Chương :
Vết thương trên tay Minh Trăn đã gần như khỏi hẳn, ngày hôm sau nàng hết thấy đau rồi, mặc dù không biết Kỳ Sùng đã dùng thuốc gì cho mình nhưng đối với Minh Trăn mà nói, không có gì Kỳ Sùng không làm được.
Điện hạ nhà mình là người thần thông quảng đại, là người tốt nhất trong thiên hạ.
Sáng sớm hôm nay Minh Oái đã đến thăm Minh Trăn một miếng. Nàng ấy dậy muộn, ngủ một giấc đến khi mặt trời lên cao, không ăn sáng mà trực tiếp đến tiểu viện của Minh Trăn.
Tiểu viện của Minh Trăn vốn vô cùng yên tĩnh, bên trong gần như trống rỗng, không có bất kỳ một đồ đạc gì.
Hai nha đầu Thiên Cầm và Tân Dạ rất khéo tay, quét dọn tiểu viện sạch sẽ, ngay cả một chiếc lá cũng không nhìn thấy, sau đó lại đi chợ mua chút hoa cỏ cho nên vừa vào tiểu viện đã cảm thấy tràn đầy sức sống, không khí thoáng mát do có nhiều cây cối.
Mặc dù không phải hoa cỏ quý hiếm nhưng cũng trang nhã sạch sẽ, tươi mát thoải mái.
Lúc Minh Oái đến Minh Trăn đang ngủ gật bên cửa sổ, nàng mới ăn sáng xong, lúc này cảm thấy hơi buồn ngủ. Minh Oái đưa tay nhéo gương mặt của Minh Trăn: "Sao mới về mấy ngày mà muội lại gầy đi rồi? Chẳng lẽ nơi này không tốt bằng điền trang sao?"
Minh Trăn lại cảm thấy không đúng.
Minh Oái nói: "Tay còn đau không? Đưa ta nhìn thử nào."
Minh Trăn đưa tay ra: "Bây giờ hết đau rồi."
Nhưng lòng bàn tay vẫn đỏ ửng, Minh Oái cẩn thận nhìn rồi lấy một lọ cao trong tay áo ra: "Muội bôi thuốc vào đi, ngày mai sẽ khỏi liền."
Nàng ấy ham chơi hơn những tiểu thư nhà khác, cưỡi ngựa bị thương, trèo cây cũng từng bị thương, cầm kiếm cũng tương tự. Thế tử Khang vương biết tính tình vị hôn thê mình, hắn cảm thấy Minh Oái như vậy càng sinh động đáng yêu hơn,cho nên không ngăn cản, nhiều khi còn giúp Minh Oái che giấu.
Thuốc này cũng do thế tử Khang vương Kỳ Đình tặng, vì là thuốc quý nên một hộp nho nhỏ cũng có giá một trăm lượng bạc, có thể xóa sẹo, ngay cả Minh Oái cũng không nỡ dùng.
Sau khi bôi thuốc cho Minh Trăn, Minh Oái nói: "Được rồi, sau khi thuốc khô muội mới có thể chạm vào những thứ khác."
Minh Trăn gật nhẹ đầu: "Tỷ tỷ thật tốt."
Minh Oái bị nàng khen đến mức cảm thấy ngại ngùng: "A Trăn ngốc."
Gần đây Minh Oái cũng cảm thấy phiền muộn vì hơn nửa tháng nữa nàng ấy phải tiến cung, trong cung tổ chức yến hội quan trọng, hoàng hậu thuận tiện mời các tiểu thư thế gia tiến cung. Bên ngoài thì thể hiện sự đồng tình với cáo mệnh phu nhân và tiểu thư thế gia, thực tế thì... là vì chọn vợ cho hoàng tử hoặc thế tử.
Mặc dù Minh Oái đã đính hôn, hơn nữa hôn phu còn là thế tử Khang vương nhưng cũng phải đi, không đi thì chính là không nể mặt hoàng hậu rồi.
