Trình Tuấn nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ, sửng sốt khoảng chừng năm phút đồng hồ, cuối cùng ngửa đầu cười ha hả.
Tiểu Ngũ bị hắn cười kiểu này không hiểu gì cả, "Anh đang cười cái gì?"
Trình Tuấn ngửa đầu cười to sau đó cúi đầu hai tay bụm mặt buồn cười.
Tiểu Ngũ buồn bực, "Anh rốt cuộc cười cái gì?"
Tha thứ cho Trình Tuấn một người bình thường bộ não có dung lượng hữu hạn, sau khi tiếp thu sự thật Tiểu Ngũ là một con cá heo loại phạm vi vượt quá giới hạn của khoa học này đã chiếm dụng toàn bộ đầu hắn rồi. Hiện tại muốn hắn tiếp thu chuyện một chú cá heo giống đực có thể sinh ra một đứa nhỏ nhân loại, hắn cơ hồ muốn hoài nghi mình có còn bình thường nữa hay không đây này.
Trình Tuấn hung hăng lau mặt một cái, thực nghiêm túc mà nhìn Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, cậu đem lời nói mới vừa rồi lặp lại lần nữa."
Tiểu Ngũ dứt khoát chuẩn xác: "Con, là tôi sinh!"
Trình Tuấn bóp lấy khuôn mặt Tiểu Ngũ.
"A đau quá! Anh làm gì?" Tiểu Ngũ bụm mặt từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, biểu tình thống khổ.
Hàng năm làm thuần dưỡng viên, thể trạng Trình Tuấn cường tráng, lực đạo cũng không phải là lớn như thế. Tiểu Ngũ vốn là cá heo, da tay của hắn cơ hồ trắng đến mức mịn màng vô cùng, không có lỗ chân lông, bị Trình Tuấn nắn một cái như vậy, trên mặt nhất thời xuất hiện một dấu vết màu đỏ.
Tiểu Ngũ đau hô lên, Trình Tuấn cũng bị hoảng sợ, hơn nữa nhìn thấy trên mặt hắn vị trí bị hắn nắn kia đỏ thắm giống như máu, lại càng thêm hết hồn.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đầu óc của tôi đều co rút." Trình Tuấn lập tức đứng dậy giữ chặt Tiểu Ngũ, nâng mặt của hắn dùng sức thổi thổi, "Tôi đã nghĩ có phải là tôi xuất hiện huyễn ảo hay không, nhất thời cứ thế nắn mặt cậu, thực xin lỗi thực xin lỗi!"
Đại khái là bởi vì biết Tiểu Ngũ là cá heo, Trình Tuấn làm hắn bị thương, trong lòng đầy hối hận cảm giác tự trách cùng đau lòng phủ xuống, ôm lấy mặt của hắn thật cẩn thận mà thổi, còn để bụng hơn so với lúc con của hắn bị thương.
Tiểu Ngũ không hiểu "huyễn ảo" là có ý gì, nhưng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trình Tuấn. Người kia đại khái còn chưa thể tiếp thu sự thật hắn có thể sinh con đi.
"Anh không tin tôi."
Trình Tuấn ngẩn ra, Tiểu Ngũ ánh mắt kia tràn đầy lên án, điều này làm cho hắn muốn nói "quả thật không tin" nhưng mà không thể mở nổi miệng, cái bộ dáng kia thật sự rất ủy khuất, vừa tức vừa bực lại ủy khuất, nhìn đến mức khiến cho người ta run bắn cả người a!
"Khụ, không phải không tin cậu..."
"Vậy anh là có ý gì? Còn nắn tôi!"
"Kia, thực xin lỗi đi!" Trình Tuấn lấy lòng mà sờ sờ mặt Tiểu Ngũ, xúc cảm trơn trượt làm cho hắn cảm thấy sờ thật thoải mái. Trình Tuấn đem hắn ấn trở về trên ghế ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế đẩu qua cũng ngồi xuống, "Kia, Tiểu Ngũ cậu nói cho tôi biết, cậu..." Tay hắn múa may hai cái, "Là cá đực hay là giống cá cái?"
Tiểu Ngũ nhíu mày, nặng nề mà cường điệu: "Giống đực!"
Trình Tuấn khóe miệng co rút, cũng không phải là cùng một dạng sao, hắn còn đang tìm cách nói có thể dễ nghe hơn có được hay không.
"A, bất cứ sinh vật nào, đã là giống đực thì đều không có khả năng mang thai. Bất luận là động vật hay là con người, đều không thể."
Tiểu Ngũ hai mắt trừng, có chút hung: "Có thể, tôi là có thể."
Tiểu Ngũ nói được khẳng định như vậy, không tin hắn hắn còn tức giận. Trình Tuấn kỳ thật nguyện ý tin tưởng chuyện này, Tiểu Ngũ có thể từ một cái cá heo biến thành một người chuyện bí ẩn khoa học chưa biết như thế. Hắn có thể sinh con cơ bản cũng không phải là chuyện không có khả năng.
"Vậy cậu thử nói nói thử coi, cậu vì cái gì có thể sinh đứa nhỏ đâu?" Chính là Trình Tuấn hắn, còn cần một lời giải thích hợp lý.
Tiểu Ngũ vừa bị hắn hỏi như vậy, đột nhiên đỏ mặt không thôi, nhảy vọt lên, rống to vào mặt Trình Tuấn: "Chuyện này còn không phải là do anh hay sao a!" Rống xong, Tiểu Ngũ lướt qua Trình Tuấn, đẩy cửa thủy tinh chạy vào phòng tắm.
