Tiểu Ngũ không biết là chuyện mình dùng hoặc thuật với Trình Tuấn có cái gì không đúng, chẳng phải làm thế hắn sẽ biết Trình Tuấn đang buồn rầu những thứ gì sao, như thế mới có thể giúp hắn. Tiểu Ngũ không hiểu tình yêu, nhưng rất rõ ràng mình muốn cái gì, nhìn thấy Trình Tuấn tâm sự nặng nề, xuyên thấu qua ánh mắt của hắn cảm nhận được nỗi lòng phức tạp của hắn, sẽ hết sức chú ý tới hắn, bản thân mình sẽ biến đổi theo tâm tình của hắn, nên rất muốn rất muốn biết hắn đang suy nghĩ gì, rất muốn rất muốn giúp hắn việc gì đó.
Nhưng hắn chung quy chỉ là một con cá heo, hắn chỉ biết lấy lấy cảm thụ của mình để làm tiêu chuẩn đi suy đoán Trình Tuấn, sẽ không nghĩ tới việc đứng ở trên lập trường Trình Tuấn để suy nghĩ, cho nên hắn không hiểu Trình Tuấn đột nhiên dùng không khí trầm mặc lấy bày tỏ với mình là hắn đang tức giận là vì sao, thậm chí, Tiểu Ngũ còn từ trên người cảm nhận được hắn có chút khó chịu.
Vì thế trong lòng Tiểu Ngũ ẩn ẩn bất an.
Trình Tuấn đem vòng trang sức trân châu cẩn thận cất trong một cái hộp nhỏ, đặt ở trong ngắn kéo trong tủ treo quần áo.
Tiểu Ngũ thấy thế, hơi kinh ngạc hỏi hắn, "Anh cất làm chi? Ngày mai cầm đi bán a."
Trình Tuấn đóng cửa tủ xoay người lại, mệt mỏi nói: "Trước cứ cất đó đi." Sau đó móc di động từ trong túi quần ra, vừa bấm số gọi điện thoại vừa đi ra phòng ngủ.
Tiểu Ngũ: "..."
Trình Tuấn gọi điện cho Từ Phương Phỉ, mặc kệ thế nào đi nữa thì chuyện ban ngày phải giải thích rõ ràng với cô. Điện thoại bên kia cũng có không người bắt máy, hai lần rồi lần thứ ba thì tắt nguồn. Trình Tuấn nhìn màn hình di động yên lặng thở dài, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương một người phụ nữ, đây là lần đầu, thực sự không biết nên ứng phó cái cảm giác luống cuống này như thế nào.
Trình Tuấn cất di động vào túi, nghĩ cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sau khi đi làm đi xem Từ Phương Phỉ, giáp mặt nói lời xin lỗi với cô. Quay người lại, Sửu Sửu không biết đứng ở phía sau từ khi nào.
"Cậu làm gì vậy?"
Sửu Sửu theo bản năng co rúm lại một chút, kỳ thật hắn có chút sợ hãi Trình Tuấn, "Tôi nhìn thấy vòng trân châu kia."
Trình Tuấn nhướng mày, "Ừ, sau đó?"
Sửu Sửu nhếch miệng, quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, không phát hiện bóng dáng Tiểu Ngũ mới xoay đầu lại nói với Trình Tuấn: "Cái kia chính là nước mắt nhân ngư."
Trình Tuấn giật mình, "Gì?"
Sửu Sửu nói cho Trình Tuấn, chuỗi hạt Tiểu Ngũ cầm về chính là làm từ nước mắt người cá, hơn nữa từ máu và nước mắt biến thành. Người cá hung tàn, không dễ gì khóc, nhưng một khi khóc thì nước mắt có thể hóa thành châu, cũng là minh chứng sự yếu ớt của các nàng, thứ này với các nàng ấy mà nói không khác gì một loại sỉ nhục, một khi thứ này xuất hiện các nàng nhất quyết bảo vệ, bởi vì không thể tiêu hủy, cho nên phải cực kì thật cẩn thận. Màu trắng thuần mang theo chút trong suốt chính là giọt nước mắt, màu hồng chính là giọt máu tươi.
Trình Tuấn phi thường kinh ngạc, đến tột cùng phải thương tâm thống khổ thế nào mới có thể làm nhân ngư khóc ra máu.
Sửu Sửu có chút trách cứ nhìn Trình Tuấn, "Anh có biết muốn từ trong tay người cá lấy được nước mắt các nàng là việc khó khăn thế nào hay không? Tuy rằng anh Tiểu Ngũ hắn..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, tiện đà tiếp lời: " Được rồi hắn thực sự có năng lực, nhưng chuyến đi lần này khẳng định cũng không dễ dàng. Hắn vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh sao có thể bực bội với hắn?"
