Có thể chấp nhận chuyện như vậy sao? Đầu cô giống như bị chập mạch, nhưng mà lúc anh nói lời này, cô giống như là rất vui vẻ.
"Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi!" Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.
"Thật sao?" Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).
"Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi." Cô cười tự giễu.
"Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Anh nói chắc chắn.
Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: "Mẹ, con không có nhìn lén nha!"
Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.
"Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy!" Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.
"Thích"
"Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không!" Đôi mắt Hoan Hoan đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: "Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước."
"Ừ, Hoan Hoan đi đi!" Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.
"Đúng là quỷ quái!"
"Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự nên dạy dỗ tốt mới được, nếu không lại muốn gây rắc rối cho em nữa!" Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan vui sướng chạy đi, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà đã bị mua chuộc.
"Không sao, đứa bé chính là ham chơi, trưởng thành sẽ tốt hơn, đứa bé như vậy mới vui vẻ nha! Em phải để cho tuổi thơ của Hoan Hoan vui vẻ chứ đừng biến thành tuổi thơ đau thương!” Trêu ghẹo nhìn cô, trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô đồng ý làm bạn gái của mình.
"Đâu có, anh không sợ sau này con bé trưởng thành sẽ bướng bỉnh chết à!"
"Vậy sau này anh đến dạy, là tốt." Trên mặt của cô xuất hiện mây hồng lần nữa, đây là nói sau này muốn làm ba của Hoan Hoan sao?
"Anh … anh chắc chắn có thể dạy được không?" Chắc chắn đó không phải là ý nghĩ của cô, không nên suy nghĩ quá nhiều.
"Chỉ cần em chịu để cho anh dạy, anh chắc chắn sẽ dạy Hoan Hoan ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho em!" Dương Dịch chậm rãi đến gần Hạ Thiên Vũ, nhìn Hạ Thiên Vũ đỏ mặt trong nháy mắt, giống như táo đỏ xinh đẹp vậy, thật sự muốn hôn một cái.
Nhìn thấy mặt Dương Dịch càng ngày càng gần, gương mặt cô vốn đỏ trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ lên cao, còn vượt nhanh hơn trứng gà vừa mới ra lò.
Một khoảng yên lặng, cô cảm thấy tràn ngập không khí mập mờ trong phòng, khi mặt Dương Dịch cách mặt cô một khoảng thì từ từ ngừng lại.
Nhìn như vậy, vậy mà không nhìn ra trên mặt Tiểu Vũ có một chút tỳ vết nào, không phải đều nói khi khoảng cách gần thì tất cả khiếm khuyết sẽ bại lộ ra sao? Tại sao anh lại cảm thấy Tiểu Vũ càng xinh đẹp hơn chứ!
Đôi mắt của cô trong khoảng thời gian ngắn không biết đến tột cùng là nên đặt ở nơi nào, lúc im lặng đối diện với đôi mắt của Dương Dịch khiến cô không dời mắt được, đôi mắt kia lại giống như dòng nước xoáy sâu, muốn làm cho người ta chết chìm ở trong đó, dù là chỉ có một mắt, cũng có thể bị hấp dẫn thật sâu, cô không biết rốt cuộc là Dương Dịch thâm tình hấp dẫn cô, hay là Dương Dịch dùng đôi mắt hấp dẫn cô nữa, lúc này cái gì cô cũng đều không thề nhìn thấy, chỉ có đôi mắt kia.
"Mẹ, Hoan Hoan muốn ăn trái cây!" Giọng Hoan Hoan trong nháy mắt phá vỡ không khí mập mờ của hai người trong phòng khách, cũng làm cho khoảng cách giữa hai tách ra người trong nháy mắt, trên mặt Hạ Thiên Vũ vẫn hồng như cũ, chỉ là trên mặt nhất thời có chút hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy Hoan Hoan đi ra, trong lòng đã bình tĩnh rất nhiều.
"Được, Hoan Hoan đợi chút sẽ có trái cây ăn! Mẹ đi gọt trái cây ngay đây." Sau khi lớn tiếng trả lời Hoan Hoan, cô nhìn về phía Dương Dịch, cũng không có chờ Dương Dịch đồng ý, Hạ Thiên Vũ đã đi nhanh vào bếp.
