Minh Trăn ngoan ngoãn, nhanh nhẹn đi theo Ngu Hoài Phong, để cho Ngu Hoài Phong lấy áo choàng lên người nàng, đội mũ lên cho nàng.
Được người khác chăm sóc là lúc Minh Trăn cảm thấy bình yên nhất, cũng không cho rằng chuyện này có gì không thích hợp cả, sau khi được chăm sóc, còn rất lễ phép nói một tiếng “Cảm ơn”.
Có thể nhìn thấy được, cho dù được cưng chiều thì A Trăn cũng không trở thành dáng vẻ cưng chiều đến hư đốn cao ngạo mà là dáng vẻ thản nhiên và lễ phép.
Quả thật Kỳ Sùng biết dạy trẻ nhỏ, còn dạy tốt là đằng khác.
Ngu Hoài Phong nói: “Trước giờ bên cạnh Tần vương, hắn có chăm sóc A Trăn như thế không?”
Minh Trăn gật đầu: “Điện hạ đối xử tốt với A Trăn lắm.”
Ánh mắt của nàng không nói dối, khi nhắc đến Kỳ Sùng, nhìn Minh Trăn trông rất hạnh phúc, mang theo một ít khao khát và ngưỡng mộ.
Đương nhiên, Ngu Hoài Phong sẽ không để cho Minh Trăn so sánh mình và Kỳ Sùng, để xem mình và Kỳ Sùng ai quan trọng với nàng hơn.
Hắn sẽ không tự rước lấy nhục như thế, Ngu Hoài Phong cũng tự mình biết rõ, mấy năm tháng làm bạn đó với nàng vô cùng quan trọng.
Sinh mà không dưỡng, như ngón tay bị cắt đứt, không sinh mà dưỡng, nhớ mãi muôn đời. Kỳ Sùng không hề bạc đãi Minh Trăn, đó còn là một ân tình quá lớn.
Nhưng mà, có rất nhiều cách để báo đáp ân tình, không nhất thiết phải lấy thân báo đáp.
Ngu Hoài Phong nói: “A Trăn có biết triều Tễ không?”
Từ nhỏ đến lớn, có một số việc người khác sẽ không bao giờ nhắc đến trước mặt nàng. Giống như triều Tễ, người bên cạnh chưa bao giờ nhắc với nàng về chuyện này.
Cho nên nàng lắc đầu.
Ngu Hoài Phong cười khẽ: “Ca ca nói cho muội nghe, chịu không? Bây giờ là mùa đông, hoa mai trong hoàng cung đều nở, toàn bộ đều là màu đỏ, nhìn từ xa thì màu đỏ này như khói lửa…”
Hai người ở bên ngoài vừa đi vừa nói, bởi vì đi lại như thế trên người A Trăn cũng hơi rét lạnh, nàng được bọc trong một áo choàng dày, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu trong mũ, im lặng lắng nghe.
Giọng nói của nam nhân vô cùng dịu dàng, dịu dàng mỉm cười, ân cần nói chuyện, thỉnh thoảng Minh Trăn sẽ hỏi thăm vài chuyện, hắn cũng kiên nhẫn trả lời cho nàng.
Triều Lăng có rất nhiều chợ buôn bán, hơn nữa kinh thành rất phồn hoa, với người phương xa mà nói, kinh thành chính là nơi phồn hoa mà họ tha thiết ao ước, có rất nhiều tiểu thương đến đây bán đồ, Ngu Hoài Phong mua cho Minh Trăn một xâu hồ lô.
Mắt Minh Trăn sáng rực lên, nhận lấy: “Cảm ơn ca ca.”
Ngu Hoài Phong thấy tiểu cô nương nhận lấy, cẩn thận ăn, Minh Trăn có hơi kén ăn, còn đang gặm gặm lớp đường phủ bên ngoài, không chịu ăn sơn tra, cắn xong lớp đường mới lặng lẽ vứt bỏ rồi lấy khăn lau lau tay.
Ngu Hoài Phong chịu không được nở nụ cười, lại mua thêm cho nàng hai xâu: “Bình thường không ăn kẹo này sao?”