Trình Tuấn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cái gì mà bảo đều là do hắn a? Cho dù Tiểu Ngũ có thể sinh đứa nhỏ, nhưng có liên quan gì tới Trình Tuấn hắn nhỉ?
"Nha Tiểu Ngũ! Cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì mà nói là do tôi a?"
Trình Tuấn vòng vo một hồi không hiểu chuyện gì, đuổi theo Tiểu Ngũ đi phòng tắm, kết quả hắn không thấy người, lại nhìn thấy trong bồn tắm lớn có một con cá heo dài hơn hai mét đang đạp nước, nước bên trong bồn nháy mắt tràn đầy đất.
Trình Tuấn: ( ⊙ o ⊙) a!
Bộ dáng cá heo của Tiểu Ngũ thực xinh đẹp, cả người thon dài bơi lượn, sống lưng màu xám cái bụng màu trắng, độ cong khóe miệng rất lớn, mỗi khi chúm chím cười quả là khiến lòng người ấm áp.
Tuy rằng thật lâu trước kia từng thấy hình dáng cá heo của Tiểu Ngũ, thậm chí còn cùng hắn một tháng ở chung thân mật, nhưng hiện tại Trình Tuấn cũng là lần đầu tiên biết rõ đây là bộ dáng của một người sau khi biến hóa.
Trong lòng Trình Tuấn rung động, đánh sâu vào thị giác lại càng khiến cho nội tâm dao động. Một người một giây trước vừa đi vào phòng tắm, một giây sau liền biến thành một con cá heo, loại cảm giác rung động kỳ diệu này, đại khái chỉ có tự mình dùng hai mắt mới có thể lĩnh hội một cách sâu sắc.
Chiều dài bồn tắm vốn là một mét năm, sau khi đổ đầy nước lại chứa một con cá heo dài hơn hai mét, làm sao có thể đủ chỗ chứa thân thể? Tiểu Ngũ đuôi to không ngừng vỗ vỗ, cả phòng túa đầy bọt nước, tưới đầy người Trình Tuấn, cổ áo vải tròn mặc ở nhà trong nháy mắt bị tát ướt đẫm.
"Tiểu Ngũ, là cậu sao?" Đại khái là cảm giác rung động tự trong nội tâm còn chưa có đi qua, dẫn đến Trình Tuấn hỏi cái vấn đề này hiển nhiên chỉ số thông minh so với ngày thường rất là không khớp.
Tiểu Ngũ trong hình dáng cá heo giương miệng kêu hai tiếng, sau đó đảo cái đuôi, hắt nước vào mặt Trình Tuấn.
Được rồi, xem ra còn đang tức giận.
Trình Tuấn lau vệt nước trên mặt, ngồi xổm trước bồn tắm, ưỡn mặt cười, "Tiểu Ngũ, biến thành người cùng ta nói chuyện đi."
Cá heo lại vứt nước vào mặt hắn.
Trình Tuấn: "..."
Ngày hôm sau sáng sớm, Trình Tuấn rời giường, nhìn thấy Tiểu Ngũ ngủ ở trên ghế sa lông, quả nhiên vẫn là mở một con mắt đóng một mắt, hơn nữa toàn thân cao thấp chỉ có mỗi một cái quần tam giác.
Trình Tuấn chỉ liếc mắt một cái, lập tức ngửa đầu lên, chui về phòng ngủ vơ cái chăn mỏng trên giường đem thân mình trơn bóng của hắn bao lại.
"Này về sau phải làm như thế nào đây!"
Sau khi biết Tiểu Ngũ là cá heo, cảm giác trong lòng Trình Tuấn tràn đầy áy náy cùng yêu thương, hoàn toàn không suy xét qua vấn đề khác. Sau này bên người hắn là người người cao ráo mạnh khỏe lại xinh đẹp như vậy, thân thể gợi cảm như thế cứ lồ lộ, bản thân mình chính là miếng vôi hoá sinh hoạt chung với hắn trong thời gian dài có thể giữ mình được hay không mới là vấn đề đây này.
Hiện tại mới ý thức tới vấn đề này cũng đã trễ, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn đã nói phải nuôi Tiểu Ngũ vậy nhất định sẽ không đổi ý. Cho nên Trình Tuấn bắt đầu nôn nóng, sau này hắn chỉ sợ sẽ vẫn luôn bị vây trong trạng thái muốn tìm bất mãn.
"..." Chăn mới vừa đắp lên cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ liền ngồi dậy, hai mắt đều mở ra, mặt không đổi sắc trừng Trình Tuấn.
Trình Tuấn sờ sờ cái mũi, "Cậu còn giận à?"
Tiểu Ngũ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, một lần nữa ngã vào sô pha bịt kín chăn.
Trình Tuấn: "..."
Tối hôm qua mặc kệ Trình Tuấn giải thích khuyên nhủ như thế nào đi nữa, vị vương tử cá heo này chính là không chịu biến trở về hình người, hơn nữa Trình Tuấn mỗi một câu nói, hắn liền quăng nước lên mặt hắn, biến thành cuối cùng Trình Tuấn toàn thân ướt đẫm hắt xì hơi liên tục, vì thế không thể không nhấc tay đầu hàng, bọc khăn tắm lớn quay về phòng ngủ.
Nghĩ tới sáng nay thức dậy nhiều thêm hai con cá cho Tiểu Ngũ ăn, nói vài lời hay dỗ cho hắn vui vẻ, bất quá hiện tại xem ra, cá heo này không dễ dàng có khả năng một chốc sẽ tha thứ cho hắn.
