Kinh nghiệm lần trước mở cửa nhìn thấy Lãnh Thần, cho nên lần này, cô không vội vàng mở cửa, đầu tiên là cầm mắt kính trên bàn trà đeo lên, sau đó đi mở cửa.
Một lần nữa, cô nghĩ là Kiều Y một trong số bạn bè của cô, nào có thể đoán được khi đẩy cánh cửa ra, lại là một đôi đôi vợ chồng trung niên và một phụ nữ trẻ tuổi đeo kính râm.
Cô ngạc nhiên, hỏi: "Xin hỏi các người muốn tìm ai?"
"Cô chính là Hạ Thiên Vũ?" Người phụ nữ trung niên hỏi.
"Vâng, tôi là Hạ Thiên Vũ, các người?" Hạ Thiên Vũ có chút kinh ngạc hỏi.
"Hạ Thiên Vũ, tôi là Tử Hân Bình, hai người này là cha mẹ của Lãnh Thần, thế nào? Cô không mời tôi và bác trai bác gái vào nhà ngồi một chút sao?" Người phụ nữ trẻ tháo kính mát xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn cô nói.
Lãnh Thần? Bây giờ thì cô hiểu, Tử Hân Bình chính là bạn gái của Lãnh Thần, bọn họ lại muốn diễn trò gì đây?
"Mời vào!" Ngay lập tức cô tức phản ứng và mời bọn họ vào nhà.
Cô mời bọn họ vào phòng khách, sau đó chuẩn bị lấy nước trà cho bọn họ, nhưng người đàn ông trung niên lại khoát tay, ý nói: "Không cần đâu, cô Hạ, chúng ta tới nói mấy câu thôi, sẽ không làm mất bao nhiêu thời gian của cô!"
Nghĩ tới những người này nhất định là xấu bụng, cô cũng không cần thiết giả bộ nhiệt tình, nên lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì các người nói thẳng vào vấn đề đi, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì đáng nói đâu!"
"Cô Hạ, tôi yêu cầu cô cách xa con trai tôi một chút!” Mắt người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào cô nói.
Thật là buồn cười, thật sự là cô muốn Lãnh Thần cách xa cô đấy, cha mẹ Lãnh Thần lại nói một câu như vậy.
"Ông bà Lãnh, tôi nghĩ các người đã hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với Lãnh Thần!” Cô bình tĩnh phủi sạch quan hệ.
"Không quan hệ sao?" Tử Hân Bình cười ha hả nói: "Sáu năm trước, cô cũng nói với tôi như vậy, cuối cùng thì sao, sáu năm qua Lãnh Thần vẫn nhớ cô, vậy mà hôm nay tại sao cô lại xuất hiện ở trước mặt anh ấy? Không có quan hệ? Buổi tối mấy ngày trước ở trên đường các người lôi lôi kéo kéo nói gì? Không có quan hệ? Tại sao anh ấy vẫn không thể quên được cô? Hạ Thiên Hũ, cô thật đúng là đê tiện!"
Gần đây bị người mắng hơi nhiều, cô nghĩ rằng mình đã tê liệt rồi, nên lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ, chúng ta không có gì để nói, mời trở về đi!"
Đột nhiên người đàn ông trung niên giận dữ: "Cô Hạ, thái độ của cô là sao, chúng ta tới nói chuyện với cô, chỉ hi vọng cô không nên dây dưa với con tôi nữa! Chúng tôi đã điều tra lai lịch của cô, nhưng không biết gì về cô cả, tôi nghĩ cô là đứa trẻ mồ côi! Hơn nữa, cô còn có con riêng! Như vậy đi, muốn bao nhiêu tiền, cô mới bằng lòng buông tha cho con tôi, tôi lập tức đưa cho cô!"
Người đàn ông trung niên nói xong, sau đó lấy chi phiếu và bút từ trong cặp công văn ra, chuẩn bị ký tên.
