Chương :
Lực chú ý của An Quốc công đều đặt hết lên gương mặt này của Ngu Hoài Phong.
Mặc dù dung mạo của Ngu Hoài Phong thiên hướng nữ tính, so với Minh Trăn còn nguy hiểm hơn, nếu Minh Trăn là mẫu đơn yếu đuối được che chở cẩn thận trong nhà kính thì hắn chính là hoa bỉ ngạn tiên diễm trên đường xuống âm phủ.
Đôi mắt to của Minh Trăn trong sáng vô hại, đôi mắt của Ngu Hoài Phong lại nhỏ dài sắc bén.
Dáng dấp của người này và Minh Trăn có quá nhiều điểm tương đồng, nếu như Ngu Hoài Phong mặc nữ trang thì chắc chắn người khác sẽ nhận nhầm hắn thành tỷ tỷ của Minh Trăn, An Quốc công không muốn chú ý cũng không được.
Thấy An Quốc công nhìn mình không chớp mắt, Ngu Hoài Phong dùng cây quạt che mặt lại, không tiếng động lấy mặt nạ ra che khuất nửa khuôn mặt, giọng nói ôn hòa mang theo ý cười: "Sao vậy? Trên mặt tiểu vương có dính gì sao?"
Cũng không có gì.
An Quốc công thản nhiên nói: "Không có."
Cách làm việc của Ngu Hoài Phong kỳ lạ, tính cách cũng quái dị, hơn nữa trong tình trạng chưa quen thuộc với đối phương, Minh Nghĩa Hùng sẽ không nói chuyện trong nhà mình ra.
Huống hồ phụ thân của Ngu Hoài Phong còn là Thành vương hoang đường không chịu nổi, Khương Lan trời sinh tính tình tự do, ghét nhất là tường thành vừa cao vừa chật, sao hai người họ lại dây dưa cùng một chỗ được chứ?
Minh Nghĩa Hùng muốn dừng suy nghĩ này lại nhưng mỗi một chi tiết đều liên kết với nhau, ông vẫn cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ.
Nhất cử nhất động của ông và Ngu Hoài Phong đều bị Kỳ Sùng thu vào mắt.
Kỳ Sùng không nhanh không chậm uống một ngụm rượu.
Tiệc tối nay do hoàng hậu sắp xếp, công chúa Ninh Đức thích nhất là tham gia náo nhiệt, ban nãy nàng ta cũng thấy được cảnh Ngu Hoài Phong khiêu vũ, vốn cho rằng đó là một nữ tử có dung nhan xinh đẹp, đến khi Ngu Hoài Phong lên tiếng nàng ta mới biết đó là nam tử.
Dung mạo của đối phương rất đẹp, công chúa Ninh Đức nhìn Ngu Hoài Phong đến ngây người, cảm thấy mình như vừa được gặp thần tiên vậy.
Nàng ta lặng lẽ nói bên tai hoàng hậu: "Mẫu hậu, hắn chính là Giang vương của nước Li sao? Nhi thần coi trọng hắn, hắn đẹp quá!"
Mí mắt Sở hoàng hậu nhảy một cái: "Đừng có ăn nói bậy bạ! Người nước Li đều bài ngoại (), hắn tuyệt đối sẽ không nhìn trúng con, con đừng có suy nghĩ nhiều."
() loại bỏ những gì của nước ngoài.
Cho dù Ngu Hoài Phong có thật sự coi trong công chúa Ninh Đức thì Sở hoàng hậu cũng không nỡ lòng gả con gái của mình đến một nơi xa như vậy.
Bà ta biết từ trước đến nay Ninh Đức đều tùy hứng, vì đề phòng Ninh Đức làm loạn nên Sở hoàng hậu lại cảnh cáo vài câu nữa: "Giang vương nhìn thì mỹ mạo nhưng thực tế thì lòng như rắn rết, thế lực của nước Li không thua kém triều Lăng, nếu con làm sai chuyện gì thì mẫu hậu cũng không bảo vệ được con."