Trình Tuấn cũng không rõ, không phải chỉ là hỏi hắn một câu làm sao mang thai sinh ra đứa nhỏ thôi sao? Không chỉ kì quái đột nhiên tức giận với hắn, còn rống hắn "này không phải đều là do anh sao", sao lại trách hắn hả?
"Tiểu Ngũ, nhanh đi rửa mặt đánh răng, rồi ăn sáng nha." Trình Tuấn thức dậy rất sớm, tranh thủ thời gian đem cá ướp gia vị, trong tủ lạnh dư lại ba con hắn hấp hết luôn, chỉ mong Tiểu Ngũ sau khi ăn xong có thể nói rõ ràng cho hắn biết nguyên nhân nổi giận, chứ cứ như vậy sẽ làm cho hắn mù tịt không hiểu cớ gì.
Trình Hiểu Hải sớm đã thức dậy, đang ở bên trong phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nghe được tiếng la của cha hắn, cầm bàn chải đánh răng nhòm ra cửa nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái.
Tiểu Ngũ còn ngồi yên ở ghế sô pha, bọc chăn mỏng quần áo cũng không mặc, nghe thấy Trình Tuấn gọi hắn quay đầu nhìn phòng bếp, nhíu mày hỏi lại: "Cái gì là đánh răng?"
Trình Tuấn đang nhìn xem cá chín chưa, nghe vậy thiếu chút nữa quăng cái nồi nóng trong tay luôn. Bất đắc dĩ, tắt lửa, cởi tạp dề xuống, đến phòng ngủ tìm một bộ quần áo cũ đưa qua cho Tiểu Ngũ, nắm tay hắn đi vào phòng tắm.
Trình Hiểu Hải đang đánh răng, miệng đầy bọt màu trắng.
Tiểu Ngũ vừa thấy nhóc liền nở nụ cười, đặc biệt vui vẻ.
Trình Tuấn ở trên kệ lấy ra một bộ bàn chải đánh răng mới, để cho Tiểu Ngũ nhìn động tác của hắn, một bên giải thích một bên đem kem đánh răng nặn ra một ít lên bàn chải, sau đó nhận một chén nước.
"Há mồm!"
Tiểu Ngũ nhìn Trình Hiểu Hải, lại nhìn Trình Tuấn, ngoan ngoãn há mồm.
Trình Tuấn đem chén nước súc miệng đưa đến bên miệng hắn, "Uống một hớp nước rồi súc miệng."
Vì thế Tiểu Ngũ uống một hớp nước, nuốt xuống, hầu kết cao thấp lăn lăn rồi trượt xuống.
Trình Tuấn: "..."
"Ha ha ha..." Trình Hiểu Hải nhếch miệng cười to, miệng phun ra đều là bọt biển, "Chú thiệt là ngốc mà!"
Trình Tuấn hai mắt lật lật, chỉ vào Trình Hiểu Hải nói: Làm mẫu cho chú nhìn một chút!"
Vì thế Trình Hiểu Hải bưng lên chén nước súc miệng của mình, ngậm trong miệng, quai hàm phình như cái trống súc rồi súc, đem nước nhổ ra.
Trình Tuấn lần thứ hai đem cái chén đưa đến bên miệng Tiểu Ngũ, "Nhìn thấy chưa, không thể uống, miệng ngụm một hớp nước, đảo đảo vài cái rồi nhổ ra."
Tiểu Ngũ a một tiếng, làm theo động tác Trình Hiểu Hải. Tiếp lại nhìn Trình Tuấn làm mẫu, hé miệng, hàm trên hàm dưới sít vào nhau ngăn nắp chỉnh tề.
Trình Tuấn vắt kem đánh răng lên trên bàn chải rồi nhúng nước, một tay đỡ sau cổ Tiểu Ngũ, một tay cầm bàn chải đánh răng giúp hắn đánh răng. Chỉ chốc lát sau, trong miệng Tiểu Ngũ đầy bọt trắng lộ ra chút vị bạc hà.
"Ngọt."
"Ây! Này, cậu đừng có màt ăn kem đánh răng a! Cái này không thể ăn!"
"Tôi chưa ăn, tôi chỉ liếm một chút!"
Trình Tuấn cảm thấy mình giống như trở về lại năm đó lần đầu tiên dạy Trình Hiểu Hải đánh răng.
"Há mồm, chải bên ngoài xong phải chải tới bên trong, sau răng cấm cũng phải chải cho sạch sẽ... Uống nước, không thể nuốt xuống, súc miệng, súc vài cái rồi nhổ ra, đúng, thẳng đến nhổ ra màu trắng trong mới thôi... Để tôi kiểm tra một chút xem coi có sạch chưa, có còn dính hay không..."
Tiểu Ngũ há to mồm, Trình Tuấn để sát mặt vào nhìn thoáng qua, gật gật đầu, vừa lòng nói: "Sạch sẽ, rửa mặt đi."
Kết quả vẫn là Trình Tuấn hỗ trợ rửa mặt.
"Tôi đây không là dưỡng cá heo, mà là nuôi thêm một đứa con trai!" Lúc ăn điểm tâm Trình Tuấn tổng kết được.
Hôm nay chính là ngày Tiểu Ngũ chính thức đi làm. Tối hôm qua Trình Tuấn đem bộ quần áo bị hắn làm ướt giặt sạch sẽ phơi ở trên ban công. Mùa hè độ ấm cao, buổi tối gió thổi cũng ấm áp, quần áo treo ở bên ngoài một đêm làm khô. Buổi sáng Trình Tuấn thừa dịp bọn họ ăn điểm tâm cầm quần áo thu vào đến ủi thẳng, sau khi ăn xong để cho Tiểu Ngũ thay.
