Gần đây Kinh Thành xảy ra rất nhiều chuyện, dù Kinh Kinh chỉ tiếp ‘ khách ’ buổi tối còn ban ngày đặc biệt nghỉ ngơi cũng có nghe nói một chút.
Ngay cả người đi trên đường cũng nói, động tác liên tục gần đây của Tả Tướng Quốc, vừa bài bố quân đội trong kinh thành, vừa lệnh cho con hắn là Quý phi múa kiếm vì hoàng thượng thiếu chút nữa làm hoàng thượng bị thương, kết quả lại bị phán vô tội thả ra!
Kinh Kinh cảm thấy Tả Tướng Quốc này thật muốn ra tay, chỉ sợ đến lúc đó Diêu Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Buổi tối thời điểm Diêu Thiên tới, nàng lo lắng lôi kéo hắn nói: “Nếu con hổ kia gây bất lợi cho ngươi thì làm thế nào?”
Diêu Thiên cười nói: “Không cần phải lo lắng, ta đều có sắp xếp.”
Kinh Kinh cau mày gật đầu, đột nhiên nói: “Nhưng thế nào ta ngửi được trên người ngươi có mùi máu tươi?” Nói xong đưa lỗ mũi tới tiếp tục ngửi.
Diêu Thiên vội kéo nàng ra, nói: “Nàng đây là làm cái gì? Chẳng lẽ là vội vã muốn uống thuốc sao?”
Kinh Kinh mặc kệ hắn, đẩy ngã người tiếp tục ngửi, sau đó xé y phục của hắn nhìn thấy bên trong vết thương đã được bang bó từng tầng từng tầng.
Không trách được gần đây thời điểm kết hợp cùng với nàng đều không cởi y phục, vốn cho là hắn là gấp gáp, nhưng không ngờ thì ra là bởi vì bị thương.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Muốn con hổ cho là ta đã bị nó cắn, cho nên làm giả vết thương.” Nhìn quấn rất nhiều, thật ra thì không có nghiêm trọng như vậy.
Kinh Kinh lại đột nhiên ấn một ngón tay xuống, đau đến nỗi Diêu Thiên cau mày, sau đó hắn bên này còn chưa kịp kinh thán than chính mình thương càng thêm thương, bên kia Kinh Kinh đã nhảy xuống giường không để ý tới hắn.
Diêu Thiên thật ra thì vẫn cho rằng Kinh Kinh đi theo mình như vậy là uất ức nàng, cho nên vô luận gặp phải chuyện gì chỉ cần nàng mất hứng mình liền hết sức dụ dỗ.
Hiện tại mặc dù vết thương còn đau, còn phải tươi cười xuống giường ôm nàng nói: “Trách ta lừa nàng sao? Thật ra thì thương thế kia quả thật không có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn do ta tự đâm.”
“A? Chàng điên rồi?” Kinh Kinh cũng chưa từng gặp phải người tự ngược mình thành như vậy.
Diêu Thiên quay người của nàng tới nhìn nàng nói: “Nàng không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần hiểu rằng ta vì có thể cho nàng làm bạn với ta vô luận phương pháp khó khăn phức tạp hơn nữa đều có thể làm được. Huống chi chỉ là khổ nhục kế nho nhỏ, không đáng lo.”
Diêu Thiên vẫn cho là chính mình không có thiên phú dụ dỗ nữ hài tử, nhưng quan trọng là học tập, hiện tại hắn tự cảm thấy vẫn có một ít phương pháp đối phó Kinh Kinh.
Tỷ như hiện tại, Kinh Kinh mềm lòng, nằm ở trước ngực hắn vuốt vết thương của hắn nói: “Ừ, ta không hỏi, nhưng là chàng nhất định không được để cho chính mình gặp chuyện không may. Nếu không, ngươi liền mang theo ta...ta bảo vệ chàng.”
Khóe miệng Diêu Thiên rụt rụt, nói: “Thật sao? Nhưng mà ta là nam nhân, vẫn là do ta bảo vệ thê tử mới đúng.”
Trong lòng Kinh Kinh lại tự đánh bàn tính, nếu tình huống nguy hiểm như vậy, lúc nào nàng cũng phải chú ý tới an nguy Diêu Thiên mới được. Nếu không, chính mình không cẩn thận trở thành một quả phụ, chẳng lẽ phải đi Địa phủ theo đuổi tướng công sao?