Hạ Thiên Vũ đoạt lấy bút cùng chi phiếu của người đàn ông trung niên, cười lạnh nói: "Tôi không thiếu tiền, cầm tiền của các người ra khỏi nhà tôi đi, tôi không muốn ầm ĩ, Tử Hân Bình, quản tốt người đàn ông của cô là được, không phải lúc nào cũng tìm tôi!"
"Ý của cô là gì! Hạ Thiên Vũ! Cô thật là quá đáng!" Tử Hân Bình giận dữ nói.
Người phụ nữ trung niên thấy Hạ Thiên Vũ hung hãn như vậy, vươn tay tát một cái nhưng bị Hạ Thiên Vũ ngăn cản, tay con lại cô nhét chi phiếu và bút nhét vào trong tay người phụ nữ đó, nói: "Tôi nghĩ các người lầm rồi, đây là nhà tôi, trong nhà tôi đánh tôi, các người thật sự là có tiền đồ, ba người ức hiếp một cô gái yếu đuối, các người thật sự là mẫu người tốt."
Lúc này, cửa được mở ra, Lê San tiến vào, nhìn thấy tình trạng này, vội vàng chạy tới.
"Thiên Vũ, sao vậy?" Lê San vội hỏi: "Tử Hân Bình, làm sao cô biết chỗ này?"
"San San, gọi bảo vệ lên đi!" Hạ Thiên Vũ lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ trung niên rút tay về, tức giận nói: "Cô Hạ, tôi sẽ khiến cô hối hận chuyện làm hôm nay!"
"Tôi làm cái gì? Các người muốn tôi cách xa con trai các người, nhưng sự thật tôi không quen thuộc con trai của các người, chẳng qua anh ta là học trưởng mà thôi! Các người muốn cho tôi ở chỗ này không tìm được việc làm? Không vấn đề gì, tôi hoàn toàn không muốn muốn làm việc ở thành phố này, nhưng, nếu như các người dây dưa không ngừng như vậy, đừng trách tôi vô tình!" Thái độ Hạ Thiên Vũ rất không tốt, cha mẹ mà biết người khác nói như vậy, sẽ nói cô sống thật thất bại nha, lại bị một phụ nữ nắm mũi dẫn đi.
"Cô ••••• được! Cô nhất định sẽ trả giá thật lớn!" Người đàn ông trung niên nhìn thấy có người khác đi vào, cũng không nói thêm lời vô nghĩa nữa, đã có người không biết phân biệt vậy cũng không cần lãng phí nước miếng của mình nữa: "Chúng ta đi!"
An ninh lên tới, ba người bọn họ tức giận bất bình rời khỏi, trước khi đi Tử Hân Bình nhìn lướt qua trò chơi của cô, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng tâm bất cam tình bất nguyện rời đi nơi này.
Hạ Thiên Vũ nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng mỉm cười đùa giỡn, dường như đã xúc phạm vào điểm mấu chốt của cô.
Muốn chơi, cô không ngại chơi tới cùng với bọn họ.
So tiền, bọn họ có thể có nhiều tiền hơn cô sao? Thật là cười chết người mà!
Lê San thấy mấy người đó rời đi, liền đóng cửa, đi tới phòng khách, an ủi mấy câu.
Sau khi Lê San là kết thúc một vụ án, lãnh đạo cho cô nghỉ nửa ngày, nghĩ tới thật lâu chưa gặp Hạ Thiên Vũ, nên vội vàng chạy tới xem một chút, không ngờ lại nhìn thấy một màn kịch như vậy, đây không thể nói là tới sớm không bằng tới đúng dịp, may mà cô đến, nếu không thì ba người kia muốn nói thế nào cũng được.
"San San, cũng đã lâu rồi cậu không đến đây, kết quả hôm nay đến Hoan Hoan lại đi học, nếu không Hoan Hoan nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui mừng." Hạ Thiên Vũ nói sang chuyện khác, San San rất vất vả mới đến được đây nói không thất vọng là sai.
