Edit: Sun520
Ngày đó, cô đưa anh về nhà, lấy cái hòm thuốc, giúp anh rửa sạch vết thương và băng bó kỹ.
Khi đó, Hoan Hoan cũng ở đây, nhưng ban ngày con bé đang đi học, chỉ có một dì tới chăm sóc Hoan Hoan.
Dương Dịch nhìn thấy Hoan Hoan, rất thích, luôn trêu chọc Hoan Hoan.
"Tôi có thể làm cha nuôi của Hoan Hoan được không?" Dương Dịch cười nói.
"Dĩ nhiên, tôi là mẹ con bé, tôi quyết định được!" Hạ Thiên Vũ cười khẽ.
“Cậu là mẹ của con bé? Tại sao khuôn mặt của con bé không giống cậu?” Dương Dịch buồn bực.
Hạ Thiên Vũ bật cười, nói: "Dáng dấp không giống tôi cũng không sao cả, chỉ là đời này, nhất định tôi sẽ giành hết tình yêu Hoan Hoan."
Dương Dịch dịu dàng cười cười, nhưng Hạ Thiên Vũ không biết, khi đó, trong lòng anh lại có một ước nguyện, đó chính là người cho bọn họ tình yêu nhiều nhất.
Cơm tối, là cô tự mình xuống bếp, anh có chút kinh ngạc, hóa ra tài nấu nướng của cô cũng là thật tốt.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ đi bộ trong sân trường, lúc cùng nhau đi dạo sân trường, trong nháy mắt cô thật sự nghĩ rằng bọn họ giống như là người yêu vậy, nhưng mà có đôi người yêu nào mà không thân mật như vậy hay không, thật sự là rất mắc cười.
Chỉ là, chuyện này qua đi không có mấy ngày, Dương Dịch đã rời trường học, cuối cùng cũng không có tin tức nữa.
Cô dần dần quên mất anh, cô nghĩ rằng, lúc anh đi cũng không có nói cho cô biết, nên cô cũng chỉ là một bạn học bình thường mà thôi, có lẽ anh không có tâm tư khác với cô, cho nên, ngoại trừ thỉnh thoảng thở dài, cũng không có gì phải suy nghĩ nữa.
Cứ như vậy, cô đặt anh ở sâu trong trí nhớ, không ai nói, cô cũng sẽ nhớ đến.
Nhưng, cô đã quên, trong lòng vẫn luôn nhớ, giống như khi gặp Lãnh Thần, người mà cô nhớ tới trước tiên chính là Dương Dịch, mà Dương Dịch thì giống như gió mùa xuân ấm dễ dàng thổi bay lo lắng trong lòng cô, anh thật sự là Sun sao? Thật sự là anh ấy sao?
Trong nháy mắt cô có chút si mê! Cô không xác định được Dương Dịch có thích cô hay không, dù sao quá khứ quá xa vời, cái gọi là kỷ niệm đã qua, nhưng mà cũng chỉ là tự mình chấp niệm thôi!
Lần trước cô khiến Sun nhận ca, đã thuận tiện tăng thêm một nhóm fan cho Sun, kết quả là, cô cũng không biết mình rút ngọn gió nào, cho nên mở QQ ra, còn thuận tiện mở ra nhóm fan của Sun, quả nhiên, đám người bên trong đã nổ tung rồi, Sun hát bài 《 Thiên sứ 》khiến một nhóm fan cảm động đến nỗi không di chuyển được.
Trong mắt cô lơ đãng nhuộm đầy nụ cười, cho dù như thế nào, Sun là một thần tượng rất tốt!
Đang định tắt thông báo của đám người này, thì có một tin nhắn thu hút sự chú ý của cô.
Sun Nhan Nhan: Sun, gởi cho tôi một ca khúc!
Sun Mỹ Mỹ: Hi, Nhan Nhan, hôm nay cậu rãnh rỗi vậy sao!
Sun: Được.
Chính một chữ “Được” như vậy, khiến trong lòng cô khó chịu, Dương Dịch và Nhan Nhan có quan hệ thế nào chứ?