Trình Tuấn mặc thán, khả năng cảm nhận sự biến hóa cảm xúc của động vật quá ư là sắc bén đi, ngay cả Sửu Sửu trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng bắt được sự thay đổi khác thường của hắn đối với Tiểu Ngũ.
Trình Tuấn kéo cái ghế đẩu ngồi xuống, hơi hơi nâng đầu nhìn chăm chú vào ánh sao thưa thớt trong màn đêm, "Tôi không giận hắn, tôi chỉ là khó chịu."
"Khó chịu?" Sửu Sửu sửng sốt một chút, lập tức vì Tiểu Ngũ lộ ra một bộ biểu tình không đáng giá, bĩu môi, rầu rĩ nói: "Anh khó chịu cái gì chứ? Anh Tiểu Ngũ đối với anh tốt như vậy, còn vì anh đi hỏi nước mắt lẫn máu của nhân ngư..."
Trình Tuấn lắc đầu, một chút đều không có ý định giải thích. Sửu Sửu còn ngây ngô hơn cả Tiểu Ngũ, đơn thuần đến gần như vụng về, nói với hắn những đạo lý đó hắn không như Tiểu Ngũ liền hiểu được. Đều là bản tính động vật ruột thẳng đuột một đường, mọi nghi vấn cũng chỉ sẽ căn cứ sự biến hóa trong cảm thụ cùng tâm tình của mình, tội gì phải tốn hơi thừa lời.
Tiểu Ngũ để Trình Hiểu Hải đi tắm rửa, ở trong phòng nhóc ngây người một lát, nhìn nhóc ngủ rồi mới tắt đèn trong phòng ra ngoài. Trong phòng khách, Sửu Sửu đang ở trên ghế sô pha chơi trò chơi trí tuệ cài trong di động Tiểu Ngũ, đây là một trong những kỹ năng sau khi hắn lên bờ thì học được từ con người, hơn nữa cũng là cái hắn thích nhất. Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, không cần đoán, nhất định là Trình Tuấn đang tắm.
Tiểu Ngũ đi đến trước mặt Sửu Sửu, "Cậu không có nói gì đó chứ?"
Sửu Sửu chơi mê mẩn, thình lình giọng nói cất lên, kết quả sợ tới mức thiếu chút nữa rớt cả di động, may mắn chụp kịp lúc, "Điện hạ, ngài muốn hù chết tôi a!"
"Tôi hỏi cậu có không có nói bậy gì đó chứ."
Sửu Sửu ngồi xếp bằng ở trong sô pha, nghe vậy mông tự động xê dịch về sau, "Không có nói bừa, tôi tuy rằng có ngốc một chút, nhưng điện hạ ra lệnh cho tôi sao lại không nghe hiểu."
"Vậy hắn đâu? Trong hai ngày tôi đi, hắn có chủ động hỏi cậu chuyện gì của tôi hay không?"
Sửu Sửu lắc đầu, "Không có, điện hạ không ở đây hắn muốn chết không sống, căn bản là không phản ứng gì với tôi."
"Muốn chết muốn sống?" Từ mới nè, có ý gì?
Sửu Sửu bừng tỉnh đại ngộ, "A, anh Thạch Nghiêu có giải thích với tôi rồi, đúng hơn là người sắp chết, nhưng lại không chết, người sống nhưng cũng không sống được. Chính là hình dung một người rất chi là suy sút, không có tinh thần."
Tiểu Ngũ hiểu rõ gật gật, "Lúc tôi không ở đây thì ra hắn ở trong loại trạng thái này."
Sửu Sửu nhìn thoáng qua cửa phòng tắm khép kín, đem di động để qua một bên, lo lắng hỏi han: "Vương tử điện hạ, ngài rốt cuộc lúc nào thì về hải lý? Nếu như bị đám người cá kia biết ngài hiện giờ không có ở trong rãnh biển thì phải làm như thế nào?"
Tiểu Ngũ khom người ngồi xuống cái ghế sô pha đơn, "Phát hiện thì phát hiện, các nàng cũng không dám làm gì ta."
"Nhưng ngài một mình ở trên đất liền như vậy rất nguy hiểm a, vạn nhất bị người xấu biết, đem ngài bắt lại..."
"Tuấn sẽ bảo hộ ta."
"Ngài rất tin hắn."
