dù đó là ca ca ruột của Minh Trăn, Kỳ Sùng cũng không chào đón, hơn nữa hắn biết rằng Ngu Hoài Phong muốn đưa Minh Trăn đi.
Hắn đã chiếm đoạt Minh Trăn nhiều năm vậy rồi, ban đầu không muốn trả lại cho Ngu Hoài Phong, bây giờ lại càng không muốn giao người cho hắn ta.
Ngu Hoài Phong sờ đầu Minh Trăn: “Có phải A Trăn đã cao hơn một chút không?”
Từ trước tới nay Minh Trăn luôn trông rất nhỏ nhắn khi đứng trước hai nam nhân cao lớn này. Nghe thấy Ngu Hoài Phong khen mình cao hơn, nàng nhịn không được lập tức bật cười: “Phải đó ạ, A Trăn đã cao thêm một chút đấy.”
Kỳ Sùng hừ lạnh một tiếng, kéo người qua rồi ôm trong vòng tay của mình.
Ngu Hoài Phong nói: “Ta muốn đưa A Trăn trở về. Cho dù ngươi muốn cưới A Trăn, cũng phải mang tam thư lục lễ () đến triều Tễ để cưới muội ấy.”
() Theo tục lệ người Trung Quốc thời xưa, hôn lễ được tiến hành nhiều giai đọan với “tam thư, lục lễ” Tam thư: là lá thư do đàng trai gửi sang họ nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. - Khi họ nhà gái thuận tiếp xúc với họ nhà trai, thông thường người chủ hôn nhà trai viết một bức thư, trao cho người mai dong đem trình cho họ nhà gái nội dung thư ngỏ ý muốn cầu hôn và xin được bước sang nhà gái để bàn tính mọi chuyện. Đây là lá thư thứ nhất trong tam thư. - Sau lễ Dạm ngõ (Nạp thái), họ nhà trai chọn ngày lành, tháng tốt nhờ người mai dong sang họ nhà gái hỏi ngày sinh tháng đẻ và tên tuổi của người con gái mà họ muốn cưới. Trong lễ này có mang theo một bức thư với nội dung nói trên. Đây là lá thư thứ hai trong tam thư. - Sau Lễ Hỏi (Nạp tệ), họ nhà trai xin họ nhà gái ngày, giờ rước dâu. Trong lễ này có mang theo một bức thư nội dung dự kiến ngày, giờ rước dâu, thông thường dự kiến ngày để tham khảo với họ nhà gái. Đây là lá thư thứ ba. Lục lễ: là lễ mà họ nhà trai phải lo toàn vẹn sau khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia. - Thứ nhất lễ Nạp thái (Dạm ngõ, Chạm ngõ), bức thư thứ nhất - Thứ hai Lễ Vấn danh: lễ vật trà, rượu, bánh, (bức thư thứ hai) nội dung tìm hiểu ngày sinh, tháng đẻ, tên, tuổi của người con gái muốn cưới về làm dâu - Thứ ba Lễ Nạp cát. Lễ này là lễ cáo trước bàn thờ tổ tiên rằng tuổi tác của đôi trai gái đã hợp nhau, có thể tiến hành hôn nhân được. - Thứ tư Lễ Nạp tệ (Nạp trưng, Nạp tài), lễ này là lễ Hỏi chính thức. Trong lễ này, ngoài những lễ vật như trà, rượu, bánh nữ trang cho cô dâu tương lai, còn có trầu cau, đôi đèn cầy đỏ (có hình Long Phụng), cùng với một số tiền. - Thứ năm Lễ Thỉnh kỳ: Lễ vật trà, rượu, bánh. Đây là lễ họ nhà trai xin họ nhà gái ngày giờ rước dâu (thư thứ ba). - Thứ sáu Lễ Thân nghinh (Vu quy), rước dâu và họ nhà gái.
Hai quốc gia cách xa nhau, tam thư lục lễ tới tới lui lui, sẽ kéo một thời gian rất dài, vừa vặn để Minh Trăn ở lại triều Tễ thêm một thời gian.
Kỳ Sùng nói: “Đương nhiên trẫm sẽ cưới A Trăn, chỉ là lễ nghi rườm rà, tới lui dây dưa mất thời gian, trẫm sẽ đưa sinh lễ phong phú nên A Trăn không cần phải quay trở về.”