Ai, có cái gì tốt mà nghĩ chứ, không nhất định Sun chính là Dương Dịch! Cô lắc đầu, không rối rắm nữa.
Sun cũng chỉ tùy tiện ca bài hát, sau khi nghe xong cô cũng thoát khỏi YY.
Suy nghĩ lung tung thì Thiên Hành gọi điện thoại đến, nói đã đón được Tiểu Hoan Hoan rồi, buổi tối mời hai người đi ăn cơm.
Gần đại học X có nhà hàng nước Pháp không tệ, cô nói với Thiên Hành đưa Hoan Hoan đến đó chờ ở cửa.
Cô chạy tới cửa nhà hàng, thì thấy Thiên Hành duy trì nụ cười lịch lãm, thu hút được nhiều cô gái từ xa dừng lại nhìn anh.
Hạ Thiên Vũ im lặng, không ngờ người như anh Tư của mình hóa ra lại quyến rũ như vậy.
Chân mày cô năn lại, đi tới bên cạnh Thiên Hành, nắm lấy tay Hoan Hoan.
Con với cậu đợi mẹ thật lâu, đều đã đói bụng rồi!" Hoan Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn, tố cáo nói.
Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, không trả lời, chỉ nhìn về phía Thiên Hành.
"Cười cái gì?" Thiên Hành nghiêng đầu nhìn thấy khóe miệng Hạ Thiên Vũ mỉm cười, không khỏi nhíu mày.
"Không có việc gì, hóa ra anh Tư ở bên ngoài là yên tĩnh như vậy! Không tệ, khó trách trêu chọc cho những cô gái nhỏ yêu thích."
Thiên Hành im lặng, dừng bước, thấy Hạ Thiên Vũ dắt Hoan Hoan trực tiếp vào nhà hàng, vội đi vào theo.
Hoàn cảnh nhà hàng này thanh lịch, ăn cơm ở đây tâm tình thật vui vẻ, cô nghĩ như vậy, nhưng không ngờ mới vừa ngồi xuống, thì phát hiện một ánh mắt quăng tới, cô nhìn qua, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Lãnh Thần.
Nhất thời, cô không còn tâm trạng tốt để ăn nữa.
Lúc này Lãnh Thần và Tử Hân Bình cùng nhau dùng cơm, trong lòng Hạ Thiên Vũ oán trách, không phải nói chia tay rồi sao? Ai, đàn ông đều là, đều là tên lường gạt! Vừa nghĩ xong, cô lại nhớ tới Dương Dịch rồi, bây giờ anh đã có bạn gái hay chưa?
"Này, hoàn hồn hoàn hồn đi!" Thiên Hành quơ quơ tay trước mắt Hạ Thiên Vũ, ngồi thẳng đối diện với cô.
Hạ Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thiên Hành: "Ăn cái gì đây?"
"Em chọn đi, hai người muốn ăn bao nhiêu cũng được, bữa này anh mời!" Thiên Hành nói rất hào phóng.
Hoan Hoan lơ đễnh giật giật khóe miệng: "Điếu đó khỏi cần phải nói? Chẳng lẽ muốn con và mẹ mời hay sao?”
Thiên Hành nằm sấp ở trên bàn, rất là uất ức nói: "Tiểu Hoan Hoan, con với mẹ làm chủ nhà cho nên phải mời cậu chứ?
"Nhưng anh không phải là khách!" Hạ Thiên Vũ thoải mái nói xong: "Không nên nằm như vậy, rất không có hình tượng đó!"
"Có đấy, cậu già, cậu nhìn lại mình đi, dáng vẻ này không đẹp trai chút nào!" Hoan Hoan phụ họa nói.
Thiên Hành bĩu môi, nói: "Có phải Tiểu Vũ ở cùng với chị hai một thời gian dài, nên càng lúc càng giống cách sống của chị ấy rồi hay không!
"A! Có người nói xấu dì Hai ở đây! Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho dì Hai!" Hoan Hoan nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, nói thật.
Thiên Hành vẻ mặt đau khổ, nói: "Tiểu Hoan Hoan thân yêu, cậu sai rồi có được hay không?"