Đợi đến khi Hạ Thiên Vũ đưa trái cây cho Hoan Hoan xong, lúc cô trở lại đối mặt Dương Dịch lần nữa, bầu không khí lúng túng giữa hai người đã biến mất không còn dấu vết.
Bọn họ ở phòng khách ngây ngô một lúc, sau đó cùng đi thư phòng mở hai máy vi tính gần nhau. Đợi bọn họ đều online, cô nhìn dáng vẻ cấp 80 của Dạ Diệc Hàn, trong lòng không khỏi đau xót, Dương Dịch đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, mỉm cười nói: "Nghĩ gì thế? Chuyện này cũng không thể trách em được, em không cần phải ôm trách nhiệm vào mình!"
Cô đưa tay nắm tay anh, dịu dàng cười một tiếng: "Anh luyện cấp trước đi, đúng rồi, em không biết thiết bị chiến đấu làm bằng bảo thạch gì, em giúp anh làm bảo thạch cấp mười."
"Em có thể làm bảo thạch cấp mười sao?" Anh càng ngạc nhiên hơn.
Cô gật đầu, mỉm cười, nói: "Đúng vậy! Cuộc sống và kỹ năng sản xuất của em cũng max level rồi, chỉ có anh không nghĩ đến, không có gì mà em không làm được cả."
"Em quả nhiên có quá nhiều bất ngờ, có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn biết hết khả năng của em nha!" Anh khẽ mỉm cười.
"Đúng vậy, nếu anh khám phá hết rồi thì em sẽ không có bí mật gì nữa!" Cô dí dỏm làm mặt quỷ nhìn về phía anh, sau đó trở lại bắt đầu làm bảo thạch cấp mười.
Trên mặt anh mỉm cười, ngoan ngoãn đi thăng cấp nhưng trong lòng lại suy nghĩ, có nên nói cho cô biết sự thật hay không!
"Tiểu Vũ!"
"Hả? Sao thế?" Nghi hoặc nhìn anh, chỉ là động tác trong tay của cô vẫn không ngừng như trước.
Nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc, anh vẫn cảm thấy đợi thêm rồi sẽ nói cho cô thì tốt hơn, nếu không cô sẽ bị phân tâm, những tài liệu kia có thể rất có khả năng sẽ bị hỏng, đến lúc đó thu thập tài liệu phải mất thời gian dài lần nữa!
"Em cần phải giúp anh làm tốt một chút, nếu bảo thạch cấp mười này không tốt, xem anh xử lý em như thế nào!"
"Yên tâm, cho dù bảo thập cấp mười có kém cũng tốt hơn mấy chục lần so với bình thường, anh nên cảm ơn em, lại vẫn muốn xử lý em, cẩn thận em nghỉ việc đó!" Ánh mắt Hạ Thiên Vũ vẫn ở trên máy tính như trước, ngoài miệng cũng nói lời không nặng không nhẹ.
"Được rồi được rồi, là lỗi của anh, làm tốt đi."
"Ừ, điều này cũng không còn sai biệt lắm."
Khi Hạ Thiên Vũ làm xong bảo thạch cấp mười, thì đã đến buổi trưa rồi.
Dương Dịch cảm giác thời gian ngồi quá lâu, đứng dậy di chuyển, nhìn thấy phòng thu âm của cô, không khỏi tò mò hỏi: "Phòng thu âm của em hả?"
"Ừ, làm phần hậu kỳ." Cô nhàn nhạt giải thích.
"Ban nhạc Lạc Anh Thủy Tạ, Vũ Hề là hậu kỳ." Anh cười nói.
"Làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Làm ơn, lắng nghe hòa âm sẽ cảm nhận được thôi, anh sẽ không nghe lầm giọng của em." Anh mỉm cười.
"Anh là Sun trong ban nhạc thiên nhiên phải không?" Cô đổi đề tài, hỏi.
"Là anh, hóa ra em cũng có thể nghe được." Anh càng cười to hơn.
Cô đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy một viên kẹo mà Hoan Hoan để bên máy tính, nói: "Được rồi, thưởng cho anh."
"Em…” Dở khóc dở cười cầm kẹo lên, ngay sau đó ném sang một bên.
