Edit: Sun520
Theo quy định, bọn họ nhất định phải ở trong phòng nhỏ chờ đủ mười lăm phút mới tính hoàn thành kết hôn, hệ thống mới có thể xoạt ra hoàn thành kết hôn, cho nên, bọn họ sẽ treo số chờ ở bên trong, nhưng sau câu nói đó, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trên kênh YY rất náo nhiệt, Tiểu Nhiễm nói: “Kết thúc buổi lễ kết hôn, cô dâu chú rễ động phòng hoa chúc, mọi người có muốn anh ấy đến đây phát biểu cảm nghĩ hay không, muốn xoạt lên kênh thế giới nha......”
Tiểu Nhiễm cười thật ngọt ngào, không thể nghi ngờ chính giọng nói này bắt nguồn làm cho mọi người vui vẻ, nhìn kênh thế giới xoạt không ngừng, Tiểu Nhiễm kéo mạch tự của Dạ Diệc Hàn lên.
“Tự nhiên, tôi lại ôm mạch tự của anh ấy, chớ ghen nha, phía dưới cho mời chú rễ Dạ Diệc Hàn tiên sinh đến kể lại một đoạn tỏ tình, kể cả cách anh quen biết cô dâu và tại sao lại yêu cô dâu, được rồi, mạch tự giao cho anh, Dạ đại thần!”
Tiểu Nhiễm nói xong đi xuống mạch tự, sau đó đến Dạ Diệc Hàn.
Trên kênh YY im lặng một lúc, im lặng nửa phút, sau đó Dạ Diệc Hàn mới tự nhiên mở miệng: “Tại sao phải biết quá trình yêu nhau, có thể bỏ qua hay không?”
“Nói đến đoạn tỏ tình đi?” Tuyết Nhiễm nói.
“Các người cảm thấy tôi cần phải tỏ tình sao?” Anh hỏi ngược lại.
“Vậy anh cứ đi xuống như vậy, làm sao dập tắt tin đồn như ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng của mọi người đây?” Tuyết Nhiễm nói.
“Không nên làm tôi khó xử chứ!” Anh có chút bất đắc dĩ nói.
Nghe giọng nói của anh, cô đã bị cuốn hút, nhiều hơn mấy phần thành thục chững chạc so với ngày trước, nhưng vẫn dễ nghe như cũ, trong nháy mắt làm cho cô có chút an lòng, người đàn ông dùng giọng nói bắt lấy trái tim của cô, trên đời này chắc chỉ có một người là anh!
Cô nói chuyện riêng với Tuyết Nhiễm: “Đừng làm khó dễ anh ấy......”
Hạ Thiên Vũ nhìn ở phía trên lời của Dạ Diệc Hàn, cũng cảm thấy Tiểu Nhiễm có chút không phúc hậu, cho nên lên kênh nói chuyện riêng cầu cạnh Tuyết Nhiễm, chỉ là cảm thấy giọng nói trên YY hình như có chút quen thuộc.
Thật ra thì Hạ Thiên Vũ không biết, Dương Dịch đặc biệt điều chỉnh card biến âm thay đổi giọng nói của mình, nhưng cho dù giọng nói có thay đổi thế nào thì cũng sẽ tương tự với giọng nói ngày thường mà thôi.
“Được rồi, xem cô dâu xin tha cho anh, tôi sẽ bỏ qua cho anh, nhưng mà anh phải hát một bài!” Tuyết Nhiễm nói.
Anh im lặng, chẳng qua là ca hát dễ dàng hơn nhiều so với tỏ tình.
Tự nhiên âm nhạc vang lên, một bài hát tiếng Anh khúc 《On¬lylove》 xướng vào trong lòng của cô, cô mỉm cười.
“Dạ đại thần, không ngờ anh ca hay như vậy! Có muốn suy tính gia nhập với tổ đội của chúng tôi hay không!” Tuyết Nhiễm hưng phấn nói.
“Việc này phải bàn lại......” Anh có chút chống đỡ không được rồi, cho dù điều chỉnh card biến âm, làm cho giọng mình khó nghe hơn, nhưng cũng không có nghĩa là dỡ.
“Đại thần, anh thật sự không có một chút tế bào hài hước!” Tuyết Nhiễm kêu rên: “Bà xã!”
