Chương :
Đến giữa trưa, các hoàng tử mới đi săn về.
Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đều bình thường, sinh hoạt ngày thường cũng nhàn hạ, cũng không đoạt nổi bật của các hoàng tử khác. Hai người đã sớm lập gia thất, ngày thường cũng qua lại thân thiết hơn.
Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều do Sở hoàng hậu sinh ra, mẫu thân thành hoàng hậu, hai người bọn họ cũng trở thành con trai trưởng cho nên dạo gần đây vô cùng nở mày nở mặt, vô cùng đắc ý.
Lục hoàng tử Kỳ Thưởng có mẫu phi là Đức phi, thân phận mẫu phi cao quý, bản thân hắn cũng thông minh nhanh nhạy. Đức Phi và Sở hoàng hậu khá mâu thuẫn với nhau, bình thường Kỳ Thưởng cũng hay đi theo Tần vương Kỳ Sùng cũng hay làm bạn với hắn.
Những năm gần đây Kỳ Diên thua thiệt trong tay Kỳ Sùng không ít cho nên tương đối e ngại với Kỳ Sùng. Nhưng hắn ta lại mong chờ mẫu hậu và phụ hoàng liên thủ với nhau git cht Kỳ Sùng sau đó đưa ngôi vị thái tử cho hắn ta.
Vì có Kỳ Sùng nên Kỳ Diên cũng không thể hiện được nuông chiều quá phận, bắn hai con thỏ và gà rừng rồi dương dương đắc ý khoe khoang với Kỳ Tu.
Thân thể Ngũ hoàng tử Kỳ Tu yếu ớt nên chỉ cưỡi ngựa đi dạo quanh đây, không săn bắn hay làm gì cả.
Kỳ Diên nhìn phía Kỳ Sùng. Dường như hôm nay Kỳ Sùng cũng không có hứng thú với chuyện săn bắn, chỉ săn một con hươu.
Mọi người tụ tập một chỗ đang định rời đi thì ánh mắt Kỳ Diên khẽ động, thấy được hai gương mặt quen thuộc trong đám người.
Công chúa Ninh Đức Kỳ Di là nữ nhi ruột của Sở hoàng hậu, dung mạo Sở hoàng hậu hoàn hảo, công chúa Ninh Đức tuổi còn nhỏ đã được gọi là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Bên cạnh là quận chúa Gia Hàn có phụ thân là Tráng Vũ Hầu lừng lẫy, Tráng Vũ Hầu từng mang binh đi dẹp phản quân ở Tây Bắc, nàng ta cũng được thơm lây nên được đặc cách phong làm quận chúa.
Công chúa Ninh Đức là đệ nhất mỹ nhân thì quận chúa Gia Hàn chính là đệ nhị, mấy văn nhân mặc khách () chưa từng thấy gặp qua các nàng, vì muốn gia tộc Sở thị vui vẻ nên gọi hai người là hai mỹ nhân tuyệt sắc của kinh thành.
() người có học, người có tri thức.
Hai người mặc y phục thái giám vụng trộm chạy đến, công chúa Ninh Đức nhận được ánh mắt của Kỳ Diên thì chớp mắt cười một tiếng.
Kỳ Diên hoàn toàn không nghĩ bọn họ dám đến nơi nguy hiểm như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì... Nghĩ đến đây sắc mặt Kỳ Diên trở nên xanh xám, thôi được rồi, lòng dạ nữ nhân không phải chuyện tốt, một người muội muội mà thôi.
Quận chúa Gia Hàn hoàn toàn không chú ý đến Tứ hoàng tử, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của nàng ta nhìn về phía Tần vương điện hạ.
Tần vương điện hạ từ trên ngựa xuống, người mang cung tiễn, dáng người thẳng tắp như tùng bách, tuấn mỹ như người trời, đôi mắt phượng lạnh nhạt hờ hững, phong thái ung dung lại uy nghiêm dường như sinh ra đã có phong phạm đế vương.