"Hôm nay sau khi tan tầm tôi mang cậu đi mua quần áo."
"Tôi không muốn mặc quần áo, không thoải mái."
Trình Tuấn ở trước cửa mang giầy vào, quay đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Ngũ nói: "Nhưng cậu bây giờ là người, phải thích ứng với thói quen sinh hoạt nhân loại. Nếu cậu bị lộ thân phận, cậu không hy vọng bị người ta phát hiện chân tướng sau đó đem cậubắt lại đưa đến viện hải dương chứ."
Trong ánh mắt Tiểu Ngũ quả nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trình Tuấn sờ sờ đầu của hắn, "Đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không để cho người khác phát hiện ra, nhưng là bản thân cậu cũng phải chú ý, biết không? Trừ bỏ tôi những người khác đều không nên tin, thân phận của cậu không cần nói với người thứ hai. Về sau khi làm trong viện hải dương, nếu có người hỏi cậu, thì cứ nói là là họ hàng xa, là người cùng quê với bà ngoại. Trong nhà khó khăn, liền tìm tới chỗ tôi nương tựa, biết không? Những thứ khác không cần nhiều lời."
Tiểu Ngũ gật đầu mạnh, "Tôi biết, bởi vì anh là ba của đứa nhỏ, cho nên tôi mới nói cho anh biết, những người khác sẽ không."
Ừm? Chẳng lẽ hắn vẫn là nhờ phúc Trình Hiểu Hải mới may mắn có được sự tin tưởng của Tiểu Ngũ? Đều không phải là là bởi vì trước bọn họ ở chung một đoạn thời gian?
Được rồi, mừng hụt một trận.
Trước kì nghỉ hè, Trình Tuấn đăng kí cho Trình Hiểu Hải một lớp học vẽ, học phí hai ngàn năm trăm nguyên, buổi sáng cùng buổi chiều có một khóa. Học phí ở đây mắc hơn cả phí học chính thức ở trường, nhưng trong kì nghỉ hè Trình Tuấn bận hơn ngày thường, không có thời gian đón đưa nhóc con, cho nên mới để cho nhóc con dành thời gian ở đó, hơn nữa giữa trưa còn quan tâm thêm một bữa cơm. Khóa học vẽ rất nhiều học trò, thời gian nghỉ hè con cái các gia đình khác cũng có mấy chục nhóc, các thầy cô rất nhẫn nại, phần cơm giữa trưa thức ăn cũng chất lượng, Trình Tuấn sau khi điều tra cẩn thận mới quyết định đưa nhóc con nhà mình tới đó.
Một nhà ba người cùng nhau ra cửa, Trình Tuấn với Tiểu Ngũ trước tiên đưa nhóc con đến khóa học vẽ, sau đó đổi xe đi làm.
Vì Tiểu Ngũ rất mẫn cảm với tạp âm, cho nên chiếc xe máy kia Trình Tuấn coi như bị bỏ xó. Hắn cân nhắc nếu không thì mua một chiếc xe con, tạp âm của nó tương đối nhỏ, bình thường muốn đi đâu lái xe máy không thể mang ba người, xe con rất tiện.
Cái kế hoạch này yên lặng hình thành trong đầu Trình Tuấn.
Tới chỗ làm, Trình Tuấn định thừa dịp thay đồng phục hỏi lại Tiểu Ngũ về vấn đề sinh con, nhưng nghĩ tới bộ dáng nổi giận tối hôm qua của hắn, lại thêm lúc này là thời gian đi làm nghĩ vậy liền thôi.
Loại vấn đề này vẫn là không nên hỏi ở nơi này.
Biết Tiểu Ngũ làm việc ở đây, các đồng nghiệp trong viện hải dương náo nhiệt chạy tới bát quái, may mắn có Trình Tuấn che chở Tiểu Ngũ bằng không chỉ bằng Tiểu Ngũ nửa ngày há miệng không nói được một câu đầy đủ, làm sao có thể chống đỡ mấy con mãnh thú và dòng nước lũ ồ ạt thế này.
Thật vất vả đuổi những đồng sự kia đi, giám đốc bộ phận nhân sự đi cùng ông chủ qua đây.
Ông chủ hỏi Tiểu Ngũ tối hôm qua như thế nào không trở về, Tiểu Ngũ nói về sau không ở nhà ông chủ, muốn ở chung với Trình Tuấn.
Chuyện ở tại nhà ông chủ, Trình Tuấn ngay từ đầu cũng nghĩ tới. Tiểu Ngũ kia mất tích hai ngày, lại gặp được ông chủ, nhất định là ở tại nhà hắn. Bất quá may mắn ông chủ là một người đànông bình thường, bằng không Trình Tuấn rất lo lắng Tiểu Ngũ có bị người ta khi dễ hay không nữa.
Thật sự là do bản thân Tiểu Ngũ lớn lên rất tuấn mỹ, đừng cũng trách Trình Tuấn sẽ lo lắng trên phương diện kia.
Ông chủ nhìn thoáng qua Trình Tuấn, cười cười, không nói gì, sau đó bảo giám đốc nhân sự làm thủ tục làm việc cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái, "Làm cái thủ tục gì cho tôi?"
Trình Tuấn kêu thầm một tiếng không xong rồi.
Tiểu Ngũ bị hắn cười kiểu này không hiểu gì cả, "Anh đang cười cái gì?"
