Thạch Nghiêu tiến bộ rất vượt bậc, nhanh chóng nắm được tập tính hằng ngày của nhóm cá heo, có thể vận dụng cây cờ dẫn dắt nhóm cá heo làm một ít động tác phức tạp, trong những màn biểu diễn chính thức cũng có thể tham dự vào hạng mục đơn giản, hơn nữa phối hợp với cá heo rất hoàn mỹ.
Trình Tuấn hiện tại lên làm quản lý, theo quy củ thì cũng không cần đảm nhiệm việc huấn luyện cá heo, công việc thuần dưỡng trực tiếp giao lại cho Tiểu Ngũ cùng với Thạch Nghiêu.
Nhưng hắn lo cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ tại ở trong biển quen tự do tự tại, tính tình lại lạnh nhạt, rất tùy tiện, thường xuyên muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Trình Tuấn ở đây hắn còn có thể có chút khắc chế. Nếu mà hắn không còn thì tên kia sẽ không biết điểm dừng, có đôi khi thậm chí sẽ ở dưới nước lộ ra nguyên hình. Hơn nữa hắn thủy chung đối với nhân loại vẫn duy trì vài phần cảnh giác cùng không tín nhiệm, để hắn cùng Thạch Nghiêu hợp tác là một chuyện không dễ dàng.
Tiểu Ngũ nói: "Tôi không làm việc chung với người khác."
Xem đi, quả nhiên không chịu.
Trình Tuấn bó tay, xoa xoa cái đầu Tiểu Ngũ dùng lời ngon ngọt nhẹ nhàng khuyên bảo, "Đây là công việc, cậu không phải nói muốn thích ứng với x hoàn cảnh sinh hoạt của loài người cùng tôi nuôi dưỡng con hay sao? Hiện tại cứ xem như là thời điểm khảo nghiệm cậu đi a."
Sau khi chuyển chức Trình Tuấn có thể có ngày không đi làm, không thể chiếu cố được Tiểu Ngũ, nhưng có thời gian quản lí hắn.
Chức vị này không tham dự biểu diễn, nhưng bình thường cũng hoạt động đi lại ở trên sân huấn luyện, cũng không phải cả ngày ngồi ở văn phòng mà hoàn toàn thoát ly với tiến trình huấn luyện động vật, hắn vẫn là có thể quan sát Tiểu Ngũ còn có nhóm cá heo, hơn nữa tiền lương cũng nhiều hơn so thuần dưỡng sư một nghìn.
Tiểu Ngũ không vui vẻ: "Tôi chỉ muốn làm việc cùng với anh."
"Tôi biết, nhưng công việc hiện tại của tôi không phải là thuần dưỡng, huống hồ tôi ngày đó lúc hỏi cậu không phải cậu nói không có ý kiến sao? Lúc này cậu lại cáu kỉnh."
"..." Ngày đó hắn không để ý, bởi vì nghe nói vịnh người cá sắp khai phá trở thành khu du lịch mà thất thần, Trình Tuấn nói gì với hắn, hắn hoàn toàn không có nghe được.
Trình Tuấn phát hiện Tiểu Ngũ lại bắt đầu thất thần, "Tiểu Ngũ?"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi biết, chính là Thạch Đầu kia năng lực quá kém."
Thạch đầu là là biệt danh thân mật Tiểu Ngũ đặt cho Thạch Nghiêu, Trình Tuấn lý giải như vậy.
"Không có việc gì, tôi chỉ là không cần tham gia huấn luyện với biểu diễn thôi, công việc quản lí chính là giám sát thuần dưỡng sư huấn luyện cùng với tình huống của động vật, không phải chỉ là ngồi ở văn phòng mở điều hòa, tôi có thể ở một bên huấn luyện Thạch Nghiêu một bên chiếu cố cậu."
Tiểu Ngũ u oán trừng Trình Tuấn, thản nhiên nói: "Vậy được rồi."
Trình Tuấn chào hỏi quản lí cũ Lâm Dĩnh, đổi lại đối phương quăng cho hắn ánh mắt không cam lòng cùng xem thường.
Tiền lương của quản lí so với chủ nhiệm hậu cần cao hơn một ít, vốn dĩ làm hậu cần còn có thể vớt chút mỡ, nhưng từ khi tra ra giám đốc cũ cùng với kế toán Lưu bộ phận tài vụ cấu kết đạo khoét công quỹ, cho nên trong bộ tài vụ ở viện hải dương tăng thêm người đảm nhận chức vụ giám sát, mấy vị trí đó bây giờ cũng chẳng bòn rút được gì thêm nữa. Lâm Dĩnh từ chức vị lương cao giáng xuống ít nhiều trong lòng sẽ căm tức.
Thạch Nghiêu rối rắm nói: "Tuy rằng anh Tuấn hoàn toàn xứng đáng, chính là quản lí Lâm nhìn cũng có chút đáng thương."
Tiểu Ngũ lạnh lùng trừng hắn liếc mắt một cái, "Cái mẫu người kia không có ý tốt!"
Thạch Nghiêu cả kinh, sợ hãi hỏi han: "Mẫu, mẫu người? Ý gì ạ?"
