Chương :
Khi Thiếu khanh Hồng lư tự Thiệu Khang châm ngòi nổ trước đó, Kỳ Sùng đã nghi ngờ chuyện này có liên quan đến Ngu Hoài Phong.
Sở gia cho Ngu Hoài Phong một số tiền lớn, yêu cầu Ngu Hoài Phong hợp tác với bọn họ bẫy Kỳ Sùng. Nhưng đâu ngờ được Kỳ Sùng và Ngu Hoài Phong đã sớm hợp tác với nhau vì lợi ích.
Vốn dĩ nước Li cường đại nhưng vài thập niên trước đã suy sụp, nếu không phải Thương đế và Kiến Bình đế vô dụng thì Lăng triều đã sớm nuốt sống nước Li. Khác với vùng đất cằn cỗi của Tây Hạ, đất đai nước Li tươi tốt ngàn dặm, vô cùng giàu có, nếu như có thể cướp được thì chắc chắn lực lượng triều Lăng sẽ được tăng cường.
Nhưng hai vương nước Li cùng cai quản, trong thời gian ngắn quốc lực () tăng lên rất nhiều. Triều Lăng loạn trong giặc ngoài không ngừng, Kiến Bình đế ích kỷ bình thường, đừng nói đến chuyện xuất chinh đối ngoại, ngay cả giữ cho bổn quốc thái bình đã không dễ dàng.
() thực lực của một nước.
Năm nay Ngu Hoài Phong mười tám tuổi, lớn hơn Kỳ Sùng bốn tuổi nhưng lúc đối mặt với Kỳ Sùng cũng không dám khinh thường. Hai người trao đổi đến gần tối đến tận lúc mặt trời xuống núi, Ngu Hoài Phong uống một ngụm trà xanh, khóe miệng hơi nâng lên: "Tiểu vương cũng nên về rồi, lúc này có lẽ lửa đã đốt đến người của thuộc hạ tiểu vương rồi."
Kỳ Sùng nâng mắt: "Ngài không ở đây?"
Hoài Phong cười nói: "Cơ sở ngầm của Tần vương nhiều, tiểu vương không muốn bị người khác thăm dò."
Minh Trăn nằm ở bên trong lật người tỉnh lại, nàng xoa xoa mắt: "Điện hạ ơi.”
Ngu Hoài Phong nghiêng đầu: "Bên trong là ai vậy? Nghe giọng giống con nít quá."
Sắc mặt Kỳ Sùng lạnh đi.
Ngu Hoài Phong cũng đại khái hiểu được đây là chuyện riêng của Tần vương, chỉ cười một tiếng chứ không tiếp tục hỏi thêm gì nữa.
Hắn đứng lên cáo từ, Kỳ Sùng tiễn hắn ra cửa.
Minh Trăn đã nhảy từ trên giường xuống, trực tiếp vòng qua Lý Phúc đang duỗi tay ra muốn bế nàng, loạng choạng chạy đến trước mặt Kỳ Sùng, muốn Kỳ Sùng ôm nàng: "A Trăn gặp ác mộng."
Lý Phúc thu hai tay trống không về, đưa tay sờ mũi một cái.
Khụ, Minh cô nương không phải dính Tần vương bình thường, tỉnh lại tìm, trước khi đi ngủ cũng tìm, đơn giản coi Tần vương là nghĩa phụ.
Giọng nói Minh Trăn vẫn còn mang theo tiếng thút thít, dáng vẻ vô cùng đáng thương, đôi mắt ánh nước đỏ ửng, tay túm lấy y phục của Kỳ Sùng.
Ngu Hoài Phong nhìn Minh Trăn.
Minh Trăn lớn lên đáng yêu, không khỏi khiến người khác có ấn tượng tốt, Hoài Phong hỏi: "Đây là công chúa hoàng thất sao?"
Chuyện trong cung triều Lăng một người ngoài như Ngu Hoài Phong cũng không biết, hoàng đế có bao nhiêu công chúa, Ngu Hoài Phong cũng không biết.
