Thật ra Minh Trăn đã tỉnh rồi.
Hầu như hai ngày nay nàng uống thuốc thay cơm, cho dù thân thể mệt mỏi cũng không muốn tỉnh lại, sau khi uống đủ mọi loại thuốc xong, nàng nóng đến mức phải tỉnh lại.
Ấn tượng của nàng về chuyện xảy ra lúc ấy là vô cùng đau đớn. Mãi khi đến hiện tại, Minh Trăn vẫn còn cảm thấy bụng mình hơi hơi đau đau. Sau khi uống thuốc xong, miệng vết thương cũng rất nhanh lại rất nhanh nhưng trong cơ thể vẫn cảm thấy không thoải mái lắm.
Nhìn thấy Kỳ Sùng lại đây, Minh Trăn rũ mắt xuống, nàng ngồi trên giường, dựa người vào gối phía sau lưng, nhẹ giọng nói: “Đã trễ thế này, sao điện hạ còn chưa đi ngủ?”
Kỳ Sùng giơ tay muốn kiểm tra thử vẻ mặt của tiểu cô nương nhưng nàng lại rụt sang bên cạnh, cũng không để hắn đụng vào.
Minh Trăn ngồi ở đây, nửa người đều giấu trong chân, thân thể vô cùng yếu ớt, tóc đen lỏng lẻo rơi trên vai nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng trắng như tuyết, cằm cũng nhòn nhọn.
Cho nên trông con mắt rất to.
Kỳ Sùng biết bản thân làm tổn thương đến nàng rồi nên nàng mới sinh ra cảnh giác, hắn rút tay lại: “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Minh Trăn “Ừm” một tiếng.
Kỳ Sùng muốn đứng dậy rời đi, không thể ở lại nơi này lâu. Ở lại đây lâu chỉ có thể thích nàng nhớ đến chuyện buổi chiều ngày hôm đấy, nhớ đến hắn đã gây nên đau đớn cho nàng.
Kết quả vừa mới đứng dậy, đột nhiên Minh Trăn lại nắm lấy cánh tay hắn, Kỳ Sùng sửng sốt một chút, nhìn thấy tiểu cô nương chui vào lòng mình, ôm lấy thắt lưng mình.
Mái tóc đen dày của nàng rơi xuống vai, bả vai yếu đuối run lên từng đợt, hai má chôn thật sâu trong lòng hắn.
Kỳ Sùng nhắm mắt lại: “A Trăn, Cô rất xin lỗi.”
Giọng của Minh Trăn rất nhẹ: “A Trăn vẫn rất thích điện hạ.”
Tuy rằng hơi đau cũng hơi tức giận nhưng mà sau khi nhìn thấy được Kỳ Sùng, Minh Trăn vẫn không thể tức giận điện hạ. Nàng biết Kỳ Sùng không cố ý khiến nàng khổ sở, chín mươi chín cục đường và một chén thuốc, thứ nàng cần nhớ kỹ không phải là chén thuốc đắng mà là cục đường ngọt ngào.
Trong nháy mắt tim của Kỳ Sùng bị đâm thật mạnh, hắn cũng ôm chặt lấy Minh Trăn.
Thật ra hắn hiểu rất rõ, trên đời này người tin tưởng hắn vô điều kiện, thích con người thật của hắn cũng chỉ có mỗi Minh Trăn.
Giọng Kỳ Sùng khàn đi: “Cô cũng rất thích A Trăn, vô cùng thích.”
Lúc trước Kỳ Sùng muốn ngôi vị hoàng đế này, có dã tâm với quyền lực. Trong lòng hắn không cam tâm, bởi vì hắn cũng là hoàng tử nhưng lại không được yêu thương, hắn có ý muốn trả thù mọi người, cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy, bản thân hắn có thể thu thập được người trong thiên hạ, chỉ có bản thân hắn mới hoàn toàn xứng đáng làm đế vương.
Bây giờ lại có rất nhiều.
Đứng trên vị trí cao nhất, không những có thể giết người hắn muốn giết mà còn có thể bảo vệ người hắn muốn bảo vệ.
Minh Trăn sờ sờ mặt của điện hạ: “Trông điện hạ rất mệt mỏi, đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Bây giờ mê tình chú vẫn còn hiệu lực, mùi hương trên người Minh Trăn vẫn chưa biến mất hẳn, Kỳ Sùng lo lắng bản thân ở lại sẽ mất khống chế lần nữa nên không ở lại.
Hơn nữa xem ra, tuy Minh Trăn vẫn rất thích hắn nhưng đối với chuyện hắn tới gần nàng, cũng có vài phần sợ hãi.