Bên cạnh Tần vương là Lục hoàng tử Kỳ Thưởng, vì Kỳ Thưởng có mối quan hệ tốt với Tần vương nên đã đến phủ Tần vương nhiều lần, tất nhiên cũng gặp Minh Trăn.
Nói đến Lục hoàng tử Kỳ Thưởng, đại thần trong triều khen chê hắn không giống nhau. Trời sinh Kỳ Thưởng thông minh lanh lợi nhưng lại không để tâm đến chính sự, suốt ngày ở trong Tần Lâu sở quán.
Kỳ Thưởng thích mỹ nhân nhất, bất luận là nam hay nữ, chỉ cần đối phương xinh đẹp thì sẽ lọt vào mắt xanh của Kỳ Thưởng, đôi khi điều này cũng khiến hắn bị người khác lên án. Cũng có người hoài nghi, Lục hoàng tử không thích việc triều chính, suốt ngày chỉ đi theo Tần vương điện hạ vì dung mạo của Tần vương điện hạ nổi bật nhất trong hoàng thất, Kỳ Thưởng cảm thấy thuận mắt.
Lúc này Kỳ Thưởng đang cười hì hì với Tần vương: "Hoàng huynh, gần đây đệ có một con vẹt ngũ sắc, lông của nó cũng như tên nó, có năm màu giống như bảo thạch vậy, thông minh lanh lợi, chỉ cần dạy nó nói theo hai lần, lời nào nó cũng sẽ nói."
Kỳ Sùng không quá hứng thú với mấy cái kỳ trân kỳ lạ này, chỉ lãnh đạm "ừ" một tiếng.
Lý Phúc dắt ngựa cho Kỳ Sùng đi bên cạnh khen ngợi: "Ôi chao, có phải Thần Điểu quý giá không?"
"Tất nhiên, toàn bộ kinh thành cũng chỉ có một con của bản hoàng tử." Một bên lông mày của Kỳ Thưởng nhướng lên: "Hoàng huynh, đệ tặng nó cho A Trăn muội muội, được không?"
Sắc mặt Kỳ Sùng lạnh đi.
Kỳ Thưởng đúng là không có ý gì khác với Minh Trăn, chủ yếu là hắn không dám có suy nghĩ đó. Kỳ Thưởng phong lưu thành tính, khắp kinh thành đều biết tính của hắn. Minh Trăn không phải là cơ thiếp của Kỳ Sùng, cơ thiếp bình thường cũng có thể tặng người khác, còn Minh Trăn là được nuôi lớn lên bên người Kỳ Sùng, Kỳ Sùng cực kỳ sủng ái nàng, Kỳ Thưởng cũng không dám phong lưu đến tiểu cô nương mà Kỳ Sùng nuôi lớn.
Gái lầu xanh dùng trăm ngàn lượng bạc có thể mua. Minh Trăn... chắc phải trăm ngàn cái mạng.
Lần trước vội vàng gặp mặt, gặp chưa đến nửa khắc đã đi, đến bây giờ Kỳ Thưởng vẫn còn hoài niệm tiểu muội muội ngây thơ hồn nhiên, hối hận khi không trêu chọc nhiều hơn chút.
Thái độ của Minh Trăn cũng khác với những nữ tử Kỳ Thưởng đã thấy qua.
Hắn nhịn không được mà hỏi: "Đã cập kê rồi chứ? Hoàng huynh, huynh không cưới thì gả nàng cho nhà ai vậy? Cũng không thể nuôi cả đời trong phủ được. Có mỹ nhân như vậy trong phủ, Tần vương phi tương lai chắc chắn sẽ ăn dấm chua đó.”
Ở triều đại này, nữ tử sau khi cập kê thì có thể xuất giá, những gia tộc có hơi hơi nội tình đều sẽ giữ cô nương nhà mình lại mấy năm, dù sao trong nhà vẫn nuôi được, bọn họ không nỡ để cô nương bé bỏng nhà mình đã phải gả đi hầu hạ nhà chồng, sinh con.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: "Việc này không liên quan đến đệ, đừng hỏi nữa."