Công chúa Ninh Đứa nhìn Ngu Hoài Phong đeo mặt nạ lên, dung mạo bị che đi hơn nửa vẫn đẹp đến mức không gì sánh được, nào có "lòng như rắn rết" như Sở hoàng hậu nói chứ?
Chỉ cần nhìn gương mặt này của Ngu Hoài Phong, tâm trí nàng ta không nhịn được mà nhộn nhạo: "Đây là nam nhân duy nhất có thể sánh ngang với Tần vương. Con đường đường là đệ nhất mỹ nữ của triều Lăng, sao lại không xứng với hắn chứ?"
Sở hoàng hậu còn kế hoạch khác, thấy Ninh Đức ở chỗ này nói năng lung tung thì trong lòng cảm thấy bực bội, bà ta nhéo một cái lên mu bàn tay Ninh Đức: "Con lui ra đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt ta."
Ninh Đức không muốn rời đi, vẫn ở lại yến tiệc như cũ.
Qua ba lần rượu, Sở hoàng hậu nháy mắt với Ngu Hoài Phong.
Mặc dù Ngu Hoài Phong bí mật qua lại với Tần vương nhưng bên ngoài hắn là khách quý của nhà họ Sở, qua lại rất nhiều với người của Sở gia.
Đêm nay Sở hoàng hậu có việc cần làm, tất nhiên Ngu Hoài Phong sẽ hiểu được.
Hiện tại Ngu Hoài Phong sắp rời khỏi triều Lăng, trước khi yến hội kết thúc, hắn mời rượu một đám hoàng tử triều Lăng. Ly rượu của những người khác tuyệt đối không có vấn đề, chỉ có duy nhất ly rượu của Tần vương bị động tay động chân.
Bọn họ không dám hạ độc trí mạng, hạ thần sau lưng Tần vương rất đông, hắn cũng rất được lòng dân, nếu như độc chết Tần vương trước mặt mọi người thì chỉ sợ cả triều Lăng sẽ tách rời, bách tính cũng sẽ vùng lên không trấn áp được.
Hơn nữa Ngu Hoài Phong là người thông minh, hắn nhất định sẽ không bị Sở gia lợi dụng để giết người.
Đêm nay chỉ hạ chút thuốc mê mà thôi.
Sở hoàng hậu để hai thứ nữ của Sở gia tiến cung, hai thứ nữ này xinh đẹp như hoa, hiện tại đang ở bên trong, chờ khi Tần vương uống say sẽ đưa hai tiểu thư này đến, sau đó Sở gia sẽ làm to chuyện, cuối cùng sẽ đưa được hai tiểu thư này vào trong phủ Tần vương.
Đến lúc đó hậu trạch của Tần vương sẽ không còn bình yên như bây giờ, cơ sở ngầm sẽ có cơ hội trà trộn vào, hình tượng của Tần vương trong lòng các đại thần sẽ rơi xuống ngàn trượng.
Ngu Hoài Phong mời rượu từng người, đến lượt Tần vương, chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay hắn khẽ chạm vào rượu trong ly, thuốc lập tức hòa tan vào rượu.
Kỳ Sùng nhận lấy, mắt lạnh nhìn Ngu Hoài Phong một cái, hờ hững lên tiếng: "Ngày mai lên đường bình an."
Ngu Hoài Phong nhíu mày: "Chén rượu này, ngươi có dám uống hay không?"
Kỳ Sùng tinh thông dược lý, lúc trước hắn còn dạy đồ ngốc Minh Trăn cách băng bó thỏ nhỏ, hắn hiểu rõ các loại dược trong lòng bàn tay. Mặc dù Ngu Hoài Phong hạ thuốc không mùi không vị nhưng chỉ nhìn vẻ mặt của hoàng hậu cũng đủ để Kỳ Sùng biết có thứ gì đó trong rượu.
Hắn dùng tay áo che lại, đổ rượu xuống mặt đất.
Sắc mặt Ngu Hoài Phong tối lại: "Rất tốt."