“Đến!” Tuyết Linh ngoan ngoãn trả lời, sau đó cẩn thận trọng hỏi: “Nhiễm, gọi em làm gì đây?”
“Tặng cho họ bài hát《Chúc mừng tân hôn 》!” Tuyết Nhiễm nói.
“Nhưng mà Nhiễm, đây là bài hát nam nữ song ca!” Tuyết Linh có chút tiểu uất ức nói.
“Không có việc gì, hai ta song ca thôi!” Tuyết Nhiễm nói xong, vì vậy cùng Tuyết Linh liền mạch.
Âm nhâc vang lên có chút buồn lại có chút vui vẻ, hai người bọn họ thân mật hợp tác hết một bài 《 Chúc mừng tân hôn 》, nếu như nói mới vừa Dạ đại thần ca làm mê đảo hàng ngàn cô gái, thì bài hát này của các cô lại làm mê đảo hàng ngàn chàng trai.....
Trên màn ảnh cùng trên thế giới hoa tươi rơi không ngừng, không khí buổi hôn lễ này đi vào lúc cao triều......
Giọng của Tuyết Nhiễm và Tuyết Linh kết hợp lại với nhau chính là một điều kỳ diệu, sướng được kỳ cục, mọi người trong Lạc Anh thủy tạ cũng chỉ có hai người bọn họ nghe qua giọng của Hạ Thiên Vũ, giọng của Hạ Thiên Vũ lành lạnh, nhưng giữa thanh tuyến lại có một loại không thể bỏ qua sự hấp dẫn, hiệu quả nhất là lúc làm phần hậu kỳ, ca khúc ôn tồn bình thường đều là giọng Hạ Thiên Vũ, họ sáng tác Cổ Phong hết sức hài hòa.
【 Hệ thống 】 Chúc mừng Dạ Diệc Hàn và Mạc Quân Vũ hoàn thành hôn lễ, kết làm vợ chồng!
Ngay sau đó, thế giới một mảnh xôn xao, có chúc phúc, có hâm mộ, nhưng có một số từ cô không thích, chỉ là hôm nay tâm trạng cô tốt, cho nên không quan tâm đến những người so đo đó, thuận theo tự nhiên là tốt rồi đi!
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Con gái? Tại sao lại lập gia đình? ( kinh ngạc)
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Mẹ, mẹ..... Cuối cùng chịu xuất hiện rồi, không phải mẹ rõ ràng chuyện con kết hôn nhất—_—!
Bây giờ đối với chuyện mẹ bán cô, Hạ Thiên Vũ đã bình thường trở lại.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Hì hì, mẹ đây không phải là vì muốn tốt cho con sao, khẳng định đại thần đẹp trai lại có tiền, con gả cho đại thần lại không lỗ lã.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, nếu không mẹ kết hôn với đại thần đi? Dù sao cũng không mất mát gì.
Mặc dù Hạ Thiên Vũ bình thường trở lại, nhưng vẫn muốn dạy dỗ mẹ, nếu không lần sau bà lại làm ra chuyện như vậy, cô đi đâu để khóc lóc kể lể đây.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Không nên, bây giờ bát tự của con và đại thần cũng đã quăng lên rồi, cho nên mẹ cũng không nhúng vào nữa.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, còn có lần sau?
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Không nên, con yêu à, mẹ sai lầm rồi, về sau mẹ cũng không dám nữa, con xem lúc này chuyện cũng đã rồi, mẹ muốn cứu vãn cũng không cứu vãn được!
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, nhớ không được phép có lần nữa đấy, lần này sẽ bỏ qua cho mẹ.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Vâng vâng vâng, mẹ còn có chuyện, đi trước đây.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Được rồi.
Một người mẹ, tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như thế.
Một đứa con gái, tại sao tôi lại có một người mẹ như vậy.
