Trình Tuấn là một "chất vôi" với đàn ông. (axit)
Các người hiểu gì! Nhất định là do đầu óc các người nghĩ như vậy.
Cho nên năm đó khi hắn bị người trong viện mồ côi đánh đá ra khỏi cửa, hắn mới tức giận bất bình nói: "Tôi con mẹ nó làm mộng xuân, ở trong mộng cũng là làm nam nhân..." Cho nên Trình Hiểu Hải tuyệt đối sẽ không phải là con trai ruột của hắn, cho dù bọn họ lớn lên giống nhau thế nào chăng nữa.
Giờ này khắc này, dòng nước giội trôi hết bọt trắng trên người Tiểu Ngũ, lộ ra ngũ quan trắng nõn tuấn mỹ, mái tóc màu xám tro ẩm ướt lớt phớt phụ trợ, cặp mắt xanh biển trông càng có vẻ trong suốt lạ lùng, giống như mặt biển chiều lặng yên, hai cánh môi đỏ mọng dính bọt nước đầy ắp tươi mới, khóe miệng hơi hơi cong cong hướng về phía trước, hình thành một độ cong vô hại vả lại rất tự nhiên.
Trình Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia bị hơi nước hun nóng lộ ra một mảnh hồng nhạt, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Ánh mắt dịch xuống thân hình thon dài, tinh tế, lại không có dáng vẻ yếu ớt, làn da bị bàn chải cọ đến đỏ bừng bao trùm cơ bắp mỏng manh, vùng bụng bằng phẳng ẩn ẩn cơ bụng tạo thành một đường cong rất quyến rũ, hai chân thẳng tắp, cẳng chân càng thon dài, đoàn cơ bắp hoàn mỹ giống như tập luyện qua, thêm một phần cường tráng, bớt đi một phần yếu nhược. Nếu không hình tượng nghèo túng lúc trước của hắn, chỉ cần nhìn khối thân thể này, Trình Tuấn cơ hồ đã cho rằng đây là một người vượt trội hơn người thường xuyên đứng ở trung tâm.
Bất quá đã có một vấn đề hết sức quái gở, Tiểu Ngũ hắn cơ hồ không có lông mao. Ngay cả lông chân với lông nách bình thường mà bất cứ tên đàn ông nào đều có, thế nhưng Tiểu Ngũ ngay cả cái bộ vị trọng điểm chỗ bụng dưới kia đều không có lông á, toàn thân cao thấp trơn bóng, thậm chí trên mặt của hắn cũng nhìn không thấy lỗ chân lông.
Trong suốt như ngọc ——
Trình Tuấn trong đầu chỉ nghĩ được một từ như vậy.
Trên tóc Tiểu Ngũ có mấy giọt nước nhỏ rơi xuống ở chỗ xương quai xanh, dọc theo ngực trợt xuống.
Trình Tuấn mắt cơ hồ nhìn đến ngây người, phải biết là từ khi có Trình Hiểu Hải về sau, sáu năm hắn chưa từng bù đắp can-xi, để có xây dựng một hình tượng mẫu mực với thằng nhóc nhà hắn, hắn ngay cả thuốc lá cũng bỏ, mỗi ngày chuyên tâm chăn nuôi Gấu nhỏ. Sáu năm qua, mỗi lần trên đường phố nhìn thấy nam nhân chất lượng tốt, hoặc là khi huấn luyện cá heo biểu diễn nhìn thấy trên khán đài xuất hiện một anh đẹp trai dễ nhìn, hắn cũng chỉ có thể nuốt nước miếng. Hiện tại bất thình lình giống như dùng ma thuật để hắn tắm rửa tẩy ra người nam nhân chất lượng tốt, không, phải nói là hoàn mỹ, hơn nữa toàn thân đỏ mọng, bảo sao cái quả tim tròn tròn của hắn có thể nào không rục rịch?
"Được rồi tự anh mặc quần áo đi." Trình Tuấn chạy trối chết.
Không sai, đúng là "chạy".
Trình Tuấn là đang thiếu thốn, thậm chí ngay cả khi đói khát quá mức, hắn cũng không có khát khao đến nỗi đánh mất lý trí. Trước không nói chỉ riêng việc cái tên Tiểu Ngũ này có khả năng là cha ruột Trình Hiểu Hải thôi, hắn cũng còn chưa có làm rõ ràng từng chi tiết đâu, Trình Tuấn hắn mới sẽ không xằng bậy.
Trình Tuấn trở lại phòng bếp cởi tạp dề vây quanh người, tháo găng tay cao su, bưng ngực thở phào một cái thật dài. Xem ra thật sự phải đi ra ngoài săn diễm một chuyến mới được a, bằng không khi hắn đối diện với Tiểu Ngũ, quả tim này của hắn khẳng định vẫn luôn bùm bùm gõ nhịp chịu không nổi.
"Ba ba, cái chú kia đâu?" Trình Hiểu Hải từ cửa phòng bếp lộ đầu ra.
Trình Tuấn bình tĩnh lại nhịp tim nơi lồng ngực, đem tạp dề với găng tay sắp xếp ngay ngắn trong tủ treo quần áo, "Ở trong phòng tắm mặc quần áo."
Trình Tuấn quay người lại nhìn Trình Hiểu Hải, ánh mắt lắng xuống dưới.
Sáu năm, đứa bé sơ sinh mới lúc trước chỉ có bốn tháng tuổi nay đã trở thành một đứa nhỏ dễ nhìn cao một mét ba, khuôn mặt bánh bao lúc trước cũng trổ mã thành mặt tròn cằm nhọn, đôi mắt to như nước trong veo, chuyển động một cái là biết ngay trong cái đầu nhỏ ấy có chủ ý xấu, cá tính nghịch ngợm y hệt hắn hồi bé không khác tẹo nào.
Chính là, thằng nhóc xấu xa khiến người vừa hận vừa yêu như vậy, không phải là con ruột của hắn. Lúc trước cũng từng một lần ghét bỏ nhóc phiền phức muốn quăng ném hắn, nhưng duyên phận an bài, hắn cho dù có muốn ném cũng không bỏ được, vì thế nuôi thì nuôi cứ như vậy nuôi nó lớn tình cảm như cha con máu mủ ruột rà. Hiện tại hư hư thực thực cha ruột của nó xuất hiện, cho dù nói cái gì hắn cũng không muốn để cho hắn mang thằng nhóc đi.