Minh Trăn gật đầu: “Điện hạ nói bên ngoài bẩn gì đó. Hơn nữa, ăn đường sẽ đau răng, con nít ăn nhiều đường thì không tốt.”
Công việc trong tay Kỳ Sùng bận rộn, chuyện quốc gia đại sự trong tay làm hắn vô cùng đau đầu, Ngu Hoài Phong không ngờ chuyện nhỏ này mà Kỳ Sùng cũng để ý.
Ngu Hoài Phong nói: “Lần này ngoại lệ, lần sau đi tửu lâu ăn mấy món khác nữa.”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng: “Được.”
Ngu Hoài Phong lại nói: “Muội có từng nghe nói qua ta… phụ thân của ta, Thành vương không?”
Ngay lúc bắt đầu, Minh Oái có nói với Minh Trăn mấy câu, nói Thành vương thô bạo, vô đạo đức, lúc ấy Minh Trăn vẫn không để trong lòng.
Ngu Hoài Phong nói: “Muốn nghe ca ca nói qua một chút không?”
Minh Trăn gật đầu: “Được.”
Chuyện xưa nghìn bài như một, vẫn là người ngoài nói, tùy tiện khắc vào đầu người khác, lạm sát kẻ vô tội, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn này nọ, đều được xác thực, Ngu Hoài Phong cũng không tô thêm cho đẹp.
Lúc Thành vương còn tuổi thiếu niên, lúc vừa mới kế vị, cũng đã phát sinh chuyện như thế.
Minh Trăn được bảo hộ rất tốt, thật ra cũng không dám tin, trên thế giới này lại có chuyện như thế, có người như vậy.
Ngu Hoài Phong nói: “Sau này, phụ vương ra cung gặp được một nữ nhân, nữ tử này như tiên giáng trần, làm ông nhất kiến chung tình, muốn nhốt nữ nhân này lại.”
Minh Trăn sửng sốt một chút: “Ông ta cũng muốn git cht bà ấy sao?”
Ngu Hoài Phong lắc đầu: “Không phải, phụ vương chưa bao giờ muốn giết bà ấy cả nhưng mẫu thân vì phụ thân mà cht. Bọn họ có ta.”
Minh Trăn trầm mặc một lúc: “Trước đây, ca ca rất không ổn đúng không?”
Ngu Hoài Phong khẽ cười một tiếng: “Tốt cũng có mà không tốt cũng có, đều đã qua cả rồi. Nhưng mà, nhiều năm qua như thế, người bên cạnh luôn đánh giá ta, sẽ luôn so sánh phụ vương và ta, phụ vương từng mang tội nghiệt, ta cũng sẽ kế thừa một chút.”
Cho dù ở trước mặt Ngu Hoài Phong nói, hay chỉ trỏ sau lưng hắn “Nhìn xem, đây là đứa con của bạo quân Thành vương đấy”, “Tâm tính hắn cũng sẽ giống như Thành vương đấy”, “Sau này có thể cũng sẽ trở thành bạo quân”…
Ngu Hoài Phong cong môi: “A Trăn, nếu là muội, muội có đồng ý có phụ mẫu như thế không?”
Minh Trăn không ngờ Ngu Hoài Phong sẽ hỏi như thế.
Nàng lắc đầu: “A Trăn không biết, mẫu thân A Trăn đã qua đời, cũng ít khi gặp phụ thân nhưng phụ thân tốt lắm.”
Ngu Hoài Phong nói: “Nếu An Quốc công không phải phụ thân muội, Thành vương mới là phụ thân muội thì sao?”
Minh Trăn không thể tưởng tượng được hình dáng của người đã qua đời là dáng vẻ gì, nàng chỉ có thể dùng ngôn từ cũng như tin tức từ trong miệng người ngoài. Bởi vì không gặp, cho nên không có cảm giác cụ thể.
Nàng lùi bước về sau, lắc đầu: “Ta không biết.”
Ngu Hoài Phong bất đắc dĩ cười cười, nâng tay xoa nhẹ trên tóc Minh Trăn: “A Trăn ngốc, chúng ta không nói chuyện về bọn họ nữa, chúng ta nói về Tần vương được không? A Trăn thấy Tần vương như thế nào?”
