Cuối cùng Ngu Hoài Phong vẫn được vào.
Hắn mới vào đã đụng phải Minh Trăn, hai người gặp nhau trong con đường chật hẹp, Minh Trăn tò mò nhìn Ngu Hoài Phong, không biết vì sao ca ca xinh đẹp này lại xuất hiện ở đây.
Ngu Hoài Phong mỉm cười: "Tiểu A Trăn."
Minh Trăn chỉ chỉ mình: "Sao ngươi lại biết tên ta?"
Ánh mắt Ngu Hoài Phong trở nên phức tạp, sao hắn lại biết? Sao hắn lại không biết được chứ? Đây chính là muội muội ruột thịt của hắn.
Muội muội ở ngay trước mặt nhưng Ngu Hoài Phong lại không thể nhận, hắn cố ý thăm dò, thản nhiên nói: "Tất nhiên là nghe Tần vương nói."
Minh Trăn hơi ngạc nhiên: "Vì sao điện hạ lại nói tên của ta cho ngươi?"
Chẳng lẽ lúc điện hạ nói chuyện phiếm với bằng hữu sẽ nhắc đến nàng sao?
Nghe câu nói này ánh mắt Ngu Hoài Phong lập tức trở nên lạnh lẽo... Quả nhiên Kỳ Sùng biết Minh Trăn, nếu không thì nhất định nàng sẽ nói tại sao Tần vương lại biết.
Hắn kết bạn với Kỳ Sùng đã nhiều năm, tất nhiên đối phương đã nhìn thấy mặt hắn. Nếu Kỳ Sùng quen Minh Trăn thì không khó để đoán quan hệ của hắn và Minh Trăn.
Biết nhưng không nói, Kỳ Sùng đang có chủ ý gì?
Ngu Hoài Phong còn muốn nói thêm vài lời với Minh Trăn, Thiên Cầm cảnh giác nắm chặt tay Minh Trăn: "Cô nương, chúng ta phải đi rồi."
Minh Trăn cười với Ngu Hoài Phong một cái rồi rời đi.
Mặc dù nàng không nhận ra Ngu Hoài Phong, cũng chỉ được nhìn một nửa khuôn mặt của đối phương nhưng không hiểu sao Minh Trăn cảm thấy vô cùng thân thiết với hắn.
Ngu Hoài Phong nhìn rất giống một người ấm áp, không hề giống với Thành vương lột da người trong miệng Minh Oái.
Chờ tiểu cô nương rời đi rồi Ngu Hoài Phong mới dừng lại, Phù Thanh Hạo thúc giục hắn: "Vương gia, chúng ta đi nào."
Ngu Hoài Phong thở dài: "Thật muốn xoa mặt muội muội."
Minh Trăn lớn lên thật đáng yêu, hơn nữa còn rất xinh đẹp, lúc đôi mắt ngập nước vô tội của nàng nhìn hắn, hắn cảm thấy tâm mình cũng chảy ra thành nước rồi khiến người khác hoàn toàn chìm vào trong đôi mắt của nàng.
Tại sao trên đời này lại có tiểu cô nương tốt đẹp như vậy chứ? Tốt đẹp như vậy lại là muội muội của hắn.
Nhưng vô duyên đưa tay ra thì sẽ bị xem là lưu manh đúng không? Rõ ràng là người thân thiết nhất lại phải giả thành người xa lạ, Ngu Hoài Phong cảm thấy thật buồn bực.
Phù Thanh Hạo mù mặt, hắn ta chỉ cảm thấy Minh Trăn và Ngu Hoài Phong giống nhau ở điểm đều có hai mắt một mũi, cũng không cảm giác có chỗ nào khác thường, giống hơn chút nữa chính là hai người lớn lên đều xinh đẹp cho nên chỉ thầm hỏi trong lòng hôm nay vương gia bị sao vậy, sau đó phụ họa với Ngu Hoài Phong: "Đúng là rất xinh đẹp, thuộc hạ cũng muốn xoa."
Vừa dứt lời hắn ta đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của vương gia nhà mình: "Đừng có mơ mộng hão huyền."
Phù Thanh Hạo: "...Vâng."