Quả nhiên lòng cảnh giác của Kỳ Sùng rất nặng, dù hắn và Ngu Hoài Phong hợp tác nhiều lần như vậy nhưng hắn vẫn không tin tưởng Ngu Hoài Phong.
Thực ra như vậy lại vô cùng hợp ý với Ngu Hoài Phong.
Người làm chuyện lớn kiêng kị nhất là những người bên cạnh. Nếu như hành động theo cảm tính, hai bên tùy tiện hợp tác mấy lần đã xem đối phương là huynh đệ tốt gì đó... Ngu Hoài Phong mới không dám tiếp tục hợp tác làm chuyện lớn với cộng sự như vậy đâu.
Kỳ Sùng châm chọc nâng khóe môi.
Ngu Hoài Phong nói: "Vẻ mặt đại nhân mặc áo đỏ kia nhìn ta hơi kỳ lạ, đó là ai? Làm quan gì trong triều? Thân phận không thấp thì phải?"
Lòng cảnh giác của Kỳ Sùng lập tức dâng cao nhưng cũng không tỏ thái độ gì, nói: "Ông ta là An Quốc công, thiếp thất trong phủ rất nhiều, có lẽ vừa nãy xem ngươi là nữ tử nên mới nhìn chăm chú như vậy. Tính tình ông ta không tốt, ngay cả hoàng thượng và thừa tướng cũng không dám tùy tiện đụng vào."
"Hóa ra là như vậy." Ngu Hoài Phong sờ cằm: "Đúng là tiểu vương có dung mạo tuyệt trần, nhìn thêm vài lần cũng không lạ."
Kỳ Sùng: "..."
Trong mắt Kỳ Sùng, chỉ có Minh Trăn mới xứng với hai chữ tuyệt trần. Nam nhân sao... chỉ là nam nhân mà thôi. Nhưng tự luyến như cái ddoof Ngu Hoài Phong thì đúng là hiếm thấy.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: "Nếu đã lo về An Quốc công như vậy thì ngươi nên lo về công chúa Ninh Đức một chút đi, nàng ta cũng nhìn ngươi rất lâu rồi."
Ngu Hoài Phong thuận theo ánh mắt Kỳ Sùng nhìn sang phía công chúa Ninh Đức, hắn thực sự không yêu thích nữ tử triều Lăng chút nào.
Ngu Hoài Phong lắc đầu: "Nàng ta và Sở hoàng hậu, dung chi tục phấn mà thôi, chỉ có hoàng đế không có phẩm vị của các ngươi mới thích. So sánh qua lại, tiểu vương vẫn thích muội muội khác của ngươi hơn, tên là công chúa Minh Trăn đúng không? Năm đó đi hơi vội nhưng tiểu vương vẫn nhớ kỹ, bây giờ nàng đã là đại cô nương rồi đúng không? Nếu trưởng thành rồi thì khả năng tiểu vương mang nàng đi còn lớn hơn."
Không biết vì sao nói xong câu đó, ly rượu làm bằng đồng trong tay Kỳ Sùng lại nứt thêm một vết.
Lý Phúc đứng bên trong lòng run sợ. Đây chính là ly làm bằng đồng, không dễ nứt như ly ngọc hoặc ly sứ.
Mặc dù Kỳ Sùng có ý cười trong mắt nhưng khuôn mặt lại cực lạnh, trên người cũng hiện sát ý: "Thật ngại quá, nàng ấy đã ước hẹn với người trong lòng rồi."
Ngu Hoài Phong không hiểu tự nhiên mà Kỳ Sùng lại tức giận, chẳng lẽ vì hắn hỏi thăm muội muội của Kỳ Sùng sao? Không phải hoàng thất triều Lăng không coi trọng tình thân sao? Hắn ân cần hỏi thăm một chút thì sao chứ? Hắn cũng có muốn dẫn Tiểu Minh Trăn đi thật đâu?
Đương nhiên nếu như tiểu cô nương khả ái muốn đi cùng thì Ngu Hoài Phong tuyệt đối không ngăn cản.