"Đúng vậy, cô gái nhỏ kia không dễ nuôi nha! Gần đây có gây rắc rối gì hay không?" Mặc dù ngoài miệng Lê San nói như vậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười sủng nịnh, hoàn toàn làm cho người ta không tin cô sẽ trách cứ.
"Rất không khéo, mấy ngày trước thật sự có đấy, hiệu trưởng còn gọi điện thoại đến đây!" Ánh mắt Hạ Thiên Vũ tiếc nuối, hình như muốn nói đều là cô quản, mà bây giờ đã gây họa rồi phải không?
"Không thể nào, mình nhớ Hoan Hoan không phải rất nghe lời cậu sao? Có chuyện như vậy à?" Không nghĩ lời nói mò của mình vậy mà lại nói trúng, Lê San thật là có chút hối hận, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đi!
"Tốt lắm, thật sự không chịu nổi cậu, chẳng qua là ầm ĩ nhỏ không phải như bộ dạng trời sập xuống đâu. Hoan Hoan cũng không ở nhà, đúng lúc, chúng ta đi ra ngoài đi dạo phố nha! Thuận tiện giải sầu."
Cộng thêm câu nói kế tiếp, Lê San không muốn đi cũng phải đi, giải sầu, không phải là tan bớt tức giận trong lòng mới vừa rồi sao, Tử Hân Bình cũng rất có năng lực, thật sự hồ đồ chạy đến nhà Thiên Vũ, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không! Lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ Lãnh Thần thật sự có chỉ số IQ thấp, chuyện của hai tiểu bối, mà hai trưởng bối cũng muốn can thiệp.
Hạ Thiên Vũ thay xong quần áo, cầm túi xách lên hai người đi ra ngoài, đi dạo phố, tục ngữ nói không sai phụ nữ là động vật thích chưng diện nhất, cho nên thời gian hai cô gái cùng nhau đi dạo phố chắc chắn sẽ không ít, sắp đến giờ Hoan Hoan tan học rồi, lúc này hai người mới mỗi người đi mỗi ngả, một về nhà, một đón con gái về nhà.
Một lần nữa, cô nghĩ là Kiều Y một trong số bạn bè của cô, nào có thể đoán được khi đẩy cánh cửa ra, lại là một đôi đôi vợ chồng trung niên và một phụ nữ trẻ tuổi đeo kính râm.
Cô ngạc nhiên, hỏi: "Xin hỏi các người muốn tìm ai?"
"Cô chính là Hạ Thiên Vũ?" Người phụ nữ trung niên hỏi.
"Vâng, tôi là Hạ Thiên Vũ, các người?" Hạ Thiên Vũ có chút kinh ngạc hỏi.
"Hạ Thiên Vũ, tôi là Tử Hân Bình, hai người này là cha mẹ của Lãnh Thần, thế nào? Cô không mời tôi và bác trai bác gái vào nhà ngồi một chút sao?" Người phụ nữ trẻ tháo kính mát xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn cô nói.
Lãnh Thần? Bây giờ thì cô hiểu, Tử Hân Bình chính là bạn gái của Lãnh Thần, bọn họ lại muốn diễn trò gì đây?
"Mời vào!" Ngay lập tức cô tức phản ứng và mời bọn họ vào nhà.
Cô mời bọn họ vào phòng khách, sau đó chuẩn bị lấy nước trà cho bọn họ, nhưng người đàn ông trung niên lại khoát tay, ý nói: "Không cần đâu, cô Hạ, chúng ta tới nói mấy câu thôi, sẽ không làm mất bao nhiêu thời gian của cô!"
Nghĩ tới những người này nhất định là xấu bụng, cô cũng không cần thiết giả bộ nhiệt tình, nên lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì thì các người nói thẳng vào vấn đề đi, tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì đáng nói đâu!"
"Cô Hạ, tôi yêu cầu cô cách xa con trai tôi một chút!” Mắt người phụ nữ trung niên nhìn chằm chằm vào cô nói.
Thật là buồn cười, thật sự là cô muốn Lãnh Thần cách xa cô đấy, cha mẹ Lãnh Thần lại nói một câu như vậy.