Ngày hôm sau, Diêu Thiên đang ngủ say, kết quả vào lúc này hoàng thượng đại giá quang lâm.
Bởi vì hai ngày này trên người mang thương tích ra trận, hơn nữa kích tình mãnh liệt sục sôi một phen, Diêu Thiên trái lại đã thành thói quen ban ngày ngủ tới khi hồi phục sức lực rồi.
Thời điểm Hoàng thượng đến hắn nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ nghe bên cạnh hoàng thượng khẽ thở dài: “Ngươi nói làm sao bệnh lập tức bệnh đây? Con hổ kia lại có hành động, để cho ta một người đối phó thế nào? Cho dù ta buông tha quân đội chém nhau với hắn, nhưng là hình ảnh hòa bình ta vừa thiết lập đã hủy sạch. Ngươi nói, ta phải làm thế nào? Biểu huynh......”
Diêu Thiên không nói, chỉ có thời điểm hắn có chuyện cầu xin, vị biểu đệ hoàng thượng này mới có thể biểu huynh dài biểu huynh ngắn.
“Biểu huynh ngươi xem, có muốn ta tìm tất cả đại phu ở Kinh Thành đến xem bệnh cho ngươi hay không, để cho ngươi lập tức khỏe mạnh đứng lên?”
“Không cần......” Diêu Thiên nheo mắt lại nói.
“Vậy muốn lý do như thế nào, ngài mới có thể đứng dậy vì biểu đệ ta trừ con hổ này? Lại không đắc tội Hoàng thái hậu đây?”
“Thần ở nơi này có lá thư, ngài trở về xem rồi lại cho ta câu trả lời chắc chắn, chỉ có 10 ngày, hi vọng ngài có thể lấy chuyện quốc gia đại sự làm trọng.” Nói xong lấy một phong thư đã viết xong ở bên người, cũng nói: “Bên cạnh lại không được có những người khác nhìn.”
Hoàng thượng vừa nghe có cửa dĩ nhiên vui mừng, vì vậy nhận lấy thư nói: “Ta sẽ tận lực hành động theo như trong thư viết.” Thật ra thì hắn cũng rất rõ ràng cá tính Diêu Thiên, nếu như hắn thật có lòng thì coi như bệnh nghiêm trọng đến đâu lúc nên ra tay sẽ ra tay, nhưng hiện tại hắn chỉ ngồi yên xem hổ đấu, cho nên nhất định có chuyện gì muốn hắn làm.[tan_hye.d,d,l,q,d]
Chỉ là, hoàng thượng lại không biết tất cả đều do Diêu Thiên ở sau lưng thúc giục Tả Tướng Quốc phản bội, nếu không hắn cho dù có can đảm, tốc độ cũng không có nhanh như vậy.
Nhưng hoàng thượng sau khi lấy được tin tức trở về xem mặt xanh như tàu lá, hai tay hắn run rẩy cả người ngã từ trên Long Ỷ (ghế rồng, ghế vua) xuống mới chậm rãi từ trên đất đứng lên, vừa đứng dậy vừa nói: “Điên rồi, cái thế giới này điên rồi, Diêu Thiên thế nhưng cũng sẽ yêu nữ nhân...... Hơn nữa còn là loại quan hệ này. Hắn thế nhưng giao chuyện này cho ta làm, mục đích không phải là muốn cho người trong thiên hạ đều đổ lỗi ta?”
Miễn cưỡng ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn tin một lần nữa, hắn co rút khóe miệng vứt tin xuống nói: “Diêu Thiên, ngươi điên rồi, ngươi cho là hoàng thượng là vạn năng sao? Ngươi cho là hoàng thượng sẽ không bị một phần trách móc nào sao? Một Tả Tướng Quốc đã có thể đè chết ta, lại cho ta cái vấn đề khó khăn này không phải cho hắn lý do để động thủ hành thích vua?”
Vòng vo vài vòng trên mặt đất hắn lại bình tĩnh xuống, Diêu Thiên coi như hung ác nữa cũng sẽ không để cho người làm loạn giang sơn muốn mạng của hắn. Chẳng lẽ hắn làm như vậy là có lòng tin đánh chết con hổ Tả Tướng Quốc này miễn hắn hậu hoạn về sau? Nhưng mặt mũi Hoàng thái hậu lão mẹ hắn này, hắn giải thích như thế nào?
Hoàng thượng suốt cả đêm không ngủ, cái vấn đề khó khăn này thật đủ làm hắn suy nghĩ mười ngày rồi.
