Thành phố N, sân bay.
Sau khi giúp Mộc Tiểu Thụ làm xong thủ tục đăng ký, Phó Chỉ Liên luôn ở bên cạnh cô.
Cô gái này, còn có nhiều dũng khí hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Cô ta vốn cho rằng, trước khi đi Mộc Tiểu Thụ nhất định sẽ gọi điện thoại cho Kì Tấn Khiêm. Nhưng mà, cho tới lúc này, Kì Tấn Khiêm vẫn không biết người con gái mình yêu đã giấu anh chọn trường đại học tại Hồng Kông xa xôi.
Nếu Kì Tấn Khiêm biết được cô ta là người khởi xướng nên chuyện này, anh nhất định sẽ hận cô ta.
Nhưng nếu thời gian quay ngược lại, cô ta vẫn sẽ làm như vậy.
Mộc Tiểu Thụ nghĩ rằng, chuyến đi này sẽ không có người đưa tiễn, ai ngờ vẫn có hai người ngoài dự đoán biết được hành trình của cô.
“Thụ Nhi, Trọng Tử muốn gặp cậu lâu rồi, nhưng mà cứ không dám.” Minh Sùng cười tủm tỉm nhìn Mộc Tiểu Thụ.
Tả Trọng đứng bên cạnh trưng ra bộ mặt mất tự nhiên thà nhìn lên trần sân bay cũng không nhìn Mộc Tiểu Thụ, trong nháy mắt cậu ta liền phát cáu: “Minh Sùng cậu nói bậy bạ gì hả? Ai muốn tới gặp cậu ấy, tôi không phải bị cậu ép lôi tới đây sao!”
Minh Sùng lạnh lùng liếc sang Tả Trọng: “Là ai mỗi ngày đều kéo tôi đến Thập Tam Trung trông chừng? Là ai lần nào cũng vất vả lắm mới chờ được chính chủ thì phải chạy trốn còn nhanh hơn cả con chuột hả? Cậu còn muốn tôi kể tường tận nữa không?”
Khuôn mặt Tả Trọng phình đến đỏ bừng.
“Này, tư lệnh thối, nhớ tôi tại sao không đến tìm tôi?” Khóe mắt cô mỉm cười, trong lòng cảm động, “Có biết tôi nhớ các cậu nhiều lắm không!” Cô ôm lấy Tả Trọng. Thằng nhóc này cao nhanh như vậy, ai còn nhớ cậu ta chưa từng cao tới bả vai cô chứ?
“Này này này, ai cho phép cậu ôm hả?!” Tả Trọng gào thét, nhưng kề cà không đẩy ra cô gái dính trên người.
“Tôi cho phép, thế nào?” Cô tỏ vẻ hung hãn, “Nếu không tôi lại làm gãy một chiếc răng của cậu nữa?”
Tả Trọng sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Bà cô à, sợ cậu rồi được chưa?”
Mộc Tiểu Thụ hài lòng gật đầu.
Sau một lúc lâu, lại nghe bên tai truyền đến âm thanh rầu rĩ: “Tiểu Thụ, tôi xin lỗi.” Là Tả Trọng.
Lời xin lỗi muộn gần hai năm.
Hốc mắt Mộc Tiểu Thụ hơi nóng: “Sao không xin lỗi sớm một chút hả? Tôi chờ các cậu rất lâu rất lâu rồi, còn không dám quay về Quỳnh Tạ. Cả đời này tôi không muốn trở về cái chỗ đó nữa.”
Tả Trọng và Minh Sùng cùng lộ vẻ xúc động. Bọn họ từ trong tình báo nhận được từ nhiều đường dần dần ghép lại chân tướng câu chuyện năm đó, không phải không hối hận, không phải không đau lòng, nhưng mà những đứa trẻ choai choai thì có năng lực làm được gì chứ?
Con cháu của gia đình quân nhân, không có năng lực để hứa hẹn thì duy trì sự im lặng, chỉ đợi đến ngày nào đó đủ lông đủ cánh mới làm nơi che chở cho người bạn thời thơ ấu.
Tuy nhiên muốn chờ đến ngày đó, dài đằng đẵng biết bao?
Bởi thế mà hổ thẹn.
Thế nhưng người đến đưa tiễn không chỉ có bạn thời thơ ấu, còn có một chiếc xe lăn lẳng lặng đi qua, phá vỡ cuộc gặp ngắn ngủi của ba người.