Trình Tuấn đến gần Trình Hiểu Hải, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, hắn một người thân cao mét tám mét chín ngồi xổm trước mặt nhóc con, tầm mắt vừa vặn đối diện, hắn nắm lấy bả vai thằng nhóc con, ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng ngữ khí cũng là mềm nhẹ, "Con khỉ con, con có thích ba ba không?"
Trình Hiểu Hải chớp chớp mắt, giống như có chút không hiểu, vị này bình thường không có một xíu uy nghiêm của ba ba như thế nào đột nhiên dùng loại thái độ nghiêm túc này hỏi hắn loại vấn đề này. Bất quá, nhìn vẻ mặt của hắn giống như vấn đề này rất quan trọng, vì thế Trình Hiểu Hải gật đầu nói: "Thích a, ba là ba ba của con, con không thích ba thích ai a?"
Trình Tuấn vui mừng mà hắc hắc hai tiếng nở nụ cười, nhưng nghĩ tới điều gì lại trầm xuống, tiếp tục hỏi: "Kia nếu, hiện tại có một ba ba khác muốn dẫn con đi, con có đi theo hắn hay không?"
Trình Hiểu Hải ánh mắt trừng lớn một chút, tựa hồ không nghe hiểu được ba của hắn nói lời này là có ý gì.
Trình Tuấn có chút nóng nội, "Nói a, con có thể vứt bỏ ba mà đi với ba ba khác hay không?"
Trả lời Trình Tuấn chính là một cái tay nhỏ bé sờ lên trán của hắn.
Trình Hiểu Hải một tay sờ lên trên cái trán ba hắn, một tay sờ chính mình, nhíu mày rồi nói: "Không phát sốt a, nhiệt độ cơ thể không khác gì con nha. Ba già, ba không có uống lộn thuốc chứ?"
"Cái thằng nhóc con thối!" Trình Tuấn đánh rụng cái tay của thằng gấu con, hung dữ mắng: "Ba mày hỏi con thì con cứ nghiêm túc trả lời, nói, rốt cuộc có thể đi theo ba ba khác hay không?"
Trình Hiểu Hải vứt cho hắn một cái liếc mắt xem thường, "Ba à, ba ngốc nha, ba ba khác là ai a? Con biết sao? Có làm cho con một bữa cơm ăn sao? Có từng mua cho con một quần áo mặc chưa? Buổi tối có tắm qua cho con sao? Một người hoàn toàn xa lạ, con tự dưng đi theo hắn làm chi? Ba cũng quá ư là vũ nhục chỉ số thông minh của con đi!"
Được rồi, tuy rằng Trình Hiểu Hải chỉ có sáu tuổi, nhưng hắn đích xác so với những đứa nhỏ cùng tuổi thì thành thục vả lại thông minh hơn một chút.
"..." Trình Tuấn bị nghẹn họng, bất quá lần này cuối cùng cũng làm cho hắn yên tâm không ít, hắn vỗ vỗ bả vai thằng nhóc, tán dương: "Rất tốt, không uổng công ba nuôi nấng con lớn nhường này."
Trình Hiểu Hải mắt sáng rực lên, "Vậy cho con năm đồng mua kem ly đi." (hình như cây kem trước bé xin có 1 đồng mà. Sao giờ khen một câu lên giá ghê vậy >_<)
Trình Tuấn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, nghe vậy theo bản năng muốn lấy tiền, kết quả tay mới vừa đụng đến tiền liền lấy lại tinh thần, nghiêm mặt xoa bóp cái mặt tròn của gấu con, "Tiểu tử thúi nhớ ăn không nhớ đánh có phải hay không? Lần trước tiêu chảy đã quên mất rồi?"
Trình Hiểu Hải thấy âm mưu không thực hiện được, trề môi chu mỏ, "Keo kiệt!"
"..."
Cuối cùng Trình Tuấn vẫn là cho Trình Hiểu Hải một đồng, cho phép hắn mua cây kem pudding nhỏ. Nhóc con đã ra ngoài, nhưng Tiểu Ngũ còn chưa có thay quần áo đi ra. Trình Tuấn cau mày quay lại phòng tắm, đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên kia đưa lưng về phía cửa mà đứng, hắn ở trước bồn tắm lớn.
Lúc này, trên thân thể Tiểu Ngũ vết đỏ tiêu tán một ít, màu da trắng nõn bày ra trước mắt. Nhìn từ phía sau, bờ vai của hắn cũng không rộng dài như nam nhân, đầu vai mượt mà, sống lưng thẳng tắp, như hai cánh bướm mỏng manh nhẹ nhàng đong đưa, đường cong lưu loát nhu hòa, dọc theo cái eo mảnh khảnh kéo dài tới cánh mông...
Trình Tuấn ngẩng đầu lên, phòng ngừa máu mũi chảy ra.
"Tôi nói này, anh sao còn chưa mặc quần áo vào a?"
Tiểu Ngũ quay đầu, chỉ vào bồn tắm lớn nói: "Nước!"
Trình Tuấn nhìn liếc mắt nhìn bồn tắm lớn một cái, bên trong nước đầy tràn, không khỏi nhíu mày, "Anh tự nhiên xả đầy nước trong bồn tắm lớn nhiều như vậy làm chi?"
Trả lời Trình Tuấn chính là Tiểu Ngũ xoay người đem vòi nước vặn chặt giấu ở giữa hai cánh mông ngay chỗ đóa hoa cúc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Trình Tuấn lần thứ hai nâng đầu lên, mẹ kiếp, thế này còn để cho người ta sống hay không?
Tiếp đó bên tai chợt nghe bùm một tiếng ——
Nam nhân mới vừa rồi còn đứng trước bồn tắm lớn, phút chốc giống như cá heo vào nước nhảy bọt vào trong bồn tắm lớn.
"Ngao —— đau quá!"
"..." Trình Tuấn không lời gì để nói, trong lòng hò hét, bồn tắm này tuy lớn thì có lớn hơn bình thường, có thể chứa nhiều nước, ngài ngã lộn nhào một cái chui vào, đầu còn không bị vành chậu làm bằng gỗ cứng rắn đụng nát đã là may mắn rồi.
Trình Tuấn lau mảng nước bắn trên mặt, vẫy vẫy, đi đến trước bồn tắm lớn ngồi xổm xuống, "Tôi bảo này, anh thật sự là kẻ ngốc đi."