Mà trong vòng mười ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, quan trọng nhất là Tả Tướng Quốc quang lâm quốc sư phủ. Hai người gặp mặt, có một người vô lực nằm ở trên giường, mặt vàng vọt. Một người long tinh hổ mãnh (khỏe mạnh như rồng, hổ) đứng trên mặt đất, thở dài nói: “Tâm quốc sư đại nhân thật sự là không nhỏ, rốt cuộc vết thương cũ lại tái phát, không biết có nghiêm trọng hay không?”
Diêu Thiên cười khổ, vừa cười vừa ho khan nói: “Thượng...... Nhưng, khụ khụ...... Khó được Tả Tướng đến thăm ta, mời ngồi mời ngồi......”
Tả Tướng Quốc lại cười nói: “Chỉ là chuyện quốc sư đại nhân bị bệnh như vậy không có mấy người tin tưởng, tất cả mọi người đều cho là ngài là con của Thần Tiên làm sao có thể bị chút vết thương nhỏ này đánh ngã, ta có dẫn theo Khương thái y tới đây, không biết......”
Hồ thái y cũng bên cạnh, hắn lập tức đứng lên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Tả Tướng Quốc đại nhân là không tin y thuật tiểu nhân sao?”
Tả Tướng Quốc nói: “Đâu có đâu có, cũng chỉ là Khương thái y là đại diện cho dân chúng toàn bộ kinh thành đến, nếu không để cho hắn xem mạch làm thế nào giao phó cho bọn họ đây?”
Diêu Thiên đưa ra tay của mình, nói: “Dĩ nhiên phải giao phó, Khương thái y xin......”
Tả Tướng Quốc bên này lập tức kéo khóe miệng, hiện tại Diêu Thiên đã bệnh thành như vậy bộ dáng tay kia cổ tay vẫn trắng noãn như cũ, so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn. Hơn nữa vẻ mặt hắn không còn hơi sức dù thân là nam nhân hắn cũng không khỏi sinh lòng thương tiếc, trước kia ở trong triều đình đứng xa nhìn hắn đã không dám nhìn thẳng rồi, hiện tại cẩn thận nhìn kỹ hắn lại cảm giác những nữ nhân bên cạnh đều mất màu sắc.
Đột nhiên, Khương thái y bên kia lại kéo vạt áo Diêu Thiên xuống.
Cằm dưới chòm râu Tả Tướng Quốc run lên, nhìn bộ phận tinh xảo dưới xương quai xanh trở xuống liền thấy mình có chút trở nên không đúng.
Một người nam nhân ngày thường tốt như vậy làm cái gì, văn văn kiện kiện (chỗ nào, bộ phận nào) cũng là muốn mạng người. [tan_hye.d,d,l,q,d]
Hắn ngày thường tốt coi như xong, lại tính kế lợi hại như vậy, nếu không phải như thế hắn cảm thấy quan hệ của mình và hắn sẽ càng tốt hơn một chút.
“Hồi Tả Tướng Quốc, quốc sư đại nhân đúng là bị thương, hơn nữa là bị nội thương, chỉ sợ nhất thời không thể tốt ngay được.” Khương thái y báo chi tiết.
Tả Tướng Quốc thu hồi tầm mắt của mình xấu hổ ho khan một tiếng nói: “Là như thế sao, vậy quốc sư đại nhân phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt.”
Diêu Thiên kéo vạt áo của mình lên, cười nói: “Đa tạ Tả Tướng Quốc quan tâm.”
Tả Tướng Quốc cũng không có vội vã đi, hắn là lần đầu nhìn thấy Diêu Thiên vô lực như vậy, nào có đạo lý không tinh tế thưởng thức?
Chính là như vậy, cho đến khi Diêu Thiên ngủ, hắn mới lộ vẻ tức giận rời đi.
Đi tới bên ngoài phủ quốc sư, không khỏi nhớ lại tình trạng Diêu Thiên, nếu không phải hắn thân là nam nhân, chính mình chỉ sợ đã sớm bị hắn mê hoặc. Cho dù là biết rõ hắn là thân thể nam nhân, vẫn cảm thấy bất luận nơi nào đều mỹ mạo tinh tế, càng nghĩ càng mê muội.
Hắn mơ mơ màng màng lên cỗ kiệu, đi được một đoạn đường, đột nhiên một cơn gió lớn thổi tới.
