Chương :
Sau khi ám vệ đi vào, cũng không gặp Tần vương mà chỉ đứng bên ngoài bình phong quỳ một chân xuống: "Thuộc hạ Điền Chấn thỉnh an điện hạ."
Một lúc lâu sau, sau bình phong vang lên một ra giọng nói: "Chuyện gì?"
Điền Chấn do dự một lúc: "Trong phòng điện hạ có người ngoài?"
Bình thường bên người Tần vương có rất nhiều hộ vệ để bảo vệ an toàn. Chuyện bình thường sẽ không cố ý cho bọn họ tránh đi, lúc thảo luận một số chuyện cơ mật đều sẽ cho bọn họ rời đi.
Kỳ Sùng nói: "Tất cả lui xuống."
Lúc này Điền Chấn mới nói chuyện ban nãy.
Sau khi nghe xong, Kỳ Sùng lạnh lùng cười: "Cô đã biết, đi xuống đi."
Điền Chấn đang định rời đi thì thấy một góc áo màu đỏ, hương thơm ngọt ngào cũng quanh quẩn nơi chóp mũi, một thân thể nho nhỏ lung la lung lay đi từ sau tấm bình phong ra.
Đây chắc là "Minh tiểu thư" trong miệng mọi người.
Điền Chấn cũng mới chỉ được nghe từ lời kể của mọi người, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Minh Trăn mặc một thân áo lụa mỏng nhẹ như không mặc, áo lụa đỏ như lửa, trên cổ áo và vạt áo thêu hoa văn thỏ ngọc bằng sợi bạc, mơ hồ có thể thấy được những viên ngọc lấp lánh, trên cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh ngọc đường phú quý, tóc đen như đàn mộc xõa xuống, da trắng óng ánh hơn tuyết, hai má trẻ con núng nính, trên trán đeo một viên đá bồ câu màu đỏ, bảo thạch ở chính giữa lông mày làm nổi bật đôi mắt to tròn rực rỡ.
Nàng hiếu kỳ cắn ngón tay: "Ngươi là ai nha?"
Điền Chấn cúi người: "Tiểu nhân tên Điền Chấn."
Giọng nói Tần vương điện hạ đột nhiên vang lên: "Lui xuống."
Mọi người đi ra, Kỳ Sùng mới nói: "A Trăn, còn không qua đây?"
Sau khi Điền Chấn đi ra, Lý Phúc vẫn trong đình viện sai hạ nhân chỉnh sửa cây cối trở nên xinh đẹp hơn.
Sau khi Điền Chấn ra ngoài nói với Lý Phúc: "Có thể gọi là được gặp Minh tiểu thư trong truyền thuyết, Minh tiểu thư lớn lên không giống người thường chút nào, giống như hồ yêu vậy, ông trời ơi, sao lại có người có đôi mắt búp bê đẹp như vậy chứ."
Lý Phúc ho nhẹ một tiếng: "Cái miệng này của ngươi đừng có nói hươu nói vượn."
Một thời gian ngắn nữa Tần vương phải đi nghỉ mát ở sơn trang, bên đó không so được với nơi này, cũng không thể Minh Trăn đi cùng. Lý Phúc còn đang suy nghĩ nên sắp xếp cho Minh Trăn thế nào.
Dùng xong cơm tối, Minh Trăn ngoan ngoãn để Thiên Cầm đưa đi ngủ, nàng ngáp một cái, vừa nắm tay Thiên Cầm vừa nói: "Tỷ tỷ, ta buồn ngủ quá."
Sau khi tắm rửa thay y phục, Minh Trăn vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ.
Bây giờ mới đầu hạ, thời tiết vẫn chưa quá nóng bước, nơi ở của Minh Trăn lại đông ấm hạ mát nên không cảm nhận được chút khí nóng nào, trong phòng có các loại hương liệu, ngoài phòng cũng trồng hoa đuổi côn trùng, dù có mở cửa sổ nhỏ ra cũng không có con muỗi nào dám đến quấy rầy, Minh Trăn yên yên ổn ổn ngủ thẳng đến bình minh.