Ngu Hoài Phong cười nói: "Đừng tức giận chứ, ta chỉ tùy tiện hỏi mấy câu mà thôi. Nàng đã có người trong lòng rồi thì ngươi đi mà nhằm vào người trong lòng nàng, đừng xù lông với tiểu vương ta nha."
Ngu Hoài Phong cũng có thể lý giải tâm trạng của Tần vương.
Nếu như mình có một muội muội như hoa như ngọc, một nam nhân khác ở trước mặt mình nói muốn mang muội muội mình đi thì có khả năng hắn đã trực tiếp git cht nam nhân đó rồi.
Điều duy nhất khiến hắn khó hiểu chính là câu nói "nàng có người trong lòng" của Tần vương, đúng là rộng lượng thật, còn có thể nói thành lời. Nếu như là Ngu Hoài Phong, hắn nhất quyết không thừa nhận muội muội có người trong lòng. Muội muội đáng yêu nhỏ tuổi sao có thể có người trong lòng được, sao có thể gả cho nhà người ta được chứ?
Cho dù có thì cũng phải trải qua trăm ngàn thử thách của hắn.
Hai người quang minh chính đại nói chuyện trong yến tiệc, cũng không biểu hiện gì bất ngờ. Người ngoài cũng không cho rằng hai người này hợp tác với nhau, nếu Tần vương thực sự cấu kết với Giang vương nước Li thì lúc này nhất định phải kiêng kỵ một chút, sao có thể quang minh chính đại qua lại nói chuyện như vậy được ?
Huống hồ gương mặt Tần vương vẫn lạnh lùng như cũ, nhìn chắc là không ưa nói chuyện với tên Ngu Hoài Phong rồi.
Sở hoàng hậu nhìn thấy Tần vương uống rượu của Ngu Hoài Phong mới cảm thấy yên tâm, thở dài một hơi.
Sau khi yến tiệc kết thúc, hoàng đế phải đàm luận ít chuyện với đại thần, nói chuyện xong thì thuốc trong rượu cũng sẽ phát huy tác dụng, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người mang Tần vương đến thiên điện gặp hai chất nữ của bà ta.
Nơi này không còn chuyện Sở hoàng hậu cần làm cho nên bà ta đi sắp xếp một chút chuyện khác.
Mới chớp mắt mà không thấy con bé Ninh Đức đâu rồi, trong lòng Sở hoàng hậu cảm thấy không ổn, lập tức đi gọi người tìm Ninh Đức, không ngoài dự đoán của bà ta, quả nhiên Ninh Đức vứt bỏ mặt mũi xuống trước mặt Ngu Hoài Phong.
Hẳn là nàng ta mới bị Ngu Hoài Phong từ chối, hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt không cam lòng.
Tính cách Ngu Hoài Phong nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng thực ra lại vô cùng tàn nhẫn, nếu như không phải đang ở triều Lăng, nữ nhân to gan nhào lên muốn đụng vào hắn như vậy đã sớm bị hắn bóp cht từ lâu rồi. Thân là một trong hai vương của nước Li, người nào dám làm chuyện khinh thường hắn như vậy chứ?
Trên đời này nữ nhân có thể đụng vào hắn chỉ có ba loại, thứ nhất là người thân, thứ hai là thê tử đầu gối tay ấp, thứ ba là hạ nhân hầu hạ bên người.
Ninh Đức là cái thá gì chứ, cũng xứng ở trước mặt hắn nói gì mà "ngươi và ta có thân phận ngang nhau, chính là một đôi trời sinh" sao?
Đúng là vừa ngu xuẩn vừa lẳng lơ đến kinh tởm.
Sở hoàng hậu tới, Ngu Hoài Phong thu liễm sát ý lạnh lùng trong mắt, trên môi xuất hiện ý cười: "Thật ngại quá, làm trái tim công chúa quý quốc tổn thương rồi."
Sở hoàng hậu lạnh lùng nhìn Ninh Đức một cái: "Còn không lui xuống?"