Cơn gió này rất là kỳ quái, thế nhưng vậy mà làm cỗ kiệu thổi nghiêng về một bên mà người tới cùng hắn lại bị gió thổi bay ra bên ngoài mười mấy bước, ngay cả đứng cũng không đứng lên được.
Tả Tướng Quốc xốc màn kiệu đi ra, cau mày đang suy nghĩ tại sao có thể có chuyện kỳ quái như vậy.
Đột nhiên một cái bao tải chụp xuống đầu, hắn ngay cả giãy giụa cũng không kịp giãy giụa đã cảm thấy bả vai của mình bị đánh một gậy mạnh.
“Ngươi là người nào, thậm chí ngay cả tướng quốc đương triều cũng dám đánh trộm.”
“Đánh chính là ngươi.”
Giọng nói đối phương khàn khàn, nghe không ra là nam hay nữ, chính là cố ý thay đổi giọng nói của mình.
Tả Tướng Quốc là quan văn, chỉ có thể ôm chặt đầu của mình muốn cởi bao bố ra.
Nhưng đối phương xuống tay rất nặng, không để ý diện mạo đập loạn một hồi. Đau đến nỗi Tả Tướng Quốc luôn miệng kêu thảm thiết, nhưng là không cởi bao bố này ra được.
Cũng không biết bị đánh bao lâu, thời điểm hắn cảm giác mình gọi cứu mạng đến nỗi giọng nói khàn khàn, cây gậy kia mới dừng lại.
Tiếp nghe bước chân vang lên, nghĩ đến đối phương đã đi rồi.
Hắn vội vã vén bao bố lên, giơ tay chùi mặt của mình một cái thế nhưng tất cả đều là máu.
Lúc này bọn gia đinh cũng chạy tới, nhìn Tả Tướng Quốc bị đánh thành cái đầu heo bọn họ đều sợ hết hồn, ngã quỵ một đống nói: “Tả Tướng Quốc đại nhân, chúng ta mặc dù nghe được tiếng ngài kêu nhưng lại bị gió làm cho đầu óc choáng váng thế nào cũng không đứng nổi.”
Tả Tướng Quốc mới vừa nói chuyện, một cái răng lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, hắn đau đến nước mắt cũng chảy xuống, miễn cưỡng nói: “Trở về.” Không đi trở về ngộ nhỡ có người đi ngang qua nhìn thấy thì thành cái dạng gì, không cần suy nghĩ hắn cũng biết hình tượng của mình bây giờ thật sự không nên ra ngoài dọa người.
Mà một bên, hai chân Kinh Kinh đã chạy vào trong tiểu viện.
Nàng vỗ ngực của mình cười hắc hắc không ngừng, để cho tên khốn kiếp ngươi nhìn chằm chằm mặt và ngực Diêu Thiên, cho ngươi đi quốc sư phủ tìm phiền toái, phát hiện chính mình biến thành đầu heo rồi, xem ngươi còn dám ra cửa sao?
Vừa rồi ở trong phòng nàng bởi vì quan tâm tình huống Diêu Thiên sợ lộ vết dùng phấn, nhưng không ngờ thấy được chính là có một nam nhân râu bạc nhìn chằm chằm nam nhân của mình, một bộ dáng rất muốn ăn hết hắn (DT).
Nghe kỹ lại, nam nhân này chính là con mãnh hổ, Kinh Kinh vừa kinh vừa sợ rồi.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy chính mình bị thua thiệt, thân thể kia vốn chính là người của nàng bây giờ lại bị một người nam nhân chiếm tiện nghi, không được, đây là vấn đề mặt mũi nhất định phải đòi lại.
Cho nên, nàng chờ ở trên đường Tả Tướng Quốc đi qua, đám người đó vừa đến sẽ dùng cái sáo ốc biển thổi bay bọn gia đinh, sau đó đánh Tả Tướng Quốc dữ dội.
Nhưng Kinh Kinh cũng biết thời điểm đánh người tốt nhất không nên để cho hắn nhìn thấy mặt của chính mình, cho nên mượn một cái bao bố dùng để lót đất từ ổ ăn mày ven đường trực tiếp trùm lên đầu của hắn rồi đánh.
Bữa tiệc này đánh hết sức vui sướng, nhưng không nghĩ tới tất cả đều thu vào trong mắt một người.
Gần đây Kinh Thành xảy ra rất nhiều chuyện, dù Kinh Kinh chỉ tiếp ‘ khách ’ buổi tối còn ban ngày đặc biệt nghỉ ngơi cũng có nghe nói một chút.