Trình Tuấn ha ha mỉm cười, chụp mạnh bả vai của Thạch Nghiêu, "Thằng nhóc cậu cũng có chút thương hương tiếc ngọc đi! Có cần tôi giới thiệu cậu Lâm Dĩnh hay không?"
Thạch Nghiêu lập tức kinh hoàng xua tay: "Không không không, không cần, tình chị em tuy em không phản đối, nhưng tình mẹ con cũng quá kinh tủng."
Trình Tuấn: "Ha ha..."
Lâm Dĩnh cô phải đi bảo dưỡng đi nha, rõ ràng chỉ có ba mươi hai tuổi, nhưng thằng nhóc người ta lại ám chỉ bề ngoài của cô có thể làm mẹ hắn à nha.
Thạch Nghiêu nói Lâm Dĩnh đáng thương, Trình Tuấn lại không cho là vậy.
Một năm rưỡi trước, chức vị quản lí theo kế hoạch là do Trình Tuấn đảm nhận, bất quá lúc ấy là tin tức nội bộ bên trong cũng không có công khai, Từ Phương Phỉ lặng lẽ nói cho hắn biết, nói thời điểm công khai trước đại hội công nhân viên chức, cũng chính là trong ngày đó, giám đốc công bố chọn Lâm Dĩnh làm quản lí.
Tâm trạng bay bổng lên mấy tầng mây mấy ngày liên tiếp của Trình Tuấn ‘bình bịch’ một tiếng tập tức tan biến.
Sau đó Từ Phương Phỉ vừa hối hận lại phẫn nộ, hối hận không nên lắm miệng nói trước cho Trình Tuấn, để làm cho Trình Tuấn hụt hẫng. Phẫn nộ là vì giám đốc lợi dụng chức quyền giữa đường nậy nắp đem người của mình nhét vào.
Trình Tuấn có chút thất vọng nho nhỏ rồi nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, trái lại còn an ủi Từ Phương Phỉ, kéo cô nàng đi uống rượu, chê cười cô nàng là Hoàng Thượng không vội thái giám cấp bách, kết quả Từ Phương Phỉ uống say mắng to bảo hắn không biết tốt xấu, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bị lột quần áo.
Chẳng qua một năm trôi đi, vị trí này lại quay về trên đầu Trình Tuấn.
Không có giám đốc làm núi dựa chống lưng, Lâm Dĩnh ở trong viện hải dương không bao giờ có thể kiêu ngạo nâng cao đầu nữa, lúc này ai nhìn thấy cô nàng đều phải tặng kèm một cái ánh mắt xem thường.
Nếu không phải ông chủ nhìn thấy cô ta với chuyện giám đốc tham ô không có chút quan hệ nào thì đã sớm đá cô ta đi rồi. Hiện tại để cho cô làm chủ nhiệm hậu cần cũng coi như có tình người lắm rồi.
Đối với chuyện này, nhân viên trong viện hải dương nhìn nhận ——
"Chức" về đúng chủ.
Trình Tuấn cám ơn ý tốt của mọi người, trong lòng cũng không cho là đúng, những người này lúc trước có bao nhiêu người ở sau lưng mắng hắn cùng với Tiểu Ngũ là đồng tính luyến ái, hắn đều biết hết.
Hiện giờ cứ như những người chính nghĩa đứng trên một chiến tuyến nói chuyện giúp hắn, thực tế vẫn là vì nhìn thấy hắn ngồi trên vị trí quản lí này mà không thể không mua mặt mũi của hắn, lấy lòng hắn.
Từ Phương Phỉ rốt cục tìm được lấy cớ muốn Trình Tuấn mời khách, vui mừng phấn chấn. Trình Tuấn cũng biết lần này tránh không thoát, vì thế hẹn trước mấy người bạn tốt trong viện hải dương, các chị em, tối thứ hai đến quán bar tiêu khiển tại hạ mời khách không gặp không về.
Từ Phương Phỉ lấy khí thế Mộc Lan xuất chinh ra trận vỗ bàn một cái, "Được, từ giờ tới lúc cậu mời khách còn sáu ngày, trong sáu ngày này tôi nhất định sẽ tu sinh dưỡng tức, nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó nhất định uống cho cậu tè ra quần!"
Trình Tuấn: "..."
Trình Tuấn chưa có quen với việc chức vị thay đổi, buổi sáng đến viện hải dương, theo thói quen tính tới khu cá heo, kết quả bị Thạch Nghiêu kỳ quái đánh giá, nhắc nhở hắn hẳn là đến văn phòng ở lầu hành chính đi.
Trình Tuấn a một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ nói một tiếng "Tôi chào hỏi xong lập tức quay lại", nhanh chóng chạy đi.
Quả nhiên chưa tới hai tiếng đồng hồ Trình Tuấn đã trở lại.
Buổi huấn luyện hôm nay Trình Tuấn không tự mình xuống nước, mà đứng trên hướng dẫn Thạch Nghiêu huấn luyện cá heo làm sao, trình tự phương thức huấn luyện cá heo.
Tiểu Ngũ vẫn bộ dạng như trước chuyện không liên quan tới mình, ở trong nước bơi qua bơi lại, dù sao có Trình Tuấn dạy Thạch Nghiêu rồi.