Tiểu Ngũ ngồi ở trong bồn tắm lớn bưng cái trán, vẻ mặt có chút ủy khuất cùng mê mang, "Muốn sống ở trong nước."
Trình Tuấn nhíu nhíu mày, theo bản năng lý giải thành ý anh đẹp trai này lâu lắm không tắm rửa rồi cho nên muốn ở trong nước ngâm thêm một lát. Nhưng hai người bọn họ hiện tại không phải còn có một chuyện rất quan trọng phải nói hay sao? Ngâm mình ở trong nước như vậy lãng phí thời gian, sớm một chút giải quyết Trình Tuấn cũng sớm an tâm một chút.
"Anh không phải là tìm đến Trình Hiểu Hải sao? Vậy anh cũng nhanh nhanh đứng lên, hai ta đem chuyện này nói cho xong, sớm làm rõ ràng chúng ta nên làm gì."
Tiểu Ngũ buông tay xuống, trên trán rõ ràng sưng lên một cục, "Ở trong nước nói."
"..." Trình Tuấn muốn nổi lửa, mẹ hắn nói chuyện đứng đắn, còn anh ta thân thể trần truồng nằm ở bên trong bồn tắm lớn, bố mày ngồi xổm bên ngoài nhìn thử xem thử cảnh này kì cục thế nào biết không?
Có lẽ là Trình Tuấn sắc mặt quá khó coi, Tiểu Ngũ rụt lui thân thể, tất cả bộ phận dưới lỗ mũi đều dìm trong nước, cặp mắt xanh biếc như nước biển thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Trình Tuấn, dáng vẻ vô tội lại bạo dạn, cái tư thế kia như bày biện ra với ý muốn nói, tôi cứ thế ở trong nước không đi ra, tuyệt đối không.
Trình Tuấn đỡ trán, "Thôi được, nói ngay tại đây." Đi ra ngoài dời một cái ghế con, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm lớn, thanh thanh giọng, "Cái kia..."
Tiểu Ngũ đem môi lộ ra mặt nước, kiên định mà cắt đứt Trình Tuấn: "Là con trai tôi!"
"... Có phải hay không cũng chờ tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện, rồi tự mình phán đoán." Trình Tuấn trên trán nổi gân xanh, nghĩ thầm cách nhiều năm như vậy, anh dựa vào cái gì một hơi kết luận Trình Hiểu Hải chính là con của anh a? Ngoài miệng lại nói: "Anh là người ở nơi nào?"
"Người ở ngoài biển." (người cá)
"A?" Cái tên Tiểu Ngũ này quả nhiên là đầu óc không được bình thường, "Anh nói chuyện bình thường một chút có được không?"
Tiểu Ngũ rũ đôi mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ gì, qua vài giây, nói: "Người cá ngoài vịnh."
Trình Tuấn trong lòng dừng một chút, vịnh người cá chính là tên làng chài khi còn bé Trình Tuấn cùng bà ngoại cư trú, bởi vì truyền thuyết kể rằng thời Thanh triều nơi đó có người cá qua lại nên mới đặt tên thế, nhưng kỳ thật Trình Tuấn ở nơi đó nhìn thấy nhiều nhất chính là cá heo, người cá ngược lại một lần cũng chưa từng thấy.
Gật gật đầu, Trình Tuấn tiếp tục nói: "Nói cách khác anh chính là người ở Vịnh người cá." Tiểu Ngũ thấy Trình Tuấn nói vậy liền gật gật đầu, hắn nói tiếp đi: "Chính là, vịnh người cá cũng không phải chỉ có một mình anh là đàn ông, anh nói Hiểu Hải là con trai của anh, vậy anh có chứng cớ gì sao?"
Tiểu Ngũ nghiêng nghiêng đầu, "... Cái gì gọi là chứng cớ?"
"Chính là..." Trình Tuấn đỡ trán, cái tên Tiểu Ngũ này đừng nói là kẻ chưa từng đi học đi, cái loại chuyện được coi là bình thường này cư nhiên cũng đều không hiểu, "Được rồi, chúng ta đổi một loại phương thức khác. Anh vứt bỏ Trình Hiểu Hải như thế nào?"
"Đưa cho bà ngoại."
Thằng nhóc quả nhiên là do hắn ném.
"Vậy anh vì cái gì muốn vứt bỏ hắn?"
Tiểu Ngũ hơi hơi nhăn hai hàng lông mày lại, tựa hồ có chút khốn khổ, phi thường rối rắm, thậm chí trong ánh mắt kia còn để lộ ra một chút thương cảm.
Trình Tuấn vốn là nhận định, cha mẹ người nào mà vứt bỏ con ruột của chính mình cũng đều không phải là thứ tốt lành gì, cũng giống một dạng như cha mẹ của hắn vậy, sinh ra nhưng không nuôi dưỡng, vì bản thân trong hoàn cảnh có nỗi khổ là có thể đem cốt nhục quăng ném qua một bên chẳng quan tâm, khiến cho tâm hồn của đứa nhỏ tạo thành thương tổn không có cách nào có thể bù lại, loại cha mẹ này căn bản không xứng làm cha mẹ.
Thế nhưng quả nhiên là do giác quan ảnh hưởng, Tiểu Ngũ cái biểu tình buồn rầu thương cảm kia lộ ra ngay lập tức khiến Trình Tuấn hắn vốn rất có thành kiến bỗng chốc mềm lòng. Hắn nghĩ, Tiểu Ngũ nếu không ngại một đường cách xa ngàn dặm xin ăn cũng phải tìm được đứa con của mình, chỉ sợ lúc trước đích thật là có nỗi khổ lớn lao, khó khăn lắm mới khiến cho hắn bất đắc dĩ đem Hiểu Hải vứt bỏ.
Nhưng mà, hiện thực luôn ngay tại lúc Trình Tuấn gần như đem cảm xúc cá nhân chìm sâu trong ảo tưởng thì tên kia lại vô tình quăng cho hắn một kích, làm hắn không kịp đề phòng.
Tiểu Ngũ suy nghĩ kỹ trong chốc lát sau, mới ngẩng đầu lên, dùng bàn tay ướt đẫm gãi gãi cằm, nói: "Không biết nuôi dưỡng như thế nào!"