Tả Trọng và Minh Sùng đều tỏ vẻ cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Nhượng.
Tiêu Thanh Nhượng lại làm như không thấy vẻ căm thù của hai cậu thiếu niên. Hắn hơi ngửa đầu nhìn Mộc Tiểu Thụ, giọng điệu quen thuộc như là bạn cũ lâu ngày gặp lại: “Cậu ta không tới sao?”
Tả Trọng và Minh Sùng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có Mộc Tiểu Thụ biết “cậu ta” từ lời của Tiêu Thanh Nhượng là chỉ ai.
Cô không muốn nói về người trong lòng của mình với người này.
Gặp lại Tiêu Thanh Nhượng sau một năm trời, Mộc Tiểu Thụ kinh ngạc phát hiện trong lòng mình đã không còn một chút sợ hãi.
Hiện giờ, cô đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Mộc, không còn liên quan gì nữa. Quan hệ thông gia giữa Mộc gia và Tiêu gia đương nhiên không còn dính dáng đến cô. Bác cả Lâm Tố Âm quả quyết sẽ không để Mộc Lạc Kỳ chịu khổ, cho dù là Thích Diệp Tử hay Đới An Ni, ai làm dâu Tiêu gia cô cũng chẳng quan tâm.
Hiện tại, hắn đối với cô, chẳng qua là là một mảnh nhỏ đau đớn lưu lại trong ký ức.
Mà ngay cả phần đau đớn này cũng đã được Kì Tấn Khiêm xoa dịu.
Cô ngồi xổm xuống, ngang với tầm mắt của hắn: “Tiêu Thanh Nhượng, tuy rằng giữa chúng ta có rất nhiều chuyện không vui, nhưng mà tôi chúc anh hạnh phúc.” Hắn cũng là một người đáng thương, hắn không hiểu được tình cảm đối với cô. Rốt cuộc là xuất phát từ sự đồng cảm hay là sự chiếm hữu mãnh liệt, cô cũng không biết, nhưng trong tháng ngày bị nhốt tại nhà họ Tiêu, cô rõ ràng cảm nhận được sự cô độc gần như điên cuồng của hắn.
Mộc Lạc Kỳ từng dạy cô, Tiêu gia trắng đen lẫn lộn, em ở địa bàn bọn họ chạy loạn không sợ bị bắt hả?!
Lúc đó cô sợ tới mức cả đêm không ngủ ngon, khiến mình ngã bệnh gần nửa tháng.
Hiện giờ nghĩ lại, chỉ vì một lần đụng phải hiện trường hung án mà cô co ro hoảng loạn như vậy, Tiêu Thanh Nhượng sống trong hoàn cảnh như vậy quanh năm thì làm sao mở rộng cảm xúc ứ đọng trong lòng? Đã vậy còn cả người anh ruột thịt cũng không thể là nơi trao ra cảm xúc chân thật.
Thế gia tại Quỳnh Tạ, cấp bậc khắt khe, hắn là đứa cháu duy nhất mang họ Tiêu, tâm sự trong lòng hắn nên nói với ai đây?
Cô vốn nên hận hắn, hận hắn hại Kì Tấn Khiêm vứt bỏ thiết kế mang tâm huyết nhiều năm của mình, hận hắn khiến Kì Tấn Khiêm vứt bỏ đế quốc kiến trúc gầy dựng tại Anh Quốc. Anh Quốc là nơi phát triển giấc mộng của Kì Tấn Khiêm, nhưng bởi vì hắn gây cản trở từ bên trong, anh bất đắc dĩ coi như chiếc giày bỏ đi.
Tuy nhiên, thù hận lãng phí thời gian, cô muốn mau chóng lợi dụng từng giây từng phút, sánh vai cùng Kì tiên sinh, sau đó bọn họ trải qua cuộc sống hạnh phúc nhỏ nhặt của riêng mình.
Tiêu Thanh Nhương hơi ngạc nhiên trông thấy khuôn mặt trầm tĩnh của Mộc Tiểu Thụ. Một câu chúc phúc nhẹ nhàng như vậy, tỏ rõ chủ nhân của lời nói rất thanh thản.
