Dạ Diệc Hàn: Mẹ vợ đại nhân, con tên Dương Dịch, là bạn đại học của Thiên Vũ, từ lần đầu tiên con nhìn thấy cô ấy đã thích cô ấy, chỉ là, khi đó chúng con tuổi còn rất trẻ, con muốn xông ra ngoài một lần, đợi đến khi mình có một sự nghiệp mới dám nói ra muốn bảo vệ cô ấy và Hoan Hoan... Bây giờ, con cảm thấy con đã có khả năng, cho nên từ trò chơi bắt đầu theo đuổi Thiên Vũ, kính xin mẹ vợ nhân tác thành!
Lam Nhược nhìn thấy một đoạn văn như vậy, dĩ nhiên là giật mình không thôi. Không nhìn ra, con rể này lại si tình như vậy!
Vẫn phải xác nhận một chút nữa!
Suy nghĩ một chút, Lam Nhược gởi tin nhắn cho Thiên Vũ: Bảo bối, con biết Dương Dịch không?
Bên này Hạ Thiên Vũ đã rất im lặng, nhìn thấy mẹ nhà mình hỏi một câu như vậy, cô càng thêm không hiểu ra sao, cho nên gởi tin nhắn trả lời: "Bạn học của con, sao thế? Làm sao mẹ biết tên của cậu ấy?"
Lam Nhược hiểu rõ, nha, đây quả nhiên là bạn học, bà suy nghĩ một chút, con gái mình nhớ tên bạn học không nhiều lắm, phản ứng của con gái đối với Dương Dịch rất lớn, có mờ ám nha, nhất định là có mờ ám!
Vì vậy Lam Nhược gởi tin nhắn lại: "Anh Tư con nói, nói con nhắc đến tên này, nó ở ngay bên cạnh của mẹ đấy!"
Hạ Thiên Vũ ngẩn người, khi nào thì cô nói với anh Tư về Dương Dịch? Mặc dù trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng cô vẫn trả lời một câu: "A, các người tiếp tục, con logout, đến giờ Hoan Hoan ngủ rồi."
"Tốt." Lam Nhược làm yên lòng con gái rồi lại tiếp tục nói với đại thần.
Dạ Diệc Hàn: Mẹ vợ đại nhân còn ở đây không?
Lam Nhược liếc thấy, vội trả lời tin nhắn: "Vẫn còn ở đây, ai nha, con rể, tôi đây phải đi xác định xem Tiểu Vũ thật sự có biết cậu hay không?"
Dạ Diệc Hàn: Cô ấy nhất định sẽ nói: Bạn học của con, sao thế? Làm sao mẹ biết tên của cậu ấy?
Lam Nhược kinh ngạc, đứa nhỏ này hiểu rõ Tiểu Vũ nhà bọn họ nha! Ngay cả Tiểu Vũ nói cái gì cũng biết rõ ràng!
Lan Nhược Tâm: Tôi quyết định, gả con gái cho cậu!
Dạ Diệc Hàn vừa nghe, vội vàng trả lời lại: "Cảm ơn mẹ vợ đại nhân tác thành!"
Lan Nhược Tâm: Lưu lại số điện thoại di động, lưu lại địa chỉ gia đình!
Lam Nhược quyết định, chỉ còn chưa hỏi toàn bộ tất cả người trong nhà thôi! Trong lòng không ngừng cầu nguyện: Bảo bối à, tha thứ cho mẹ, không phải mẹ cố ý muốn bán con đâu, thật sự là đối tượng quá tốt! Cho phép mẹ thay con chọn lựa bạn trai một lần đi!
—— Ta là đường phân cách đáng ghét ——
Dương Dịch nhìn phản ứng mẹ vợ mình, không khỏi vui vẻ, ngoan ngoãn nói ra số di động của mình và địa chỉ gia đình, chỉ là, cho dù như thế nào, anh nhất định sẽ kết hôn với Thiên Vũ.
Nhìn lại kênh bạn tốt, cô gái nhỏ này thì đã logout rồi.
"Hơn chín giờ, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa khuya chứ?" Vương Miểu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, híp híp mắt, mỉm cười nói với Dương Dịch.