“Không quay về?” Ngu Hoài Phong nhướng mi: “Ngươi nghĩ cũng quá hay rồi! Năm đó ngươi lừa dối ta, lừa gạt ta mười mấy năm, bây giờ vẫn còn muốn tính kế với ta, thật sự cho rằng tính tình ta mềm yếu dễ bắt nạt?”
Kỳ Sùng sắp bị Ngu Hoài Phong chọc cho tức tới bật cười: Tính tình mềm yếu? Ai mà không biết Giang vương của triều Tễ là một kẻ âm hiểm u ám, gian xảo như lão hồ ly.
Hai người tranh luận hồi lâu.
Trong nhiều năm qua, thật ra Minh Trăn không hề ra khỏi nhà, nàng cũng chưa từng đến nơi nào quá xa.
Cho tới nay, đều là Kỳ Sùng rơi xa nàng đi xa, hắn thường xuyên ra ngoài đánh giặc, đối phó với các cuộc chiến tranh và dẹp loạn.
Lần này thì ngược lại.
Mục đích lần này của Ngu Hoài Phong là đến đón người, không thể trở về tay không, vương nữ của triều Tễ tất nhiên không thể không quay về, Ngu Hoài Phong không thể để Kỳ Sùng tùy tiện đưa người vào trong cung, Minh Trăn có thân phận của riêng nàng, tất nhiên phải quay về thân phận vốn có, sau đó Kỳ Sùng mới có thể cưới nàng.
Lúc đưa Minh Trăn rời đi là sáng sớm, Kỳ Sùng đã phái người đến bên ngoài cổng thành.
Đôi mắt Minh Trăn rưng rưng, vô cùng quyến luyến Kỳ Sùng.
Nhưng nàng cũng thấy hổ thẹn với ca ca, lúc trước từng đồng ý với ca ca, phải quay về nhà thăm người thân.
Ngu Hoài Phong bảo Minh Trăn ngồi vào trong xe ngựa, sau đó nói với Kỳ Sùng: “Yên tâm, đây là muội muội của bản vương, bản vương tất nhiên sẽ chăm sóc tốt cho muội ấy."
Kỳ Sùng nói, “Nếu nàng ấy có một chút ngoài ý muốn, trẫm tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."
Ngu Hoài Phong nhướng mày: "Vậy sao? Nói không chừng A Trăn sống ở triều Tễ triều quá vui vẻ, sẽ nhanh chóng quên cả ngươi luôn đó."
Ánh mắt Kỳ Sùng lạnh lùng.
Kỳ Sùng nói: “Nếu nàng không chịu quay lại thì trẫm sẽ mang quân đến san bằng thành đô của các ngươi."
Ngu Hoài Phong: “?”
Hở một chút là uy hiếp người khác, thật là ghê gớm biết bao, Ngu Hoài Phong không hề muốn gả muội muội cho hắn một chút nào, nhưng mà nói thật thì, quả thật Kỳ Sùng là một bậc kỳ tài về quân sự, hầu như những năm gần đây hắn chưa từng thua trận nào, làm chấn động cả thiên hạ, nổi danh khắp các nước nhỏ xung quanh, nay Kỳ Sùng đã lên ngôi, những nước nhỏ xung quanh biết được tin tức, đều liên tục cống nạp.
Muốn đánh nhau với ai cũng được chứ đừng dại mà đánh nhau với Kỳ Sùng.
Hắn cũng biết không nên kích động Kỳ Sùng thêm nữa, kích động thêm nam nhân này, nói không chừng còn không đi tới biên giới của triều Lăng nữa.
Ngu Hoài Phong đưa Minh Trăn trở lại nước Li.
Trên đường đi cần rất nhiều thời gian, tuy tiểu cô nương đã được nuôi dưỡng trở nên vô cùng yếu ớt nhưng trong khoảng thời gian này, nàng chưa bao giờ rên cực than khổ, vẫn vẫn luôn ngoan ngoãn.
Vào ban đêm, đoàn người nghỉ ngơi ở ngoài ngoại ô, Minh Trăn ngủ trong một căn lều nhỏ một mình, nàng đưa Tân Dạ cùng đi theo, Tân Dạ đang thu dọn đồ đạc trong lều.