Nàng ấy ghét công chúa Ninh Đức chết đi được, nàng ấy nằm xuống rồi thuận tiện gối lên đùi Minh Trăn: "Ninh Đức đáng ghét, biết rõ ta không biết làm thơ vẽ tranh còn đề xuất cái gì mà để các tiểu thư tặng một bức tranh. Hiện tại những họa sư nổi danh kinh thành đều đã bị mời đi rồi, chỉ còn lại những người vẽ không đẹp, vì chuyện này mà muốn mời họa sưcũng phải tốn đống tiền, động một tí là trăm lượng bạc, đúng là biết tranh thủ thời thế mà."
Minh Oái tức giận nhưng không có chỗ phát , đành phải mắng công chúa Ninh Đức trước mặt Minh Trăn để xả tức.
Giữa tiểu thư danh môn quý tộc cũng hay lục đục với nhau, vì liên quan đến thông gia, liên quan đến lợi ích cụ thể sau khi đính hôn nên rất ít khi có tình cảm thực sự.
Minh Trăn nói: "Tỷ tỷ, muội biết viết thư pháp và vẽ tranh."
Thiên Cầm vội vàng đứng lên lo Minh Trăn để lộ nên nhanh chóng bổ sung: " Mỗi ngày cô nương ở điền trang đều không có việc gì làm, Dư Trúc có mời một nữ tiên sinh đến dạy cho cô nương. Cô nương có thể đọc sách, cũng biết vẽ tranh."
Minh Oái bĩu môi: "Các nàng ấy đều mời hoạ sư có thâm niên danh tiếng, muội lấy gì mà so với họ chứ?"
Thiên Cầm: "..."
Thực ra thư họa của Minh Trăn đều do Kỳ Sùng dạy, chỉ riêng chuyện này cũng đủ để vả mặt hết một đám tài nữ kinh thành, vì tiên sinh dạy thư họa cho Kỳ Sùng chính là đại sư Tuệ Ý, người không còn ra khỏi núi nữa
Đại sư Tuệ Ý là nhà thư pháp và họa sư có danh tiếng nhất.
Kỳ Sùng trò giỏi hơn thầy, chỉ là bình thường không thể hiện những chuyện này ra mà thôi, dựa vào thân phận của hắn, cơ bản là không cần làm những chuyện như thế này.
Minh Trăn nói: "Muội muốn thử một lần, tỷ tỷ muốn vẽ cái gì?"
Minh Oái suy nghĩ một chút rồi nói: "Muội biết vẽ cái gì thì vẽ cái đó đi."
Nàng ấy cũng không muốn đả kích Minh Trăn nên đưa một chủ đề không khó cho Minh Trăn, để muội ấy vẽ thứ gì mình giỏi nhất là được rồi.
Sở trường của Minh Trăn là lối vẽ tỉ mỉ, vẽ hoa càng giỏi hơn nữa, vì trong phủ của Kỳ Sùng có rất nhiều mẫu đơn nên ngày thường nàng vẽ mẫu đơn nhiều nhất.
Minh Trăn chỉ biết mùa xuân trong phủ Tần vương sẽ có nhiều mẫu đơn nhất, lại không biết rằng hoa mẫu đơn được trồng vì nàng. Từ nhỏ nàng đã ốm yếu, mời danh y và thầy bói đến xem, thầy bói nói trên người Minh Trăn có mùi mẫu đơn nên trồng hoa mẫu đơn đi, nuôi hoa mẫu đơn thật tốt cũng có thể kéo dài tính mạng của nàng.
Dù là thật hay giả thì phủ Tần vương không thiếu chút tinh lực này nên lập tức trồng.
Minh Oái gật đầu nói: "Vậy vẽ hoa mẫu đơn đi."
Nửa tháng này Minh Oái cũng không để ở trong lòng, nàng ấy tìm họa sư tùy tiện vẽ một bức, giao bạc trắng mà đau đớn như đứt ruột đứt gan. Mãi đến khi nha hoàn của Minh Trăn đến nói cho nàng ấy Minh Trăn đã vẽ xong.
Những ngày này Minh Trăn đều chuyên chú vẽ.
Lúc Minh Oái nhìn thấy tranh cũng cảm thấy kinh hãi.
Không phải là hoa mẫu đơn duyên dáng sang trọng như thường thấy, Minh Trăn vẽ hoa vào đầu xuân, cánh hoa trắng như tuyết lộ ra hương thơm vô cùng tươi mát, bên dưới có một con báo nhỏ yên tĩnh ngủ say, da lông trên người rõ ràng sinh động như thật. So với những bức tranh hoa nở cả sảnh đường thì tranh Minh Trăn vẽ thú vị hơn nhiều.