"Đệ chỉ hiếu kỳ một chút thôi." Kỳ Thưởng nói: "Hoàng huynh cho A Trăn muội muội ăn gì lớn lên vậy? Sau này đệ có con gái cũng phải nuôi như thế."
"Cơm rau dưa."
Kỳ Diên nhìn Kỳ Sùng ở phía xa, lúc đầu hắn ta đã xuống ngựa, lúc này đột nhiên lại xoay người lên ngựa, Kỳ Tu cũng theo Kỳ Diên lên ngựa.
Sau đó hắn ta ra hiệu thị vệ, ý phải bảo vệ công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn, hai tiểu tổ tông thật khiến người khác lo lắng.
Hai bên đều là rừng cây, bãi săn có người chuyên phụ trách. Vì để đảm bảo an toàn cho hoàng đế hoàng tử nên bốn phía đều có quân đội.
Tuyệt đối sẽ không có mãnh thú gì đó xuất hiện bên trong bãi săn, dù là sài lang hổ báo cũng chỉ mới đẻ mấy tháng hoặc thân thể có dị tật.
Đột nhiên một tiếng hổ gầm vang lên trong lúc này, tiếng động chấn động khắp nơi, dường như mặt đất cũng bị chấn động, ngựa của Kỳ Diên và Kỳ Tu bị dọa đến mức hí to, kéo bốn vó rồi chạy đi.
Kỳ Diên chưa từng gặp hổ thật bao giờ nên hoàn toàn không nghĩ tình huống lại như vậy, hắn ta bị dọa sợ nên nhanh chóng nắm chặt lấy dây cương, sợ bản thân ngã từ lưng ngựa xuống.
Công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn nghe thấy tiếng gầm rú thì đã bị dọa đến mức sắc mặt trắng bệnh, trốn trong ngực thị vệ.
Đúng lúc này, một con hổ lớn màu trắng lao ra từ trong rừng, một bước của nó dài chừng năm, sáu thước, thân dài gần hai trượng, lớn hơn nhiều so với hổ bình thường, đôi mắt như chuông đồng lấp lóe ánh sáng tàn nhẫn, gầm thêm một tiếng nữa với đám người.
Dường như trong gió cũng mang theo mùi máu tanh của con hổ lớn này.
Lý Phúc đã gặp qua nhiều tình huống nhưng chưa từng gặp chuyện như vậy, y bị dọa run cả chân, dây cương ngựa của Tần vương không nắm chặt trong tay, Kỳ Thưởng bên cạnh cũng không nắm chặt dây cương, ngựa của hắn cũng chạy mất.
Trong nháy mắt khi người ngã ngựa đổ, thị vệ xông lên bị thương vô số nhưng hình như hổ lớn đến vì Kỳ Sùng, nhào về phía Kỳ Sùng nhanh như chớp.
Nhưng tốc độ dựng cung bắn tên của Kỳ Sùng nhanh hơn tốc độ hổ lớn lao đến, Phược Long cung ngàn năm màu đen kéo căng, tiễn lao đi trăm thước, bắn trúng chữ "vương" () trên trán hổ, không lệch một tẹo nào.
() vằn trên đầu hổ giống chữ 王 (vương).
Thân trên đâm sâu vào đầu hổ, chỉ có phần lông vũ là lộ ra ngoài.
Người bên ngoài còn chưa kịp hoàn hồn thì Kỳ Sùng đã thu Phược Long cung lại. Hắn đeo cung trên vai, dáng người thẳng tắp như trúc như tùng, phong thái vẫn ung dung như cũ, dường như hắn mới chỉ giết một con chim bay ngang qua không hề sợ hãi hay khẩn trương chút nào.