Ngu Hoài Phong cũng không hận phụ mẫu mình, bất kể có là người nào, bởi vì từ nhỏ hắn lớn lên khỏe mạnh. Nhưng Minh Trăn thì khác, bây giờ tình cảnh của nàng đều do Thành vương và vương phi làm, hai người không có đau lòng vì A Trăn, A Trăn lại gửi đến một đất nước xa lạ, còn có một dáng vẻ yếu đuối, còn có thể cht bất cứ khi nào.
Nếu như là thế, hắn cũng sẽ lo lắng A Trăn không chịu chấp nhận.
Một màn này lại bị mấy người trên cao nhìn thấy.
Công chúa Ninh Đức biết được dung mạo thật sự của Ngu Hoài Phong, ngày đó bị Ngu Hoài Phong từ chối, nàng ta còn đang ghi hận, vừa yêu vừa hận, dù sao nam nhân có dung mạo như Ngu Hoài Phong thì kinh thành đều rất khó tìm.
Mặt nàng ta khó coi vô cùng: “Nữ tử bên cạnh Giang vương là ai?”
Tuy Minh Trăn đội mũ, nhưng từ thân hình, Gia Hàn cũng có thể nhận ra được.
Nàng ta nhìn lướt qua, thản nhiên nói: “Là thứ nữ của phủ An Quốc công, muội muội Minh Oái.”
Tuy không biết vì sao Minh Trăn lại ở cùng với Ngu Hoài Phong nhưng chuyện này thật ra cũng không khó nghĩ, chỉ cần khuôn mặt này của Minh Trăn, làm chuyện gì mà chả được chứ?
Móng tay Gia Hàn bấm sâu vào lòng bàn tay, trên mặt vẫn thản nhiên như cũ: “Mấy ngày nay Minh Oái không ở kinh thành, nếu ngươi cảm thấy hứng thú với nàng ấy, có thể để Minh Phương kêu nàng ấy ra.”
Minh Trăn nghe Ngu Hoài Phong nhắc đến Kỳ Sùng, do dự một chút Minh Trăn nói: “Điện hạ tốt với ta lắm.”
Huyết thống là thân thiết, thuở nhỏ làm bạn cũng là thân, Minh Trăn xem Kỳ Sùng cũng giống như người thân ở phủ An Quốc công.
Ngu Hoài Phong nói: “A Trăn có bằng lòng chia sẻ Tần vương với người ngoài không?”
Tính tình Minh Trăn rất dịu dàng, thật ra Ngu Hoài Phong rất rõ ràng, nàng ấy được Kỳ Sùng bảo vệ, nam nhân như Kỳ Sùng khống chế hm muốn rất mạnh, kiểm soát nuôi dưỡng tiểu cô nương từ nhỏ đến lớn nhưng mà quá đơn thuần.
Ngu Hoài Phong chỉ là không hy vọng tất cả mọi chuyện Minh Trăn phải phục tùng theo Kỳ Sùng, thậm chí vì Kỳ Sùng mà bỏ luôn tôn nghiêm.
Minh Trăn nói: “Điện hạ không phải chỉ có mình A Trăn.”
Ngu Hoài Phong nheo mắt: “A Trăn…”
“Từ lâu trước kia, A Trăn chỉ biết, điện hạ sẽ quan tâm đến rất nhiều người, phải xử lý rất nhiều chuyện, cũng có nhiều người cần điện hạ, dựa vào điện hạ.” Minh Trăn thấy chuyện này rất khó khăn nhưng cũng không có cách nào ngăn cản, cũng không đành lòng cản, bởi vì nàng hiểu, Kỳ Sùng không phải là một nam nhân tầm thường: “Nhưng mà, A Trăn cũng không chia sẻ.”
Có một số việc, Minh Trăn có thể cùng người khác chia sẻ.
Có một số việc, không thể chia sẻ được.
Minh Trăn không thể chấp nhận chuyện Kỳ Sùng ôm người khác vào , càng không thể chấp nhận Kỳ Sùng nắm tay mình và cũng sẽ nắm tay người khác.