Minh Oái nói: "Ôi trời đẹp quá đi mất! Nhưng mà A Trăn, sao muội lại vẽ đỉnh vậy chứ?"
Minh Trăn đề ở bên cạnh bốn chữ "Ly miêu ngọa tuyết" (), đây là chữ viết của nàng, dáng chữ nhỏ nhắn mềm mại: "A Trăn đã nói là A Trăn biết vẽ, lúc trước không có chuyện gì làm nên rảnh rỗi cho nên mỗi ngày đều vẽ."
() báo nằm trên tuyết
Mỗi ngày đều vẽ... Có lẽ ở trong điền trang chán quá nên chỉ có thể vẽ tranh, mỗi ngày đều luyện, khó trách lại đẹp như vậy, Minh Oái nhìn thêm mấy lần: "A Trăn, muội đúng là khiến người khác bất ngờ mà. Nhưng mà bức tranh đẹp như vậy, tất cả các nàng đều biết nhất định không phải ta vẽ, ta cũng không thể cứ vậy mà mang đi được."
Tân Dạ ở bên che miệng cười: "Không phải cũng có những tiểu thư mời họa sư đến vẽ sao? Các nàng đều mang theo thì tại sao Lục tiểu thư không dám chứ?"
Minh Oái nói: "Cũng đúng, dù đẹp hay xấu thì các nàng cũng đều biết không phải ta vẽ. Đúng lúc mang theo để chọc tức Gia Hàn, để nàng ta nhìn xem bản thân cũng không phải là tài nữ gì đó, còn nhiều người lợi hại hơn nàng ta lắm."
Đây vốn là một trận đấu tài nghệ, không thể dùng tiền mua được thì cũng phải thể hiện chút tài nghệ gì đó.
Có thể hung hăng vả mặt Ninh Đức và Gia Hàn để các nàng biết rằng dù các nàng có mời họa sư tốt nhất đi chăng nữa thì Minh Oái nàng cũng có thể tìm người khác tốt hơn giúp mình.
Minh Trăn rửa tay sạch sẽ, cảm thấy đói bụng nên cầm một miếng bánh ngọt lên yên lặng nhấm nháp.
Minh Oái nhéo mặt nàng một cái, sau đó cầm lấy bức tranh: "A Trăn thật tốt, chờ ta thắng lợi trở về sẽ mang điểm tâm ngon trong cung cho muội ăn."
Sau khi đến hoàng cung, tất cả tiểu thư đều lấy tranh do mình vẽ ra.
Hơn một nửa là do tự tay mình vẽ, gần một nửa không am hiểu vẽ tranh nên để người khác vẽ hộ. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, tự tay vẽ cũng được, vẽ thay cũng được, chỉ cần khách sáo khen nhau vài câu là xong, các nàng cũng không phải người dựa vào tài nghệ để mưu sinh, quan trọng nhất vẫn là gia thế.
Bức tranh tốt nhất trong đó là bức "Phi tướng quân bắn hổ" do Gia Hàn vẽ, Gia Hàn vẫn nổi bật như cũ, đối mặt với lời khen của mọi người, nàng ta vẫn bình tĩnh chắc cảm thấy đây là điều đương nhiên cho nên thản nhiên nói: "Thời gian khá gấp nên chỉ vẽ được một tháng, bêu xấu rồi."
Nàng ta vẫn mặc một thân y phục trắng như cũ, khí chất và dung mạo đều rất xuất chúng, nhận được vô số ánh mắt chăm chú của một đám tiểu thư.
Gần đây Tráng Vũ Hầu xảy ra chút chuyện, có đụng chạm phải với bên của Tần vương, mọi người đều biết chuyện này. Trong nhà Gia Hàn gặp chuyện xui xẻo như vậy mà nàng ta vẫn còn bình tĩnh, người ngoài cũng cảm thấy tâm lý của Gia Hàn thật vững, vững đến mức khiến người khác thán phục.
Thực tế thì...