Ký ức thời thơ ấu của Minh Trăn dường như bắt đầu từ những năm ở phủ Tần vương. Là lúc nào cũng có thể gọi nha hoàn thái giám đến, là giường ngọc đệm voi, là buổi chiều cầm cây quạt nhỏ bắt bướm trong hoa viên, ấn tượng sâu nhất... là Tần vương cao lớn nhìn mãi không thấy mặt.
Mấy ngày sau, Tần vương hạ triều đến thăm thái hậu.
Thái hậu quanh năm lễ Phật, bình thường đều ở hành cung yên tĩnh, lần này cũng là lần trở về hiếm có.
Gia tộc của thái hậu là Thi gia phía Nam, những năm gần đây ảnh hưởng của Thi gia trên triều yếu hơn một chút nhưng vẫn hùng cứ một phương ở phía Nam như cũ.
Quý phi muốn lấy lòng Thi thái hậu, từ khi thái hậu hồi cung, chuyện mỗi ngày nàng ta làm đầu tiên nhất định là đến cung Trường Lạc thỉnh an.
Lúc Kỳ Sùng mới đến cung Trường Lạc, bên này quý phi cũng đến.
Quý phi Sở thị, xinh đẹp như đào chín, phong thái yểu điệu, dù dưới gối đã có mấy đứa con nhưng mỹ mạo không thua thiếu nữ, ngược lại còn phong tình hơn người.
Sở quý phi được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân tất nhiên có chỗ hơn người.
Sau lưng Sở quý phi có mấy cung nữ thái giám, nàng ta mặc cung y Tường Vân màu khói thêu phi điểu tím, tóc đen búi cao, mặt phấn mang theo ý cười giả dối.
Sau khi thấy Kỳ Sùng, mặc dù trong lòng Sở quý phi không vui nhưng cũng không tránh đi mà nở nụ cười: "Đã lâu không gặp Tần vương, Tần vương cao hơn không ít. Ngài đến thỉnh an thái hậu sao?"
Kỳ Sùng lạnh nhạt gật đầu, không thể hiện quá nhiều.
Sở quý phi biết vì cái chết của hoàng hậu mà Kỳ Sùng vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Chính vì biết Kỳ Sùng ôm hận, có thù tất báo nên Sở quý phi và hoàng đế mới không buông tha cho hắn.
Theo vai vế mà nói, Kỳ Sùng vẫn là con nít, Sở quý phi thân là trưởng bối, trước mặt mọi người cũng chỉ có thể làm ra dáng vẻ hiền hòa tha thứ đến... ngoài cung thái hậu, cho Sở quý phi mười lá gan nàng ta cũng không dám lỗ , dù sao nàng ta vẫn đang mơ đến ngôi vị hoàng hậu đấy.
Sở quý phi nói: "Lần này Tần vương lập được công thái hậu cũng biết. Lúc nãy thái hậu còn nói cho dù giải quyết việc dân làm loạn không khó, giao ai cũng làm được nhưng phái ngài đi bà cũng không yên lòng."
Kỳ Sùng lạnh lùng cười: "Vậy lần sau để Tứ đệ đi xử lý việc nhỏ này là được."
Sở quý phi che miệng cười khẽ: "Như vậy bản cung cũng vui lòng nhưng bệ hạ không bỏ được nha. Bệ hạ đối với Tứ hoàng tử như bảo bối vậy, cũng không phải chỉ có một đứa bé này, sao có thể nuông chiều như vậy được chứ."
"Nếu như quý phi bất mãn, mai Cô có thể để thừa tướng bẩm báo lên, đưa Tứ đệ đến quân doanh rèn luyện một chút."
Mặc dù Tứ hoàng tử chỉ nhỏ hơn Kỳ Sùng hai ngày nhưng trong mắt Sở quý phi Tứ hoàng tử chỉ là đứa bé. Dù cho xuất cung thì cũng có thể bị ác lang Kỳ Sùng này xé tan xương nát thịt.
