Sau khi hai người chịu phạt xong thì lại tụ lại một chỗ với nhau, Minh Oái mang theo Minh Trăn đi về phía trước nói: “Hai tháng nữa là sinh nhật của hoàng thái phi Thận Đức, thân phận bà ấy cao quý, năm rồi trong cung làm rất lớn, năm nay hoàng đế mới qua đời không bao lâu, nhưng mà thân phận bà ấy cao quý, Lục hoàng tử cũng mù quáng tin vào bệ hạ, có thể sẽ phải lo liệu.”
Triều thần đều rất rõ ràng, Kỳ Sùng có hiềm khích với tiên đế, sau khi tiên đế qua đời, dựa theo lệ thường là sang năm mới mới bắt đầu thay đổi niên hiệu nhưng năm nay Kỳ Sùng đã thay đổi luôn thành Long Vũ.
Minh Trăn gật gật đầu.
Minh Oái vẫn nhớ kỹ: “Ta tưởng Kỳ Đình và Kỳ Thưởng thân với bệ hạ như nhau nhưng lúc bệ hạ thượng vị lại rất trọng dụng Kỳ Đình, ta lo lúc đó huynh đệ bọn họ sẽ có hiềm khích.”
Minh Trăn gặp Kỳ Thưởng rồi, nàng cũng biết tính tình của Kỳ Thưởng: “Nghe nói Lục hoàng tử điện hạ không màng đến danh lợi, ngày thường chỉ hay trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không để ý đến chuyện quan trường này.”
“Chỉ mong đúng như đồn đãi.” Minh Oái nắm lấy tay Minh Trăn: “Nhưng mà, cuối năm hắn sẽ thành thân, đã định thân rồi, là cháu ngoại gái của hoàng thái phi Thận Đức, bệ hạ thấy hắn thành thân, chắc chắn sẽ cho thăng quan tiến chức.”
Bây giờ Kỳ Thưởng được phong làm Lương vương, mặc dù vương gia rất cao quý nhưng không có nhiều quyền hành lắm.
Minh Oái nghĩ nghĩ, lại nhìn Minh Trăn nói: “Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt, nói không chừng cũng là kiêng kị, lòng nghi ngờ người làm hoàng đế đều nặng một chút, sao có thể không kiêng kỵ huynh đệ mình chứ, cũng may Kỳ Đình với hắn cũng coi là huyết thống xa xa nên cũng đỡ lo.”
Sau khi Minh Trăn trở về, Quý Bách sư bá lại tiếp tục đến châm cứu cho nàng, châm cứu là phải làm vài ngày liên tục, ngay từ đầu Minh Trăn nhìn thấy sợ hãi, sau này dần dần cũng thành quen.
Đợi đến lúc được ba tháng, thời tiết hoàn toàn đã ấm hẳn lên, thân thể Minh Trăn cũng không còn gầy yếu như trước nữa, tuy so với người bình thường vẫn kém hơn một chút nhưng ít nhất cũng sẽ không tùy tiện hôn mê nữa, cũng không nguy hiểm đến tính mạng như trước đây nữa.
Quý Bách thu dọn châm xong đứng lên, nhìn Minh Trăn nói: “Cũng dần dần nóng lên rồi đấy, sẽ vào hè ngay thôi, thân thể con đã điều dưỡng tốt hơn nhiều rồi, sư bá cũng nên rời kinh thành rồi.”
Minh Trăn hơi kinh ngạc: “Sư bá, về sau ngài sẽ đi đâu?”
Quý Bách cười nói: “Trời đất bao la, nơi nào cũng là nhà. Kinh thành rất ồn ào, ta đã quen ở nơi sơn dã rồi, ở đây quả thật không quen.”
Minh Trăn buồn buồn nói: “Sau này sư bá còn đến kinh thành không?”
Ở chung với nhau mấy tháng, từ đông đi hạ đến, Quý Bách cũng biết đứa nhỏ này rất kính trọng trưởng bối, cũng rất biết ơn nàng, ông thở dài: “Sư bá chỉ đến đây lần này thôi, cảnh còn người mất, đôi khi ta cũng nhớ tới mẫu thân con, muội ấy là đồ đệ bất hiếu, hại sư phụ ta suy nghĩ nhiều năm như thế. A Trăn, sư bá không có con, bây giờ cũng xem con giống như con đẻ của mình nhưng mà, có hợp cũng sẽ có ly, sư bá vẫn quen bốn biển là nhà hơn.”
