Thật ra bản thân Minh Trăn cũng không biết mình đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi, lúc nàng tỉnh lại vừa khéo là sáng sớm, ánh sáng của ngày đông ấm áp chiếu rọi vào cửa sổ tiến vào phòng, hoa mai còn đang cắm trong bình gốm, làm phòng ngủ thêm vài phần tao nhã và hoa lệ.
Hơi thở ấm áp phả vào bên cổ nàng, Minh Trăn quay đầu lại đã nhìn thấy điện hạ đang ngủ bên cạnh mình.
Lúc này phía dưới mắt của điện hạ có phần xanh xao, chắc là vẫn luôn không ngủ chỉ vừa mới chợp mắt lại. Tóc đen của hai người quấn vào nhau, kết tóc phu thê, ân ái mà không nghi ngờ gì, đáng tiếc hai người còn chưa kết tóc, còn chưa thành phu thê.
Ngày thường điện hạ rất đẹp, ngoại hình cao quý, mũi cao môi mỏng, tuy hơi lạnh lùng nhưng mặt mũi lại đẹp vô cùng, đường ngũ quan sắc sảo, dáng vẻ ban ngày tốt vô cùng.
Ngón tay Minh Trăn trắng đến trong suốt, đầu ngón tay thậm chí còn không có chút máu nào, so với nàng thì ánh trăng còn tầm thường hơn nhiều, nàng đang tinh tế miêu tả dung mạo của điện hạ. Thật ra trong khoảng thời gian này Minh Trăn vẫn luôn suy nghĩ, nếu bản thân rời khỏi nhân thế này, điện hạ sẽ phải như thế nào đây, sau đó nàng lại buông suy nghĩ xuống, may mắn là nàng rời đi chứ không phải là điện hạ.
Bởi vì điện hạ vẫn luôn rất kiên cường, bất cứ lúc nào chỗ nào đều có người đi theo, cho dù mất đi Minh Trăn, quãng đời còn lại vẫn sẽ có nhiều người, nhiều chuyện quan trọng hơn, không nhà còn có nước. Nhưng trong lòng nàng chỉ có điện hạ, điện hạ rời khỏi nàng chưa bao lâu, Nam chinh Bắc chiến, Minh Trăn trong phật đường cầu nguyện, cầu nguyện cho điện hạ không có chuyện gì hết, nếu có việc gì, hãy dùng mạng sống của nàng để đổi lấy tuổi thọ cho điện hạ.
Từng năm trôi qua, điện hạ bình an trở về.
Không phải vì hắn là Tần vương, hoặc là thái tử, hoặc tương lai có là hoàng đế đi nữa, nhưng tình cảm của nàng đều không thay đổi, lúc còn chưa hiểu được thích là cái gì, đã muốn thích người nam nhân cường đại này.
Kỳ Sùng cầm lấy ngón tay Minh Trăn: “Tỉnh rồi?”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng, sau đó lại sáp vào Kỳ Sùng, ngửa đầu nhìn hắn: “A Trăn rất thích điện hạ.”
Kỳ Sùng nhéo nhéo chóp mũi nàng: “Nếu thích Cô thì hãy chăm sóc thân thể thật tốt.”
Tiểu cô nương cọ qua cọ lại trong Kỳ Sùng, chốc lát răng nhỏ lại cắn vào cằm Kỳ Sùng, trong chốc lát lại gặm vai hắn, chỉ đơn thuần cảm thấy chơi rất vui, bởi vì người của điện hạ quá cứng, cắn một chút rất khó lưu lại dấu, Minh Trăn cảm thấy chơi rất vui nên gặm từ bả vai đến cánh tay.
Sau khi tỉnh lại cũng không an phận tí nào, giống như con thỏ nhỏ lúc nào cũng náo nhiệt, ầm ĩ xung quanh, nhưng thật ra là rất hoạt bát, Kỳ Sùng dung túng để nàng càn quấy trong chốc lát, thấy tiểu cô nương không chịu thu tay lại, còn muốn cắn vào hắn, hắn nắm chặt eo nàng nói: “Càn quấy.”
Sau khi đặt người nằm lại giường, người Minh Trăn mềm nhũn ngã phịch ra giường, khí lực lại không mạnh bằng hắn, lại bị ăn đậu hũ một lát, lần này thật sự để lại dấu.
Cuối cùng Kỳ Sùng dừng trước của nàng, nghe tiếng tim nàng đập. Hai ngày nay, lúc nào hắn cũng cảm thấy sợ, sợ nơi này không đập nữa.
