Gần đây, áp lực của Kỳ Sùng rất lớn. Thân là thái tử, việc cần làm so với người ngoài vô cùng nhiều, nếu muốn nắm chặt quyền lực vào trong tay thì càng phải như thế.
Các quầy hàng ở triều Lăng loạn nên rất khó dọn dẹp, những sạp hàng này không phải dựng lên từ thời kỳ hưng thịnh. Mà thời kỳ sau này, phá đi cao lầu, nhà đổ người đi.
Vương triều trước như mặt trời mọc, từ từ tỏa sáng rồi lên đến nơi cao nhất, vương triều sau này như mặt trời lặn, từ từ đi xuống, từ từ suy tàn, cố sức giữ số mệnh, chỉ có thể chờ bóng tối kéo đến, cho dù cũng u ám nhưng trong tương lai cảnh vật sẽ thay đổi.
Là muốn sửa sang lại, hay là nâng cao lầu lên? Hay là đập vỡ tất cả, vứt bỏ xóa đi tất cả các của cải, dựng lại một lần nữa? Bất kể là làm gì, đều không phải chuyện dễ dàng.
Nếu Kỳ Sùng làm hoàng đế, phải xử lý tất cả chuyện này một cách thỏa đáng. Cho dù hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng phải làm cho tốt nhất.
Nhưng những người ngoài không đoán được suy nghĩ này trong lòng Kỳ Sùng, người ngoài chỉ thấy Kỳ Sùng không ngừng giết người.
Nền nhà lát đá xanh nhiễm vết máu, lau thế nào cũng không hết. Thấm tận vào bùn đất, máu tràn ngập ở các bức tường trong cung.
Chỉ có Minh Trăn là khác. Nàng bên cạnh hắn, người ngoài e ngại hoặc kính sợ hắn, cũng oán hận hắn, nhưng trong mắt Minh Trăn, hắn vẫn mãi là hắn, vẫn là điện hạ của nàng.
Áp lực càng lớn thì càng cần nơi để giải tỏa.
Nửa đêm, Minh Trăn có cảm giác có bàn tay luồn vào trong vạt áo mình, bởi vì trong phòng rất ấm, hai người chỉ đắp một cái chăn mỏng, trên chăn được thêu hình uyên ương hí thủy bằng chỉ bạc.
Minh Trăn mặc cũng nhẹ nhàng, nàng vẫn mặc lụa mỏng mùa hè, áo lụa mềm mại thoáng khí lại thoải mái, hơn nữa còn rất đẹp. Người hầu hạ bên cạnh nàng đều có thẩm mỹ cao, mà Minh Trăn cũng thích những thứ xinh đẹp, cho nên toàn dùng những thứ tinh xảo.
Lông mày nàng cau lại, bị hai bàn tay to vuốt v rất không thoải mái cho nên mở mắt ra.
Mở mắt đã thấy khuôn mặt lạnh lùng của điện hạ, hắn gọi một tiếng “A Trăn”, Minh Trăn “Ừm” một tiếng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ.”
Nàng lặng lẽ cầm lấy cổ tay Kỳ Sùng, nhẹ giọng nói: “Đừng nhéo, A Trăn đau.”
Kỳ Sùng cũng không phải Liễu Hạ Khuê, bây giờ hắn nhẫn nhịn đến phát đau, người ngủ bên cạnh hắn, hắn không thể động vào được. Thân thể nàng như thế, sao hắn dám động được.
Màn che tối tăm, Kỳ Sùng cắn nhẹ vành tai Minh Trăn, cũng chưa bỏ tay ra, triền miên bên tai Minh Trăn: “A Trăn thật mềm, Cô rất yêu A Trăn.”
A Trăn là bảo bối của hắn.
Thế gian có bao thứ quý giá, cũng không bằng nửa phần của nàng.
Giọng nói của nam nhân trầm thấp, trầm thấp lại khản đặc bên trong còn một chút niệm khó mà che dấu, ngày thường trong mắt người ngoài, họ cảm thấy Tần vương cao cao tại thượng, lạnh lùng, kiêu ngạo, khiến người khác sợ hãi và khuất phục, ai dám tưởng tượng trên giường cũng có thể thấy mặt dịu dàng này của hắn chứ?