Ninh Đức khóc lóc chạy đi.
Lúc này Sở hoàng hậu mới khách khí nói: "Công chúa bị chiều hư, mong Giang vương không để bụng."
Ngu Hoài Phong nghiêng đầu: "May mắn tiểu vương là nam nhi, cũng may đối phương là một vị công chúa mà không phải hoàng tử. Nếu không chuyện này không phải sẽ thành lời gièm pha rồi sao?"
Dù sao Ninh Đức cũng là con gái của hoàng hậu, con gái của mình bị ghét bỏ như vậy, trong lòng bà ta cũng không được thoải mái: "Ninh Đức cũng là một mỹ nhân, dù thế nào thì điện hạ cũng đâu chịu thiệt."
Ngu Hoài Phong đè nén cảm xúc chân thực của mình, sau khi rời khỏi hoàng cung hắn mới nói: "Đôi mẹ con này đúng là buồn nôn, Kỳ Sùng có thể nhịn được các nàng cũng thật giỏi."
Phù Thanh Hạo đứng bên nói: "Hôm nay đắc tội ngài, Sở hoàng hậu thiệt là chẳng sáng suốt."
Ngu Hoài Phong cầm khăn tay tinh tế lau ngón tay của mình.
Phù Thanh Hạo biết vị điện hạ nhìn như thoải mái phong lưu này thực ra là một người vô cùng bảo thủ, hơn nữa còn bị mắc bệnh sạch sẽ. Nhìn như yêu thích mọi thứ nhưng thực tế tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều đã khô héo, lạnh lẽo mà cô đơn.
"Thôi, ngay cả tương lai nàng ta chết như thế nào cũng không biết." Ngu Hoài Phong nói: "Hôm nay ánh mắt An Quốc công nhìn bản vương không giống những người khác, giống như đột nhiên thấy được thứ khiến người ta kinh ngạc vậy. Ngày mai bản vương về nước Li trước ăn Trung Thu với mấy người thúc phụ, ngươi ở lại kinh thành phải thám thính ông ta."
Hắn không tin An Quốc công nhận lầm mình là nữ tử mỹ mạo, ánh mắt tham lam háo sắc hoàn toàn khác với ánh mắt kinh ngạc nghi hoặc.
Phù Thanh Hạo gật nhẹ đầu: "Vâng."
Ngu Hoài Phong vẫn lau ngón tay thon dài: "Chắc hẳn lúc này Sở hoàng hậu đã tức đến điên lên rồi? Bà ta tính ai lại không tính, tính toán người giảo hoạt như Kỳ Sùng, bị cắn lại cũng là đương nhiên rồi."
Bên trong điện Tử Thần, xuân sắc vô biên, Sở hoàng hậu hào hứng vội vàng mang theo cung nhân tiến vào xốc màn lên, đập vào mắt lại là mái tóc mai bạc của hoàng đế, lúc này ông ta đang nằm trên người của chất nữ bà ta, một chất nữ khác ở bên cạnh, sắc mặt ửng đỏ ôm lấy chăn mềm, dáng vẻ này cũng đủ biết vừa nhận mưa móc.
Sở hoàng hậu không dám tin vào mắt mình, bà ta tình nguyện nhìn thấy con trai mình làm loạn với các nàng còn hơn là thấy hoàng đế sủng hạnh các nàng!
Mặc dù hoàng đế áy náy khi sủng hạnh chất nữ của hoàng hậu nhưng ông ta lại không biết giải thích như thế nào, cuối cùng đành phải làm như bất mãn với hoàng hậu vì đã quấy rầy chuyện tốt của mình, thẹn quá hóa giận, lập tức cho Sở hoàng hậu một bạt tai rồi quát nói bà ta cút ra ngoài.
Sở hoàng hậu vừa đi, hai tiểu thư kia đã lập tức nũng nịu biểu thị trước mặt hoàng đế rằng mình đã đắc tội cô cô, tuyệt đối không còn đường sống, đập đầu chết là được rồi. Mỹ nhân hoạt sắc sinh hương mới mười bảy mười tám tuổi, tuổi hoàng hậu lại không còn nhỏ, hoàng đế không kìm được lòng khi thấy mỹ nhân thút thít, trái ôm phải ấp an ủi các nàng.