Gương mặt cô vẫn thanh tú như trước, trong đôi mắt đen láy là vẻ điềm tĩnh. Nếu nói cô của hai năm trước là bức họa hoa đào xinh đẹp, thế thì cô của hai năm sau càng tựa như bức tranh sơn thủy xa xăm, thu hết phong thái của của vạn vật trên thế gian.
Là ai khiến cô có sự biến hóa như vậy, câu trả lời dường như đã khẳng định.
Hắn thậm chí có thể từ trong mắt cô nhìn thấy bóng dáng của người kiến trúc sư kia —— lạnh nhạt trầm tĩnh, cao ngạo không hề để thế tục vào trong mắt, cũng có sự quyết đoán khó lường.
Đối thủ mạnh mẽ khó chơi giống như u linh kia.
Hắn nhìn mắt cô, bỗng nhiên trong lòng dâng lên ý nghĩ. Hắn nói: “Mộc Lạc Phân, em cho rằng như thế này thì có thể thoát khỏi tôi sao? Cho dù mười năm hai mươi năm, chúng ta vẫn sẽ dây dưa với nhau.”
Hắn muốn nhìn thấy một chút sợ hãi từ trong mắt cô, nhưng mà, hắn thất vọng rồi.
Mặt mày cô tươi tắn, nhẹ giọng nói: “Được, cho nên anh phải sống đến trăm tuổi, mới có sức lực để dằn vặt tôi.” Đừng sớm đánh mất tính mạng trong cuộc tranh đấu bè phái của Tiêu gia.
Hắn bỗng dưng phát hiện, kỳ thật mình hoàn toàn không hiểu được cô gái trước mặt.
“Nên đi qua cửa an ninh rồi.” Phó Chỉ Liên lên tiếng nhắc nhở.
Mộc Tiểu Thụ đứng lên, sau khi ôm chằm Tả Trọng và Minh Sùng lần nữa, cô đi vào cửa an ninh.
Mộc Tiểu Thụ vừa đi qua cửa an ninh liền dừng bước. Cô nhìn chằm chằm màn hình tinh thể lỏng của sân bay. Tại đó đang phát tin tức địa phương.
Trong màn hình, xuất hiện một khuôn mặt mà cô vô cùng quen thuộc.
Là Đan Bá Phi.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy Đan Bá Phi ăn mặc âu phục chỉnh tề. Hóa ra lúc anh ta nghiêm túc là như thế này, không có chút vẻ bất cần đời của ngày xưa, chín chắn đến nỗi không thể tưởng tượng.
Đây là Đan Bá Phi mà cô từng quen biết sao?
Phần cuối màn hình, phóng viên tin tức dùng giọng nói ngọt ngào liên tục truyền tin, đại khái là cậu hai nhà họ Đan rốt cuộc hồi tâm muốn gánh vác sự nghiệp ủ rượu của dòng họ.
“Tiểu Thụ?” Phó Chỉ Liên ở đằng sau hối thúc.
Mộc Tiểu Thụ lấy lại tinh thần, cười xin lỗi với Phó Chỉ Liên, sau đó không hề quay đầu mà đi vào cửa đăng ký.
***
Đêm đó, Kì Tấn Khiêm ngồi chuyến bay sớm nhất từ Vancouver trở về thành phố N.
Tuy rằng Phó Chỉ Liên đã chuẩn bị tâm lý xong từ lâu, nhưng khi đối mặt với Kì Tấn Khiêm mệt mỏi nhưng tràn đầy vẻ vô tình, cô ta vẫn bất giác run rẩy.
Cô ta lớn hơn anh mấy tuổi, nhưng phong thái vẫn thua anh một phần.
“Phó Chỉ Liên, cô tốt nhất cho tôi một lời giải thích hoàn hảo.” Anh nhíu mày.
Cô ta hé miệng, ý nghĩ đã chuẩn bị sẵn sàng lại chẳng thể nói ra câu nào. Hoàn hảo? Lời giải thích có hoàn hảo đến đâu vẫn là kinh tởm trong mắt anh, thế thì cần gì giả vờ nữa? Dù sao cũng phí công.
Cô ta lấy ra một bức thư từ trong túi xách: “Đây là cô ấy để lại cho anh.”
Anh nhận bức thư, đầu ngón tay thế mà lại hơi run run.