Anh tự tay ôm eo của cô, để cho cô cách mình rất gần, tiếp tục cười nhạt, nói: "Sau này đi thành phố S được không? Công ty của anh ở bên đó?”
"Được rồi, chờ đến khi em lăn lộn ngoài đời không nổi thì em sẽ đi nương nhờ anh......" Tai cô ửng đỏ, chớp mắt.
"Được, hoan nghênh đi nương nhờ!" Anh cười dịu dàng.
"Đúng rồi, anh đến thành phố X làm gì? Đừng nói với em là đặc biệt đến gặp em đấy, không tin." Cô bĩu môi.
"Tối nay tụ hội bạn học, đi chung chứ!" Dương Dịch mỉm cười, nói.
"Tụ hội bạn học, chỉ vì một buổi tụ hội bạn học mà anh đặc biệt chạy trở về à? Thật chịu khó." Vẻ mặt cô giả vờ khinh thường.
"Dĩ nhiên, ngoài buổi tụ hội bạn học, không phải còn muốn gặp em sao!"
"Anh, miệng lưỡi thật là ngọt, lúc nào thì biến thành như vậy?" Cô thẹn quá hóa giận.
"Dĩ nhiên miệng lưỡi anh ngọt chỉ với một người tên Tiểu Vũ thôi!! Người khác không có cơ hội đâu." Anh xem thường, nói.
"Nhưng mà, em hoàn toàn không nhận ra bạn học cùng lớp. Hơn nữa, lớp chúng ta chỉ một mình em là nữ sinh, ai!" Mặt cô phiền muộn, bây giờ mới nhớ tới, tối hôm nay hình như mình sẽ cô đơn một mình.
"Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là được rồi!" Dương Dịch cười khẽ, giọng nói mang theo trấn an lòng người, khiến sự không bình tĩnh trong lòng cô biến mất không còn dấu vết, để lại một chút ngọt ngào.
"Được rồi, không nói với anh nữa, em đi nấu cơm đây.”
Nói xong, cô đi phòng bếp bận bịu, cô chính là phụ nữ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Dương Dịch luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô, vì vậy anh có một cảm giác muốn thời gian dừng lại lúc này.
“Tại sao anh luôn nhìn em? Em cũng không phải là bữa trưa của anh!" Cô lẩm bẩm.
Dương Dịch không khỏi cười: "Nhưng, anh muốn biến em thành bữa ăn chính cả đời.”
Cô buồn bực nhìn về phía Dương Dịch, lặp lại những lời này, một lúc lâu mới hậu tri hậu giác hiểu ra, vì vậy, sắc mặt trở nên hồng: "Dương Dịch."
Cẩn thận nhìn Hoan Hoan bên cạnh, cô bé vẫn nghiêm túc ăn cơm ở đó, trong lòng lúc này mới yên tâm, ánh mắt cũng là cảnh cáo cắt Dương Dịch một cái, Dương Dịch rất là thức thời ngậm miệng lại.
Cũng là lòng anh quá nhanh, thế nhưng quên mất còn có Hoan Hoan ở đây, nếu Hoan Hoan không có ở đây thì tốt biết mấy.
Hoan Hoan giả vờ như nghiêm túc ăn cơm, chỉ là trong lòng cũng sớm đã so sánh hai người Đinh Doãn Dị và Dương Dịch, cuối cùng kết luận, vẫn là chú Dương Dịch tốt hơn, nếu mẹ có thể gả cho chú, nhất định có thể hưởng phúc, vì vậy Hoan Hoan rất nghiêm túc giả vờ là người trong suốt.
Nhưng lại quên mất, rốt cuộc là ai ở một bên nhảy lên khiến cho Đinh Doãn Dị vào trong game đến gần Hạ Thiên Vũ, là ai luôn nói với Đinh Doãn Dị là Hạ Thiên Vũ tốt như thế nào, là ai ép Đinh Doãn Dị và Hạ Thiên Vũ đến gần bồi dưỡng tình cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Dịch thì tất cả mọi thứ đó, đều bị Hoan Hoan vứt ra sau đầu.
Một bữa cơm ăn yên lặng, sau khi dọn dẹp xong, hai người bắt đầu trò chơi lần nữa.