Minh Trăn cũng hiểu ý chí của ông, chuyện này cũng không cưỡng cầu: “Nếu sư bá thay đổi tâm ý, về sau muốn trở lại nhất định phải đến tìm A Trăn.”
Quý Bách vỗ vỗ bả vai nàng, lấy một bình bạch ngọc nho nhỏ trong túi ra: “Ở đây có linh dược, cũng là do sư phụ truyền xuống, có khả năng giải độc. Lúc trước nương con trúng độc có đến tìm sư phụ ta, chắc chắn còn có thể cứu, đáng tiếc tâm khí nàng cao ngạo, nhất định là cảm thấy mình quá mức chật vật và mất mặt, làm nhục sư môn cho nên mới nhờ Minh sư đệ.”
Vốn dĩ thuốc này có thể giải được bệnh cho Minh Trăn.
Nhưng thuốc chỉ có một, vô cùng trân quý, có thể sử dụng châm cứu trị liệu, cần gì phải lãng phí thuốc quý chứ? Không bằng cứ giữ lại, nói không chừng tương lai cần dùng.
Minh Trăn theo bản năng từ chối: “Thứ này rất quý, con đã được bá cứu một mạng rồi, không thể nhận nữa.”
“Con không nhận thì đặt ở chỗ sư bá cũng lãng phí.” Quý Bách mạnh mẽ đưa cho nàng, vui vẻ hớn hở nói: “A Trăn, thân thể con yếu đuối, sau này nếu có chuyện không hay xảy ra, cái này có thể bảo vệ mạng cho con. Thuốc là do sư phụ ta truyền xuống, vốn dĩ là đồ của nương con, bây giờ truyền lại cho con.”
Quý Bách hành tẩu giang hồ nhiều năm, trên giang hồ ông cũng có thanh danh, võ công của ông cũng rất siêu phàm, ngày thường lấy chuyện cứu người làm niềm vui, không cần mạng này.
Minh Trăn có linh dược phòng thân, sau này ông có hành tẩu giang hồ cũng đỡ lo lắng cho đứa nhỏ đáng thương mà sư muội để lại này, cũng an tâm hơn nhiều.
Như thế là đến ngày chia lìa, sợ là sau này không còn gặp lại nữa, Minh Trăn cũng là lần đầu tiên mới gặp được. Nàng còn ngại ngùng khóc trước mặt sư bá, cũng sợ sư bá sẽ chê cười mình thích khóc nên cố nén không để rơi lệ.
Quý Bách nghĩ đến một chuyện, do dự một chút, quay đầu nói: “Chốc nữa ta lại đi hoàng cung một chút, nói chuyện với phu quân của con cho tốt, để hắn sau này đừng khi dễ con nữa. Nếu hắn dám phụ con, con cứ việc về triều Tễ tìm ca ca và thúc phụ của con, ta đã thấy thúc phụ con rồi, là minh quân không tệ.”
Minh Trăn gật đầu.
Lấy bản lĩnh của Quý Bách, xuất nhập hoàng cung cũng không quá khó, ông hành tẩu trên giang hồ cũng là cao thủ có một không hai. Nhưng mà lúc ban đêm vào cung, vẫn bị ám vệ của Kỳ Sùng phát hiện.
Bị ám vệ đuổi theo cả một đường, ông cũng không quen thuộc hoàng cung, cuối cùng vẫn để Kỳ Sùng phát giác trên nóc nhà không bình thường, để lúc sau mới nhìn thấy Quý Bách.
Hắn ngăn cản ám vệ đang đuổi phía sau: “Lui ra.”
Quý Bách lắc đầu cười nói: “Có chút tài nghệ văn võ, so cùng với đế vương, quả thật, cao thủ vẫn là người xuất thân từ hoàng thất.”
Những ám vệ này đều do Kỳ Sùng bồi dưỡng, có thể chào đón khách, cũng có thể đi tuần tra bảo vệ, toàn bộ đều là cao thủ.