Ngu Hoài Phong vừa đi vừa thở dài: "Đột nhiên nói chân tướng cho nàng thì nàng có chịu được không? Nàng nhìn rất yếu, bản vương sợ dọa nàng khóc mất."
Nhìn thì có thể thấy thân thể Minh Trăn rất mỏng manh nhưng đối với Ngu Hoài Phong mà nói thì chuyện này cũng rất hiếm thấy.
Hắn tìm đại phu hỏi rõ, sau đó Ngu Hoài Phong mới biết năm xưa mẫu thân trúng cổ độc, bọn họ chắc chắn đứa nhỏ này mắc bệnh từ trong bụng mẹ, sinh ra đã yếu ớt, sinh ra được đã khó, nói gì là còn sống.
Ngu Du cũng là đứa trẻ yếu ớt bẩm sinh, hai người Li vương và vương phi đều không có bệnh gì, khó khăn lắm mới nuôi đứa con nhỏ lớn đến bảy tám tuổi được.
Những năm gần đây Ngu Hoài Phong đều đau khổ cho rằng người có khả năng sẽ không còn sống, vừa đau khổ vừa ôm hi vọng yếu ớt đi tìm.
Vốn dĩ hắn còn hận An Quốc công vì nhiều ngày như vậy mà không cho mình vào nhưng khi nhìn thấy A Trăn còn có thể đi lại sinh hoạt bình thường, hắn cho rằng những năm này đối phương đã dùng vô số tiền tài và thuốc bổ để nuôi nàng cho nên hoàn toàn thay đổi suy nghĩ.
Sau khi được dẫn vào, Ngu Hoài Phong lập tức thấy thân ảnh mặc y phục màu đen quen thuộc.
Kỳ Sùng ngồi trong đình, dáng người thẳng tắp như tùng, ngón tay thon dài cầm chén trà, đôi mắt phượng lạnh lùng nhìn Ngu Hoài Phong.
Nhớ đến chuyện Minh Trăn quen Kỳ Sùng, trong lòng Ngu Hoài Phong hiện lên sự ghen ghét nho nhỏ.
Đừng nói là cái thứ hỗn đản này đã quen Minh Trăn từ khi nhỏ đấy chứ? Nhìn muội muội mình quá đáng yêu, cảm thấy mấy muội muội của hắn không đáng yêu bằng nên nhận muội muội mình thành muội muội hắn đấy chứ?
(Đọc chậm kẻo lộn, hihi)
An Quốc công nói: "Tần vương điện hạ ở chỗ này, Giang vương còn có chuyện cần bàn với Tần vương điện hạ, thần có việc xin rời đi trước."
Giọng nói trầm thấp của Kỳ Sùng vang lên: "Không biết Giang vương tìm bản vương có chuyện gì?"
Ngu Hoài Phong thu lại những suy nghĩ khác, dùng cây quạt gõ nhẹ lên trán mình, cười nói: "Đúng rồi, chuyện gì nhỉ? Đột nhiên tiểu vương quên mất, ngày khác sẽ đến phủ Tần vương thảo luận với ngươi. Tiểu vương nhìn thấy An Quốc công luôn cảm thấy như đã quen từ lâu, ngươi có thể rời đi trước để tiểu vương nói chuyện với An Quốc công không?"
Minh Nghĩa Hùng không muốn qua lại với Ngu Hoài Phong, nhanh chóng từ chối: "Thần còn có chuyện."
"Vậy tiểu vương đi cùng với Minh đại nhân, vừa đi vừa nói."
Minh Nghĩa Hùng cảm thấy đứa nhỏ này giống như kẹo da trâu vậy, dính vào là không thể tách ra. Bị từ chối nhiều lần như vậy còn có mặt mũi đến cửa hỏi thăm.
Kỳ Sùng biết bản thân không ngăn được chuyện Ngu Hoài Phong tìm Minh Nghĩa Hùng. Dù hôm nay ngăn cản, dựa vào tính cách của Ngu Hoài Phong thì nhất định ngày mai hắn sẽ lại tìm đến. Hắn quá cố chấp, Minh Nghĩa Hùng sợ bị hắn chặn đường nên đến cửa cũng không muốn ra.