Đôi khi suy nghĩ, cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ. Rõ ràng thích lẫn nhau, rõ ràng có thể ở bên nhau, nhưng không có ai nói ra điều đó, đợi cho đến thời gian rất lâu sau đó, ngay cả có nhiều ngoài ý muốn như vậy, và một lần nữa gắn lại với nhau.
Hạ Thiên Vũ thao tác nhân vật trong game, có chút ngây ngẩn.
Dạ Diệc Hàn = Sun = Dương Dịch, cũng giống như cô đang nằm mơ vậy.
Cô cười tự giễu, quay đầu lại, lắng nghe tiếng nói bên ngoài cửa.
"Thoát khỏi game đi, còn hai tiếng nữa bắt đầu buổi tụ hội đấy." Giọng Dương Dịch truyền đến.
"Đến đây." Cô trả lời, logout khỏi trò chơi rồi tắt máy vi tính, sau đó mở cửa, đi ra ngoài.
Dương Dịch tựa vào trên ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng, thấy Hạ Thiên Vũ ra, lúc này mới đứng dậy.
"Thay quần áo đi!" Dương Dịch đi tới, vòng quanh cô quay một vòng, lúc này mới từ từ mở miệng.
"Vậy chúng ta thử ở chung một chỗ đi!" Cô nhàn nhạt mỉm cười, ngẩng đầu nhìn anh, nói.
"Thật sao?" Anh lập tức thụ sủng nhược kinh(được yêu thương mà lo sợ).
"Thật ra thì, em cũng thích anh! Chỉ là, anh còn chưa có nghe em nói thì đã rời đi xa như vậy rồi." Cô cười tự giễu.
"Sau này chắc chắn sẽ không như vậy nữa." Anh nói chắc chắn.
Cô cười đến dịu dàng, trước mặt người khác, cô luôn luôn có vẻ lành lùng và máu lạnh, nhưng trước mặt anh, cô lại cười rất dịu dàng.
Hoan Hoan nhìn dáng vẻ hai người thâm tình, lấy tay che mắt: "Mẹ, con không có nhìn lén nha!"
Nghe được lời nói của Hoan Hoan, lúc này cô cảm thấy rất ngượng ngùng, may mà Dương Dịch mở miệng giải quyết Hoan Hoan.
"Hoan Hoan có thích quà chú tặng hay không vậy!" Anh cười khi thấy cô ngượng ngùng, nhưng anh cũng không nhẫn tâm làm cô quá xấu hổ.
"Thích"
"Vậy, Hoan Hoan có muốn trở về phòng nghiên cứu hay không!" Đôi mắt Hoan Hoan đảo qua đảo lại giữa Hạ Thiên Vũ và Dương Dịch lúc này mới mở miệng lần nữa: "Được ạ! Mẹ ơi, chú, con đi trước."
"Ừ, Hoan Hoan đi đi!" Anh vỗ nhẹ vào vai nhỏ của Hoan Hoan, đưa món đồ chơi trên bàn cho Hoan Hoan.
"Đúng là quỷ quái!"
"Đúng vậy, gần đây Hoan Hoan càng ngày càng quỷ quái, thật sự nên dạy dỗ tốt mới được, nếu không lại muốn gây rắc rối cho em nữa!" Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Hoan Hoan vui sướng chạy đi, Hạ Thiên Vũ không khỏi bật cười, chỉ vì một món đồ chơi nhỏ mà đã bị mua chuộc.
"Không sao, đứa bé chính là ham chơi, trưởng thành sẽ tốt hơn, đứa bé như vậy mới vui vẻ nha! Em phải để cho tuổi thơ của Hoan Hoan vui vẻ chứ đừng biến thành tuổi thơ đau thương!” Trêu ghẹo nhìn cô, trong lòng tràn đầy vui mừng khi cô đồng ý làm bạn gái của mình.
"Đâu có, anh không sợ sau này con bé trưởng thành sẽ bướng bỉnh chết à!"
"Vậy sau này anh đến dạy, là tốt." Trên mặt của cô xuất hiện mây hồng lần nữa, đây là nói sau này muốn làm ba của Hoan Hoan sao?
"Anh … anh chắc chắn có thể dạy được không?" Chắc chắn đó không phải là ý nghĩ của cô, không nên suy nghĩ quá nhiều.