"Hắn là ta, ta đương nhiên tin tưởng hắn."
Sửu Sửu nghi hoặc nhìn Tiểu Ngũ, "Luôn có cảm giác điện hạ ngài từ khi rời hải dương thay đổi thật nhiều."
"Khác chỗ nào?"
"Không thể nói rõ nhưng rất là rõ ràng, ngài đối với giống đức nhân loại Trình Tuấn người kia rất đặc biệt."
Tiểu Ngũ thản nhiên nói: "Đương nhiên, hắn là ta."
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Sửu Sửu nhíu mày, "Cái tên kia rốt cuộc giận dữ với ngài vì cái gì a?"
Tiểu Ngũ đương nhiên không biết, nếu là hắn biết, cũng sẽ không bất an như vậy.
Trình Tuấn từ phòng tắm đi ra nhìn thấy hai sinh vật biển ngồi một chỗ xem tv, cũng không có tỏ vẻ gì, bản thân lau tóc trở lại phòng ngủ. Tiểu Ngũ vào trong là chuyện của một giờ sau, Trình Tuấn biết hắn khẳng định lại ngâm nước ở trong bồn tắm lớn.
Trong phòng chỉ có một cái đèn bàn tỏa tia sáng nhè nhẹ, Trình Tuấn ôm mền ra ngoài nằm, căn bản là chưa ngủ. Phía sau truyền đến một loạt tiếng tất tất tốt tốt, đó là tiếng động Tiểu Ngũ đang tóc với mặc đồ ngủ. Chỉ chốc lát sau, bên kia giường chũm xuống, Tiểu Ngũ bò qua nhìn trộm Trình Tuấn thử xem hắn ngủ hay chưa.
Trình Tuấn trong lòng thở dài, xoay người nằm thẳng, đưa tay đem Tiểu Ngũ ôm vào trong ngực, "Tôi không giận em."
Tiểu Ngũ cái trán để phía dưới cằm Trình Tuấn, chân quấn ở trên đùi hắn, "Tôi biết, anh chỉ là đang khó chịu. Nhưng là vì cái gì?" Vì cái gì lại khó chịu? Hắn hẳn là không có làm sai chuyện gì đi, không có làm hắn thương tổn.
Trình Tuấn lần này là tthan thở lên tiếng, "Cũng không biết phải nói với em như thế nào."
Nhưng là lúc này trong đầu Tiểu Ngũ đột nhiên lóe sáng, "Anh còn đang để ý tới chuyện tôi không nói cho anh cuộc sống sinh hoạt ở trong biển à?"
Trình Tuấn nâng một tay khác kê đầu, nhìn Tiểu Ngũ nở nụ cười, "Đúng vậy." Nếu Tiểu Ngũ quay lại đề tài này, như vậy nhân cơ hội trò chuyện với hắn một chút đi.
Trình Tuấn xốc chăn lên, ôm Tiểu Ngũ ngồi xuống, "Tôi đã nói với em rồi, chúng ta đang ở cùng, là người một nhà. Người một nhà phải tin tưởng nhau, hiểu rõ nhau. Nhưng đối với tôi, em tuy rằng không xa lạ, nhưng cũng không biết gì, điều này làm cho tôi không có cảm giác an toàn."
"Không biết gì..."
"Đúng vậy, không biết gì. Tôi không biết em đã từng sống ra sao, cho nên cũng không biết tương lai thế nào. Em bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ rời khỏi tôi, cho nên tôi không biết còn bao nhiêu thời gian ở cùng một chỗ với em, cái loại cảm giác chỉ có hôm nay nhưng không biết có ngày mai hay không này, với tôi mà nói là một loại dày vò."
Trong tim nhịp đập kịch liệt vang dội, biểu tình trên mặt Tiểu Ngũ cũng là kinh ngạc.
Từ trong biểu tình Tiểu Ngũ, Trình Tuấn cũng không xác định là hắn nghe có hiểu không, bất quá đã đến lúc này hãy đem mọi chuyện nói hết rõ ràng đi.
"Tôi đối với em luôn thẳng thắn nói hết toàn bộ mọi chuyện, ở trước mặt em không hề che đậy, mặc dù có việc giấu diếm, em cũng có thể dùng hoặc thuật để tôi đi vào khuôn khổ. Nhưng mà tôi trừ bỏ biết em là cá heo thì bất kì cái gì cũng đều không hề biết, tôi muốn tìm hiểu nhưng em không cho, tôi cũng không có năng lực đặc biệt, cho nên trong lòng tôi rất phẫn nộ, rất khó chịu.