Lý Phúc thuận tay bế Minh Trăn lên: "Đừng khóc, một lúc nữa sẽ về. Giang vương điện hạ, đây là muội muội điện hạ chúng ta yêu thích nhất."
Dù sao Ngu Hoài Phong cũng chỉ là một người ngoài, Lý Phúc nói nhăng nói cuội ra tên một công chúa đối phương cũng không biết.
Minh Trăn xoa mắt nhìn Ngu Hoài Phong, hắn đeo mặt nạ hồ ly đi đến trước mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau, Minh Trăn cảm thấy mặt nạ của hắn đẹp mắt nên đưa tay sờ thử.
Ngu Hoài Phong cười khẽ, thân ảnh dao động, chớp mắt đã lùi ra ngoài một trượng (), Minh Trăn tò mò nhìn Ngu Hoài Phong, dường như không hiểu sao trong thời gian ngắn như vậy mà đối phương đã đi xa như thế.
() một trượng = ,m.
Ngu Hoài Phong cười nói: "Công chúa, mặt nạ của tiểu vương không thể đụng linh tinh được đâu nhé.”
Kỳ Sùng không thích người bên ngoài đùa Minh Trăn, nhất là nam nhân bụng dạ khó lường như Ngu Hoài Phong.
Hắn đón lấy Minh Trăn, nhìn về phía Hoài Phong: "Đã xong việc, Giang vương tự mình đi, Cô không tiễn."
Ngu Hoài Phong nói: "Tần vương, chúng ta có duyên lại gặp. Tiểu công chúa, mặt nạ không thể tặng ngươi được nên miếng ngọc bội này tặng người nhé.”
Cửa mở, Ngu Hoài Phong nhanh nhẹn rời đi.
Trong ngực Minh Trăn cũng nhiều thêm một miếng ngọc bội trong suốt, cúi đầu nhìn thử, nàng không đọc được chữ trên ngọc bội, cũng không nhận ra lá cỏ linh lăng, cũng chưa nhận ra ở giữa có khắc chữ “Ngu”, còn chưa nhìn kỹ nét chạm trổ thì ngọc bội trong tay đã biến mất.
Kỳ Sùng không thích Minh Trăn đeo vật không rõ lai lịch của nam nhân khác, hắn đưa ngọc bội cho Lý Phúc: "Thưởng cho ngươi."
Lý Phúc không cần nhìn chất lượng ngọc cũng biết đây là vật quý giá, y cười tươi: "Đa tạ điện hạ, tạ Minh cô nương."
Minh Trăn cũng không để ý đến miếng ngọc bội này, dù sao đây cũng không phải là đồ chơi được, nàng lại dụi mắt, Kỳ Sùng nói với nàng: "Lúc nãy nằm mơ thấy gì?"
Trải qua chuyện này khiến Minh Trăn sớm quên mất mơ thấy gì, nàng lắc đầu: "Quên mất tiêu rồi.”
Thấy Minh Trăn vẫn luôn xoa mắt, xoa đến mức mắt hơi hồng lên, tròng mắt hiện lên tơ máu, Kỳ Sùng nắm chặt tay nàng, không cho nàng đụng tiếp vào mắt: "Mắt không khoẻ sao? Đừng xoa nữa, về gọi đại phu đến nhìn thử."
Lý Phúc cũng đi lên nhìn một chút, đúng là sau khi tỉnh lại mắt Minh Trăn hơi ửng đỏ: "Có lẽ cô nương thích khóc, bình thường khóc nhiều nên mắt khó chịu."
Kỳ Sùng chăm chú nhìn: "Đi về trước."
Lúc Ngu Hoài Phong và Kỳ Sùng nói chuyện, Kỳ Diên cũng bị xử phạt.
Cấm túc một năm, một năm nay Kỳ Diên chỉ có thể ở chỗ của hắn ta đọc sách, chỗ nào cũng không được đi.
Kỳ Diên bị phạt không nặng cũng không nhẹ, Sở quý phi lại bị tội lớn, bị giáng xuống là Sở phi.