"..." Cùng Tiểu Ngũ nói chuyện với nhau thật sự rất là lao lực, Trình Tuấn chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, thất bại đến mức hắn cơ hồ cho rằng hắn cùng Tiểu Ngũ không phải là người trên cùng một tinh cầu, khác biệt rõ ràng như vậy làm sao ngay cả nói chuyện cũng khó khăn như thế chứ?
Nhưng là vì đứa nhỏ, Trình Tuấn vẫn là nâng dậy mười hai vạn phần tinh thần đến ứng phó.
Cơ hồ đề ra nghi vấn gần một giờ, Trình Tuấn mới từ phương thức nói chuyện kiệm lời như vàng của Tiểu Ngũ tổng kết ra chi tiết thân phận của hắn:
Tiểu Ngũ là người vịnh người cá, họ Hải, hắn đứng thứ năm trong nhà cho nên tên gọi Tiểu Ngũ. Về phần tuổi tác, hắn ngay từ đầu nói rằng hắn đã được ba trăm tuổi, mẹ hắn, Trình Tuấn thiếu chút nữa cho hắn một quyền, cuối cùng hắn nói hắn hai mươi tuổi...
Trình Tuấn run rẩy khóe miệng chấp nhận chuyện hắn năm mười bốn tuổi làm cho một nữ nhân bụng bự mang thai con hắn, bởi vì này loại chuyện này trong hiện thực cũng không phải không có.
Khi hỏi tới chuyện đứa nhỏ được sinh ra như thế nào, Trình Tuấn căn cứ vào mấy từ ngữ không rõ của Tiểu Ngũ cho ra kết luận chính là, hắn một ngày nọ dạo chơi bên bờ biển cùng làm với một người uống say. ( J cười quặn ruột)
Trình Tuấn quả thực muốn vỗ tay khen ngợi hắn, "Nhìn không thể đoán ra được anh ngốc mà lại tràn trề như vậy a, lúc ấy anh mới bao nhiêu tuổi a, mới có mười bốn tuổi mà thôi, chậc chậc, thật lợi hại!"
Tiểu Ngũ nghiêng nghiêng đầu, giống như lội ngược dòng trở lại tình cảnh trong hồi ức lúc đó, sau đó mới gật đầu, nói: "Ừ, thiếu chút nữa ép khô hắn."
"..." Cư nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn, nhưng là lời này nghe vào trong tai Trình Tuấn, như thế nào lại có loại cảm giác khoe khoang bên trong đâu. Trình Tuấn cười nhạt, có cái gì đáng để khoe khoang, đều là nam nhân, hắn ở phương diện này cũng không kém. Phát hiện mình bị lệch khỏi trung tâm chủ đề, Trình Tuấn lập tức điều chỉnh tinh thần, "Đứa bé kia đâu? Người phụ nữ sinh đứa nhỏ cho anh, các người hẳn là cùng một chỗ chứ."
Tiểu Ngũ nhăn nhíu hàng lông mày, giống như cho rằng những lời này nói ra không đúng, nhưng hắn lại không thể nói rõ ràng phải nói cái gì, chỉ nói thầm một câu: "Tôi sinh."
Thanh âm không lớn, Trình Tuấn ngoáy ngoáy lỗ tai, để sát vào hắn, "Anh nói cái gì?"
Tiểu Ngũ giương mắt trừng Trình Tuấn, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút tức giận.
Trình Tuấn nghĩ thầm hỏng rồi, chỉ sợ là chạm phải vết thương lòng của người ta, nghĩ tới chuyện Tiểu Ngũ mười bốn tuổi cùng với một nữ nhân không biết có một đêm tình, nữ nhân kia trong trạng thái uống say. Nếu nữ nhân kia chính là nhất thời hồ đồ, hơn nữa, nếu có thể mang thai sinh đứa nhỏ, lại dám một mình uống say đi bộ bên bờ biển, nghĩ nghĩ, chắc tuổi cô ấy lớn hơn so với Tiểu Ngũ, nói như vậy sau khi cô nàng tỉnh táo lại khẳng định không tiếp thụ được hiện thực như vậy đi, đừng nói sau đó cùng Tiểu Ngũ cùng một chỗ, chỉ sợ cô nàng ngay cả đứa nhỏ cũng đều không nghĩ muốn.
Không, là tuyệt đối không nghĩ muốn đứa nhỏ đi, bằng không thằng nhóc như thế nào đến trong tay Tiểu Ngũ? Lại là như thế nào đến trong tay Trình Tuấn hắn? Kia nhất định là nữ nhân kia sinh đứa nhỏ sau đó ném cho Tiểu Ngũ đi.
Bà ngoại nói qua, Trình Hiểu Hải bị để ở ngoài cửa khi mới được hai tháng, suy nghĩ một chút, nếu nữ nhân kia sinh hạ hài tử đã đem hắn ném lại cho Tiểu Ngũ, như vậy, đứa nhỏ đã ở với Tiểu Ngũ hai tháng. Tiểu Ngũ nói hắn sẽ không nuôi đứa nhỏ, cho nên mới đem hài tử đưa đến trước cửa nhà bà ngoại, kỳ thật cũng không thể trách hắn lúc ấy làm như vậy, hắn bản thân đều chưa trưởng thành đâu, đứa nhỏ choai choai mới lớn làm thế nào có thể chiếu cố một đứa trẻ mới sinh? Chỉ sợ ngay cả cảm giác làm cha cũng không có.
Loại sự tình này kỳ thật cũng thực mất mặt, Trình Tuấn không tim không phổi hỏi ra như vậy, Tiểu Ngũ sẽ tỏ ra buồn bực cũng không kỳ quái.
Ý thức được chính mình khoét tới vết thương của người khác, Trình Tuấn xấu hổ đứng lên, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Được không nói thì không nói, tôi cơ bản đã biết tình huống."
Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn, "Anh biết?"
Trình Tuấn cười cười rồi gật gật đầu, "Biết, bất quá..." Chỉnh lại sắc mặt một chút, trên mặt nghiêm túc khẳng định, "Cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không đem Trình Hiểu Hải giao cho anh mang đi."
Các người hiểu gì! Nhất định là do đầu óc các người nghĩ như vậy.
