Chương :
Minh Trăn nghe Thiên Cầm và Tân Dạ dạy rất nhiều nên cũng hiểu quy củ ở phủ An Quốc công.
Nhưng nàng vẫn không nỡ rời xa Kỳ Sùng.
Minh Trăn không muốn rời xa Kỳ Sùng chút nào cả, mọi việc buồn vui sợ đều muốn kể cho Kỳ Sùng nghe hết.
Đêm trước ngày rời đi, Minh Trăn lại lặng lẽ ôm gối đến phòng Kỳ Sùng.
Hắn mới tắm rửa, vừa vén màn lên thì thấy đôi mắt to tròn của Minh Trăn đang nhìn mình, hắn hơi bất đắc dĩ: "Sao lại chạy đến đây?"
Minh Trăn nói: "A Trăn muốn ở bên cạnh điện hạ."
Kỳ Sùng cũng ý thức được việc mình dạy Minh Trăn sai sai ở chỗ nào đó rồi.
Nàng tin cậy người khác vô điều kiện, thích gần gũi với người khác và hoàn toàn quên rằng nam nữ khác nhau. Ngay cả nữ giới thì cũng phải giữ khoảng cách phù hợp.
Minh Trăn lại hoàn toàn không hiểu cảm giác khoảng cách này.
Kỳ Sùng nói: "Càn quấy! A Trăn, ngươi đã trưởng thành, không thể thân cận với những người khác như thế này."
Minh Trăn nghiêng đầu nói: "Điện hạ không phải người khác, điện hạ là ca ca của ta."
Đối với nàng mà nói, không phải ai nàng cũng muốn lại gần. Cho dù là Thiên Cầm hay Tân Dạ, dù buổi tối Minh Trăn sợ thế nào thì cũng không ngủ chung với các nàng.
Nàng có cảm giác ngưỡng mộ mơ ước với Kỳ Sùng, đơn giản là vì không có gì mà Kỳ Sùng không làm được, nàng làm sai hắn cũng không trách mắng. Sau này khi sợ hãi, chỉ cần có Kỳ Sùng bên cạnh thì Minh Trăn mới có cảm giác an toàn.
Bình yên từ đáy lòng khiến nàng không còn sợ bóng tối ban đêm nữa.
Kỳ Sùng đang muốn gọi nha hoàn mang Minh Trăn đi, đột nhiên Minh Trăn lại nhíu mày ôm bụng: "Điện hạ, ta đau bụng."
Mấy cái chiêu trò này là chuyên môn của nàng rồi.
Kỳ Sùng biết lúc Minh Trăn quấn người hay thích tìm một lý do nào đó nhưng nhìn dáng vẻ tội nghiệp của nàng cũng không đành lòng nói nàng đi.
Cúi đầu nhìn xuống đất thấy nàng không đi giày thêu, lại nhìn kỹ thêm chút, ngay cả tất mà Minh Trăn cũng không đi cứ vậy mà chạy chân trần đến đây.
Trong những năm qua, thời gian hắn ở kinh thành rất ngắn mà thời gian làm bạn với Minh Trăn càng ngắn hơn. Thời gian mười năm rất dài nhưng thời gian bên cạnh làm bạn với Minh Trăn cũng không dài vì Kỳ Sùng quá bận.
Hắn nắm lấy chân nhỏ lạnh buốt của Minh Trăn: "Lần sau nhớ đi giày."
Minh Trăn ngoan ngoãn gật đầu: "Bọn họ mới lau sàn."
Có nhiều thái giám nha hoàn nên lúc nào phòng cũng sáng bóng sạch sẽ. Nhưng quan trọng không phải chuyện này mà là trên đất lạnh nên đi chân trần cũng khiến người bị lạnh theo.
Kỳ Sùng nhét nàng vào trong chăn, xoa xoa bụng dưới của nàng: "Chỗ nào đau?"
Minh Trăn nhíu mày: "Đau lắm đó…”
Ngay cả chỗ đau cũng không nói được, tám phần là nói dối rồi.
Kỳ Sùng không vạch trần nàng, ôm cả người lẫn chăn vào lòng: "Cô nằm với ngươi, nhanh đi ngủ đi."