"Ông bà Lãnh, tôi nghĩ các người đã hiểu lầm, tôi không có quan hệ gì với Lãnh Thần!” Cô bình tĩnh phủi sạch quan hệ.
"Không quan hệ sao?" Tử Hân Bình cười ha hả nói: "Sáu năm trước, cô cũng nói với tôi như vậy, cuối cùng thì sao, sáu năm qua Lãnh Thần vẫn nhớ cô, vậy mà hôm nay tại sao cô lại xuất hiện ở trước mặt anh ấy? Không có quan hệ? Buổi tối mấy ngày trước ở trên đường các người lôi lôi kéo kéo nói gì? Không có quan hệ? Tại sao anh ấy vẫn không thể quên được cô? Hạ Thiên Hũ, cô thật đúng là đê tiện!"
Gần đây bị người mắng hơi nhiều, cô nghĩ rằng mình đã tê liệt rồi, nên lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ, chúng ta không có gì để nói, mời trở về đi!"
Đột nhiên người đàn ông trung niên giận dữ: "Cô Hạ, thái độ của cô là sao, chúng ta tới nói chuyện với cô, chỉ hi vọng cô không nên dây dưa với con tôi nữa! Chúng tôi đã điều tra lai lịch của cô, nhưng không biết gì về cô cả, tôi nghĩ cô là đứa trẻ mồ côi! Hơn nữa, cô còn có con riêng! Như vậy đi, muốn bao nhiêu tiền, cô mới bằng lòng buông tha cho con tôi, tôi lập tức đưa cho cô!"
Người đàn ông trung niên nói xong, sau đó lấy chi phiếu và bút từ trong cặp công văn ra, chuẩn bị ký tên.
Hạ Thiên Vũ đoạt lấy bút cùng chi phiếu của người đàn ông trung niên, cười lạnh nói: "Tôi không thiếu tiền, cầm tiền của các người ra khỏi nhà tôi đi, tôi không muốn ầm ĩ, Tử Hân Bình, quản tốt người đàn ông của cô là được, không phải lúc nào cũng tìm tôi!"
"Ý của cô là gì! Hạ Thiên Vũ! Cô thật là quá đáng!" Tử Hân Bình giận dữ nói.
Người phụ nữ trung niên thấy Hạ Thiên Vũ hung hãn như vậy, vươn tay tát một cái nhưng bị Hạ Thiên Vũ ngăn cản, tay con lại cô nhét chi phiếu và bút nhét vào trong tay người phụ nữ đó, nói: "Tôi nghĩ các người lầm rồi, đây là nhà tôi, trong nhà tôi đánh tôi, các người thật sự là có tiền đồ, ba người ức hiếp một cô gái yếu đuối, các người thật sự là mẫu người tốt."
Lúc này, cửa được mở ra, Lê San tiến vào, nhìn thấy tình trạng này, vội vàng chạy tới.
"Thiên Vũ, sao vậy?" Lê San vội hỏi: "Tử Hân Bình, làm sao cô biết chỗ này?"
"San San, gọi bảo vệ lên đi!" Hạ Thiên Vũ lạnh nhạt nói.
Người phụ nữ trung niên rút tay về, tức giận nói: "Cô Hạ, tôi sẽ khiến cô hối hận chuyện làm hôm nay!"
"Tôi làm cái gì? Các người muốn tôi cách xa con trai các người, nhưng sự thật tôi không quen thuộc con trai của các người, chẳng qua anh ta là học trưởng mà thôi! Các người muốn cho tôi ở chỗ này không tìm được việc làm? Không vấn đề gì, tôi hoàn toàn không muốn muốn làm việc ở thành phố này, nhưng, nếu như các người dây dưa không ngừng như vậy, đừng trách tôi vô tình!" Thái độ Hạ Thiên Vũ rất không tốt, cha mẹ mà biết người khác nói như vậy, sẽ nói cô sống thật thất bại nha, lại bị một phụ nữ nắm mũi dẫn đi.