Nhưng đến màn biểu diễn mười giờ rưỡi, Tiểu Ngũ trở nên cực kì chủ động, trong buổi biểu diễn không khó nhìn ra hắn dẫn đường cho Thạch Nghiêu hành động.
Trình Tuấn vui mừng cười cười, cảm thán Tiểu Ngũ thật là một cá heo đáng yêu nói một đường làm một nẻo!
Buổi chiều sắp xếp màn cưỡi bằng hai chân, cái này phải tự Trình Tuấn ra trận.
Trình Tuấn nói: "Dù sao cũng đích thân ra trận, vậy biểu diễn buổi chiều cứ để toi phụ trách."
Bất quá lại không nghĩ rằng buổi chiều sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lúc biểu diễn màn cưỡi bằng hai chân, khi Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ hợp tác biểu diễn động tác "Cá heo nâng người", Trình Tuấn bị cá heo không lượng đúng sức vứt tới gần bờ, cái trán ở mép hồ đập mạnh một chút.
Cũng may Trình Tuấn ứng biến kịp thời, nương theo động tác ngoài ý muốn bị vứt xuống nước, nhân cơ hội lặn xuống đáy nước, đặt mình lên một con cá heo khác từ từ lao ra mặt nước, cố nén cái cảm giác choáng váng khi bị va chạm để hoàn thành màn biểu diễn hoàn chỉnh.
Khi biểu diễn chung với nhóm động vật cũng ngẫu nhiên sẽ bị thương không thể tránh được. Lần này Trình Tuấn không bị cá heo vứt mạnh lên bờ đã quá may mắn rồi. Nhưng kỳ thật, lần ngoài ý muốn này hẳn là có thể tránh, nếu Tiểu Ngũ trong lúc biểu diễn không có thất thần.
Thạch Nghiêu trong bệnh viện chạy trước chạy sau, giao tiền, cầm tấm hình X quang mới chụp sau đó tìm bác sĩ điều trị xác nhận tình hình thương tổn, sau lại cầm đơn thuốc đến quầy tìm y tá rồi tới chỗ y tá châm cứu... Tóm lại Tiểu Ngũ cái gì cũng không làm, người chạy việc toàn bộ do Thạch Nghiêu bao thầu.
Tiểu Ngũ không hiểu những việc này.
Trình Tuấn sau khi lên bờ mới phát hiện cái trán bị rách, miệng vết thương không lớn nhưng máu chảy không ngừng hơn nữa bị sưng rất to không cần phải khâu nhưng phải chích thuốc hạ sốt vài ngày.
Y tá xếp cho hắn một cái giường bệnh nằm để truyền dịch, Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc trong tràn đầy áy náy.
"Cậu làm gì mà bày một bộ dáng hối hận với tôi chứ?" Cái trán bị thương vừa mới được sát trùng băng bó, sau khi chích thuốc hạ sốt còn chưa ấn bông băng, Trình Tuấn nằm ở trên giường nhìn Tiểu Ngũ, lộ ra một nụ cười mệt mỏi.
Tiểu Ngũ nói: "Là tôi hại anh bị thương."
Trình Tuấn từ chăn trong vươn tay, nắm chặt bàn tay Tiểu Ngũ, "Mấy ngày nay cậu suy nghĩ chuyện gì vậy."
Tiểu Ngũ không cự tuyệt, nhưng nhíu mày một chút, "Không nghĩ cái gì, đại khái là do bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh đi."
Trình Tuấn nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nói: "Mùa đông đối với cá heo không có gì ảnh hưởng chứ."
Tiểu Ngũ không nói gì thêm, cúi đầu im lặng cho qua. Lúc này Thạch Nghiêu cùng y tá đi đến, Trình Tuấn buông tay ra.
Cô y tá Trình Tuấn ghim kim truyền dịch, Thạch Nghiêu đem một hóa đơn đặt ở trên tủ đầu giường.
Thạch Nghiêu nói: "Anh Tuấn có túi không ạ? Những biên lai này cất vào đi, đến lúc đó giao cho bộ phận tài vụ thanh toán."
Trình Tuấn bị kim đâm nhe răng, "Không có!"
Thạch Nghiêu nói: "Vậy em cất giùm cho anh, tránh lạc mất."
Thạch Nghiêu nói xong muốn đem biên lai bỏ vào trong túi mang theo của mình, nhưng Tiểu Ngũ ngăn tay hắn lại, đem biên lai cầm vào trong tay mình, thản nhiên mà nói: "Tôi cất giùm hắn."
Thạch Nghiêu sửng sốt một chút, trong thần sắc hơi hơi toát ra vẻ không tin tưởng lắm.
Y tá ghim xong kim đã rời đi rồi, Trình Tuấn đem bàn tay châm kim bỏ vào trong chăn, nói với Thạch Nghiêu: "Thạch Nghiêu, cậu chứ đem biên lai đưa cho Tiểu Ngũ đi. Làm chậm trễ thời gian dài của cậu như vậy thật ngại quá."
Thạch Nghiêu buông tay, Tiểu Ngũ đem biên lai nhét vào túi áo khoác trong, cũng cẩn thận mà kéo khóa kéo.
Thời gian không còn sớm, Thạch Nghiêu rời bệnh viện, còn dư lại Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ tương đối không lời gì để nói. Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái, bảo hắn giúp mình đem di động lấy ra.