Chân tướng đã gần bại lộ nhưng lúc này lại không thể ngăn lại.
Hắn nhìn hai người, ánh mắt mang theo ý không tốt, ánh mắt nhìn Minh Nghĩa Hùng là uy hiếp, nhìn Ngu Hoài Phong là cảnh cáo.
Minh Nghĩa Hùng hoàn toàn bó tay.
Năm đó Khương Lan gây chuyện thị phi trên giang hồ thì thôi đi, ít nhất cũng không gây chuyện cho ông. Nhưng tiểu cô nương Khương Lan sinh, mặc dù vô cùng ngoan ngoãn nhưng lại mang đến rắc rối vô cùng to cho ông.
Ông chỉ có thể giữ Ngu Hoài Phong lại.
Gió đầu đông lành lạnh, Lý Phúc thu hai tay vào trong ống tay áo, ngước mắt lên nhìn Kỳ Sùng, nam nhân không sợ lạnh, vẫn ung dung trầm ổn như ngày thường.
Lúc này Minh Trăn đang yên lặng thêu thùa, mấy ngày nay nàng học cái này với Minh Oái, bây giờ đang tập trung thêu khăn tay, vì mới học nên thêu vẫn chưa được tốt, hoa thêu xiên xiên vẹo vẹo, chữ cũng nghiêng nghiêng ngả ngả.
Thiên Cầm và Tân Dạ thấy người đến, hành lễ xong nhanh chóng lui xuống. Minh Trăn vẫn đang tập trung tinh thần, không cảm giác được sau lưng có người, lỡ đâm kim vào ngón tay, nàng "á..." một tiếng sau đó ngậm ngón tay vào miệng.
Vai được ai đó đỡ lấy, Minh Trăn quay đầu, đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc vui mừng: "Điện hạ!"
Lúc nàng nhìn về phía Kỳ Sùng, ánh mắt luôn rất vui vẻ nhẹ nhàng, dường như nhìn thấy Kỳ Sùng là chuyện khiến nàng vô cùng vui vậy.
Kỳ Sùng nắm chặt cổ tay nàng: "Học cái này làm gì? Ngón tay cũng bị đâm chảy máu rồi."
Minh Trăn đưa ngón tay đến bên miệng Kỳ Sùng: "Đau quá."
Ngón tay thiếu nữ tinh tế, non mềm đến mức chạm vào đã tan, thậm chí còn mang theo hương hoa nhàn nhạt thanh mát.
Máu đã bị nàng ngậm lấy, đầu ngón tay nàng vẫn còn ửng đỏ, giống như một đóa sen vậy, màu máu đều đặn, đầu ngón tay đỏ nhạt, lòng bàn tay trắng nõn.
Kỳ Sùng hôn ngón tay nàng một cái.
Hắn cảm thấy trong phòng không hề lạnh nhưng Minh Trăn trời sinh yếu ớt. Những năm ở phủ Tần vương, khi ở trong phòng nàng đều mặc áo mỏng, không cần phải quấn tầng tầng lớp lớp như năm nay.
Minh Trăn nói: "Sắp thêu xong rồi, đây là khăn tặng cho điện hạ, điện hạ chờ một chút nha."
Nàng lại cầm lên, ngồi xuống cạnh Kỳ Sùng, rất nghiêm túc thêu thêm hai khắc nữa.
Sau đó lấy xuống từ khung thêu, gập lại thành một hình vuông vức rồi đặt vào bàn tay to của Kỳ Sùng.
Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, hai chữ "Kỳ Sùng" cũng không quá đẹp, miễn cưỡng chấp nhận được, bên cạnh có thêu hoa đào, có lẽ nàng cũng không biết thêu gì phức tạp hơn.
Nàng đã cố gắng hết sức để hoàn thành nên Kỳ Sùng bỏ khăn vào trong áo rồi ôm người vào trong : "Tốt lắm."
Minh Trăn hơi xấu hổ: "Vẫn còn xấu, đây là sản phẩm đầu tiên ta thêu đó."
"A Trăn không thích phủ An Quốc công sao?" Kỳ Sùng nói: "Cô sẽ mang ngươi đi."