Gia Hàn tự biết, cắn nát răng cũng chỉ có thể nhịn xuống mà thôi. Những năm này Tráng Vũ Hầu tham ô không ít nhưng bị Tần vương tính toán nên trong nhà tổn thất rất nhiều, tiền hằng tháng của Gia Hàn cũng bị giảm đi nhiều, không thể vung tay quá trán như trước được nữa, lúc đi ra ngoài với Ninh Đức thì chỉ có thể nhìn nàng ta tiêu xài phung phí còn bản thân lại không thể như vậy.
Trong lòng nàng ta vô cùng không vui. Mặc dù mỗi ngày Gia Hàn đều mặc y phục trắng nhưng xưa nay nàng ta chưa từng mặc một bộ y phục ra ngoài ba lần, cũng thường xuyên đổi đồ trang sức mới, người khác có thể nhìn được nàng ta luôn thay đổi những món trang sức có kiểu dáng tương tự như vậy.
Những thứ thể hiện sự thanh cao xuất trần này đều liên quan đến gia thế giàu sang của nàng ta.
Chỉ là mấy năm nay Tráng Vũ Hầu và Sở gia mới được đề bạt, lúc trước đều là những kẻ tầm thường vô danh tiểu tốt, trong nhà cũng không có gốc gác hậu thuẫn gì, hiện tại không làm mà cũng có ăn, trong nhà có thêm nhiều quyền lực nên tất nhiên ỷ thế đi ức hiếp bách tính, tham ô của cải, bán quan bán tước để đổi lấy tài phú, mua nhà mua đất.
Lúc trước Gia Hàn đều mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này, vừa ghét bỏ phụ thân và huynh trưởng tham lam khiến nàng ta không thể theo đuổi được chân ái của mình, vừa yên tâm thoải mái vơ vét bạc trong nhà để tiêu xài, duy trì hình tượng hoàn mỹ này.
Những quý tộc giàu có mấy đời như Minh gia, Minh Oái hào phóng ung dung khiến Gia Hàn rất ngứa mắt, huống hồ vị hôn phu của Minh Oái còn là thế tử Khang vương Kỳ Đình, Kỳ Đình ngay thẳng rộng lượng, cũng là một nam nhân tốt hiếm có, cái gì tốt nhất cũng bị Minh Oái chiếm nên ngày thường Gia Hàn vẫn luôn cố tính làm khó nàng ấy.
Nàng ta thấy Minh Oái không lấy tranh ra thì đoán Minh Oái không mời được họa sư tốt, bản thân lại không vẽ đẹp nên tác phẩm có thể không đẹp mắt. Nàng ta chậm rãi mở miệng nói: "Sao Minh tiểu thư không lấy tranh ra cho mọi người cùng ngắm?"
"Chắc sợ xấu quá." Công chúa Ninh Đức cười nhạo nói: "Ta nghe nói lúc trước ngươi đi khắp nơi để tìm họa sĩ."
Người ngoài không dám đắc tội công chúa Ninh Đức và Gia Hàn nên chỉ có thể ở bên cạnh xem náo nhiệt.
Trong lòng Minh Oái đắc ý, nàng ấy đang đợi Gia Hàn chủ động khiêu khích, mắt hạnh nhìn qua mọi người, nở một nụ cười nói: "Ta cũng bêu xấu rồi, mời mọi người đến xem."
Nàng ấy mở bức tranh ra.
Hoa mẫu đơn trong trẻo như tuyết đập vào mắt. Đây mới là quốc sắc thiên hương, tự do tự tại không vướng bụi trần, bên dưới còn có một con báo lười biếng đáng yêu đang ngủ càng thêm thú vị.
So sánh với bức "Phi tướng quân bắn hổ" của Gia Hàn thì thấy rõ sự khác biệt.
Người ngoài đều biết Minh Oái tuyệt đối không thể vẽ được một bức tranh xinh đẹp như vậy nhưng không ít người cũng thuê người về vẽ, vì không muốn đắc tội ai nên lúc này không có ai dám hỏi tranh do ai vẽ.
Gia Hàn lạnh lùng nhìn bức tranh của Minh Oái, đôi môi hơi run rẩy, vừa đố kỵ vừa oán hận: "Cũng không tệ."