Kỳ Sùng đã về đến phủ Tần vương.
Hôm nay tính kế đám người hoàng hậu xem như thắng lợi một trận nhưng Kỳ Sùng lại không cảm thấy vui vẻ gì. Cung đình tính toán tranh đấu là thứ hắn được nhìn thấy từ nhỏ cho đến khi trưởng thành, hắn cũng nhìn thấy mẫu hậu mình bị thua như thế nào, khuất nhục hốt hoảng chết đi ra sao.
Đối với việc mang binh đi đánh giặc, trông coi bách tính thì đây là chuyện đơn giản nhất, có nhân mạch, hiểu được cách khống chế lòng người thì đã nắm chắc phần thắng trong tay.
Lý Phúc ở bên cạnh thay y phục cho Kỳ Sùng.
Vì ban ngày Kỳ Sùng và Lý Phúc không ở phủ, sáng mai lại ra khỏi phủ từ sớm nên người trong phủ chỉ có thể báo cáo chuyện vào buổi tối.
Từ lớn đến nhỏ, sau đó chính là chút chuyện vụn vặt.
Một người trong đó hỏi: "Hiện tại đang huẩn bị làm y phục mùa thu, năm nay Minh cô nương không ở đây nữa, có cần cho bọn họ vào nữa không?"
Trong khoảng thời gian này Kỳ Sùng không đi gặp Minh Trăn.
Sau khi mơ thấy giấc mộng kia, hắn không biết mình nên đối mặt với Minh Trăn như thế nào nữa.
Nàng vô cùng tin tưởng hắn, chẳng lẽ hắn lại muốn nói với nàng rằng ban đêm mình mơ thấy bản thân và nàng dây dưa cùng một chỗ?
Tất nhiên không thể.
Chuyện này cũng không thể suy nghĩ nhiều. Loại chuyện cầm thú như thế này, trong tương lai tuyệt đối không thể xảy ra được.
Lý Phúc nhìn nét mặt của Kỳ Sùng mà nói chuyện, vội nói: "Mặc dù cô nương không ở đây nhưng những thứ đó lại không nên thiếu, năm nay cũng phải có."
Ngọn đèn lẻ loi phát ra tiếng nổ lốp bốp.
Kỳ Sùng nói: "Nếu như nàng biết quan hệ của mình và Ngu Hoài Phong thì nàng sẽ chọn Cô hay là Ngu Hoài Phong?"
Lý Phúc: "..."
Y thật sự không muốn trả lời những vấn đề này.
Lý Phúc nói: "Chắc chắn là điện hạ, từ nhỏ Minh cô nương đã thích điện hạ nhất."
Lý Phúc cũng không hy vọng sẽ phát sinh trường hợp đó. Kỳ Sùng không dễ chọc, Giang vương cũng không phải người lương thiện gì, hai hổ đánh nhau, tất nhiên sẽ có một bên bị thương. Đương nhiên khả năng Kỳ Sùng chiến thắng là lớn nhất.
Thời tiết đã chuyển lạnh, ban đêm càng lạnh hơn, Kỳ Sùng vẫn phân phó người chuẩn bị nước lạnh để tắm rửa như bình thường. Hắn là người tập võ, nội lực thâm hậu, tắm bằng nước lạnh đương nhiên không có vấn đề gì.
"Sau này nhớ khóa phòng của A Trăn cẩn thận." Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Đừng để người ngoài đi vào."
"Vâng."
Trong lòng Lý Phúc không nhịn được mà thở dài, thực ra ngoài Kỳ Sùng thì có ai dám đi vào đâu. Mặc dù Kỳ Sùng đối với người khác lạnh lùng tàn nhẫn nhưng đối với Minh Trăn ít nhiều gì cũng có sự dịu dàng.