Chương :
Mọi người như muốn tản ra, lúc này Kỳ Thưởng mới đến nói chuyện với Kỳ Sùng.
Kỳ Thưởng lo lắng nhìn Kỳ Sùng: "Hoàng huynh, lần này thích khách lợi hại như thế, huynh không bị thương đấy chứ?"
Đây cũng không phải lần đầu Kỳ Sùng gặp phải nguy hiểm như thế này, hắn cũng am hiểu cận chiến, lòng cảnh giác cũng mạnh cho nên hai tên thích khách kia còn chưa lại gần đã bị Kỳ Sùng tỉnh dậy chặt đứt cánh tay.
Kỳ Sùng lắc đầu: "Không sao."
Kỳ Thưởng cau mày, không nhịn được mà nói: "Đêm hôm khuya khoắt, vậy mà bọn họ lại biết rõ huynh ở đâu, có thể thấy bọn họ rất hiểubrõ về phủ Tần vương, huynh điều tra cẩn thận một chút, nhìn xem có phải bên cạnh có người tiết lộ tin tức của huynh không."
Lúc trước thỉnh thoảng Kỳ Sùng cũng bị ám sát, phần lớn là ở bên ngoài, trên đường rời kinh thành làm việc hoặc ở trong dịch trạm. Chuyện này đến quá đột ngột, hơn nữa cũng vô cùng kỳ lạ.
Sở gia và Kỳ Tu, Kỳ Diên là những người có khả năng làm chuyện này nhất. Nhưng cũng không thể loại trừ Ngu Hoài Phong được.
Ngu Hoài Phong đã giải được không ít bí mật của Kỳ Sùng.
Mấy ngày gần đây hình như Ngu Hoài Phong cũng phí hết tâm tư tiếp cận An Quốc công.
Chỉ sợ Ngu Hoài Phong đã biết chân tướng một số chuyện.
Một cơn mưa thu mang đến mùa gió lạnh, lập đông đến gần, phần lớn cây cối ở kinh thành đều đã rụng hết lá, lá cây màu vàng đậm theo mưa thu lìa cành rơi xuống mặt đất sau đó hư thối thành bùn.
Vạn sự vạn vật đều hoạt động theo một vòng tuần hoàn, nơi ở của Minh Trăn đã sớm dùng than.
Lúc còn ở phủ Tần vương, mùa đông sẽ có địa noãn, nơi ở của Minh Trăn có lò sưởi, thậm chí đãi ngộ của nàng còn tốt hơn Tần vương. Tần vương là nam nhân, hơn nữa còn biết võ công, có nội lực thâm hậu nên không sợ lạnh, vậy nên gian phòng ấm nhất để cho nàng ở, lúc ở sẽ có lò sưởi, thỉnh thoảng Minh Trăn còn được mang đến hành cung, một mùa đông không cảm nhận được cái lạnh là gì.
Mà bản thân nàng lại vô cùng sợ lạnh.
Ở phủ An Quốc công, bên trong lò sưởi cũng không phải địa noãn, một số tần phi trong hoàng cung cũng không có địa noãn, nói gì là phủ của một Quốc công? Cho nên muốn sưởi ấm cũng chỉ có thể dùng than lửa, trong phòng sẽ đặt mấy chậu than.
Minh Trăn là thứ nữ, chi phí ăn mặc chắc chắn kém nhiều so với đích nữ như Minh Oái, bình thường Minh Oái cũng chăm sóc Minh Trăn vô cùng cẩn thận nhưng lại không thể kéo Minh Trăn lên vị trí giống như mình.
Thứ nhất trong nhà cũng còn thứ nữ chưa xuất giá, thứ hai thỉnh thoảng những tỷ muội khác sẽ trở về, bên này nặng bên kia nhẹ, truyền ra ngoài sẽ khiến giữa mọi người sinh ra khoảng cách, thứ ba là phu nhân An Quốc công La thị không thân thiện như Minh Oái, chuyện trong phủ vẫn do La thị làm chủ.
Tân Dạ đặt y phục của Minh Trăn lên trên lò sưởi, lắc đầu nói: "Ra khỏi phủ Tần vương mới biết chuyện gì cũng có giới hạn, than của tháng này đã dùng hết hơn nửa, ta nghe nói tiểu viện của mấy di nương khác còn chưa dùng đến nữa đấy. Ta sợ các nàng nhiều chuyện, cảm thấy đãi ngộ của cô nương nhà chúng ta quá tốt lại ồn ào qua chỗ phu nhân."
