Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Minh Trăn lại cảm thấy cả người đều ê ẩm, Kỳ Sùng cũng không còn bên cạnh nữa, nàng cũng xoay người chui ra khỏi chăn.
Thiên Cầm đi đến bên cạnh: “Cô nương tỉnh sao?”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng.
Thiên Cầm nói: “Cô nương ăn chút gì đi, hôm nay thần sắc ngài nhìn có vẻ không tệ.”
Minh Trăn đưa tay sờ sờ mặt mình, thần sắc không tệ sao? Sao nàng không cảm thấy thế nhỉ.
Khi nhìn vào gương trang điểm, Minh Trăn phát hiện mặt mình có huyết sắc, mặt phấn má đào, so với khuôn mặt trắng nhợt như bình thường thì bây giờ quyến rũ hơn vài phần.
Minh Trăn nói: “Thời tiết bên ngoài thế nào? Ta muốn ra ngoài một chút.”
“Thời tiết rất tốt, còn ấm áp nữa.” Thiên Cầm dùng lược ngà voi chải mái tóc dài của Minh Trăn: “Mấy ngày nay thời tiết đều rất tốt.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Đột nhiên Thiên Cầm nhớ đến chỗ vườn mai, nàng ấy cười nói: “Trước đó mấy ngày, điện hạ để cho mấy người lành nghề trong cung đi trồng mấy ngàn cây mai hồng, bây giờ đúng lúc mai nở, cô nương vừa khéo có thể đi ngắm mai nha.”
Bởi vì khoảng thời gian trước thân thể Minh Trăn không tốt cho nên nàng cứ ru rú trong nhà.
Minh Trăn chợt cười nhạt: “Được.”
Phía sau, Tân Dạ vừa mới từ bên ngoài đi vào, một nửa bên mặt sưng đỏ, dấu tay vô cùng rõ ràng, đôi mắt cũng hồng hết cả lên. Thiên Cầm liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: “Ngươi làm sao thế? Huyết yến chưng cô nương phải ăn đâu?”
Huyết tổ yến đỏ tươi như máu, so với tổ yến trắng càng khó kiếm hơn, bởi vì thời gian này thân thể Minh Trăn không tốt lắm nên mỗi ngày đều phải ăn nhân sâm và tổ yến, người bên dưới biết người Kỳ Sùng thương yêu có thân thể không tốt lại nhiều bệnh. Gần đây, ăn trăm chén huyết yến cao cấp nhất, chạy nhanh đến đưa đến trước mặt Thiên Cầm và Tân Dạ chính là muốn lấy lòng Minh Trăn.
Tân Dạ: “Còn đang chưng.”
“Bây giờ vẫn còn đang chưng sao? Bao giờ cô nương mới được ăn.” Thiên Cầm nhíu mày, nhìn thấy dấu tay đầy đau rát trên mặt Tân Dạ.
Nàng ấy biết tính tình Tân Dạ nóng nảy, ngày thường hay thích bắt nạt và gây khó dễ cho người khác, bây giờ bị đánh lại không nói ra, một là bị Kỳ Sùng đánh, nàng ấy sợ nói ra Minh Trăn sẽ khổ sở hoặc là trêu chọc quý nhân nên tự rước lấy.
Nhưng mà Kỳ Sùng không đánh nữ nhân, bình thường cũng không so đo với nha hoàn các nàng, đều thống nhất để Lý Phúc quản lý, đương nhiên không phải do điện hạ đánh nàng ấy.
Minh Trăn nhìn chăm chú vài lần: “Ai đánh ngươi? Mau lấy thuốc mỡ bôi lên đi.”
Tân Dạ biết gần đây thân thể Minh Trăn rất yếu, cũng không muốn cho nàng phải vì chuyện nhỏ này mà phiền lòng: “Không sao đâu, vừa mới ra ngoài không thấy đường, đầu đụng phải người khác nên bị tát một cái thôi.”
Chờ khi Minh Trăn dùng bữa xong, Thiên Cầm mới đến hỏi.
Tân Dạ dùng trứng gà lăn lăn trên mặt mình: “Cung nữ của công chúa Ninh Đức cũng đến ngự phòng ăn, thấy huyết yến chưng cảm thấy hiếm lạ nên nhất định phải mang đến cho công chúa, ta cản lại sau đó bị nàng ta đánh, người của ngự trù nhanh chóng đưa cho nàng ta. Thân thể cô nương không tốt, tính tình tốt nên cũng không chạy đi cáo trạng với điện hạ, cùng đừng nói ra khiến nàng khổ sở, dù sao cũng không thiếu tổ yến, lại chưng thêm một ít, lần sau vẫn nên đi đến phòng bếp nhỏ mà nấu, đừng đến nơi đó nấu nữa.”