Người ta thường nói loan điên đảo phượng (), si vân nị vũ (), chuyện này vốn nên tốt đẹp như thế, khiến cho người ta sa vào trong đó nhưng Minh Trăn đã có bóng ma rồi, đồng thời Kỳ Sùng cũng tự trách bản thân đã không thể khắc chế mình.
() Loan điên đảo phượng: Thể hiện quan hệ thân mật của nam và nữ.
() Si vân nị vũ: Thể hiện người đàn ông và phụ nữ bị cám dỗ, lôi kéo vào tình yêu cuồng nhiệt.
Nếu nàng vẫn không muốn thế thì Kỳ Sùng đành chờ đợi. Hắn ở cùng với Minh Trăn không phải vì chuyện nam nữ thân mật này.
Lúc nàng còn nhỏ, Kỳ Sùng hoàn toàn không có tình yêu nam nữ với nàng, hằng ngày đều ở chung với Minh Trăn, ấm áp và tốt đẹp như cũ, sau này không có chuyện này, hai người vẫn có thể giống như trước kia, bên nhau đơn thuần.
Qua hai ngày, Minh Trăn cũng có thể xuống giường đi lại, tuy cảm giác vẫn không tốt lắm, thân thể yếu ớt có thể bị gió thổi bay nhưng tốt xấu gì cũng không ở mãi trên giường bệnh kia.
Sau khi Sở hoàng hậu bị hoảng sợ, bà ta nổi điên trong hành cung, mỗi ngày đều hét là phải về trong cung, về phần Kỳ Diên và Kỳ Tu, khoảng thời gian này Kỳ Diên đều sống trong mơ mơ màng màng, mỗi giây mỗi phút hắn ta đều sợ Kỳ Sùng sẽ tới giết mình, vì thế luôn tận hưởng lạc thú trước mắt, ôm lấy tiểu thiếp của mình sống lay lắt qua ngày, tuy Kỳ Tu không có phóng túng như Kỳ Diên nhưng mà sau khi Sở hoàng hậu nổi điên, hắn ta cũng chỉ ru rú trong phủ, không gặp ai cả.
Lúc Tết Nguyên Tiêu, Minh Trăn nghe nói trong kinh thành vô cùng náo nhiệt, trước đó vài ngày nàng đã năn nỉ Kỳ Sùng dẫn mình đi coi hoa đăng.
Đây là một trong những ngày lễ náo nhiệt nhất của triều Lăng, buổi tối sẽ giăng đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp náo nhiệt. Kỳ Sùng thấy thân thể nàng yếu ớt nên không đồng ý.
Ban ngày Minh Trăn như cái đuôi nhỏ theo sát phía sau lưng hắn, cầm lấy ống tay áo Kỳ Sùng, muốn hắn phải đi với nàng.
Đợi đến lúc ăn cơm, nàng ngồi bên cạnh hắn cứ rầu rĩ không chịu ăn gì, một bên nhỏ giọng than thở muốn ngắm hoa đăng.
Buổi tối Kỳ Sùng đang tắm, sau bình phong tự nhiên chui ra một cái đầu nhỏ, vẫn lảm nhảm đòi ra cửa như cũ.
Bị bệnh thời gian dài như thế làm Minh Trăn buồn đến cht mất.
Nàng có thể lôi kéo, quấn lấy người hắn đến cht, vì để đạt được mục đích cũng không chịu bỏ qua, suốt ngày đi theo Kỳ Sùng. Cho dù là ban ngày hay ban đêm, cuối cùng Kỳ Sùng cũng tạo được một cái thang để leo xuống.
Kỳ Sùng nói: “Hai ngày nay phải thành thành thật thật uống thuốc, không cho phép lén lút đổ đi, nếu sắc mặt tốt lên thì đến lúc đó Cô sẽ mang nàng ra ngoài.”
Ánh mắt Minh Trăn sáng lên: “Thật không?”
Tay Kỳ Sùng cầm quyển sách, hôm nay hắn trong thư phòng vẫn chưa ra ngoài, ngọc trâm buộc nửa phần tóc đen lên, y bào màu xanh nhạt, nhìn dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều, lúc này hắn đang đọc sách, không nhìn Minh Trăn: “Đến lúc đó thân thể suy yếu, ngay cả đường cũng không đi được thì không được đi.”
Minh Trăn ôm lấy cổ hắn, hôn lên mặt hắn một cái: “Điện hạ ôm ta đi.”