Sáng hôm sau, khi Kỳ Sùng còn chưa tỉnh lại thì đã bị Minh Trăn yếu ớt đẩy bả vai: "Điện hạ, ta chảy máu, có phải ta sắp chết rồi không?"
Kỳ Sùng: "?"
Minh Trăn tỉnh lại cảm thấy bên dưới dinh dính khó chịu, ai ngờ sờ bên ngoài y phục thấy có máu.
Các cô nương bằng tuổi Minh Trăn đều có nguyệt sự gần hai, ba năm rồi. Thân thể Minh Trăn yếu ớt, thể chất lạnh lại nhiều bệnh cho nên chậm chạp mãi không có, bây giờ qua cập kê mới thấy xuất hiện. Thiên Cầm và Tân Dạ cũng không chú ý đến chuyện này.
Kỳ Sùng là nam tử tất nhiên cũng không biết chuyện này.
Một lát sau, Minh Trăn uống một bát thuốc rồi được nha hoàn chăm sóc lau sạch sẽ và thay y phục mới.
Sau đó lặng lẽ bị mang trở về.
Ở trên xe ngựa nhỏ không dễ chịu, sau khi đi từ cửa nhỏ vào phủ An Quốc công, nơi đầu tiên Minh Trăn được mang tới là nơi của phu nhân An Quốc công La thị.
Trong phòng La thị còn có mấy tiểu thiếp, các nàng cũng biết hôm nay Minh Trăn trở về nhưng đều không thèm để ý tới thứ nữ có mẹ mất sớm lại nuôi ở điền trang thôn quê này.
Minh Oái cũng ở bên cạnh, gần đây nàng ấy cũng rất yên tĩnh nhưng vẫn giữ ác ý suy đoán về Minh Trăn nên muốn biết Minh Trăn đến giờ đã biến thành dáng vẻ như thế nào.
Trương di nương nói: "Cửu tiểu thư ở điền trang không ai dạy dỗ có lẽ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, mà bây giờ nào có quan niệm không tài là đức nữa đâu. Phu nhân, về sau cần mời một tiên sinh nữ đến dạy cho con bé một chút.”
"Đúng vậy." Trần di nương phụ họa nói: "Ta nghe nói lão gia nhìn trúng một công tử họ Ôn, gia cảnh người ta bần hàn một chút nhưng rất hiếu thảo với mẫu thân trong nhà, vừa có tài vừa có phẩm hạnh. Nếu như Cửu tiểu thư không hiểu chuyện thì không chừng sẽ bị người ta ghét bỏ, nói sao tiểu thư nhà Hầu gia lại giống như cô nương thôn quê hoang dã."
Đang nói thì một nha hoàn đến thông báo: "Phu nhân, Cửu tiểu thư đã về, Trịnh ma ma đang dẫn người đến."
Khuôn mặt của nha hoàn này đỏ bừng, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi dường như cực kỳ kích động.
La thị thờ ơ nhìn nàng ta: "Tiểu Thúy, sao mặt mũi ngươi đỏ hết lên vậy, có chuyện gì sao?"
Nha hoàn Tiểu Thúy lắc đầu: "Muốn truyền tin tức cho phu nhân nên chạy hơi nhanh ạ."
Thực tế là gặp được Minh Trăn.
Dùng hết tất cả từ ngữ của nàng ta cũng khó có thể miêu tả được mỹ mạo của Cửu tiểu thư. Thậm chí trước đó nàng ta chả nghĩ rằng trên đời lại có người đẹp như vậy cả.
Sau khi Minh Trăn xuống kiệu, Thiên Cầm nâng tay nàng, phía trước có ba ma ma dẫn đường, nàng yên lặng quan sát bốn phía. Minh Trăn không kí ức nào về nơi này hết.
Ba ma ma phía trước nói: "Cửu tiểu thư đến."
Phu nhân An Quốc công buông tách trà đã uống được nửa xuống.
Trong chớp mắt cả phòng trở nên yên lặng. La thị biết mẫu thân của Minh Trăn xinh đẹp, tiểu nha đầu này lớn lên chắc chắn sẽ không khó coi. Nhưng mười năm sống ở vùng nông thôn thì cũng đủ để nha đầu này trở thành mụ đàn bà chanh chua hoặc cũng trở nên ngốc càng thêm ngốc.