Ngay cả bản thân Kỳ Sùng cũng không hề biết, hắn sẽ đối xử với người hắn yêu thương dịu dàng tình cảm đến vậy.
Thích đến khảm vào xương cốt, sâu vào cốt tủy.
Tay Minh Trăn non mềm, lòng bàn tay thì vô cùng mềm, mười ngón tay hoàn toàn không dính nước xuân, chuyện chịu khổ duy nhất là tự cầm bút để viết.
Kỳ Sùng mạnh mẽ nắm lấy tay Minh Trăn.
Cả đêm nàng phải giúp hắn ba lượt, tuy số lần ít nhưng thời gian rất dài. Sáng hôm sau tỉnh lại, cổ tay Minh Trăn hoàn toàn không thể giơ lên nổi, lòng bàn tay cũng sưng đỏ lên như bị roi trúc quất vào vậy.
Lúc ăn cơm, ngay cả chiếc đũa nàng cũng cầm không được, Kỳ Sùng đút nàng uống từng chút một, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: “Yếu ớt.”
Hôm qua, trưởng công chúa Cảnh Lan nổi điên một trận ở chỗ Kỳ Sùng, đêm đó quay về nghĩ lại mà sợ, bà ta đi đến chỗ Lục hoàng tử Kỳ Thưởng.
Kỳ Thưởng gọi bà ta một tiếng cô, cũng rất khách khí với bà ta, nghe xong Cảnh Lan nói xong chuyện tối qua, Kỳ Thưởng lắc đầu nói: “Cô cần gì phải nói ở trước mặt nàng ấy chứ? Hoàng huynh thật sự rất thích cô nương đó.”
Cảnh Lan ôm mặt khóc: “Ta còn cách gì sao? Hai đứa con của ta, tuổi còn nhỏ như thế, sao có thể bị lưu đày đến phương Bắc khủng khiếp thế được chứ?”
Kỳ Thưởng vừa muốn cười, lại vừa không dám cười.
Năm ấy, chuyện trưởng công chúa Cảnh Lan bắt một thiếu niên truyền khắp cả kinh thành, chuyện rõ rành rành như thế đương nhiên đã là đề tài thảo luận của mọi người. Thậm chí còn có sứ thần Tây Hạ hỏi, có phải công chúa của triều Lăng ai cũng dũng mãnh như thế không. Sau này cả nhà tên thiếu niên kia đều cht cả, chuyện này bị hoàng đế đè cho nên Cảnh Lan không bị trừng phạt gì.
Thật ra tên thiếu niên bị ép buộc kia, còn nhỏ hơn con của Cảnh Lan hai tuổi.
Kỳ Thưởng lắc đầu nói: “Cô, con cũng không có cách nào cả, chỉ trách phẩm hạnh của phò mã không đúng đắn, mới uống vài ly rượu mà đã nói loạn xạ trước mặt hoàng huynh, huynh ấy diệt cỏ diệt tận gốc, nhất định phải diệt cả nhà Tô gia đểkhông lưu bất kỳ mối họa nào. Nhưng cũng xem thân phận của cô trong tôn thất nên tha cho cô và đứa nhỏ một mạng rồi, sao cô lại đi đến chỗ huynh ấy đại náo thế?”
Cảnh Lan vẫn che mặt khóc.
Kỳ Thưởng không biết rõ chuyện của Kỳ Sùng nhưng vẫn rõ một chút chuyện, ít nhất là hiểu hơn những người bên ngoài một chút.
Tuy gọi Cảnh Lan một tiếng “Cô” nhưng tình cảm của hoàng thất trong triều Lăng rất mỏng, trong lòng Kỳ Thưởng cũng không để người cô này lắm. Đối phương tìm đến đây, chỉ có ý làm bạn với đối phương một chút thôi.
Trưởng công chúa Cảnh Lan vừa khóc vừa nói: “Ta thật sự không còn cách nào cả, phụ hoàng ngươi hôn mê bất tỉnh, hoàng hậu lại không quản được chuyện này, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn Kỳ Sùng làm xằng làm bậy, giết người khắp nơi sao?”
Kỳ Thưởng chỉ nâng cằm không nói.