"Cô ••••• được! Cô nhất định sẽ trả giá thật lớn!" Người đàn ông trung niên nhìn thấy có người khác đi vào, cũng không nói thêm lời vô nghĩa nữa, đã có người không biết phân biệt vậy cũng không cần lãng phí nước miếng của mình nữa: "Chúng ta đi!"
An ninh lên tới, ba người bọn họ tức giận bất bình rời khỏi, trước khi đi Tử Hân Bình nhìn lướt qua trò chơi của cô, sắc mặt có chút khó coi, nhưng cũng tâm bất cam tình bất nguyện rời đi nơi này.
Hạ Thiên Vũ nhìn bọn họ rời đi, khóe miệng mỉm cười đùa giỡn, dường như đã xúc phạm vào điểm mấu chốt của cô.
Muốn chơi, cô không ngại chơi tới cùng với bọn họ.
So tiền, bọn họ có thể có nhiều tiền hơn cô sao? Thật là cười chết người mà!
Lê San thấy mấy người đó rời đi, liền đóng cửa, đi tới phòng khách, an ủi mấy câu.
Sau khi Lê San là kết thúc một vụ án, lãnh đạo cho cô nghỉ nửa ngày, nghĩ tới thật lâu chưa gặp Hạ Thiên Vũ, nên vội vàng chạy tới xem một chút, không ngờ lại nhìn thấy một màn kịch như vậy, đây không thể nói là tới sớm không bằng tới đúng dịp, may mà cô đến, nếu không thì ba người kia muốn nói thế nào cũng được.
"San San, cũng đã lâu rồi cậu không đến đây, kết quả hôm nay đến Hoan Hoan lại đi học, nếu không Hoan Hoan nhìn thấy cậu chắc chắn sẽ rất vui mừng." Hạ Thiên Vũ nói sang chuyện khác, San San rất vất vả mới đến được đây nói không thất vọng là sai.
"Đúng vậy, cô gái nhỏ kia không dễ nuôi nha! Gần đây có gây rắc rối gì hay không?" Mặc dù ngoài miệng Lê San nói như vậy, nhưng trên mặt lại là nụ cười sủng nịnh, hoàn toàn làm cho người ta không tin cô sẽ trách cứ.
"Rất không khéo, mấy ngày trước thật sự có đấy, hiệu trưởng còn gọi điện thoại đến đây!" Ánh mắt Hạ Thiên Vũ tiếc nuối, hình như muốn nói đều là cô quản, mà bây giờ đã gây họa rồi phải không?
"Không thể nào, mình nhớ Hoan Hoan không phải rất nghe lời cậu sao? Có chuyện như vậy à?" Không nghĩ lời nói mò của mình vậy mà lại nói trúng, Lê San thật là có chút hối hận, cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đi!
"Tốt lắm, thật sự không chịu nổi cậu, chẳng qua là ầm ĩ nhỏ không phải như bộ dạng trời sập xuống đâu. Hoan Hoan cũng không ở nhà, đúng lúc, chúng ta đi ra ngoài đi dạo phố nha! Thuận tiện giải sầu."
Cộng thêm câu nói kế tiếp, Lê San không muốn đi cũng phải đi, giải sầu, không phải là tan bớt tức giận trong lòng mới vừa rồi sao, Tử Hân Bình cũng rất có năng lực, thật sự hồ đồ chạy đến nhà Thiên Vũ, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không! Lần đầu tiên cảm thấy cha mẹ Lãnh Thần thật sự có chỉ số IQ thấp, chuyện của hai tiểu bối, mà hai trưởng bối cũng muốn can thiệp.
Hạ Thiên Vũ thay xong quần áo, cầm túi xách lên hai người đi ra ngoài, đi dạo phố, tục ngữ nói không sai phụ nữ là động vật thích chưng diện nhất, cho nên thời gian hai cô gái cùng nhau đi dạo phố chắc chắn sẽ không ít, sắp đến giờ Hoan Hoan tan học rồi, lúc này hai người mới mỗi người đi mỗi ngả, một về nhà, một đón con gái về nhà.