Ngay cả người đi trên đường cũng nói, động tác liên tục gần đây của Tả Tướng Quốc, vừa bài bố quân đội trong kinh thành, vừa lệnh cho con hắn là Quý phi múa kiếm vì hoàng thượng thiếu chút nữa làm hoàng thượng bị thương, kết quả lại bị phán vô tội thả ra!
Kinh Kinh cảm thấy Tả Tướng Quốc này thật muốn ra tay, chỉ sợ đến lúc đó Diêu Thiên sẽ gặp nguy hiểm.
Buổi tối thời điểm Diêu Thiên tới, nàng lo lắng lôi kéo hắn nói: “Nếu con hổ kia gây bất lợi cho ngươi thì làm thế nào?”
Diêu Thiên cười nói: “Không cần phải lo lắng, ta đều có sắp xếp.”
Kinh Kinh cau mày gật đầu, đột nhiên nói: “Nhưng thế nào ta ngửi được trên người ngươi có mùi máu tươi?” Nói xong đưa lỗ mũi tới tiếp tục ngửi.
Diêu Thiên vội kéo nàng ra, nói: “Nàng đây là làm cái gì? Chẳng lẽ là vội vã muốn uống thuốc sao?”
Kinh Kinh mặc kệ hắn, đẩy ngã người tiếp tục ngửi, sau đó xé y phục của hắn nhìn thấy bên trong vết thương đã được bang bó từng tầng từng tầng.
Không trách được gần đây thời điểm kết hợp cùng với nàng đều không cởi y phục, vốn cho là hắn là gấp gáp, nhưng không ngờ thì ra là bởi vì bị thương.
“Đây là chuyện gì xảy ra?”
“Muốn con hổ cho là ta đã bị nó cắn, cho nên làm giả vết thương.” Nhìn quấn rất nhiều, thật ra thì không có nghiêm trọng như vậy.
Kinh Kinh lại đột nhiên ấn một ngón tay xuống, đau đến nỗi Diêu Thiên cau mày, sau đó hắn bên này còn chưa kịp kinh thán than chính mình thương càng thêm thương, bên kia Kinh Kinh đã nhảy xuống giường không để ý tới hắn.
Diêu Thiên thật ra thì vẫn cho rằng Kinh Kinh đi theo mình như vậy là uất ức nàng, cho nên vô luận gặp phải chuyện gì chỉ cần nàng mất hứng mình liền hết sức dụ dỗ.
Hiện tại mặc dù vết thương còn đau, còn phải tươi cười xuống giường ôm nàng nói: “Trách ta lừa nàng sao? Thật ra thì thương thế kia quả thật không có nghiêm trọng như vậy, hơn nữa còn do ta tự đâm.”
“A? Chàng điên rồi?” Kinh Kinh cũng chưa từng gặp phải người tự ngược mình thành như vậy.
Diêu Thiên quay người của nàng tới nhìn nàng nói: “Nàng không cần phải biết quá nhiều, chỉ cần hiểu rằng ta vì có thể cho nàng làm bạn với ta vô luận phương pháp khó khăn phức tạp hơn nữa đều có thể làm được. Huống chi chỉ là khổ nhục kế nho nhỏ, không đáng lo.”
Diêu Thiên vẫn cho là chính mình không có thiên phú dụ dỗ nữ hài tử, nhưng quan trọng là học tập, hiện tại hắn tự cảm thấy vẫn có một ít phương pháp đối phó Kinh Kinh.
Tỷ như hiện tại, Kinh Kinh mềm lòng, nằm ở trước ngực hắn vuốt vết thương của hắn nói: “Ừ, ta không hỏi, nhưng là chàng nhất định không được để cho chính mình gặp chuyện không may. Nếu không, ngươi liền mang theo ta...ta bảo vệ chàng.”
Khóe miệng Diêu Thiên rụt rụt, nói: “Thật sao? Nhưng mà ta là nam nhân, vẫn là do ta bảo vệ thê tử mới đúng.”
Trong lòng Kinh Kinh lại tự đánh bàn tính, nếu tình huống nguy hiểm như vậy, lúc nào nàng cũng phải chú ý tới an nguy Diêu Thiên mới được. Nếu không, chính mình không cẩn thận trở thành một quả phụ, chẳng lẽ phải đi Địa phủ theo đuổi tướng công sao?
Ngày hôm sau, Diêu Thiên đang ngủ say, kết quả vào lúc này hoàng thượng đại giá quang lâm.