“Nếu do Ngũ hoàng tử làm thì tốt rồi.” Cảnh Lan lau nước mắt nói: “Kỳ Tu dịu dàng, nhân từ, chưa bao giờ làm chuyện như thế. Cũng không biết Khang vương và Tĩnh vương sao lại bị mỡ heo che mắt thế này, lại có thể bảo vệ Kỳ Sùng.”
Kỳ Thưởng lắc đầu: “Mạnh mẽ mới có thể nắm quyền ở ngôi cao, nhu nhược do dự nhất định khó được việc, phương diện này Ngũ hoàng huynh không bằng Tam hoàng huynh.”
Huống hồ Kỳ Sùng giết ai, trong lòng mọi người đều biết cả.
Quang minh chính trực, hoàn toàn không làm chuyện gì trái lương tâm cả, Kỳ Sùng sẽ không mạnh mẽ đi bịa đặt chuyện để giết người. Chỉ là vật sống theo đàn, người chia theo nhóm, có thể sẽ xen lẫn trong Sở gia, đều là nóng vội tranh giành lợi ích, thân ở địa vị cao phải có mưu cầu lợi ích đương nhiên sẽ làm không ít việc xấu.
Ánh mắt Cảnh Lan lướt qua nói: “Tiểu Lục, ngươi giúp cô đi, trước đây cô thương ngươi như thế, ngươi nhẫn tâm nhìn biểu đệ bị lưu đày đến nơi kia sao?”
Kỳ Thưởng cười khổ: “Con không giúp được.”
“Ngươi với Kỳ Sùng không phải rất tốt sao? Hắn là huynh đệ ngươi đấy.”
Thật ra ngay từ đầu, trưởng công chúa Cảnh Lan đã đi tìm thế tử Khang vương Kỳ Đình xin giúp đỡ. Nhưng Kỳ Đình từ chối vô cùng gọn gàng, dứt khoát, rơi vào đường cùng, Cảnh Lan trực tiếp từ chỗ Kỳ Sùng rồi đến tìm Kỳ Thưởng.
Kỳ Thưởng nói: “Tam hoàng huynh không phải người để ý cốt nhục tình thân.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan nói: “Trong phủ ta còn có vài tiểu đồng vô cùng xinh đẹp, Tiểu Ngũ, nếu ngươi thích, ngày mai ta sẽ mang họ đến cho ngươi.”
Kỳ Thưởng chán ghét cười nói: “Chúng ta là người một nhà, ta còn thèm muốn người của cô cô sao? Quên đi, ta cho cô chỉ điểm một chút, cô đi cầu Lý Phúc đi, trước mặt Kỳ Sùng, y cũng có thể nói mấy câu, nếu vận khí tốt, y có thể dẫn cô đi gặp tiểu mỹ nhân kia, cô nương đó rất mềm lòng, nếu cô cô có thể dỗ dành tiểu mỹ nhân kia, chuyện gì cũng sẽ tốt.”
Cảnh Lan do dự: “Hắn sẽ nghe lời một nữ nhân sao?”
Kỳ Thưởng nói: “Cô cứ thử là được rồi.”
Cảnh Lan nghĩ một lát, còn có cái gì có thể sánh được với tính mạng sao, không nể mặt được.
Bà ta còn đang tính trở về nang hai đứa tiểu đồng đến chỗ của Kỳ Thưởng nhưng lại sợ trì hoãn, mỗi ngày càng thêm to lớn, ôm lấy y phục, đi đến chỗ Kỳ Sùng.
Nhưng tự nhiên lại gặp được Lý Phúc.
Lúc này, thái độ trưởng công chúa Cảnh Lan dịu dàng, hòa nhã hơn rất nhiều, bà ta đứng một bên lau lau nước mắt nói: “Ngày hôm qua đầu óc bản cung bị điên nên mới không khống chế được lời nói, Lý công công ngàn vạn lần đừng so đo.”
Lý Phúc cũng không muốn để ý đến bà ta: “Bây giờ trưởng công chúa còn lưỡi giải thích, chờ khi mất rồi thì không giải thích được nữa. Ngày hôm qua trưởng công chúa làm kinh động đến tiểu tâm can của thái tử, người cũng bị dọa sợ rồi, thái tử vô cùng tức giận.”