Dựa vào cái gì chỉ có tôi mở lòng với em không giấu diếm bất kì điều gì, mà em ngay cả nửa chữ những chuyện liên quan của mình không bằng lóng nói cùng tôi? Tôi ở trong lòng em thế nhưng không là gì hết sao? Hoặc nói đúng hơn phải là, em để ý chính là con, cho nên tôi đây chỉ là đối tượng góp một t*ng trùng giao phối còn tất cả những thứ khác chẳng là gì..."
"Không phải như vậy!" Tiểu Ngũ rốt cuộc không thể nghe thêm nữa, bật người dậy kinh sợ chăm chú nhìn Trình Tuấn, "Anh không phải là người có cũng được không có cũng không sao, anh là của tôi, là người rất trọng yếu, dù cho tôi về sau sẽ rời đi nơi này, nhưng tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ anh."
Trình Tuấn một bàn tay vắt sau gáy Tiểu Ngũ, "Nhưng tôi là loại người tham lam, tôi muốn không phải là em nhớ rõ tôi mà thôi, tôi muốn chính là trái tim của em, toàn bộ con người em."
Tiểu Ngũ rũ mắt, rối rắm trong chốc lát, "Anh thật sự muốn biết như thế à?"
"Phải, rất muốn biết, bởi vì em là người tôi yêu. Đương nhiên, nếu em cho rằng tôi không trọng yếu, em cũng không cần nói cho tôi biết những chuyện đó."
Tiểu Ngũ cố chấp lắc đầu, đưa tay bắt lấy cánh tay Trình Tuấn, "Không, anh rất quan trọng."
"Vậy nói cho tôi biết, có thể chứ?"
Rốt cục, Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, "Được rồi, sẽ nói cho anh biết một ít. Trước tiên là nói về thân thế của tôi đi, tôi kỳ thật không phải thuần túy là cá heo, tôi là con do cá heo cùng người cá giao phối sinh ra."
"Ờ?" Trình Tuấn ngạc nhiên không thôi, "Chính là bộ dáng của em..."
"Đúng vậy, bản thể của tôi không khác cá heo, nhưng trên người có một nửa dòng máu là nhân ngư, cho nên, tôi không dịu ngoan giống như cá heo, trong xương tôi có dã tính cùng bản tính công kích của nhân ngư..."
"Thật bất ngờ!" Trình Tuấn suy nghĩ, đứa nhỏ này giấu thật kĩ, ngay cả hắn lúc ban đầu cho rằng hắn chính là cá heo thì ra còn tiềm tàng một bí mật như vậy. Khó trách lúc ban đầu khi Tiểu Ngũ bị đưa vào trong viện hải dương lại hung mãnh như vậy, sẽ dùng thân thể của mình đụng vào vách tường bên hồ, có hành vi công kích với giám đốc cũ ngày đó.
Trình Tuấn lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái, tính tình cá heo bình thường đều rất hoạt bát hơn nữa mang theo tính chất xiếc ảo thuật, sao Tiểu Ngũ lại không giống?
Hắn có lần còn cho rằng hẳn là do thói quen sinh hoạt ở trong biển tạo thành, cho nên trong người hắn mang theo tập tính hoang dại của động vật, ai mà nghĩ rằng là bởi vì có quan hệ tới việc trên người hắn chảy dòng máu của nhân ngư, "Vậy cha mẹ của em đâu?"
Tiểu Ngũ lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua bọn họ."
"Làm sao lại như vậy?"
"Từ khi sinh ra cho đến giờ tôi cũng chưa thấy qua bọn họ, tôi cùng đàn cá heo trong tộc lớn lên, về sau nhóm nhân ngư đến tộc đàn cá heo đem tôi đoạt về, tôi ở trong tộc người cá ngây người rất lâu.
Các nàng để tôi trong một cái rãnh biển, không cho phép tôi rời đi nơi đó. Nhưng là về sau khi đến tuổi trưởng thành tới kỳ động dục, phải có đối tượng giao phối. Các nàng tìm nhân ngư cho tôi, nhưng tôi không đụng vào nàng ta.
Ta bày ra bộ dáng như rất hung tàn, đem nàng cắn bị thương, cắn đến khi làm cho nàng khóc, khóc ra thiệt nhiều trân châu, nàng sợ tôi ngay cả trân châu cũng không kịp nhặt nhanh chân bỏ chạy, tôi bơi theo nàng, nhớ kỹ đường ra ngoài. Nhưng tôi không có lập tức chạy trốn, mà là chờ đến khi kỳ động dục qua đi mới chạy đi ra ngoài."