Minh Trăn chôn mặt trong hắn: "Ở chỗ nào cũng được nhưng ở bên cạnh điện hạ là tốt nhất."
Minh Nghĩa Hùng không biết điều, vậy thì cũng chỉ có thể âm thầm chèn ép ông một chút, nếu ông có đầu óc thì sẽ không lấy trứng chọi đá, đặt toàn bộ tiền đồ của An Quốc công để chống lại hắn.
Kỳ Sùng nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Minh Trăn, thật lạnh, xem ra trong phòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc dù hắn mặc ít nhưng thân thể lại vô cùng ấm áp, Minh Trăn cũng biết người Kỳ Sùng rất ấm, giống như lò sưởi vậy, nàng dựa vào người Kỳ Sùng, ôm lấy cổ Kỳ Sùng nũng nịu: "Hôm qua A Trăn nằm mơ thấy điện hạ, trong mơ có tuyết rơi, điện hạ cho A Trăn đi nặn người tuyết đó."
Kỳ Sùng không chịu được Minh Trăn ngồi trên chân tra tấn mình nhưng đột nhiên hắn nhớ lại cảnh trong mơ.
Trong mơ Minh Trăn hỏi hắn "A Trăn gả cho điện hạ có được không?", hắn còn chưa kịp trả lời thì thích khách xuất hiện khiến hắn tỉnh lại.
Cho nên hai người đó mới cht thê thảm như vậy.
Hắn ôm lấy eo Minh Trăn: "Đừng nghịch."
Eo Minh Trăn nhạy cảm, đụng một cái đã khiến nàng bật cười, nàng an tĩnh lại: "Được nha."
Kỳ Sùng nói: "A Trăn có muốn gả cho Cô không?"
Minh Trăn không nhịn được mà cười: "Có phải điện hạ choáng váng không? Không thể gả cho người nhà của mình mà."
Kỳ Sùng nắm lấy cằm nàng: "Hửm?"
Minh Trăn cảm thấy ánh mắt điện hạ lạnh đi nhiều, nàng nói: "Xuất giá đều là gả cho người nhà khác..."
Nàng vẫn luôn cảm thấy mình và Kỳ Sùng là người một nhà.
Kỳ Sùng nhắm mắt lại.
Đúng vậy, trừ năm nay ra, lúc trước hắn chưa từng nảy sinh với nàng, hai người thân cận nhưng lại không vượt qua ranh giới.
Minh Trăn vẫn chưa có những suy nghĩ khác. Mộng chính là mộng, hoàn toàn ngược lại với hiện thực.
Hắn giữ chặt cằm Minh Trăn: "Mở miệng."
Minh Trăn nhẹ nhàng hé đôi môi anh đào ra, tuấn nhan của điện hạ đã xích lại gần.
"A..."
Thân thể Minh Trăn nhẹ tênh, nàng được điện hạ bế lên, một bình hoa không may bị rơi xuống đất. Tân Dạ ở ngoài nghe thấy tiếng động, nghĩ có chuyện gì xảy ra vội vàng ghé đầu vào nhìn.
Mới nhìn đã thấy nam nhân cao lớn ôm lấy Minh Trăn trong rồi hôn, tiếng dây dưa khiến người khác nghe mà đỏ mặt, Tân Dạ nhanh chóng rụt đầu lại.
Từ cửa sổ gần giường đến trên giường, Minh Trăn bị hôn đến mức không thở nổi, trong mắt đều là nước mắt.
Nàng chỉ có thể cảm nhận được nam nhân đang thủ thế chờ vận động, giống như mãnh thú đang chăm chú vây hãm nàng.
Lúc trước Kỳ Sùng chưa từng đối xử với nàng thô lỗ như vậy, nước mắt Minh Trăn nhanh chóng rơi xuống.
Kỳ Sùng cũng biết mình mất khống chế. Nhưng nàng không khóc còn tốt, đôi mắt ửng đỏ và dáng vẻ thút thít của nàng càng khiến hắn rung động hơn.
Hắn giữ chặt lấy bả vai Minh Trăn: "A Trăn chỉ có thể gả cho Cô."
- -----oOo------