Đương nhiên Ngu Hoài Phong không có chuyện gì, thứ nhất hắn không có ngửi thấy mùi phấn son trên người Vũ Văn Nhàn, thứ hai hắn cũng không có uống rượu.
Vũ Văn Tranh là cậu của Kỳ Sùng, chứ không phải cậu hắn, Kỳ Sùng bằng lòng tin tưởng, còn Ngu Hoài Phong thì không.
Buổi tối hôm nay người có thân thể không khỏe đại khái chỉ có mỗi Kỳ Sùng.
Sau khi Vũ Văn Tranh và Vũ Văn Ba rời khỏi đều tự mình tìm thị thiếp giải quyết vấn đề, tuy thời gian ngắn thôi nhưng ít nhất vấn đề đều được giải quyết.
Chỉ có Kỳ Sùng, rượu mạnh còn thêm hoan nghi hương, nếu không có Ngu Hoài Phong truyền cho chút nội lực, chỉ sợ ngay cả ngựa hắn cũng không thể ngồi được.
Ngu Hoài Phong dò xét sắc mặt của Kỳ Sùng: “Trong phủ của ngươi có thị thiếp nào không? Phải về phủ Tần vương ngay sao?”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “A Trăn sẽ ghen.”
Trong lòng Ngu Hoài Phong vô cùng bất mãn: “Muội muội ta ghen sao? Buồn cười, muội ấy không thích ngươi đâu.”
Kỳ Sùng không muốn khắc khẩu với Ngu Hoài Phong, nhìn thấy một chút ít tác dụng của Ngu Hoài Phong tối nay nên Kỳ Sùng cũng chẳng thèm để ý đến hắn. Ngu Hoài Phong cũng biết bây giờ Kỳ Sùng sẽ rất khó chịu, nắm lấy cằm hắn: “Đường đường là một Tần vương điện hạ, sao lại không có chạm qua nữ nhân chứ?”
Kỳ Sùng lạnh lùng đảo mắt nhìn Ngu Hoài Phong.
Ngu Hoài Phong cũng vô cùng vất vả mới chiếm được thế thượng phong, đương nhiên tâm tình rất tốt, đợi đến khi đến trạm dịch, hắn mới nhảy từ trên hắc mã xuống, khoát tay với Kỳ Sùng: “Về nhớ tắm nước lạnh một chút, để cho đại phu bắt mạch cho ngươi đi.”
Đám người dần khuất bóng, Lý Phúc mới ló đầu vào mành thăm dò thử: “Điện hạ, quay về phủ Tần vương sao?”
Với tình hình bây giờ, đương nhiên không thể đến gặp Minh Trăn. Sau khi nhìn thấy Minh Trăn, chỉ sợ sẽ hại Minh Trăn mất.
Kỳ Sùng không phải ngại thân mật với Minh Trăn. Minh Trăn là người hắn yêu, ở bên hắn từ nhỏ đến lớn, đương nhiên cũng sẽ thuộc về hắn. Có hay không chỉ cần một cái nghi thức nữa thôi, đối với hắn mà nói cũng chẳng khác gì nhau.
Chỉ là thân thể của nàng thật sự quá yếu, Kỳ Sùng vẫn đang chờ thân thể nàng ấy khá một chút, hắn cũng không phải không thể chờ được, hơn nữa Kỳ Sùng cũng không phải người có quá nhiều hm muốn với mấy thứ này, duy chỉ có khi đến gần Minh Trăn thì hắn lại không thể chịu đựng được.
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Trở về phủ Tần vương.”
Lý Phúc chỉ mới thuận miệng nói, không ngờ đến điện hạ thật sự muốn trở về. Thật ra y cũng không hài lòng khi Kỳ Sùng cứ trở về như thế. Khi ở phủ Vũ Văn thấy tình cảnh vừa rồi, tâm tình Kỳ Sùng rất không tốt, nếu như bây giờ về phủ Tần vương thì sẽ làm người xung quanh đều run sợ, sợ làm sai chuyện gì đó hay làm chuyện gì xúi quẩy,
Do dự một chút, Lý Phúc nói: “Tối hôm nay cũng thật lạnh, không biết Minh cô nương ngủ có thấy lạnh không, cô nương ấy sợ nhất là lạnh, phủ An Quốc công kém xa với phủ Tần vương.”
Cấp cho Kỳ Sùng một bậc thang, đương nhiên người phải đi xuống.