Hai chữ "không tệ" này như muốn mạng Gia Hàn. Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm bức vẽ, nhìn bút pháp và ý vị thì biết đây là do nữ tử vẽ, hơn nữa bút tích trên bức tranh nhỏ nhắn mềm mại, không thể là của họa sư nam được. Họa sư trong kinh thành Gia Hàn đều biết gần hết, nàng ta chưa thấy qua bức vẽ nào của người này, là nữ nhân nào lại vượt qua được danh tiếng của nàng ta?
Tranh của công chúa Ninh Đức cũng là thuê người về vẽ, sau khi bị hạ thấp cũng không nhắc đến nữa. Trải qua chuyện này sắc mặt của nàng ta cũng không còn tốt như trước.
Tất cả mọi người đều khen ngợi, Minh Oái thắng lợi vẻ vang, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Những bức tranh này đều được tặng cho hoàng hậu, đúng lúc Ngũ hoàng tử Kỳ Tu đang ở chỗ hoàng hậu, Sở hoàng hậu không biết chuyện mời họa sư vẽ thay, bà ta đưa tranh cho Kỳ Tu nhìn: "Trong số này có tranh của Gia Hàn vẽ tốt nhất, nàng có tài hoa cũng là người tri thư đạt lý, con cũng biết đấy."
Ánh mắt Kỳ Tu bị một bức tranh khác hấp dẫn: "Đây là ai vẽ?"
Sở hoàng hậu nhìn: "Là con dấu của Minh gia, Lục cô nương của Minh gia, Minh Oái, đã đính hôn với Kỳ Đình rồi, tính cách nàng thoải mái không dễ khống chế."
Nghe nói là của Minh Oái thì Kỳ Tu không nhìn nữa, Minh Oái là con gái của An Quốc Công, hắn ta đã gặp mấy lần rồi, không đẹp như Gia Hàn và Ninh Đức, tính cách cũng không chững chạc.
Những bức họa này giữ lại cũng vô dụng, tất nhiên đều đưa vào khố phòng.
Một lát sau bức tranh "Ly miêu ngọa tuyết" của Minh Trăn được đưa đến tay Kỳ Sùng.
Sau khi mang về, ám vệ đã giải thích rõ ràng.
Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Đã bị truyền đi chưa?"
Ám vệ nói: "Vừa xảy ra một canh giờ trước nên chưa bị truyền đi."
Kỳ Sùng nói: "Lui ra."
Bây giờ hắn vẫn ở trong cung, còn chưa kịp xem tranh của Minh Trăn thì đã phải thu vào tay áo rồi đi về phía trước, nhưng không khéo lại đụng trúng Gia Hàn và Ninh Đức cũng đang đi đến.
Gia Hàn vừa nhìn thấy Kỳ Sùng đã không tiếp tục đi nữa. Ninh Đức cũng sợ Kỳ Sùng, không dám làm gì trước mặt Kỳ Sùng, thấy người đến thì nhanh chóng hành lễ: "Tam hoàng huynh."
Kỳ Sùng cũng không nhìn hai người này, trực tiếp đi qua. Đi được hai bước, đột nhiên hắn nhớ ra nữ nhân mặc y phục màu trắng kia đã bắt nạt A Trăn, một nhà Tráng Vũ Hầu cũng vì chuyện này nên mới bị hắn ra tay, lúc đầu dự định sẽ ra tay với bọn họ vào tối nay.
Gia Hàn thấy Kỳ Sùng quay đầu nhìn mình thì khẩn trương đến ngây người, nhanh chóng tự bóp tay mình.
Tướng mạo nam nhân tuấn mỹ, khí thế toàn thân khiến người khác vừa kính trọng vừa sợ hãi, chỉ muốn quỳ gối dưới chân hắn cúi đầu xưng thần, ánh mắt của hắn cũng không mang theo ý tốt, lạnh lùng sâu thẳm giống như lưỡi đao lạnh giá khiến toàn thân người ta rét run.
Sau khi Gia Hàn phát hiện ánh nhìn không tốt của Kỳ Sùng thì trong lòng chợt lạnh: Chẳng lẽ Kỳ Sùng biết hoàng hậu muốn gả nàng ta cho Ngũ hoàng tử Kỳ Tu nên tức giận? Gần đây Kỳ Sùng liên tục chèn ép phụ thân nàng ta cũng vì chuyện này sao?