Một ngày ngắn ngủn, cô gái kia đã để cô ta nhìn thấy được vô số nét mặt của Kì Tấn Khiêm. Gắt gỏng, bất an, lo được lo mất. Đây là thiên tài của giới kiến trúc không hề lộ ra cảm xúc kia sao?
Cô ta đợi anh đọc xong bức thư này, cũng đang chờ đợi sự xét đoán của anh. Sự xét đoán này cô ta đã đợi lâu lắm rồi, cả đoàn thể tại Anh Quốc cũng chờ lâu lắm rồi.
Hồi lâu sau, anh mới đọc xong bức thư ngắn ngủi này. Anh nói với cô ta: “Đặt vé máy bay cho tôi.”
Cô ta nghe được tiếng trái tim vỡ vụn. Cho nên, đế quốc vắng lặng hai năm kia lại bị người đứng đầu của bọn họ vứt bỏ lần nữa sao?
Cô ta hé miệng, còn muốn mở lời thuyết phục sau cùng, tiếc rằng dù rằng xưa nay cô ta miệng lưỡi sắc bén, nhưng giờ phút này ngay cả một từ đơn giản cũng không nói nên lời.
“Đặt vé máy bay cho tôi,” giọng nói anh tỏ rõ sự kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt, “Vé máy bay đi Luân Đôn.”
Trong nháy mắt cô ta tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Không phải đi Hồng Kông, mà là đi Luân Đôn. Cô ta gần như muốn khóc vì quá vui mừng.
Anh lạnh lùng nhìn thoáng qua: “Cô cũng biết, tôi ghét nhất có người giở trò gạt tôi, cho dù người này có xuất phát từ ý tốt hay không. Cho nên, cô có thể đi rồi.”
Cô ta ngẩn người. Một câu phán quyết tử hình cô ta, sau này cô ta không còn quan hệ với đoàn thể kia nữa.
Cô ra rốt cuộc khiến anh hồi tâm chuyển ý, nhưng mà giá phải trả chính là anh gạt bỏ cô ta.
Trước khi đến, cô ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, bởi vậy kết cục này cũng không tính là tệ hại.
Nhưng nước mắt không thể kiềm chế mà chảy xuống, làm ướt khuôn mặt trang điểm tinh tế của cô ta.
Đêm khuya, trong căn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, Kì Tấn Khiêm đứng yên đối diện cửa sổ sát đất thật lâu. Bên chân anh rơi đầy đầu mẩu thuốc lá, bờ môi anh vẫn còn làn khói màu xám lượn lờ.
Anh vốn đã quen sống một mình, thế nhưng giờ phút này đối diện với căn phòng yên tĩnh, phiền muộn trong lòng anh muốn phát cuồng. Suy nghĩ tựa như cỏ dại mọc um tùm, lúc nào cũng muốn xé nát trái tim anh.
Trong tay anh cầm tờ giấy viết thư hơi mỏng kia, anh bỗng dưng cong khóe miệng.
Nếu như vậy có thể khiến cô yên tâm, thì cứ làm vậy đi —— Kì Tấn Khiêm vĩnh viễn không thể lay chuyển Mộc Tiểu Thụ.
Ước hẹn năm năm sao? Được, anh chờ.
Nhiều năm hơn nữa anh cũng đã chờ được, không phải sao?
Quyển thượng: Cậu thiếu niên trên cây xoài
Không khí mùa hè mang theo mùi cây cỏ nồng nặc. Mộc Tiểu Thụ chín tuổi đứng trước một tòa nhà cổ xưa tại Quỳnh Tạ, cô bé giấu bàn tay thấm ướt mồ hôi trong nếp may của chiếc váy vải bông.
“Tiểu Thụ, đây là ông nội.” Sau lưng có người nhẹ nhàng đẩy cô bé một cái.
Cô bé ngẩng đầu trông thấy một ông lão đầu tóc hoa râm đứng dưới thanh cửa sắt chạm trổ. Ông lão kia trông đầy sức sống, mặc trường sam màu xanh nhạt, tay chống gậy gỗ, vốn tựa như nhân vật siêu phàm thoát tục, nhưng bởi vì lông mày quá mức sắc bén nên hiện ra một chút hung bạo.
Đây là một ông lão hoàn toàn khác với ông ngoại, cô bé suy nghĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ông nội.”