Sườn mặt cảm thấy hơi mềm mềm, cho dù nàng đi rồi nhưng tia ấm áp và dịu dàng ấy vẫn ở đây không có biến mất, mùi hương trên người nàng vẫn đang lượn lờ xung quanh. Ngón tay Kỳ Sùng thon dài sờ sờ trên người của nàng.
Trước đó Minh Trăn đã chuẩn bị tốt đồ phải mặc để ra ngoài, bởi vì là ngày lễ, đương nhiên phải xinh đẹp một tí, nàng chọn một bộ y phục đỏ rực, bên ngoài choàng một áo choàng lông hồ ly.
Tân Dạ cũng biết trong khoảng thời gian này Minh Trăn rất buồn, trong hành cung cũng không có gì vui chơi, cũng không có Minh Oái ở cạnh, mỗi ngày ngoại trừ uống thuốc thì đều ngủ, khó trách nàng không kiên nhẫn được.
Nàng ấy tinh tế trang điểm cho Minh Trăn: “Có điện hạ bầu bạn bên cạnh cô nương nên cô nương nên trang điểm xinh đẹp một chút.”
Đương nhiên ở bên cạnh Kỳ Sùng là an toàn nhất rồi, không cần lo lắng có người nào đó sẽ đùa giỡn Minh Trăn, nếu thật sự có tên nào chán sống đụng tới Minh Trăn rhì Kỳ Sùng cũng tác thành cho mong ước của hắn, cho xuống địa ngục.
Minh Trăn mím môi son: “Có phải nên xinh đẹp một chút không?”
Da nàng trắng đến trong suốt, thật ra không cần thoa nhiều phấn lắm, chỉ cần thoa tượng trưng một ít thôi, chú trọng một chút vào mắt và môi, trang sức hình hoa mai, trên trán còn cài một hoa mai, đuôi mắt vẽ bằng màu đỏ, càng thêm tươi đẹp.
Tân Dạ nhìn đến ngây người: “Nô tỳ cảm thấy thật đẹp.”
Bởi vì mấy ngày nay Minh Trăn đều không vui vẻ gì, cho đến bây giờ sắc mặt vẫn trắng như tuyết, dáng vẻ yếu ớt không có khí lực, đột nhiên nàng ấy nhìn thấy sắc mặt khi đã trang điểm xinh đẹp của nàng, Tân Dạ hơi đui mù đó nha.
Minh Trăn cảm thấy rất đỏ, muốn lau đi một chút, Tân Dạ cầm lấy tay nàng: “Như thế rất tốt.”
Trên xe ngựa, Kỳ Sùng nhìn thấy cánh môi kiều diễm ướt át của Minh Trăn, trong lòng lại thấy tâm phiền ý loạn.
Bản thân Minh Trăn lại không phát hiện ra, nàng ngoan ngoãn ôm lấy cái lô bé nhỏ, tựa vào chiếc gối êm ái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thân thể yếu ớt cần phải ngủ nhiều để bổ sung, Kỳ Sùng nhấp ngụm trà, cúi đầu xem tấu chương, bên cạnh đương nhiên có một xấp nhỏ
Hắn có thói quen nắm chặt quyền lực trong lòng bàn tay cho nên công việc rất nhiều, thời gian nghỉ ngơi cũng rất ít. Cũng may Kỳ Sùng không cần ngủ nhiều nhưng tinh lực vẫn luôn tràn đầy.
Minh Trăn lại yếu đuối đương nhiên không hiểu được cảm giác xử lý công vụ suốt mấy canh giờ là cảm giác gì.
Cánh môi nàng thoa chút son đỏ trông rất mê người, Kỳ Sùng không tự chủ được mà nhéo nhẹ cằm của nàng, nghĩ muốn tiến lên hôn khóe môi nàng một chút.
Nhưng đột nhiên tiểu cô nương mở mắt, lui về sau.
Nàng vẫn thích bên cạnh hắn như trước, chỉ khác là hơi né tránh khi hắn muốn ôm hôn nàng.
Kỳ Sùng ấn trán mình vào trán nàng rồi nhắm hai mắt lại.
Đèn đuốc rực rỡ như những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh. Bụi đen đi theo xe ngựa, trăng sáng đuổi theo người. Đô thành của Lăng triều đã tối nhưng lại giống như ban ngày, đường lớn rất nhiều người đi lại, rộn ràng náo nhiệt. Minh Trăn chưa từng thấy ở đâu náo nhiệt như thế, nàng mang mặt nạ bước ra, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Kỳ Sùng, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lấy vạt áo Kỳ Sùng.