Bởi vì hai ngày này trên người mang thương tích ra trận, hơn nữa kích tình mãnh liệt sục sôi một phen, Diêu Thiên trái lại đã thành thói quen ban ngày ngủ tới khi hồi phục sức lực rồi.
Thời điểm Hoàng thượng đến hắn nửa ngủ nửa tỉnh, chỉ nghe bên cạnh hoàng thượng khẽ thở dài: “Ngươi nói làm sao bệnh lập tức bệnh đây? Con hổ kia lại có hành động, để cho ta một người đối phó thế nào? Cho dù ta buông tha quân đội chém nhau với hắn, nhưng là hình ảnh hòa bình ta vừa thiết lập đã hủy sạch. Ngươi nói, ta phải làm thế nào? Biểu huynh......”
Diêu Thiên không nói, chỉ có thời điểm hắn có chuyện cầu xin, vị biểu đệ hoàng thượng này mới có thể biểu huynh dài biểu huynh ngắn.
“Biểu huynh ngươi xem, có muốn ta tìm tất cả đại phu ở Kinh Thành đến xem bệnh cho ngươi hay không, để cho ngươi lập tức khỏe mạnh đứng lên?”
“Không cần......” Diêu Thiên nheo mắt lại nói.
“Vậy muốn lý do như thế nào, ngài mới có thể đứng dậy vì biểu đệ ta trừ con hổ này? Lại không đắc tội Hoàng thái hậu đây?”
“Thần ở nơi này có lá thư, ngài trở về xem rồi lại cho ta câu trả lời chắc chắn, chỉ có ngày, hi vọng ngài có thể lấy chuyện quốc gia đại sự làm trọng.” Nói xong lấy một phong thư đã viết xong ở bên người, cũng nói: “Bên cạnh lại không được có những người khác nhìn.”
Hoàng thượng vừa nghe có cửa dĩ nhiên vui mừng, vì vậy nhận lấy thư nói: “Ta sẽ tận lực hành động theo như trong thư viết.” Thật ra thì hắn cũng rất rõ ràng cá tính Diêu Thiên, nếu như hắn thật có lòng thì coi như bệnh nghiêm trọng đến đâu lúc nên ra tay sẽ ra tay, nhưng hiện tại hắn chỉ ngồi yên xem hổ đấu, cho nên nhất định có chuyện gì muốn hắn làm.[tan_hye.d,d,l,q,d]
Chỉ là, hoàng thượng lại không biết tất cả đều do Diêu Thiên ở sau lưng thúc giục Tả Tướng Quốc phản bội, nếu không hắn cho dù có can đảm, tốc độ cũng không có nhanh như vậy.
Nhưng hoàng thượng sau khi lấy được tin tức trở về xem mặt xanh như tàu lá, hai tay hắn run rẩy cả người ngã từ trên Long Ỷ (ghế rồng, ghế vua) xuống mới chậm rãi từ trên đất đứng lên, vừa đứng dậy vừa nói: “Điên rồi, cái thế giới này điên rồi, Diêu Thiên thế nhưng cũng sẽ yêu nữ nhân...... Hơn nữa còn là loại quan hệ này. Hắn thế nhưng giao chuyện này cho ta làm, mục đích không phải là muốn cho người trong thiên hạ đều đổ lỗi ta?”
Miễn cưỡng ngồi vào chỗ của mình, lại nhìn tin một lần nữa, hắn co rút khóe miệng vứt tin xuống nói: “Diêu Thiên, ngươi điên rồi, ngươi cho là hoàng thượng là vạn năng sao? Ngươi cho là hoàng thượng sẽ không bị một phần trách móc nào sao? Một Tả Tướng Quốc đã có thể đè chết ta, lại cho ta cái vấn đề khó khăn này không phải cho hắn lý do để động thủ hành thích vua?”
Vòng vo vài vòng trên mặt đất hắn lại bình tĩnh xuống, Diêu Thiên coi như hung ác nữa cũng sẽ không để cho người làm loạn giang sơn muốn mạng của hắn. Chẳng lẽ hắn làm như vậy là có lòng tin đánh chết con hổ Tả Tướng Quốc này miễn hắn hậu hoạn về sau? Nhưng mặt mũi Hoàng thái hậu lão mẹ hắn này, hắn giải thích như thế nào?
Hoàng thượng suốt cả đêm không ngủ, cái vấn đề khó khăn này thật đủ làm hắn suy nghĩ mười ngày rồi.