Ngu Hoài Phong đã săn một con hoẵng, sai người đốt lửa, tự mình nướng thịt nai cho Minh Trăn ăn.
Ngọn lửa rất mạnh, vì đang là mùa hè và thời tiết rất nóng nên Ngu Hoài Phong bảo Minh Trăn ngồi xa hơn một chút. Hắn treo con hoẵng ở bên trên rồi nướng, nướng một mạch cho tới khi dầu mỡ chảy xuống, sau đó rắc miếng muối rồi dùng dao găm cắt một miếng thịt nhỏ đưa cho Minh Trăn.
Minh Trăn lặng lẽ ăn, lông mi khẽ rủ xuống, Ngu Hoài Phong thấy Minh Trăn ăn rất ngon miệng nên cũng cắt một miếng ăn luôn. Thịt nướng rất tươi ngon, chỉ cần rắc thêm chút muối là đã ngon không gì so sánh nổi.
Trong khoảng thời gian này, Ngu Hoài Phong luôn cảm thấy hối tiếc, hắn đang nghĩ, nếu như ngày đó đó hắn đoán ra Minh trăn là muội muội của hắn thì tốt rồi. Khi đó Minh Trăn mới lớn một chút, quay về quê hương của mình, tự mình nhìn muội muội lớn lên, trưởng thành thiếu nữ yểu điệu thì mọi tiếc nuối đều có thể nguôi ngoai.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Ngu Hoài Phong nói: "Ngày mốt chúng ta sẽ ở kinh thành, tới khi đó muội sẽ được gặp thúc phụ và vương phi, không cần thấy căng thẳng, chúng ta đều sẽ đối xử tốt với muội."
Không thể không căng thẳng, tuy là người thân nhưng chưa từng gặp mặt, Minh Trăn sẽ hơi rụt rè.
Những ngày này, càng lúc càng xa rời nơi chốn quen thuộc, nhìn thấy cảnh vật đều xa lạ, Minh Trăn cũng thấy không quen.
Đây là lần đầu tiên nàng đi xa đến vậy.
Nhưng nàng hiểu rõ, có một sự việc cần phải tự mình đối mặt và nàng phải trở nên mạnh mẽ, Ở trước mặt bệ hạ, nàng có thể lóc sụt sùi nhưng vào những thời điểm khác, nàng cũng cần phải dũng cảm hơn một chút.
Ăn xong thì cũng đã rất khuya, trăng sao sáng tỏ, bầu trời thoáng đãng, trời đêm nơi hoang vu đặc biệt đẹp.
Ngôi sao lóe sáng lập lòe, xung quanh có thể nghe thấy tiếng côn trùng rả rích.
Ngu Hoài Phong ngắm sao trời với muội muội, kể cho Minh Trăn nghe một số chuyện của triều Tễ, chờ khi Minh Trăn buồn ngủ không chịu nổi, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, hắn mới giao người cho Tân Dạ.
Ngay cả khi cơ thể đã khỏi bệnh thì nhìn muội muội thoạt vẫn còn yếu ớt lắm khiến người ta sinh ra cảm giác rất muốn bảo vệ. Sau khi ngủ say, hàng chân mày nàng hơi nhíu lại, dường như đang nằm mơ thấy gì đó.
Ngu Hoài Phong xoa mi tâm của muội muội.
Li vương và vương phi cũng đợi rất lâu, bọn họ nhận được thư hồi đáp của Ngu Hoài Phong, biết được Minh Trăn sắp quay trở về.
Trong mắt người khác, Thành vương thô bạo hung tàn nhưng với Li vương mà nói, Thành vương là ca ca của ông, trước nay vẫn luôn thương yêu ông. Cho nên đối với con của ca ca, Li vương cũng xem đó như là con ruột do chính mình sinh ra.
Tuy có nghe Ngu Hoài Phong nói đây là một đứa trẻ ngoan nhưng chưa từng gặp được người thật, Li vương với vương phi cũng không nắm chắc là mấy.
Vương phi vẫn cứ đi tới đi lui trong cung điện, bà bóp khăn tay nói: “A Trăn đi đường mệt nhọc, không biết thân thể như thế nào, trước tiên bảo thái y qua đây đi, chờ lát nữa bắt mạch xem sao.”