Ám vệ đang núp trong dòng người, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến an toàn của hai người.
Kỳ Sùng nhìn nàng dịu dàng dựa vào mình, giữ lấy bả vai của nàng: “Chậm một chút.”
Thân thể Kỳ Sùng cao lớn, Minh Trăn đi bên cạnh hắn cũng rất nhỏ xinh, người bên ngoài đều tưởng hắn đưa muội muội ra ngoài chơi.
Người bán trang sức thấy y phục của Kỳ Sùng không tầm thường nên đến mời chào: “Công tử, mua cho muội muội cây trâm đi, năm mươi đồng một cây, trâm từ gỗ tùng.”
“Người ta là quý công tử sao lại mua cây trâm gỗ của ngươi được? Công tử nhìn của ta xem, cây trâm bạc này, có hình hoa đào đấy, hai lượng bạc một cây, tiểu thư cài hoa đào vào chắc chắn sẽ có vị hôn phu tốt.”
Kỳ Sùng như có như không nói: “Đây là nương tử của ta.”
Mặt của Minh Trăn sau lớp mặt nạ đỏ lên, duỗi chân dẫm lên chân của Kỳ Sùng.
Những người này thấy tóc của Minh Trăn, đều nghĩ là chưa xuất giá, thấy Kỳ Sùng nói như thế thì đều nói: “Thì ra là quý phu nhân, quả nhiên là trai tài gái sắc, cây trâm mẫu đơn này rất xứng với cô nương, công tử nhìn xem?”
Kỳ Sùng cũng không có lấy trâm của bọn họ, thưởng cho mỗi người một thỏi bạc.
Minh Trăn nhìn thấy bên đường có bán chè trôi nước, mở miệng đòi ăn chè trôi nước nên Kỳ Sùng mua cho nàng một chén. Bên cạnh có một vị trung niên râu tóc bạc trắng trông có vẻ thư sinh cũng muốn ăn chè trôi nước, hắn ăn mặc giản dị, ông chủ không kiên nhẫn đuổi ông ấy đi: “Đi đi đi! Ngươi đừng đến đây, mỗi lần thấy ngươi đã thấy xui rồi.”
Kỳ Sùng liếc mắt nhìn người này một cái, nhìn thấy hình như là một tú tài nghèo khó, người trung niên kia, có tay có chân nhưng ngay cả cơm cũng ăn không nổi, lười biếng không thôi, hắn nhìn một cái rồi cũng không chú ý.
Minh Trăn cũng không có nghĩ nhiều lắm, chỉ cảm thấy ngày lễ nên vui mừng mới phải, người này đến chè trôi nước cũng không kịp ăn thật đáng thương, nàng đưa một đồng tiền cho ông chủ: “Ông chủ, ăn tết mà, để cho ông ấy ăn một chén trôi nước đi.”
Ông chủ cũng bất đắc dĩ: “Hắn không phải không có tiền, chỉ là miệng quạ đen…”
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị người nam nhân mặc y phục màu đen bên cạnh tiểu cô nương lạnh lùng nhìn lướt qua, nhìn người mặc y phục màu đen không dễ chọc, tám phần là người quyền quý nào đấy, đêm nay náo nhiệt nên mới đưa muội muội ra ngoài chơi.
Trong đô thành ngọa hổ tàng long, lỡ có thấy người nào đó mặc cẩm bào thì cũng là công tử Hầu phủ hay thế tử vương gia, dân chúng tầm thường không dám trêu chọc.
Ông chủ cửa hàng cũng không nhận lấy đồng tiền của Minh Trăn, bất đắc dĩ nói: “Đến đây đi, vị tiểu thư này mời ngươi đấy.”
Nam nhân cũng không khách khí mà ngồi đối diện bàn Minh Trăn, khi Minh Trăn cởi mặt nạ ra ăn cơm, hắn lấy chiếc đũa ở trước mặt Minh Trăn liếc mắt một cái: “Năm nay là Nguyên Tiêu cuối cùng của cô nương, nếu không trị bệnh thì không sống quá sang năm.”
Ông chủ đặt chén trôi nước trước mặt nam nhân, liếc mắt nhìn Minh Trăn một cái: “Tiểu thư ngài xem, ta đã nói mà, hắn là miệng quạ đen, khắp nơi đều đi trêu chọc người, hắn nói ba năm sau ta phải cht, không phải bây giờ ta rất tốt sao.”
Tự nguyền rủa mình trong năm mới, đừng nói là bán bánh trôi cho hắn, ông chủ chỉ muốn đánh hắn một cú nữa cơ.
- -----oOo------