Mà trong vòng mười ngày này xảy ra rất nhiều chuyện, quan trọng nhất là Tả Tướng Quốc quang lâm quốc sư phủ. Hai người gặp mặt, có một người vô lực nằm ở trên giường, mặt vàng vọt. Một người long tinh hổ mãnh (khỏe mạnh như rồng, hổ) đứng trên mặt đất, thở dài nói: “Tâm quốc sư đại nhân thật sự là không nhỏ, rốt cuộc vết thương cũ lại tái phát, không biết có nghiêm trọng hay không?”
Diêu Thiên cười khổ, vừa cười vừa ho khan nói: “Thượng...... Nhưng, khụ khụ...... Khó được Tả Tướng đến thăm ta, mời ngồi mời ngồi......”
Tả Tướng Quốc lại cười nói: “Chỉ là chuyện quốc sư đại nhân bị bệnh như vậy không có mấy người tin tưởng, tất cả mọi người đều cho là ngài là con của Thần Tiên làm sao có thể bị chút vết thương nhỏ này đánh ngã, ta có dẫn theo Khương thái y tới đây, không biết......”
Hồ thái y cũng bên cạnh, hắn lập tức đứng lên lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Tả Tướng Quốc đại nhân là không tin y thuật tiểu nhân sao?”
Tả Tướng Quốc nói: “Đâu có đâu có, cũng chỉ là Khương thái y là đại diện cho dân chúng toàn bộ kinh thành đến, nếu không để cho hắn xem mạch làm thế nào giao phó cho bọn họ đây?”
Diêu Thiên đưa ra tay của mình, nói: “Dĩ nhiên phải giao phó, Khương thái y xin......”
Tả Tướng Quốc bên này lập tức kéo khóe miệng, hiện tại Diêu Thiên đã bệnh thành như vậy bộ dáng tay kia cổ tay vẫn trắng noãn như cũ, so với nữ nhân còn dễ nhìn hơn. Hơn nữa vẻ mặt hắn không còn hơi sức dù thân là nam nhân hắn cũng không khỏi sinh lòng thương tiếc, trước kia ở trong triều đình đứng xa nhìn hắn đã không dám nhìn thẳng rồi, hiện tại cẩn thận nhìn kỹ hắn lại cảm giác những nữ nhân bên cạnh đều mất màu sắc.
Đột nhiên, Khương thái y bên kia lại kéo vạt áo Diêu Thiên xuống.
Cằm dưới chòm râu Tả Tướng Quốc run lên, nhìn bộ phận tinh xảo dưới xương quai xanh trở xuống liền thấy mình có chút trở nên không đúng.
Một người nam nhân ngày thường tốt như vậy làm cái gì, văn văn kiện kiện (chỗ nào, bộ phận nào) cũng là muốn mạng người. [tan_hye.d,d,l,q,d]
Hắn ngày thường tốt coi như xong, lại tính kế lợi hại như vậy, nếu không phải như thế hắn cảm thấy quan hệ của mình và hắn sẽ càng tốt hơn một chút.
“Hồi Tả Tướng Quốc, quốc sư đại nhân đúng là bị thương, hơn nữa là bị nội thương, chỉ sợ nhất thời không thể tốt ngay được.” Khương thái y báo chi tiết.
Tả Tướng Quốc thu hồi tầm mắt của mình xấu hổ ho khan một tiếng nói: “Là như thế sao, vậy quốc sư đại nhân phải tĩnh dưỡng thân thể thật tốt.”
Diêu Thiên kéo vạt áo của mình lên, cười nói: “Đa tạ Tả Tướng Quốc quan tâm.”
Tả Tướng Quốc cũng không có vội vã đi, hắn là lần đầu nhìn thấy Diêu Thiên vô lực như vậy, nào có đạo lý không tinh tế thưởng thức?
Chính là như vậy, cho đến khi Diêu Thiên ngủ, hắn mới lộ vẻ tức giận rời đi.
Đi tới bên ngoài phủ quốc sư, không khỏi nhớ lại tình trạng Diêu Thiên, nếu không phải hắn thân là nam nhân, chính mình chỉ sợ đã sớm bị hắn mê hoặc. Cho dù là biết rõ hắn là thân thể nam nhân, vẫn cảm thấy bất luận nơi nào đều mỹ mạo tinh tế, càng nghĩ càng mê muội.