Thiên Cầm cũng không còn cách nào khác: "Còn cách nào nữa sao? Thân thể cô nương chúng ta yếu ớt, hiện tại mới bắt đầu lạnh, đêm nào ngủ tay chân nàng cũng lạnh cóng, không dùng than thì chết người đấy."
Những chuyện này cũng chỉ có hai người các nàng lo lắng, lúc trước Minh Trăn chưa từng lo nghĩ đến những chuyện nhỏ này, càng chưa từng phải chịu hoàn cảnh như thế này, mà nàng cũng không biết, chỉ đơn giản là buổi tối cảm thấy lạnh, đắp nhiều chăn mà vẫn thấy lạnh nhưng nàng không oán trách, cũng không nói gì, nàng nghĩ tất cả mọi người đều sợ lạnh như mình.
Tân Dạ thở dài: "Ta cảm thấy điện hạ không cần cô nương nhà chúng ta nữa rồi, gần đây điện hạ cũng không hỏi một câu."
Thiên Cầm nhíu mày: "Ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Phía Bắc lạnh sớm, hơn nữa trước đó vài ngày còn có mưa đá, trâu ngựa đều bị đá rơi chết, những con ngựa đó là chiến mã, điện hạ còn đang xử lý công việc nên hiện tại mới không có thời gian mà thôi. Không phải tổ yến và nhân sâm cô nương ăn đều do điện hạ đưa cho sao?"
Tân Dạ gấp gọn y phục của Minh Trăn lại: "Ta cũng không phải thánh, không quan tâm được hết bách tính, trong lòng ta chỉ có cô nương. Cô nương uống thuốc đã bao lâu rồi? Thuốc kia vừa đắng vừa chát, cô nương uống được hai tháng nay rồi, hiện tại nàng uống nhiều rồi, chừ có uống nổi nữa mô, hôm qua ta thấy nàng ngoan ngoãn uống thuốc, chưa đến một khắc đã nôn hết ra ngoài rồi, ngay cả cơm cũng ăn không ngon."
"Hơn nữa người trong triều chết hết rồi sao, sao chuyện gì cũng muốn điện hạ chúng ta phải ra mặt vậy? Hoàng đế cũng thật là, việc tốt thì không giao cho điện hạ, chỉ có việc khó mới nhớ đến điện hạ nhà chúng ta."
Ba người các nàng ở chung với nhau đã mười năm, Tân Dạ vô cùng trung thành với Minh Trăn, hơn nữa tình cảm cũng rất sâu đậm.
Thiên Cầm gõ một cái lên trán Tân Dạ: "Ngươi bình tĩnh lại đi, nói ít vài câu, sớm muộn gì cái miệng cũng hại cái thân."
Có người gõ cửa, Thiên Cầm ra ngoài mở cửa, là một gã sai vặt, cũng là tai mắt bên trong phủ An Quốc công, hắn ta lặng lẽ đưa than mới mua bên ngoài vào, thuận tiện nói ít tin tức cho Thiên Cầm.
Thiên Cầm gật nhẹ đầu, nhìn chất lượng than sau đó đưa chút ngân phiếu cho gã sai vặt: "Phải là than tốt nhất, không được quá khó ngửi, dùng để sưởi ấm. Ta vào gọi cô nương dậy rửa mặt."
Thiên Cầm nói với Tân Dạ: "Gọi cô nương dậy để rửa mặt sau đó chúng ta ra ngoài một chút."
Tân Dạ đi vào trong thì thấy Minh Trăn đang lau nước mắt. Nàng ấy ngạc nhiên: "Cô nương sao vậy?"
Minh Trăn lắc lắc đầu, trên mặt nở nụ cười mềm mại: "Vừa mới gặp ác mộng thôi."
Tân Dạ xoa xoa tay nhỏ của Minh Trăn: "Sao ngủ trong chăn mà tay vẫn lạnh như vậy chứ? Cô nương ra ngoài đi dạo một vòng đi, bên ngoài có mặt trời. Điện hạ sắp tới, chỉ là điện hạ cần gặp Minh đại nhân trước, cô nương chỉ cần giả vờ không biết điện hạ là được."
Mái tóc đen như mực của Minh Trăn xõa trên vai, nhìn vô cùng mềm mại, nàng gật nhẹ đầu: "Được."
Tân Dạ vừa chải tóc cho Minh Trăn vừa hỏi: "Ban nãy cô nương mơ thấy gì vậy?"