"Chỉ cần em chịu để cho anh dạy, anh chắc chắn sẽ dạy Hoan Hoan ngoan ngoãn, không gây rắc rối cho em!" Dương Dịch chậm rãi đến gần Hạ Thiên Vũ, nhìn Hạ Thiên Vũ đỏ mặt trong nháy mắt, giống như táo đỏ xinh đẹp vậy, thật sự muốn hôn một cái.
Nhìn thấy mặt Dương Dịch càng ngày càng gần, gương mặt cô vốn đỏ trong nháy mắt cảm thấy nhiệt độ lên cao, còn vượt nhanh hơn trứng gà vừa mới ra lò.
Một khoảng yên lặng, cô cảm thấy tràn ngập không khí mập mờ trong phòng, khi mặt Dương Dịch cách mặt cô một khoảng thì từ từ ngừng lại.
Nhìn như vậy, vậy mà không nhìn ra trên mặt Tiểu Vũ có một chút tỳ vết nào, không phải đều nói khi khoảng cách gần thì tất cả khiếm khuyết sẽ bại lộ ra sao? Tại sao anh lại cảm thấy Tiểu Vũ càng xinh đẹp hơn chứ!
Đôi mắt của cô trong khoảng thời gian ngắn không biết đến tột cùng là nên đặt ở nơi nào, lúc im lặng đối diện với đôi mắt của Dương Dịch khiến cô không dời mắt được, đôi mắt kia lại giống như dòng nước xoáy sâu, muốn làm cho người ta chết chìm ở trong đó, dù là chỉ có một mắt, cũng có thể bị hấp dẫn thật sâu, cô không biết rốt cuộc là Dương Dịch thâm tình hấp dẫn cô, hay là Dương Dịch dùng đôi mắt hấp dẫn cô nữa, lúc này cái gì cô cũng đều không thề nhìn thấy, chỉ có đôi mắt kia.
"Mẹ, Hoan Hoan muốn ăn trái cây!" Giọng Hoan Hoan trong nháy mắt phá vỡ không khí mập mờ của hai người trong phòng khách, cũng làm cho khoảng cách giữa hai tách ra người trong nháy mắt, trên mặt Hạ Thiên Vũ vẫn hồng như cũ, chỉ là trên mặt nhất thời có chút hốt hoảng, nhưng khi nhìn thấy Hoan Hoan đi ra, trong lòng đã bình tĩnh rất nhiều.
"Được, Hoan Hoan đợi chút sẽ có trái cây ăn! Mẹ đi gọt trái cây ngay đây." Sau khi lớn tiếng trả lời Hoan Hoan, cô nhìn về phía Dương Dịch, cũng không có chờ Dương Dịch đồng ý, Hạ Thiên Vũ đã đi nhanh vào bếp.
Đợi đến khi Hạ Thiên Vũ đưa trái cây cho Hoan Hoan xong, lúc cô trở lại đối mặt Dương Dịch lần nữa, bầu không khí lúng túng giữa hai người đã biến mất không còn dấu vết.
Bọn họ ở phòng khách ngây ngô một lúc, sau đó cùng đi thư phòng mở hai máy vi tính gần nhau. Đợi bọn họ đều online, cô nhìn dáng vẻ cấp 80 của Dạ Diệc Hàn, trong lòng không khỏi đau xót, Dương Dịch đưa tay vuốt vuốt tóc của cô, mỉm cười nói: "Nghĩ gì thế? Chuyện này cũng không thể trách em được, em không cần phải ôm trách nhiệm vào mình!"
Cô đưa tay nắm tay anh, dịu dàng cười một tiếng: "Anh luyện cấp trước đi, đúng rồi, em không biết thiết bị chiến đấu làm bằng bảo thạch gì, em giúp anh làm bảo thạch cấp mười."
"Em có thể làm bảo thạch cấp mười sao?" Anh càng ngạc nhiên hơn.
Cô gật đầu, mỉm cười, nói: "Đúng vậy! Cuộc sống và kỹ năng sản xuất của em cũng max level rồi, chỉ có anh không nghĩ đến, không có gì mà em không làm được cả."
"Em quả nhiên có quá nhiều bất ngờ, có vẻ như anh vẫn chưa hoàn toàn biết hết khả năng của em nha!" Anh khẽ mỉm cười.
