To gan, dám bước đi trên mũi đao mới có thể thu được lợi ích lớn nhất. Nhát gan thì đừng mong có ích lợi gì, Quảng Thiện chân nhân cũng rất rõ, bản thân đã nhận lấy bạc của hoàng hậu, trước hết phải qua được một ải này của Kỳ Sùng.
Kỳ Sùng thật sự tàn nhẫn giống hệt như lời đồn, nếu không thể chữa trị khỏi, hắn sẽ chém đầu người đấy.
Kỳ Sùng thấy hắn ta lại do dự, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh mắt dừng hẳn trên người hắn ta.
Bị ánh mắt cao quý của người phía trên nhìn qua, Quảng Thiện chân nhân cảm thấy người mình giống như vừa bị lột mất một tầng da. Yết hầu hắn ta khô lại, suy nghĩ dần trở nên trống rỗng: “Bần đạo… bần đạo muốn thử một lần, giúp đỡ sủng cơ của thái tử.”
…
Hai ngày nay trong cung đều là mùi khói thuốc cháy xém, Minh Trăn đã sớm không thoải mái, mặc dù tính tình nàng rất tốt nhưng khi đã hung dữ lên thì bọn người Lý Phúc cũng không thể dỗ dành được.
Sáng sớm thì từ chối ăn sáng, nói mùi khói thuốc này làm cho nàng đau đầu, ăn không vào.
Từ trước đến nay, Lý Phúc công công được vô số người nể nang chỉ quỳ trước mặt Tần vương, nay lại đang trơ mắt cầm bát cơm, đang dỗ dành Minh Trăn giống như dỗ dành một đứa bé ăn cơm: “Cô nương nếm thử xem, cái này là cua nấu với cam đấy.”
Sau khi quả cam được bỏ phần ruột, bỏ thịt cua vào trong rồi hấp lên, hương thơm lan đến đầu mũi, vì làm cho Minh Trăn thích mà ngự trù cũng đau đầu đau óc. Thịt cua tính hàn, Lý Phúc cũng chỉ dám cho nàng ăn hai miếng.
“Còn có cái này, hôm qua mới làm bánh hoa mai mật ong, cô nương cũng nếm thử chút xem.”
Minh Trăn đẩy cái thìa bạc: “Ta không muốn ăn.”
Đứa con của gia đình bình thường, nếu không muốn ăn cơm thì cứ bỏ đói mấy ngày sẽ ngoan ngoãn mà ăn ngay. Chủ yếu là, người ngoài dám bỏ đói nàng, Kỳ Sùng sẽ lôi đi chém đầu ngay.
Lý Phúc biết phận mình vô cùng gian nan: “Cô nương muốn ăn món gì? Để nô tài phân phó người đi làm.”
Minh Trăn lắc đầu: “Tại sao mấy người kia còn chưa đi thế? Ta không muốn thấy bọn họ, bọn họ đều biến mọi thứ trở nên lộn xộn hết rồi.”
Lý Phúc cũng không biết nói gì, chỉ nói: “Chuyện này, là do thái tử điện hạ mời đến.”
Bệnh nặng tìm thái y, trước đến nay đều luôn như thế, bất luận là giàu hay nghèo, trong nhà có bệnh không hết thì đều đi cầu quỷ thần.
Minh Trăn chống cằm nói: “Tiễn đi đi, ta không muốn nhìn thấy.”
Lý Phúc cười khổ: “Nô tài cũng không còn cách nào cả, những người này tới là để kéo dài tuổi thọ cho cô nương.”
Đang nói thì Thiên Cầm từ bên ngoài mang đến một cây cỏ thơm mát, Lý Phúc liếc mắt nhìn một cái: “Đây là cái gì?”
Thiên Cầm nói: “Đây là của chân nhân đưa, nghe nói có gắn bùa chú lên, nghe nói sau khi đốt cháy để cô nương ngửi thấy sẽ bình tĩnh, vui vẻ.”
Minh Trăn lắc đầu: “Chỉ ở bên ngoài còn chưa tính, trong phòng cũng đốt khói, ta không chịu nổi.”
Thiên Cầm do dự một chút, nhìn Lý Phúc.