Trình Tuấn ngửa đầu cười to sau đó cúi đầu hai tay bụm mặt buồn cười.
Tiểu Ngũ buồn bực, "Anh rốt cuộc cười cái gì?"
Tha thứ cho Trình Tuấn một người bình thường bộ não có dung lượng hữu hạn, sau khi tiếp thu sự thật Tiểu Ngũ là một con cá heo loại phạm vi vượt quá giới hạn của khoa học này đã chiếm dụng toàn bộ đầu hắn rồi. Hiện tại muốn hắn tiếp thu chuyện một chú cá heo giống đực có thể sinh ra một đứa nhỏ nhân loại, hắn cơ hồ muốn hoài nghi mình có còn bình thường nữa hay không đây này.
Trình Tuấn hung hăng lau mặt một cái, thực nghiêm túc mà nhìn Tiểu Ngũ, "Tiểu Ngũ, cậu đem lời nói mới vừa rồi lặp lại lần nữa."
Tiểu Ngũ dứt khoát chuẩn xác: "Con, là tôi sinh!"
Trình Tuấn bóp lấy khuôn mặt Tiểu Ngũ.
"A đau quá! Anh làm gì?" Tiểu Ngũ bụm mặt từ trên ghế nằm nhảy dựng lên, biểu tình thống khổ.
Hàng năm làm thuần dưỡng viên, thể trạng Trình Tuấn cường tráng, lực đạo cũng không phải là lớn như thế. Tiểu Ngũ vốn là cá heo, da tay của hắn cơ hồ trắng đến mức mịn màng vô cùng, không có lỗ chân lông, bị Trình Tuấn nắn một cái như vậy, trên mặt nhất thời xuất hiện một dấu vết màu đỏ.
Tiểu Ngũ đau hô lên, Trình Tuấn cũng bị hoảng sợ, hơn nữa nhìn thấy trên mặt hắn vị trí bị hắn nắn kia đỏ thắm giống như máu, lại càng thêm hết hồn.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, đầu óc của tôi đều co rút." Trình Tuấn lập tức đứng dậy giữ chặt Tiểu Ngũ, nâng mặt của hắn dùng sức thổi thổi, "Tôi đã nghĩ có phải là tôi xuất hiện huyễn ảo hay không, nhất thời cứ thế nắn mặt cậu, thực xin lỗi thực xin lỗi!"
Đại khái là bởi vì biết Tiểu Ngũ là cá heo, Trình Tuấn làm hắn bị thương, trong lòng đầy hối hận cảm giác tự trách cùng đau lòng phủ xuống, ôm lấy mặt của hắn thật cẩn thận mà thổi, còn để bụng hơn so với lúc con của hắn bị thương.
Tiểu Ngũ không hiểu "huyễn ảo" là có ý gì, nhưng nghe ra ý tứ trong lời nói của Trình Tuấn. Người kia đại khái còn chưa thể tiếp thu sự thật hắn có thể sinh con đi.
"Anh không tin tôi."
Trình Tuấn ngẩn ra, Tiểu Ngũ ánh mắt kia tràn đầy lên án, điều này làm cho hắn muốn nói "quả thật không tin" nhưng mà không thể mở nổi miệng, cái bộ dáng kia thật sự rất ủy khuất, vừa tức vừa bực lại ủy khuất, nhìn đến mức khiến cho người ta run bắn cả người a!
"Khụ, không phải không tin cậu..."
"Vậy anh là có ý gì? Còn nắn tôi!"
"Kia, thực xin lỗi đi!" Trình Tuấn lấy lòng mà sờ sờ mặt Tiểu Ngũ, xúc cảm trơn trượt làm cho hắn cảm thấy sờ thật thoải mái. Trình Tuấn đem hắn ấn trở về trên ghế ngồi xuống, tự mình kéo cái ghế đẩu qua cũng ngồi xuống, "Kia, Tiểu Ngũ cậu nói cho tôi biết, cậu..." Tay hắn múa may hai cái, "Là cá đực hay là giống cá cái?"
Tiểu Ngũ nhíu mày, nặng nề mà cường điệu: "Giống đực!"
Trình Tuấn khóe miệng co rút, cũng không phải là cùng một dạng sao, hắn còn đang tìm cách nói có thể dễ nghe hơn có được hay không.
"A, bất cứ sinh vật nào, đã là giống đực thì đều không có khả năng mang thai. Bất luận là động vật hay là con người, đều không thể."
Tiểu Ngũ hai mắt trừng, có chút hung: "Có thể, tôi là có thể."
Tiểu Ngũ nói được khẳng định như vậy, không tin hắn hắn còn tức giận. Trình Tuấn kỳ thật nguyện ý tin tưởng chuyện này, Tiểu Ngũ có thể từ một cái cá heo biến thành một người chuyện bí ẩn khoa học chưa biết như thế. Hắn có thể sinh con cơ bản cũng không phải là chuyện không có khả năng.
"Vậy cậu thử nói nói thử coi, cậu vì cái gì có thể sinh đứa nhỏ đâu?" Chính là Trình Tuấn hắn, còn cần một lời giải thích hợp lý.
Tiểu Ngũ vừa bị hắn hỏi như vậy, đột nhiên đỏ mặt không thôi, nhảy vọt lên, rống to vào mặt Trình Tuấn: "Chuyện này còn không phải là do anh hay sao a!" Rống xong, Tiểu Ngũ lướt qua Trình Tuấn, đẩy cửa thủy tinh chạy vào phòng tắm.