Cô vừa định đi làm việc, lại thấy email sáng lên, mở ra, Dạ Diệc Hàn gởi cho cô trang phục mốt, thuộc tính thời trang sở hữu, một bộ quần áo lụa mỏng màu trắng thoạt nhìn rất có một loại mộng ảo tiên khí cùng vật trang sức trên đầu đơn giản nhưng không mất đi vẻ đẹp, đẹp không sao tả xiết, Hạ Thiên Vũ nhìn một cái cũng biết vật trang sức không mất đi vẻ đẹp, huống chi đây chính là xuất từ trong tay của đại thần, cho nên mức độ càng trân quý không thể nào là vật kiện giá rẻ được.
Hạ Thiên Vũ tin rằng nếu mặc vào bộ trang phục này, nhất định cô rất nổi tiếng, đáng tiếc là trên thực tế không có trang phục như vậy, cho dù có cũng không thể làm quần áo mặc thường xuyên được, nếu không sẽ có khả năng bị ngộ nhận là “Bệnh thần kinh“.
Chỉ là phía trên còn ghi chú rõ hai chữ: Sính lễ.
Cô hóa đá một lần nữa, sính lễ không phải nên đưa trước khi kết hôn sao? Tại sao bây giờ trở thành sau khi kết hôn mới đưa sính lễ chứ?
Vậy...... Cô không phải cũng nên chuẩn bị quà đáp lễ lại chứ, nếu không thì cô quá chiếm tiện nghi rồi sao?
Trong lòng Hạ Thiên Vũ không ngừng rối rắm, tự nhiên đưa đồ đến quả nhiên sẽ làm cho người ta đau đầu, đầu năm nay thu lễ cũng trở thành một vấn đề.
Được rồi! Sự thật chứng minh Dạ đại thần chậm rãi theo đuổi vợ như vậy, không biết đuổi theo đến chân trời góc biển ra sao, mới có thể đuổi kịp cô vợ nhỏ.
Nhớ lại xem anh ấy cần gì, ai, cô rất bất đắc dĩ!
Xem ra đáp lễ không phải là khó khăn nhất, mà khó khăn nhất chính là tặng quà đáp lễ cho đại thần, đại thần không có cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, khiến Hạ Thiên Vũ không khỏi có chút đau đầu.
Theo quy định, bọn họ nhất định phải ở trong phòng nhỏ chờ đủ mười lăm phút mới tính hoàn thành kết hôn, hệ thống mới có thể xoạt ra hoàn thành kết hôn, cho nên, bọn họ sẽ treo số chờ ở bên trong, nhưng sau câu nói đó, ai cũng không có mở miệng nói chuyện.
Trên kênh YY rất náo nhiệt, Tiểu Nhiễm nói: “Kết thúc buổi lễ kết hôn, cô dâu chú rễ động phòng hoa chúc, mọi người có muốn anh ấy đến đây phát biểu cảm nghĩ hay không, muốn xoạt lên kênh thế giới nha......”
Tiểu Nhiễm cười thật ngọt ngào, không thể nghi ngờ chính giọng nói này bắt nguồn làm cho mọi người vui vẻ, nhìn kênh thế giới xoạt không ngừng, Tiểu Nhiễm kéo mạch tự của Dạ Diệc Hàn lên.
“Tự nhiên, tôi lại ôm mạch tự của anh ấy, chớ ghen nha, phía dưới cho mời chú rễ Dạ Diệc Hàn tiên sinh đến kể lại một đoạn tỏ tình, kể cả cách anh quen biết cô dâu và tại sao lại yêu cô dâu, được rồi, mạch tự giao cho anh, Dạ đại thần!”
Tiểu Nhiễm nói xong đi xuống mạch tự, sau đó đến Dạ Diệc Hàn.
Trên kênh YY im lặng một lúc, im lặng nửa phút, sau đó Dạ Diệc Hàn mới tự nhiên mở miệng: “Tại sao phải biết quá trình yêu nhau, có thể bỏ qua hay không?”
“Nói đến đoạn tỏ tình đi?” Tuyết Nhiễm nói.
“Các người cảm thấy tôi cần phải tỏ tình sao?” Anh hỏi ngược lại.
“Vậy anh cứ đi xuống như vậy, làm sao dập tắt tin đồn như ngọn lửa cháy hừng hực trong lòng của mọi người đây?” Tuyết Nhiễm nói.
“Không nên làm tôi khó xử chứ!” Anh có chút bất đắc dĩ nói.