Trước đến nay hắn không sợ điều gì, bây giờ lại có thứ làm hắn sợ rồi.
Nhìn thấy thời gian không còn sớm nữa, Kỳ Sùng cúi xuống bế người lên: “Ngồi dậy rửa mặt chải đầu đi, ăn chút gì đấy nữa.”
Tự mình thay y phục cho Minh Trăn xong, bọn nha hoàn bưng nước tiến vào, trong lòng mỗi người đều lo sợ. Minh Trăn hôn mê nên có nhiều chuyện không rõ ràng lắm nhưng các nàng ấy vẫn nhớ rõ ràng, lúc đó hai mắt điện hạ đỏ lên, nói rằng nếu người không tỉnh sẽ đốt cả hành cung để chôn cùng nàng.
Đắc tội ai cũng không thể đắc tội kẻ điên là Kỳ Sùng được, người bên ngoài đều để tâm đến nhưng hắn không thế, chỉ có git cht trong chớp mắt.
Nha hoàn nhịn không được nhìn về phía Minh Trăn, Minh cô nương bên cạnh Kỳ Sùng nhiều năm như thế, sớm chiều đều ở chung nhưng vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ mặt đáng sợ của người nam nhân này.
Trước mặt Minh Trăn và sau lưng Minh Trăn, thật ra người nào cũng là Kỳ Sùng. Hắn nắm lấy cằm Minh Trăn nhìn thẳng mình, tiểu cô nương bệnh không có miếng máu nào, vô cùng ốm yếu nhưng đôi mắt lại rất trong suốt.
Kỳ Sùng nói: “Muốn ăn món gì?”
Minh Trăn thuận miệng nói tên hai món, lúc đang ăn sáng, Kỳ Thưởng có đến đây, hắn hiếm lạ hỏi: “Sao trễ thế mới dùng bữa? Cho ta thêm một đôi đũa, ta ăn ké với.”
Minh Trăn đưa đũa của mình cho hắn, Kỳ Sùng không muốn người ngoài ăn chung với Minh Trăn, Kỳ Thưởng cũng không phải thật sự muốn ăn. Dưới mắt của Kỳ Sùng, hắn cũng không dám nhận.
Kỳ Sùng nói: “Đệ tới làm gì?”
Kỳ Thưởng bất đắc dĩ cười nói: “Trong cung bây giờ toàn là lời đồn đại rồi, nói bên cạnh huynh có một nữ nhân, được huynh sủng ái lắm, có kẻ còn nói gần đây tâm tình huynh không tốt nên giết người tìm vui, hai vị cung nữ bên cạnh công chúa Ninh Đức đắc tội huynh cũng bị huynh đánh cht.”
Đôi đũa trong tay Minh Trăn rớt cái cạch.
Kỳ Sùng liếc nhìn nàng một cái, rồi sau đó nói: “Hai người bọn họ phạm phải quy củ trong cung, phạm sai lầm lớn nên bị trừng phạt, chẳng lẽ để các nàng ta thích gì làm nấy sao?”
Kỳ Thưởng còn muốn mở miệng nhưng Kỳ Sùng nói với Lý Phúc đang đứng bên cạnh: “Cô nương ăn no rồi, đưa cô nương về phòng nghỉ ngơi đi.”
Sau khi người rời đi, Kỳ Thưởng mới nói: “Cung nữ đã cht thì cht thôi, sao huynh còn muốn bức tử công chúa Ninh Đức nữa?”
Kỳ Sùng tàn nhẫn cười: “Sở thị đều là người xấu, chẳng lẽ muốn Cô cho họ thêm cơ hội sao, khoan hồng độ lượng tha cho bọn họ một mạng à?”
Thắng làm vua thua làm giặc, nếu vị trí đang ngồi bây giờ là các hoàng tử của Sở thị thì chỉ sợ Kỳ Sùng sẽ có kết cục thảm hại hơn nhiều.
Các quan viên trong triều đã chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu thất bại khi đứng vào hàng ngũ này rồi. Quân vương nào đồng ý tha thứ cho thần tử ủng hộ phe đối lập với mình chứ?
Về phần công chúa Ninh Đức, nàng ta do Sở hoàng hậu sinh ra nhưng không quản nghiêm, đụng vào Minh Trăn, Kỳ Sùng ban cho nàng ta ly rượu độc là khoan hồng độ lượng lắm rồi.