Không ngờ, phong thái của Minh Trăn lại hoàn hảo, từng cái giơ tay nhấc chân, mọi hành động mọi dáng vẻ đều giống như hoa sen nở rộ, đẹp đến mức khiến người khác không tìm được sai sót.
Vì hôm nay nàng mất máu nhiều nên sắc mặt có hơi trắng, khiến người khác hoài nghi chỉ cần lớn tiếng hay trách móc thì nàng sẽ biến mất tăm.
Năm đó khi Bạch thị xuất hiện trong phòng La thị, cả phòng dường như cũng mất đi ánh sáng trở nên vô cùng ảm đạm, chỉ còn một mình nàng ấy lóa mắt. Minh Trăn bây giờ còn hơn cả Bạch thị của năm đó.
Trò giỏi hơn thầy, khuôn mặt của Minh Trăn không trong trẻo lạnh lùng như Bạch thị, khuôn mặt nàng dường như mang theo sự diễm lệ yêu dã nhưng khí chất lại mềm mại vô tội, vô cùng mâu thuẫn khiến người khác khó mà hình dung được.
Minh Oái đã từng gặp qua "đệ nhất mỹ nhân" công chúa Ninh Đức và "đệ nhị mỹ nhân" quận chúa Gia Hàn nhưng lúc gặp hai người bọn họ chẳng rung động như gặp Minh Trăn.
Minh Trăn mặc y phục màu trắng như tuyết, trên tóc cài một cây trâm hoa bạch thược, một cây trâm đơn giản cài lên tóc, eo nhỏ nhắn duyên dáng đẹp mắt và không kém phần mềm mại. Người ở triều đại này cũng yêu thích màu trắng, người tầng lớp tri thức thường dùng văn thơ miêu tả mỹ nhân trong bộ y phục trắng, không hề giống như tiền triều cảm thấy đây là màu sắc xui xẻo. Nhưng hiếm ai mặc màu này lại tạo nên cảm giác sạch sẽ như vậy.
Nhóm di nương lúc nãy nói Minh Trăn đều cảm thấy mất tự nhiên. Mỹ nhân như Minh Trăn, tiểu tử họ Ôn kia chắc chắn không xứng.
Đừng nói đến chuyện không biết chữ, dù cho có ngu dại cả đời thì họ Ôn kia cũng cảm thấy bản thân mình nhặt được bảo bối.
Khuynh quốc khuynh thành đến mức họa thủy như thế này, dù là người bên cạnh đế vương cũng hiếm thấy.
Minh Trăn uyển chuyển thi lễ với phu nhân An Quốc công: "A Trăn gặp qua phu nhân."
Giọng nói mềm mại ngọt ngào, âm sắc mỹ lệ, nhẹ nhàng trêu chọc lòng mọi người.
La thị cười như không cười nói: "Vốn còn cảm thấy đáng tiếc khi đưa con đến điền trang, bây giờ xem ra con sống ở đó không tệ."
Trần di nương ở bên tinh tế quan sát: "Ôi chao, ta nhớ ngày bé A Trăn mềm mại nhưng có chút mũm mĩm, bây giờ lại gầy đi nhiều, thật xinh đẹp nha. Nhưng có phải quá gầy rồi không?"
"Đúng vậy, quá gầy." Một di nương khác nói tiếp: "Quá gầy cũng không tốt, không dễ sinh."
Lại thêm một di nương nữa đứng lên đi đến bên cạnh Minh Trăn, đưa tay cầm lọn tóc dài đen nhánh của nàng: "Tóc mượt mà quá so với lụa còn đẹp hơn, hơn nữa rất dày, không cần giả búi cũng có thể chải được những kiểu dáng đẹp mắt."
Minh Trăn không thích những người xa lạ này lại gần mình, tóc của nàng chỉ có Kỳ Sùng có thể sờ, nha hoàn chải đầu có thể sờ, những người khác không thể sờ bậy.
Nhưng tu dưỡng của nàng không cho phép nàng tức giận nên chỉ có thể yên tĩnh đứng một chỗ.
Thiên Cầm đứng bên nói: "Thân thể của cô nương không được tốt, ngày thường mệt mỏi nằm trong phòng, rất ít đi ra ngoài."