Kỳ Sùng cũng biết Quý Bách siêu phàm, nếu người bên ngoài, sớm đã bị bắt lấy, kết quả người nam nhân trung niên râu tóc bạc phơ này lại có thể không một động mà chạy trốn đến đây.
Hắn trầm giọng nói: “Tiên sinh tới với đêm khuya thế này, không biết là có chuyện gì?”
Quý Bách sờ sờ râu: “Chúng ta xuống rồi nói.”
Kỳ Sùng và ông ấy vào thư phòng, Quý Bách mới nói: “Độc còn lưu lại trong thân thể A Trăn đã hết, sau này không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nhưng thể chất con bé hơi yếu một chút, về sau vẫn phải cẩn thận nếu không sẽ sinh bệnh.”
Trong khoảng thời gian này, Kỳ Sùng vội vàng lo sự vụ trước mắt, nếu hắn đã là hoàng đế thì phải loại bỏ hết những tệ nạn, thi hành quản lý mới cho nên một ngày chỉ ngủ mấy canh giờ, còn lại đều lâm triều để thương thảo cách để thay đổi.
Quý Bách cũng hiểu rõ, tuy thủ đoạn của Kỳ Sùng mạnh bạo, giết không ít tri thức thối nát, nhìn như người tàn bạo, độc đoán, nhưng trên thực tế lại là người tỉnh táo nhất.
Chỉ là, Kỳ Sùng thi hành chuyện này, có lẽ đến thế hệ sau mới nhìn thấy, dân chúng và quan viên sau này mới có thể hiểu hắn có bao nhiêu anh minh.
Kỳ Sùng đoán được ý đồ của Quý Bách: “Tiên sinh phải rời kinh thành sao?”
Quý Bách gật đầu: “Ta chỉ là người trong giang hồ, không ở trong kinh thành lâu được, giải quyết xong nỗi lòng thì phải rời đi ngay. Lần này đến nói cho bệ hạ biết, không thể lấy khóa linh mạch cho A Trăn được.”
Cùng một sư môn, lúc trước Minh Nghĩa Hùng chắc cũng đã tìm trăm phương nghìn kế để lấy khóa linh mạch cho nàng, ông ấy không tìm được, Quý Bách tìm được cũng không dám lấy ra.
Thân thể Minh Trăn vốn rất yếu, đầu lại là nơi quan trọng, một tí sơ suất cũng sẽ dẫn tới cht, Quý Bách lo mình dùng lực quá nhiều, ngược lại sẽ làm tổn hại đến thần trí của Minh Trăn.
Kỳ Sùng nói: “Bây giờ A Trăn tốt lắm, nếu không lấy được thì cứ duy trì như hiện tại cũng được.”
“Hy vọng về sau có duyên gặp lại, nó có thể tự bản thân lấy ra.” Quý Bách cười cười: “Ngày mai ta rời đi, tiểu cô nương có thể sẽ rất buồn, thừa cơ hội lúc con bé buồn, bệ hạ cần phải biểu hiện cho tốt, bắt được lòng của giai nhân đấy.”
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Quý Bách đã từ biệt rời đi, sáng sớm còn rất nhiều sương, sương mù mênh mông, Minh Trăn dậy rất sớm, đi với Minh Nghĩa Hùng đưa Quý Bách ra cửa thành.
Quý Bách vẫy vẫy tay, cười ha hả: “Đứa nhỏ này gọi đệ là phụ thân nhiều năm thế, Minh sư đệ, đệ phải chăm sóc nó thật tốt, phải hết sức làm tròn bổn phận phụ thân này đấy. A Trăn, ngày thường con thích ngủ nhất, cuối cùng hôm nay cũng dậy sớm rồi, chạy nhanh trở về ngủ thêm một chút đi.”
Người nam nhân mặc y phục màu xanh nhàn nhã cưỡi ngựa rời đi, biến mất trong màn sương sớm.
Minh Nghĩa Hùng thở dài, nhìn về phía Minh Trăn: “A Trăn đừng buồn, Quý sư huynh dạo chơi giang hồ, bốn biển là nhà, về sau chắc chắn rất tự do, không cần lo lắng cho hắn.”
Minh Trăn lau lau nước mắt, gật gật đầu, đi theo Minh Nghĩa Hùng trở về.