Trình Tuấn kích động đứng lên, "Có phải chính là chúng ta gặp nhau đêm hôm đó hay không?"
Nhưng hắn chung quy chỉ là một con cá heo, hắn chỉ biết lấy lấy cảm thụ của mình để làm tiêu chuẩn đi suy đoán Trình Tuấn, sẽ không nghĩ tới việc đứng ở trên lập trường Trình Tuấn để suy nghĩ, cho nên hắn không hiểu Trình Tuấn đột nhiên dùng không khí trầm mặc lấy bày tỏ với mình là hắn đang tức giận là vì sao, thậm chí, Tiểu Ngũ còn từ trên người cảm nhận được hắn có chút khó chịu.
Vì thế trong lòng Tiểu Ngũ ẩn ẩn bất an.
Trình Tuấn đem vòng trang sức trân châu cẩn thận cất trong một cái hộp nhỏ, đặt ở trong ngắn kéo trong tủ treo quần áo.
Tiểu Ngũ thấy thế, hơi kinh ngạc hỏi hắn, "Anh cất làm chi? Ngày mai cầm đi bán a."
Trình Tuấn đóng cửa tủ xoay người lại, mệt mỏi nói: "Trước cứ cất đó đi." Sau đó móc di động từ trong túi quần ra, vừa bấm số gọi điện thoại vừa đi ra phòng ngủ.
Tiểu Ngũ: "..."
Trình Tuấn gọi điện cho Từ Phương Phỉ, mặc kệ thế nào đi nữa thì chuyện ban ngày phải giải thích rõ ràng với cô. Điện thoại bên kia cũng có không người bắt máy, hai lần rồi lần thứ ba thì tắt nguồn. Trình Tuấn nhìn màn hình di động yên lặng thở dài, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ làm tổn thương một người phụ nữ, đây là lần đầu, thực sự không biết nên ứng phó cái cảm giác luống cuống này như thế nào.
Trình Tuấn cất di động vào túi, nghĩ cứ nghỉ ngơi trước đã, ngày mai sau khi đi làm đi xem Từ Phương Phỉ, giáp mặt nói lời xin lỗi với cô. Quay người lại, Sửu Sửu không biết đứng ở phía sau từ khi nào.
"Cậu làm gì vậy?"
Sửu Sửu theo bản năng co rúm lại một chút, kỳ thật hắn có chút sợ hãi Trình Tuấn, "Tôi nhìn thấy vòng trân châu kia."
Trình Tuấn nhướng mày, "Ừ, sau đó?"
Sửu Sửu nhếch miệng, quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách, không phát hiện bóng dáng Tiểu Ngũ mới xoay đầu lại nói với Trình Tuấn: "Cái kia chính là nước mắt nhân ngư."
Trình Tuấn giật mình, "Gì?"
Sửu Sửu nói cho Trình Tuấn, chuỗi hạt Tiểu Ngũ cầm về chính là làm từ nước mắt người cá, hơn nữa từ máu và nước mắt biến thành. Người cá hung tàn, không dễ gì khóc, nhưng một khi khóc thì nước mắt có thể hóa thành châu, cũng là minh chứng sự yếu ớt của các nàng, thứ này với các nàng ấy mà nói không khác gì một loại sỉ nhục, một khi thứ này xuất hiện các nàng nhất quyết bảo vệ, bởi vì không thể tiêu hủy, cho nên phải cực kì thật cẩn thận. Màu trắng thuần mang theo chút trong suốt chính là giọt nước mắt, màu hồng chính là giọt máu tươi.
Trình Tuấn phi thường kinh ngạc, đến tột cùng phải thương tâm thống khổ thế nào mới có thể làm nhân ngư khóc ra máu.
Sửu Sửu có chút trách cứ nhìn Trình Tuấn, "Anh có biết muốn từ trong tay người cá lấy được nước mắt các nàng là việc khó khăn thế nào hay không? Tuy rằng anh Tiểu Ngũ hắn..." Hắn bỗng nhiên dừng lại, tiện đà tiếp lời: " Được rồi hắn thực sự có năng lực, nhưng chuyến đi lần này khẳng định cũng không dễ dàng. Hắn vì anh làm nhiều chuyện như vậy, anh sao có thể bực bội với hắn?"
Trình Tuấn mặc thán, khả năng cảm nhận sự biến hóa cảm xúc của động vật quá ư là sắc bén đi, ngay cả Sửu Sửu trong khoảng thời gian ngắn ngủi cũng bắt được sự thay đổi khác thường của hắn đối với Tiểu Ngũ.