Hoan Hoan lườm anh, không thèm quan tâm.
Thiên Hành chỉnh chỉnh thân, nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, đưa tay lên vỗ phát ra tiếng, nói: "Phục vụ!"
Nào có thể đoán được, người nam nhân viên phục vụ còn chưa kịp phản ứng, thì một nữ nhân viên phục vụ đã vội vàng đi tới, mỉm cười đi về phía Thiên Hành nói: "Xin chào, thưa anh, xin hỏi cần cái gì?"
"Ừ....." Thiên Hành nhìn nữ nhân viên phục vụ nhiệt tình, nhất thời im lặng, nhìn lại Hạ Thiên Vũ, chỉ thấy cô vân đạm phong khinh (gió nhẹ nước chảy), vẻ mặt không khác, đoán chừng là cảm thấy hoàn toàn không có cái gì đáng kinh ngạc, còn Hoan Hoan lại kinh ngạc vừa nhìn những nhân viên phục vụ viên vừa nhìn Thiên Hành.
Một nữ phục vụ khác cũng chạy vội tới, nhìn về phía Thiên Hành kích động nói: "Anh đẹp trai, anh có thể để lại thông tin liên lạc của anh được không?"
Khóe miệng Thiên Hành giật giật, không ngờ, hóa ra nữ sinh thành phố X chủ động như vậy!
"Khụ!" Thiên Hành hắng giọng một cái, nói: "Hai cô gái xinh đẹp, rất cảm ơn sự nhiệt tình của các cô, nhưng mà, bạn gái của tôi sẽ không vui! Làm sao bây giờ?”
Ánh mắt hai nữ nhân viên phục vụ cùng nhau rơi trên người Hạ Thiên Vũ, lộ ra vô số oán hận cùng không cam lòng.
Hạ Thiên Vũ rất tao nhã lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Anh Cả, anh Tư đang ở nhà hàng RoMan gần đại học X, tới đưa anh ấy đi!" Hạ Thiên Vũ nhanh chóng nói.
Hoan Hoan bổ sung thêm một câu phía sau: "Cậu Cả, cậu Tư nói, cậu không tới thì cậu ấy không trở về nhà!"
"Cậu lập tức tới!" Người bên đầu điện thoại dừng chốc lát, sau đó nhanh chóng trả lời một cách bình tĩnh..
Thiên Hành choáng váng, tiếp theo là sững sờ, sau đó chỉ vào Hạ Thiên Vũ, vô cùng đau đớn, nói: "Em...... em em bán đứng anh! Làm sao em có thể bán đứng anh hả? Không phải anh chỉ nói cho vui sao! Tiểu Vũ, em làm tổn thương trái tim của anh quá rồi!”
Hạ Thiên Vũ không quan tâm, đứng dậy nhìn về phía hai nữ nhân viên phục vụ, khẽ nói: "Hai cô gái xinh đẹp, làm phiền các cô giúp tôi chăm sóc anh Tư của tôi một chút, anh Cả của tôi rất nhanh sẽ đến gặp anh ấy. A, đúng rồi, tâm trí anh Tư của tôi không trưởngthành, ngàn vạn lần mong các cô đừng cho anh ấy rời khỏi nhà hàng!"
"Còn nữa, hai chị gái, nếu cậu của con nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ các chị, ngàn vạn lần các chị không nên tin tưởng, bởi vì cậu ấy thích nhất là dỗ dành các cô gái nhỏ!" Hoan Hoan bỏ đá xuống giếng ở một bên.
Hai nữ nhân viên phục vụ đồng tình nhìn về phía Thiên Hành, nghiêm túc gật đầu một cái.
Thiên Hành khóc không ra nước mắt, rốt cuộc biết cái gọi là “Tự mình làm bậy thì không thể sống” rồi.
------ Lời ngoài mặt ------
Ngày đó, cô đưa anh về nhà, lấy cái hòm thuốc, giúp anh rửa sạch vết thương và băng bó kỹ.