Bởi vì giọng nói êm ái mà ông lão chợt dịu sắc mặt: “Trông rất giống lão tam.” Ông ta gõ cây gậy, căn dặn: “Vào nhà đi.”
Cô bé bị một đám người vây quanh đi vào bên trong, chào hỏi từng người một. Cô bé thận trọng nhìn những gương mặt xa lạ, sau khi nhận thức một vòng thì sau lưng đã ứa ra một lớp mồ hôi. Người hôm nay cô bé gặp còn nhiều hơn tổng số người từng gặp trong chín năm qua.
Sau khi mọi người tản đi, một mình cô bé ở tại nhà chính rộng lớn. Bên tai có tiếng dương cầm hân hoan, cô bé tìm kiếm tiếng đàn đi về phía trước, cuối cùng đứng trước một căn phòng nhỏ thông đến vườn hoa.
Bên trong đặt một chiếc đàn dương cầm ba góc, ngồi trước chiếc đàn là một cô gái tóc dài.
Cô bé đang do dự có nên đi vào hay không, thì nghe được tiếng đàn véo von như nước chảy chợt im bặt. Cô gái ngẩng đầu nhìn cô bé, đôi mắt hạnh mở to tròn trĩnh: “Em là ai?”
Cô bé bị khí thế đột ngột của cô gái này chế ngự, quên mất trả lời.
Tiếng trẻ con giòn tan thay cô bé đáp lời: “Chị ơi, đó là chị họ.” Hóa ra đứng cạnh đàn dương cầm còn có một đứa trẻ. Bởi vì cơ thể còn nhỏ không cao bằng chiếc đàn, cho nên không thể thấy được cậu bé.
Cô gái tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, mau chóng nở nụ cười rạng rỡ: “Em chính là Mộc Tiểu Thụ à, chị là chị họ của em Mộc Lạc Kỳ, nó là em trai chị Mộc Trạch Bách. Em còn có một người anh họ Mộc Trạch Tùng, cậu ấy là một hũ nút chất phác, rất dễ nhận ra.”
“Mộc Lạc Kỳ, lại nói xấu tôi nữa.” Âm thanh rầu rĩ phát ra từ trên đầu Mộc Tiểu Thụ, cô bé sợ sệt rụt cổ lại.
Cậu thiếu niên mặc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh không biết đứng ở cạnh cửa lúc nào. Cậu ta đẩy cặp kính mắt to thật dày trên mũi, xem xét Mộc Tiểu Thụ, giống như cô bé là con bọ cánh cứng nằm dưới kính lúp.
“Mộc Trạch Tùng, gọi một tiếng chị họ cậu sẽ chết sao?” Mộc Lạc Kỳ bực bội.
“Không,” Mộc Trạch Tùng đáp nghiêm túc đâu ra đấy, “Nhưng trong lòng sẽ không thoải mái.”
Mộc Trạch Bách bật cười khanh khách, Mộc Tiểu Thụ cũng lộ ra nụ cười chân thành đầu tiên kể từ khi bước vào nhà họ Mộc.
Năm đó, Mộc Lạc Kỳ mười ba tuổi, Mộc Trạch Tùng mười ba tuổi, Mộc Tiểu Thụ chín tuổi, Mộc Trạch Bách năm tuổi. Thời gian êm đềm, năm tháng tốt đẹp.
Năm đó, Mộc Tiểu Thụ có một cái tên mới. Chỉ vì một câu của ông cụ Mộc: “Cái tên Tiểu Thụ này không phóng khoáng, nên lấy chữ Lạc như mấy đứa cùng lứa, gọi là Lạc Phân đi.” Vì thế Mộc Tiểu Thụ trở thành Mộc Lạc Phân, ở dưới cái nhìn của mọi người hoa rơi lả tả còn đáng quý hơn mầm cây nhỏ bé một mình trưởng thành.
Nhưng Mộc Tiểu Thụ luôn luôn cảm thấy cái tên Tiểu Thụ này càng thích hợp với mình hơn.
Ông ngoại từng cười híp mắt, nâng bút viết xuống tên cô bé, sau đó nói rằng: “Tiểu Thụ. Cây cắm rễ dưới đất, trải dài cành lá hướng về trời xanh, không vì gió mà đổ, không vì mưa mà rã, quả nhiên đội trời đạp đất, độc lập tự túc.” Hồi còn nhỏ cô bé đã có suy nghĩ sâu sắc. Huống hồ cô bé hiểu rõ, cho dù mình có giả dạng thành Lạc Phân điềm đạm nho nhã thế nào đi nữa, trong nội tâm vẫn là Mộc Tiểu Thụ giương nanh múa vuốt.