Trình Tuấn kéo cái ghế đẩu ngồi xuống, hơi hơi nâng đầu nhìn chăm chú vào ánh sao thưa thớt trong màn đêm, "Tôi không giận hắn, tôi chỉ là khó chịu."
"Khó chịu?" Sửu Sửu sửng sốt một chút, lập tức vì Tiểu Ngũ lộ ra một bộ biểu tình không đáng giá, bĩu môi, rầu rĩ nói: "Anh khó chịu cái gì chứ? Anh Tiểu Ngũ đối với anh tốt như vậy, còn vì anh đi hỏi nước mắt lẫn máu của nhân ngư..."
Trình Tuấn lắc đầu, một chút đều không có ý định giải thích. Sửu Sửu còn ngây ngô hơn cả Tiểu Ngũ, đơn thuần đến gần như vụng về, nói với hắn những đạo lý đó hắn không như Tiểu Ngũ liền hiểu được. Đều là bản tính động vật ruột thẳng đuột một đường, mọi nghi vấn cũng chỉ sẽ căn cứ sự biến hóa trong cảm thụ cùng tâm tình của mình, tội gì phải tốn hơi thừa lời.
Tiểu Ngũ để Trình Hiểu Hải đi tắm rửa, ở trong phòng nhóc ngây người một lát, nhìn nhóc ngủ rồi mới tắt đèn trong phòng ra ngoài. Trong phòng khách, Sửu Sửu đang ở trên ghế sô pha chơi trò chơi trí tuệ cài trong di động Tiểu Ngũ, đây là một trong những kỹ năng sau khi hắn lên bờ thì học được từ con người, hơn nữa cũng là cái hắn thích nhất. Trong phòng tắm mơ hồ truyền ra tiếng nước chảy, không cần đoán, nhất định là Trình Tuấn đang tắm.
Tiểu Ngũ đi đến trước mặt Sửu Sửu, "Cậu không có nói gì đó chứ?"
Sửu Sửu chơi mê mẩn, thình lình giọng nói cất lên, kết quả sợ tới mức thiếu chút nữa rớt cả di động, may mắn chụp kịp lúc, "Điện hạ, ngài muốn hù chết tôi a!"
"Tôi hỏi cậu có không có nói bậy gì đó chứ."
Sửu Sửu ngồi xếp bằng ở trong sô pha, nghe vậy mông tự động xê dịch về sau, "Không có nói bừa, tôi tuy rằng có ngốc một chút, nhưng điện hạ ra lệnh cho tôi sao lại không nghe hiểu."
"Vậy hắn đâu? Trong hai ngày tôi đi, hắn có chủ động hỏi cậu chuyện gì của tôi hay không?"
Sửu Sửu lắc đầu, "Không có, điện hạ không ở đây hắn muốn chết không sống, căn bản là không phản ứng gì với tôi."
"Muốn chết muốn sống?" Từ mới nè, có ý gì?
Sửu Sửu bừng tỉnh đại ngộ, "A, anh Thạch Nghiêu có giải thích với tôi rồi, đúng hơn là người sắp chết, nhưng lại không chết, người sống nhưng cũng không sống được. Chính là hình dung một người rất chi là suy sút, không có tinh thần."
Tiểu Ngũ hiểu rõ gật gật, "Lúc tôi không ở đây thì ra hắn ở trong loại trạng thái này."
Sửu Sửu nhìn thoáng qua cửa phòng tắm khép kín, đem di động để qua một bên, lo lắng hỏi han: "Vương tử điện hạ, ngài rốt cuộc lúc nào thì về hải lý? Nếu như bị đám người cá kia biết ngài hiện giờ không có ở trong rãnh biển thì phải làm như thế nào?"
Tiểu Ngũ khom người ngồi xuống cái ghế sô pha đơn, "Phát hiện thì phát hiện, các nàng cũng không dám làm gì ta."
"Nhưng ngài một mình ở trên đất liền như vậy rất nguy hiểm a, vạn nhất bị người xấu biết, đem ngài bắt lại..."
"Tuấn sẽ bảo hộ ta."
"Ngài rất tin hắn."
"Hắn là ta, ta đương nhiên tin tưởng hắn."
Sửu Sửu nghi hoặc nhìn Tiểu Ngũ, "Luôn có cảm giác điện hạ ngài từ khi rời hải dương thay đổi thật nhiều."
"Khác chỗ nào?"
"Không thể nói rõ nhưng rất là rõ ràng, ngài đối với giống đức nhân loại Trình Tuấn người kia rất đặc biệt."