Minh Trăn nói: "Tỉnh dậy đã quên rồi."
"Tỉnh dậy là không sao rồi." Tân Dạ nói: "Bây giờ cơ hội để cô nương gặp điện hạ quá ít, điện hạ thương ngài, ngài cũng nên nũng nịu nhiều hơn trước mặt điện hạ để ngài ấy mang cô nương về, nơi này chả bằng phủ Tần vương."
Minh Trăn nói: "Có lẽ đến khi xuân về hoa nở thì thân thể sẽ tốt hơn."
Trước khi ra ngoài, Tân Dạ khoác áo choàng đã được làm ấm lên cho Minh Trăn.
…
Bên này Kỳ Sùng đang thảo luận chính sự với Minh Nghĩa Hùng. Lần này chiến mã bị tổn hại không ít, mưa đá khiến gạch ngói hoặc xà ngang rơi xuống nện vào ngựa, một số quan viên khó tránh tội được sau đó lại dính đến một vụ án tham ô.
Những năm gần đây, chỉ cần là tham ô thì gần như đều liên quan đến Sở gia.
Nhưng còn cách nào khác chứ? Hoàng đế thiên vị Sở gia, dù đế vương là người ngu nhưng đại thần bên dưới cũng không thể có suy nghĩ làm phản, nếu không thì chính là loạn thần tặc tử.
Qua một năm nay, cánh chim của Kỳ Sùng càng rộng lớn hơn, gần như có thể thay thế hoàng đế. Nhưng hoàng đế vẫn còn trẻ, mới chỉ hơn bốn mươi tuổi.
Nếu phe Tần vương tạo phản thì không chỉ hoàng thất không dung mà trung thần cũng không cho phép. Nếu như hoàng đế bất ngờ chết không lý do thì Tần vương cũng sẽ bị nghi ngờ.
Dù vương triều đang xuống dốc, thủng trăm ngàn lỗ, chỉ cần một kích cũng có thể tan nát được, tuy tà thần tham lam nhiều nhưng trung thần một lòng với triều đình cũng không ít.
Mấy năm trước Minh Nghĩa Hùng cảm thấy tính tình vị hoàng tử này tàn nhẫn, nhiều năm trôi qua ông đã sớm phát hiện tác phong hiện tại của Kỳ Sùng là hoàn toàn phù hợp với thời thế loạn lạc như bây giờ. Ông cũng từ mâu thuẫn chuyển thành thưởng thức.
"Lần này chỉ có thể giao dịch với Tây Hạ, mua một lượng lớn chiến mã từ nước bọn họ." Minh Nghĩa Hùng nói: "Không biết ngựa của bọn họ có nhiều hay không?"
Kỳ Sùng nhìn qua Minh Nghĩa Hùng: "Triều Tễ cũng có nhiều ngựa. Hiện tại Giang vương cũng đang làm khách ở triều Lăng."
Vừa nhắc đến Giang vương thì sắc mặt Minh Nghĩa Hùng hơi thay đổi, Kỳ Sùng đều nhìn thấy hết.
Lúc này cách hai người một đoạn là một tiểu cô nương đang đi đến.
Lúc trước trời vẫn còn rất nóng, gần đây lại lạnh đột ngột nên Minh Trăn mặc rất nhiều y phục.
Y phục của Kỳ Sùng đơn giản gọn nhẹ, sau khi nhìn thấy Minh Trăn hắn mới ý thức được trời đã trở lạnh rồi.
An Quốc công cũng không ngờ rằng Minh Trăn lại ở chỗ này, thấy nàng tới, ông thuận tiện nói: "Đây là tiểu nữ Minh Trăn, A Trăn, còn không bái kiến Tần vương điện hạ?"
Minh Trăn ngẩng đầu, đôi mắt đen tròn nhìn khuôn mặt lạnh lùng tuấn mỹ của Kỳ Sùng, nhún người phúc thân: "Tiểu nữ bái kiến Tần vương điện hạ."
Minh Nghĩa Hùng biết con gái nhà mình xinh đẹp nhưng đẹp cũng không liên quan đến Kỳ Sùng, Kỳ Sùng cũng không phải người háo sắc. Nếu như là hoàng tử khác thì chắc chắn ông sẽ quay đầu mang người đi ngay, không để người khác gặp Minh Trăn.
Người trong kinh thành ai chẳng biết xưa nay Kỳ Sùng không nhận quà và mỹ nhân người khác tặng chứ.