Cho nên năm đó khi hắn bị người trong viện mồ côi đánh đá ra khỏi cửa, hắn mới tức giận bất bình nói: "Tôi con mẹ nó làm mộng xuân, ở trong mộng cũng là làm nam nhân..." Cho nên Trình Hiểu Hải tuyệt đối sẽ không phải là con trai ruột của hắn, cho dù bọn họ lớn lên giống nhau thế nào chăng nữa.
Giờ này khắc này, dòng nước giội trôi hết bọt trắng trên người Tiểu Ngũ, lộ ra ngũ quan trắng nõn tuấn mỹ, mái tóc màu xám tro ẩm ướt lớt phớt phụ trợ, cặp mắt xanh biển trông càng có vẻ trong suốt lạ lùng, giống như mặt biển chiều lặng yên, hai cánh môi đỏ mọng dính bọt nước đầy ắp tươi mới, khóe miệng hơi hơi cong cong hướng về phía trước, hình thành một độ cong vô hại vả lại rất tự nhiên.
Trình Tuấn nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú kia bị hơi nước hun nóng lộ ra một mảnh hồng nhạt, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.
Ánh mắt dịch xuống thân hình thon dài, tinh tế, lại không có dáng vẻ yếu ớt, làn da bị bàn chải cọ đến đỏ bừng bao trùm cơ bắp mỏng manh, vùng bụng bằng phẳng ẩn ẩn cơ bụng tạo thành một đường cong rất quyến rũ, hai chân thẳng tắp, cẳng chân càng thon dài, đoàn cơ bắp hoàn mỹ giống như tập luyện qua, thêm một phần cường tráng, bớt đi một phần yếu nhược. Nếu không hình tượng nghèo túng lúc trước của hắn, chỉ cần nhìn khối thân thể này, Trình Tuấn cơ hồ đã cho rằng đây là một người vượt trội hơn người thường xuyên đứng ở trung tâm.
Bất quá đã có một vấn đề hết sức quái gở, Tiểu Ngũ hắn cơ hồ không có lông mao. Ngay cả lông chân với lông nách bình thường mà bất cứ tên đàn ông nào đều có, thế nhưng Tiểu Ngũ ngay cả cái bộ vị trọng điểm chỗ bụng dưới kia đều không có lông á, toàn thân cao thấp trơn bóng, thậm chí trên mặt của hắn cũng nhìn không thấy lỗ chân lông.
Trong suốt như ngọc ——
Trình Tuấn trong đầu chỉ nghĩ được một từ như vậy.
Trên tóc Tiểu Ngũ có mấy giọt nước nhỏ rơi xuống ở chỗ xương quai xanh, dọc theo ngực trợt xuống.
Trình Tuấn mắt cơ hồ nhìn đến ngây người, phải biết là từ khi có Trình Hiểu Hải về sau, sáu năm hắn chưa từng bù đắp can-xi, để có xây dựng một hình tượng mẫu mực với thằng nhóc nhà hắn, hắn ngay cả thuốc lá cũng bỏ, mỗi ngày chuyên tâm chăn nuôi Gấu nhỏ. Sáu năm qua, mỗi lần trên đường phố nhìn thấy nam nhân chất lượng tốt, hoặc là khi huấn luyện cá heo biểu diễn nhìn thấy trên khán đài xuất hiện một anh đẹp trai dễ nhìn, hắn cũng chỉ có thể nuốt nước miếng. Hiện tại bất thình lình giống như dùng ma thuật để hắn tắm rửa tẩy ra người nam nhân chất lượng tốt, không, phải nói là hoàn mỹ, hơn nữa toàn thân đỏ mọng, bảo sao cái quả tim tròn tròn của hắn có thể nào không rục rịch?
"Được rồi tự anh mặc quần áo đi." Trình Tuấn chạy trối chết.
Không sai, đúng là "chạy".
Trình Tuấn là đang thiếu thốn, thậm chí ngay cả khi đói khát quá mức, hắn cũng không có khát khao đến nỗi đánh mất lý trí. Trước không nói chỉ riêng việc cái tên Tiểu Ngũ này có khả năng là cha ruột Trình Hiểu Hải thôi, hắn cũng còn chưa có làm rõ ràng từng chi tiết đâu, Trình Tuấn hắn mới sẽ không xằng bậy.
Trình Tuấn trở lại phòng bếp cởi tạp dề vây quanh người, tháo găng tay cao su, bưng ngực thở phào một cái thật dài. Xem ra thật sự phải đi ra ngoài săn diễm một chuyến mới được a, bằng không khi hắn đối diện với Tiểu Ngũ, quả tim này của hắn khẳng định vẫn luôn bùm bùm gõ nhịp chịu không nổi.
"Ba ba, cái chú kia đâu?" Trình Hiểu Hải từ cửa phòng bếp lộ đầu ra.
Trình Tuấn bình tĩnh lại nhịp tim nơi lồng ngực, đem tạp dề với găng tay sắp xếp ngay ngắn trong tủ treo quần áo, "Ở trong phòng tắm mặc quần áo."
Trình Tuấn quay người lại nhìn Trình Hiểu Hải, ánh mắt lắng xuống dưới.
Sáu năm, đứa bé sơ sinh mới lúc trước chỉ có bốn tháng tuổi nay đã trở thành một đứa nhỏ dễ nhìn cao một mét ba, khuôn mặt bánh bao lúc trước cũng trổ mã thành mặt tròn cằm nhọn, đôi mắt to như nước trong veo, chuyển động một cái là biết ngay trong cái đầu nhỏ ấy có chủ ý xấu, cá tính nghịch ngợm y hệt hắn hồi bé không khác tẹo nào.
Chính là, thằng nhóc xấu xa khiến người vừa hận vừa yêu như vậy, không phải là con ruột của hắn. Lúc trước cũng từng một lần ghét bỏ nhóc phiền phức muốn quăng ném hắn, nhưng duyên phận an bài, hắn cho dù có muốn ném cũng không bỏ được, vì thế nuôi thì nuôi cứ như vậy nuôi nó lớn tình cảm như cha con máu mủ ruột rà. Hiện tại hư hư thực thực cha ruột của nó xuất hiện, cho dù nói cái gì hắn cũng không muốn để cho hắn mang thằng nhóc đi.
Trình Tuấn đến gần Trình Hiểu Hải, ở trước mặt hắn ngồi xổm xuống, hắn một người thân cao mét tám mét chín ngồi xổm trước mặt nhóc con, tầm mắt vừa vặn đối diện, hắn nắm lấy bả vai thằng nhóc con, ánh mắt có chút thâm trầm, nhưng ngữ khí cũng là mềm nhẹ, "Con khỉ con, con có thích ba ba không?"
