Chương :
Ngày nghỉ hưu mộc, Kỳ Sùng vẫn dậy vào canh năm () như bình thường.
() từ ba giờ đến năm giờ sáng.
Mỗi ngày đều nghỉ ngơi sau giờ Hợi, giờ Dần () đã tỉnh lại, Lý Phúc cũng kính nể tính cách và sự kiên trì của Kỳ Sùng.
() giờ hợi: h - h; giờ dần: h - h sáng.
Theo Lý Phúc biết, Tứ hoàng tử được quý phi sủng ái, ngủ đến giờ Tỵ() mới rời giường. Ngày thường thích nhất là cùng một đám công tử bột đàn hát, không có chút suy nghĩ nào đến chính sự.
() giờ tỵ: h - h sáng.
Lúc hoàng hậu nương nương vẫn còn, Kỳ Sùng đã có thói quen sinh hoạt như vậy.
Trong tất cả hoàng tử, Kỳ Sùng tinh thông võ nghệ, kinh thiên vĩ địa, cho dù do hắn sinh ra đã thông tuệ thì chuyện này cũng liên quan đến lịch làm việc và nghỉ ngơi khắc nghiệt mỗi ngày của bản thân hắn.
Kỳ Sùng không thích chơi bời lêu lổng, mỹ thực, tuấn mã, hay mỹ nhân lả lướt cũng không phải là sở thích của Kỳ Sùng.
Ở độ tuổi này của hắn, công tử nhà giàu đã sớm đi thanh lâu trêu đùa nhưng Kỳ Sùng không thích nữ sắc. Hắn chán ghét hình ảnh hoàng đế bị tửu sắc làm mê muội đầu óc, chán ghét dung mạo mỹ lệ nhưng làm bộ làm tịch của quý phi, từ nhỏ hắn đã nhìn nữ nhân tranh đấu, bản thân hắn quá khinh thường những chuyện như vậy.
Sau khi tỉnh dậy, Kỳ Sùng đi luyện võ từ sớm, sư phụ dạy võ cho Kỳ Sùng là một người có danh tiếng, trên giang hồ không ai không biết, không ai không hay. Vì Kỳ Sùng có một binh khí rất lợi hại nên để lấy được binh khí này nên sư phụ không thể không lưu lại kinh thành.
Bây giờ sư phụ chỉ ở bên cạnh quan sát, rất ít khi tiến hành chỉ đạo, thấy Lý Phúc tới, ông ấy vừa vuốt râu vừa cười: "Lý công công."
Lý Phúc chắp tay: "Lục tiên sinh."
Lục Âm Trần đã già rồi nhưng vẫn tráng kiện, đã gần sáu mươi tuổi nhưng nét mặt vẫn hồng hào, sự minh mẫn hiện rõ trong đôi mắt.
Ông nói: "Điện hạ có thiên tư hơn người, hiện tại không cần ta nữa rồi.”
Lý Phúc cười ha ha, y có thể hầu hạ quý nhân, tất nhiên cũng có chút bản lĩnh của y.
Đèn lồng mạ vàng được chạm trổ tinh xảo thắp sáng bốn phía của đình viện, lưỡi kiếm sáng lên trong bóng tối, khí thế mạnh mẽ, thanh kiếm xuyên qua rừng trúc, lá trúc lại không gió mà bay, một thân ảnh thon dài lạnh lùng khiến người khác không dời mắt nổi.
"Điện hạ không thích dùng kiếm nhưng tính giác ngộ rất cao, có thể nói kiếm pháp của những người đồng trang lứa không ai bằng. Đáng tiếc kiếm tùy tâm động, sát khí của kiếm quá mạnh, tính cách của điện hạ..." Nói được nửa, Lục Âm Trần mới nhớ đây là cung đình, không phải giang hồ, ngoan ngoãn ngậm miệng: "Điện hạ thích hợp làm hoàng đế, sau này chắc chắn sẽ chạm tới đỉnh cao."
"Đây là điều đương nhiên." Lý Phúc cười nói: "Điện hạ của chúng ta không phải người thường. Nhưng đây cũng chỉ là tiện tay vui đùa chút thôi, điện hạ chưa từng động thủ, tự nhiên dính một thân máu, chuyện hạ nhân có thể làm, sao có thể để điện hạ động thủ được?"
Tắm rửa thay y phục, đổi thành trường bào trắng như tuyết, đồ ăn sáng đã chuẩn bị xong. Sau đó chính là tiên sinh đến giảng bài.
Một ngày trôi qua, đến giữa trưa, lúc Kỳ Sùng đang xem xét công văn, Lý Phúc lặng lẽ tiến lên: "Điện ha, ngài còn nhớ tiểu tiểu thư ở phủ An Quốc công không?"
Mắt Kỳ Sùng cũng không nâng lên: "Ừm?"
Lý Phúc nhắc nhở: "Chính là tiểu nha đầu khóc muốn thỏ con."