…
Trong phủ Vũ Văn, đương nhiên Vũ Văn Nhàn cũng bị xử lý, cho dù Vũ Văn Tranh rất thích đích nữ này nhưng mà trong mắt ông ta, không gì có thể so sánh với tiền đồ của nhà Vũ Văn, đừng nói là con gái, cho dù phải hy sinh một đứa con trai cũng được.
Không thể đắc tội với Kỳ Sùng được, hơn nữa, tuy biểu hiện đêm nay của Kỳ Sùng rất lạnh nhạt nhưng trong lòng hắn cuối cùng nghĩ cái gì, Vũ Văn Tranh cũng không dám phỏng đoán.
Vũ Văn Ba oán giận nói: “Nhưng mà biểu ca cũng không nói lý lẽ quá đi. Dáng vẻ của muội muội ta xinh đẹp như thế, sao có thể chạm vào một chút đã làm hắn ủy khuất được?”
Vũ Văn Tranh nói: “Chuyện ngày hôm nay không được truyền ra bên ngoài, đưa Nhàn Nhi về điền trang, sau này đừng để nàng ấy trở lại kinh thành nữa. Ngươi cũng ít ra ngoài nói chuyện thôi, chớ làm ảnh hưởng đến danh dự của muội muội ngươi.”
Vũ Văn Ba lại nói: “Người ta là Ngũ hoàng tử điện hạ, cũng chẳng có huyết thống thân tình với nhà chúng ta mà ngày thường đối xử với cha cũng không tệ, còn giúp con đến hai lần. Còn Tần vương, thân là biểu ca của con cũng không có dìu dắt con gì cả.”
“Ngươi thì biết cái gì?” Đêm nay Vũ Văn Tranh tức đến mức đau thắt cả : “Nếu ngươi không phải người của gia tộc Vũ Văn thì trước kia ngươi gây ra nhiều rắc rối như thế đã bị Kỳ Sùng giết cả trăm lần rồi.”
Kỳ Tu không tệ, vừa tao nhã lại hiền lành nhưng hắn ta thân thiết với Sở gia hơn một chút, sau này nếu Kỳ Tu có đăng cơ, nhà Vũ Văn và Sở gia đối nghịch lâu như thế, chắc chắn sẽ là người đầu tiên được dọn dẹp.
Vũ Văn Ba vô cùng không phục: “Tương lai biểu ca sẽ cưới con gái nhà khác làm vương phi, phụ thân người chờ người khác leo lên đầu chúng ta à.”
Vũ Văn Tranh hừ lạnh: “Ta cũng thật sự muốn nhìn thử, hắn là người nào đấy.”
Ở ngoài mặt không dám đối nghịch với Kỳ Sùng nhưng Vũ Văn Tranh cũng chẳng ngồi không, cũng bí mật ngáng chân bao người rồi, ông ta cũng có ý nghĩ sẽ git cht cô nương mà Kỳ Sùng yêu rồi.
Lúc trước mẫu thân của Kỳ Sùng sắp gả cho hoàng đế, ăn cơm uống nước đều phải rất cẩn thận, bởi vì người đố kỵ rất nhiều. Người người đều đỏ mắt với vị trí Tần vương phi này, cũng không phải ít.
…
Minh Trăn đã ngủ lâu rồi. Thiên Cầm và Tân Dạ cũng ngửi thấy mùi rượu trên người điện hạ, bây giờ nấu canh giải rượu cũng không kịp nữa, hai nàng ấy đều là thuộc hạ của Tần vương, đương nhiên sẽ không ngăn cản Tần vương say rượu còn đến đây.
Trong phòng cũng coi như rất ấm, Minh Trăn ngủ trên giường, dưới thân là một cái đệm giường bằng da gấu, lông gấu màu đen và xanh lá cây bao phủ hết cơ thể, đương nhiên vô cùng ấm áp.
Kỳ Sùng cầm lấy tay Minh Trăn, cúi đầu hôn hôn nàng.
Nếu hắn là một người bị lý trí chi phối thì điều đúng đắn nhất thật ra là cưới con gái nhà Vũ Văn hoặc là con gái của các nhà phú quý khác để củng cố địa vị của mình. Nhiều năm qua như thế rồi nhưng hoàng đế cũng không thúc giục hôn sự của Kỳ Sùng, thậm chí còn bí mật chèn ép, thật ra cũng lo lắng Kỳ Sùng thông qua hôn sự này để đẩy mạnh thế lực.