Trình Hiểu Hải chớp chớp mắt, giống như có chút không hiểu, vị này bình thường không có một xíu uy nghiêm của ba ba như thế nào đột nhiên dùng loại thái độ nghiêm túc này hỏi hắn loại vấn đề này. Bất quá, nhìn vẻ mặt của hắn giống như vấn đề này rất quan trọng, vì thế Trình Hiểu Hải gật đầu nói: "Thích a, ba là ba ba của con, con không thích ba thích ai a?"
Trình Tuấn vui mừng mà hắc hắc hai tiếng nở nụ cười, nhưng nghĩ tới điều gì lại trầm xuống, tiếp tục hỏi: "Kia nếu, hiện tại có một ba ba khác muốn dẫn con đi, con có đi theo hắn hay không?"
Trình Hiểu Hải ánh mắt trừng lớn một chút, tựa hồ không nghe hiểu được ba của hắn nói lời này là có ý gì.
Trình Tuấn có chút nóng nội, "Nói a, con có thể vứt bỏ ba mà đi với ba ba khác hay không?"
Trả lời Trình Tuấn chính là một cái tay nhỏ bé sờ lên trán của hắn.
Trình Hiểu Hải một tay sờ lên trên cái trán ba hắn, một tay sờ chính mình, nhíu mày rồi nói: "Không phát sốt a, nhiệt độ cơ thể không khác gì con nha. Ba già, ba không có uống lộn thuốc chứ?"
"Cái thằng nhóc con thối!" Trình Tuấn đánh rụng cái tay của thằng gấu con, hung dữ mắng: "Ba mày hỏi con thì con cứ nghiêm túc trả lời, nói, rốt cuộc có thể đi theo ba ba khác hay không?"
Trình Hiểu Hải vứt cho hắn một cái liếc mắt xem thường, "Ba à, ba ngốc nha, ba ba khác là ai a? Con biết sao? Có làm cho con một bữa cơm ăn sao? Có từng mua cho con một quần áo mặc chưa? Buổi tối có tắm qua cho con sao? Một người hoàn toàn xa lạ, con tự dưng đi theo hắn làm chi? Ba cũng quá ư là vũ nhục chỉ số thông minh của con đi!"
Được rồi, tuy rằng Trình Hiểu Hải chỉ có sáu tuổi, nhưng hắn đích xác so với những đứa nhỏ cùng tuổi thì thành thục vả lại thông minh hơn một chút.
"..." Trình Tuấn bị nghẹn họng, bất quá lần này cuối cùng cũng làm cho hắn yên tâm không ít, hắn vỗ vỗ bả vai thằng nhóc, tán dương: "Rất tốt, không uổng công ba nuôi nấng con lớn nhường này."
Trình Hiểu Hải mắt sáng rực lên, "Vậy cho con năm đồng mua kem ly đi." (hình như cây kem trước bé xin có 1 đồng mà. Sao giờ khen một câu lên giá ghê vậy >_<)
Trình Tuấn đang đắm chìm trong niềm vui sướng, nghe vậy theo bản năng muốn lấy tiền, kết quả tay mới vừa đụng đến tiền liền lấy lại tinh thần, nghiêm mặt xoa bóp cái mặt tròn của gấu con, "Tiểu tử thúi nhớ ăn không nhớ đánh có phải hay không? Lần trước tiêu chảy đã quên mất rồi?"
Trình Hiểu Hải thấy âm mưu không thực hiện được, trề môi chu mỏ, "Keo kiệt!"
"..."
Cuối cùng Trình Tuấn vẫn là cho Trình Hiểu Hải một đồng, cho phép hắn mua cây kem pudding nhỏ. Nhóc con đã ra ngoài, nhưng Tiểu Ngũ còn chưa có thay quần áo đi ra. Trình Tuấn cau mày quay lại phòng tắm, đẩy cửa ra liền nhìn thấy tên kia đưa lưng về phía cửa mà đứng, hắn ở trước bồn tắm lớn.
Lúc này, trên thân thể Tiểu Ngũ vết đỏ tiêu tán một ít, màu da trắng nõn bày ra trước mắt. Nhìn từ phía sau, bờ vai của hắn cũng không rộng dài như nam nhân, đầu vai mượt mà, sống lưng thẳng tắp, như hai cánh bướm mỏng manh nhẹ nhàng đong đưa, đường cong lưu loát nhu hòa, dọc theo cái eo mảnh khảnh kéo dài tới cánh mông...
Trình Tuấn ngẩng đầu lên, phòng ngừa máu mũi chảy ra.
"Tôi nói này, anh sao còn chưa mặc quần áo vào a?"
Tiểu Ngũ quay đầu, chỉ vào bồn tắm lớn nói: "Nước!"
Trình Tuấn nhìn liếc mắt nhìn bồn tắm lớn một cái, bên trong nước đầy tràn, không khỏi nhíu mày, "Anh tự nhiên xả đầy nước trong bồn tắm lớn nhiều như vậy làm chi?"
Trả lời Trình Tuấn chính là Tiểu Ngũ xoay người đem vòi nước vặn chặt giấu ở giữa hai cánh mông ngay chỗ đóa hoa cúc trắng như tuyết lúc ẩn lúc hiện.
Trình Tuấn lần thứ hai nâng đầu lên, mẹ kiếp, thế này còn để cho người ta sống hay không?
Tiếp đó bên tai chợt nghe bùm một tiếng ——
Nam nhân mới vừa rồi còn đứng trước bồn tắm lớn, phút chốc giống như cá heo vào nước nhảy bọt vào trong bồn tắm lớn.
"Ngao —— đau quá!"
"..." Trình Tuấn không lời gì để nói, trong lòng hò hét, bồn tắm này tuy lớn thì có lớn hơn bình thường, có thể chứa nhiều nước, ngài ngã lộn nhào một cái chui vào, đầu còn không bị vành chậu làm bằng gỗ cứng rắn đụng nát đã là may mắn rồi.
Trình Tuấn lau mảng nước bắn trên mặt, vẫy vẫy, đi đến trước bồn tắm lớn ngồi xổm xuống, "Tôi bảo này, anh thật sự là kẻ ngốc đi."