Hắn mơ mơ màng màng lên cỗ kiệu, đi được một đoạn đường, đột nhiên một cơn gió lớn thổi tới.
Cơn gió này rất là kỳ quái, thế nhưng vậy mà làm cỗ kiệu thổi nghiêng về một bên mà người tới cùng hắn lại bị gió thổi bay ra bên ngoài mười mấy bước, ngay cả đứng cũng không đứng lên được.
Tả Tướng Quốc xốc màn kiệu đi ra, cau mày đang suy nghĩ tại sao có thể có chuyện kỳ quái như vậy.
Đột nhiên một cái bao tải chụp xuống đầu, hắn ngay cả giãy giụa cũng không kịp giãy giụa đã cảm thấy bả vai của mình bị đánh một gậy mạnh.
“Ngươi là người nào, thậm chí ngay cả tướng quốc đương triều cũng dám đánh trộm.”
“Đánh chính là ngươi.”
Giọng nói đối phương khàn khàn, nghe không ra là nam hay nữ, chính là cố ý thay đổi giọng nói của mình.
Tả Tướng Quốc là quan văn, chỉ có thể ôm chặt đầu của mình muốn cởi bao bố ra.
Nhưng đối phương xuống tay rất nặng, không để ý diện mạo đập loạn một hồi. Đau đến nỗi Tả Tướng Quốc luôn miệng kêu thảm thiết, nhưng là không cởi bao bố này ra được.
Cũng không biết bị đánh bao lâu, thời điểm hắn cảm giác mình gọi cứu mạng đến nỗi giọng nói khàn khàn, cây gậy kia mới dừng lại.
Tiếp nghe bước chân vang lên, nghĩ đến đối phương đã đi rồi.
Hắn vội vã vén bao bố lên, giơ tay chùi mặt của mình một cái thế nhưng tất cả đều là máu.
Lúc này bọn gia đinh cũng chạy tới, nhìn Tả Tướng Quốc bị đánh thành cái đầu heo bọn họ đều sợ hết hồn, ngã quỵ một đống nói: “Tả Tướng Quốc đại nhân, chúng ta mặc dù nghe được tiếng ngài kêu nhưng lại bị gió làm cho đầu óc choáng váng thế nào cũng không đứng nổi.”
Tả Tướng Quốc mới vừa nói chuyện, một cái răng lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất, hắn đau đến nước mắt cũng chảy xuống, miễn cưỡng nói: “Trở về.” Không đi trở về ngộ nhỡ có người đi ngang qua nhìn thấy thì thành cái dạng gì, không cần suy nghĩ hắn cũng biết hình tượng của mình bây giờ thật sự không nên ra ngoài dọa người.
Mà một bên, hai chân Kinh Kinh đã chạy vào trong tiểu viện.
Nàng vỗ ngực của mình cười hắc hắc không ngừng, để cho tên khốn kiếp ngươi nhìn chằm chằm mặt và ngực Diêu Thiên, cho ngươi đi quốc sư phủ tìm phiền toái, phát hiện chính mình biến thành đầu heo rồi, xem ngươi còn dám ra cửa sao?
Vừa rồi ở trong phòng nàng bởi vì quan tâm tình huống Diêu Thiên sợ lộ vết dùng phấn, nhưng không ngờ thấy được chính là có một nam nhân râu bạc nhìn chằm chằm nam nhân của mình, một bộ dáng rất muốn ăn hết hắn (DT).
Nghe kỹ lại, nam nhân này chính là con mãnh hổ, Kinh Kinh vừa kinh vừa sợ rồi.
Bỗng nhiên nàng cảm thấy chính mình bị thua thiệt, thân thể kia vốn chính là người của nàng bây giờ lại bị một người nam nhân chiếm tiện nghi, không được, đây là vấn đề mặt mũi nhất định phải đòi lại.
Cho nên, nàng chờ ở trên đường Tả Tướng Quốc đi qua, đám người đó vừa đến sẽ dùng cái sáo ốc biển thổi bay bọn gia đinh, sau đó đánh Tả Tướng Quốc dữ dội.
Nhưng Kinh Kinh cũng biết thời điểm đánh người tốt nhất không nên để cho hắn nhìn thấy mặt của chính mình, cho nên mượn một cái bao bố dùng để lót đất từ ổ ăn mày ven đường trực tiếp trùm lên đầu của hắn rồi đánh.
Bữa tiệc này đánh hết sức vui sướng, nhưng không nghĩ tới tất cả đều thu vào trong mắt một người.