Khi đó, Hoan Hoan cũng ở đây, nhưng ban ngày con bé đang đi học, chỉ có một dì tới chăm sóc Hoan Hoan.
Dương Dịch nhìn thấy Hoan Hoan, rất thích, luôn trêu chọc Hoan Hoan.
"Tôi có thể làm cha nuôi của Hoan Hoan được không?" Dương Dịch cười nói.
"Dĩ nhiên, tôi là mẹ con bé, tôi quyết định được!" Hạ Thiên Vũ cười khẽ.
“Cậu là mẹ của con bé? Tại sao khuôn mặt của con bé không giống cậu?” Dương Dịch buồn bực.
Hạ Thiên Vũ bật cười, nói: "Dáng dấp không giống tôi cũng không sao cả, chỉ là đời này, nhất định tôi sẽ giành hết tình yêu Hoan Hoan."
Dương Dịch dịu dàng cười cười, nhưng Hạ Thiên Vũ không biết, khi đó, trong lòng anh lại có một ước nguyện, đó chính là người cho bọn họ tình yêu nhiều nhất.
Cơm tối, là cô tự mình xuống bếp, anh có chút kinh ngạc, hóa ra tài nấu nướng của cô cũng là thật tốt.
Sau khi cơm nước xong, bọn họ đi bộ trong sân trường, lúc cùng nhau đi dạo sân trường, trong nháy mắt cô thật sự nghĩ rằng bọn họ giống như là người yêu vậy, nhưng mà có đôi người yêu nào mà không thân mật như vậy hay không, thật sự là rất mắc cười.
Chỉ là, chuyện này qua đi không có mấy ngày, Dương Dịch đã rời trường học, cuối cùng cũng không có tin tức nữa.
Cô dần dần quên mất anh, cô nghĩ rằng, lúc anh đi cũng không có nói cho cô biết, nên cô cũng chỉ là một bạn học bình thường mà thôi, có lẽ anh không có tâm tư khác với cô, cho nên, ngoại trừ thỉnh thoảng thở dài, cũng không có gì phải suy nghĩ nữa.
Cứ như vậy, cô đặt anh ở sâu trong trí nhớ, không ai nói, cô cũng sẽ nhớ đến.
Nhưng, cô đã quên, trong lòng vẫn luôn nhớ, giống như khi gặp Lãnh Thần, người mà cô nhớ tới trước tiên chính là Dương Dịch, mà Dương Dịch thì giống như gió mùa xuân ấm dễ dàng thổi bay lo lắng trong lòng cô, anh thật sự là Sun sao? Thật sự là anh ấy sao?
Trong nháy mắt cô có chút si mê! Cô không xác định được Dương Dịch có thích cô hay không, dù sao quá khứ quá xa vời, cái gọi là kỷ niệm đã qua, nhưng mà cũng chỉ là tự mình chấp niệm thôi!
Lần trước cô khiến Sun nhận ca, đã thuận tiện tăng thêm một nhóm fan cho Sun, kết quả là, cô cũng không biết mình rút ngọn gió nào, cho nên mở QQ ra, còn thuận tiện mở ra nhóm fan của Sun, quả nhiên, đám người bên trong đã nổ tung rồi, Sun hát bài 《 Thiên sứ 》khiến một nhóm fan cảm động đến nỗi không di chuyển được.
Trong mắt cô lơ đãng nhuộm đầy nụ cười, cho dù như thế nào, Sun là một thần tượng rất tốt!
Đang định tắt thông báo của đám người này, thì có một tin nhắn thu hút sự chú ý của cô.
Sun Nhan Nhan: Sun, gởi cho tôi một ca khúc!
Sun Mỹ Mỹ: Hi, Nhan Nhan, hôm nay cậu rãnh rỗi vậy sao!
Sun: Được.
Chính một chữ “Được” như vậy, khiến trong lòng cô khó chịu, Dương Dịch và Nhan Nhan có quan hệ thế nào chứ?
Ai, có cái gì tốt mà nghĩ chứ, không nhất định Sun chính là Dương Dịch! Cô lắc đầu, không rối rắm nữa.