Trình Tuấn gọi điện thoại gọi cho hai vợ chồng Tần thị nhà đối diện, nhờ bọn họ đón con tan học lúc về nhà thuận tiện đón luôn Trình Hiểu Hải, hắn truyền xong bình nước chắc phải tới hơn tám giờ, thời gian không kịp. Đối phương đồng ý rồi, Trình Tuấn cũng yên tâm.
Trình Tuấn thực mệt mỏi, có lẽ là do bị đụng vào đầu, cũng có lẽ là do tác dụng của thuốc tóm lại rất muốn ngủ, nhưng trạng thái cảm xúc của Tiểu Ngũ rõ ràng không ổn khiến hắn không an tâm nhắm mắt.
Tiểu Ngũ nói thật nhỏ: "Thực xin lỗi, không thể giúp gì cho anh."
Trình Tuấn nghĩ nghĩ mới ý thức tới Tiểu Ngũ đang nói chính là chuyện làm thủ tục bệnh viện, không khỏi mỉm cười: "Không có gì, tôi sẽ dạy cậu. Lần sau nếu có phát sinh loại tình huống này cậu có thể giúp đỡ."
Tiểu Ngũ chần chờ hai giây, cuối cùng lắc lắc đầu rũ mắt không nói chuyện.
Trình Tuấn không biết Tiểu Ngũ lắc đầu là có ý không muốn học cách thực hiện thủ tục hay là không hy vọng lại vào bệnh viện, chỉ cảm thấy động tác này của hắn lộ ra chút cổ quái, "Làm sao vậy?"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu, khóe miệng cong cong về trước, "Không có gì, về nhà rồi anh dạy tôi."
Truyền xong bình dịch quả nhiên tới tận bảy giờ bốn mươi, mùa đông sắp đến ban ngày ngắn lại, mới tám giờ kém trời đã tối đen khi đi ra bệnh viện, đập vào mắt chính là đèn đường sáng choang.
Có thể là vừa mới từ trong ổ chăn ấm áp đi ra cho nên khi ra bên ngoài gió đêm thổi qua, Trình Tuấn cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi kéo sát áo lại.
Buổi tối không còn xe bus, Trình Tuấn lôi kéo Tiểu Ngũ đón ta-xi về nhà, anh Tần nhìn thấy trên trán Trình Tuấn dán một miếng băng gạc lớn, vội hỏi hắn xảy ra chuyện gì, biết được hắn trong lúc biểu diễn bị thương, lập tức lôi kéo hắn cùng Tiểu Ngũ vào nhà hắn đê vợ hắn nấu cơm cho hai người.
Trình Tuấn sau khi bị thương liền lập tức đến bệnh viện băng bó chích thuốc truyền nước, giờ cũng chưa có gì vào bụng, bị anh Tần mời cũng không tiện chối từ.
Vợ chồng nhà anh Tần là người vô cùng nhiệt tình, từ lúc Trình Hiểu Hải còn bé đã giúp Trình Tuấn không ít, sáu năm qua quan hệ hai nhà không cần phải nói.
Anh Tần một nhà cùng Trình Hiểu Hải vừa mới ăn xong cơm chiều không bao lâu, cơm trong nồi cơm điện vẫn nóng hổi.
Sau khi Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ vào nhà, chị Tần đã nhanh nhẹn bới cho hai người tô cơm, còn có món gà hầm thân thiện bảo hai người bọn họ vào bàn ăn.
Tay nghề của chị rất tốt, thức ăn đầy đủ hương vị, Trình Tuấn bới hai chén cơm trộn món mặn, Tiểu Ngũ tượng trưng ăn hai chén cơm trắng, uống một chút canh gà hầm.
Tiểu Ngũ không thể sống thiếu cá.
Cảm ơn một nhà anh Tần, Trình Tuấn dẫn con về nhà.
Trình Hiểu Hải đang tắm rửa, Trình Tuấn làm hai con cá sốt cà cho Tiểu Ngũ, vết thương trên trán không nghiêm trọng lắm, nhưng cảm thấy khó chịu làm cho tinh thần hắn rất mệt mỏi
Trình Tuấn đem chiếc đũa đưa cho Tiểu Ngũ, "Nhanh ăn đi, biết cậu chưa ăn no."
Tiểu Ngũ cầm chiếc đũa, ánh mắt sâu kín nhìn Trình Tuấn, nói: "Anh làm cho tôi có một loại cảm giác rất kỳ quái."
Trình Tuấn kinh ngạc nháy mắt mấy cái, "Cảm giác kỳ quái gì?"
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, thực nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Tuấn, nhìn ước chừng hai phút, mới vuốt vị trí chỗ ngực, nói: "Anh làm cho chỗ này của tôi có cảm giác... Ừm, như là cảm giác nằm ở trong nước biển." Nhắm mắt lại, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảm thụ khi hắn ngâm trong nước, "Ôn nhu, rộng lớn..." Mở mắt ra, một lần nữa chăm chú nhìn Trình Tuấn, "Còn có cảm giác giống ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người. Tôi rất thích!"