Kỳ Thưởng thở dài: “Hoàng huynh, toàn bộ Sở thị bây giờ cũng không dám chống đối huynh mà, Tứ huynh và Ngũ huynh đều đã thần phục huynh rồi, huynh cần gì phải đuổi cùng giết tận đến thế? Niệm tình nghĩa mà xuống tay, huynh cũng không nên như thế, về sau sử sách sẽ đánh giá không tốt.”
Giọng Kỳ Sùng lạnh lùng nói: “Cô và bọn chúng cũng không có loại tình cảm chân thành này.”
Huống hồ, có cht cũng đã cht rồi, hắn còn sợ người đời sau thảo luận gì nữa? Hắn chỉ cần lúc còn sống làm theo ý mình. Tranh quyền đoạt lợi, ngồi trên vị trí cao nhất, chẳng lẽ không phải để muốn giết ai thì giết, không cần bị thái độ của người khác ràng buộc sao?
Kỳ Thưởng thở dài: “Nếu huynh mang lòng oán hận thì có thể giáng chức hoặc nhốt bọn họ, cũng đều là huynh đệ, không ai hy vọng cục diện sẽ trở nên khó coi. Hoàng huynh, người bên cạnh huynh không ai dám khuyên huynh nhưng ta phải nói một câu, tâm giết người của huynh quá nặng, hoàn toàn xem nhẹ thân tình rồi.”
Kỳ Sùng cảm thấy châm chọc. Chẳng lẽ Kỳ Diên và Kỳ Thưởng không muốn giết hắn sao? Bọn họ chỉ là không có cách nào giết được thôi. Loại tình cảm huynh đệ này trong hoàng thất vốn dĩ rất khan hiếm.
Kỳ Thưởng nhấp một ngụm trà, trầm mặc thật lâu mới nói: “Gần đây thái y viện đều thấp thỏm, lo âu, bởi vì người tên A Trăn bên cạnh huynh sao?”
Kỳ Sùng nhíu mày, vẫn chưa trả lời.
Kỳ Thưởng nói: “Hoàng huynh, huynh sủng nàng ấy quá mức rồi, nếu nàng ấy không thể chịu đựng được cuộc sống như thế này, nó sẽ hoàn toàn phản tác dụng đấy, sẽ cắn trả lại nàng ấy. Ham mê nữ sắc thế này không phải tác phong ngày thường của huynh.”
Kỳ Sùng lạnh lùng cong môi: “Dựa theo lời đệ nói, không thể tự tay đâm cht kẻ thù, cũng không thể đối xử tốt với người mình thích, thì ngồi lên vị trí kia thì ích gì? Kỳ Thưởng, Cô phải ngồi lên ngôi vị hoàng đế này, là muốn phá vỡ sự trói buộc này chứ không phải trói mình trong gông xiềng này.”
Bị đóng đinh rồi ngồi trên ngai vàng này không phải là hoàng đế, mà là con rối.
Hắn không tin gì mà nuông chiều quá thì Minh Trăn sẽ chịu không nổi, hắn có quyền lực, hắn sẽ làm bất cứ mọi chuyện vì nàng. Nếu hắn có mười phần, hắn sẽ cho nàng hơn cả chín phần.
…
Trong cung hoàng hậu, Sở hoàng hậu ôm lấy thi thể lạnh như băng của công chúa Ninh Đức, nhắm mắt lại, nước mắt kìm nén không được mà chảy xuống hai má.
Kỳ Diên và Kỳ Tu đứng ở hai bên.
Sở hoàng hậu nhớ tới Kỳ Sùng khi còn nhỏ, bản thân bà ta đã không thích đứa trẻ tỏ vẻ từng trải thế này. Lúc ấy bà ta hao hết tâm tư để được sủng ái, làm Vũ Văn hoàng hậu hậm hực khó coi, khiến cho mọi người trong nhà Vũ Văn của hoàng hậu đều rất mất mặt, thậm chí cuối cùng còn cướp mất mạng sống của Vũ Văn hoàng hậu rồi chiếm lấy ngôi vị. Năm đó xuân phong đắc ý bao nhiêu thì bây giờ hồn lạc phách xiêu chừng nấy.
Bà ta khóc không thành tiếng: “Di Nhi, đứa nhỏ đáng thương của ta…”
Kỳ Diên đứng bên cạnh nói: “Xin mẫu hậu nén bi thương, muội muội đã mất rồi, ngài có khóc cũng không thể sống dậy được. Là cung nữ của muội ấy dám chống đối Kỳ Sùng, chúng ta đi đến chỗ hắn nhận lỗi là được, tránh làm liên lụy đến chúng ta.”