Lý Phúc nói: “Cô nương đi đến nói với thái tử điện hạ một câu đi.”
Bọn họ chỉ nghe theo mệnh lệnh, cũng không còn cách nào khác. Nghe Minh Trăn thì lo sẽ bị điện hạ trừng phạt, còn nghe điện hạ phân phó thì Minh Trăn sẽ không vui.
Hai bên đều là chủ tử cả, bọn họ đứng giữa cũng khó xử.
Minh Trăn nói: “Điện hạ đã trở lại? Trước cứ lui đi, tối ta sẽ nói với điện hạ.”
Lý Phúc để cho Thiên Cầm mang đồ ra ngoài, Thiên Cầm đành phải chuyển trả lại cho đồng tử bên cạnh Quảng Thiện chân nhân. Đồng tử hơi khó hiểu, Thiên Cầm tức giận nói: “Đốt xong toàn là khói, ngửi thấy thôi cũng đủ cht, sao có thể cứu được người chứ? Cô nương chúng ta không thích.”
Đồng tử trầm mặc một chút: “Vậy cô nương của ngươi cũng quá tùy hứng rồi.”
Thiên Cầm cảnh cáo nói: “Khuyên ngươi một câu, nếu muốn ở trong cung sống tốt thì có nói xấu sau lưng cô nương chúng ta.”
Đồng tử nhanh chóng giải thích, sau đấy lại nói: “Sinh tử là chuyện lớn như thế, các ngươi không thể vì tính tình của cô nương mà làm vậy được, đây là hương liệu chân nhân tỉ mỉ thi pháp mà thành, bên ngoài muốn mua cũng không được đâu, không cần thì thật quá đáng tiếc rồi.”
Đương nhiên Quảng Thiện chân nhân cũng nghe nói chuyện này, hắn ta cũng chẳng thấy hiếm lạ, mệnh lệnh của thái tử điện hạ mà nữ tử này lại dám chống đối, quả thật là cậy sủng sinh kiêu. ()
() Cậy sủng sinh kiêu: Được sủng ái, yêu thương nên kiêu căng, ngạo mạn.
Chờ lúc tối khi Kỳ Sùng về đến, Quảng Thiện chân nhân đã nói trước mặt thái tử: “Quý nhân từ chối uống nước phép, cũng không chịu dùng hương liệu đã làm phép, dù bần đạo có tài đến mấy thì cũng bất lực.”
Hai ngày nay trong quân có biến, các tướng lĩnh đã bị kích động, nói thẳng tương lai Kỳ Sùng chính là bạo quân, sau khi Kỳ Sùng tru di cửu tộc mấy tên đó xong thì cũng bận đến sứt đầu mẻ trán, còn đang điều tra ai đang kích động tướng lĩnh.
Nghe Quảng Thiện chân nhân nói, hắn cười lạnh, ánh mắt lộ chút hung ác: “Vậy thì ngươi cứ nghĩ biện pháp khác đi, không nghĩ ra được thì cứ đâm đầu cht ở đây.”
Quảng Thiện chân nhân: “…”
Một bên là bản thân đang gặp hiểm nguy ngập đầu, một bên thì của cải chất đầy thành núi, hai bên đều rất quan trọng, Quảng Thiện chân nhân lại không muốn bỏ bên nào xuống cả.
Kỳ Sùng còn hung ác hơn tưởng tượng của hắn ta nữa, Quảng Thiện chân nhân đành phải lui ra, bởi vì Kỳ Sùng mới vừa rồi quá mức hung ác, tàn bạo rồi, ánh mắt của đối phương dọa hắn sợ vô cùng, lúc lui ra sợ đến mức thiếu chút té gãy chân.
Trong lòng Kỳ Sùng phiền não, bất an, Lý Phúc từ xa đã thấy được dáng vẻ nghiêm túc của điện hạ cũng không dám chủ động tiến lên.
Y chỉ mong cô nương cũng có thể thấy rõ vẻ mặt của Kỳ Sùng lúc này, đừng cố tình gây chuyện nữa.
Chờ đến lúc vào phòng, Kỳ Sùng hỏi nha hoàn đang đứng một bên: “A Trăn đang ở đâu?”