Trình Tuấn hiện tại lên làm quản lý, theo quy củ thì cũng không cần đảm nhiệm việc huấn luyện cá heo, công việc thuần dưỡng trực tiếp giao lại cho Tiểu Ngũ cùng với Thạch Nghiêu.
Nhưng hắn lo cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ tại ở trong biển quen tự do tự tại, tính tình lại lạnh nhạt, rất tùy tiện, thường xuyên muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Trình Tuấn ở đây hắn còn có thể có chút khắc chế. Nếu mà hắn không còn thì tên kia sẽ không biết điểm dừng, có đôi khi thậm chí sẽ ở dưới nước lộ ra nguyên hình. Hơn nữa hắn thủy chung đối với nhân loại vẫn duy trì vài phần cảnh giác cùng không tín nhiệm, để hắn cùng Thạch Nghiêu hợp tác là một chuyện không dễ dàng.
Tiểu Ngũ nói: "Tôi không làm việc chung với người khác."
Xem đi, quả nhiên không chịu.
Trình Tuấn bó tay, xoa xoa cái đầu Tiểu Ngũ dùng lời ngon ngọt nhẹ nhàng khuyên bảo, "Đây là công việc, cậu không phải nói muốn thích ứng với x hoàn cảnh sinh hoạt của loài người cùng tôi nuôi dưỡng con hay sao? Hiện tại cứ xem như là thời điểm khảo nghiệm cậu đi a."
Sau khi chuyển chức Trình Tuấn có thể có ngày không đi làm, không thể chiếu cố được Tiểu Ngũ, nhưng có thời gian quản lí hắn.
Chức vị này không tham dự biểu diễn, nhưng bình thường cũng hoạt động đi lại ở trên sân huấn luyện, cũng không phải cả ngày ngồi ở văn phòng mà hoàn toàn thoát ly với tiến trình huấn luyện động vật, hắn vẫn là có thể quan sát Tiểu Ngũ còn có nhóm cá heo, hơn nữa tiền lương cũng nhiều hơn so thuần dưỡng sư một nghìn.
Tiểu Ngũ không vui vẻ: "Tôi chỉ muốn làm việc cùng với anh."
"Tôi biết, nhưng công việc hiện tại của tôi không phải là thuần dưỡng, huống hồ tôi ngày đó lúc hỏi cậu không phải cậu nói không có ý kiến sao? Lúc này cậu lại cáu kỉnh."
"..." Ngày đó hắn không để ý, bởi vì nghe nói vịnh người cá sắp khai phá trở thành khu du lịch mà thất thần, Trình Tuấn nói gì với hắn, hắn hoàn toàn không có nghe được.
Trình Tuấn phát hiện Tiểu Ngũ lại bắt đầu thất thần, "Tiểu Ngũ?"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu nhìn hắn, "Tôi biết, chính là Thạch Đầu kia năng lực quá kém."
Thạch đầu là là biệt danh thân mật Tiểu Ngũ đặt cho Thạch Nghiêu, Trình Tuấn lý giải như vậy.
"Không có việc gì, tôi chỉ là không cần tham gia huấn luyện với biểu diễn thôi, công việc quản lí chính là giám sát thuần dưỡng sư huấn luyện cùng với tình huống của động vật, không phải chỉ là ngồi ở văn phòng mở điều hòa, tôi có thể ở một bên huấn luyện Thạch Nghiêu một bên chiếu cố cậu."
Tiểu Ngũ u oán trừng Trình Tuấn, thản nhiên nói: "Vậy được rồi."
Trình Tuấn chào hỏi quản lí cũ Lâm Dĩnh, đổi lại đối phương quăng cho hắn ánh mắt không cam lòng cùng xem thường.
Tiền lương của quản lí so với chủ nhiệm hậu cần cao hơn một ít, vốn dĩ làm hậu cần còn có thể vớt chút mỡ, nhưng từ khi tra ra giám đốc cũ cùng với kế toán Lưu bộ phận tài vụ cấu kết đạo khoét công quỹ, cho nên trong bộ tài vụ ở viện hải dương tăng thêm người đảm nhận chức vụ giám sát, mấy vị trí đó bây giờ cũng chẳng bòn rút được gì thêm nữa. Lâm Dĩnh từ chức vị lương cao giáng xuống ít nhiều trong lòng sẽ căm tức.
Thạch Nghiêu rối rắm nói: "Tuy rằng anh Tuấn hoàn toàn xứng đáng, chính là quản lí Lâm nhìn cũng có chút đáng thương."
Tiểu Ngũ lạnh lùng trừng hắn liếc mắt một cái, "Cái mẫu người kia không có ý tốt!"
Thạch Nghiêu cả kinh, sợ hãi hỏi han: "Mẫu, mẫu người? Ý gì ạ?"
Trình Tuấn ha ha mỉm cười, chụp mạnh bả vai của Thạch Nghiêu, "Thằng nhóc cậu cũng có chút thương hương tiếc ngọc đi! Có cần tôi giới thiệu cậu Lâm Dĩnh hay không?"
Thạch Nghiêu lập tức kinh hoàng xua tay: "Không không không, không cần, tình chị em tuy em không phản đối, nhưng tình mẹ con cũng quá kinh tủng."
Trình Tuấn: "Ha ha..."