Tiểu Ngũ thản nhiên nói: "Đương nhiên, hắn là ta."
Tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng, Sửu Sửu nhíu mày, "Cái tên kia rốt cuộc giận dữ với ngài vì cái gì a?"
Tiểu Ngũ đương nhiên không biết, nếu là hắn biết, cũng sẽ không bất an như vậy.
Trình Tuấn từ phòng tắm đi ra nhìn thấy hai sinh vật biển ngồi một chỗ xem tv, cũng không có tỏ vẻ gì, bản thân lau tóc trở lại phòng ngủ. Tiểu Ngũ vào trong là chuyện của một giờ sau, Trình Tuấn biết hắn khẳng định lại ngâm nước ở trong bồn tắm lớn.
Trong phòng chỉ có một cái đèn bàn tỏa tia sáng nhè nhẹ, Trình Tuấn ôm mền ra ngoài nằm, căn bản là chưa ngủ. Phía sau truyền đến một loạt tiếng tất tất tốt tốt, đó là tiếng động Tiểu Ngũ đang tóc với mặc đồ ngủ. Chỉ chốc lát sau, bên kia giường chũm xuống, Tiểu Ngũ bò qua nhìn trộm Trình Tuấn thử xem hắn ngủ hay chưa.
Trình Tuấn trong lòng thở dài, xoay người nằm thẳng, đưa tay đem Tiểu Ngũ ôm vào trong ngực, "Tôi không giận em."
Tiểu Ngũ cái trán để phía dưới cằm Trình Tuấn, chân quấn ở trên đùi hắn, "Tôi biết, anh chỉ là đang khó chịu. Nhưng là vì cái gì?" Vì cái gì lại khó chịu? Hắn hẳn là không có làm sai chuyện gì đi, không có làm hắn thương tổn.
Trình Tuấn lần này là tthan thở lên tiếng, "Cũng không biết phải nói với em như thế nào."
Nhưng là lúc này trong đầu Tiểu Ngũ đột nhiên lóe sáng, "Anh còn đang để ý tới chuyện tôi không nói cho anh cuộc sống sinh hoạt ở trong biển à?"
Trình Tuấn nâng một tay khác kê đầu, nhìn Tiểu Ngũ nở nụ cười, "Đúng vậy." Nếu Tiểu Ngũ quay lại đề tài này, như vậy nhân cơ hội trò chuyện với hắn một chút đi.
Trình Tuấn xốc chăn lên, ôm Tiểu Ngũ ngồi xuống, "Tôi đã nói với em rồi, chúng ta đang ở cùng, là người một nhà. Người một nhà phải tin tưởng nhau, hiểu rõ nhau. Nhưng đối với tôi, em tuy rằng không xa lạ, nhưng cũng không biết gì, điều này làm cho tôi không có cảm giác an toàn."
"Không biết gì..."
"Đúng vậy, không biết gì. Tôi không biết em đã từng sống ra sao, cho nên cũng không biết tương lai thế nào. Em bất cứ lúc nào cũng đều có khả năng sẽ rời khỏi tôi, cho nên tôi không biết còn bao nhiêu thời gian ở cùng một chỗ với em, cái loại cảm giác chỉ có hôm nay nhưng không biết có ngày mai hay không này, với tôi mà nói là một loại dày vò."
Trong tim nhịp đập kịch liệt vang dội, biểu tình trên mặt Tiểu Ngũ cũng là kinh ngạc.
Từ trong biểu tình Tiểu Ngũ, Trình Tuấn cũng không xác định là hắn nghe có hiểu không, bất quá đã đến lúc này hãy đem mọi chuyện nói hết rõ ràng đi.
"Tôi đối với em luôn thẳng thắn nói hết toàn bộ mọi chuyện, ở trước mặt em không hề che đậy, mặc dù có việc giấu diếm, em cũng có thể dùng hoặc thuật để tôi đi vào khuôn khổ. Nhưng mà tôi trừ bỏ biết em là cá heo thì bất kì cái gì cũng đều không hề biết, tôi muốn tìm hiểu nhưng em không cho, tôi cũng không có năng lực đặc biệt, cho nên trong lòng tôi rất phẫn nộ, rất khó chịu.
Dựa vào cái gì chỉ có tôi mở lòng với em không giấu diếm bất kì điều gì, mà em ngay cả nửa chữ những chuyện liên quan của mình không bằng lóng nói cùng tôi? Tôi ở trong lòng em thế nhưng không là gì hết sao? Hoặc nói đúng hơn phải là, em để ý chính là con, cho nên tôi đây chỉ là đối tượng góp một t*ng trùng giao phối còn tất cả những thứ khác chẳng là gì..."