Dương Dịch phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Vương Miểu: "Tôi thật sự quên mất, hôm nay cậu mới vừa chạy về, lại chờ tôi lâu như vậy, thật là xin lỗi, đợi tôi thêm một chút!"
"Thật sự nhìn không ra, mẹ chị dâu thế nhưng lạị chơi game!" Vương Miểu một mực yên lặng bên cạnh nhìn đại thần nói chuyện phiếm với Lan Nhược Tâm, không khỏi phát ra cảm thán.
Ngón tay Dương Dịch dừng lại, nhưng anh không cảm thấy tò mò.
Thiên Vũ độc lập cuộc sống, yêu người nhà rất sâu sắc, anh còn nhớ rõ, hình như Thiên Vũ đã từng nói, cô có ba người anh trai, một chị gái, anh Cả chững chạc, chị Hai mạnh mẽ, anh Ba phản nghịch, anh Tư đáng yêu, và mẹ cô chính là một Lão Ngoan Đồng.
Chỉ cần từ cuộc nói chuyện vừa rồi với mẹ vợ, anh đã gần như khẳng định tính tình của mẹ vợ, ở một mặt nào đó Thiên Vũ thật sự rất giống mẹ.
Dĩ nhiên, Dương Dịch không biết, Thiên Vũ và Lam Nhược giống nhau, ngoài mặt đều là người lạnh tanh, nhưng trong xương đều sẽ gây chuyện, anh cũng không biết, thì ra mẹ Thiên Vũ chính là họa sĩ mà mình luôn luôn ngưỡng mộ —— Lam Nhược!
Dương Dịch thay một bộ quần áo thoải mái, cùng Vương Miểu đi ra ngoài.
Thành phố S, dù là đêm tối, nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, xa hoa truỵ lạc, chiếu rọi ra các kiểu ánh sáng khác nhau.
Bọn họ đi đến phố thức ăn nhẹ, chọn một số món, sau đó ăn vui vẻ.
"Lão đại, khi nào thì cậu đi thành phố X chăm sóc chị dâu?" Vương Miểu uống bia, mỉm cười hỏi.
"Rất nhanh thôi." Dương Dịch trả lời những lời này thì điện thoại di động lại vang lên.
Ban đầu anh tới thành phố S thì đã đổi mã số của thành phố S, nhưng vẫn không bỏ mã số của thành phố X, anh chỉ sợ lúc Thiên Vũ cần anh thì sẽ không tìm được anh, nên có một lần Thiên Vũ gọi điện thoại cho anh thì anh đã biết mình thành công rồi!
Nhắc tới mấy năm qua, tại sao anh không chủ động liênlạc với Thiên Vũ, thật ra thì, anh chỉ sợ một khi liên lạc với cô, sẽ mãi mãi không ngừng nhớ nhung, anh không muốn làm cho cô dần dần mất đi sự kiên nhẫn trong chờ đợi, cho nên bản thân anh tình nguyện, đợi đến khi mình có khả năng, anh cũng không sợ bảo vệ không tốt Thiên Vũ và Hoan Hoan, bây giờ, cuối cùng anh đã đợi đến lúc này.
Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, tháng sau anh sẽ đến thành phố X, quang minh chánh đại đưa cô và Hoan Hoan trở về, nhưng, trước đó, anh phải giải quyết xong vấn đề bên cạnh mình.
Trên điện thoại di động hiện lên là một số xa lạ của thành phố X, anh quyết định nghe.
"Alô, xin chào!" Anh trả lời một cách lịch sự.
"Dương Dịch?" Người nói là một giọng nam.
"Vâng, anh là?" Dương Dịch nhíu nhíu mày, giọng nói này, anh không có ấn tượng cho lắm!
"Dương Dịch, tôi là An Tông Thành." Bên kia hơi dừng lại, tự giới thiệu: "Là Triệu Vũ cho tôi số của cậu, cậu còn nhớ tôi không?"
Dương Dịch sáng tỏ, nên trả lời: "Dĩ nhiên nhớ, lớp trưởng!"
An Tông Thành là lớp trưởng đại học, khi đó, lớp máy tính của bọn họ có ba mươi bảy người, chỉ có một mình Thiên Vũ là cô gái.