Tiểu Ngũ ngồi ở trong bồn tắm lớn bưng cái trán, vẻ mặt có chút ủy khuất cùng mê mang, "Muốn sống ở trong nước."
Trình Tuấn nhíu nhíu mày, theo bản năng lý giải thành ý anh đẹp trai này lâu lắm không tắm rửa rồi cho nên muốn ở trong nước ngâm thêm một lát. Nhưng hai người bọn họ hiện tại không phải còn có một chuyện rất quan trọng phải nói hay sao? Ngâm mình ở trong nước như vậy lãng phí thời gian, sớm một chút giải quyết Trình Tuấn cũng sớm an tâm một chút.
"Anh không phải là tìm đến Trình Hiểu Hải sao? Vậy anh cũng nhanh nhanh đứng lên, hai ta đem chuyện này nói cho xong, sớm làm rõ ràng chúng ta nên làm gì."
Tiểu Ngũ buông tay xuống, trên trán rõ ràng sưng lên một cục, "Ở trong nước nói."
"..." Trình Tuấn muốn nổi lửa, mẹ hắn nói chuyện đứng đắn, còn anh ta thân thể trần truồng nằm ở bên trong bồn tắm lớn, bố mày ngồi xổm bên ngoài nhìn thử xem thử cảnh này kì cục thế nào biết không?
Có lẽ là Trình Tuấn sắc mặt quá khó coi, Tiểu Ngũ rụt lui thân thể, tất cả bộ phận dưới lỗ mũi đều dìm trong nước, cặp mắt xanh biếc như nước biển thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Trình Tuấn, dáng vẻ vô tội lại bạo dạn, cái tư thế kia như bày biện ra với ý muốn nói, tôi cứ thế ở trong nước không đi ra, tuyệt đối không.
Trình Tuấn đỡ trán, "Thôi được, nói ngay tại đây." Đi ra ngoài dời một cái ghế con, ngồi xuống bên cạnh bồn tắm lớn, thanh thanh giọng, "Cái kia..."
Tiểu Ngũ đem môi lộ ra mặt nước, kiên định mà cắt đứt Trình Tuấn: "Là con trai tôi!"
"... Có phải hay không cũng chờ tôi hỏi rõ ràng mọi chuyện, rồi tự mình phán đoán." Trình Tuấn trên trán nổi gân xanh, nghĩ thầm cách nhiều năm như vậy, anh dựa vào cái gì một hơi kết luận Trình Hiểu Hải chính là con của anh a? Ngoài miệng lại nói: "Anh là người ở nơi nào?"
"Người ở ngoài biển." (người cá)
"A?" Cái tên Tiểu Ngũ này quả nhiên là đầu óc không được bình thường, "Anh nói chuyện bình thường một chút có được không?"
Tiểu Ngũ rũ đôi mắt xuống, tựa hồ đang suy nghĩ gì, qua vài giây, nói: "Người cá ngoài vịnh."
Trình Tuấn trong lòng dừng một chút, vịnh người cá chính là tên làng chài khi còn bé Trình Tuấn cùng bà ngoại cư trú, bởi vì truyền thuyết kể rằng thời Thanh triều nơi đó có người cá qua lại nên mới đặt tên thế, nhưng kỳ thật Trình Tuấn ở nơi đó nhìn thấy nhiều nhất chính là cá heo, người cá ngược lại một lần cũng chưa từng thấy.
Gật gật đầu, Trình Tuấn tiếp tục nói: "Nói cách khác anh chính là người ở Vịnh người cá." Tiểu Ngũ thấy Trình Tuấn nói vậy liền gật gật đầu, hắn nói tiếp đi: "Chính là, vịnh người cá cũng không phải chỉ có một mình anh là đàn ông, anh nói Hiểu Hải là con trai của anh, vậy anh có chứng cớ gì sao?"
Tiểu Ngũ nghiêng nghiêng đầu, "... Cái gì gọi là chứng cớ?"
"Chính là..." Trình Tuấn đỡ trán, cái tên Tiểu Ngũ này đừng nói là kẻ chưa từng đi học đi, cái loại chuyện được coi là bình thường này cư nhiên cũng đều không hiểu, "Được rồi, chúng ta đổi một loại phương thức khác. Anh vứt bỏ Trình Hiểu Hải như thế nào?"
"Đưa cho bà ngoại."
Thằng nhóc quả nhiên là do hắn ném.
"Vậy anh vì cái gì muốn vứt bỏ hắn?"
Tiểu Ngũ hơi hơi nhăn hai hàng lông mày lại, tựa hồ có chút khốn khổ, phi thường rối rắm, thậm chí trong ánh mắt kia còn để lộ ra một chút thương cảm.
Trình Tuấn vốn là nhận định, cha mẹ người nào mà vứt bỏ con ruột của chính mình cũng đều không phải là thứ tốt lành gì, cũng giống một dạng như cha mẹ của hắn vậy, sinh ra nhưng không nuôi dưỡng, vì bản thân trong hoàn cảnh có nỗi khổ là có thể đem cốt nhục quăng ném qua một bên chẳng quan tâm, khiến cho tâm hồn của đứa nhỏ tạo thành thương tổn không có cách nào có thể bù lại, loại cha mẹ này căn bản không xứng làm cha mẹ.
Thế nhưng quả nhiên là do giác quan ảnh hưởng, Tiểu Ngũ cái biểu tình buồn rầu thương cảm kia lộ ra ngay lập tức khiến Trình Tuấn hắn vốn rất có thành kiến bỗng chốc mềm lòng. Hắn nghĩ, Tiểu Ngũ nếu không ngại một đường cách xa ngàn dặm xin ăn cũng phải tìm được đứa con của mình, chỉ sợ lúc trước đích thật là có nỗi khổ lớn lao, khó khăn lắm mới khiến cho hắn bất đắc dĩ đem Hiểu Hải vứt bỏ.
Nhưng mà, hiện thực luôn ngay tại lúc Trình Tuấn gần như đem cảm xúc cá nhân chìm sâu trong ảo tưởng thì tên kia lại vô tình quăng cho hắn một kích, làm hắn không kịp đề phòng.
Tiểu Ngũ suy nghĩ kỹ trong chốc lát sau, mới ngẩng đầu lên, dùng bàn tay ướt đẫm gãi gãi cằm, nói: "Không biết nuôi dưỡng như thế nào!"