Thiên Cầm lắc lắc đầu: “Ngươi chỉ đi đến đấy mà đồ của cô nương cũng bị mất như thế? Đồ này nọ không quý nhưng thời gian thì quý đấy. Chúng ta là người của cô nương, các nàng ta đánh chó phải nhìn mặt chủ chứ, rõ ràng đang khinh thường cô nương chúng ta, ngươi phải đánh lại chứ, sao các nàng ta dám làm như thế? Dám đến trước mặt điện hạ nháo sao? Chuyện này mà để cho điện hạ biết, các nàng ta đều phải cht.”
Tân Dạ than thở nói: “Sở hoàng hậu vẫn đang là hoàng hậu, đây là hành cung, trước cứ nén giận một thời gian đi đã, dù sao ta cũng bị đánh rồi, cũng không phải ngươi bị đánh mà, ngươi gấp cái gì.”
Cũng không phải không tức giận mà ở chỗ này, cũng không làm được gì.
Hơn nữa công việc của Kỳ Sùng cũng bận rộn, hai người chỉ là hai tiểu nha hoàn, cũng không tốt lành gì khi suốt ngày cứ gây thị phi rồi đi cáo trạng.
Tân Dạ còn đang nằm mơ: “Chờ khi điện hạ đăng cơ, cô nương chúng ta làm hoàng hậu, xem thử người nào còn dám khi dễ.”
Thiên Cầm ngẫm nghĩ một chút: “Tốt hơn là ngươi quan tâm đến hiện tại hơn đi, để ta đưa cô nương ra ngoài một chút, nhớ rõ phân phó cho các nàng ấy đổi hoa và trái cây trong phòng đi.”
Minh Trăn choàng thêm áo choàng, bị gió bên ngoài thổi qua, hai gò má non mịn của nàng bị thổi đến phát đau, mùa đông thật sự quá lạnh rồi, Minh Trăn lại là người vô cùng sợ lạnh.
Nhưng mà trong vườn mai hoa mai nở tốt vô cùng, các cành đan chéo nhau, xen lẫn vào nhau, hoa mai màu đỏ thắm bám vào những thân cây cằn cỗi, trong ngày tuyết ngập trời thế này trông rất có sắc màu.
“Tố mặt phiên ngại phấn ô, tẩy trang không xóa môi hồng. Thịnh tình đã trục hiểu vân không. Không cùng lê hoa đồng mộng.” () Đột nhiên Minh Trăn nhớ đến vài câu thơ, nàng ngửa cổ ngắm hoa, sau đó lại nói: “Ta nhớ có một bình gốm phong cách cổ xưa, cắt một ít mang về, cắm và chắc chắn rất xinh đẹp.”
() Là một bài thơ của Tô Thức hiệu là Đông pha cư sĩ (nên còn gọi là Tô Đông Pha). Là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thời Tống. Được mệnh danh là Bát đại gia Đường Tống. Bài thơ trên có tên là “Đừng nhớ hoa lê.”
Thiên Cầm giật đầu: “Được, ta trở về tìm ngay.”
Lỗ tai nàng ấy rất thính, nghe được tiếng bước chân phía sau nên quay người lại nhìn, lại có thể nhìn thấy Kỳ Sùng đang đi đến đây. Lý Phúc vẫy vẫy tay gọi nàng ấy qua, Thiên Cầm biết điều nên thoải mái chạy nhanh qua.
Minh Trăn vẫn chưa để ý đến, nàng vẫn còn muốn đi sâu vào trong, gió thổi hoa mai, những cánh hoa màu đỏ tuôn rơi trên vai của nàng.
Đi được hai bước, ánh mắt đột ngột bị người sau lưng bịt kín lại.
Minh Trăn dựa vào trong Kỳ Sùng, kinh ngạc hé hai cánh môi ra: “Á?”
Mặt nàng nhỏ, một bàn tay của Kỳ Sùng cũng đã đủ che kín mặt của nàng, chỉ lộ ra cái cằm tinh xảo thôi.
Minh Trăn đương nhiên biết là Kỳ Sùng nhưng nàng lại cố ý đoán sai, để thỏa mãn chút tâm tư trêu đùa điện hạ: “Là ai thế?”