Lâm Dĩnh cô phải đi bảo dưỡng đi nha, rõ ràng chỉ có ba mươi hai tuổi, nhưng thằng nhóc người ta lại ám chỉ bề ngoài của cô có thể làm mẹ hắn à nha.
Thạch Nghiêu nói Lâm Dĩnh đáng thương, Trình Tuấn lại không cho là vậy.
Một năm rưỡi trước, chức vị quản lí theo kế hoạch là do Trình Tuấn đảm nhận, bất quá lúc ấy là tin tức nội bộ bên trong cũng không có công khai, Từ Phương Phỉ lặng lẽ nói cho hắn biết, nói thời điểm công khai trước đại hội công nhân viên chức, cũng chính là trong ngày đó, giám đốc công bố chọn Lâm Dĩnh làm quản lí.
Tâm trạng bay bổng lên mấy tầng mây mấy ngày liên tiếp của Trình Tuấn ‘bình bịch’ một tiếng tập tức tan biến.
Sau đó Từ Phương Phỉ vừa hối hận lại phẫn nộ, hối hận không nên lắm miệng nói trước cho Trình Tuấn, để làm cho Trình Tuấn hụt hẫng. Phẫn nộ là vì giám đốc lợi dụng chức quyền giữa đường nậy nắp đem người của mình nhét vào.
Trình Tuấn có chút thất vọng nho nhỏ rồi nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí, trái lại còn an ủi Từ Phương Phỉ, kéo cô nàng đi uống rượu, chê cười cô nàng là Hoàng Thượng không vội thái giám cấp bách, kết quả Từ Phương Phỉ uống say mắng to bảo hắn không biết tốt xấu, thiếu chút nữa ngay tại chỗ bị lột quần áo.
Chẳng qua một năm trôi đi, vị trí này lại quay về trên đầu Trình Tuấn.
Không có giám đốc làm núi dựa chống lưng, Lâm Dĩnh ở trong viện hải dương không bao giờ có thể kiêu ngạo nâng cao đầu nữa, lúc này ai nhìn thấy cô nàng đều phải tặng kèm một cái ánh mắt xem thường.
Nếu không phải ông chủ nhìn thấy cô ta với chuyện giám đốc tham ô không có chút quan hệ nào thì đã sớm đá cô ta đi rồi. Hiện tại để cho cô làm chủ nhiệm hậu cần cũng coi như có tình người lắm rồi.
Đối với chuyện này, nhân viên trong viện hải dương nhìn nhận ——
"Chức" về đúng chủ.
Trình Tuấn cám ơn ý tốt của mọi người, trong lòng cũng không cho là đúng, những người này lúc trước có bao nhiêu người ở sau lưng mắng hắn cùng với Tiểu Ngũ là đồng tính luyến ái, hắn đều biết hết.
Hiện giờ cứ như những người chính nghĩa đứng trên một chiến tuyến nói chuyện giúp hắn, thực tế vẫn là vì nhìn thấy hắn ngồi trên vị trí quản lí này mà không thể không mua mặt mũi của hắn, lấy lòng hắn.
Từ Phương Phỉ rốt cục tìm được lấy cớ muốn Trình Tuấn mời khách, vui mừng phấn chấn. Trình Tuấn cũng biết lần này tránh không thoát, vì thế hẹn trước mấy người bạn tốt trong viện hải dương, các chị em, tối thứ hai đến quán bar tiêu khiển tại hạ mời khách không gặp không về.
Từ Phương Phỉ lấy khí thế Mộc Lan xuất chinh ra trận vỗ bàn một cái, "Được, từ giờ tới lúc cậu mời khách còn sáu ngày, trong sáu ngày này tôi nhất định sẽ tu sinh dưỡng tức, nghỉ ngơi dưỡng sức, đến lúc đó nhất định uống cho cậu tè ra quần!"
Trình Tuấn: "..."
Trình Tuấn chưa có quen với việc chức vị thay đổi, buổi sáng đến viện hải dương, theo thói quen tính tới khu cá heo, kết quả bị Thạch Nghiêu kỳ quái đánh giá, nhắc nhở hắn hẳn là đến văn phòng ở lầu hành chính đi.
Trình Tuấn a một tiếng, vỗ vỗ bả vai Tiểu Ngũ nói một tiếng "Tôi chào hỏi xong lập tức quay lại", nhanh chóng chạy đi.
Quả nhiên chưa tới hai tiếng đồng hồ Trình Tuấn đã trở lại.
Buổi huấn luyện hôm nay Trình Tuấn không tự mình xuống nước, mà đứng trên hướng dẫn Thạch Nghiêu huấn luyện cá heo làm sao, trình tự phương thức huấn luyện cá heo.
Tiểu Ngũ vẫn bộ dạng như trước chuyện không liên quan tới mình, ở trong nước bơi qua bơi lại, dù sao có Trình Tuấn dạy Thạch Nghiêu rồi.
Nhưng đến màn biểu diễn mười giờ rưỡi, Tiểu Ngũ trở nên cực kì chủ động, trong buổi biểu diễn không khó nhìn ra hắn dẫn đường cho Thạch Nghiêu hành động.
Trình Tuấn vui mừng cười cười, cảm thán Tiểu Ngũ thật là một cá heo đáng yêu nói một đường làm một nẻo!