Sắc mặt trưởng công chúa Cảnh Lan tái nhợt: “Xin cho bản cung đi vào, nói lời xin lỗi với mỹ nhân.”
Sao Lý Phúc dám đưa bà ta vào trong được chứ?
Ngày hôm qua những lời trưởng công chúa Cảnh Lan nói quả thật đại nghịch bất đạo, làm mọi người đều run sợ.
Lý Phúc ngoài cười nhưng trong không cười: “Thân thể cô nương không tốt, điện hạ cũng đã làm rất nhiều chuyện chỉ để cứu sống của nàng ấy.”
Thật ra ngày hôm qua Cảnh Lan cũng nhìn thấy, thoạt nhìn Minh Trăn giống như sinh ra đã ốm yếu sẵn rồi.
Cho nên khi nghe được Lý Phúc nói: “Ngày thường trong phủ Tần vương rất kiêng kỵ khi nói đến thân thể của cô nương, nếu người bên ngoài dám nhiều chuyện nói sau lưng cô nương, nói cô nương mạng mỏng thì điện hạ chắc chắn sẽ cho người đó thấy mạng của hắn còn mỏng hơn. Những lời công chúa nói ngày hôm qua đấy, lại nguyền rủa cô nương như thế, điện hạ kiêng kỵ nhất là chuyện này.”
Trưởng công chúa Cảnh Lan lau nước mắt nói: “Bản cung chỉ nghĩ đứa nhỏ trong nhà đáng thương, cảm xúc nhất thời không khống chế được.”
“Đứa nhỏ nhà ngươi là đứa nhỏ, vậy con cái nhà người khác thì không phải à? Công chúa sẽ thấy vui khi thấy người khác nguyền rủa công tử nhà ngươi à?” Lý Phúc cười lạnh: “Thượng bất chính hạ tắc loạn, lúc trước vợ sắp cưới của tiểu quan thất phẩm bị công tử nhà ngài chiếm đoạt, vì nhục mạ quý công tử mà bị ngài đưa vào kỹ viện. Trưởng công chúa, nghe nô tài nói một câu, ác giả ác báo, báo ứng đến tìm ngài thì đây là thứ ngài phải chịu, tìm cô nương của ta cũng vô dụng.”
Nhóm người của Sở thị làm không ít chuyện, Lý Phúc ở bên cạnh Kỳ Sùng cũng nghe không ít chuyện, nên có biết cho nên thuận miệng nói ra.
Tâm Cảnh Lan như tro tàn, không nghĩ tới đi đến bước này rồi mà đến mặt Kỳ Sùng cũng chưa được nhìn thấy.
Phía sau, Kỳ Sùng mới từ trong đi ra, Cảnh Lan liếc mắt thì nhìn thấy đối phương mặc một mãng bào () có bốn chân móng vuốt thì màu đỏ.
() Mãng bào: Lễ phục của quan lại thời nhà Thanh, có thêu hình một con rồng có bốn chân.
Mắt bà ta sáng lên: “Thái tử! Thái tử!”
Lý Phúc chắp tay: “Điện hạ, trưởng công chúa lại đến nữa.”
Kỳ Sùng lạnh lùng liếc mắt một cái, điềm nhiên nói: “Chưa cắt lưỡi à?”
Trưởng công chúa Cảnh Lan sợ hãi: “Kỳ Sùng, sao ngươi dám đối xử với cô của ngươi như thế?”
Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Mấy năm nay công chúa được hoàng đế vô cùng tin tưởng, lúc được sủng ái là lúc Nguyên hậu qua đời. Không biết đã từng hiến cho hoàng đế mưu kế gì, mới được thánh sủng như thế?”
Sắc mặt trưởng công chúa Cảnh Lan trắng nhợt.
Kỳ Sùng nói: “Kéo xuống.”
Những ân oán trong cung, bà ta nghĩ đều là quá khứ, bản thân cũng không hề để trong lòng, không ngờ Kỳ Sùng lại quan sát tỉ mỉ như thế, tất cả mọi chuyện đều được hắn xâu chuỗi lại, không chỉ điều tra các ân oán năm xưa mà còn ghi nhớ trong lòng nhiều năm như thế nữa.
- -----oOo------