Trình Tuấn trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, cái gì mà bảo đều là do hắn a? Cho dù Tiểu Ngũ có thể sinh đứa nhỏ, nhưng có liên quan gì tới Trình Tuấn hắn nhỉ?
"Nha Tiểu Ngũ! Cậu nói rõ ràng cho tôi, cái gì mà nói là do tôi a?"
Trình Tuấn vòng vo một hồi không hiểu chuyện gì, đuổi theo Tiểu Ngũ đi phòng tắm, kết quả hắn không thấy người, lại nhìn thấy trong bồn tắm lớn có một con cá heo dài hơn hai mét đang đạp nước, nước bên trong bồn nháy mắt tràn đầy đất.
Trình Tuấn: ( ⊙ o ⊙) a!
Bộ dáng cá heo của Tiểu Ngũ thực xinh đẹp, cả người thon dài bơi lượn, sống lưng màu xám cái bụng màu trắng, độ cong khóe miệng rất lớn, mỗi khi chúm chím cười quả là khiến lòng người ấm áp.
Tuy rằng thật lâu trước kia từng thấy hình dáng cá heo của Tiểu Ngũ, thậm chí còn cùng hắn một tháng ở chung thân mật, nhưng hiện tại Trình Tuấn cũng là lần đầu tiên biết rõ đây là bộ dáng của một người sau khi biến hóa.
Trong lòng Trình Tuấn rung động, đánh sâu vào thị giác lại càng khiến cho nội tâm dao động. Một người một giây trước vừa đi vào phòng tắm, một giây sau liền biến thành một con cá heo, loại cảm giác rung động kỳ diệu này, đại khái chỉ có tự mình dùng hai mắt mới có thể lĩnh hội một cách sâu sắc.
Chiều dài bồn tắm vốn là một mét năm, sau khi đổ đầy nước lại chứa một con cá heo dài hơn hai mét, làm sao có thể đủ chỗ chứa thân thể? Tiểu Ngũ đuôi to không ngừng vỗ vỗ, cả phòng túa đầy bọt nước, tưới đầy người Trình Tuấn, cổ áo vải tròn mặc ở nhà trong nháy mắt bị tát ướt đẫm.
"Tiểu Ngũ, là cậu sao?" Đại khái là cảm giác rung động tự trong nội tâm còn chưa có đi qua, dẫn đến Trình Tuấn hỏi cái vấn đề này hiển nhiên chỉ số thông minh so với ngày thường rất là không khớp.
Tiểu Ngũ trong hình dáng cá heo giương miệng kêu hai tiếng, sau đó đảo cái đuôi, hắt nước vào mặt Trình Tuấn.
Được rồi, xem ra còn đang tức giận.
Trình Tuấn lau vệt nước trên mặt, ngồi xổm trước bồn tắm, ưỡn mặt cười, "Tiểu Ngũ, biến thành người cùng ta nói chuyện đi."
Cá heo lại vứt nước vào mặt hắn.
Trình Tuấn: "..."
Ngày hôm sau sáng sớm, Trình Tuấn rời giường, nhìn thấy Tiểu Ngũ ngủ ở trên ghế sa lông, quả nhiên vẫn là mở một con mắt đóng một mắt, hơn nữa toàn thân cao thấp chỉ có mỗi một cái quần tam giác.
Trình Tuấn chỉ liếc mắt một cái, lập tức ngửa đầu lên, chui về phòng ngủ vơ cái chăn mỏng trên giường đem thân mình trơn bóng của hắn bao lại.
"Này về sau phải làm như thế nào đây!"
Sau khi biết Tiểu Ngũ là cá heo, cảm giác trong lòng Trình Tuấn tràn đầy áy náy cùng yêu thương, hoàn toàn không suy xét qua vấn đề khác. Sau này bên người hắn là người người cao ráo mạnh khỏe lại xinh đẹp như vậy, thân thể gợi cảm như thế cứ lồ lộ, bản thân mình chính là miếng vôi hoá sinh hoạt chung với hắn trong thời gian dài có thể giữ mình được hay không mới là vấn đề đây này.
Hiện tại mới ý thức tới vấn đề này cũng đã trễ, nam nhân nhất ngôn cửu đỉnh. Hắn đã nói phải nuôi Tiểu Ngũ vậy nhất định sẽ không đổi ý. Cho nên Trình Tuấn bắt đầu nôn nóng, sau này hắn chỉ sợ sẽ vẫn luôn bị vây trong trạng thái muốn tìm bất mãn.
"..." Chăn mới vừa đắp lên cho Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ liền ngồi dậy, hai mắt đều mở ra, mặt không đổi sắc trừng Trình Tuấn.
Trình Tuấn sờ sờ cái mũi, "Cậu còn giận à?"
Tiểu Ngũ từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, một lần nữa ngã vào sô pha bịt kín chăn.
Trình Tuấn: "..."
Tối hôm qua mặc kệ Trình Tuấn giải thích khuyên nhủ như thế nào đi nữa, vị vương tử cá heo này chính là không chịu biến trở về hình người, hơn nữa Trình Tuấn mỗi một câu nói, hắn liền quăng nước lên mặt hắn, biến thành cuối cùng Trình Tuấn toàn thân ướt đẫm hắt xì hơi liên tục, vì thế không thể không nhấc tay đầu hàng, bọc khăn tắm lớn quay về phòng ngủ.
Nghĩ tới sáng nay thức dậy nhiều thêm hai con cá cho Tiểu Ngũ ăn, nói vài lời hay dỗ cho hắn vui vẻ, bất quá hiện tại xem ra, cá heo này không dễ dàng có khả năng một chốc sẽ tha thứ cho hắn.