"Đúng vậy, nếu anh khám phá hết rồi thì em sẽ không có bí mật gì nữa!" Cô dí dỏm làm mặt quỷ nhìn về phía anh, sau đó trở lại bắt đầu làm bảo thạch cấp mười.
Trên mặt anh mỉm cười, ngoan ngoãn đi thăng cấp nhưng trong lòng lại suy nghĩ, có nên nói cho cô biết sự thật hay không!
"Tiểu Vũ!"
"Hả? Sao thế?" Nghi hoặc nhìn anh, chỉ là động tác trong tay của cô vẫn không ngừng như trước.
Nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc, anh vẫn cảm thấy đợi thêm rồi sẽ nói cho cô thì tốt hơn, nếu không cô sẽ bị phân tâm, những tài liệu kia có thể rất có khả năng sẽ bị hỏng, đến lúc đó thu thập tài liệu phải mất thời gian dài lần nữa!
"Em cần phải giúp anh làm tốt một chút, nếu bảo thạch cấp mười này không tốt, xem anh xử lý em như thế nào!"
"Yên tâm, cho dù bảo thập cấp mười có kém cũng tốt hơn mấy chục lần so với bình thường, anh nên cảm ơn em, lại vẫn muốn xử lý em, cẩn thận em nghỉ việc đó!" Ánh mắt Hạ Thiên Vũ vẫn ở trên máy tính như trước, ngoài miệng cũng nói lời không nặng không nhẹ.
"Được rồi được rồi, là lỗi của anh, làm tốt đi."
"Ừ, điều này cũng không còn sai biệt lắm."
Khi Hạ Thiên Vũ làm xong bảo thạch cấp mười, thì đã đến buổi trưa rồi.
Dương Dịch cảm giác thời gian ngồi quá lâu, đứng dậy di chuyển, nhìn thấy phòng thu âm của cô, không khỏi tò mò hỏi: "Phòng thu âm của em hả?"
"Ừ, làm phần hậu kỳ." Cô nhàn nhạt giải thích.
"Ban nhạc Lạc Anh Thủy Tạ, Vũ Hề là hậu kỳ." Anh cười nói.
"Làm sao anh biết?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Làm ơn, lắng nghe hòa âm sẽ cảm nhận được thôi, anh sẽ không nghe lầm giọng của em." Anh mỉm cười.
"Anh là Sun trong ban nhạc thiên nhiên phải không?" Cô đổi đề tài, hỏi.
"Là anh, hóa ra em cũng có thể nghe được." Anh càng cười to hơn.
Cô đứng dậy, vừa lúc nhìn thấy một viên kẹo mà Hoan Hoan để bên máy tính, nói: "Được rồi, thưởng cho anh."
"Em…” Dở khóc dở cười cầm kẹo lên, ngay sau đó ném sang một bên.
Anh tự tay ôm eo của cô, để cho cô cách mình rất gần, tiếp tục cười nhạt, nói: "Sau này đi thành phố S được không? Công ty của anh ở bên đó?”
"Được rồi, chờ đến khi em lăn lộn ngoài đời không nổi thì em sẽ đi nương nhờ anh......" Tai cô ửng đỏ, chớp mắt.
"Được, hoan nghênh đi nương nhờ!" Anh cười dịu dàng.
"Đúng rồi, anh đến thành phố X làm gì? Đừng nói với em là đặc biệt đến gặp em đấy, không tin." Cô bĩu môi.
"Tối nay tụ hội bạn học, đi chung chứ!" Dương Dịch mỉm cười, nói.
"Tụ hội bạn học, chỉ vì một buổi tụ hội bạn học mà anh đặc biệt chạy trở về à? Thật chịu khó." Vẻ mặt cô giả vờ khinh thường.
"Dĩ nhiên, ngoài buổi tụ hội bạn học, không phải còn muốn gặp em sao!"
"Anh, miệng lưỡi thật là ngọt, lúc nào thì biến thành như vậy?" Cô thẹn quá hóa giận.
"Dĩ nhiên miệng lưỡi anh ngọt chỉ với một người tên Tiểu Vũ thôi!! Người khác không có cơ hội đâu." Anh xem thường, nói.