Ban đầu, Thiên Vũ ở trong ấn tượng bạn học, là lành lạnh cao quý, từ trên xuống dưới luôn treo bốn chữ: Người lạ chớ tới gần! Âm thầm, thỉnh thoảng bạn học sẽ thảo luận về Thiên Vũ, nói muốn tiếp cận Hạ Thiên Vũ, nhưng không người nào dám tiến lên đến gần.
An Tông Thành nghe Dương Dịch nói nhớ anh ta, nên cười cười ha ha nói: "Là như thế này, ngày 10 tháng sau chúng ta tụ họp ở thành phố X, tôi đang thông báo cho các bạn học tham dự, dĩ nhiên là không thể thiếu cậu!”
Dương Dịch nhíu mày, ngày 10 tháng 6? Nghe không tệ nha! Anh tính toán vừa đúng tháng sau đi thành phố X, đây không phải là cơ hội sao!
"Được, đến lúc đó gởi địa điểm cho tôi, tôi sẽ đến." Dương Dịch quả quyết đáp một tiếng.
An Tông Thành vội nói: "Tốt, cậu có thể tới thì thật là tốt! Đúng rồi, Dương Dịch, cậu có liên lạc với Hạ Thiên Vũ không? Cậu có cách nào liên lạc với cô ấy không?"
Dương Dịch nhíu mày, anh cũng không đồng ý nói cách liên lạc với Thiên cho người khác biết, nên nói: "Tôi không có số liên lạc với cô ấy, nhưng mà giao cho tôi chuyện này đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
"Được, vậy làm phiền cậu! Tôi còn phải thông báo cho các bạn học khác, cứ như vậy nha, sẽ liên lạc lại sau!" An Tông Thành hài lòng cúp điện thoại.
Khóe môi Dương Dịch nâng lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó lấy ra một cái điện thoại di động khác, do dự có nên gọi cho Thiên Vũ hay không.
"Nếu cũng lấy ra rồi, thì gọi cho cô ấy đi!" Vương Miểu nhìn, không nhịn được trêu ghẹo nói.
Dương Dịch suy nghĩ một chút, sau đó nhấn xuống số của Thiên Vũ, gọi đi.
Không biết, cô ấy nhìn thấy mình gọi điện thoại đến, có vui vẻ hay không đây ——
Lam Nhược nhìn thấy một đoạn văn như vậy, dĩ nhiên là giật mình không thôi. Không nhìn ra, con rể này lại si tình như vậy!
Vẫn phải xác nhận một chút nữa!
Suy nghĩ một chút, Lam Nhược gởi tin nhắn cho Thiên Vũ: Bảo bối, con biết Dương Dịch không?
Bên này Hạ Thiên Vũ đã rất im lặng, nhìn thấy mẹ nhà mình hỏi một câu như vậy, cô càng thêm không hiểu ra sao, cho nên gởi tin nhắn trả lời: "Bạn học của con, sao thế? Làm sao mẹ biết tên của cậu ấy?"
Lam Nhược hiểu rõ, nha, đây quả nhiên là bạn học, bà suy nghĩ một chút, con gái mình nhớ tên bạn học không nhiều lắm, phản ứng của con gái đối với Dương Dịch rất lớn, có mờ ám nha, nhất định là có mờ ám!
Vì vậy Lam Nhược gởi tin nhắn lại: "Anh Tư con nói, nói con nhắc đến tên này, nó ở ngay bên cạnh của mẹ đấy!"
Hạ Thiên Vũ ngẩn người, khi nào thì cô nói với anh Tư về Dương Dịch? Mặc dù trong lòng nghi hoặc không thôi, nhưng cô vẫn trả lời một câu: "A, các người tiếp tục, con logout, đến giờ Hoan Hoan ngủ rồi."
"Tốt." Lam Nhược làm yên lòng con gái rồi lại tiếp tục nói với đại thần.
Dạ Diệc Hàn: Mẹ vợ đại nhân còn ở đây không?
Lam Nhược liếc thấy, vội trả lời tin nhắn: "Vẫn còn ở đây, ai nha, con rể, tôi đây phải đi xác định xem Tiểu Vũ thật sự có biết cậu hay không?"