Buổi chiều sắp xếp màn cưỡi bằng hai chân, cái này phải tự Trình Tuấn ra trận.
Trình Tuấn nói: "Dù sao cũng đích thân ra trận, vậy biểu diễn buổi chiều cứ để toi phụ trách."
Bất quá lại không nghĩ rằng buổi chiều sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, lúc biểu diễn màn cưỡi bằng hai chân, khi Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ hợp tác biểu diễn động tác "Cá heo nâng người", Trình Tuấn bị cá heo không lượng đúng sức vứt tới gần bờ, cái trán ở mép hồ đập mạnh một chút.
Cũng may Trình Tuấn ứng biến kịp thời, nương theo động tác ngoài ý muốn bị vứt xuống nước, nhân cơ hội lặn xuống đáy nước, đặt mình lên một con cá heo khác từ từ lao ra mặt nước, cố nén cái cảm giác choáng váng khi bị va chạm để hoàn thành màn biểu diễn hoàn chỉnh.
Khi biểu diễn chung với nhóm động vật cũng ngẫu nhiên sẽ bị thương không thể tránh được. Lần này Trình Tuấn không bị cá heo vứt mạnh lên bờ đã quá may mắn rồi. Nhưng kỳ thật, lần ngoài ý muốn này hẳn là có thể tránh, nếu Tiểu Ngũ trong lúc biểu diễn không có thất thần.
Thạch Nghiêu trong bệnh viện chạy trước chạy sau, giao tiền, cầm tấm hình X quang mới chụp sau đó tìm bác sĩ điều trị xác nhận tình hình thương tổn, sau lại cầm đơn thuốc đến quầy tìm y tá rồi tới chỗ y tá châm cứu... Tóm lại Tiểu Ngũ cái gì cũng không làm, người chạy việc toàn bộ do Thạch Nghiêu bao thầu.
Tiểu Ngũ không hiểu những việc này.
Trình Tuấn sau khi lên bờ mới phát hiện cái trán bị rách, miệng vết thương không lớn nhưng máu chảy không ngừng hơn nữa bị sưng rất to không cần phải khâu nhưng phải chích thuốc hạ sốt vài ngày.
Y tá xếp cho hắn một cái giường bệnh nằm để truyền dịch, Tiểu Ngũ ngồi ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn, thần sắc trong tràn đầy áy náy.
"Cậu làm gì mà bày một bộ dáng hối hận với tôi chứ?" Cái trán bị thương vừa mới được sát trùng băng bó, sau khi chích thuốc hạ sốt còn chưa ấn bông băng, Trình Tuấn nằm ở trên giường nhìn Tiểu Ngũ, lộ ra một nụ cười mệt mỏi.
Tiểu Ngũ nói: "Là tôi hại anh bị thương."
Trình Tuấn từ chăn trong vươn tay, nắm chặt bàn tay Tiểu Ngũ, "Mấy ngày nay cậu suy nghĩ chuyện gì vậy."
Tiểu Ngũ không cự tuyệt, nhưng nhíu mày một chút, "Không nghĩ cái gì, đại khái là do bởi vì thời tiết càng ngày càng lạnh đi."
Trình Tuấn nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, nói: "Mùa đông đối với cá heo không có gì ảnh hưởng chứ."
Tiểu Ngũ không nói gì thêm, cúi đầu im lặng cho qua. Lúc này Thạch Nghiêu cùng y tá đi đến, Trình Tuấn buông tay ra.
Cô y tá Trình Tuấn ghim kim truyền dịch, Thạch Nghiêu đem một hóa đơn đặt ở trên tủ đầu giường.
Thạch Nghiêu nói: "Anh Tuấn có túi không ạ? Những biên lai này cất vào đi, đến lúc đó giao cho bộ phận tài vụ thanh toán."
Trình Tuấn bị kim đâm nhe răng, "Không có!"
Thạch Nghiêu nói: "Vậy em cất giùm cho anh, tránh lạc mất."
Thạch Nghiêu nói xong muốn đem biên lai bỏ vào trong túi mang theo của mình, nhưng Tiểu Ngũ ngăn tay hắn lại, đem biên lai cầm vào trong tay mình, thản nhiên mà nói: "Tôi cất giùm hắn."
Thạch Nghiêu sửng sốt một chút, trong thần sắc hơi hơi toát ra vẻ không tin tưởng lắm.
Y tá ghim xong kim đã rời đi rồi, Trình Tuấn đem bàn tay châm kim bỏ vào trong chăn, nói với Thạch Nghiêu: "Thạch Nghiêu, cậu chứ đem biên lai đưa cho Tiểu Ngũ đi. Làm chậm trễ thời gian dài của cậu như vậy thật ngại quá."
Thạch Nghiêu buông tay, Tiểu Ngũ đem biên lai nhét vào túi áo khoác trong, cũng cẩn thận mà kéo khóa kéo.
Thời gian không còn sớm, Thạch Nghiêu rời bệnh viện, còn dư lại Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ tương đối không lời gì để nói. Trình Tuấn nhìn Tiểu Ngũ liếc mắt một cái, bảo hắn giúp mình đem di động lấy ra.