Nhưng hắn không bị lý trí chi phối.
Kỳ Sùng muốn quyền lực và cũng mưu cầu quyền lực, bởi vì hắn biết được, người đứng trên đỉnh núi quyền lực mới có thể chuyên quyền, độc đoán, mới có thể khiến người trong thiên hạ phục tùng mình. Hắn muốn người bên ngoài phải phục tùng hắn, phải quỳ gối trước mặt hắn, phải làm theo ý hắn. Quyền lực cuối cùng không phải ở trong tay mình mà là bản thân có thể khống chế được người khác. Là không sợ hãi, không bị kiềm chế. Kỳ Sùng phải khống chế quyền lực chứ không phải người bị quyền lực khống chế.
Cho nên hắn thầm nghĩ bản thân chỉ muốn một người là Minh Trăn.
Trong lúc ngủ, Minh Trăn mơ màng trở mình, đưa lưng về phía Kỳ Sùng. Kỳ Sùng kéo nàng ngược trở về.
Minh Trăn nhịn không được mở to mắt, lúc nhìn thấy Kỳ Sùng, nàng còn tưởng mình ngủ say nên nằm mơ cho nên nhào vào lòng của Kỳ Sùng ôm ôm một chút.
Nàng luôn luôn làm nũng như thế, có thể khiến cho nam nhân có thể vì nàng mà hoàn toàn mềm lòng, khiến thép cũng có thể hóa mềm.
Tình huống hôm nay không giống với ngày trước, Kỳ Sùng cũng không ôm lấy nàng, chỉ nhéo nhéo lên mặt Minh Trăn, quấn nàng thật chặt trong chăn.
Minh Trăn nhẹ giọng nói nhỏ: “Nóng.”
Quả thật trên người có chút nóng hơn.
Nàng nhấc chân đá văng chăn ra xa, đá tới cuối giường. Chân bó () nghịch ngợm cong lên thiếu chút nữa đã đụng vào mặt Kỳ Sùng.
() Chân bó: Chân người phụ nữ xưa vì vị bó nên không thể phát triển bình thường được.
Chân chưa kịp làm gì đã bị bàn tay lớn của hắn cầm chặt lấy, Kỳ Sùng cũng chẳng phải lưu luyến gì chân nàng nhưng không thể không nói, chân bó này của Minh Trăn vô cùng xinh đẹp.
Một ít triều đại trước kia, nữ tử thường hay bó chân lại, nữ tử của triều Lăng cũng không thịnh hành lắm, nhất là nữ tử quý tộc, rất nhiều cô nương còn có thể cưỡi ngựa, còn muốn kết bạn với nhiều người, làm sao bằng lòng bị nhốt trong nhà chứ. Từ nhỏ Minh Trăn đã bên cạnh Kỳ Sùng, cho dù có thể bó chân, hắn cũng tuyệt đối không cho Minh Trăn bó.
Bị bó thành hình dạng không trọn vẹn như thế quá thống khổ rồi, hơn nữa còn giấu bao bụi bẩn, khác với bây giờ vừa xinh đẹp lại còn thơm.
Hắn muốn thấy A Trăn phải mạnh khỏe mà lớn lên, mà không phải khiến nàng trở thành công cụ trên giường với người khác.
Cho dù người này có là chính hắn đi nữa.
Bàn chân trăng trắng, nho nhỏ được người khác nắm trong lòng bàn tay nên Minh Trăn cảm thấy hơi khó chịu. Tay chân nàng luôn thấy lạnh, cho dù trên người ra mồ hôi nhưng ngâm trong thùng nước lâu ngày, thì đôi chân cũng lạnh như băng vậy.
Kỳ Sùng sưởi ấm cho một chút, mới tiến lên mắt cá chân của nàng rồi kéo chăn lên, bọc Minh Trăn trong đó.
Dường như Minh Trăn đang muốn đối nghịch với hắn, không chút nghe lời lại đá văng chăn ra nữa, sau đó còn dùng ánh mắt lớn mật nhìn hắn, cố ý làm hắn tức giận.
Kỳ Sùng điểm huyệt đạo của Minh Trăn.
Tiểu cô nương bị điểm huyệt, vừa nãy còn động đậy được giờ chỉ có thể nằm im, chính nàng cũng chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt trợn tròn.