Trình Tuấn cũng không rõ, không phải chỉ là hỏi hắn một câu làm sao mang thai sinh ra đứa nhỏ thôi sao? Không chỉ kì quái đột nhiên tức giận với hắn, còn rống hắn "này không phải đều là do anh sao", sao lại trách hắn hả?
"Tiểu Ngũ, nhanh đi rửa mặt đánh răng, rồi ăn sáng nha." Trình Tuấn thức dậy rất sớm, tranh thủ thời gian đem cá ướp gia vị, trong tủ lạnh dư lại ba con hắn hấp hết luôn, chỉ mong Tiểu Ngũ sau khi ăn xong có thể nói rõ ràng cho hắn biết nguyên nhân nổi giận, chứ cứ như vậy sẽ làm cho hắn mù tịt không hiểu cớ gì.
Trình Hiểu Hải sớm đã thức dậy, đang ở bên trong phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, nghe được tiếng la của cha hắn, cầm bàn chải đánh răng nhòm ra cửa nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái.
Tiểu Ngũ còn ngồi yên ở ghế sô pha, bọc chăn mỏng quần áo cũng không mặc, nghe thấy Trình Tuấn gọi hắn quay đầu nhìn phòng bếp, nhíu mày hỏi lại: "Cái gì là đánh răng?"
Trình Tuấn đang nhìn xem cá chín chưa, nghe vậy thiếu chút nữa quăng cái nồi nóng trong tay luôn. Bất đắc dĩ, tắt lửa, cởi tạp dề xuống, đến phòng ngủ tìm một bộ quần áo cũ đưa qua cho Tiểu Ngũ, nắm tay hắn đi vào phòng tắm.
Trình Hiểu Hải đang đánh răng, miệng đầy bọt màu trắng.
Tiểu Ngũ vừa thấy nhóc liền nở nụ cười, đặc biệt vui vẻ.
Trình Tuấn ở trên kệ lấy ra một bộ bàn chải đánh răng mới, để cho Tiểu Ngũ nhìn động tác của hắn, một bên giải thích một bên đem kem đánh răng nặn ra một ít lên bàn chải, sau đó nhận một chén nước.
"Há mồm!"
Tiểu Ngũ nhìn Trình Hiểu Hải, lại nhìn Trình Tuấn, ngoan ngoãn há mồm.
Trình Tuấn đem chén nước súc miệng đưa đến bên miệng hắn, "Uống một hớp nước rồi súc miệng."
Vì thế Tiểu Ngũ uống một hớp nước, nuốt xuống, hầu kết cao thấp lăn lăn rồi trượt xuống.
Trình Tuấn: "..."
"Ha ha ha..." Trình Hiểu Hải nhếch miệng cười to, miệng phun ra đều là bọt biển, "Chú thiệt là ngốc mà!"
Trình Tuấn hai mắt lật lật, chỉ vào Trình Hiểu Hải nói: Làm mẫu cho chú nhìn một chút!"
Vì thế Trình Hiểu Hải bưng lên chén nước súc miệng của mình, ngậm trong miệng, quai hàm phình như cái trống súc rồi súc, đem nước nhổ ra.
Trình Tuấn lần thứ hai đem cái chén đưa đến bên miệng Tiểu Ngũ, "Nhìn thấy chưa, không thể uống, miệng ngụm một hớp nước, đảo đảo vài cái rồi nhổ ra."
Tiểu Ngũ a một tiếng, làm theo động tác Trình Hiểu Hải. Tiếp lại nhìn Trình Tuấn làm mẫu, hé miệng, hàm trên hàm dưới sít vào nhau ngăn nắp chỉnh tề.
Trình Tuấn vắt kem đánh răng lên trên bàn chải rồi nhúng nước, một tay đỡ sau cổ Tiểu Ngũ, một tay cầm bàn chải đánh răng giúp hắn đánh răng. Chỉ chốc lát sau, trong miệng Tiểu Ngũ đầy bọt trắng lộ ra chút vị bạc hà.
"Ngọt."
"Ây! Này, cậu đừng có màt ăn kem đánh răng a! Cái này không thể ăn!"
"Tôi chưa ăn, tôi chỉ liếm một chút!"
Trình Tuấn cảm thấy mình giống như trở về lại năm đó lần đầu tiên dạy Trình Hiểu Hải đánh răng.
"Há mồm, chải bên ngoài xong phải chải tới bên trong, sau răng cấm cũng phải chải cho sạch sẽ... Uống nước, không thể nuốt xuống, súc miệng, súc vài cái rồi nhổ ra, đúng, thẳng đến nhổ ra màu trắng trong mới thôi... Để tôi kiểm tra một chút xem coi có sạch chưa, có còn dính hay không..."
Tiểu Ngũ há to mồm, Trình Tuấn để sát mặt vào nhìn thoáng qua, gật gật đầu, vừa lòng nói: "Sạch sẽ, rửa mặt đi."
Kết quả vẫn là Trình Tuấn hỗ trợ rửa mặt.
"Tôi đây không là dưỡng cá heo, mà là nuôi thêm một đứa con trai!" Lúc ăn điểm tâm Trình Tuấn tổng kết được.
Hôm nay chính là ngày Tiểu Ngũ chính thức đi làm. Tối hôm qua Trình Tuấn đem bộ quần áo bị hắn làm ướt giặt sạch sẽ phơi ở trên ban công. Mùa hè độ ấm cao, buổi tối gió thổi cũng ấm áp, quần áo treo ở bên ngoài một đêm làm khô. Buổi sáng Trình Tuấn thừa dịp bọn họ ăn điểm tâm cầm quần áo thu vào đến ủi thẳng, sau khi ăn xong để cho Tiểu Ngũ thay.