Trình Tuấn gọi điện thoại gọi cho hai vợ chồng Tần thị nhà đối diện, nhờ bọn họ đón con tan học lúc về nhà thuận tiện đón luôn Trình Hiểu Hải, hắn truyền xong bình nước chắc phải tới hơn tám giờ, thời gian không kịp. Đối phương đồng ý rồi, Trình Tuấn cũng yên tâm.
Trình Tuấn thực mệt mỏi, có lẽ là do bị đụng vào đầu, cũng có lẽ là do tác dụng của thuốc tóm lại rất muốn ngủ, nhưng trạng thái cảm xúc của Tiểu Ngũ rõ ràng không ổn khiến hắn không an tâm nhắm mắt.
Tiểu Ngũ nói thật nhỏ: "Thực xin lỗi, không thể giúp gì cho anh."
Trình Tuấn nghĩ nghĩ mới ý thức tới Tiểu Ngũ đang nói chính là chuyện làm thủ tục bệnh viện, không khỏi mỉm cười: "Không có gì, tôi sẽ dạy cậu. Lần sau nếu có phát sinh loại tình huống này cậu có thể giúp đỡ."
Tiểu Ngũ chần chờ hai giây, cuối cùng lắc lắc đầu rũ mắt không nói chuyện.
Trình Tuấn không biết Tiểu Ngũ lắc đầu là có ý không muốn học cách thực hiện thủ tục hay là không hy vọng lại vào bệnh viện, chỉ cảm thấy động tác này của hắn lộ ra chút cổ quái, "Làm sao vậy?"
Tiểu Ngũ ngẩng đầu, khóe miệng cong cong về trước, "Không có gì, về nhà rồi anh dạy tôi."
Truyền xong bình dịch quả nhiên tới tận bảy giờ bốn mươi, mùa đông sắp đến ban ngày ngắn lại, mới tám giờ kém trời đã tối đen khi đi ra bệnh viện, đập vào mắt chính là đèn đường sáng choang.
Có thể là vừa mới từ trong ổ chăn ấm áp đi ra cho nên khi ra bên ngoài gió đêm thổi qua, Trình Tuấn cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi kéo sát áo lại.
Buổi tối không còn xe bus, Trình Tuấn lôi kéo Tiểu Ngũ đón ta-xi về nhà, anh Tần nhìn thấy trên trán Trình Tuấn dán một miếng băng gạc lớn, vội hỏi hắn xảy ra chuyện gì, biết được hắn trong lúc biểu diễn bị thương, lập tức lôi kéo hắn cùng Tiểu Ngũ vào nhà hắn đê vợ hắn nấu cơm cho hai người.
Trình Tuấn sau khi bị thương liền lập tức đến bệnh viện băng bó chích thuốc truyền nước, giờ cũng chưa có gì vào bụng, bị anh Tần mời cũng không tiện chối từ.
Vợ chồng nhà anh Tần là người vô cùng nhiệt tình, từ lúc Trình Hiểu Hải còn bé đã giúp Trình Tuấn không ít, sáu năm qua quan hệ hai nhà không cần phải nói.
Anh Tần một nhà cùng Trình Hiểu Hải vừa mới ăn xong cơm chiều không bao lâu, cơm trong nồi cơm điện vẫn nóng hổi.
Sau khi Trình Tuấn cùng Tiểu Ngũ vào nhà, chị Tần đã nhanh nhẹn bới cho hai người tô cơm, còn có món gà hầm thân thiện bảo hai người bọn họ vào bàn ăn.
Tay nghề của chị rất tốt, thức ăn đầy đủ hương vị, Trình Tuấn bới hai chén cơm trộn món mặn, Tiểu Ngũ tượng trưng ăn hai chén cơm trắng, uống một chút canh gà hầm.
Tiểu Ngũ không thể sống thiếu cá.
Cảm ơn một nhà anh Tần, Trình Tuấn dẫn con về nhà.
Trình Hiểu Hải đang tắm rửa, Trình Tuấn làm hai con cá sốt cà cho Tiểu Ngũ, vết thương trên trán không nghiêm trọng lắm, nhưng cảm thấy khó chịu làm cho tinh thần hắn rất mệt mỏi
Trình Tuấn đem chiếc đũa đưa cho Tiểu Ngũ, "Nhanh ăn đi, biết cậu chưa ăn no."
Tiểu Ngũ cầm chiếc đũa, ánh mắt sâu kín nhìn Trình Tuấn, nói: "Anh làm cho tôi có một loại cảm giác rất kỳ quái."
Trình Tuấn kinh ngạc nháy mắt mấy cái, "Cảm giác kỳ quái gì?"
Tiểu Ngũ nghiêng đầu, thực nghiêm túc nhìn chằm chằm Trình Tuấn, nhìn ước chừng hai phút, mới vuốt vị trí chỗ ngực, nói: "Anh làm cho chỗ này của tôi có cảm giác... Ừm, như là cảm giác nằm ở trong nước biển." Nhắm mắt lại, tựa hồ đang hồi tưởng lại cảm thụ khi hắn ngâm trong nước, "Ôn nhu, rộng lớn..." Mở mắt ra, một lần nữa chăm chú nhìn Trình Tuấn, "Còn có cảm giác giống ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người. Tôi rất thích!"