Giọng nói Kỳ Sùng khàn khàn, giống như đang cố áp chế cái gì đấy: “Bướng bỉnh.”
Điểm huyệt không đến mười phút, Kỳ Sùng đã lo lắng cho khí huyết trên người Minh Trăn không lưu thông được nên giải huyệt cho nàng.
Minh Trăn giật giật ngón tay.
Nàng lại bổ nhào vào lòng Kỳ Sùng: “Điện hạ bắt nạt ta.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang cọ qua cọ lại vài cái trong Kỳ Sùng, lại còn nâng mắt nhìn, ánh mắt của nàng sáng ngời như những vì sao, lại còn có thể phân rõ trắng đen cho nên càng long lanh hơn.
Kỳ Sùng khàn khàn nói: “Ngủ đi, đừng quấn quít lấy Cô nữa.”
Minh Trăn lắc đầu: “A Trăn mới không cần đâu.”
Kỳ Sùng càng cảm thấy khô nóng khó nhịn, hắn nhéo cằm của Minh Trăn, nâng lên cao đến khi gần hôn lên môi nàng, đột nhiên lại nhớ đến lời nói trước đó với nàng, chờ đến khi hắn lên ngôi hoàng đế sẽ lại hôn nàng.
Cho nên tránh đi.
Hắn kéo Minh Trăn vào mình rồi nằm trên giường với nàng.
Minh Trăn cảm thấy không thích hợp, bàn tay nhỏ bé của nàng sờ sờ trán của Kỳ Sùng: “Điện hạ, ngài bệnh sao? Trên người của ngài rất nóng.”
Ngón tay mềm mại vuốt v lấy đường nét khuôn mặt của nam nhân, khuôn mặt của Kỳ Sùng góc cạnh, càng thêm sâu sắc, mũi cao như núi, quả thật là một tướng mạo vô cùng tuấn mỹ.
Kỳ Sùng “Ừm” một tiếng rồi nói: “Đừng nháo.”
Vì thế Minh Trăn không nói chuyện nữa, chờ điện hạ đi vào giấc ngủ. Nhưng điện hạ lại càng ôm chặt nàng hơn, giống như muốn khảm nàng vào tận xương tủy.
Thân thể bị kìm chặt làm nàng hơi hơi đau, hơn nữa rõ ràng nàng cảm thấy thân thể của điện hạ rất khác thường.
Chẳng lẽ phát sốt sao? Mùa đông đúng là dễ nhiễm phong hàn.
Kỳ Sùng không thừa nhận cũng không được, hấp dẫn hắn không chỉ có Minh Trăn, còn có thân thể của Minh Trăn nữa. Hai năm nay, thân thể của tiểu cô nương này phát triển rất tốt nhưng cố tình bản thân tiểu cô nương lại chẳng biết.
Hắn buông tay ra.
Minh Trăn xoa xoa cánh tay bị siết chặt đến phát đau, bản thân lại hoàn toàn không thấy buồn ngủ, ban ngày nàng ngủ cũng quá nhiều rồi, nàng trở mình thân thể nằm đè lên người Kỳ Sùng, khuỷu tay chống trên Kỳ Sùng: “Điện hạ, muốn uống nước không? Có vẻ ngài muốn uống nước.”
Kỳ Sùng xoa mi tâm, cũng chẳng biết sao mà Minh Trăn lại nhìn ra hắn muốn uống nước, phương diện này, tiểu cô nương có phần nhạy bén.
Tuy nàng rất nhẹ, không có chút sức nặng nào nhưng đè ở trên người lại không thấy thoải mái. Kỳ Sùng trở mình áp chế lại nàng: “Cô muốn ăn nàng.”
Minh Trăn “thịch” một cái, không thoát khỏi người nam nhân, chỉ có thể để người ta chôn đầu ngay cổ nàng hôn hôn vài cái, trong lòng bàn tay cũng bị hôn hôn vài cái, cuối cùng Minh Trăn cười nói với Kỳ Sùng: “Được rồi, ngứa quá, điện hạ, ngài đừng hôn bụng A Trăn nữa.”
Kỳ Sùng kéo nàng xuống, chăn bông đang phủ lên hai người, trán hắn áp vào trán cô: “A Trăn có thích Cô không?”
Áo ngủ bằng gấm sẫm màu có hương thơm vương vấn.
Trong bóng đêm truyền ra một giọng nói nho nhỏ: “A Trăn thích điện hạ nhất.”
- -----oOo------