Hoàng hậu qua đời, Sở quý phi vẫn luôn quản lý hậu cung, chuyện lớn chuyện nhỏ trong hậu cung đều qua tay nàng ta, chỉ thiếu phân vị hoàng hậu mà thôi, còn những phương diện khác, đãi ngộ của Sở quý phi cũng không khác hoàng hậu là bao.
Bình thường Thi thái hậu rất hiền lành, chuyện xảy ra lần này bà gọi Sở quý phi đến, mạnh mẽ mắng một trận.
Sau khi Minh Trăn trở về, Lý Phúc nhanh chóng gọi đại phu đến, cẩn thận kiểm tra một lúc, cũng không có vấn đề gì. Bình thường ở vương phủ được chăm sóc quá tốt, sau khi ra ngoài hình như đụng phải thứ gì không sạch sẽ, sau đó dụi mắt nên mắt mới khó chịu.
Dùng cẩu kỷ () rửa sạch mắt là được, nha hoàn vội vàng đi sắc thuốc.
() là tên Hán Việt của củ khởi, là tên gọi chung của ít nhất trong số khoảng loài thực vật của chi Lycium là Lycium chinense (cẩu kỷ) và Lycium barbarum (cẩu kỷ Ninh Hạ).
Minh Trăn mệt mỏi dựa vào người Kỳ Sùng, nằm sấp trên người hắn, trông rất ngoan ngoãn mềm mại.
Ám vệ ở phía dưới thuật lại tin tức nghe được trong cung cho Kỳ Sùng nghe.
"Sở gia và hoàng đế đều ra sức bảo vệ Tứ hoàng tử, nói là Tứ hoàng tử không hiểu chuyện, cũng không biết bản thân mình đã phạm phải sai lầm gì, chỉ là ham chơi mà thôi."
Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh. Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh (). Trong tay Kỳ Sùng bóp nát một quân cờ ngọc màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh nhạt không biểu hiện gì.
() Nguyên văn : Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất (Nhạc phủ thi tập, quyển ).
Sau khi tắm rửa xong, Kỳ Sùng chỉ mặc áo trắng phong phanh, thiếu đi trang phục uy nghiêm, bản thân cũng không có cảm xúc, lúc này hắn chỉ trông như một thiếu niên nhẹ nhàng tuấn mỹ mười bốn tuổi mà thôi.
Ám vệ cũng cảm thấy bất bình thay cho Kỳ Sùng: "Tứ hoàng tử chỉ sinh kém ngài hai ngày, ngài đã mang binh đi đánh thắng trận rồi, vậy mà Sở gia lại có thể nói hắn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, lần này hoàng đế đúng là không công bằng chút nào. Nhưng bên phía thái hậu đã tỏ rõ thái độ rồi.”
"Thái hậu để hoàng đế giáng quý phi thành Sở phi, cũng lấy kim ấn trong tay Sở phi đi, chuyện trong hậu cung để ba người Hiền phi, Đức phi và Thục phi bàn bạc quyết định. Nói là quý phi không dạy tốt Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử lầm đường lạc lối đều là lỗi của nàng ta."
"Bên Giang vương thì sao?"
"Giang vương?" Ám vệ nói: "Không giải quyết được gì nên thả thuộc hạ của Giang vương về. Chỉ nói với bên ngoài rằng Tứ hoàng tử và thuộc hạ của Giang vương uống rượu vui đùa với nhau."
Đối phương là khách, Giang vương lại là một trong hai vương của triều Tễ, bây giờ triều Lăng không có năng lực đánh trận, đương nhiên hoàng đế sẽ không làm nổi lên xung đột giữa hai bên.
Tất cả đều trong dự đoán của Kỳ Sùng, hắn để ám vệ lui xuống.
Ám vệ lui xuống, gian phòng lại một lần nữa yên tĩnh trở lại, Lý Phúc để tiểu thái giám bưng thuốc đã sắc xong đến.