Từng ngày trôi qua, Mộc Tiểu Thụ ngoan ngoãn hầu như được lòng mọi người trong nhà họ Mộc. Bác cả Lâm Tố Anh gặp ai cũng khoe: “Nhìn xem Lạc Phân chúng tôi ngoan ngoãn biết bao.” Nếu Mộc Tiểu Thụ có ở đó, vừa được khen ngợi nhất định sẽ khôn ngoan lộ ra biểu cảm thẹn thùng, làm tôn lên khuôn mặt trái xoan cùng với đôi mắt to đen láy, khiến bà cô bác dì đều không hề ngoại lệ mà trong lòng tan chảy thành vũng nước.
Sau khi Mộc Tiểu Thụ và Mộc Lạc Kỳ trở nên gần gũi thân thiết, Mộc Lạc Kỳ thường xuyên dí trán Mộc Tiểu Thụ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em lấy lòng bọn họ như vậy, có mệt không hả.”
Nhưng từ bé Mộc Tiểu Thụ đã hiểu đạo lý nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu. Ngay cả ông ngoại cả đời thẳng lưng chính trực cũng có lúc khom lưng, huống chi là cô bé.
Nhân tại ốc diêm hạ, bất đắc bất đê đầu: khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.
Mộc Tiểu Thụ giải quyết tốt mối quan hệ với trưởng bối, nhưng đối với mấy đứa trẻ của những gia đình khác trong Quỳnh Tạ thì lại hết đường xoay sở. Cô bé không rõ mình đã mạo phạm đám trẻ kia hồi nào, thường xuyên bị chúng níu tóc bắt nạt. Những người có thể tiến vào Quỳnh Tạ bối cảnh không hề đơn giản, những đứa trẻ được nuông chiều từ những gia đình trong quân giới chính giới đa số đều ương bướng, Mộc Tiểu Thụ là con gái duy nhất chỉ có thể nén giận.
Đứa trẻ Vương Tả Trọng càng đối với Mộc Tiểu Thụ khắc nghiệt hơn.
Trong lúc chơi trò đóng giả kẻ cướp, Mộc Tiểu Thụ bị Tả Trọng kéo qua đóng vai áp trại phu nhân bị thổ phỉ cưỡng ép. Bọn con trai vừa ném đất vừa ném cành cây vào Mộc Tiểu Thụ, tất cả vũ khí đều gom lại chỗ cô bé. Áp trại phu nhân được giải cứu bị gả cho tư lệnh Tả Trọng của quân đội. Tả Trọng với lấy vòng eo Tiểu Thụ để cô bé hôn cậu ta, Tiểu Thụ sợ tới mức hồn vía lên mây. Cô bé liền đẩy Tả Trọng ra, thất tha thất thểu chạy ra ngoài. Bọn con trai tức giận kêu gào, đuổi theo Mộc Tiểu Thụ: “Tân nương tử chạy trốn! Tân nương tử chạy trốn!”
Mộc Tiểu Thụ chạy như điên trở về nhà họ Mộc, bùn đất dính đầy mặt. Nhưng cô bé chưa từng nói với ai những việc đã xảy ra, chỉ một mình trốn tránh thầm khóc, sau đó thu dọn sạch sẽ, vẫn đưa ra khuôn mặt ngoan ngoãn tươi cười với trưởng bối.
Tuy rằng ở cùng bọn Tả Trọng không vui vẻ gì, nhưng Mộc Tiểu Thụ cũng có chút hiểu biết cơ bản về Quỳnh Tạ này. Ví dụ như, phía cuối Quỳnh Tạ có một con đường nhỏ vắng vẻ, ven đường có một cây xoài, một mình Tiểu Thụ ngồi đó cả ngày sẽ không có ai đến quấy rầy; lại ví dụ như, trong Quỳnh Tạ có một căn nhà tối thui, hằng năm không thấy ánh mặt trời, tất cả trẻ con đều không dám tới gần chỗ đó, nghe nói ở đó có cương thi chuyên môn ăn con nít…
Một buổi chiều nọ, Mộc Tiểu Thụ bị Tả Trọng cắt mất nhúm tóc, cô bé chạy tới cây xoài ở con đường nhỏ nghẹn ngào khóc lóc. Cô bé ghét nơi này, cô bé muốn về nhà, trở lại bên cạnh ông ngoại, cô bé sẽ cam đoan cố gắng luyện chữ, vẽ tranh, không bao giờ chọc ông ngoại giận nữa…
Con đường nhỏ im ắng, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang trầm thấp, cùng với tiếng khóc đau lòng của cô gái nhỏ.