Điện hạ trở về nhìn Minh Trăn, những người này chắc chắn sẽ nhớ kỹ Minh Trăn đang ở đâu: “Cô nương đang ở tại phòng của nàng, vừa tắm rửa thay y phục, chắc là vẫn đang nghỉ ngơi.”
Kỳ Sùng nhanh chóng đi qua.
Minh Trăn không để cho Thiên Cầm và Tân Dạ đứng bên cạnh hầu hạ mình, hai nàng ấy đều đi đến phòng thuốc xem thuốc nấu thế nào rồi. Sau khi lau tóc khô xong nàng nằm úp sấp ngủ một chút, phòng này ấm áp, độ ấm cũng rất thích hợp, Minh Trăn mơ màng nằm ngủ say.
Kỳ Sùng ra vào phòng của nàng đương nhiên không cần gõ cửa, sau khi vòng qua tấm bình phong, đã nhìn thấy Minh Trăn nằm sấp trên giường, chỉ là không ngờ cảnh trí lại mê người như thế.
Trên người nàng còn đang đắp một tấm lụa mỏng, làn da trắng như tuyết, mờ mờ ảo ảo, Minh Trăn nằm sấp ngủ, nên tấm lụa mỏng chỉ đắp từ bả vai đến chỗ chân nàng thôi, tóc dài bao phủ khắp cơ thể nàng, lộ ra một khoảng ở cổ chân gầy gò động lòng người.
Băng cơ ngọc cốt.
Thiên Cầm mang thuốc tiến vào, lúc vừa mới đến thì thấy điện hạ hôn lên cổ chân trăng trắng của cô nương.
Còn cô nương… thì vẫn đang ngủ.
Nàng ấy nhất thời khẩn trương, đứng lặng tại chỗ, cũng không biết nên đi ra hay nên tiến vào nên ngây người như trời trồng đứng đấy.
Kỳ Sùng nghe thấy âm thanh, lạnh lùng nói: “Đặt bên cạnh đi.”
Thiên Cầm nhanh chóng đặt khay ở một bên.
Thuốc đắng có màu đen như mực, đóa mẫu đơn trắng như Minh Trăn cũng đang ngâm trong thuốc.
Kỳ Sùng nhấp một ngụm, độ ấm thích hợp, hắn đánh thức nàng dậy: “A Trăn.”
Minh Trăn mơ mơ màng màng mở to hai mắt, nhất thời không biết mình đang ở đâu, trên người Kỳ Sùng đang mặc y phục bằng tơ lụa, mặt nàng nhẹ nhàng cọ vào, tay Kỳ Sùng cũng ở trên người nàng, bàn tay bé nhỏ như không xương nhẹ nhàng được hắn bắt lấy, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
Lúc này nàng mới tỉnh.
Kỳ Sùng nói: “Uống thuốc nào.”
Minh Trăn nhớ đến tăng nhân, đạo sĩ mấy ngày nay cứ ra ra vào vào, còn có hơi thở khói hôi và áp lực trong cung, trong lòng nàng thật sự là vô cùng vô cùng không vui khi thấy những người đấy. Minh Trăn vẫn luôn rất nhát gan, nàng không thích gặp người xa lạ, tất cả mọi chuyện xa lạ đều không hợp với nàng, nàng cũng không muốn lại gần.
Nàng lắc đầu, nằm úp xuống thêm lần nữa: “Ta không uống đâu.”
Kỳ Sùng nhíu mi: “Còn muốn cáu kỉnh với Cô sao?”
Một ngày đầu mệt mỏi bên ngoài, trở về lại thấy con mèo nhỏ này vươn móng vuốt đến bắt người, thật ra cũng là một thú vui. Ngày thường tính tình Minh Trăn rất tốt, tùy ý nhào nặn, khó có lúc nàng tức giận như thế.
Minh Trăn chôn mặt trong gối đầu: “Ta không muốn uống, ngài đuổi hết mấy kẻ đó đi đi, ta không muốn thấy bọn họ.”
Kỳ Sùng nắm lấy vòng eo của nàng, kéo nàng lại gần mình: “Ngoan, uống đi.”
Minh Trăn ngậm chặt miệng.