Ngu Hoài Phong nói: “Gần đây, hoàng đế ban cho Kỳ Sùng hai cung nữ, A Trăn, về sau hắn sẽ càng có nhiều người khác, nếu muội muốn bên cạnh hắn thì phải chịu được cảnh chia sẻ hắn với người khác.”
Minh Trăn lắc đầu: “Không có khả năng, ngươi không hiểu điện hạ, ngươi cũng không biết điện hạ có bao nhiêu tốt đâu.”
“A Trăn, người duy nhất trên đời này không làm muội bị thương, chỉ có ta. Muội chưa biết được bộ mặt thật của Kỳ Sùng.”
Ngu Hoài Phong vẫn luôn lưỡng lự giữa thỏa hiệp và không thỏa hiệp nhưng hắn không thể không thừa nhận, hắn không muốn giao Minh Trăn cho Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng muốn chiếm muội muội của hắn, chiếm lấy cả mười năm, Ngu Hoài Phong đã rất hy vọng Minh Trăn trở về bên cạnh mình: “A Trăn, phụ hoàng và mẫu hậu của ta có sinh ra một đứa trẻ, nhưng mà lúc mẫu hậu mang thai, quốc nội xảy ra chiến tranh.”
…
Thiên Cầm và Tân Dạ nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Minh Trăn, Thiên Cầm đành ề Minh phủ trước, còn Tân Dạ đến phủ Tần vương để cho ám vệ tìm chút người, thuận tiện mang vài món trang sức và quần áo của Minh Trăn về.
Trên đường Tân Dạ đi đến, có mấy nha hoàn trong nhà nhận biết nàng ấy, đều dừng lại hô: “Tân Dạ tỷ tỷ.”
“Hôm nay điện hạ không ở đây sao?” Tân Dạ nói: “Lý Phúc công công cũng không ở sao?”
“Chắc là chạng vạng sẽ trở lại.”
Tân Dạ nhìn thấy hai nữ nhân mặc y phục màu hồng đang chải tóc cho nhau, ánh mắt mơ hồ hỏi: “Hai nàng ấy là ai? Ta chưa gặp bao giờ nơi.”
“Bệ hạ thưởng cho điện hạ.” Nha hoàn nói: “Mặc dù từ chối không được, điện hạ cũng chẳng để ý đến nhưng mà tính cách hai nàng ấy rất phô trương, ỷ vào mình là phần thưởng của bệ hạ, tự thấy mình cao hơn các trắc phi bình thường, hai ngày trước còn ẩu đả với chúng muội, trách chúng muội không để điện hạ dẫn các nàng ấy ra ngoài. Người là phần thưởng của bệ hạ, Lý Phúc công công cũng không tiện giáo huấn, truyền ra sẽ nói đại bất kính với bệ hạ.”
“Điện hạ không biết sao?”
Nha hoàn lắc đầu: “Việc nhỏ như thế, sao dám để cho điện hạ biết? Chỉ sợ điện hạ sớm đã quên trong nhà có hai cái kẻ ăn không ngồi rồi này rồi.”
Đang nói, Tân Dạ càng thấy hai nữ tử này không thể buông tha.
Trong đó có một thị thiếp đưa mắt liếc nhìn Tân Dạ một cái, thấy Tân Dạ cũng ra dáng mỹ nữ không tầm thường, sợ còn đẹp hơn mình nên tức giận nói: “Tới từ đâu thế?”
Nha hoàn không hề thấy sợ, sợ hai bên xung đột, nếu là Thiên Cầm thì tốt, tính cách Thiên Cầm rất trầm tĩnh, nhưng Tân Dạ thì đanh đá hơn.
Nhưng mà bây giờ, không ngờ Tân Dạ không có tức giận, còn cười cười: “Từng làm ở phủ Tần vương, bây giờ đã ra ngoài, tìm Lý Phúc có chuyện.”
Hai người làm khó dễ vài câu, mới thả Tân Dạ về.
Chờ ở hành lang dài, sắc mặt Tân Dạ âm trầm có thể nổi trên mặt nước, nàng lạnh lùng nói: “Phần thưởng của bệ hạ sao lại là người như thế? Đắc tội với cô nương chúng ta, còn không phải tội cht đâu, hai ngươi lại đây, nghe ta nói mấy câu.”
- -----oOo------