Kỳ Sùng vẫn nhìn công văn như cũ: "Ừm."
Lý Phúc nói tiếp: "Nô tài tự chủ trương, đón tiểu tiểu thư về đây, tiểu cô nương thực sự rất đáng thương, nô tài vừa thấy nàng, lòng đã mềm ra, thực sự không đành lòng để nàng ở điền trang vắng vẻ đó."
Đột nhiên Kỳ Sùng nâng đôi mắt hẹp dài sâu thẳm lên.
Lý Phúc thở dài: "Nhưng nếu Minh đại nhân phát hiện nô tài bắt cóc con gái của hắn thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó Minh đại nhân chỉ cần vung đại đao lên, người rơi đầu chính là nô tài."
Kỳ Sùng chỉ cần nghe cũng biết ý của người này. Lý Phúc là người thế nào? Ban đầu y là người chấp chưởng hình phạt trong cung của hoàng hậu, người chết dưới tay Lý Phúc nhiều vô số kể, cung nữ thái giám đều sợ y, lén lút gọi y là người "khẩu Phật tâm xà".
Kỳ Sùng cười như không cười, mắt phượng uy nghiêm âm trầm nhìn Lý Phúc, Lý Phúc cũng có chút sợ hãi, không biết lần vuốt mông ngựa () này có đúng chỗ hay không.
() nịnh nọt, lấy lòng.
Lý Phúc cười cười: "Nhưng nô tài cũng là người hầu hạ bên cạnh điện hạ, điện hạ nhìn thấy tấm chân tình hết lòng hầu hạ của nô tài, chắc chắn sẽ không để nô tài thành hồn ma dưới lưỡi đao của Minh đại nhân."
"Giữ lại đi." Kỳ Sùng thản nhiên nói: "Sắp xếp một chỗ ở cho nàng."
Lý Phúc thở dài một hơi: "Thật tốt, tạ ơn điện hạ. Hôm qua nô tài để cho hạ nhân dọn dẹp noãn các () sát vách phòng ngài, trời lạnh, tiểu cô nương ở đó cũng thoải mái, ngài có muốn qua nhìn không?"
() phòng sưởi.
Nô tài kia được một tấc lại muốn tiến lên một thước, Kỳ Sùng cũng lười so đo với y, tùy y đi.
Minh Trăn vào phủ bằng cửa sau, nàng ngồi bên trong kiệu nhỏ giống như một món bảo bối được rước vào trong phủ. Chuyện này không thể để lộ ra, trong phủ Tần vương, ngoại trừ Tần vương, cũng chỉ có Dư Trúc và Lý Phúc mới biết thân phận thực sự của Minh Trăn.
Về phần phía điền trang...
Mọi cử động của An Quốc công đều được Dư Trúc nắm rõ trong lòng bàn tay, công việc của Minh Nghĩa Hùng rất bận sẽ không nhớ đến đứa con gái này. La thị lại càng không, Minh Trăn không phải con ruột của nàng ta, nàng ta sẽ không đau lòng cho Minh Trăn.
Minh Trăn hiếu kỳ vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, chỉ để lộ một đôi mắt, Dư Trúc cảnh cáo nói: "Tiểu tiểu thư, ngài bỏ rèm xuống, ở đây không được nghịch ngợm, hiểu không?"
Minh Trăn ngoan ngoãn gật đầu: "A Trăn không nghịch, A Trăn sẽ nghe lời."
Lý Phúc chờ kiệu nhỏ đã lâu, cắm phất trần vào eo, vô cùng vui mừng đi đón Minh Trăn.
Minh Trăn cũng nhớ kỹ Lý Phúc, Lý Phúc đã cho nàng uống canh gừng, nàng ngẩng đầu: "Thúc thúc."
Lý Phúc cười đến mức nở hoa: "Cô nương thật ngoan nhưng ngài cũng không thể gọi bậy, nô tài không nhận nổi, gọi nô tài Lý Phúc là được rồi."
Dư Trúc nói: "Lý công công, ngài nói nhiều như vậy nàng nghe không hiểu."
Dư Trúc chỉ Lý Phúc: "Gọi hắn là Lý công công."
Minh Trăn ngẩng đầu: "Lý công công tốt."
Lý Phúc mang Minh Trăn vào trong: "Tiểu tổ tông, chúng ta dọn cho ngài một căn phòng, bình thường cần gì cứ nói cho chúng ta, đừng khách khí nhé."
Dư Trúc cầm theo một cái lồng nhỏ, đưa cho tiểu thái giám bên cạnh Lý Phúc: "Nó muốn ăn cỏ, cho nó ăn ít cỏ đi.”
Xuyên qua hành lang thật dài, qua cửa đã ngửi thấy mùi Long Tiên hương nhàn nhạt.