Lý Phúc lại cho thêm ít hương liệu, mùi hương Long Tiên hương khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Minh Trăn nằm trên đùi Kỳ Sùng, vô cùng đáng thương nói: "Có thể không uống thuốc được không?"
"Không thể." Kỳ Sùng túm lấy gáy nàng, bắt nàng lại: "Ngồi xuống."
Một ngụm mật hai ngụm thuốc.
Lý Phúc đứng bên nhìn Kỳ Sùng cho Minh Trăn uống từng ngụm thuốc một, cảm thấy cảnh tượng trước mắt quỷ dị không hiểu nổi.
Dường như nhìn thấy núi băng tan trong mùa đông khắc nghiệt, thấy tuyết rơi giữa chiều tháng sáu.
Trong mắt Minh Trăn, Kỳ Sùng mãi mãi cao quý lạnh nhạt.
Còn Lý Phúc đã nhìn thấy vẻ mặt thật của người này, biết Kỳ Sùng gọn gàng linh hoạt chém đầu phản quân xuống như thế nào, lại bước qua núi thây biển máu ra sao để đi về phía cung thành huy hoàng.
Chiến thần Tu La, thiên tử tương lai, bây giờ lại cầm khăn lau nước thuốc dính bên môi tiểu cô nương một cách cẩn thận.
Kỳ Sùng chưa bao giờ thể hiện mặt đó cho Minh Trăn, tất nhiên Minh Trăn cũng không có khả năng đoán được.
Nàng không rõ thiếu niên trước mắt mình sau này sẽ trở thành nam nhân cường đại mức nào, sẽ để vạn dân kính trọng ngưỡng mộ đến thế nào, để những tiểu quốc xung quanh cúi đầu xưng thần oai phong ra sao. Đồng thời cũng đẩy bản thân vào may mắn hay bất hạnh.
Uống nửa bát thuốc, ăn mấy thìa mật ong, Minh Trăn không muốn ăn uống tiếp nữa.
"Điện hạ giúp ta uống đi." Minh Trăn cúi đầu, ngón tay chọc chọc vào đối phương, giọng nói nũng nịu: "A Trăn không uống được nữa."
"Càn quấy."
Minh Trăn cắn cắn môi.
Kỳ Sùng đưa tay nắm lấy cằm nàng: "Ăn một thìa mật trước sau đó uống thuốc."
Minh Trăn ăn mật, không còn cách nào khác ngoài uống hết bát thuốc đắng kia, sau đó Kỳ Sùng đút cho nàng mấy ngụm nước trà: "Trở về đi ngủ."
Minh Trăn không ngủ được, giống như con thỏ nhỏ ngồi bên cạnh Kỳ Sùng: "Không, A Trăn phải ngồi với điện hạ."
Kỳ Sùng nói: "Cô khuya mới ngủ, ngươi nhất định phải ở cạnh?"
Minh Trăn gật đầu.
Chưa đến nửa canh giờ sau, Minh Trăn ngã vào trong ngực Kỳ Sùng, hai mắt nhắm tịt, ngủ ngon lành.
Trên đùi Kỳ Sùng mềm mại, bút son trong tay đặt trên giấy Tuyên Thành, một màu đỏ son nở rộ.
Hắn vốn là một người cô đơn, tính tình lạnh lùng, cho dù quyền thế cuồn cuộn, tương lai có được ngai vàng cũng không tránh được cảnh một mình cô đơn. Từ thời niên thiếu, Kỳ Sùng đã quyết định đi con đường này cả đời.
Minh Trăn là ngoài ý muốn. Cũng được, hắn làm đế vương sẽ để Minh Trăn làm công chúa.
Minh Trăn còn đang nói mơ, Kỳ Sùng nhịn không được ghé tai nghe xem tiểu nha đầu này đang nói gì, kết quả nàng vẫn lẩm bẩm con thỏ nhỏ.
Đã sáu tuổi nhưng tâm trí Minh Trăn vẫn không lớn hơn là bao.
Kỳ Sùng đưa tay nhéo nhéo mũi Minh Trăn, giao người cho Lý Phúc rồi để y ôm nàng về.