Dạ Diệc Hàn: Cô ấy nhất định sẽ nói: Bạn học của con, sao thế? Làm sao mẹ biết tên của cậu ấy?
Lam Nhược kinh ngạc, đứa nhỏ này hiểu rõ Tiểu Vũ nhà bọn họ nha! Ngay cả Tiểu Vũ nói cái gì cũng biết rõ ràng!
Lan Nhược Tâm: Tôi quyết định, gả con gái cho cậu!
Dạ Diệc Hàn vừa nghe, vội vàng trả lời lại: "Cảm ơn mẹ vợ đại nhân tác thành!"
Lan Nhược Tâm: Lưu lại số điện thoại di động, lưu lại địa chỉ gia đình!
Lam Nhược quyết định, chỉ còn chưa hỏi toàn bộ tất cả người trong nhà thôi! Trong lòng không ngừng cầu nguyện: Bảo bối à, tha thứ cho mẹ, không phải mẹ cố ý muốn bán con đâu, thật sự là đối tượng quá tốt! Cho phép mẹ thay con chọn lựa bạn trai một lần đi!
—— Ta là đường phân cách đáng ghét ——
Dương Dịch nhìn phản ứng mẹ vợ mình, không khỏi vui vẻ, ngoan ngoãn nói ra số di động của mình và địa chỉ gia đình, chỉ là, cho dù như thế nào, anh nhất định sẽ kết hôn với Thiên Vũ.
Nhìn lại kênh bạn tốt, cô gái nhỏ này thì đã logout rồi.
"Hơn chín giờ, chúng ta đi ra ngoài ăn bữa khuya chứ?" Vương Miểu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, híp híp mắt, mỉm cười nói với Dương Dịch.
Dương Dịch phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Vương Miểu: "Tôi thật sự quên mất, hôm nay cậu mới vừa chạy về, lại chờ tôi lâu như vậy, thật là xin lỗi, đợi tôi thêm một chút!"
"Thật sự nhìn không ra, mẹ chị dâu thế nhưng lạị chơi game!" Vương Miểu một mực yên lặng bên cạnh nhìn đại thần nói chuyện phiếm với Lan Nhược Tâm, không khỏi phát ra cảm thán.
Ngón tay Dương Dịch dừng lại, nhưng anh không cảm thấy tò mò.
Thiên Vũ độc lập cuộc sống, yêu người nhà rất sâu sắc, anh còn nhớ rõ, hình như Thiên Vũ đã từng nói, cô có ba người anh trai, một chị gái, anh Cả chững chạc, chị Hai mạnh mẽ, anh Ba phản nghịch, anh Tư đáng yêu, và mẹ cô chính là một Lão Ngoan Đồng.
Chỉ cần từ cuộc nói chuyện vừa rồi với mẹ vợ, anh đã gần như khẳng định tính tình của mẹ vợ, ở một mặt nào đó Thiên Vũ thật sự rất giống mẹ.
Dĩ nhiên, Dương Dịch không biết, Thiên Vũ và Lam Nhược giống nhau, ngoài mặt đều là người lạnh tanh, nhưng trong xương đều sẽ gây chuyện, anh cũng không biết, thì ra mẹ Thiên Vũ chính là họa sĩ mà mình luôn luôn ngưỡng mộ —— Lam Nhược!
Dương Dịch thay một bộ quần áo thoải mái, cùng Vương Miểu đi ra ngoài.
Thành phố S, dù là đêm tối, nằm ở trung tâm thành phố sầm uất, xa hoa truỵ lạc, chiếu rọi ra các kiểu ánh sáng khác nhau.
Bọn họ đi đến phố thức ăn nhẹ, chọn một số món, sau đó ăn vui vẻ.
"Lão đại, khi nào thì cậu đi thành phố X chăm sóc chị dâu?" Vương Miểu uống bia, mỉm cười hỏi.
"Rất nhanh thôi." Dương Dịch trả lời những lời này thì điện thoại di động lại vang lên.