"Hôm nay sau khi tan tầm tôi mang cậu đi mua quần áo."
"Tôi không muốn mặc quần áo, không thoải mái."
Trình Tuấn ở trước cửa mang giầy vào, quay đầu nghiêm túc nhìn Tiểu Ngũ nói: "Nhưng cậu bây giờ là người, phải thích ứng với thói quen sinh hoạt nhân loại. Nếu cậu bị lộ thân phận, cậu không hy vọng bị người ta phát hiện chân tướng sau đó đem cậubắt lại đưa đến viện hải dương chứ."
Trong ánh mắt Tiểu Ngũ quả nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ.
Trình Tuấn sờ sờ đầu của hắn, "Đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không để cho người khác phát hiện ra, nhưng là bản thân cậu cũng phải chú ý, biết không? Trừ bỏ tôi những người khác đều không nên tin, thân phận của cậu không cần nói với người thứ hai. Về sau khi làm trong viện hải dương, nếu có người hỏi cậu, thì cứ nói là là họ hàng xa, là người cùng quê với bà ngoại. Trong nhà khó khăn, liền tìm tới chỗ tôi nương tựa, biết không? Những thứ khác không cần nhiều lời."
Tiểu Ngũ gật đầu mạnh, "Tôi biết, bởi vì anh là ba của đứa nhỏ, cho nên tôi mới nói cho anh biết, những người khác sẽ không."
Ừm? Chẳng lẽ hắn vẫn là nhờ phúc Trình Hiểu Hải mới may mắn có được sự tin tưởng của Tiểu Ngũ? Đều không phải là là bởi vì trước bọn họ ở chung một đoạn thời gian?
Được rồi, mừng hụt một trận.
Trước kì nghỉ hè, Trình Tuấn đăng kí cho Trình Hiểu Hải một lớp học vẽ, học phí hai ngàn năm trăm nguyên, buổi sáng cùng buổi chiều có một khóa. Học phí ở đây mắc hơn cả phí học chính thức ở trường, nhưng trong kì nghỉ hè Trình Tuấn bận hơn ngày thường, không có thời gian đón đưa nhóc con, cho nên mới để cho nhóc con dành thời gian ở đó, hơn nữa giữa trưa còn quan tâm thêm một bữa cơm. Khóa học vẽ rất nhiều học trò, thời gian nghỉ hè con cái các gia đình khác cũng có mấy chục nhóc, các thầy cô rất nhẫn nại, phần cơm giữa trưa thức ăn cũng chất lượng, Trình Tuấn sau khi điều tra cẩn thận mới quyết định đưa nhóc con nhà mình tới đó.
Một nhà ba người cùng nhau ra cửa, Trình Tuấn với Tiểu Ngũ trước tiên đưa nhóc con đến khóa học vẽ, sau đó đổi xe đi làm.
Vì Tiểu Ngũ rất mẫn cảm với tạp âm, cho nên chiếc xe máy kia Trình Tuấn coi như bị bỏ xó. Hắn cân nhắc nếu không thì mua một chiếc xe con, tạp âm của nó tương đối nhỏ, bình thường muốn đi đâu lái xe máy không thể mang ba người, xe con rất tiện.
Cái kế hoạch này yên lặng hình thành trong đầu Trình Tuấn.
Tới chỗ làm, Trình Tuấn định thừa dịp thay đồng phục hỏi lại Tiểu Ngũ về vấn đề sinh con, nhưng nghĩ tới bộ dáng nổi giận tối hôm qua của hắn, lại thêm lúc này là thời gian đi làm nghĩ vậy liền thôi.
Loại vấn đề này vẫn là không nên hỏi ở nơi này.
Biết Tiểu Ngũ làm việc ở đây, các đồng nghiệp trong viện hải dương náo nhiệt chạy tới bát quái, may mắn có Trình Tuấn che chở Tiểu Ngũ bằng không chỉ bằng Tiểu Ngũ nửa ngày há miệng không nói được một câu đầy đủ, làm sao có thể chống đỡ mấy con mãnh thú và dòng nước lũ ồ ạt thế này.
Thật vất vả đuổi những đồng sự kia đi, giám đốc bộ phận nhân sự đi cùng ông chủ qua đây.
Ông chủ hỏi Tiểu Ngũ tối hôm qua như thế nào không trở về, Tiểu Ngũ nói về sau không ở nhà ông chủ, muốn ở chung với Trình Tuấn.
Chuyện ở tại nhà ông chủ, Trình Tuấn ngay từ đầu cũng nghĩ tới. Tiểu Ngũ kia mất tích hai ngày, lại gặp được ông chủ, nhất định là ở tại nhà hắn. Bất quá may mắn ông chủ là một người đànông bình thường, bằng không Trình Tuấn rất lo lắng Tiểu Ngũ có bị người ta khi dễ hay không nữa.
Thật sự là do bản thân Tiểu Ngũ lớn lên rất tuấn mỹ, đừng cũng trách Trình Tuấn sẽ lo lắng trên phương diện kia.
Ông chủ nhìn thoáng qua Trình Tuấn, cười cười, không nói gì, sau đó bảo giám đốc nhân sự làm thủ tục làm việc cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái, "Làm cái thủ tục gì cho tôi?"
Trình Tuấn kêu thầm một tiếng không xong rồi.