Cho nên nàng ta càng cười càng xấu hổ: "Bản cung còn có chuyện, hồi cung trước, chuyện này lại nói sau nhé.”
Sau khi Sở quý phi trở về lập tức cho người gọi Tứ hoàng tử tới, dặn dò vài câu để Tứ hoàng tử đến thỉnh an thái hậu.
Chung quy bình thường Sở quý phi vẫn so sánh Tứ hoàng tử Kỳ Diên với Kỳ Sùng... tất nhiên so chỗ nào cũng không bằng Kỳ Sùng. Ban nãy Sở quý phi chạm mặt Kỳ Sùng, Kỳ Sùng đã cao hơn nàng ta nửa cái đầu, Kỳ Diên lại chỉ mới cao đến lông mày Sở quý phi.
Thấy Kỳ Sùng đến thỉnh an thái hậu, Sở quý phi cũng muốn Kỳ Diên đi thỉnh an thái hậu, lộ mặt ra trước thái hậu.
Kỳ Diên đến thỉnh an thái hậu, nói chuyện với bà ấy mấy câu, đã sớm không thấy Kỳ Sùng, hắn ta đi ra ngoài về nơi ở của mình. Đột nhiên nghe thấy hai tên thái giám cách đó không xa đang nói chuyện.
"Hôm qua Lục hoàng tử quấn lấy ta, nhất định đòi ta phải mang ngài ấy ra ngoài đi Xuân Phong lâu, ngài ấy chơi cũng thật vui, thu về được một đống khăn tay thơm ngào ngạt còn ta thì chịu mắng một trận."
"Xuân Phong lâu là chỗ nào vậy?"
"Nghe tên là biết rồi mà, thanh lâu đó." Thái giám nói: "Nơi này không giống những nơi khác, nếu công tử nào trong kinh thành không đi sẽ bị người khác chế giễu."
Nghe vậy, Kỳ Diên nháy mắt động tâm.
Hắn ta đã mười bốn tuổi, đã sớm biết việc đời, trước đó còn bức hai cung nữ bên người quý phi. Kỳ Diên cũng hết sức tò mò với thế giới bên ngoài.
Hắn ta ho khan một tiếng rồi gọi hai tên thái giám phía trước lại.
Hai tên thái giám này nhìn rất lạ, hoàng cung lớn như vậy, Kỳ Diên cũng không có khả năng nhìn ai cũng quen mắt. Nhìn y phục trang sức, hẳn là thái giám quản sự, cũng có mấy phần quyền lực.
Hai người bọn họ thấy Kỳ Diên thì nhanh chóng quỳ xuống: "Tứ hoàng tử điện hạ."
Kỳ Diên nghiêm mặt: "Hai ngươi trái với cung quy, tự ý mang lão Lục ra ngoài?"
Hai tên thái giám nghe hắn ta nói vậy thì bị dọa cho run người, nhanh chóng cầu xin tha thứ, hi vọng Kỳ Diên có thể tha cho mình một mạng.
Đe dọa một lúc, Kỳ Diên mới nói ra mục đích thực sự của mình, cũng muốn hai người này mang mình ra ngoài đến Xuân Phong lâu chơi bời một phen.
Hai tên thái giám này bị Kỳ Diên bắt được chuôi nên không thể không đáp ứng, để Kỳ Diên thay áo quần thái giám rồi xuất cung, đến khi ra ngoài cung lại thay thành áo gấm như cũ.
Kỳ Diên ngồi trong xe ngựa, cực kỳ đắc ý.
Một canh giờ sau, sau khi ra khỏi xe ngựa, Kỳ Diên nhìn thấy tấm biển "Xuân Phong lâu" thì đi theo hai tên thái giám vào trong.
Xe ngựa vừa dừng lại, bên trong có một nhóm người ra tiếp. Những người này da mặt trắng nõn, ăn mặc gọn gàng, hẳn là phục vụ bên trong Xuân Phong lâu, Kỳ Diên bị vây quanh đi vào, nghênh ngang tiến vào một gian sương phòng thượng đẳng.