Sun cũng chỉ tùy tiện ca bài hát, sau khi nghe xong cô cũng thoát khỏi YY.
Suy nghĩ lung tung thì Thiên Hành gọi điện thoại đến, nói đã đón được Tiểu Hoan Hoan rồi, buổi tối mời hai người đi ăn cơm.
Gần đại học X có nhà hàng nước Pháp không tệ, cô nói với Thiên Hành đưa Hoan Hoan đến đó chờ ở cửa.
Cô chạy tới cửa nhà hàng, thì thấy Thiên Hành duy trì nụ cười lịch lãm, thu hút được nhiều cô gái từ xa dừng lại nhìn anh.
Hạ Thiên Vũ im lặng, không ngờ người như anh Tư của mình hóa ra lại quyến rũ như vậy.
Chân mày cô năn lại, đi tới bên cạnh Thiên Hành, nắm lấy tay Hoan Hoan.
Con với cậu đợi mẹ thật lâu, đều đã đói bụng rồi!" Hoan Hoan chu cái miệng nhỏ nhắn, tố cáo nói.
Hạ Thiên Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, không trả lời, chỉ nhìn về phía Thiên Hành.
"Cười cái gì?" Thiên Hành nghiêng đầu nhìn thấy khóe miệng Hạ Thiên Vũ mỉm cười, không khỏi nhíu mày.
"Không có việc gì, hóa ra anh Tư ở bên ngoài là yên tĩnh như vậy! Không tệ, khó trách trêu chọc cho những cô gái nhỏ yêu thích."
Thiên Hành im lặng, dừng bước, thấy Hạ Thiên Vũ dắt Hoan Hoan trực tiếp vào nhà hàng, vội đi vào theo.
Hoàn cảnh nhà hàng này thanh lịch, ăn cơm ở đây tâm tình thật vui vẻ, cô nghĩ như vậy, nhưng không ngờ mới vừa ngồi xuống, thì phát hiện một ánh mắt quăng tới, cô nhìn qua, vừa đúng chạm phải ánh mắt của Lãnh Thần.
Nhất thời, cô không còn tâm trạng tốt để ăn nữa.
Lúc này Lãnh Thần và Tử Hân Bình cùng nhau dùng cơm, trong lòng Hạ Thiên Vũ oán trách, không phải nói chia tay rồi sao? Ai, đàn ông đều là, đều là tên lường gạt! Vừa nghĩ xong, cô lại nhớ tới Dương Dịch rồi, bây giờ anh đã có bạn gái hay chưa?
"Này, hoàn hồn hoàn hồn đi!" Thiên Hành quơ quơ tay trước mắt Hạ Thiên Vũ, ngồi thẳng đối diện với cô.
Hạ Thiên Vũ lấy lại tinh thần, nhìn về phía Thiên Hành: "Ăn cái gì đây?"
"Em chọn đi, hai người muốn ăn bao nhiêu cũng được, bữa này anh mời!" Thiên Hành nói rất hào phóng.
Hoan Hoan lơ đễnh giật giật khóe miệng: "Điếu đó khỏi cần phải nói? Chẳng lẽ muốn con và mẹ mời hay sao?”
Thiên Hành nằm sấp ở trên bàn, rất là uất ức nói: "Tiểu Hoan Hoan, con với mẹ làm chủ nhà cho nên phải mời cậu chứ?
"Nhưng anh không phải là khách!" Hạ Thiên Vũ thoải mái nói xong: "Không nên nằm như vậy, rất không có hình tượng đó!"
"Có đấy, cậu già, cậu nhìn lại mình đi, dáng vẻ này không đẹp trai chút nào!" Hoan Hoan phụ họa nói.
Thiên Hành bĩu môi, nói: "Có phải Tiểu Vũ ở cùng với chị hai một thời gian dài, nên càng lúc càng giống cách sống của chị ấy rồi hay không!
"A! Có người nói xấu dì Hai ở đây! Mẹ, con muốn gọi điện thoại cho dì Hai!" Hoan Hoan nhìn về phía Hạ Thiên Vũ, nói thật.