"Nhưng mà, em hoàn toàn không nhận ra bạn học cùng lớp. Hơn nữa, lớp chúng ta chỉ một mình em là nữ sinh, ai!" Mặt cô phiền muộn, bây giờ mới nhớ tới, tối hôm nay hình như mình sẽ cô đơn một mình.
"Em chỉ cần đứng ở bên cạnh anh là được rồi!" Dương Dịch cười khẽ, giọng nói mang theo trấn an lòng người, khiến sự không bình tĩnh trong lòng cô biến mất không còn dấu vết, để lại một chút ngọt ngào.
"Được rồi, không nói với anh nữa, em đi nấu cơm đây.”
Nói xong, cô đi phòng bếp bận bịu, cô chính là phụ nữ lên được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Lúc ăn cơm, Dương Dịch luôn lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô, vì vậy anh có một cảm giác muốn thời gian dừng lại lúc này.
“Tại sao anh luôn nhìn em? Em cũng không phải là bữa trưa của anh!" Cô lẩm bẩm.
Dương Dịch không khỏi cười: "Nhưng, anh muốn biến em thành bữa ăn chính cả đời.”
Cô buồn bực nhìn về phía Dương Dịch, lặp lại những lời này, một lúc lâu mới hậu tri hậu giác hiểu ra, vì vậy, sắc mặt trở nên hồng: "Dương Dịch."
Cẩn thận nhìn Hoan Hoan bên cạnh, cô bé vẫn nghiêm túc ăn cơm ở đó, trong lòng lúc này mới yên tâm, ánh mắt cũng là cảnh cáo cắt Dương Dịch một cái, Dương Dịch rất là thức thời ngậm miệng lại.
Cũng là lòng anh quá nhanh, thế nhưng quên mất còn có Hoan Hoan ở đây, nếu Hoan Hoan không có ở đây thì tốt biết mấy.
Hoan Hoan giả vờ như nghiêm túc ăn cơm, chỉ là trong lòng cũng sớm đã so sánh hai người Đinh Doãn Dị và Dương Dịch, cuối cùng kết luận, vẫn là chú Dương Dịch tốt hơn, nếu mẹ có thể gả cho chú, nhất định có thể hưởng phúc, vì vậy Hoan Hoan rất nghiêm túc giả vờ là người trong suốt.
Nhưng lại quên mất, rốt cuộc là ai ở một bên nhảy lên khiến cho Đinh Doãn Dị vào trong game đến gần Hạ Thiên Vũ, là ai luôn nói với Đinh Doãn Dị là Hạ Thiên Vũ tốt như thế nào, là ai ép Đinh Doãn Dị và Hạ Thiên Vũ đến gần bồi dưỡng tình cảm, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Dịch thì tất cả mọi thứ đó, đều bị Hoan Hoan vứt ra sau đầu.
Một bữa cơm ăn yên lặng, sau khi dọn dẹp xong, hai người bắt đầu trò chơi lần nữa.
Đôi khi suy nghĩ, cảm thấy thế giới này thật kỳ lạ. Rõ ràng thích lẫn nhau, rõ ràng có thể ở bên nhau, nhưng không có ai nói ra điều đó, đợi cho đến thời gian rất lâu sau đó, ngay cả có nhiều ngoài ý muốn như vậy, và một lần nữa gắn lại với nhau.
Hạ Thiên Vũ thao tác nhân vật trong game, có chút ngây ngẩn.
Dạ Diệc Hàn = Sun = Dương Dịch, cũng giống như cô đang nằm mơ vậy.
Cô cười tự giễu, quay đầu lại, lắng nghe tiếng nói bên ngoài cửa.
"Thoát khỏi game đi, còn hai tiếng nữa bắt đầu buổi tụ hội đấy." Giọng Dương Dịch truyền đến.
"Đến đây." Cô trả lời, logout khỏi trò chơi rồi tắt máy vi tính, sau đó mở cửa, đi ra ngoài.
Dương Dịch tựa vào trên ghế sa lon, dáng vẻ lười biếng, thấy Hạ Thiên Vũ ra, lúc này mới đứng dậy.
"Thay quần áo đi!" Dương Dịch đi tới, vòng quanh cô quay một vòng, lúc này mới từ từ mở miệng.