"Không phải như vậy!" Tiểu Ngũ rốt cuộc không thể nghe thêm nữa, bật người dậy kinh sợ chăm chú nhìn Trình Tuấn, "Anh không phải là người có cũng được không có cũng không sao, anh là của tôi, là người rất trọng yếu, dù cho tôi về sau sẽ rời đi nơi này, nhưng tôi nghĩ, tôi vĩnh viễn sẽ nhớ rõ anh."
Trình Tuấn một bàn tay vắt sau gáy Tiểu Ngũ, "Nhưng tôi là loại người tham lam, tôi muốn không phải là em nhớ rõ tôi mà thôi, tôi muốn chính là trái tim của em, toàn bộ con người em."
Tiểu Ngũ rũ mắt, rối rắm trong chốc lát, "Anh thật sự muốn biết như thế à?"
"Phải, rất muốn biết, bởi vì em là người tôi yêu. Đương nhiên, nếu em cho rằng tôi không trọng yếu, em cũng không cần nói cho tôi biết những chuyện đó."
Tiểu Ngũ cố chấp lắc đầu, đưa tay bắt lấy cánh tay Trình Tuấn, "Không, anh rất quan trọng."
"Vậy nói cho tôi biết, có thể chứ?"
Rốt cục, Tiểu Ngũ ngẩng đầu lên, "Được rồi, sẽ nói cho anh biết một ít. Trước tiên là nói về thân thế của tôi đi, tôi kỳ thật không phải thuần túy là cá heo, tôi là con do cá heo cùng người cá giao phối sinh ra."
"Ờ?" Trình Tuấn ngạc nhiên không thôi, "Chính là bộ dáng của em..."
"Đúng vậy, bản thể của tôi không khác cá heo, nhưng trên người có một nửa dòng máu là nhân ngư, cho nên, tôi không dịu ngoan giống như cá heo, trong xương tôi có dã tính cùng bản tính công kích của nhân ngư..."
"Thật bất ngờ!" Trình Tuấn suy nghĩ, đứa nhỏ này giấu thật kĩ, ngay cả hắn lúc ban đầu cho rằng hắn chính là cá heo thì ra còn tiềm tàng một bí mật như vậy. Khó trách lúc ban đầu khi Tiểu Ngũ bị đưa vào trong viện hải dương lại hung mãnh như vậy, sẽ dùng thân thể của mình đụng vào vách tường bên hồ, có hành vi công kích với giám đốc cũ ngày đó.
Trình Tuấn lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái, tính tình cá heo bình thường đều rất hoạt bát hơn nữa mang theo tính chất xiếc ảo thuật, sao Tiểu Ngũ lại không giống?
Hắn có lần còn cho rằng hẳn là do thói quen sinh hoạt ở trong biển tạo thành, cho nên trong người hắn mang theo tập tính hoang dại của động vật, ai mà nghĩ rằng là bởi vì có quan hệ tới việc trên người hắn chảy dòng máu của nhân ngư, "Vậy cha mẹ của em đâu?"
Tiểu Ngũ lắc đầu, "Tôi chưa từng thấy qua bọn họ."
"Làm sao lại như vậy?"
"Từ khi sinh ra cho đến giờ tôi cũng chưa thấy qua bọn họ, tôi cùng đàn cá heo trong tộc lớn lên, về sau nhóm nhân ngư đến tộc đàn cá heo đem tôi đoạt về, tôi ở trong tộc người cá ngây người rất lâu.
Các nàng để tôi trong một cái rãnh biển, không cho phép tôi rời đi nơi đó. Nhưng là về sau khi đến tuổi trưởng thành tới kỳ động dục, phải có đối tượng giao phối. Các nàng tìm nhân ngư cho tôi, nhưng tôi không đụng vào nàng ta.
Ta bày ra bộ dáng như rất hung tàn, đem nàng cắn bị thương, cắn đến khi làm cho nàng khóc, khóc ra thiệt nhiều trân châu, nàng sợ tôi ngay cả trân châu cũng không kịp nhặt nhanh chân bỏ chạy, tôi bơi theo nàng, nhớ kỹ đường ra ngoài. Nhưng tôi không có lập tức chạy trốn, mà là chờ đến khi kỳ động dục qua đi mới chạy đi ra ngoài."
Trình Tuấn kích động đứng lên, "Có phải chính là chúng ta gặp nhau đêm hôm đó hay không?"