Thiên Hành vẻ mặt đau khổ, nói: "Tiểu Hoan Hoan thân yêu, cậu sai rồi có được hay không?"
Hoan Hoan lườm anh, không thèm quan tâm.
Thiên Hành chỉnh chỉnh thân, nhìn về phía nhân viên phục vụ cách đó không xa, đưa tay lên vỗ phát ra tiếng, nói: "Phục vụ!"
Nào có thể đoán được, người nam nhân viên phục vụ còn chưa kịp phản ứng, thì một nữ nhân viên phục vụ đã vội vàng đi tới, mỉm cười đi về phía Thiên Hành nói: "Xin chào, thưa anh, xin hỏi cần cái gì?"
"Ừ....." Thiên Hành nhìn nữ nhân viên phục vụ nhiệt tình, nhất thời im lặng, nhìn lại Hạ Thiên Vũ, chỉ thấy cô vân đạm phong khinh (gió nhẹ nước chảy), vẻ mặt không khác, đoán chừng là cảm thấy hoàn toàn không có cái gì đáng kinh ngạc, còn Hoan Hoan lại kinh ngạc vừa nhìn những nhân viên phục vụ viên vừa nhìn Thiên Hành.
Một nữ phục vụ khác cũng chạy vội tới, nhìn về phía Thiên Hành kích động nói: "Anh đẹp trai, anh có thể để lại thông tin liên lạc của anh được không?"
Khóe miệng Thiên Hành giật giật, không ngờ, hóa ra nữ sinh thành phố X chủ động như vậy!
"Khụ!" Thiên Hành hắng giọng một cái, nói: "Hai cô gái xinh đẹp, rất cảm ơn sự nhiệt tình của các cô, nhưng mà, bạn gái của tôi sẽ không vui! Làm sao bây giờ?”
Ánh mắt hai nữ nhân viên phục vụ cùng nhau rơi trên người Hạ Thiên Vũ, lộ ra vô số oán hận cùng không cam lòng.
Hạ Thiên Vũ rất tao nhã lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy số.
"Anh Cả, anh Tư đang ở nhà hàng RoMan gần đại học X, tới đưa anh ấy đi!" Hạ Thiên Vũ nhanh chóng nói.
Hoan Hoan bổ sung thêm một câu phía sau: "Cậu Cả, cậu Tư nói, cậu không tới thì cậu ấy không trở về nhà!"
"Cậu lập tức tới!" Người bên đầu điện thoại dừng chốc lát, sau đó nhanh chóng trả lời một cách bình tĩnh..
Thiên Hành choáng váng, tiếp theo là sững sờ, sau đó chỉ vào Hạ Thiên Vũ, vô cùng đau đớn, nói: "Em...... em em bán đứng anh! Làm sao em có thể bán đứng anh hả? Không phải anh chỉ nói cho vui sao! Tiểu Vũ, em làm tổn thương trái tim của anh quá rồi!”
Hạ Thiên Vũ không quan tâm, đứng dậy nhìn về phía hai nữ nhân viên phục vụ, khẽ nói: "Hai cô gái xinh đẹp, làm phiền các cô giúp tôi chăm sóc anh Tư của tôi một chút, anh Cả của tôi rất nhanh sẽ đến gặp anh ấy. A, đúng rồi, tâm trí anh Tư của tôi không trưởngthành, ngàn vạn lần mong các cô đừng cho anh ấy rời khỏi nhà hàng!"
"Còn nữa, hai chị gái, nếu cậu của con nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ các chị, ngàn vạn lần các chị không nên tin tưởng, bởi vì cậu ấy thích nhất là dỗ dành các cô gái nhỏ!" Hoan Hoan bỏ đá xuống giếng ở một bên.
Hai nữ nhân viên phục vụ đồng tình nhìn về phía Thiên Hành, nghiêm túc gật đầu một cái.
Thiên Hành khóc không ra nước mắt, rốt cuộc biết cái gọi là “Tự mình làm bậy thì không thể sống” rồi.
------ Lời ngoài mặt ------