"..." Cùng Tiểu Ngũ nói chuyện với nhau thật sự rất là lao lực, Trình Tuấn chưa từng có cảm giác thất bại như vậy, thất bại đến mức hắn cơ hồ cho rằng hắn cùng Tiểu Ngũ không phải là người trên cùng một tinh cầu, khác biệt rõ ràng như vậy làm sao ngay cả nói chuyện cũng khó khăn như thế chứ?
Nhưng là vì đứa nhỏ, Trình Tuấn vẫn là nâng dậy mười hai vạn phần tinh thần đến ứng phó.
Cơ hồ đề ra nghi vấn gần một giờ, Trình Tuấn mới từ phương thức nói chuyện kiệm lời như vàng của Tiểu Ngũ tổng kết ra chi tiết thân phận của hắn:
Tiểu Ngũ là người vịnh người cá, họ Hải, hắn đứng thứ năm trong nhà cho nên tên gọi Tiểu Ngũ. Về phần tuổi tác, hắn ngay từ đầu nói rằng hắn đã được ba trăm tuổi, mẹ hắn, Trình Tuấn thiếu chút nữa cho hắn một quyền, cuối cùng hắn nói hắn hai mươi tuổi...
Trình Tuấn run rẩy khóe miệng chấp nhận chuyện hắn năm mười bốn tuổi làm cho một nữ nhân bụng bự mang thai con hắn, bởi vì này loại chuyện này trong hiện thực cũng không phải không có.
Khi hỏi tới chuyện đứa nhỏ được sinh ra như thế nào, Trình Tuấn căn cứ vào mấy từ ngữ không rõ của Tiểu Ngũ cho ra kết luận chính là, hắn một ngày nọ dạo chơi bên bờ biển cùng làm với một người uống say. ( J cười quặn ruột)
Trình Tuấn quả thực muốn vỗ tay khen ngợi hắn, "Nhìn không thể đoán ra được anh ngốc mà lại tràn trề như vậy a, lúc ấy anh mới bao nhiêu tuổi a, mới có mười bốn tuổi mà thôi, chậc chậc, thật lợi hại!"
Tiểu Ngũ nghiêng nghiêng đầu, giống như lội ngược dòng trở lại tình cảnh trong hồi ức lúc đó, sau đó mới gật đầu, nói: "Ừ, thiếu chút nữa ép khô hắn."
"..." Cư nhiên nghe hiểu ý tứ của hắn, nhưng là lời này nghe vào trong tai Trình Tuấn, như thế nào lại có loại cảm giác khoe khoang bên trong đâu. Trình Tuấn cười nhạt, có cái gì đáng để khoe khoang, đều là nam nhân, hắn ở phương diện này cũng không kém. Phát hiện mình bị lệch khỏi trung tâm chủ đề, Trình Tuấn lập tức điều chỉnh tinh thần, "Đứa bé kia đâu? Người phụ nữ sinh đứa nhỏ cho anh, các người hẳn là cùng một chỗ chứ."
Tiểu Ngũ nhăn nhíu hàng lông mày, giống như cho rằng những lời này nói ra không đúng, nhưng hắn lại không thể nói rõ ràng phải nói cái gì, chỉ nói thầm một câu: "Tôi sinh."
Thanh âm không lớn, Trình Tuấn ngoáy ngoáy lỗ tai, để sát vào hắn, "Anh nói cái gì?"
Tiểu Ngũ giương mắt trừng Trình Tuấn, vẻ mặt bỗng nhiên trở nên có chút tức giận.
Trình Tuấn nghĩ thầm hỏng rồi, chỉ sợ là chạm phải vết thương lòng của người ta, nghĩ tới chuyện Tiểu Ngũ mười bốn tuổi cùng với một nữ nhân không biết có một đêm tình, nữ nhân kia trong trạng thái uống say. Nếu nữ nhân kia chính là nhất thời hồ đồ, hơn nữa, nếu có thể mang thai sinh đứa nhỏ, lại dám một mình uống say đi bộ bên bờ biển, nghĩ nghĩ, chắc tuổi cô ấy lớn hơn so với Tiểu Ngũ, nói như vậy sau khi cô nàng tỉnh táo lại khẳng định không tiếp thụ được hiện thực như vậy đi, đừng nói sau đó cùng Tiểu Ngũ cùng một chỗ, chỉ sợ cô nàng ngay cả đứa nhỏ cũng đều không nghĩ muốn.
Không, là tuyệt đối không nghĩ muốn đứa nhỏ đi, bằng không thằng nhóc như thế nào đến trong tay Tiểu Ngũ? Lại là như thế nào đến trong tay Trình Tuấn hắn? Kia nhất định là nữ nhân kia sinh đứa nhỏ sau đó ném cho Tiểu Ngũ đi.
Bà ngoại nói qua, Trình Hiểu Hải bị để ở ngoài cửa khi mới được hai tháng, suy nghĩ một chút, nếu nữ nhân kia sinh hạ hài tử đã đem hắn ném lại cho Tiểu Ngũ, như vậy, đứa nhỏ đã ở với Tiểu Ngũ hai tháng. Tiểu Ngũ nói hắn sẽ không nuôi đứa nhỏ, cho nên mới đem hài tử đưa đến trước cửa nhà bà ngoại, kỳ thật cũng không thể trách hắn lúc ấy làm như vậy, hắn bản thân đều chưa trưởng thành đâu, đứa nhỏ choai choai mới lớn làm thế nào có thể chiếu cố một đứa trẻ mới sinh? Chỉ sợ ngay cả cảm giác làm cha cũng không có.
Loại sự tình này kỳ thật cũng thực mất mặt, Trình Tuấn không tim không phổi hỏi ra như vậy, Tiểu Ngũ sẽ tỏ ra buồn bực cũng không kỳ quái.
Ý thức được chính mình khoét tới vết thương của người khác, Trình Tuấn xấu hổ đứng lên, ngượng ngùng nở nụ cười, nói: "Được không nói thì không nói, tôi cơ bản đã biết tình huống."
Tiểu Ngũ trừng mắt nhìn, "Anh biết?"
Trình Tuấn cười cười rồi gật gật đầu, "Biết, bất quá..." Chỉnh lại sắc mặt một chút, trên mặt nghiêm túc khẳng định, "Cho dù là như vậy, tôi cũng sẽ không đem Trình Hiểu Hải giao cho anh mang đi."