Tầng thứ ba của Xuân Phong lâu, Kỳ Sùng nhìn từ trên xuống, thấy dáng vẻ ngu xuẩn này của Kỳ Diên, trong mắt hiện lên sự đùa cợt.
Bao cỏ ngu xuẩn như này, cũng chỉ có người có mắt không tròng như hoàng đế mới có thể coi là trân bảo.
Nếu không phải quyền lực trong tay bất ổn thì Kỳ Sùng đã sớm lấy mạng Kỳ Diên. Nhưng dù có thể lấy thì Kỳ Sùng cũng sẽ không dễ dàng git cht Kỳ Diên, Kỳ Sùng càng muốn duy trì hòa bình với gia tộc nhà quý phi hơn.
Kỳ Sùng muốn để những người này còn sống nhìn hắn thượng vị, để bọn họ biết được, ánh sáng đom đóm không thể đấu được với ánh trăng, đến lúc đó lại rửa sạch nhục nhã, trả lại gấp bội.
Lý Phúc ở bên cạnh pha trà: "Quả nhiên tất cả đều theo tính toán của điện hạ."
Ngón tay Kỳ Sùng thon dài khớp xương rõ ràng, cầm ly trà lên uống một ngụm, đưa mắt nhìn Minh Trăn đang ngồi bên cạnh chơi búp bê gốm ám vệ mua bên đường cho nàng.
Tiểu gia hỏa không biết mình đang ở hoàn cảnh nào, chỉ biết rằng đi theo Kỳ Sùng là an toàn nhất.
Kỳ Sùng lấy một viên mơ đường trên đĩa ra đưa đến miệng Minh Trăn, Minh Trăn vừa chơi vừa cắn mơ ngào đường.
Kỳ Sùng nhìn nàng vui vẻ như vậy thì hỏi: "Thích hửm?”
Đôi mắt Minh Trăn sáng như sao: "A Trăn thích."
Lý Phúc nói: "Hôm nay nô tài sẽ đưa sư phó nặn búp bê tốt nhất kinh thành đến phủ Tần vương."
Hiện tại không thể trở về được vì còn có trò hay ở phía sau, Kỳ Sung chờ đợi nhìn tiểu súc sinh bị hắn nhốt trong lồng sẽ giãy dụa như thế nào để thoát khỏi mối nguy.
Xuân Phong lâu cũng không phải Tần lâu sở quán () như trong tưởng tượng của Kỳ Diên, đây là một quán rượu đứng đắn nhưng chỉ có quan lại quyền quý mới đến nổi nơi này.
() kỹ viện, thanh lâu.
Kỳ Diên ở trong phòng vẫn không dám uống, cũng không dám ăn gì, ở phương diện này hắn ta vẫn tương đối chú ý cẩn thận.
Một lúc sau, mấy vũ cơ có nhan sắc mê li, giọng nói uyển chuyện e thẹn tiến vào phòng sau đó tiếng sáo trúc vang lên bên trong Xuân Phong lâu.
Minh Trăn ở gian phòng khác cũng nghe được tiếng nhạc. Nghe được người đánh đàn, Minh Trăn muốn ca hát, nàng bập bẹ mở miệng, còn chưa hát xong câu đầu tiên đã bị Kỳ Sùng bịt miệng lại: "Ngậm miệng."
Minh Trăn: "Hả?”
Kỳ Sùng nói: "Khó nghe."
Minh Trăn lẩm bẩm: "Êm tai mà.”
Lý Phúc khúc khích cười, ánh mắt Kỳ Sùng chuyển sang người y. Y nhanh chóng ngừng cười, cầm một hạt thông đưa cho Minh Trăn: "Cô nương ăn hạt thông đi, đừng hát nữa."
Minh Trăn nhìn về phía Kỳ Sùng: "Điện hạ tách hạt thông cho A Trăn ăn."