Khoảng cách hai người rất gần nhưng thân phận lại rất xa.
Ánh mắt Kỳ Sùng lướt qua Minh Trăn, nàng gầy đi rất nhiều, không ngờ vẫn có thể gầy hơn nữa.
"Không cần đa lễ."
Minh Nghĩa Hùng nói: "A Trăn, con về trước đi."
Sau khi mấy người rời đi, Minh Nghĩa Hùng nói: "Giá hàng của triều Tễ cao hơn, hơn nữa chất lượng ngựa cũng không bằng Tây Hạ."
Kỳ Sùng không tiếp tục bàn chuyện này với ông, hắn nói: "Nàng được hứa hôn chưa?"
Mí mắt Minh Nghĩa Hùng khẽ nhảy: "Chưa từng."
"Trong phủ của Cô trống vắng." Kỳ Sùng nói: "Cô vừa gặp tiểu thư đã yêu, Minh đại nhân, ý của ngài như thế nào?"
Tuy có mặt trời, so với lạnh vì thời tiết thì Minh Nghĩa Hùng càng cảm thấy lạnh vì câu hỏi của vị vương gia trẻ tuổi này hơn.
Trong lòng ông biết rõ, nếu như mình từ chối Kỳ Sùng, đối phương thẹn quá hóa giận, sau này khi cầm quyền chắc chắn sẽ ghim phủ An Quốc công. Nhưng ông lại không thể không cự tuyệt.
Hiện tại Minh Nghĩa Hùng cảm thấy thật hối hận, vô cùng hối hận.
Quạ trong thiên hạ đều là màu đen, Kỳ Sùng cũng chỉ là một nam nhân bình thường, sao ông lại cho rằng Kỳ Sùng gặp A Trăn sẽ không có suy nghĩ khác chứ?
Minh Nghĩa Hùng chắp tay: "Tiểu nữ liễu yếu đào tơ, thực sự không xứng với điện hạ, thần xin cự tuyệt."
Buồn cười, dựa vào thể trạng và tính tình này của Kỳ Sùng, sao Minh Nghĩa Hùng có thể yên tâm giao Minh Trăn cho hắn được chứ, chỉ sợ nàng không chịu nổi thị tẩm của đêm đầu tiên, hôm sau người cũng không còn.
Kỳ Sùng nói: "Vị trí Vũ Lâm Trung Lang tướng còn trống, lệnh lang anh dũng bất phàm, có thể được đề bạt lên."
Đương nhiên việc đề bạt chức vị nằm trong tay Kỳ Sùng, hiện giờ cũng có mấy nhân tài giống như Minh Hào, thân thiết hơn đương nhiên có thể thượng vị.
Minh Nghĩa Hùng chắp tay: "Khuyển tử càng muốn đạt được bằng chính năng lực của mình hơn là dựa vào việc tỷ muội trong nhà lấy sắc hầu người."
Hiện tại Kỳ Sùng không giống ngày trước, mười năm trước hắn ở trước mặt Minh Nghĩa Hùng còn phải nể mặt ông mấy phần, bây giờ hắn đã đủ thực lực để uy hiếp: "Minh đại nhân muốn chống lại Cô sao?"
Minh Nghĩa Hùng không kiêu ngạo không tự ti: "Nếu như điện hạ ép buộc thì thần đành phải đến trước mặt bệ hạ đòi công đạo."
Đương nhiên câu nói này dùng để phản kích Kỳ Sùng.
Tứ hoàng tử Kỳ Diên là một người háo sắc, Minh Nghĩa Hùng sợ mỹ danh của Minh Trăn bị truyền đi lại dẫn thêm một con sói nữa đến.
Lúc này một gã sai vặt đến nói vài câu bên tai Minh Nghĩa Hùng.
Nói là vị Giang vương mỹ mạo kia lại đến cửa cầu kiến.
Lúc trước Minh Nghĩa Hùng không muốn để cho Ngu Hoài Phong biết chuyện của Minh Trăn cho nên vẫn luôn từ chối hắn, ai ngờ da mặt vị vương gia này vô cùng dày, cách hai ba ngày lại bái kiến một lần. Bây giờ Giang vương lại đến, lần này lý do bái kiến đã thay đối, hắn nghe nói Tần vương đang ở đây, hắn có chuyện quan trọng cần tìm Tần vương.
Minh Nghĩa Hùng chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ rồi.