Cung điện cũng đã có sự sắp xếp ổn thỏa, tuy rằng chưa từng gặp mặt nhưng máu mủ tình thâm, những ngày tháng sau này sẽ chung sống đầm ấm với nhau.
Đang lúc lo lắng, thái giám bên ngoài truyền tới tin tức rằng xe ngựa của Giang vương điện hạ đã tiến vào cổng cung.
Lại chờ thêm hai khắc, Li vương với vương phi mới nhìn thấy Ngu Hoài Phong và một thiếu nữ có thân hình nhỏ nhắn yếu ớt sóng vai nhau đi tới.
Đôi mắt bà ấy sáng lên ngay lập tức.
Người nhà họ Ngu sinh ra đã đẹp đẽ, dung mạo của Minh Trăn rất giống Thành vương, một con hồ ly nhỏ hoạt bát xinh đẹp, mắt mày mũi miệng không khỏi tinh xảo mang theo vài phần thanh tú.
Minh Trăn cũng nhìn thấy một mỹ phụ nhân mang theo vài phần khí khái hào hùng bước đến.
Ngu Hoài Phong cười nói: “Con đưa vương nữ đến rồi đây ạ.”
Minh Trăn hành lễ chào hỏi, được Li vương phi nắm tay ngăn cản, Li vương phi nói: “A Trăn quả nhiên thật xinh đẹp.”
Bà biết chắc chắn con gái của Thành vương và Lan Cơ sẽ là người tuyệt sắc nhưng không ngờ lại kiều diễm tới mức độ này, khiến người ta sinh ra cảm giác yêu mến. Cũng khó trách hoàng đế triều Lăng chiếm làm của riêng.
Sau khi Minh Trăn được vương phi xa lạ khen ngợi, đôi má nàng lập tức đỏ bừng.
Li vương phi tính tình hào phóng, nhìn thấy tiểu cô nương ngại ngùng nhu thuận thế này nên cũng vô cùng yêu thích.
Ngu Du cũng tò mò đi đến, Ngu Hoài Phong giới thiệu từng người một: "Đây là thúc phụ, đây là vương phi, A Trăn, đây là đường đệ Tiểu Du của chúng ta."
Ngu Du mang vẻ phấn điêu ngọc trác (), là một cục tròn nhỏ đặc biệt xinh xắn trắng nõn, bé ngước mắt nhìn Minh Trăn, cực kỳ muốn thân thiết với tỷ tỷ nhưng lại lo lắng bản thân quá nhiệt tình thì tỷ tỷ sẽ ghét bé cho nên trốn ở sau người Ngu Hoài Phong không dám tiến lại quá gần.
() Da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu.
Mặc dù Minh Trăn xa lạ với tất cả mọi người nhưng nàng có thể cảm nhận được mọi người đều yêu thích nàng nên lễ phép chào hỏi từng người một.
Li vương phi nói: “Chắc A Trăn đi đường cũng mệt mỏi rồi, ta dẫn con vào trong cung nghỉ ngơi nhé.”
Ngu Du bị Ngu Hoài Phong đẩy một cái, không thể làm gì khác hơn là đi đến: “Đệ muốn nắm tay tỷ tỷ.”
Tiểu vương tử nhỏ nhắn mặc bộ cẩm y trắng tuyết, người chỉ cao tới Minh Trăn, tuy nhỏ tuổi nhưng trời sinh rất thanh khiết, nghiêm túc nhìn về phía Minh Trăn: “Đệ... đệ tên là Ngu Du.”
Minh Trăn mím môi cười cười, dịu dàng cầm lấy bàn tay thằng bé.
Thằng bé cũng không sợ người lạ một chút nào, nhìn thấy Minh Trăn không ghét mình thì giống như cái đuôi vậy, ngoan ngoãn ở bên cạnh Minh Trăn hỏi Đông hỏi Tây.
Li vương phi bất đắc dĩ lắc đầu: "Thằng bé này chính là như vậy."
Trong cung không có đứa trẻ nào tầm tuổi với Ngu Du, ngoại trừ Ngu Hoài Phong, Ngu Du cũng không có huynh đệ tỷ muội nào khác cho nên nhìn thấy Minh Trăn thì thấy rất thân thiết.
- -----oOo------