Kỳ Sùng đang cương quyết muốn uy hiếp nàng, kết quả đột nhiên nàng đưa tay hất đổ chén thuốc, bản thân nàng tay chân vụng về nên chén thuốc không đổ lên người hắn mà toàn bộ đều đổ cả lên người nàng.
Vốn dĩ nàng cũng chỉ mặc một lớp vải mỏng, cũng không tính là y phục, bây giờ lớp vải mỏng bị ướt sũng nước thuốc, ẩm ướt dán chặt vào da nàng, nước thuốc màu đen hòa cùng với làn da trắng của nàng tạo thành một thể đối lập.
Minh Trăn cũng không ngờ sẽ như thế này, nàng vừa mới tắm xong, lúc này lại phải tắm thêm một lúc nữa, chỉ chốc lát mà hốc mắt đã thấy cay, nước mắt cứ lạch tạch mà rơi xuống.
Kỳ Sùng đang thầm nghĩ sẽ đánh vào mông đứa nhỏ không nghe lời này.
Nhưng khi nàng vừa khóc, hắn cũng không thể không đè lửa giận xuống, nàng tay lau lau thuốc trên người nàng: “Có bị phỏng hay không?”
Nước thuốc không phải rất nóng, hơn nữa nha hoàn cũng không dám bưng thuốc nóng tiến vào nhưng da thịt vẫn đỏ lên, bây giờ đã hồng nhạt như hoa đào.
Nàng ngẩng đầu lên dùng chân bó của mình quay sang đá vào Kỳ Sùng: “Tại điện hạ hết.”
Kỳ Sùng bắt lấy chân của nàng, gân xanh nổi lên trên trán, bây giờ cả người đều muốn phát hỏa, vốn dĩ đã gặp áp lực lớn lúc này lại chứa thêm , bây giờ bị nàng nháo như thế, hắn chỉ muốn thầm muốn đặt tiểu cô nương không chịu nghe lời này lên giường chơi đùa đến khóc.
Hắn nhắm mắt lại, vẫn quyết định thỏa hiệp: “Được, tại Cô hết.”
Minh Trăn thấy điện hạ nhận sai, bản thân cũng ngượng ngùng theo, hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ Kỳ Sùng, rầu rĩ chôn mặt trên vai điện hạ.
Kỳ Sùng đưa nàng đi tắm rửa, bỏ nàng vào trong suối nước nóng. Minh Trăn mệt mỏi ghé người dựa vào tảng đá ở giữa, ở giữa suối nước nóng có hai tảng đá vuông dài, ngâm mệt có thể dựa vào nghỉ ngơi một lát. Vốn dĩ nàng không có khí lực, bây giờ một chút cũng không còn, chỉ có thể nằm úp sấp.
Kỳ Sùng quấn nàng trong một sa y, sa y có màu đỏ tươi, ngày thường nàng rất đẹp nên mặc màu này làm nàng càng đẹp thêm, bởi vì dính nước nên những đường cong quyến rũ đều hiện lên.
Nàng trong nước nhìn Kỳ Sùng, Kỳ Sùng đã sớm bảo người đưa tấu chương đến, hắn ở bên cạnh xử lý tấu chương, để cho Minh Trăn ngâm một lát.
Chữ đỏ hạ xuống thật mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp, chữ Kỳ Sùng viết ngày thường đều rất bình tĩnh và mạnh mẽ, bây giờ lại như rồng bay phượng múa.
Minh Trăn từ từ vuốt mấy sợi tóc dài của mình, tóc đen mi dày bị nước làm ướt: “Những người đấy đều tiễn đi cả đi, điện hạ, A Trăn thật sự không thích những người đó.”
Chữ đỏ dừng lại một chút.
Kỳ Sùng không muốn nhìn nàng, lúc đưa mắt nhìn thì đâu đâu cũng là nàng.
Nàng im lặng ngâm mình trong suối nước nóng, làn da và đôi mắt đều sáng lấp lánh, được ngâm trong nước quả thật là người đẹp nhất thế gian.
Giống như hạt cát trong tay, càng nắm chặt lại rơi càng nhanh, cũng giống như gió như nước, không thể bắt lấy.
Nhưng dù sao hắn cũng là đế vương của nhân gian, hắn muốn cái gì thì phải có cái đó.
- -----oOo------