Giọng nói Lý Phúc còn mang theo sự run rẩy: "Điện... điện hạ."
Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Da hổ còn nguyên lột rồi làm sạch mang về, mùa đông trải trên giường A Trăn."
Thế nên lúc mới bắn tên hắn cố ý bắn trúng trán hổ để hông làm hỏng lông những bộ phận khác.
Mãnh hổ xuất hiện quá đột ngột nên Lý Phúc bị doạ sợ nên lỗ tai vẫn còn lùng ba lùng bùng, dù Kỳ Sùng ở gần, giọng nói trầm thấp rõ ràng nhưng y vẫn không nghe rõ, lúc phản ứng kịp mới hiểu được ý của Kỳ Sùng: "Nô tài sẽ phân phó. Da hổ không đủ mềm, có thể Minh cô nương nằm sẽ bị đau, đến lúc đó làm gì thì tùy cô nương quyết định."
Thị vệ bị hổ cắn chết có hơn mười người, mặt khác còn có ba thái giám bị ngựa của Kỳ Diên và Kỳ Tu hoảng sợ đạp chết. Tình hình trước mắt sóng êm biển lặng, Kỳ Diên để người ta đỡ mình xuống từ trên lưng ngựa, chỉ cảm thấy trong bụng cồn cào, muốn nôn hết cơm buổi trưa luôn rồi.
Công chúa Ninh Đức cũng bị hoảng sợ không nhẹ, lần đầu tiên nàng ta gặp phải thứ đáng sợ như vậy, sau khi về chỉ sợ sẽ gặp ác mộng, thấy Kỳ Diên nôn, nàng ta cũng cảm thấy trong bụng khó chịu nên cũng nôn theo hắn ta.
Kỳ Thưởng nhanh chóng phản ứng lại: "Sao ở bãi săn lại xuất hiện thứ này? Là do ai phụ trách thế?”
Kỳ Sùng nói: "Việc này tra sau, về trước đã."
Kỳ Thưởng đi theo Kỳ Sùng nhiều năm như vậy, để chuyện này tra sau không phải là tác phong của Kỳ Sùng. Nếu như bình thường, lúc này Kỳ Sùng sẽ cho người đem quan viên thất trách đến nhưng giờ Kỳ Sùng lại không hành động, có thể hiểu phía sau chuyện này tương đối phức tạp.
Hổ đã chết nhưng vẫn không có người nào gan đủ lớn để tiến lên, sợ gia hỏa khổng lồ này sẽ sống lại. Kỳ Sùng mạnh dạn đi qua chăm chú nhìn một lúc, nói đùa: "Lông trắng như tuyết có vằn đen đúng là xinh đẹp thật, cũng không biết ăn gì mà lại lớn như vậy, móng vuốt còn lớn hơn mặt ta, cẳng tay cũng thô hơn chân của ta."
Mở khoang miệng của hổ ra, Kỳ Thưởng khoa tay múa chân chỉ vào răng nanh: "Răng dài nửa thước, cắn nhẹ một cái cũng mất cổ. Hoàng huynh, huynh cũng thật lợi hại, git cht được mãnh thú nguy hiểm một phương này."
Hắn tiến lên nhìn tất nhiên là muốn biết con hổ này đúng là đột nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện hay do người khác nuôi dưỡng.
Quận chúa Gia Hàn đứng một bên nhìn toàn bộ tình cảnh, lúc này nàng ta nhìn về phía Kỳ Sùng, sắc mặt cũng từ từ đỏ lên rồi ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tứ hoàng tử Kỳ Diên chỉ cảm thấy bất an trong lòng, vội vàng bận bịu để Kỳ Tu mang Ninh Đức và Gia Hàn rời đi, chuyện này khác với dự đoán của hắn ta, chuyện này đã bị hắn ta phá hỏn rồi, nhất định phải nói hoàng đế và mẫu hậu giúp hắn ta thu dọn cục diện hỗn loạn này mới được.