Nghe giọng nói của anh, cô đã bị cuốn hút, nhiều hơn mấy phần thành thục chững chạc so với ngày trước, nhưng vẫn dễ nghe như cũ, trong nháy mắt làm cho cô có chút an lòng, người đàn ông dùng giọng nói bắt lấy trái tim của cô, trên đời này chắc chỉ có một người là anh!
Cô nói chuyện riêng với Tuyết Nhiễm: “Đừng làm khó dễ anh ấy......”
Hạ Thiên Vũ nhìn ở phía trên lời của Dạ Diệc Hàn, cũng cảm thấy Tiểu Nhiễm có chút không phúc hậu, cho nên lên kênh nói chuyện riêng cầu cạnh Tuyết Nhiễm, chỉ là cảm thấy giọng nói trên YY hình như có chút quen thuộc.
Thật ra thì Hạ Thiên Vũ không biết, Dương Dịch đặc biệt điều chỉnh card biến âm thay đổi giọng nói của mình, nhưng cho dù giọng nói có thay đổi thế nào thì cũng sẽ tương tự với giọng nói ngày thường mà thôi.
“Được rồi, xem cô dâu xin tha cho anh, tôi sẽ bỏ qua cho anh, nhưng mà anh phải hát một bài!” Tuyết Nhiễm nói.
Anh im lặng, chẳng qua là ca hát dễ dàng hơn nhiều so với tỏ tình.
Tự nhiên âm nhạc vang lên, một bài hát tiếng Anh khúc 《On¬lylove》 xướng vào trong lòng của cô, cô mỉm cười.
“Dạ đại thần, không ngờ anh ca hay như vậy! Có muốn suy tính gia nhập với tổ đội của chúng tôi hay không!” Tuyết Nhiễm hưng phấn nói.
“Việc này phải bàn lại......” Anh có chút chống đỡ không được rồi, cho dù điều chỉnh card biến âm, làm cho giọng mình khó nghe hơn, nhưng cũng không có nghĩa là dỡ.
“Đại thần, anh thật sự không có một chút tế bào hài hước!” Tuyết Nhiễm kêu rên: “Bà xã!”
“Đến!” Tuyết Linh ngoan ngoãn trả lời, sau đó cẩn thận trọng hỏi: “Nhiễm, gọi em làm gì đây?”
“Tặng cho họ bài hát《Chúc mừng tân hôn 》!” Tuyết Nhiễm nói.
“Nhưng mà Nhiễm, đây là bài hát nam nữ song ca!” Tuyết Linh có chút tiểu uất ức nói.
“Không có việc gì, hai ta song ca thôi!” Tuyết Nhiễm nói xong, vì vậy cùng Tuyết Linh liền mạch.
Âm nhâc vang lên có chút buồn lại có chút vui vẻ, hai người bọn họ thân mật hợp tác hết một bài 《 Chúc mừng tân hôn 》, nếu như nói mới vừa Dạ đại thần ca làm mê đảo hàng ngàn cô gái, thì bài hát này của các cô lại làm mê đảo hàng ngàn chàng trai.....
Trên màn ảnh cùng trên thế giới hoa tươi rơi không ngừng, không khí buổi hôn lễ này đi vào lúc cao triều......
Giọng của Tuyết Nhiễm và Tuyết Linh kết hợp lại với nhau chính là một điều kỳ diệu, sướng được kỳ cục, mọi người trong Lạc Anh thủy tạ cũng chỉ có hai người bọn họ nghe qua giọng của Hạ Thiên Vũ, giọng của Hạ Thiên Vũ lành lạnh, nhưng giữa thanh tuyến lại có một loại không thể bỏ qua sự hấp dẫn, hiệu quả nhất là lúc làm phần hậu kỳ, ca khúc ôn tồn bình thường đều là giọng Hạ Thiên Vũ, họ sáng tác Cổ Phong hết sức hài hòa.
【 Hệ thống 】 Chúc mừng Dạ Diệc Hàn và Mạc Quân Vũ hoàn thành hôn lễ, kết làm vợ chồng!
Ngay sau đó, thế giới một mảnh xôn xao, có chúc phúc, có hâm mộ, nhưng có một số từ cô không thích, chỉ là hôm nay tâm trạng cô tốt, cho nên không quan tâm đến những người so đo đó, thuận theo tự nhiên là tốt rồi đi!