Nàng sờ sờ cổ tay mạnh mẽ của nam nhân: “Là Lý Phúc công công sao?”
Lý Phúc: “…”
Không phải y! Không phải y! Y không muốn khiến Kỳ Sùng ghen đâu. Người khác ghen nhiều lắm chỉ một chút, người nào đó ghen lên có thể để cho toàn kinh thành bị giấm chua nhấn chìm đấy.
Ngón tay nàng cực mềm, có một chút lạnh lẽo, dịu dàng sờ cổ tay Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng biết được cảm giác được nàng chạm vào dịu dàng như thế nào. Hắn không lên tiếng trả lời, chỉ liếc mắt nhìn Lý Phúc một chút.
Minh Trăn nói: “Vậy có phải Thiên Cầm tỷ tỷ không?”
Ngón tay nàng chạm vào những ngón tay thon dài của Kỳ Sùng, tay hắn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài, ngày hôm qua tham lam dò xét thân thể Minh Trăn khiến cho nàng trong chớp mắt đã đáng thương đến rơi lệ.
Trên tay Kỳ Sùng đeo một hiệu lệnh của vô số ám vệ, tượng trưng cho quyền ban chỉ, ban chỉ rất nghiêm túc, mang trên tay hắn có một cảm giác cấm không nói nên lời.
Lý Phúc và Thiên Cầm nhanh chóng rời đi, để nơi này lại cho hai người họ hẹn hò.
Minh Trăn cố nén cười: “Ta đoán ra rồi, ngài là điện hạ.”
Kỳ Sùng buông nàng ra, quay nàng lại, nhéo nhéo chốt mũi của nàng: “Tiểu nha đầu, mới vừa nãy có phải cố ý nói dối để trêu đùa Cô không?”
Nếu ngay từ đầu đã đoán đúng thì còn gì thú vị nữa. Khi Minh Trăn còn bé, lúc nào cũng đi sau mông Kỳ Sùng, thường ngày khi hắn xem sách, nàng thường chạy tới phía sau che lấy mắt hắn, đương nhiên mỗi lần đều bị đoán trúng là nàng.
Lúc ấy Minh Trăn thật sự không hiểu, vì sao điện hạ thông minh như thế, nhiều lần thế mà vẫn đoán đúng là nàng. Sau này mới biết được, ngoại trừ nàng ra không ai dám bịt mắt điện hạ cả.
Minh Trăn nhón chân nói: “Hơi thở của điện hạ, đương nhiên A Trăn phải biết rồi.”
Kỳ Sùng cúi đầu chạm nhẹ lên khóe môi nàng, hôm nay thần sắc của Minh Trăn quả thật tốt hơn một chút, trên mặt nàng mang theo chút đỏ ửng, màu hồng rất nhạt, so với hoa mai càng thêm nhiều phần phong tình.
Đột nhiên Minh Trăn nhớ đến biểu hiện của điện hạ.
Ban ngày và ban đêm điện hạ giống như hai người khác nhau vậy, tuy dung mạo giống nhau như đúc nhưng rất nhiều chỗ đều không giống nhau. Ban ngày điện hạ chững chạc và lạnh lùng hơn, rất nhiều lúc sẽ rất dịu dàng, khiến người khác ngưỡng mộ lại không muốn rời xa. Buổi tối điện hạ lại bá đạo, thô lỗ, tuy Kỳ Sùng nhận thấy bản thân mình dịu dàng rồi nhưng đối với tiểu cô nương như Minh Trăn mà nói, đã có chút bá đạo, làm Minh Trăn vừa sợ vừa nhớ điện hạ ấm áp.
Nàng nâng tay sờ mặt điện hạ, Kỳ Sùng cầm ngược lại tay nàng: “Muốn cành nào? Cô hái cho nàng.”
Minh Trăn giơ tay chỉ một cành cao nhất, những bông mai mùa đông để lộ vẻ đẹp của nó trên nhưng cành cây khô cằn, đẹp đến mức làm người khác mù mắt.
Kỳ Sùng có thể hái được nhưng hắn lại bế Minh Trăn lên, để cho nàng ngồi lên cánh tay mình: “Cũng không thể hái đến sao?”
Bỗng nhiên Minh Trăn bị ôm lên, có chút sợ hãi ở nơi cao này: “Điện hạ, ta sợ.”
“Cô sẽ không để nàng ngã.” Kỳ Sùng nói: “A Trăn thử xem.”
Minh Trăn thử với tới cành hoa mà nàng muốn, không với tới, nàng lắc đầu: “Không với được.”