Sau khi trở về vẫn không yên lòng, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của sư bá, Thiên Cầm và Tân Dạ biết Minh Trăn rất quý Quý Bách sư bá, sư bá đi làm nàng rất buồn nên hai người cũng không có quấy rầy nàng, đều ngồi yên bên ngoài.
Minh Trăn ngồi lặng người bên cửa sổ, Thiên Cầm đi nấu canh tuyết nhĩ Minh Trăn thích ăn, vừa mới bê vào đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc tiến vào.
Người tới mặc trường bào tối màu, trên y bào có thêu hoa văn hình rồng bằng chỉ bạc, uy nghiêm lạnh lùng khiến cho người ta sinh lòng kính sợ. Nàng ấy nhanh chóng hành lễ: “Nô tỳ tham kiến bệ hạ.”
Kỳ Sùng nhận lấy canh tuyết nhĩ trong tay Thiên Cầm: “Đi ra ngoài đi.”
Lúc đi đến, tiểu cô nương còn đang khóc, ánh mắt hồng hồng, khăn tay ướt hết cả.
Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Cô nương bao nhiêu tuổi rồi, sao mỗi ngày vẫn thích khóc thế?”
Minh Trăn nhanh tay lau lau mắt: “Ta mới không khóc đâu.”
Kỳ Sùng mang canh tuyết nhĩ đặt trên bàn, ngồi đối diện nàng: “A Trăn không khóc, là ai khóc? Là con thỏ nhỏ sao?”
Nước mắt Minh Trăn lại lạch tạch rớt xuống, được Kỳ Sùng ôm vào trong : “A Trăn chỉ là rất khó chịu, sư bá nói về sau sẽ không đến kinh thành nữa, sẽ không còn gặp lại ông ấy nữa.”
Kỳ Sùng ôm nàng lên đùi mình, chỉ vuốt nhẹ hai má mềm mịn của Minh Trăn: “A Trăn, mỗi người đều phải có chuyện mình phải làm, dạo chơi khắp nơi là sở thích của tiên sinh, bởi vì ông ấy thích phiêu bạc nhiều nơi, đi khắp nơi cứu sống cho người cho nên mới rời đi. Có đôi khi đi quá xa sẽ không tiện trở về, sở dĩ nói với nàng không trở lại vì sợ nàng kỳ vọng sẽ thất vọng.”
Minh Trăn gật gật đầu.
Cằm Kỳ Sùng gác lên đầu nàng, lặng lẽ ôm nàng.
Bây giờ Minh Trăn rất ít thấy vẻ mặt kiên nhẫn, cẩn thận như thế của điện hạ, ngoại trừ bá đạo giữ lấy, thật ra hắn cũng có lúc rất dịu dàng.
Thời gian ngày xuân luôn rất quý giá, ánh mặt trời ấm áp, trong phòng mang theo mùi hoa, Minh Trăn quên mất đau lòng, dựa vào trong lòng Kỳ Sùng, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Kỳ Sùng nói: “A Trăn nhìn Cô sao?”
Tiếng tim Minh Trăn đập liên hồi, chính nàng cũng không biết rõ là vì sao, cầm bàn tay to của Kỳ Sùng để cho hắn cảm thấy tiếng tim đập của nàng, từng tiếng từng tiếng một như thế, như nai con chạy loạn: “Tim A Trăn đập rất nhanh, có thể thích bệ hạ rồi.”
Kỳ Sùng chôn đầu ở giữa cổ non mềm của nàng, cười nhẹ một tiếng: “Xuân tâm của A Trăn đang nảy mầm.”
Minh Trăn được hắn đặt trên giường, được Kỳ Sùng ôm eo, hắn dùng tay đo vòng eo của nàng, bả vai, , chiều dài cánh tay và chân của nàng, Minh Trăn hơi khó chịu, nhỏ giọng hỏi: “Bệ hạ đang làm gì thế?”
Kỳ Sùng nói: “Cô để cho người ta may y phục mới cho A Trăn.”
Y phục mùa hè thật ra có rất nhiều, đoạn thời gian trước La thị để người trong nhà đo và cắt may cho các tiểu thư.
“A Trăn có rồi.” Minh Trăn nói: “Đã có rất nhiều.”
Kỳ Sùng nói: “Cô cho A Trăn y phục độc nhất vô nhị.”
- -----oOo------