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Con gái? Tại sao lại lập gia đình? ( kinh ngạc)
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Mẹ, mẹ..... Cuối cùng chịu xuất hiện rồi, không phải mẹ rõ ràng chuyện con kết hôn nhất—_—!
Bây giờ đối với chuyện mẹ bán cô, Hạ Thiên Vũ đã bình thường trở lại.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Hì hì, mẹ đây không phải là vì muốn tốt cho con sao, khẳng định đại thần đẹp trai lại có tiền, con gả cho đại thần lại không lỗ lã.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, nếu không mẹ kết hôn với đại thần đi? Dù sao cũng không mất mát gì.
Mặc dù Hạ Thiên Vũ bình thường trở lại, nhưng vẫn muốn dạy dỗ mẹ, nếu không lần sau bà lại làm ra chuyện như vậy, cô đi đâu để khóc lóc kể lể đây.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Không nên, bây giờ bát tự của con và đại thần cũng đã quăng lên rồi, cho nên mẹ cũng không nhúng vào nữa.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, còn có lần sau?
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Không nên, con yêu à, mẹ sai lầm rồi, về sau mẹ cũng không dám nữa, con xem lúc này chuyện cũng đã rồi, mẹ muốn cứu vãn cũng không cứu vãn được!
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Hừ, nhớ không được phép có lần nữa đấy, lần này sẽ bỏ qua cho mẹ.
【 Nói chuyện riêng 】 Lan Nhược Tâm: Vâng vâng vâng, mẹ còn có chuyện, đi trước đây.
【 Nói chuyện riêng 】 Tôi nói với Lan Nhược Tâm: Được rồi.
Một người mẹ, tại sao tôi lại sinh ra một đứa con gái như thế.
Một đứa con gái, tại sao tôi lại có một người mẹ như vậy.
Cô vừa định đi làm việc, lại thấy email sáng lên, mở ra, Dạ Diệc Hàn gởi cho cô trang phục mốt, thuộc tính thời trang sở hữu, một bộ quần áo lụa mỏng màu trắng thoạt nhìn rất có một loại mộng ảo tiên khí cùng vật trang sức trên đầu đơn giản nhưng không mất đi vẻ đẹp, đẹp không sao tả xiết, Hạ Thiên Vũ nhìn một cái cũng biết vật trang sức không mất đi vẻ đẹp, huống chi đây chính là xuất từ trong tay của đại thần, cho nên mức độ càng trân quý không thể nào là vật kiện giá rẻ được.
Hạ Thiên Vũ tin rằng nếu mặc vào bộ trang phục này, nhất định cô rất nổi tiếng, đáng tiếc là trên thực tế không có trang phục như vậy, cho dù có cũng không thể làm quần áo mặc thường xuyên được, nếu không sẽ có khả năng bị ngộ nhận là “Bệnh thần kinh“.
Chỉ là phía trên còn ghi chú rõ hai chữ: Sính lễ.
Cô hóa đá một lần nữa, sính lễ không phải nên đưa trước khi kết hôn sao? Tại sao bây giờ trở thành sau khi kết hôn mới đưa sính lễ chứ?
Vậy...... Cô không phải cũng nên chuẩn bị quà đáp lễ lại chứ, nếu không thì cô quá chiếm tiện nghi rồi sao?
Trong lòng Hạ Thiên Vũ không ngừng rối rắm, tự nhiên đưa đồ đến quả nhiên sẽ làm cho người ta đau đầu, đầu năm nay thu lễ cũng trở thành một vấn đề.
Được rồi! Sự thật chứng minh Dạ đại thần chậm rãi theo đuổi vợ như vậy, không biết đuổi theo đến chân trời góc biển ra sao, mới có thể đuổi kịp cô vợ nhỏ.
Nhớ lại xem anh ấy cần gì, ai, cô rất bất đắc dĩ!
Xem ra đáp lễ không phải là khó khăn nhất, mà khó khăn nhất chính là tặng quà đáp lễ cho đại thần, đại thần không có cái gì chứ?
Nghĩ đến đây, khiến Hạ Thiên Vũ không khỏi có chút đau đầu.