La thị nói: "A Trăn ngồi xuống đi con, đều là người trong nhà cả cũng không cần khách khí."
Bà ta hỏi một vài vấn đề, Minh Trăn không nghe hiểu nên toàn Thiên Cầm và Tân Dạ đứng cạnh trả lời thay.
Thiên Cầm nhẹ nhàng trầm ổn, Tân Dạ lanh lợi hòa đồng, hai nha hoàn này lớn lên cũng không tầm thường, dáng người cao gầy, khuôn mặt trắng nõn, cách ăn mặc hơi mộc mạc nhưng sạch sẽ, so với tiểu thư một số nhà còn nổi bật hơn, lời nói cử chỉ không chút lỗ hay khiếp sợ, mọi cử chỉ đều tự nhiên hào phóng. Cũng không biết sao thuộc hạ của An Quốc công có thể mua được hai nha hoàn tốt như vậy.
Minh Trăn được hai nha hoàn thế này chăm sóc, không tốt mới lạ.
Hiện tại Minh Oái đã đính hôn, nha hoàn theo Minh Oái mười mấy năm nay cũng không tệ, sau sẽ đi theo nàng ấy sang nhà lang quân làm nha hoàn hồi môn. Nhưng so sánh ra vẫn kém Thiên Cầm và Tân Dạ một chút.
Cho nên phu nhân An Quốc công cố ý muốn lôi kéo hai nha hoàn này, đổi các nàng với hai nha hoàn bên người Minh Oái.
Đến lúc đưa Minh Trăn về phòng, La thị cho ma ma đưa Thiên Cầm và Tân Dạ ít bạc: "Những năm qua vất vả các ngươi chăm sóc Cửu tiểu thư, lại còn chỉ dạy con bé tốt như vậy."
Thiên Cầm cười cười: "Chăm sóc tiểu thư là bổn phận của chúng ta."
Đến khi Minh Trăn vào tiểu viện được sắp xếp, Dư Trúc cũng đã cho người chuyển đồ của Minh Trăn vào trong viện, Thiên Cầm và Tân Dạ bận rộn dọn dẹp đồ vật trong phòng, Minh Trăn cũng muốn giúp thì bị Thiên Cầm ấn lại trên giường: "Cô nương nghỉ ngơi đi, chúng ta dọn là được rồi."
Có lẽ do trong phòng chưa được thông gió nên bên trong hơi ẩm và mùi gỗ cũ nhàn nhạt.
Minh Trăn cảm thấy bụng dưới hơi đau nên ngồi trên giường một lúc.
Mãi đến tối mới dọn dẹp xong, Minh Trăn không ăn hết cơm tối, ngồi trên xe ngựa lâu khiến nàng cảm thấy khó chịu, lau người một miếng rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại nàng cảm thấy trên người hơi ngứa ngáy, đồ trên giường bị ẩm, thân thể nàng lại mẫn cảm nên bị đỏ một mảng lớn, có lẽ phát bệnh sởi rồi.
Thiên Cầm và Tân Dạ tranh thủ thời gian đi phơi đồ trong phòng.
Những chuyện sau khi Minh Trăn về phủ An Quốc công cũng cho người báo với Kỳ Sùng.
Ngược lại Lý Phúc thì hơi vui mừng, thuật lại tin tức cho Kỳ Sùng: "Minh cô nương cũng có thể chịu khổ, sau khi trở về cũng không khóc không nghịch, rất yên tĩnh. Đích tiểu thư Minh gia khiêu khích hai lần, Minh cô nương nghe cũng không hiểu nên không giữ trong lòng, cũng khiến vị tiểu thư đó cảm thấy chán nản ngượng ngùng."
"Nghe nói An Quốc công chọn người trẻ tuổi không tệ, là tiến sĩ năm ngoái, mặc dù gia cảnh bần hàn nhưng là người trong sạch, hiếu thảo nên ông ta coi trọng, cũng không biết Minh cô nương của chúng ta có coi trọng hay không."
Bút trong tay Kỳ Sùng đột nhiên gãy làm hai: "Nàng không khóc lớn đòi về gặp Cô sao?"
"Sao có thể, Minh tiểu thư có thể nghịch ngợm một chút nhưng phần lớn vẫn rất hiểu chuyện, sao có thể khóc trước mặt người ngoài được."