Đây là hương liệu Thúy Vân Long Tường mà Tần vương hay dùng, hương thơm hơi lạnh, không thích hợp cho tiểu cô nương như Minh Trăn.
Lý Phúc phân phó cho một tên thái giám khác sau lưng mình: "Đổi hương, đổi thành Hoa Vi Phượng."
Mùi của hương này ngọt hơn, nguyên liệu chính là hoa uất kim cương, trộn với trầm hương, bồ đề, ngô đồng, gừng khô và một chút mật ong.
Lý Phúc cho hai nha hoàn đi vào, nói với Minh Trăn: "Các nàng là bạn chơi với cô nương, một người tên là Thiên Cầm, một người là Tân Dạ."
Người cao gầy hơn là Tân Dạ, người còn lại là Thiên Cầm, hai người đều khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lớn hơn Minh Trăn mười tuổi.
Minh Trăn nhẹ gật đầu.
Lý Phúc hỏi: "Cô nương đói bụng chưa?"
Nghe được "đói bụng", hai mắt Minh Trăn sáng lên, nàng gật đầu.
Lý Phúc cười: "Đợi chút nữa nô tài đưa ngài đi ăn."
Bây giờ bên Tần vương chắc đang dùng thiện, Lý Phúc đi ua nhìn một chút.
Sau khi đi vào, một nha hoàn nói với Lý Phúc: "Khẩu vị của điện hạ hình như không tốt cho lắm, chỉ ăn có mấy miếng."
Lý Phúc đi vào: "Điện hạ, Minh tiểu thư đã tới, cô nương đang ở phòng bên cạnh."
Đôi mắt Tần vương sâu không thấy đáy: "Thật sao? Mang đến cho Cô nhìn một cái."
Lý Phúc nhanh đi đón người, trên đường đi không quen dặn Minh Trăn: "Nhớ rõ, đầu tiên là quỳ dập đầu, không được gọi ca ca, phải gọi Tần vương điện hạ. Tần vương điện hạ, nhớ không?"
Minh Trăn gật đầu như gà con mổ thóc: "Tần vương điện hạ."
Lý Phúc yên tâm: "Đừng nhìn chằm chằm vào đồ ăn trên bàn, có được không?"
"Được."
Lý Phúc hài lòng.
Sau khi đưa nàng vào, hai mắt Lý Phúc mở to.
Minh Trăn nhìn một cái đã nhận ra Kỳ Sùng, lỗ chạy vào trong ngực Kỳ Sùng, thiếu chút nữa làm vỡ bát sứ trắng trước mặt hắn.
Kỳ Sùng thuận tay nắm lấy gáy Minh Trăn, một tay nhấc người nàng lên, không cho nàng lao vào trong lồng mình.
Đôi mắt to ngập nước của Minh Trăn nhìn Kỳ Sùng: "Ca ca thật lợi hại, thỏ nhỏ đã về rồi."
Thỏ nhỏ không chỉ tỉnh lại lại còn có thể chạy nhảy, chân bị thương cũng khỏi.
Kỳ Sùng đặt Minh Trăn lên nệm lót: "Ăn cơm."
Minh Trăn còn đang muốn nói chuyện với Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng nói: "Ăn không nói, ngủ không nói."
Minh Trăn ngẩng đầu nhìn hắn: "Được."
Kỳ Sùng cũng không phải người có sở thích xa hoa lãng phí để thỏa mãn ăn uống, chi phí thường ngày so với thân phận của hắn đơn giản hơn nhiều.
Chỉ có một đĩa thịt anh đào (), một bát chân vịt hầm, một đĩa thịt hươu xào, hai đĩa bánh ngọt chay, một bát tổ yến, một bát canh nấm nấu với chân giò.
() một món ăn nổi tiếng của Trung Quốc.
Kỳ Sùng nói: "Xới cơm cho nàng."
Lý Phúc tự mình xới cho Minh Trăn nửa bát cơm.
Minh Trăn cầm đũa rất tốt, Lý Phúc nhanh mồm nhanh miệng cười nói: "Tiểu cô nương cầm đũa xa như vậy sau này xuất giá cũng xa."
Kỳ Sùng lạnh lùng nhìn Lý Phúc.
Lý Phúc nhanh chóng ngậm miệng, chia thức ăn cho Minh Trăn: "Cô nương ăn thử thịt hươu."
Minh Trăn từng miếng từng miếng ăn ngon lành, nhìn tiểu nha đầu này ăn ngon như vậy khiến Kỳ Sùng cũng muốn ăn.
Ăn cơm xong, Kỳ Sùng gọi Minh Trăn đến, thấy một cái khóa trường mệnh bằng vàng ròng trên cổ nàng, Kỳ Sùng thấy vô cùng tầm thường, hắn tiện tay lấy xuống: "Đến khố phòng mang cái nào tinh xảo hơn đến đây."
Lý Phúc lên tiếng: "Vâng, nô tài sẽ cho người đi lấy ngay."