Đột nhiên, một vật hình tròn rớt trúng đầu cô gái, tiếng khóc chợt im bặt.
Mộc Tiểu Thụ cúi đầu nhìn quả xoài nằm trên mặt đất. Thì ra là quả xoài đã chín rồi rớt trên đầu cô bé. Cô bé hít mũi, nhặt quả xoài lên, cẩn thận phủi bụi trên quả xoài, sau đó dùng mũi ngửi.
Mùi thơm của quả xoài xông vào trong mũi.
Bỗng dưng, lại có một quả xoài khác rớt trúng đầu cô bé. Tiểu Thụ mau chóng ngồi xổm xuống nhặt lên, còn chưa đứng vững thì lại có một quả khác rớt nữa.
Cái cây xoài này thần kỳ thế… Mộc Tiểu Thụ vừa oán thầm vừa lơ đãng ngẩng đầu liếc nhìn cây xoài bên cạnh. Cái nhìn vô ý này lại trông thấy có một người ngồi trên cây xoài cao cao.
Đó là một cậu thiếu niên thanh tú, mặc áo sơ mi trắng gọn gàng, trong tay còn cầm một quả xoài. Điểm khiến cho Mộc Tiểu Thụ say mê nhất chính là đôi mắt của cậu thiếu niên. Cậu có một đôi mắt màu xanh lam, tựa như hồ sâu tĩnh lặng, trong nháy mắt lấy đi ba hồn sáu phách của Mộc Tiểu Thụ.
Rõ ràng là gương mặt người Châu Á, nhưng lại có đôi mắt của người ngoại quốc, nhưng hai thứ kết hợp với nhau lại trở nên hoàn mỹ như vậy.
Cho đến khi cậu thiếu niên trên cây xoài khẽ cười ra tiếng thì Mộc Tiểu Thụ mới có phản ứng, chính là anh chàng mắt xanh này đã ném quả xoài trúng đầu mình.
“Tại sao anh lại ném xoài lên đầu tôi?” Cô bé hỏi, trong giọng nói tràn đầy đề phòng.
“Tại sao em khóc?” Thiếu niên không đáp mà hỏi ngược lại.
Cô bé không muốn nói chuyện, cậu thiếu niên xinh đẹp trước mắt này quăng xoài trúng đầu cô bé đã ngang hàng với mọi chuyện xấu mà Tả Trọng đã làm với cô bé.
“Tôi tặng em quả xoài, sao em lại không vui?” Cậu có phần khó hiểu.
Thì ra anh chàng này không có ác ý. Mộc Tiểu Thụ hơi đỏ mặt, ấp úng: “Anh…đập đau tôi.” Thực ra quả xoài rơi xuống rất nhẹ, tuyệt đối không đau.
Cậu sửng sốt: “Đau lắm hả?” Cậu từ trên cây nhảy xuống, cẩn thận xoa xoa đầu cô bé, “Tôi xin lỗi.”
“Không…không sao.” Trong lòng Mộc Tiểu Thụ hơi hổ thẹn.
“Bây giờ có thể nói tại sao em khóc không?” Âm thanh của cậu mang theo vẻ trầm tĩnh khiến người khác yên lòng.
Cô bé cúi đầu, bỗng nhiên muốn dốc bầu tâm sự: “Bọn họ bắt nạt tôi.”
Cậu rút tay về: “Tại sao bọn họ bắt nạt em?”
Cô bé lúng túng: “Không biết…có lẽ bởi vì tôi là con gái.”
Cậu chỉ dẫn từng bước: “Tại sao bọn họ chỉ bắt nạt con gái?”
“Bởi vì con gái dễ bắt nạt.” Cô bé nhìn ánh mắt màu lam của cậu.