Ban đầu anh tới thành phố S thì đã đổi mã số của thành phố S, nhưng vẫn không bỏ mã số của thành phố X, anh chỉ sợ lúc Thiên Vũ cần anh thì sẽ không tìm được anh, nên có một lần Thiên Vũ gọi điện thoại cho anh thì anh đã biết mình thành công rồi!
Nhắc tới mấy năm qua, tại sao anh không chủ động liênlạc với Thiên Vũ, thật ra thì, anh chỉ sợ một khi liên lạc với cô, sẽ mãi mãi không ngừng nhớ nhung, anh không muốn làm cho cô dần dần mất đi sự kiên nhẫn trong chờ đợi, cho nên bản thân anh tình nguyện, đợi đến khi mình có khả năng, anh cũng không sợ bảo vệ không tốt Thiên Vũ và Hoan Hoan, bây giờ, cuối cùng anh đã đợi đến lúc này.
Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, tháng sau anh sẽ đến thành phố X, quang minh chánh đại đưa cô và Hoan Hoan trở về, nhưng, trước đó, anh phải giải quyết xong vấn đề bên cạnh mình.
Trên điện thoại di động hiện lên là một số xa lạ của thành phố X, anh quyết định nghe.
"Alô, xin chào!" Anh trả lời một cách lịch sự.
"Dương Dịch?" Người nói là một giọng nam.
"Vâng, anh là?" Dương Dịch nhíu nhíu mày, giọng nói này, anh không có ấn tượng cho lắm!
"Dương Dịch, tôi là An Tông Thành." Bên kia hơi dừng lại, tự giới thiệu: "Là Triệu Vũ cho tôi số của cậu, cậu còn nhớ tôi không?"
Dương Dịch sáng tỏ, nên trả lời: "Dĩ nhiên nhớ, lớp trưởng!"
An Tông Thành là lớp trưởng đại học, khi đó, lớp máy tính của bọn họ có ba mươi bảy người, chỉ có một mình Thiên Vũ là cô gái.
Ban đầu, Thiên Vũ ở trong ấn tượng bạn học, là lành lạnh cao quý, từ trên xuống dưới luôn treo bốn chữ: Người lạ chớ tới gần! Âm thầm, thỉnh thoảng bạn học sẽ thảo luận về Thiên Vũ, nói muốn tiếp cận Hạ Thiên Vũ, nhưng không người nào dám tiến lên đến gần.
An Tông Thành nghe Dương Dịch nói nhớ anh ta, nên cười cười ha ha nói: "Là như thế này, ngày 10 tháng sau chúng ta tụ họp ở thành phố X, tôi đang thông báo cho các bạn học tham dự, dĩ nhiên là không thể thiếu cậu!”
Dương Dịch nhíu mày, ngày 10 tháng 6? Nghe không tệ nha! Anh tính toán vừa đúng tháng sau đi thành phố X, đây không phải là cơ hội sao!
"Được, đến lúc đó gởi địa điểm cho tôi, tôi sẽ đến." Dương Dịch quả quyết đáp một tiếng.
An Tông Thành vội nói: "Tốt, cậu có thể tới thì thật là tốt! Đúng rồi, Dương Dịch, cậu có liên lạc với Hạ Thiên Vũ không? Cậu có cách nào liên lạc với cô ấy không?"
Dương Dịch nhíu mày, anh cũng không đồng ý nói cách liên lạc với Thiên cho người khác biết, nên nói: "Tôi không có số liên lạc với cô ấy, nhưng mà giao cho tôi chuyện này đi, tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
"Được, vậy làm phiền cậu! Tôi còn phải thông báo cho các bạn học khác, cứ như vậy nha, sẽ liên lạc lại sau!" An Tông Thành hài lòng cúp điện thoại.
Khóe môi Dương Dịch nâng lên nụ cười nhàn nhạt, sau đó lấy ra một cái điện thoại di động khác, do dự có nên gọi cho Thiên Vũ hay không.
"Nếu cũng lấy ra rồi, thì gọi cho cô ấy đi!" Vương Miểu nhìn, không nhịn được trêu ghẹo nói.
Dương Dịch suy nghĩ một chút, sau đó nhấn xuống số của Thiên Vũ, gọi đi.
Không biết, cô ấy nhìn thấy mình gọi điện thoại đến, có vui vẻ hay không đây ——