Hai mắt Sở hoàng hậu đều đỏ tươi: “Ngươi cũng chỉ có nhiêu đó tiền đồ thôi, hèn chi không tranh được với hắn!”
Bây giờ tất cả người của Sở thị giống như cá nằm trên thớt, còn sống cũng còn vẫy đuôi nhưng càng vẫy lại càng mau cht, bất cứ lúc nào đao cũng có thể chém xuống.
Bản lĩnh tra tấn người của Kỳ Sùng là tuyệt nhất, nhiều người đấu với hắn nhiều năm như thế, cuối cùng đều thất bại hết, một chút ưu thế cũng không có, chỉ có thể giãy giụa trong vòng tròn tử vong.
Sau khi Kỳ Diên bị hoàng hậu quở trách, cũng tức giận nói: “Còn không phải do ngài và phụ hoàng không có tài cán gì sao, nếu trước kia có thể giết được hắn thì giờ chúng ta còn có thể rơi vào tình trạng này sao?”
Kỳ Tu thấy đệ đệ và mẫu thân đang mâu thuẫn với nhau, cũng thấy cả người đều bất lực.
Hắn ta nói: “Cho dù thái tử có xuống tay với chúng ta, cũng sẽ không giết Ninh Đức trước, Ninh Đức làm gì đắc tội với hắn sao?”
Sở hoàng hậu lau mắt nói: “Cũng không biết nữ tử nào dụ dỗ Kỳ Sùng, cung nữ của Di Nhi chỉ qua hái mấy cành hoa đã bị đánh cht, là sai lầm của hai cung nữ này sao lại có thể liên lụy đến con bé chứ.”
Kỳ Sùng đưa rượu độc đến, sao công chúa Ninh Đức có thể nguyện ý uống chứ? Chắc chắn nàng ta đã giãy giụa tìm hoàng hậu làm chủ, kết quả người còn chưa ra bên ngoài đã bị thái giám lấy ép đổ vào.
Lúc trước trong hoàng cung rất tốt, hoàng hậu trong cung một thời gian rồi, trong hoàng cung đương nhiên có thế lực của bà, bây giờ hết lần này đến lần khác ở hành cung. Từ trong ta ngoài của suối nước nóng ở hành cung đều là thuộc hạ của Kỳ Sùng, ở trong này, hắn muốn làm gì thì hoàng hậu cũng không thể cản được.
Về phần các quần thần trong hoàng thất… Bọn họ đều bị Kỳ Sùng làm cho sợ hãi, đừng nói là giết công chúa Ninh Đức, cho dù Kỳ Sùng muốn giết Sở hoàng hậu, cũng không ai dám hó hé nửa lời.
Đột nhiên Kỳ Tu nhớ đến tiểu mỹ nhân bên cạnh Kỳ Sùng.
Tin tức của Kỳ Diên rất nhanh chóng, mấy ngày nay trong hành cung đều bản luận chuyện này: “Đó là con ma ốm, Kỳ Sùng không giữ được, nghe nói sắp cht rồi. Kỳ Sùng rất yêu nàng ta, khiến cho các thái y dùng mọi biện pháp kéo dài tính mạng của nàng ta.”
Ngón tay Sở hoàng hậu bấm sâu vào lòng bàn tay: “Git cht tâm can của bản cung, bản cung quyết không để hắn dễ chịu, ta muốn lột từng lớp da của hắn xuống.”
Kỳ Tu do dự một chút, khuyên Sở hoàng hậu: “Mẫu hậu, vào lúc này đừng làm việc gì rước thêm phiền phức nữa.”
Gần đây Kỳ Sùng rất điên cuồng, hắn làm bất cứ chuyện gì cũng không từ thủ đoạn nào, vừa mới mất đi muội muội, Kỳ Tu không muốn trơ mắt nhìn thấy mẫu hậu đưa đầu mình tặng cho người ta nữa.
Khi còn là Tần vương, nhìn qua cũng đã biết Kỳ Sùng là người có thủ đoạn tàn nhẫn, lạnh lùng, bây giờ nắm quyền trong tay, bản tính thô bạo cũng không cần kìm chế lại nữa. Bây giờ nhìn hoàng hậu thì cao quý chứ trong mắt Kỳ Sùng thì không tính là gì cả, một con kiến hôi cũng chả bằng.
- -----oOo------