Cậu nhoẻn miệng cười: “Cứ nhắm mắt nhượng bộ sẽ chỉ khiến bọn họ ngày càng táo tợn hơn. Lần sau, em đừng chạy, thẳng thắn đối mặt cho bọn họ biết tay.”
Cô bé hoảng sợ: “Tôi không đánh lại bọn họ.”
“Em không cần đánh thắng, chỉ cần để bọn họ biết, em không phải để cho bọn họ bắt nạt là được.”
Ánh nắng buổi chiều xuyên qua cành lá cây xoài chiếu xuống dưới. Dưới khuất bóng, đôi mắt màu lam óng ánh rạng rỡ.
Một khe hở nào đó trong lòng cô bé bỗng nhiên được lấp đầy.
Tả Trọng và đám người của cậu ta đang ở gốc cây căn cứ hội họp, không ngờ cô gái vừa mới bị bọn họ cắt một nhúm tóc lại dám chạy về đây. Cô gái này từ trước đến giờ thấy bọn họ đều trốn, lúc này lại chủ động tìm đến nơi. Bọn con trai cảm thấy mới lạ.
“Tả Trọng! Ra đây!” Mộc Tiểu Thụ khí thế hừng hực.
Tả Trọng thong thả bước ra: “Con nhóc này, tìm bổn tư lệnh làm gì?”
“Tôi muốn một mình đấu với cậu.” Mộc Tiểu Thụ trừng mắt.
Bọn con trai cười ha hả. Con nhóc kia đấu tay đôi với tư lệnh của bọn họ, ôi thôi cười chết mất.
“Cậu có dám hay không? Nói đi!” Mộc Tiểu Thụ khiêu khích nhìn Tả Trọng.
“Dám, có gì không dám. Mày nói đi, đấu tay đôi thế nào?” Tả Trọng khinh thường nhận thách thức.
“Được, coi ai hái được trái kia trước.” Mộc Tiểu Thụ giơ ngón tay lên. Ngón tay chỉ vào một giá gỗ hoang phế, phía sau giá gỗ có một cái cây không biết tên, nằm trên cây là một trái gì đó màu xanh. Nếu muốn hái được nó, phải chui qua cái hốc nhỏ bé của giá gỗ. Cái hốc đó rất nhỏ, đứa trẻ ba tuổi khó lắm mới chui qua được.
“Muốn thì làm.” Tả Trọng không phản đối.
Sau tiếng phát lệnh, Mộc Tiểu Thụ và Tả Trọng chạy về phía giá gỗ. Tả Trọng chạy rất nhanh, tới giá gỗ trước tiên, cậu ta vặn vẹo người chuẩn bị tiến vào miệng hốc. Mộc Tiểu Thụ thừa dịp Tả Trọng đang chuẩn bị, cô bé cuộn người chui vào bên trong.
Bọn con trai trông thấy liền há hốc mồm. Bọn họ làm sao cũng không hiểu, rõ ràng Mộc Tiểu Thụ cao bằng bằng Tả Trọng sao lại như con cá chạch xương mềm nhũn vèo một cái chui tọt vào trong.
Giờ phút này Mộc Tiểu Thụ vô cùng cảm ơn bà ngoại khi còn sống rất nghiêm khắc huấn luyện cô bé nhảy múa, lúc này gân cốt mới đủ dẻo dai.
Trông thấy Mộc Tiểu Thụ sắp hái được trái kia, Tả Trọng phát cáu đứng lên chẻ giá gỗ ra nửa thước, đuổi theo.
Mộc Tiểu Thụ rốt cuộc cầm được trái cây, còn chưa kịp hái xuống thì đã bị Tả Trọng bắt kịp giành lấy.
“Là tôi hái trước!”
“Là tao hái trước.”
Hai người đánh nhau.
Mộc Tiểu Thụ tìm được khe hở lấy trán cụng lên mặt Tả Trọng. Tả Trọng kêu đau thả tay, che miệng lăn trên mặt đất. Mộc Tiểu Thụ toại nguyện lấy được trái cây.
Có máu từ trong miệng Tả Trọng chảy ra. Cậu ta ho khan, nhổ ra một chiếc răng cửa.
Mộc Tiểu Thụ cụng đầu Tả tư lệnh rớt ra một chiếc răng cửa, từ đó thành danh.