Kỳ Sùng lại nâng nàng lên thêm chút nữa, khiến cho nàng ngồi trên vai hắn.
Cuối cùng Minh Trăn cũng với tới, nàng hái xuống.
“Thái tử!”
Một giọng nói già nua truyền đến, Minh Trăn cầm bông hoa nhìn người đấy.
Tĩnh vương nhìn thấy cô nương ngồi trên vai Kỳ Sùng, nhất thời hoài nghi không biết mắt mình có mù không nữa. Trách không được đối phương lại chướng mắt với hai nha hoàn của nhà mình, thì ra có kim ốc tàng kiều.
Nhưng mà, ông cũng đã sống đến từng này tuổi, biết Kỳ Sùng là người lạnh lùng, khó mà đến gần được nên khi nhìn thấy Kỳ Sùng cao ngạo lại có thể để người khác ngồi trên bả vai mình thì cũng hiểu đây là việc cực kì hiếm lạ, càng vui mừng hơn vì Kỳ Sùng có chạm vào nữ nhân kia, vậy chắc phương diện khác cũng không phải chuyện gì lớn.
Kỳ Sùng thả Minh Trăn xuống: “Tĩnh vương, đây là người Cô yêu. A Trăn, đây là Tĩnh vương điện hạ.”
Minh Trăn thi lễ: “Tĩnh vương điện hạ.”
Tĩnh vương vuốt râu cười vài tiếng: “Vừa mới nghe nói ngài ở đây nên ta đến đây tìm ngài. Nhưng lại quấy rầy ngài rồi, chuyện sự vụ trong quân trễ chút lại nói, cũng không gấp như thế.”
Chờ khi Tĩnh vương rời đi rồi, không bao lâu, mọi người trong hành cung đều biết Kỳ Sùng đang âu yếm một tiểu cô nương bên cạnh. Lão nhân này ngoài miệng không có nói nhưng lúc gặp An Quốc công, ông cũng nói toẹt ra, nói cây vạn tuế ra hoa, Kỳ Sùng cũng người iu.
Minh Nghĩa Hùng nghe thế thì nghĩ Kỳ Sùng đã quên Minh Trăn rồi, thu một mỹ nhân mới nên cao hứng đi uống rượu với Tĩnh vương.
Bên ngoài nổi gió lên, thân thể Minh Trăn lúc tốt lúc xấu, rất nhiều tình trạng chỉ phát sinh trong chớp mắt. Nàng cảm thấy đầu hơi choáng, mệt mỏi, vì thế ho khan liên tục, Kỳ Sùng đưa tay che môi nàng lại, tránh cho nàng ho đến thân thể đều run lên, lúc buông tay ra, hắn nhìn thấy ngón tay mình có dính một ít máu.
Đôi môi nàng nhuộm một màu đỏ nhạt, trán cũng nhanh đã nóng lên, Kỳ Sùng cúi người bế người lên, dùng áo choàng của mình phủ lên quanh người nàng.
Lúc ra bên ngoài, nhìn thấy hai cung nữ xa lạ đang cắt mấy cành hoa, trong đó có một cung nữ nói: “Chúng ta mau một chút, công chúa Ninh Đức chắc chắn rất cao hứng.”
Cánh hoa rơi đầy mặt đất, nhiều cánh hoa màu đỏ tươi giống như vết máu trên vạt áo của Minh Trăn.
Kỳ Sùng nhìn thấy Minh Trăn hôn mê bất tỉnh, lại nhìn sang hai cung nữ đang lén lút hái hoa mai bên cạnh, trong khoảng thời gian ngắn, hắn khó có thể áp thế tính tình hung ác đang nổi lên trong lòng.
Thật ra Kỳ Sùng hiểu rõ bệnh của Minh Trăn không liên quan gì đến người ngoài nhưng tất cả đều là điềm báo xấu, Kỳ Sùng lo lắng nó đang hướng đến nàng.
Nếu nàng có chuyện không may xảy ra thì Kỳ Sùng muốn cho tất cả những người có lỗi được chôn chung với nàng.
Đột nhiên hai người nhìn thấy Kỳ Sùng, sắc mặt của cả hai trắng bệch cả ra, chạy nhanh đến quỳ xuống: “Tham kiến Tần vương điện hạ.”
“Đều đánh đến cht.” Giọng Kỳ Sùng lạnh lùng: “Về sau không cho người ngoài đến chỗ này.”
Lý Phúc bên cạnh yên lặng không một tiếng động xuất hiện: “Vâng.”
- -----oOo------